Trên thực tế, không chỉ có hắn, bọn người mắt tam giác, trong lòng sớm đã sinh ra nộ khí. Nếu là lúc bình thường, tùy tiện một người trong bọn họ, đã có thể giày vò Sở Vân chết đi sống lại. Nhưng bây giờ lại đang ở trong rừng rậm, bọn hắn bị kinh ngạc nhiều lần, tính mạng của ba tên đồng hành đã nằm lại nơi đây. Điều này làm cho bọn họ biệt khuất đến cực điểm! Bị cảm xúc phẩn nộ chi phối, tám tên đại hán như lang như hổ, bước chân nhanh hơn, tốc độ cũng tăng lên, muốn nhanh chóng bắt được Sở Vân.

- Là ở đây, lãnh địa của Mị Ảnh U Hạt Bức!

Dựa theo trí nhớ kiếp trước, Sở Vân đi đến nơi đây. Bước chân của hắn dần chậm lại, nín thở tập trung tư tưởng, sắc mặt rất ngưng trọng.

Yêu thú chẳng cần biết đơn thể hay quần thể, đều có quan niệm lãnh địa. Yêu thú càng mạnh, lãnh địa càng lớn. Mà Mị Ảnh U Hạt Bức trong trí nhớ của Sở Vân, cũng chính là yêu thú mạnh nhất trong cánh rừng rậm này, nó có tu vi mười chín năm.

Cây cối cao lớn, cánh lá chập chờn quỷ mị trong bóng đêm. Nhìn cánh là trước mặt, mang theo vẻ âm hàn chưa từng có, làm cho Sở Vân rùng mình một cái. Vì bảo đảm an toàn, hắn dừng bước lại, lấy trong ngực ra một bao Vô Vị Phấn, vẩy lên khắp toàn thân.

Vô Vị Phấn, tên như ý nghĩa, chính là thuốc bột che lấp mùi của bản thân. Nếu bên người không có yêu thú biết đạo pháp ẩn nấp, muốn làm một nhà lữ trình, tìm kiếm bí mật và các đồ vật trân quý thì phải cần có nó.

- Nhanh như vậy đã tiêu hao hết hai bao Vô Vị Phấn, mong rằng lần này Mị Ảnh U Hạt Bức đừng làm ta thất vọng.

Tâm tình Sở Vân nặng nề đến cực điểm, hắn cũng không biết đoàn người sau lưng đã suy yếu đến trình độ nào, nhưng hắn dám khẳng định, trong tay đối phương nhất định có đan dược phục hồi yêu nguyên.

Mị Ảnh U Hạt Bức là yêu thú có tu vi cao nhất trong cánh rừng này, nếu ngay cả nó cũng không làm gì nổi đối phương, vậy thì tình cảnh của Sở Vân sẽ dữ nhiều lành ít.

Sau khi dùng xong bao Vô Vị Phấn trong tay, vo giấy gói nhồi thành một cục, sau đó đặt ở một vị trí dễ thấy. Sau đó hắn căn cứ vào giấy gói này, tiêu trừ dấu vết chân thật của mình đi, chế tạo ra dấu vết giả, sau đó đi vào trong lãnh địa của yêu thú.

Hắn cẩn thận từng li từng tí, thần kinh của hắn căng lên như dây đàn! Cả quá trình cẩn thận đến mức lớn nhất, khắc chế động tĩnh của mình, tiêu hao nửa canh giờ. Cuối cùng hắn mệt mỏi đến mức hư thoát, thân thể co rúc vào trong một thân cây chết khô, sau khi đại công cáo thành liền thở ra một hơi, thiếu chút nữa hắn muốn ngất xỉu.

Không chỉ có thân thể mệt mỏi, ngay cả tâm thần cũng mệt mỏi. Rất có thể Mị Ảnh U Hạt Bức sẽ phát hiện ra mình, nếu nó tự lấy mình làm con mồi cho đêm nay, vậy thì Sở Vân phải chết không thể nghi ngờ.

Thậm chi hắn có thể tưởng tượng, sau khi Mị Ảnh U Hạt Bức tiêu diệt mình, đám người sau lưng sẽ nhìn thấy thi thể của hắn, sau đó sẽ cười một cách hả hê điên cuồng. Đây chẳng khác nào là tự mua dây buộc mình!

Nhưng mà may mắn, hắn kế thừa vận khí kiếp trước, hắn càng thêm cẩn thận chú ý, không để cho Mị Ảnh U Hạt Bức phát hiện ra hắn.

Ở bên trong thân cây khô, ẩm ướt oi bức, không gian nhỏ hẹp, khí tức khó chịu. Lại thêm mệt mỏi, Sở Vân ẩn thân không sai một ly, sau một lát liền cảm thấy thân thể khô nóng, mồ hôi đầm đìa. May mắn có vô vị phấn, không ngừng hấp thu mùi mồ hôi.

Không có người nào nguyện ý cuộn thân thể mình lại, cuộn thành một đoàn, bị vây khốn trong một không gian nhỏ hẹp như vậy. Sở Vân cảm thấy hết sức khó chịu, càng đáng tiếc là, cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều, hắn rất buồn ngủ.

Trên mặt mũi tràn ngập mồ hôi, mí mắt nặng nề như đeo lên hai quả cân, đang từ từ khép lại, ánh mắt dần dần mơ hồ.

Kiên trì! Chịu đựng! Không thể ngủ được!

Một khi thiếp đi, sẽ đánh mất quyền chủ động, mặc cho người ta chém giết.

Một âm thanh không ngừng vang vọng trong đầu Sở Vân, Sở Vân dựa vào ý chí ương ngạnh, chống lại cơn buồn ngủ. Nhưng hắn quá mệt mỏi, thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn, đấu trí đấu lực với cường địch, đã tiêu hao toàn bộ thể lực của hắn. Lực lượng của cơn buồn ngủ biểu hiện ra quá rõ ràng, đang kéo đến như sóng thần, bao phủ ý thức của hắn.

Không thể ngủ, kiên trì, kiên trì...

Thừa dịp này lưu lại chút thần trí cuối cùng, tay trái của Sở Vân nắm lấy Khảm Sơn Đao, cố gắng làm cho thần trí thanh tỉnh.

Cảm giác đau nhức truyền tới, sau đó rút tay trái trở về, trên bàn tay đã có một vết thương, vết thương không sâu, nhưng máu tươi chảy đầm đìa.

Sở Vân hút một hơi lạnh, cắn răng lấy từ trong lồng ngực ra một bao thuốc trị thương, mở miệng bao, bôi bột phấn của thuốc trị thương lên vết thương. Lập tức cảm thấy ngứa ngứa và đau nhức một hồi, máu cũng ngừng chảy.

Cơn buồn ngủ thối lui như thủy triều, trong cây khô tối đen, có hai đạo ánh sáng lập lòe. Trong bóng tối dày đặc, cũng không lấn át được ánh mắt của Sở Vân.

Thần sắc của hắn chuyên chú, nghiêng tai lắng nghe, chỉ trong chốc lát sau, hắn nghe được tiếng bước chân nặng nề.

Trong lòng hắn chấn động, biết rõ có cường địch đuổi giết hắn. Từ tiếng bước chân càng ngày càng gần, xen lẫn với tiếng nói hùng hùng hổ hổ của chòm râu dài, trái tim của hắn bắt đầu đập nhanh, hơi thở cũng trở nên ồ ồ.

- Mau nhìn chỗ đó!

Đây là tiếng của tên nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị, hắn phát hiện ra giấy gói mà Sở Vân cố ý lưu lại.

- Đây giấy gói của Vô Vị Phấn, ta cảm giác hắn đang ở cách đây không xa.

Âm thanh của mắt tam giác truyền vào trong tai của Sở Vân, âm thanh của hắn lạnh như băng, ồ ồ giống như tiếng độc xà.

- Dấu vết quá dễ thấy, đối phương đúng là ranh con, thể lực có hạn, mau đuổi theo!

Chòm râu dài gấp gáp gọi một tiếng, sau đó đám đại hán liền chạy theo hắn, âm thanh dần dần nhỏ xuống.

Sở Vân thở phào một hơi, rốt cục thuận lợi lừa gạt được bọn họ. Sau nửa nén hương, một tiếng hét thảm truyền tới, hắn mới chui từ trong thân cây khô ra, hít thở từng ngụm không khí trong lành.

Sau một lát, khuôn mặt đỏ ửng của hắn lúc này mới trở lại bình thường, cảm giác suy yếu không còn sức lực dần dần biến mất. Quần áo dính vào người của hắn, gió thổi qua, lập tức rùng mình.

Hắn cầm Hương Hòe Mộc Côn lưu lại trong động, sau đó cầm theo dây thừng Thiết Đằng và Khảm Sơn Đao, sau đó lên đường, bắt đầu bố trí bẩy rập.

Bẩy rập rất đơn giản, nằm ngay đường phải đi ra, hắn thắt nút hai đầu dây thừng Thiết Đằng, cột hai đầu dây thừng vào một cành cây. Dây thừng thẳng băng, che giấu trong bụi cỏ, hình thành bán mã tác (giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương). Sau đó hắn cầm Khảm Sơn Đao trên tay phải, tìm một không xa để phục kích, bắt đầu chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện