Xông, hắn cầm đại đao sáng như tuyết trong tay, giáp bọc khí thế kinh thiên, mãnh liệt xông về phía Hoa anh.

Khí thế quá mạnh mẽ rồi!

Thực giống như một đầu bạch hổ đột nhiên lao từ trên đỉnh tuyết sơn xuống, mang theo băng phong hừng hực, muốn thôn phệ tất cả.

Trong lòng Hoa Anh không khỏi rung động, nhịn không được lui về phía sau một bước. Chợt hắn nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút vặn vẹo.

- Ngươi đây là muốn chết! Cư nhiên học tập đao pháp mới trước trận chiến cận kề!
Khinh thường ta như vậy, bại cho ta! Cuồng phong tiễn!

Hắn lấy một mũi tên ra từ trong tiên nang bên hông, thân tiễn màu xanh, mùi tên hình lá cây, đuôi tiễn thon dài, đây là yêu binh Cuồng Phong Tiễn cấp bậc Ấu Yêu. Kéo dây cung thành trăng tròn, Cuồng Phong Tiễn bắn ra.

Ào ào…

Nhất thời gió to nổi lên bốn phía, gió cuốn mây tan, trong cuồng phong mãnh liệt, tốc độ mũi tên càng lúc càng nhanh, trong không trung tạo thành một đạo tàn ảnh.

Sở Vân nhất thời cảm thấy lực cản trở cực lớn, gió to hạn chế tốc độ của chính mình.

Hai mắt hắn chăm chú nhìn vào Hoa Anh, cước bộ liên tục. Sắc mặt không chút động dung, hừ lạnh một tiếng:
- Bách Nguyệt Trảm!

Túy Tuyết Đao giương lên, tỏa một ánh đao sáng lạn.
Ánh đao cao chừng thân người, loan nguyệt như tuyết trắng, lưỡi chấm mặt đất, đột nhiên mãnh tiến.

Oanh một tiếng, ánh đao và Cuồng Phong Tiễn va chạm một chỗ, thân tiễn lập tức hóa thành bột mịn, cuồng phong biến mất.

- Trùng Đột!
Khí thế của Sở Vân tăng mạnh, thân tùy đao thế, tốc độ mạnh thêm. Giống như xé rách không khí, nháy mắt đã vọt tới trước mặt Hoa Anh.

Hoa Anh nhịn không được nhảy loạn trong lòng, chỉ có đối mặt với Sở Vân hắn mới biết được điểm cường đại của đối phương.

Loại cường đại này không phải ở đao pháp hoặc là yêu binh, mà là bản thân ngự yêu sư.

Khí thế của Sở Vân quá hung mãnh rồi, thẳng tiến không lùi, đại đao chém xuống, có một cỗ khí khái xé rách trời cao, toái diệt thiên địa!

- Vì sao lại có đao mạnh như vậy!
Chỉ khi tự mình trải nghiệm Hoa anh mới hiểu được, vì sao trước đó có rất nhiều người khiêu chiến, cho dù đã biết phải đáp lại đao chiêu của Sở Vân như thế nào,
nhưng vẫn lần lượt bị thua.

Đao pháp, cũng phải nhìn vào người nào sử dụng.

Chỉ là một đao bình thường, nhưng trong tay Sở Vân lại biến thành lưỡi đao sắc bén nhất, tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Hoa Anh trước mặt thế tiến công kinh người của sở Vân, cảm giác từng đợt từng đợt vô lực, cảm giác thất bại chiếm đoạt tâm thần, đây là chênh lệch.

Một đóa hoa lớn lên trong học viện, một người là đao khách suốt hai mươi năm liên tục qua lại trong ranh giới sinh tử.

"Không, ta tuyệt không thể bại! Ta còn có con bài chưa lật, ta còn có đạo pháp vừa mới luyện thành!"

Cảm giác vô lực và thất bại để Hoa Anh tự tôn vô cùng tổn thương, thoáng cái từ trong tiên nang lấy ra năm sáu mũi tên.

Những mũi tên này đều là Ấu Yêu binh, thân tiễn màu phấn hồng, mũi tên sắc bén, mũi tiễn giống như cánh hoa non mềm.

- Bách Hoa Liễu Loạn!
Sáu tiễn đáp vào dây cung, kéo như trăng tròn, ầm ầm bắn mạnh.

Mũi tên bạo tán giữa không trung, hình thành hoa vũ màu hồng nhạt khắp bầu trời, cánh hoa càng như lưỡi dao sắc bén xoay tròn, vèo vèo vèo vèo, phô thiên cái địa, trong tuyệt mỹ là sát khí lãnh liệt nhất.

- Đạo pháp thượng đẳng!
Mọi người đang xem cuộc chiến đều hít một ngụm khí lạnh, vì uy lực của đạo pháp Bách Hoa Liễu Loạn cảm thấy tim đập nhanh hơn.

- Trĩ Hổ xông lên rồi!
Mọi người khiếp sợ một lần nữa, Sở Vân quá dũng mãnh, coi sát khí kinh khủng như không có.

Hai chân hữu lực đạp mạnh, hai mắt Sở Vân như chim ưng, chăm chú nhìn chằm chằm Hoa Anh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao nhọn, khiến người khác không thể nhìn gần.

- Tâm đã loạn, đạo pháp có mạnh hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì! Tuyết nha, mở cho ta!
Sở Vân hét lớn, đao mang Túy Tuyết đao trong tay hắn tăng vọt, ánh đao sáng như tuyết, xán lạn như bạc, mạnh mẽ bành trướng lớn gấp ba lần.

Ánh đao ngưng tụ thành thực chất, vừa nhìn lướt qua, thực giống như Túy Tuyết Đao trong tay Sở Vân biến lớn.

Đao khí lãnh liệt như băng, Hoa Anh trắng bệch mặt, không còn vẻ thản nhiên vừa rồi, thối lui một lần nữa.

Tới gần hoa vũ, Sở Vân huy động Túy Tuyết Đao, cắt ngang một cái.

Oanh!

Dưới ánh đao sáng như tuyết, cánh hoa cuồng chuyển, điêu linh khắp bầu trời.

Huy đao một lần nữa, là dựng lên chém thẳng.

Oanh!

Ánh đao lãnh liệt, hoa vũ phiêu diêu!

Oanh!

Đao thứ ba, bổ ra thông lộ. Sở Vân không tổn hao lông tóc, từ trong vách ngăn hoa vũ chui ra ngoài, bước tiến như bay, một lần nữa vọt tới trước mặt Hoa Anh.

Hoa Anh cắn răng, trên trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, một mũi Thanh Đằng Tiễn đã đáp lên cung, lập tức phóng ra.

- Bán Nguyệt Trảm!
Đại đao trong tay Sở Vân lăng không bổ mạnh, nhất thời xoát một tiếng, ánh đao sắc bén xé rách không khí, bạo tạc bắn tới.

Hoa Anh lảo đảo bước tiến, miễn cưỡng né tránh, phong độ mất hết.

Sở Vân lại tiếp tục bổ ra một Bán Nguyệt Trảm, Hoa Anh vô cùng chật vật, bộ dáng của Hoa Anh vô cùng chật vật, không còn vẻ bình tĩnh thong dong như vừa rồi.

Đạo Bán Nguyệt Trảm thứ ba phát ra, cánh tay Hoa Anh đã trở nên run rẩy, Thanh Đằng Tiễn đã không còn, còn còn giữ Bách Hoa Cung, chuyên chú né tránh.

- Ông trời của ta, Trĩ Hổ quá mức hung tàn rồi! Dùng đao pháp áp chế tiễn pháp!

- Sở Vân thần ngăn giết thần, phật cản giết phật, thậm chí ngay cả Bách Hoa Liễu Loạn của Hoa anh học trưởng cũng bị hắn dùng ba đao bổ nát!

- Quá hung mãnh rồi, tiễn pháp Hoa gia đanh vang khắp Chư Tinh Quần Đảo cũng không thể kiềm chế được hắn.

Quần chúng quan chiến liên tiếp phát sinh tiếng than thở sợ hãi, nhìn Sở Vân truy sát Hoa Anh, biểu tình khiếp sợ còn đọng lại trên mặt bọn họ.

Tình huống quá nằm ngoài dự liệu của bọn họ rồi. Nguyên bản tưởng rằng là một hồi chiến đấu lâu dài, thực sự không ngờ tới chỉ trong vòng mấy hiệp đã biến thành truy kích chiến.

Hoa Anh phiền muộn muốn phun máu, hắn cư nhiên bị loại đạo pháp hạ đẳng như Bán Nguyệt Trảm hoàn toàn áp chế, hiện tại càng chật vật chạy trốn, ý đồ giật cự ly với Sở Vân, hòng tổ chức lại trận tuyến.

Nhưng Sở Vân sao có thể để hắn như nguyện? Nhìn chuẩn thời cơ, thôi động thân pháp Trùng Đột, tốc độ nhất thời tăng vọt, cuồng bạo vọt mạnh tới gần Hoa Anh, không nói một lời, giơ Túy Tuyết Đao lên, bổ xuống vô cùng mãnh liệt.

- A!
Hoa Anh quá sợ hãi, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là giơ Bách Hoa Cung lên chống đối.

Ầm…

Lưỡi đao chém vào thân cung, để lại một vết chém màu trắng bạc, Hoa Anh lảo đảo lui lại phía sau, tóc tai bù xù, chật vật không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện