Nhan Khuyết xác thực là bị chấn động vô cùng triệt để rồi.

Vừa nghĩ tới một màn vừa rồi, hắn hầu như cho rằng chính mình lâm vào ảo cảnh.

Hắn ngây người đứng tại chỗ, nguyên bản trong lòng cất giấu một cỗ khí vị không cam, có chút bất tri bất giác tiêu tan hơn phân nửa.

Sở Vân đi phía trước, hắn vô thức sải rộng bước tiến. Nhìn theo bóng lưng của Sở Vân, trong mắt hắn có khiếp sợ, có nghiên cứu tìm tòi, có hiếu kỳ.

Hắn không khỏi liên tưởng tới, tình cảnh một khắc trên đỉnh ngọn núi trước kia, quang huy màu vàng bao phủ toàn thân Sở Vân, phụ trợ hắn tỏa sáng giống như thiên thần.

Có chút bất tri bất giác, bóng lưng của Sở Vân phảng phất giống như biến thành một vầng thái dương. Trong mắt của Nhan Khuyết, tỏa sáng quang minh, rộng rãi bay lên.

Bản thân hắn đi theo phía sau Sở Vân hình như bước lên một con đường tràn ngập ánh sáng, có cảm giác tiền đồ không thể hạn lượng.

Khẽ lắc đầu, Nhan Khuyết xua đi ảo giác trong lòng, hắn không tự giác được nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi thở, lúc này tâm tình trong lòng vô cùng phức tạp:
"Có vẻ như chính mình đã bái lạy một chủ công vô cùng khó lường a…"

Đấu trường trong núi, kín người hết chỗ.

Từ lúc Sở Vân hoàn thành nhiệm vụ truyền thừa, đại quân thảo phạt lấy tốc độ vô cùng rõ ràng dần dần giảm xuống. Thời điểm Sở Vân rút thăm cũng thường xuyên bớt được thời gian. Các thư sinh trẻ tuổi này đều có ngạo khí, không muốn chịu thua mất mặt, vì vậy tìm đủ các loại lý do, "không nghĩ qua là", "bất đắc dĩ", cuối cùng vắng mặt.

"Tuy rằng trong lòng rất không cam, cực kỳ mong đợi đánh một trận với Sở Vân, thế nhưng trước mặt sự thực, nguyện đổ chịu thua, cũng chỉ đành dâng lên tiền cược mà thôi."
Đây là giải thích rất nhất trí, rất hiểu lòng của bọn họ.

Chỉ là ngày hôm nay rất khác thường, thanh thế của đại quân thảo phạt mênh mông cuồn cuộn, trong đó càng hỗn loạn những sứ giả hộ hoa lúc trước thất bại.

Nguyên nhân tạo thành loại hiện tượng này chỉ có một, đó chính là sau khi Trữ Y Y biến mất từ lần đầu tiên, hôm nay hiện thân một lần nữa, đích thân tới quan chiến nha.

- Hoa công tử, ngươi nói hôm nay phải chiến thắng Sở Vân. Này… Thực sự có nắm chắc sao?

Hôm nay Trữ Y Y mặc bộ váy hoa mẫu đơn màu xanh nhạt, làn da trắng noãn, càng có vẻ xinh đẹp tròn đầy. Đôi con mắt thu ba nhộn nhạo, đuôi lông mày ẩn tình nhìn Hoa Anh, trong mắt rất có kinh hỷ, rất có chờ đợi.
Từ khi Sở Vân nhập học tới nay đã trở thành cái đinh trong lòng nàng, cái gai trong mắt, danh tiếng của Sở vân càng thịnh, tâm tình của nàng càng thêm phiền muộn.

Ngày hôm nay Hoa Anh bỗng nhiên tìm tới nàng, cũng báo cho nàng biết hắn sắp tự mình xuất thủ, muốn danh tiếng đang lên cao của Sở Vân bị dập tắt, Trữ Y Y tự nhiên vừa mừng vừa sợ.

Toàn thân Hoa Anh trang phục võ giả màu trắng, thắt lưng mang tiên nang, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, tư thế oai hùng, khí tượng bừng bừng. Nghe vậy thong dong cười nói:
- Y Y tiểu thư, thả lỏng tâm tình đi, Sở Vân có ba bại, mà ta có ba thắng.

- A? Nguyện nghe giải thích!
Hai con mắt Trữ Y Y đột nhiên sáng lên.

- Bại thứ nhất của Sở Vân thua ở tính cách. Thích sính man dũng, thuần túy xông lên mãnh liệt. Đánh một trận thành danh, lại nói tiếp kỳ thực đó chỉ là man tính phát tác mà thôi. Lực lượng lớn nhất của thế gian này ở chỗ trí tuệ, không phải là cơ thể. Đạo lý này, hắn chưa lĩnh ngộ được. Chỉ một lần khích tướng của ta, hắn đã đáp ứng khiêu chiến.

Hoa Anh chắp hai tay sau lưng, từ từ phun ra thanh âm, phong độ hơn người.

Trữ Y Y che miệng cười, nịnh nọt nói:
- Muốn so mưu kế, Sở Vân hắn làm sau là đối thủ của Hoa công tử!

Hoa Anh cao giọng cười, lộ ra hàm rằng giống như trân châu, quả nhiên là môi hồng răng trắng, thiếu niên ngời ngời.

Chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
- Bại thứ hai của Sở Vân thua ở tâm cảnh. Từ trước tới nay, thắng trận liên tiếp khiến tâm của hắn sinh kiêu ngạo, rất không tự giác coi thường đối thủ. Còn nữa, dịch bệnh Bích Lạc Hải Đái bùng phát, quyết sách của Thư Thiên Hào sai lầm, Thư gia đảo đối mặt với sụp
đổ kinh tế trên diện rộng. Hắn thân là hiếu tử, nhất định trong lòng nóng như lửa đốt, mà ta tâm bình khí hòa, không chút gợn sóng.

- Diệu a! Tầm mắt của Hoa công tử thực cao xa, cư nhiên có thể nghĩ tới một tầng muối biển của Thư gia đảo, Y Y không bằng.
Trữ Y Y nịnh nọt rất nhiều, lúc này càng nghĩ lại càng có đạo lý, trong miệng tán thưởng, hai mắt càng sáng.

- Bại thứ ba của Sở Vân thua ở thực lực. Luận yêu binh, Túy Tuyết Đao chỉ có tu vi bốn trăm năm mươi năm, mà Bách Hoa Cung của ta có năm trăm năm! Luận đạo pháp, đao pháp Thư gia của hắn đơn điệu thiếu biến hóa, khuyết thiếu thủ đoạn công kích tầm xa, chính là nhược điểm lớn nhất. Tất nhiên sẽ bị tài bắn cung của ta dắt mũi đi. Hơn nữa luận bản thân ngự yêu sư, qua mấy ngày âm thầm quan sát, từ lâu ta đã hiểu rõ biến hóa của đao pháp Thư gia, biết người biết ta. Ngược lại, Sở Vân hoàn toàn không biết tiễn thuật của Hoa gia ta.

- Với ba bại ba thắng này, ta đã đứng ở thế bất bại. Trong vòng hai hiệp, bản công tử có thể chiếm cứ chủ động, trên dưới bốn hiệp, có thể áp chế được đối phương. Tám hiệp mở rộng ưu thế, mười hiệp xác định thắng cuộc!
Hoa Anh chậm rãi nói, chuyện trò vui vẻ. Thần thái của hắn bình tĩnh thong dong, tiêu sái lỗi lạc. Tỏa ra một cỗ cảm giác nắm giữ thế cuộc trong tay, khí độ phi phàm bày mưu tính kế.

Trữ Y Y nghe được phân tích của hắn, thân thể mềm mại rung động, trong lòng dâng trào, kích động hầu như không thể kiềm chế được.

- Công tử từ trước tới nay trí mưu xuất chúng, ngày hôm nay Trữ Y Y chân chính lĩnh giáo.

Xem ra muốn bại Sở Vân phải nhờ vào Hoa công tử xuất thủ.

Đối mặt với lời tán thán chân thành của giai nhân, Hoa Anh tự đắc cười cười:
- Đâu, kỳ thực mưu kế chỉ là nhân tâm mà thôi. Trên lịch sử, mưu kế thành công đều là lợi dụng nhân tâm. Nếu như người bị phẫn nộ, hoặc là tham lam che đậy hai mắt lý trí. Cho dù là bẫy rập nông cạn nhất hắn cũng sẽ cắm đầu vào. Nhìn thấu nhân tâm là có thể chiến thắng!

- Lực lượng nhân tâm thực sự đáng sợ, Sở Vân hoàn thành nhiệm vụ truyền thừa, kỳ thực thu được chỉ là một hạt giống Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, thế nhưng bởi vì được công nhận là học sinh ưu tú nhất, rất nhiều người cam nguyện mượn cớ, đình chỉ khiêu chiến.
Đây là nhân tâm a! Hoa Anh có cảm mà phát, nhãn thần lóe lên như sao kim, tướng mạo âm nhu lúc này có chút tuấn dật bất phàm.

Trữ Y Y cũng rất không lý do run lên, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện