Sở Vân cười cười, loại tình huống như thế này, nếu như đổi thành chính mình kiếp trước, chỉ sợ càng thêm không tốt. Chỉ là kinh nghiệm hơn hai mươi năm không phải vứt đi, đã ma luyện thành tính cách trầm ổn và bình tĩnh của hắn.

Càng tới gần trọng bảo càng phải bình tĩnh, bằng không nhất định sẽ chết rất sớm, nếu không như vậy thiên hạ đã không có tham u khách nhất lưu thiên hạ.
Hai người bình tĩnh đi bộ, tiến về phía sơn cốc bí ẩn sau núi.

Các thư sinh bình dân tử thủ nghiêm ngặt trước sơn cốc, nhìn thấy hai người này xuất hiện, nhất thời cảm thấy áp lực thật lớn, nhịn không được có chút rối loạn.
Mắt thất Sở Vân và Kim Bích Hàm càng lúc càng gần, rốt cuộc có thư sinh không nhịn được đứng ra:
- Đứng lại, nơi đây là căn cứ bí mật của chúng ta, không cho phép người ngoài tham quan.

- Căn cứ bí mật, thực sự là lý do tốt, các ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn chơi loại trò chơi nhỏ này?
Kim Bích Hàm phát ra một tiếng cười nhạo, loại lý do này thực quá ngây thơ rồi.

- Hừ, ta ngày hôm nay tiến vào sơn cốc này nhìn, các ngươi ai dám ngăn cản ta?
Khuôn mặt Sở Vân lãnh khốc, tiến thẳng về phía trước.

- Đứng lại!
Năm sáu vị thư sinh bình dân đều chắn trước mặt Sở Vân, hét lớn.

Sắc mặt Sở Vân không đổi, dưới chân tiếp tục bước, toàn thân toát ra một cỗ sát khí, đây là khí thế ma luyện được từ trong chiến đấu sinh tử hàng thật giá thật.

Sắc mặt các thư sinh biến đổi, toàn thân phát lạnh.

Sở Vân tiến lên một bước, bọn họ không nhịn được lui về phía sau một bước, Sở Vân liên tiếp đi năm bước, bọn họ liên tiếp lùi năm bước. Kim Bích Hàm phía sau nhìn thấy vậy, hai mắt nhịn không được tỏa sáng, có một loại cảm giác tìm đúng người, tìm được chỗ dựa vào sinh ra rất tự nhiên.

- Được rồi, đều giải tán đi!
Lúc này, Nhan Khuyết mặc thanh bào, từ trong sơn cốc bước ra ngoài.

- Rõ, học trưởng!
Ngắn ngủi trong chốc lát, năm sáu vị thư sinh cảm giác như chính mình vừa mới bước qua quỷ môn quan, toàn thân đều là mồ hôi lạnh ướt sũng, gió trong núi thổi qua, có chút rùng mình.

- Rốt cuộc ngươi cũng hiện thân rồi!
Sở Vân nở nụ cười. Thế lực bình dân phi thường đoàn kết, ôm thành một thể. Thời điểm Sở Vân nghe được thế lực thư sinh bình dân đã suy đoán được, thân là lĩnh tụ của thư sinh bình dân,khẳng định trong lòng Nhan Khuyết biết rõ ràng.

- Truyền thừa viện chủ đời thứ ba, bị ngươi chiếm được rồi sao?
Kim Bích Hàm không thể nhịn được, vội vã mở miệng hỏi.

Nhan Khuyết chậm rãi gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Những thứ kia đã bị ta chiếm được, chỉ là truyền thừa lại không có, hai ngươi các ngươi đi theo ta.

Nói xong, xoay người tiến vào trong sơn cốc.

Nhan Khuyết cũng không ngăn cản bọn họ, cách làm này phi thường lý trí.

Sở Vân và Kim Bích Hàm liếc nhau, cất bước đuổi kịp.

Sơn cốc nhỏ, quanh co khúc khuỷu, có có chút cảm giác đào nguyên thế ngoại, nếu như đứng ở bên ngoài, không nhìn ra được bên trong có càn khôn, tại đầu cùng sơn cốc, Sở Vân đã nhìn thấy một khối đá vuông.

Trên vách tường có khắc một nhóm chữ, kiểu chữ cổ phác đại khái, trong lúc chuyển ngoặt lại có ý nhị no tròn thông đạt.

Kim Bích Hàm vừa nhìn vừa đọc:
- Nguyệt quang như thủy quyến như hoa, khẩu nhược huyền hà. Đao quang kiếm ảnh nhập đan thanh, cam tâm chuyển Hóa. Bút hạ nhất chuyển, tảo điệu hoành sơn. Nhị lục thất tứ ngũ nhất bát, bát ngũ tứ lục thất nhị tam. Lạc khoản —— tam đại viện chủ thân bút?

- Những chữ này, cư nhiên là thư của viện chủ đời thứ ba, xem chữ như xem người, có thể thấy được vẻ đại trí nhược ngu, biểu được biến hóa và ẩn nhẫn!
Trên mặt Sở Vân hiện lên vẻ cảm khái, trong lòng lại rung động, linh quang thiểm thiểm.

Cảm giác được sương mù tầng tầng đang tiêu tán ngay trước mặt chính mình.

- Như vậy xem ra, ngươi cũng lý giải được chân diện mục của viện chủ đời thứ ba rồi. Thực không hổ là Trĩ Hổ, trước kia ta hoàn thành nhiệm vụ tới bước này đã phải tiêu tốn thời gian tròn một năm, nghĩ không ra ngươi mới nhập học được một tuần đã tìm được tới đây.
Biểu hiện của Nhan Khuyết tương đối đại khái, tán thán một tiếng, chỉ vào vách núi nói:
- Ha ha, như vậy nói rõ câu đố trên vách núi chính là một cửa cuối cùng, ai có thể giải được nó là có thể thu được truyền thừa, nếu không ngại chúng ta đánh cuộc, thế nào?

- A? Đánh cuộc gì?
Mặt ngoài Sở Vân bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nổi sóng bốn bề.

Hắn đã chạm được tới chân tướng! Nhan Khuyết nhấc cao đầu lông mày, nghiêm mặt nói:
- Nếu như ai giải được câu đó cuối cùng sẽ là người thắng lợi, nếu như ta thắng lợi, mời ngươi rời khỏi phòng ở phía tây.

Sở Vân không khỏi cười rộ lên:
- Nếu như ta thắng thì thế nào?

- Ngươi sẽ không thắng được, câu đố này ta đã giải được tám phần, chỉ còn lại mấy địa phương then chốt. Nếu như ngươi thắng, điều kiện tùy ngươi mở miệng!
Nhan Khuyết ngạo nghễ nói.

- Được, ta chấp nhận!
Sở Vân một lời đáp ứng.

- Sở huynh, vừa rồi huynh còn nói ta, không nên xung động a!
Trên mặt Kim Bích Hàm hiện lên thần tinh lo lắng, câu đố cuối cùng này rất khó, bằng vào tài trí của nàng cũng chỉ có thể cân nhấc được ba phần trong đó.

Nhan Khuyết vỗ song chưởng, cười to nói:
- Được, sảng khoái! Điều kiện của ngươi là gì?

Miệng của Sở Vân cười tới sáng lạn, vươn ngón tay trỏ, trực tiếp chỉ về phía Nhan Khuyết.

Ngữ điệu bá đạo mười phần:
- Điều kiện của ta chính là --- Ngươi! Nhan Khuyết, nếu như ta thắng, ta muốn có ngươi!

- Hử?
Nhan Khuyết vô cùng kinh ngạc.

Giờ khắc này, Kim Bích Hàm cũng mở to hai mắt nhìn.
Trong sơn cốc hoàn toàn yên tĩnh!



Sở Vân rất khí phách lên tiếng, một tiếng kinh người, trong sơn cốc hoàn toàn tĩnh lặng.

Kim Bích Hàm nhìn vào Sở Vân, nghẹn họng nhìn trân trối. nàng không khỏi nghĩ tới lời nói của Trữ Y Y trước kia --- "Nguyên lai Sở Vân ngươi thích vũ trang màu
hồng phấn…"


Trong lòng Kim Bích Hàm khiếp sợ, một nghi vấn càng lúc càng nặng xuất hiện trong lòng:
"Lẽ nào Sở Vân hắn thực sự không thích nữ nhân, mà thích nam nhân?"

Đối mặt với ngón tay của Sở Vân, Nhan Khuyết luôn luôn trấn định cũng có chút hoảng hồn.

Lời nói của Sở Vân quá mức khiến người khác nghĩ xiên xẹo. Hắn đầu tiên nghĩ tới chính là Sở Vân cự tuyệt lời cầu hôn của Trữ gia ngay trước mặt mọi người, nhất thời có liên tưởng không tốt.

Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, khí thế của hắn tán loạn, sắc mặt trắng bệnh, lần đầu tiên nhận thấy lần đánh cuộc này "hiểm ác đáng sợ".

Sở Vân chỉ vào Nhan Khuyết, nụ cười trên miệng càng lúc càng thêm mở rộng, cuối cùng không nhịn được ầm ĩ cười to:
- Thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Ha ha ha… (Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện