Cô hẳn là chưa ngủ được bao lâu, lông mi vẫn còn chút ẩm ướt, khóe mắt vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt.
Sau khi anh rời đi, có lẽ cô đã khóc, hai mắt có chút sưng sưng, chóp mũi ửng hồng....
Thấy cảnh này, Hàn Kinh Niên không nhịn được nắm chặt bình Dưỡng Nhạc Đan trong tay, đáy lòng anh như bị thứ gì đó bóp chặt, nỗi đau dần nổi lên.
Hàn Kinh Niên vẫn kiên trì giữ tư thế đưa bình Dưỡng Nhạc Đan ra trước, đứng cạnh giường nhìn Hạ Vãn An ngủ một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng khom người, đem chăn kéo lên, che đi phần bả vai còn hở của cô.
Lúc anh đứng dậy, ánh mắt anh lại một lần nữa rơi trêи người cô, dù là đã khóc rất nhiều nhưng ngũ quan trêи khuôn mặt cô vẫn mỹ lệ động lòng người, anh nhìn chằm chằm cô một lát, chờ lúc anh hoàn hồn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào đầu ngón tay của anh đã đặt ở khóe mắt cô, giúp cô lau đi giọt nước mắt còn đọng ở đó.
Hơi lạnh ẩm ướt dần biến mất trêи đầu ngón tay, phảng phất mang theo chút nhiệt độ cơ thể, truyền đến ngực anh, khiến tâm anh có chút nhói đau.
Anh nhếch môi nuốt ngụm nước miếng, sau đó đem bình Dưỡng Nhạc Đan, nhẹ nhàng đặt ở cạnh gối đầu cô, chuẩn bị rời đi.
Anh còn chưa kịp xoay người, anh nhìn quanh bỗng phát hiện ra một tia sáng, anh thuận theo quay lại nhìn, là điện thoại của cô đang sạc ở đầu giường, có tin nhắn mới.
Anh kỳ thật không muốn đọc trộm tin nhắn của cô, chỉ tình cờ lướt qua, trêи màn hình vô tình đọc được dòng chữ: "Kinh Niên ca ca...."
Anh nhíu nhíu mày, đưa tay ấn vào màn hình điện thoại, nghiêm túc đọc qua tin nhắn kia một lần.
" Chỉ còn 9 giờ nữa là đến 12 giờ trưa, cô đến cùng là đã suy nghĩ kĩ chưa? Đến cùng là cô đồng ý chủ động rời khỏi Kinh Niên ca ca, hay cô muốn ngày mai tôi đích thân đến gặp Kinh Niên ca ca!"
Đọc hết tin nhắn, Hàn Kinh Niên nhíu mày mạnh hơn.
Chính anh cũng không phát hiện được sự phẫn nộ ẩn giấu dưới đáy mắt anh.
Anh nhìn thoáng qua số điện thoại, rất lạ lẫm, nhưng anh vẫn đem dãy số này đọc thuộc qua một lần.
Xem hết tin nhắn, đang chuẩn bị rời ánh mắt đi, trêи màn hình lại xuất hiện một tin nhắn mới, là của dãy số lạ kia gửi đến: "Tôi không biết cô ngủ thật hay giả vờ, tôi hi vọng cô không khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, Kinh Niên ca ca chỉ có thể là của tôi, anh ấy cũng chỉ có thể là của một mình tôi!"
Hàn Kinh Niên: "....."
Sau một lát, anh cầm điện thoại Hạ Vãn An lên, sau vài lần mở khóa thất bại, anh bình tĩnh lại rồi làm vài động tác trêи màn hình liền có thể dễ dàng mở khóa điện thoại của Hạ Vãn An.
Anh nhìn một chút vào hộp tin nhắn nhận được, liền thấy được dãy số lạ kia, bấm mở ra, cái đầu tiên anh nhìn thấy là ba tấm hình kia.
Từ từ ấn mở, là Hạ Vãn An cùng một người đàn ông lạ mặt đang xem phim, hình như họ đã hôn rồi cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim....
Trêи mặt anh không có quá nhiều thay đổi, đầu ngón tay hơi chạm vào màn hình, đem ảnh chụp phóng to lên, sau đó anh mất không đến một giây liền tìm được lỗ hổng của bức hình.
Cái này không phải quá lộ liễu sao? Chỉ bất quá kĩ năng PS quá cao siêu, lừa bịp người bình thường còn có thể, nhưng đối với anh loại kĩ thuật này còn quá kém, không đáng để vào mắt.
Sau khi anh rời đi, có lẽ cô đã khóc, hai mắt có chút sưng sưng, chóp mũi ửng hồng....
Thấy cảnh này, Hàn Kinh Niên không nhịn được nắm chặt bình Dưỡng Nhạc Đan trong tay, đáy lòng anh như bị thứ gì đó bóp chặt, nỗi đau dần nổi lên.
Hàn Kinh Niên vẫn kiên trì giữ tư thế đưa bình Dưỡng Nhạc Đan ra trước, đứng cạnh giường nhìn Hạ Vãn An ngủ một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng khom người, đem chăn kéo lên, che đi phần bả vai còn hở của cô.
Lúc anh đứng dậy, ánh mắt anh lại một lần nữa rơi trêи người cô, dù là đã khóc rất nhiều nhưng ngũ quan trêи khuôn mặt cô vẫn mỹ lệ động lòng người, anh nhìn chằm chằm cô một lát, chờ lúc anh hoàn hồn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào đầu ngón tay của anh đã đặt ở khóe mắt cô, giúp cô lau đi giọt nước mắt còn đọng ở đó.
Hơi lạnh ẩm ướt dần biến mất trêи đầu ngón tay, phảng phất mang theo chút nhiệt độ cơ thể, truyền đến ngực anh, khiến tâm anh có chút nhói đau.
Anh nhếch môi nuốt ngụm nước miếng, sau đó đem bình Dưỡng Nhạc Đan, nhẹ nhàng đặt ở cạnh gối đầu cô, chuẩn bị rời đi.
Anh còn chưa kịp xoay người, anh nhìn quanh bỗng phát hiện ra một tia sáng, anh thuận theo quay lại nhìn, là điện thoại của cô đang sạc ở đầu giường, có tin nhắn mới.
Anh kỳ thật không muốn đọc trộm tin nhắn của cô, chỉ tình cờ lướt qua, trêи màn hình vô tình đọc được dòng chữ: "Kinh Niên ca ca...."
Anh nhíu nhíu mày, đưa tay ấn vào màn hình điện thoại, nghiêm túc đọc qua tin nhắn kia một lần.
" Chỉ còn 9 giờ nữa là đến 12 giờ trưa, cô đến cùng là đã suy nghĩ kĩ chưa? Đến cùng là cô đồng ý chủ động rời khỏi Kinh Niên ca ca, hay cô muốn ngày mai tôi đích thân đến gặp Kinh Niên ca ca!"
Đọc hết tin nhắn, Hàn Kinh Niên nhíu mày mạnh hơn.
Chính anh cũng không phát hiện được sự phẫn nộ ẩn giấu dưới đáy mắt anh.
Anh nhìn thoáng qua số điện thoại, rất lạ lẫm, nhưng anh vẫn đem dãy số này đọc thuộc qua một lần.
Xem hết tin nhắn, đang chuẩn bị rời ánh mắt đi, trêи màn hình lại xuất hiện một tin nhắn mới, là của dãy số lạ kia gửi đến: "Tôi không biết cô ngủ thật hay giả vờ, tôi hi vọng cô không khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, Kinh Niên ca ca chỉ có thể là của tôi, anh ấy cũng chỉ có thể là của một mình tôi!"
Hàn Kinh Niên: "....."
Sau một lát, anh cầm điện thoại Hạ Vãn An lên, sau vài lần mở khóa thất bại, anh bình tĩnh lại rồi làm vài động tác trêи màn hình liền có thể dễ dàng mở khóa điện thoại của Hạ Vãn An.
Anh nhìn một chút vào hộp tin nhắn nhận được, liền thấy được dãy số lạ kia, bấm mở ra, cái đầu tiên anh nhìn thấy là ba tấm hình kia.
Từ từ ấn mở, là Hạ Vãn An cùng một người đàn ông lạ mặt đang xem phim, hình như họ đã hôn rồi cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim....
Trêи mặt anh không có quá nhiều thay đổi, đầu ngón tay hơi chạm vào màn hình, đem ảnh chụp phóng to lên, sau đó anh mất không đến một giây liền tìm được lỗ hổng của bức hình.
Cái này không phải quá lộ liễu sao? Chỉ bất quá kĩ năng PS quá cao siêu, lừa bịp người bình thường còn có thể, nhưng đối với anh loại kĩ thuật này còn quá kém, không đáng để vào mắt.
Danh sách chương