Ngày hôm sau cả trường lại một phen ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh Hoàng Minh Vũ làm lành với Hạ Tiểu Nguyên, bọn họ lại trong tay cùng nhau đến trường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.Người đáng thương lúc này là Diệp Khanh,anh đứng trên phòng nhìn xuống, ánh mắt chứa đựng nhiều buồn bã.
Hai mươi bảy năm,lần đầu tiên anh biết rung động yêu thương một người,lần đầu tiên, anh sử dụng mối quan hệ giúp đỡ người khác. Nhưng tất cả những gì anh làm, đều không thể chạm đến trái tim của người con gái đó. Cô ấy thuần khiết như sương mai,dịu dàng bước vào tim anh rồi đứng đó chẳng ra nữa. Đã rất nhiều lần anh cố gắng không nghĩ về cô,nhưng càng cố quên anh càng nhớ. Anh đau đớn khi biết được bọn họ sống cùng nhau, anh gục ngã trên một đống vỏ chai cười nhạo cho bản thân thất bại. Bạn bè ngưỡng mộ đã sao,sự nghiệp vang vọng đã sao,chẳng phải anh cũng chỉ là một kẻ yêu đơn phương không hề được đáp lại.Nhìn cô khóc,anh xót xa,nhìn cô bị vu oan,anh tức giận che chở. Sau tất cả anh nhận lại được chẳng phải tình cảm chân thành, mà là một lời cảm ơn khách sáo. Cô chọn tin tưởng Hoàng Minh Vũ vô điều kiện, cô phớt lờ những lời nói của anh,Diệp Khanh ôm đầu khổ sở.
Cũng chỉ là một người con gái bình thường, sao anh chẳng thể buông bỏ.Anh cứ lao đầu vào cuộc tình không lối thoát, tự biến mình thành kẻ thứ ba xấu xa,tự chuốc cho bản thân bao nhát dao ứa máu.Anh yêu Hạ Tiểu Nguyên quên đi cả thân phận,anh dùng tất cả những gì anh có chỉ muốn làm cô vui..nhưng giờ anh hiểu một điều, nếu muốn cô ấy cười cứ mang Hoàng Minh Vũ đến..
Hạ Tiểu Nguyên là điểm yếu trong lòng Diệp Khanh,mỗi khi nghe đâu đó tin tức về cô,anh đều đứng lại giả vờ như vô tình đi ngang.Chỉ cần ở đâu đó vang lên cái tên Hạ Tiểu Nguyên, thì ở đó mọi người sẽ thấy một người đàn ông đẹp trai đứng chăm chú nhìn xa xăm mỉm cười. Diệp Khanh cuối cùng cũng nhận ra,Hạ Tiểu Nguyên sẽ không giành tình cảm cho ai khác ngoài Hoàng Minh Vũ,đó cũng là lúc anh chấp nhận sự thật và buông bỏ tất cả về cô.Tuần sau anh sẽ quay trở lại là chính mình của ngày xưa,là một người cuồng công việc, dẫu biết rằng sẽ rất khó để quên đi.Quay về Diệp Thị điều hành tập đoàn,và hơn hết là tìm một cô con dâu cho cha Diệp yên lòng.
Hoàng Minh Vũ nắm chặt tay Hạ Tiểu Nguyên,lúc này đây trong anh tràn đầy hạnh phúc, chỉ muốn hét to lên cho cả thế giới biết rằng, cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận lời xin lỗi của mình. Cả đêm hôm qua, anh nằm suy nghĩ về những gì mình đã làm, cảm thấy thật sai trái. Hạ Tiểu Nguyên nói đúng, Lại Minh Nguyệt sẽ không đứng lên giải trừ hôn ước. Bao năm qua, anh luôn dung túng cho những hành động của cô bé,căn bản lúc đó, anh nghĩ sẽ không bao giờ tìm được cái gọi là tình yêu.Cho đến khi anh gặp được Hạ Tiểu Nguyên, anh mới biết được cái gì gọi là rung động, gọi là yêu đến chết đi sống lại.
Đã nhiều lần anh nghĩ,từ bỏ tất cả để được bên cô,nhưng lại không làm được. Nhìn bóng lưng cao gầy của ba,Hoàng Minh Vũ lại lưỡng lự cho quyết định của mình. Anh muốn nhận được lời chúc tốt đẹp của bọn họ giành cho anh và Hạ Tiểu Nguyên,chứ không phải là sự ngăn cản.
Hạ Tiểu Nguyên không biết quyết định của mình là sai hay đúng, lúc đó cô chỉ làm theo tiếng gọi của trái tim mình. Người con trai đầu tiên của cô,người cho cô nhận ra được thì ra yêu làm cho người ta thay đổi. Từ nhỏ đến lớn, cô sống trong cuộc sống thiếu thốn nhìn ba mẹ quần quật làm bụng kiếm tiền nuôi cô ăn học,đã có lúc muốn từ bỏ anh,để trở lại con người trước kia,nhưng không làm được.
“Em vào lớp đi,anh cũng phải đến công ty rồi “,Hoàng Minh Vũ áp tay vào má ửng hồng của Hạ Tiểu Nguyên, nựng nựng mà nâng niu
“Ừ,anh nhớ là không được làm nặng quá sức nhé,không tốt cho sức khỏe. Công việc gì cũng sẽ có cách giải quyết được “
“Nguyên,con bé Minh Nguyệt sẽ học cùng với em,tính em ấy ngang bướng từ nhỏ, em đừng chấp nhắt nó,được không “
Hoàng Minh Vũ nhớ lại cuộc nói chuyện của Lại Minh Nguyệt lúc tối hôm qua với Lâm Tĩnh,anh mới biết mọi chuyện đều không phải là lỗi của Hạ Tiểu Nguyên, là do anh mù quáng mà trách lầm cô ấy.
“Bà định ở đây bao lâu”
“Không xác định, có thể là hết học kì này của Minh Vũ”
“Bà định buông tay “
“Buông tay sao.Thật nực cười, tôi yêu anh ấy từ nhỏ,bà nghĩ tôi bỏ được sao.Trước mắt, tôi cần thúc đẩy hôn lễ càng sớm càng tốt, chỉ cần như vậy, Hạ Tiểu Nguyên tự khắc rút lui”
Nắm tay chặt lại thành nắm đấm,Hoàng Minh Vũ tức giận mà không thể làm gì ngay lúc này. Mắng ư,anh không làm được, dù gì có bé cũng được coi như em gái của anh,với cả hiện tại nó đang mang bệnh trong người,làm sao anh có thể nhẫn tâm. Anh nhớ đến Hạ Tiểu Nguyên, nhớ đến giọt nước mắt ấy,nhớ đến ánh mắt thất vọng, lòng anh đau đớn, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì thế này.
Hạ Tiểu Nguyên nhìn Hoàng Minh Vũ, ánh mắt một tia khó hiểu nhưng rất nhanh trở lại bình thường,cô định hỏi gì đó nhưng ngay lúc này, điện thoại đổ chuông. Bên kia là giọng nói vô cùng gấp gáp của mẹ.
“Nguyên, con đang ở đâu,..”
“Con đang ở trường học, có chuyện gì không mẹ,sao giọng mẹ lại gấp gáp đến vậy. Ông nội không khỏe sao”,Hạ Tiểu Nguyên lo lắng hỏi dồn dập
Mẹ Hạ đầu giây bên này thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi vừa nãy đã giảm đi ít nhiều, nhưng trống ngực vẫn đập thình thịch như vừa chạy marathon về vậy.Bí mật này bà đã dấu diễn suốt hai mươi năm,cứ ngỡ là mọi chuyện yên ổn nhưng ngày hôm nay,khi nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ đó trên truyền hình, bà tái nhợt mà ngã khụy trước sự hốt hoảng của ba Hạ.Ngày đó,khi quyết định làm như vậy, lương tâm bà vô cùng day dứt, nhưng nỗi đau vừa mất đi đứa con đã khiến bà mụ mị,tuyệt vọng mà trộm đi đứa trẻ vừa mới sinh được vài tiếng.
Đứa bé đó chính là Hạ Tiểu Nguyên bây giờ, bà không biết mẹ con bé là ai,bà chỉ biết, khi ôm con bé chạy trốn, bên chân con bé có đeo một chiếc lắc vàng khắc cái tên Cung Lam...con gái của mẹ
“Không sao,ông nội vẫn khỏe con ạ.Mẹ chợt nhớ ra con lâu rồi không về nhà,mẹ có nấu rất nhiều món con thích đó”,mẹ Hạ thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn
“mẹ,việc học dạo này rất bận,con không thể về được. Khi nào có ngày nghỉ dài,con sẽ về”
“Nguyên, con nhớ lời mẹ dặn,không được tiếp xúc với người lạ, hiểu chưa “,mẹ Hạ sốt ruột dặn dò con gái
“Vâng,con biết rồi “
Hạ Tiểu Nguyên thấy mẹ Hạ hôm nay thật lạ,dường như có chuyện gì đó khiến mẹ lo lắng không thôi.Nhưng dù cô cố nghĩ mãi không tìm được lý do thích hợp, tại sao mẹ luôn dặn dò cô nhiều điều kì lạ đến vậy.Mẹ Hạ đang gặp phải vấn đề gì sao,ba Hạ có biết không...
“Nguyên,ông nội không khỏe hả em”,Hoàng Minh Vũ ôm bả vai cô hỏi nhỏ
“Không,mẹ gọi lên hỏi em dạo này bận lắm sao mà không về nhà”
“Ừ,vậy tuần sau được nghỉ,anh đưa em về nhé,cũng sắp đến tết rồi “
Bước vào lớp,Hạ Tiểu Nguyên giật mình nhìn Diệp Khanh đứng trên bục,thần thái vô cùng mệt mỏi. Hôm qua nếu không có anh,thì cô chẳng biết nên đi đâu,làm gì cho khuây khỏa nổi buồn. Vẫn biết là anh yêu cô,nhưng trái tim chỉ có một, nó luôn rộn ràng bên Hoàng Minh Vũ,chứ không phải Diệp Khanh.Hạ Tiểu Nguyên rất muốn nói cho anh biết rằng,trong tim cô,anh giống như một người anh trai,một người bạn tri kỉ cô luôn trân trọng.
Huyên nhìn con bạn thân hôm nay có tinh thần thì vui mừng thay,miệng ríu rít không ngớt.
“Ê,bà với ông Vũ làm lành rồi hả”
“Ừ,tôi làm lành rồi.Thật ra cũng khó nói,bọn họ là thanh mai trúc mã, tình cảm không thể nói bỏ là bỏ được đâu”
“Ừ,cũng đúng.nhưng tôi thấy con nhỏ đó không đơn giản đâu.Nó diễn kịch giỏi thật ấy”
“Thôi kệ đi.Tôi không muốn mọi chuyện rắc rối thêm nữa đâu “
Lại Minh Nguyệt bước vào gây xôn xao toàn bộ những ai có mặt ở đây, một phần vì cô ấy đẹp,phần còn lại ai mà không biết thiên kim của tập đoàn STar đầy quyền lực. Những ánh mắt thán phục những cái nhìn trầm trồ khen ngợi, Lại Minh Nguyệt nhếch mép khinh bỉ trong thâm tâm,ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hạ Tiểu Nguyên mà sắc lạnh.Cứ ngỡ rằng sự việc hôm qua khiến cho bọn họ xa nhau,nhưng không những không xa,lại càng làm họ trở nên khăng khít,cô không chịu được.
Hai ánh mắt chạm nhau,mỗi người một suy nghĩ,Hạ Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn cuốn sách Tài chính kinh tế mà phân tích. Cho dù trời có sập,bão tố có kéo đến,cô vẫn phải học,thậm chí phải giỏi hơn nữa, để không phụ lòng gia đình. Cô cười nhạo cho cái sự ngây thơ của Lại Minh Nguyệt,ấy vậy mà cô ta lại áp dụng cái tình tiết hiểu lầm ở phim truyền hình vào môi quan hệ của bọn họ,chỉ tiếc một điều là, cô ta thật không nghĩ đến Hạ Tiểu Nguyên cô không dễ dàng gục ngã như vậy.Lúc đó buồn thật đấy, thất vọng thật đấy, nhưng người đời đã có câu,yêu là tin tưởng, yêu là tha thứ,cô kìm nén cơn đau để nghe lời giải thích,bởi vì cô biết, Hoàng Minh Vũ yêu ai.
Diệp Khanh đứng trên bục nhìn xuống, hôm nay là buổi dạy cuối cùng của anh,anh cố gắng ghi nhớ hình bóng đó trong tâm trí.Thời gian qua được biết cô,yêu cô,đã làm anh thay đổi từ một người cứng nhắc thành một người biết quan tâm, yêu thương. Sự thay đổi lớn của mình khiến anh bật cười, không là người yêu thì có thể làm bạn được không?
“Các bạn,hôm nay chúng ta báo danh nhé”,Diệp Khanh cười tươi,một nụ cười thật sự giết chết bao trái tim thiếu nữ
“Vâng ạ..”cả phòng đồng thanh dõng rạc
“Ừm,hôm nay báo cho các bạn một tin,là tôi sẽ không thể tiếp tục dạy mọi người được nữa. Buổi học hôm nay là buổi học cuối cùng “
Hạ Tiểu Nguyên đánh rơi cái bút xuống nền xi măng kêu “cạch” một tiếng, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói không dạy nữa cửa Diệp Khanh. Cô không tự nhận bản thân hiểu anh,nhưng cô biết được làm thầy giáo là nghề mà anh luôn thích và tự hào. Anh đã từng nói với cô rằng “Anh chỉ muốn có một cuộc sống bình thường không tranh chấp, toan tính đầy mưu mô.Nghề giáo viên là nghề mà anh muốn làm,chỉ như vậy, anh mới cảm nhận được điều gì là thỏa mãn “.Vậy mà bây giờ, anh lại nói không dạy nữa, anh bỏ sự yêu thích của mình, là vì không muốn gặp lại cô sao.
Huyên đẩy mạnh tay Hạ Tiểu Nguyên, nói nhỏ.
“Ê,thầy Diệp không dạy nữa rồi kìa. “
“Ừ,chắc anh ấy có lý do gì đó”
“Chứ không phải vì không muốn nhìn thấy bà tay trong tay hạnh phúc với người khác à”
“Bà luyên thuyên cái gì thế hả,tôi với thầy Diệp là trong sạch đấy”,Hạ Tiểu Nguyên giẫy nẩy lên
“Ừ,bà trong sạch nhưng người ta có trong sạch không hả.Số bà đào hoa thật ấy,lấy được trái tim của Hoàng Minh Vũ,giờ lại có được tình yêu của Diệp Khanh, chậc chậc..Mà nếu tôi là bà thì tôi sẽ chọn thầy Diệp,biết suy nghĩ, biết phân biệt phải trái,và đặc biệt là không có cái vị hôn thê chết tiệt gì đó”
“Bà biết người ta không có chắc”
“Thôi đi,tôi đây nói gì chỉ có chuẩn. Bà nhìn thầy Diệp xem,lạnh lùng quyết đoán, cho dù có cũng không mù quáng như ai kia đâu”
Tan học,Hạ Tiểu Nguyên đứng chờ Diệp Khanh ở khúc rẽ,nhìn thấy cô,anh có chút giật mình.
“Em chưa về sao”
“Diệp Khanh,sao anh nghỉ dạy vậy..”,Hạ Tiểu Nguyên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này
“Bên Diệp Thị công việc dạo này rất bận rộn, cha anh đã không còn khỏe nữa, anh phải về điều hành công ty “
“Vậy..bao giờ anh đi”
“Tuần sau anh sẽ về,có lẽ sẽ không quay trở lại đây nữa “,Diệp Khanh xoáy sâu vào đôi mắt trong veo của cô,ánh mắt vỡ vụn
Hạ Tiểu Nguyên định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi,anh ấy đã quyết định đi,thì cô cũng không nên hỏi nhiều làm gì.
“Anh đi cẩn thận nhé,sang bên đó,thì nhắn tin cho em”,
Diệp Khanh đứng bất động,trái tim đau như ai cào cấu cắn xé,anh cười nhạo cho cái suy nghĩ điên rồ lúc nãy của mình. Cô ấy tìm anh chỉ muốn nói câu chúc anh lên đường mạnh khỏe, chứ không phải là “Diệp Khanh, anh đừng đi”.Hạ Tiểu Nguyên bây giờ đã hạnh phúc bên Hoàng Minh Vũ, bọn họ chọn cách tin tưởng nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn để được bên nhau đến già.Anh chỉ là một kẻ yêu đơn phương người ta,thì lấy tư cách gì mà ngăn cản được cô đừng cố chấp.Ôm chặt cô vào lòng trước sự ngạc nhiên của Hạ Tiểu Nguyên, Diệp Khanh nói giọng yếu ớt.
“Một lúc thôi,cho anh ôm em một lúc thôi”
Đôi tay dơ lên cuối cùng lại hạ xuống, Hạ Tiểu Nguyên để mặc cho Diệp Khanh ôm mình,coi như cái ôm này là cái ôm trả ơn,cảm ơn anh vì tất cả những gì anh làm cho cô mấy ngày qua.
Ở một góc khuất,Lại Minh Nguyệt đang cầm điện thoại livestream cảnh Diêp Khanh và Hạ Tiểu Nguyên, môi nhếch lên nụ cười độc ác.Cô ta tưởng cô dễ dàng bỏ qua như vậy sao,Hoàng Minh Vũ sinh ra vốn là để dành cho cô,Hạ Tiểu Nguyên là cái thá gì mà dám cướp đi những thứ đó.
Đoạn livestream được chia sẻ với tốc độ chóng mặt,toàn sinh viên trong trường đều đỏ mắt trước hình ảnh tình tứ của thầy trò trên hành lang trường học.Hoàng Minh Vũ đang ngồi họp thì có tin nhắn báo đến,cầm trên tay mà anh không thở nổi. Đập vào mắt anh là hình ảnh người con gái anh yêu đang ôm chầm lấy người cậu của mình,bọn họ vô tư thể hiện tình cảm nơi trường học mà không cần để ý đến ai.
Tại sao Hạ Tiểu Nguyên lại làm như vậy, tại sao cô ấy lại gặp Diệp Khanh, tại sao lại cùng cậu ấy ôm ấp yêu thương không rời. Mới sáng hôm nay, anh vẫn còn nựng má cô mà yêu chiều, vẫn còn ngấu nghiến đôi môi anh đào hé mở đó,vậy mà bây giờ, chỉ có vài tiếng đồng hồ thôi,cô lại ngã vào lòng người đàn ông khác.Lý trí không còn bình tĩnh,Hoàng Minh Vũ lái xe đi thẳng về trường với tốc độ bàn thờ, vượt qua bao nhiêu đèn đỏ,phía sau là những tràng còi hú lên của cảnh sát giao thông.
Diệp Mẫn đang ngồi lướt facebook xem tin tức thì ánh mắt trợn trừng nhìn vào cái đang phát trực tiếp..Hình ảnh em trai bà là Diệp Khanh đang ôm một cô gái,cô gái nhìn rất xinh đẹp,mái tóc dài thướt tha,bà mỉm cười.Thằng bé này từ nhỏ đến lớn chỉ thích làm những điều mình thích, chuyện ba Diệp giục lấy vợ nó cứ chối bay chối biến,phớt lờ cho qua,giờ nhìn thấy em trai tìm được người mình thích,đã vậy lại còn thể hiện công khai trên mạng xã hội, bà vui mừng còn không kịp nữa, chỉ muốn gọi điện chất vấn mọi chuyện. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu,chiếc ipad bà cầm trên tay bỗng rơi bịch xuống sàn nhà khi bà nhìn thấy dòng chữ.
“Hạ Tiểu Nguyên, người yêu Hoàng Minh Vũ,đã có cháu rồi mà cả cậu cũng không tha”
Hai mươi bảy năm,lần đầu tiên anh biết rung động yêu thương một người,lần đầu tiên, anh sử dụng mối quan hệ giúp đỡ người khác. Nhưng tất cả những gì anh làm, đều không thể chạm đến trái tim của người con gái đó. Cô ấy thuần khiết như sương mai,dịu dàng bước vào tim anh rồi đứng đó chẳng ra nữa. Đã rất nhiều lần anh cố gắng không nghĩ về cô,nhưng càng cố quên anh càng nhớ. Anh đau đớn khi biết được bọn họ sống cùng nhau, anh gục ngã trên một đống vỏ chai cười nhạo cho bản thân thất bại. Bạn bè ngưỡng mộ đã sao,sự nghiệp vang vọng đã sao,chẳng phải anh cũng chỉ là một kẻ yêu đơn phương không hề được đáp lại.Nhìn cô khóc,anh xót xa,nhìn cô bị vu oan,anh tức giận che chở. Sau tất cả anh nhận lại được chẳng phải tình cảm chân thành, mà là một lời cảm ơn khách sáo. Cô chọn tin tưởng Hoàng Minh Vũ vô điều kiện, cô phớt lờ những lời nói của anh,Diệp Khanh ôm đầu khổ sở.
Cũng chỉ là một người con gái bình thường, sao anh chẳng thể buông bỏ.Anh cứ lao đầu vào cuộc tình không lối thoát, tự biến mình thành kẻ thứ ba xấu xa,tự chuốc cho bản thân bao nhát dao ứa máu.Anh yêu Hạ Tiểu Nguyên quên đi cả thân phận,anh dùng tất cả những gì anh có chỉ muốn làm cô vui..nhưng giờ anh hiểu một điều, nếu muốn cô ấy cười cứ mang Hoàng Minh Vũ đến..
Hạ Tiểu Nguyên là điểm yếu trong lòng Diệp Khanh,mỗi khi nghe đâu đó tin tức về cô,anh đều đứng lại giả vờ như vô tình đi ngang.Chỉ cần ở đâu đó vang lên cái tên Hạ Tiểu Nguyên, thì ở đó mọi người sẽ thấy một người đàn ông đẹp trai đứng chăm chú nhìn xa xăm mỉm cười. Diệp Khanh cuối cùng cũng nhận ra,Hạ Tiểu Nguyên sẽ không giành tình cảm cho ai khác ngoài Hoàng Minh Vũ,đó cũng là lúc anh chấp nhận sự thật và buông bỏ tất cả về cô.Tuần sau anh sẽ quay trở lại là chính mình của ngày xưa,là một người cuồng công việc, dẫu biết rằng sẽ rất khó để quên đi.Quay về Diệp Thị điều hành tập đoàn,và hơn hết là tìm một cô con dâu cho cha Diệp yên lòng.
Hoàng Minh Vũ nắm chặt tay Hạ Tiểu Nguyên,lúc này đây trong anh tràn đầy hạnh phúc, chỉ muốn hét to lên cho cả thế giới biết rằng, cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận lời xin lỗi của mình. Cả đêm hôm qua, anh nằm suy nghĩ về những gì mình đã làm, cảm thấy thật sai trái. Hạ Tiểu Nguyên nói đúng, Lại Minh Nguyệt sẽ không đứng lên giải trừ hôn ước. Bao năm qua, anh luôn dung túng cho những hành động của cô bé,căn bản lúc đó, anh nghĩ sẽ không bao giờ tìm được cái gọi là tình yêu.Cho đến khi anh gặp được Hạ Tiểu Nguyên, anh mới biết được cái gì gọi là rung động, gọi là yêu đến chết đi sống lại.
Đã nhiều lần anh nghĩ,từ bỏ tất cả để được bên cô,nhưng lại không làm được. Nhìn bóng lưng cao gầy của ba,Hoàng Minh Vũ lại lưỡng lự cho quyết định của mình. Anh muốn nhận được lời chúc tốt đẹp của bọn họ giành cho anh và Hạ Tiểu Nguyên,chứ không phải là sự ngăn cản.
Hạ Tiểu Nguyên không biết quyết định của mình là sai hay đúng, lúc đó cô chỉ làm theo tiếng gọi của trái tim mình. Người con trai đầu tiên của cô,người cho cô nhận ra được thì ra yêu làm cho người ta thay đổi. Từ nhỏ đến lớn, cô sống trong cuộc sống thiếu thốn nhìn ba mẹ quần quật làm bụng kiếm tiền nuôi cô ăn học,đã có lúc muốn từ bỏ anh,để trở lại con người trước kia,nhưng không làm được.
“Em vào lớp đi,anh cũng phải đến công ty rồi “,Hoàng Minh Vũ áp tay vào má ửng hồng của Hạ Tiểu Nguyên, nựng nựng mà nâng niu
“Ừ,anh nhớ là không được làm nặng quá sức nhé,không tốt cho sức khỏe. Công việc gì cũng sẽ có cách giải quyết được “
“Nguyên,con bé Minh Nguyệt sẽ học cùng với em,tính em ấy ngang bướng từ nhỏ, em đừng chấp nhắt nó,được không “
Hoàng Minh Vũ nhớ lại cuộc nói chuyện của Lại Minh Nguyệt lúc tối hôm qua với Lâm Tĩnh,anh mới biết mọi chuyện đều không phải là lỗi của Hạ Tiểu Nguyên, là do anh mù quáng mà trách lầm cô ấy.
“Bà định ở đây bao lâu”
“Không xác định, có thể là hết học kì này của Minh Vũ”
“Bà định buông tay “
“Buông tay sao.Thật nực cười, tôi yêu anh ấy từ nhỏ,bà nghĩ tôi bỏ được sao.Trước mắt, tôi cần thúc đẩy hôn lễ càng sớm càng tốt, chỉ cần như vậy, Hạ Tiểu Nguyên tự khắc rút lui”
Nắm tay chặt lại thành nắm đấm,Hoàng Minh Vũ tức giận mà không thể làm gì ngay lúc này. Mắng ư,anh không làm được, dù gì có bé cũng được coi như em gái của anh,với cả hiện tại nó đang mang bệnh trong người,làm sao anh có thể nhẫn tâm. Anh nhớ đến Hạ Tiểu Nguyên, nhớ đến giọt nước mắt ấy,nhớ đến ánh mắt thất vọng, lòng anh đau đớn, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì thế này.
Hạ Tiểu Nguyên nhìn Hoàng Minh Vũ, ánh mắt một tia khó hiểu nhưng rất nhanh trở lại bình thường,cô định hỏi gì đó nhưng ngay lúc này, điện thoại đổ chuông. Bên kia là giọng nói vô cùng gấp gáp của mẹ.
“Nguyên, con đang ở đâu,..”
“Con đang ở trường học, có chuyện gì không mẹ,sao giọng mẹ lại gấp gáp đến vậy. Ông nội không khỏe sao”,Hạ Tiểu Nguyên lo lắng hỏi dồn dập
Mẹ Hạ đầu giây bên này thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi vừa nãy đã giảm đi ít nhiều, nhưng trống ngực vẫn đập thình thịch như vừa chạy marathon về vậy.Bí mật này bà đã dấu diễn suốt hai mươi năm,cứ ngỡ là mọi chuyện yên ổn nhưng ngày hôm nay,khi nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ đó trên truyền hình, bà tái nhợt mà ngã khụy trước sự hốt hoảng của ba Hạ.Ngày đó,khi quyết định làm như vậy, lương tâm bà vô cùng day dứt, nhưng nỗi đau vừa mất đi đứa con đã khiến bà mụ mị,tuyệt vọng mà trộm đi đứa trẻ vừa mới sinh được vài tiếng.
Đứa bé đó chính là Hạ Tiểu Nguyên bây giờ, bà không biết mẹ con bé là ai,bà chỉ biết, khi ôm con bé chạy trốn, bên chân con bé có đeo một chiếc lắc vàng khắc cái tên Cung Lam...con gái của mẹ
“Không sao,ông nội vẫn khỏe con ạ.Mẹ chợt nhớ ra con lâu rồi không về nhà,mẹ có nấu rất nhiều món con thích đó”,mẹ Hạ thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn
“mẹ,việc học dạo này rất bận,con không thể về được. Khi nào có ngày nghỉ dài,con sẽ về”
“Nguyên, con nhớ lời mẹ dặn,không được tiếp xúc với người lạ, hiểu chưa “,mẹ Hạ sốt ruột dặn dò con gái
“Vâng,con biết rồi “
Hạ Tiểu Nguyên thấy mẹ Hạ hôm nay thật lạ,dường như có chuyện gì đó khiến mẹ lo lắng không thôi.Nhưng dù cô cố nghĩ mãi không tìm được lý do thích hợp, tại sao mẹ luôn dặn dò cô nhiều điều kì lạ đến vậy.Mẹ Hạ đang gặp phải vấn đề gì sao,ba Hạ có biết không...
“Nguyên,ông nội không khỏe hả em”,Hoàng Minh Vũ ôm bả vai cô hỏi nhỏ
“Không,mẹ gọi lên hỏi em dạo này bận lắm sao mà không về nhà”
“Ừ,vậy tuần sau được nghỉ,anh đưa em về nhé,cũng sắp đến tết rồi “
Bước vào lớp,Hạ Tiểu Nguyên giật mình nhìn Diệp Khanh đứng trên bục,thần thái vô cùng mệt mỏi. Hôm qua nếu không có anh,thì cô chẳng biết nên đi đâu,làm gì cho khuây khỏa nổi buồn. Vẫn biết là anh yêu cô,nhưng trái tim chỉ có một, nó luôn rộn ràng bên Hoàng Minh Vũ,chứ không phải Diệp Khanh.Hạ Tiểu Nguyên rất muốn nói cho anh biết rằng,trong tim cô,anh giống như một người anh trai,một người bạn tri kỉ cô luôn trân trọng.
Huyên nhìn con bạn thân hôm nay có tinh thần thì vui mừng thay,miệng ríu rít không ngớt.
“Ê,bà với ông Vũ làm lành rồi hả”
“Ừ,tôi làm lành rồi.Thật ra cũng khó nói,bọn họ là thanh mai trúc mã, tình cảm không thể nói bỏ là bỏ được đâu”
“Ừ,cũng đúng.nhưng tôi thấy con nhỏ đó không đơn giản đâu.Nó diễn kịch giỏi thật ấy”
“Thôi kệ đi.Tôi không muốn mọi chuyện rắc rối thêm nữa đâu “
Lại Minh Nguyệt bước vào gây xôn xao toàn bộ những ai có mặt ở đây, một phần vì cô ấy đẹp,phần còn lại ai mà không biết thiên kim của tập đoàn STar đầy quyền lực. Những ánh mắt thán phục những cái nhìn trầm trồ khen ngợi, Lại Minh Nguyệt nhếch mép khinh bỉ trong thâm tâm,ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hạ Tiểu Nguyên mà sắc lạnh.Cứ ngỡ rằng sự việc hôm qua khiến cho bọn họ xa nhau,nhưng không những không xa,lại càng làm họ trở nên khăng khít,cô không chịu được.
Hai ánh mắt chạm nhau,mỗi người một suy nghĩ,Hạ Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn cuốn sách Tài chính kinh tế mà phân tích. Cho dù trời có sập,bão tố có kéo đến,cô vẫn phải học,thậm chí phải giỏi hơn nữa, để không phụ lòng gia đình. Cô cười nhạo cho cái sự ngây thơ của Lại Minh Nguyệt,ấy vậy mà cô ta lại áp dụng cái tình tiết hiểu lầm ở phim truyền hình vào môi quan hệ của bọn họ,chỉ tiếc một điều là, cô ta thật không nghĩ đến Hạ Tiểu Nguyên cô không dễ dàng gục ngã như vậy.Lúc đó buồn thật đấy, thất vọng thật đấy, nhưng người đời đã có câu,yêu là tin tưởng, yêu là tha thứ,cô kìm nén cơn đau để nghe lời giải thích,bởi vì cô biết, Hoàng Minh Vũ yêu ai.
Diệp Khanh đứng trên bục nhìn xuống, hôm nay là buổi dạy cuối cùng của anh,anh cố gắng ghi nhớ hình bóng đó trong tâm trí.Thời gian qua được biết cô,yêu cô,đã làm anh thay đổi từ một người cứng nhắc thành một người biết quan tâm, yêu thương. Sự thay đổi lớn của mình khiến anh bật cười, không là người yêu thì có thể làm bạn được không?
“Các bạn,hôm nay chúng ta báo danh nhé”,Diệp Khanh cười tươi,một nụ cười thật sự giết chết bao trái tim thiếu nữ
“Vâng ạ..”cả phòng đồng thanh dõng rạc
“Ừm,hôm nay báo cho các bạn một tin,là tôi sẽ không thể tiếp tục dạy mọi người được nữa. Buổi học hôm nay là buổi học cuối cùng “
Hạ Tiểu Nguyên đánh rơi cái bút xuống nền xi măng kêu “cạch” một tiếng, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói không dạy nữa cửa Diệp Khanh. Cô không tự nhận bản thân hiểu anh,nhưng cô biết được làm thầy giáo là nghề mà anh luôn thích và tự hào. Anh đã từng nói với cô rằng “Anh chỉ muốn có một cuộc sống bình thường không tranh chấp, toan tính đầy mưu mô.Nghề giáo viên là nghề mà anh muốn làm,chỉ như vậy, anh mới cảm nhận được điều gì là thỏa mãn “.Vậy mà bây giờ, anh lại nói không dạy nữa, anh bỏ sự yêu thích của mình, là vì không muốn gặp lại cô sao.
Huyên đẩy mạnh tay Hạ Tiểu Nguyên, nói nhỏ.
“Ê,thầy Diệp không dạy nữa rồi kìa. “
“Ừ,chắc anh ấy có lý do gì đó”
“Chứ không phải vì không muốn nhìn thấy bà tay trong tay hạnh phúc với người khác à”
“Bà luyên thuyên cái gì thế hả,tôi với thầy Diệp là trong sạch đấy”,Hạ Tiểu Nguyên giẫy nẩy lên
“Ừ,bà trong sạch nhưng người ta có trong sạch không hả.Số bà đào hoa thật ấy,lấy được trái tim của Hoàng Minh Vũ,giờ lại có được tình yêu của Diệp Khanh, chậc chậc..Mà nếu tôi là bà thì tôi sẽ chọn thầy Diệp,biết suy nghĩ, biết phân biệt phải trái,và đặc biệt là không có cái vị hôn thê chết tiệt gì đó”
“Bà biết người ta không có chắc”
“Thôi đi,tôi đây nói gì chỉ có chuẩn. Bà nhìn thầy Diệp xem,lạnh lùng quyết đoán, cho dù có cũng không mù quáng như ai kia đâu”
Tan học,Hạ Tiểu Nguyên đứng chờ Diệp Khanh ở khúc rẽ,nhìn thấy cô,anh có chút giật mình.
“Em chưa về sao”
“Diệp Khanh,sao anh nghỉ dạy vậy..”,Hạ Tiểu Nguyên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này
“Bên Diệp Thị công việc dạo này rất bận rộn, cha anh đã không còn khỏe nữa, anh phải về điều hành công ty “
“Vậy..bao giờ anh đi”
“Tuần sau anh sẽ về,có lẽ sẽ không quay trở lại đây nữa “,Diệp Khanh xoáy sâu vào đôi mắt trong veo của cô,ánh mắt vỡ vụn
Hạ Tiểu Nguyên định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi,anh ấy đã quyết định đi,thì cô cũng không nên hỏi nhiều làm gì.
“Anh đi cẩn thận nhé,sang bên đó,thì nhắn tin cho em”,
Diệp Khanh đứng bất động,trái tim đau như ai cào cấu cắn xé,anh cười nhạo cho cái suy nghĩ điên rồ lúc nãy của mình. Cô ấy tìm anh chỉ muốn nói câu chúc anh lên đường mạnh khỏe, chứ không phải là “Diệp Khanh, anh đừng đi”.Hạ Tiểu Nguyên bây giờ đã hạnh phúc bên Hoàng Minh Vũ, bọn họ chọn cách tin tưởng nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn để được bên nhau đến già.Anh chỉ là một kẻ yêu đơn phương người ta,thì lấy tư cách gì mà ngăn cản được cô đừng cố chấp.Ôm chặt cô vào lòng trước sự ngạc nhiên của Hạ Tiểu Nguyên, Diệp Khanh nói giọng yếu ớt.
“Một lúc thôi,cho anh ôm em một lúc thôi”
Đôi tay dơ lên cuối cùng lại hạ xuống, Hạ Tiểu Nguyên để mặc cho Diệp Khanh ôm mình,coi như cái ôm này là cái ôm trả ơn,cảm ơn anh vì tất cả những gì anh làm cho cô mấy ngày qua.
Ở một góc khuất,Lại Minh Nguyệt đang cầm điện thoại livestream cảnh Diêp Khanh và Hạ Tiểu Nguyên, môi nhếch lên nụ cười độc ác.Cô ta tưởng cô dễ dàng bỏ qua như vậy sao,Hoàng Minh Vũ sinh ra vốn là để dành cho cô,Hạ Tiểu Nguyên là cái thá gì mà dám cướp đi những thứ đó.
Đoạn livestream được chia sẻ với tốc độ chóng mặt,toàn sinh viên trong trường đều đỏ mắt trước hình ảnh tình tứ của thầy trò trên hành lang trường học.Hoàng Minh Vũ đang ngồi họp thì có tin nhắn báo đến,cầm trên tay mà anh không thở nổi. Đập vào mắt anh là hình ảnh người con gái anh yêu đang ôm chầm lấy người cậu của mình,bọn họ vô tư thể hiện tình cảm nơi trường học mà không cần để ý đến ai.
Tại sao Hạ Tiểu Nguyên lại làm như vậy, tại sao cô ấy lại gặp Diệp Khanh, tại sao lại cùng cậu ấy ôm ấp yêu thương không rời. Mới sáng hôm nay, anh vẫn còn nựng má cô mà yêu chiều, vẫn còn ngấu nghiến đôi môi anh đào hé mở đó,vậy mà bây giờ, chỉ có vài tiếng đồng hồ thôi,cô lại ngã vào lòng người đàn ông khác.Lý trí không còn bình tĩnh,Hoàng Minh Vũ lái xe đi thẳng về trường với tốc độ bàn thờ, vượt qua bao nhiêu đèn đỏ,phía sau là những tràng còi hú lên của cảnh sát giao thông.
Diệp Mẫn đang ngồi lướt facebook xem tin tức thì ánh mắt trợn trừng nhìn vào cái đang phát trực tiếp..Hình ảnh em trai bà là Diệp Khanh đang ôm một cô gái,cô gái nhìn rất xinh đẹp,mái tóc dài thướt tha,bà mỉm cười.Thằng bé này từ nhỏ đến lớn chỉ thích làm những điều mình thích, chuyện ba Diệp giục lấy vợ nó cứ chối bay chối biến,phớt lờ cho qua,giờ nhìn thấy em trai tìm được người mình thích,đã vậy lại còn thể hiện công khai trên mạng xã hội, bà vui mừng còn không kịp nữa, chỉ muốn gọi điện chất vấn mọi chuyện. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu,chiếc ipad bà cầm trên tay bỗng rơi bịch xuống sàn nhà khi bà nhìn thấy dòng chữ.
“Hạ Tiểu Nguyên, người yêu Hoàng Minh Vũ,đã có cháu rồi mà cả cậu cũng không tha”
Danh sách chương