Edit: Hạnh

Ôn Giản và Hứa Nhiễm đi về theo hướng ngược lại, không phải cô cố tình mà là đầu óc đang rất hỗn loạn, không biết mình nên đi bên phải hay là bên trái, chỉ đi theo bản năng, nói chuyện câu được câu không với Hứa Nhiễm.
Hứa Nhiễm mải nói nên cũng không biết mình đi đằng nào, biết Giang Thừa đi xem mắt, cô nàng cũng khó chịu.

Hứa Nhiễm là người thấy Giang Thừa xông ra khỏi phòng thi, không màng tới chuyện thi đại học, chỉ vội vàng chạy ra ngoài.
Hứa Nhiễm cũng là người tận mắt nhìn thấy Giang Thừa chạy khắp từng con ngõ lớn nhỏ, đẩy cửa từng phòng bệnh đóng chặt, tìm Ôn Giản ở khắp nơi nơi, cô nàng biết 10 năm qua Giang Thừa vẫn tìm Ôn Giản, Hứa Nhiễm nghĩ Giang Thừa yêu Ôn Giản, nhưng Ôn Giản đã về rồi, vậy mà Giang Thừa lại xem mắt người khác.
Mười năm qua, tín ngưỡng tình yêu của Hứa Nhiễm chính là chấp niệm của Giang Thừa đối với Ôn Giản, nhưng hôm nay, Giang Thừa là người dập tắt tín ngưỡng này đi.

Cuối cùng vẫn là, trên thế gian này có bao nhiêu mối tình sâu sắc bền lâu, không có tiếc nuối cơ chứ?
Hứa Nhiễm thở dài, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt lo lắng của Ôn Giản đang nhìn mình.
“Cậu sao thế?” Cô hỏi.
Hứa Nhiễm nhìn Ôn Giản, trông cô vẫn rất bình tĩnh.
Mười năm không gặp, Ôn Giản không còn vẻ đẹp tinh nghịch đáng yêu như xưa nữa, khí chất điềm đạm trầm ổn hơn nhiều, cũng bình thản hơn, Hứa Nhiễm không biết cô có để ý chuyện kia hay không.
Hứa Nhiễm đáp: “Không ngờ người như Giang Thừa cũng đi xem mắt.”
Ôn Giản cúi đầu, cô không nói gì, đút tay vào túi áo, thở dài một hơi, đi dạo với Hứa Nhiễm.
“Dạo này hai cậu có hay nói chuyện liên lạc với nhau không?” Hứa Nhiễm hỏi.
Ôn Giản gật đầu: “Ừ, thường xuyên.”
Hứa Nhiễm: “Tớ còn tưởng hai cậu sẽ…”
Cô lắc đầu, chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Ôn Giản nghiêng đầu nhìn Hứa Nhiễm, không nói nữa.
Cô cũng tưởng mình và Giang Thừa là người yêu, chỉ hiểu ở trong lòng chứ không nói ra mà thôi.
Nhưng khi Ôn Giản nghiêm túc nhớ lại từng phút giây ở bên Giang Thừa, cô mới phát hiện ra, anh chưa từng nói rõ ràng mối quan hệ của hai người, cô cũng không hỏi.


Thế nên anh đi xem mắt, cô không có tư cách chất vấn anh, nhất là có người nhà của anh ở đó.
Nhà họ Giang đối xử với cô rất chân thành, cô không muốn họ khó chịu.
Hứa Nhiễm không để ý Ôn Giản đang trầm ngâm, cô nàng nhìn ngọn đèn cách đó không xa, dịu dàng bảo: “Năm ấy cậu không thi đại học, Giang Thừa cũng không thi, tớ nghĩ…”
Ôn Giản ngoảnh đầu nhìn cô nàng: “Giang Thừa cũng không thi ư?”
Hứa Nhiễm sửng sốt, gật đầu đáp: “Ừ, anh ấy không nói với cậu à?”
Ôn Giản lắc đầu, hỏi tiếp: “Sao anh ấy lại không thi?”
Hứa Nhiễm: “Hôm đó cậu không tới, Giang Thừa lo lắm, chạy ra ngoài tìm cậu khắp nơi, không ngờ 10 năm sau mới gặp lại cậu.”
Ôn Giản ngẩn người, cô nhớ hôm ấy ở trên tàu lửa, Giang Thừa mở cửa khoang ra, nhớ tới ánh mắt anh nhìn cô khi ấy, cả lúc ở nhà anh, anh đẩy cô lên sô pha, gắt gao đè cô lại, anh nói: “Lâm Giản Giản, thích em quá mệt mỏi, anh không muốn thích em nữa.”
“Thế nên Giang Thừa mới cãi nhau với người nhà, may là lúc ấy nhà họ Giang đề phòng trước, bên Mỹ gửi thư trúng tuyển tới, Giang Thừa đi du học, mười năm rồi hình như cũng không về.” Hứa Nhiễm vừa nói vừa ngẩng đầu, thấy mắt Ôn Giản đỏ bừng, cô nàng sửng sốt, lo lắng túm tay cô: “Giản Giản?”
Ôn Giản hoàn hồn, chật vật lau nước mắt trên má, hỏi: “Mười năm qua… anh ấy không về nhà ư?”
Hứa Nhiễm gật đầu: “Hình như là thế.

Lúc ấy Giang Thừa không thấy cậu đến, nghe nói anh ấy gọi cho mẹ nhưng mẹ Giang giấu việc nhà cậu xảy ra chuyện vì sợ ảnh hưởng tới Giang Thừa thi đại học, không ngờ Giang Thừa lại bỏ thi.

Ông nội anh ấy tức lắm, đánh Giang Thừa một trận, Giang Thừa không giải thích, cũng không phản kháng, quỳ gối mặc cho ông nội đánh.

Sau đó Giang Thừa đi du học, không lấy tiền của gia đình, không về nước nữa, chắc là hai năm nay mới hòa hoãn với mọi người trong nhà, ông nội anh ấy cũng lớn tuổi rồi mà.”
“Anh ấy…” Lời nói tới bên miệng lại không thể nào thốt ra được, Ôn Giản cũng không biết mình nên hỏi gì, chỉ biết cô đang rất khó chịu, đầu óc hỗn loạn, trong đầu chỉ có khung cảnh Giang Thừa chạy ra khỏi phòng thi, rồi là lúc anh đè cô trên sô pha, bảo không muốn thích cô nữa, anh nói thích cô quá mệt mỏi, cô lại nhớ tới vẻ mặt bình tĩnh của Giang Thừa lúc đi xem mắt, lát sau lại là khi anh cô độc phiêu bạc mười năm ở nước ngoài, rồi cô lại nhớ tới lúc nãy, dáng vẻ hòa thuận vui vẻ của gia đình anh.

Lòng dạ Ôn Giản ngổn ngang, cô muốn gặp Giang Thừa nhưng lại không dám gặp anh.
“Giản Giản?” Hứa Nhiễm thấy Ôn Giản hoảng hốt nhìn nhà hàng phía xa, cô nàng lo lắng gọi.
Ôn Giản ngoảnh đầu lại, cô nhìn Hứa Nhiễm, cô không biết mình muốn làm gì, vô thức cầm điện thoại ra rồi lại cất về chỗ cũ.

Hứa Nhiễm mỉm cười, để tay lên vai Ôn Giản, vừa ôm cô vừa an ủi: “Cậu quay lại đó à?”
Ôn Giản chần chừ, cô lắc đầu đáp: “Thôi, quan hệ của anh ấy với người nhà vất vả lắm mới dịu lại mà.”
Ôn Giản chợt nhớ tới khi anh ngồi cạnh Trình Lâm, tâm trạng lại càng khó chịu hơn.
Hứa Nhiễm cũng không ép Ôn Giản, đi dạo với cô một lát, tí nữa Hứa Nhiễm phải tăng ca, ở lại một lúc rồi về.

Cô nàng không an lòng, không ngừng dặn Ôn Giản, nếu có chuyện gì phải gọi cho mình.
Ôn Giản gật đầu.
Hứa Nhiễm về rồi, Ôn Giản đi dạo dọc theo bờ sông.
Ven sông có lan can, phần lớn đứng cạnh lan can là các đôi yêu nhau, hầu như đều là học sinh, có người cười đùa vui vẻ, có người cầm đèn phát sáng, còn có người đeo tai thỏ.
Tuy Ôn Giản là người Tùng Thành nhưng chỉ ở đây nửa năm, vẫn xa lạ với thành phố này.
Năm lớp 12, cô chưa từng tới bờ sông bao giờ, càng không giống những cô gái gần đó, được nắm tay bạn nam, làm nũng với người yêu mình.
Năm ấy, cô cũng từng thầm thương một người.
Ôn Giản nhớ lúc chạng vạng tối, cô ngồi trên xe, một chân chống dưới đất, tay thì giữ xe đạp, lúng túng mời Giang Thừa đón sinh nhật với mình.

Khi ấy, Ôn Giản vừa thấp thỏm vừa chờ mong, vừa đơn thuần lại tốt đẹp.
Nhưng mười năm đi qua, cô không biết Lâm Giản Giản dũng cảm không sợ hãi trước kia biến mất từ khi nào.

Cô thích Giang Thừa nhưng lại lo lắng nhiều điều, cô không nỡ buông tay anh, lại cảm thấy đối với Giang Thừa kết quả này là tốt nhất.

Mười năm qua anh đã mệt mỏi nhiều rồi.

Cô hy vọng Giang Thừa sẽ luôn vui vẻ thoải mái.

Phía sau có tiếng búng tay kèm theo tiếng gọi: “Ôn Giản.”
Ôn Giản quay đầu lại, trong ánh mắt mơ hồ, cô thấy Uông Tư Vũ.
Uông Tư Vũ nhíu mày, “Em khóc à?”
Ôn Giản khịt mũi, cô nghiêng đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Sao anh lại ở đây?”
“Đúng lúc anh đi ngang qua, thấy có người trông giống em nên mới tới, không ngờ là em thật.” Lúc nói chuyện, Uông Tư Vũ đi tới cạnh cô, anh ta đặt tay lên lan can, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Ôn Giản không đáp, mãi mới nói: “Anh nói xem, nếu năm ấy khi em tỉnh lại gọi cho Giang Thừa ngay thì kết quả sẽ thế nào?”
Uông Tư Vũ trầm mặc một lát, đáp: “Ôn Giản, cho dù là hiện tại đi chăng nữa, hoàn cảnh của em đều không tuyệt đối an toàn.”
Nói cách khác, mười năm trước càng không an toàn.
Ôn Giản không nói nữa, cô nhìn ánh đèn neon đối diện, cô khom lưng, khoanh tay lên lan can, tì cằm lên tay.
Uông Tư Vũ nhìn Ôn Giản, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, tựa như đang trầm tư, lại giống như đang lơ đãng thất thần, trông ngẩn ngơ trống rỗng.
Anh ta không nhìn nữa, quay sang nhìn du thuyền trôi trên sông, im lặng không quấy rầy cô.
Hai người ở bờ sông hơn hai tiếng, gió lạnh thổi qua.
Tới gần 11 giờ, Uông Tư Vũ lên tiếng: “Về không?”
Ôn Giản gật đầu.
Uông Tư Vũ chở cô tới dưới tiểu khu.
Lúc xuống xe, Ôn Giản ngẩng đầu nhìn nhà Giang Thừa, trong nhà vẫn tối đèn, chắc anh vẫn chưa về.
Chắc buổi xem mắt này rất thuận lợi.
Trái tim cô thắt lại, vẻ mặt lại bình tĩnh chào Uông Tư Vũ.
Uông Tư Vũ cũng ngẩng đầu nhìn nhà Giang Thừa theo ánh mắt cô, anh ta không hỏi gì, chỉ vỗ vai Ôn Giản, dặn cô: “Em về nghỉ đi nhé.”
Ôn Giản về tới nhà, cởi giày cao gót ra, để túi xách ở huyền quan, đang định bật đèn thì lại nhìn căn nhà ở tòa đối diện theo thói quen, nhà anh vẫn tối om.
Cô từ từ buông tay xuống, không bật đèn nữa, đi chân trần ủ rũ tới phòng khách.
Thảm trong phòng khách thu hết tiếng bước chân, bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh đèn neon lung linh muôn nẻo, yên tĩnh lại đẹp đẽ.
Ôn Giản chuyển tới đây sống từ lâu nhưng chưa lần nào ngắm cảnh đêm ở Tùng Thành.
Cô vô thức đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh đèn khắp mọi nhà.
Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng mở cửa sột soạt, Ôn Giản quay đầu lại, cửa được đẩy ra, dáng người cao lớn của Giang Thừa đứng ở bóng tối, ánh mắt hai người giao nhau, bàn tay cầm điện thoại của anh khựng lại, tay kia ấn công tắc điện.
Ánh sáng chói mắt chiếu khắp căn phòng.
Giang Thừa xuất hiện quá đột ngột làm Ôn Giản sững sờ.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng bình tĩnh đi tới chỗ cô, anh vẫn đặt điện thoại bên tai, anh thấy sợ hãi, cảm giác này y như lúc ngồi trong phòng thi vào mười năm trước, khi anh hoảng loạn chạy qua khắp các con ngõ nhỏ tìm cô, khi anh nhìn thấy dây cảnh báo màu vàng bên ngoài nhà Ôn Giản và cả căn nhà hỗn độn.

Cảnh tượng không ngừng hiện lên trong đầu Giang Thừa, tựa như con quỷ giương nanh múa vuốt cào vào trái tim anh.
Anh không có chút tin tức nào của cô cả, so với bất lực và từ bỏ, chuyện này lại càng tuyệt vọng hơn.
Ôn Giản ngờ vực nhìn điện thoại của anh rồi lại lấy điện thoại của mình từ trong túi áo ra, cô để máy ở chế độ im lặng.
“Em…” Cô muốn nói chuyện nhưng cổ họng lại nghẹn lại.
Giang Thừa cất điện thoại đi, xoay người định về nhà.
“Giang Thừa…” Ôn Giản vội vàng gọi anh lại.
Giang Thừa dừng lại, ngước mắt lên, anh không nói gì, cũng không quay đầu lại nhìn cô.
“Em để điện thoại ở chế độ im lặng…” Cô nhỏ giọng giải thích.

Giang Thừa vẫn không nói gì, không nhìn cô.
Ôn Giản nhìn bóng lưng anh chằm chằm, cô hít một hơi: “Em xin lỗi.”
Nhưng anh vẫn không trả lời, rảo bước đi ra ngoài.
Ôn Giản hoảng sợ, vô thức túm áo anh lại.
Giang Thừa kéo tay cô xuống.
Ôn Giản ngẩn người, không dám động đậy, lẳng lặng nhìn anh.
Giang Thừa nhấc chân bước đi, nhưng anh chỉ đi một bước nhỏ rồi dừng lại, anh xoay người, đôi mắt đỏ au nhìn cô.

Sau đó, Giang Thừa như phát điên, túm Ôn Giản lại, đè cô lên tường, Giang Thừa hôn cô, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa ngang ngược, giống như muốn xé Ôn Giản ra.
Ôn Giản ôm Giang Thừa thật chặt, lúng túng đáp lại nụ hôn của anh, không có tí kỹ xảo nào.
Giang Thừa dần dần bình tĩnh lại.
“Anh xin lỗi.” Giọng anh khàn khàn, vuốt ve trán Ôn Giản, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, “Lâm Giản Giản, rốt cuộc em có chỗ nào tốt chứ?”
~
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện