Thật ra Cố Kinh Bạch không thích tiếp xúc với tinh linh vương cho lắm bởi vì y chưa nắm rõ cách sống chung với tinh linh vương.
Dưới góc độ của Cố Kinh Bạch mà nói, đặc biệt là sau khi y vừa có một khoảng thời gian sống chung với Tô Lâu ở thế giới tu chân, từ đầu đến cuối đều cảm thấy tình thân rất tốt đẹp và đáng mong đợi, nhưng mà… hiện tại y cũng không thể đứng nhìn ở góc của mình mà phải là của thần tử William.
Mặc dù Cố Kinh Bạch đã từng hỏi thần tử nhưng y vẫn cảm thấy mình không có quyền thay thần tử quyết định đến cùng là có nên nối lại quan hệ với người cha tinh linh vương hay không.
Ở một số thời khắc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không chỉ tình yêu mà tình thân cũng vậy.
Tổng thể câu chuyện này có tính hạn chế và phiến diện nhất định, bởi vì không được trải nghiệm từ đầu đến cuối nên không thể đồng cảm với người trong cuộc, cũng không thể đưa ra lời đánh giá kiểu cao cao tại thượng như “tôi cảm thấy cậu nên làm thế này thế này”, hay là nói hời hợt “tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi”, rất thiếu trách nhiệm và thiếu công bằng.
Nhưng mà… quyết định cả đời phụng dưỡng thần Ánh Sáng quả thực là một đại sự cần phải nói cho cha mẹ biết.
Suy đi tính lại, Cố Kinh Bạch vẫn làm theo lời của lão giáo hoàng, cố gắng hết sức đóng vai một người con trai có quan hệ cứng nhắc với cha mình, gửi cho tinh linh vương tin nhắn chỉ có một câu: [Tôi sẽ làm nghi thức thụ giới.]
Bảy chữ đơn giản, không phải thương lượng, không phải xin ý kiến, chỉ là một dòng thông báo lạnh băng.
Không cần biết đối phương có đồng ý hay không, bản thân mình đã quyết định rồi.
Hình thức trò chuyện qua lại giữa thần tử và tinh linh vương vẫn luôn là vậy, sau khi kiểm tra các đoạn hội thoại cũ Cố Kinh Bạch mới tiến hành mô phỏng theo, vô cùng giống bản gốc. Dựa theo cơ sở dữ liệu sẵn có, Cố Kinh Bạch phân tích, sau khi gửi đi qua một hồi lâu sau y mới nhận được hồi âm của tinh linh vương, chỉ là một chữ [ừ.] bày tỏ đã biết.
Màn giao lưu của hai cha con đến đây là hết.
Thế nhưng Cố Kinh Bạch vạn lần không ngờ, ngày đó, khi y vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại của tinh linh vương ở bên kia lập tức gọi đến, tốc độ cực nhanh khiến y rất bất ngờ, cũng làm cho y không hiểu tại sao.
“Xin chào?” Cố Kinh Bạch thử nhận điện thoại, dùng thái độ không nóng không lạnh thử thăm dò.
“Chào cậu.” Chất giọng của tinh linh vương trầm thấp và du dương hệt tiếng đàn cello, rất giàu từ tính, truyền từ đầu dây bên kia sang mang lại cảm giác sắc bén xuyên thấu lòng người: “Cậu vừa nói gì trong tin nhắn vậy? Tôi hoài nghi là tôi nhìn nhầm.”
Đúng vậy, là cậu.
Hai cha con tinh linh vương và thần tử quả thực có độc, bất kể là con trai xưng hô với cha hay cha xưng hô với con trai, đều chỉ dùng kính ngữ, hoàn toàn không giống một gia đình thân thiết mà đúng hơn chỉ là quan hệ plastic giữa hai chủng tộc. Một bên mở miệng gọi “ông”, một bên gọi “cậu”, lạnh nhạt và xa cách.
Chẳng trách thần tử không cảm nhận được tình thương của cha, lớn lên trong hoàn cảnh xưng hô thế này thì cảm nhận thế nào được? Tinh linh vương xuất phát từ sự tôn trọng, ông coi thần tử tương đương với giáo hoàng tương lai, hy vọng và mong muốn to lớn nhất của ông chính là thần tử có thể trở thành giáo hoàng của giáo hội Quang Minh.
“Ông không nhìn nhầm đâu, tôi quyết định làm nghi thức thụ giới vào khoảng thời gian tới.” Cố Kinh Bạch cũng chỉ có thể xưng hô với tinh linh vương như vậy, “Ông không cần phải vất vả chạy qua đây đâu, chỉ là một nghi thức nhỏ thôi, tôi không định mời nhiều người. Giáo hoàng cảm thấy tôi nên báo với ông một tiếng cho nên tôi mới gửi tin nhắn.”
“Cậu…” Rõ ràng tinh linh vương hơi cuống lên, dáng vẻ thong dong tao nhã vào giờ khắc này vỡ nát tan tành, dù sao ông cũng không thể coi con trai mình chỉ là một thần tử nhân tộc, thần Ánh Sáng có quyền uy đến mấy thì cũng không thể so sánh với đứa con trai chảy trong người một nửa dòng máu của ông và người yêu, cũng là đứa con trai duy nhất của ông, “Tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc thêm, tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu, riêng chuyện này tôi giữ thái độ tạm thời gác lại đã.”
Phiên dịch lại thì đây chính là ông đây tuyệt đối không đồng ý hôn sự này!
Thần Ánh Sáng là cái giống gì?
Sao không đi kết giao với người ngoài hành tinh luôn đi?
“Tôi không chỉ hỏi qua ý của thần Ánh Sáng mà cũng đã hỏi cả nữ thần Thiên Nhiên.” Cố Kinh Bạch ngồi thẳng người, mắt không thèm chớp bắt đầu nói hươu nói vượn, Lục Chỉ là vị thần duy nhất, sẽ không có ai vạch trần được lời nói dối của y cả nên tha hồ nói bừa, “Các Ngài không có bất kỳ dị nghị gì, tôi hy vọng ông có thể cân nhắc lại lập trường, có lẽ ông nên thử trao đổi với nữ thần Thiên Nhiên xem?”
Phiên dịch lại chính là tôi không quan tâm ông có bằng lòng hay không, boss của tôi và boss của ông đều đồng ý rồi, không phục thì cứ đi tìm boss của ông mà trách.
Tinh linh vương trầm mặc hồi lâu mới nói: “Lát nữa chúng ta nói tiếp.”
Nói xong, tinh linh vương cúp điện thoại trước.
Cố Kinh Bạch cho là tinh linh vương sẽ đi tìm nữ thần Thiên Nhiên nên cố ý báo với Lục Chỉ một tiếng để hắn chuẩn bị sẵn sàng, dù sao đây cũng là cha ruột của thần tử, Cố Kinh Bạch hy vọng Lục Chỉ đừng làm gì thái quá, nhưng Lục Chỉ chờ mãi mà không nghe thấy lời cầu khấn của tinh linh vương với nữ thần Thiên Nhiên, còn Cố Kinh Bạch thì…
Trực tiếp gặp tinh linh vương ở tổng bộ của giáo hội Quang Minh.
Tinh linh vương mặc một bộ trường bào màu trắng kiểu Hy Lạp cổ, cầm trong tay pháp trượng, khí chất quyền lực. Trên đầu ông đội một cái vương miện khắc hình lá cây và hoa, mái tóc dài màu bạc óng ánh như dải ngân hà, lấp lánh ánh sáng theo nhịp bước chân tiêu sái, đôi tai nhọn tiêu biểu của tộc tinh linh như ẩn như hiện.
Đôi con ngươi của tinh linh vương màu xanh biếc, từ lúc vừa bước vào cửa đã không hề rời mắt khỏi Cố Kinh Bạch.
Cái gọi là “lát nữa chúng ta nói tiếp” thật ra chính là “lát nữa chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp”.
Nếu không có dịp này thì Cố Kinh Bạch cũng không biết mối quan hệ của giáo hội Quang Minh và tinh linh tự nhiên đã thân thiết đến mức đó, tùy tiện tới tổng bộ của nhau, đương nhiên là vẫn phải giấu giếm người ngoài bằng ma pháp trận truyền tống. Tinh linh vương vượt hơn nửa diện tích đại lục nhưng chỉ dùng thời gian khoảng một phút mà thôi.
Đến chính giáo hoàng cũng bị giật mình, nữ thần quan ở bên cạnh giáo hoàng ra đón tinh linh vương, dẫn tới phòng của thần tử.
“Tôi hy vọng cậu có thể cẩn thận suy nghĩ lại.” Tinh linh vương đi thẳng vào vấn đề, cảm giác vô cùng ngột ngạt, khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng như băng tuyết quanh năm trên núi cao.
Tuy Cố Kinh Bạch hơi kinh ngạc với sự xuất hiện đột ngột của tinh linh vương nhưng y đã nghĩ xong lý do để phản bác rồi, nói ra rất trôi chảy: “Khi ông và mẹ tôi ở bên nhau có con người hay tinh linh nào nói với ông như vậy không? “Tôi hi vọng hai người suy nghĩ thêm?””
“Dĩ nhiên là có rất nhiều.” Từng động tác của tinh linh vương đẹp như một bức tranh sơn dầu. Ngoại hình xuất sắc của thần tử William chủ yếu di truyền từ vị tinh linh vương có một không hai này.
Năm đó tinh linh vương chưa phải là vương của tinh linh tộc, ông chỉ là một tinh linh bình thường làm đệ tử theo chân nữ vương tinh linh học tập, để có sức mạnh dẹp hết ngôn luận của mọi người vì muốn ở bên thánh nữ nên mới liều mạng cố gắng trở thành tinh linh vương. Khác với nhân tộc, trong cộng đồng tinh linh tự nhiên, chủ yếu chỉ có nữ vương tinh linh đăng cơ, hơi có mùi nữ tôn nam ti. Đương nhiên, xã hội hiện đại rồi, nam nữ bình đẳng, đặc biệt là sau khi tinh linh vương lên ngôi, ông đã đè xuống không ít tiếng nói khác thường.
“Trong tinh linh tộc, trong giáo hội Quang Minh, hầu như không có tinh linh hay con người nào tán thành chúng tôi ở bên nhau.”
Không phải con người và tinh linh không thể ở bên nhau mà là thánh nữ ở bên đệ tử của nữ vương tinh linh rất kỳ cục. Lúc đó hai người họ phụ trách công việc ngoại giao của hai tộc, rất dễ khiến người ta sản sinh ra không ít suy nghĩ kỳ quái.
Sau cuộc chiến một nghìn năm trước, tinh linh tộc vô cùng phản cảm nhân tộc, kể cả là người của giáo hội Quang Minh thì các tinh linh cũng chỉ “không quá chán ghét” mà thôi. Tinh linh là một chủng tộc có đặc tính bài ngoại cực cao, trong thế giới quan của bọn họ, những đứa trẻ nên được các “mẹ cây” sinh ra, vậy mới chính xác. Để nhân tộc sinh con của mình, thật không thể chấp nhận được, đổ bể hết tam quan. Bọn họ là tạo vật của thần chứ đâu phải thú vật.
Tất nhiên, dưới góc độ của nhân tộc mà nói, bọn họ cũng cảm thấy tinh linh không có tính sinh sôi nảy nở, riêng điểm sinh ra từ trên cây thật khó mà tin nổi, bọn họ rõ ràng là người sống sờ sờ chứ có phải thực vật đâu.
Nói chung là không thể bao dung lẫn nhau.
“Nhưng hai người vẫn ở bên nhau.” Cố Kinh Bạch chỉ ra điểm mấu chốt nhất của câu chuyện này, bình tĩnh đối mặt với cơn giận của tinh linh vương. Khí thế của y cũng không yếu hơn chút nào, thậm chí còn có vài phần địa vị ngang hàng, Cố Kinh Bạch hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt tinh linh vương, gằn từng chữ: “Không quan tâm có bao nhiêu con người hay tinh linh phản đối, hai người vẫn ở bên nhau.”
“Bởi vì chúng tôi yêu nhau tha thiết.” Thật ra phương diện tình cảm của tinh linh vương khá lạnh nhạt, chỉ có duy nhất một ít nhiệt tình dừng lại trên người thánh nữ.
Cố Kinh Bạch lập tức nói: “Tôi cũng yêu thần Ánh Sáng.”
“Sao cậu có thể giống chúng tôi được?” Tinh linh vương hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, các ngươi quả thực không giống nhau, ngươi và thánh nữ ít ra còn có một số người ủng hộ ví dụ như cha của các ngươi (lão giáo hoàng), mà cậu ấy thì không có ai cả, chỉ có ta.” Một giọng nói phẫn nộ bất ngờ vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của hai cha con.
Đôi con ngươi màu xanh trong suốt của tinh linh vương xuất hiện một tia hoang mang ngắn ngủi, âm thanh vừa rồi cảm giác cứ như từ trên trời dội xuống, rốt cuộc là ai?
“Ta là thần Thiên Nhiên.” Lục Chỉ thản nhiên phủ lên mình lớp áo choàng thần Thiên Nhiên, chuẩn bị giằng co trăm hiệp với cha vợ.
Tinh linh vương: “!!!”
*
Một tháng sau, “Farris Online” mở lại. Hộp thư góp ý của trò chơi nhận được vô số tin nhắn trách mắng của người chơi nhưng nó vẫn cứ thích làm theo ý mình, ai bảo nó là trò chơi thực tế ảo duy nhất cơ chứ? Người chơi vừa mắng vừa nhẫn nại chờ nó tung ra bản beta.
Nhưng chuyện tồi tệ nhất không chỉ dừng lại ở đó.
Khi người chơi cũ và mới cùng nhau tràn vào lãnh địa Cavendish, bọn họ phát hiện không chỉ nhân vật và cấp độ của mình quay về điểm xuất phát mà đến cả hệ thống nhiệm vụ cũng mới toanh luôn.
Tất cả công sức cày cuốc và xem phát sóng trực tiếp trước đó hóa thành công cốc, người chơi cũ không có tí ưu thế nào, các nhiệm vụ không giống lúc trước, cùng lắm chỉ thao tác thuần thục hơn người chơi mới một ít mà thôi. Nhóm người chơi bản thử nghiệm lượt đầu tiên gọi thôn tân thủ là “quê nhà” của mình – chính là thôn Hạnh Phúc, bọn họ cũng không thể quay lại nơi này, lý do là vì thôn Hạnh Phúc đã được xây dựng khang trang hết rồi, không cần phải nhờ ai “hỗ trợ” nữa.
Nhiều người chơi bản thử nghiệm muốn “đền bù tiếc nuối” cảm thấy hụt hẫng không thôi.
Trong số những người này, không cần nghi ngờ, chắc chắn có anh Hí. Anh ta đã nghĩ xong cách làm thế nào để mà vừa lấy được danh hiệu “cao thủ cho gà ăn” vừa không đắc tội người theo đuổi hoa thôn.
Kết quả tay trắng.
Hơn nữa, rất nhanh anh Hí cũng nhận ra cái trò chơi này thật không đơn giản, không chỉ thay mới hoàn toàn nhiệm vụ mà tuyến thời gian ở đại lục Farris trong lúc đóng máy chủ nâng cấp vẫn trôi qua như bình thường. Một tháng không gặp, rất nhiều sự kiện thay đổi, ví dụ như hoa thôn, cô gái này đã về chung nhà với thôn dân theo đuổi cô hôm nào.
Còn mỹ nhân công tước Hughes mà các người chơi cực kỳ yêu thích, nghe đâu cũng đã rời khỏi phủ lãnh chúa, đi cùng đại điện hạ Andrew tới đế đô tiếp tục học ở học viện pháp thuật.
Còn thần tử trong truyền thuyết, bây giờ thì không truyền thuyết nữa mà trở thành mục tiêu để ý của mọi người. Thần tử sắp làm nghi thức thụ giới long trọng là tin tức hot nhất ở đại lục hiện tại, tiện đó người chơi còn được phổ cập khoa học cái gì gọi là nghi thức thụ giới, trò chơi này quá cao cấp rồi.
Dưới phân tích của các người chơi, đây hẳn là một sự kiện mở quà, tất cả sẽ được thơm lây, kiếm về ít phần thưởng miễn phí.
Nhưng mà… vẫn rất kỳ lạ.
Giờ đây anh Hí đã có thể mở phát sóng trực tiếp trong game, không cần phải dùng phương thức cổ xưa kia nữa, hiện trường tương tác càng ồn ào, anh Hí nói với hơn trăm vạn người xem đang hô hét: “Không đúng lắm, tôi còn chưa đi gặp thần tử để làm nhiệm vụ ẩn mà, chưa kịp làm cậu ta kinh ngạc bởi nhan sắc của mình thì sao cậu ta có thể gả cho thần Ánh Sáng được? Hu hu hu hu, thần Ánh Sáng hơn tôi ở điểm nào chứ?”
Fan của anh Hí quá quen với phong cách hành sự trí tưởng tượng phong phú của anh ta rồi nên chỉ cười ngã rạp.
[Thần tử? Ông không sợ bị thần xử à?]
[Đến hoa thôn còn chưa chọn ông mà mơ đến thần tử? Suy nghĩ kỹ lại đi ông ơi 2333333]
[Tôi nể ông Hí ở điểm này đó, ngoại hình không ra sao nhưng tự tin max điểm.]
[Đang beta rồi còn nhiệm vụ ẩn gì nữa cha nội? Sao mà giữ dữ liệu được? Tỉnh lại đê, bây giờ ông chẳng có gì trong tay hết, ngoan ngoãn làm người, à không, ngoan ngoãn làm ma đi.]
[Thực ra cũng đâu phải là không thể, nói không chừng sẽ có nhiệm vụ “cướp tân nương” đó, chiến với thần linh một trận ra trò luôn, nghe kích thích vãi!]
Đúng lúc này Lục Chỉ nghe thấy phát sóng trực tiếp của anh Hí: “Hả?”
[Hết chương 83]
Dưới góc độ của Cố Kinh Bạch mà nói, đặc biệt là sau khi y vừa có một khoảng thời gian sống chung với Tô Lâu ở thế giới tu chân, từ đầu đến cuối đều cảm thấy tình thân rất tốt đẹp và đáng mong đợi, nhưng mà… hiện tại y cũng không thể đứng nhìn ở góc của mình mà phải là của thần tử William.
Mặc dù Cố Kinh Bạch đã từng hỏi thần tử nhưng y vẫn cảm thấy mình không có quyền thay thần tử quyết định đến cùng là có nên nối lại quan hệ với người cha tinh linh vương hay không.
Ở một số thời khắc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không chỉ tình yêu mà tình thân cũng vậy.
Tổng thể câu chuyện này có tính hạn chế và phiến diện nhất định, bởi vì không được trải nghiệm từ đầu đến cuối nên không thể đồng cảm với người trong cuộc, cũng không thể đưa ra lời đánh giá kiểu cao cao tại thượng như “tôi cảm thấy cậu nên làm thế này thế này”, hay là nói hời hợt “tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi”, rất thiếu trách nhiệm và thiếu công bằng.
Nhưng mà… quyết định cả đời phụng dưỡng thần Ánh Sáng quả thực là một đại sự cần phải nói cho cha mẹ biết.
Suy đi tính lại, Cố Kinh Bạch vẫn làm theo lời của lão giáo hoàng, cố gắng hết sức đóng vai một người con trai có quan hệ cứng nhắc với cha mình, gửi cho tinh linh vương tin nhắn chỉ có một câu: [Tôi sẽ làm nghi thức thụ giới.]
Bảy chữ đơn giản, không phải thương lượng, không phải xin ý kiến, chỉ là một dòng thông báo lạnh băng.
Không cần biết đối phương có đồng ý hay không, bản thân mình đã quyết định rồi.
Hình thức trò chuyện qua lại giữa thần tử và tinh linh vương vẫn luôn là vậy, sau khi kiểm tra các đoạn hội thoại cũ Cố Kinh Bạch mới tiến hành mô phỏng theo, vô cùng giống bản gốc. Dựa theo cơ sở dữ liệu sẵn có, Cố Kinh Bạch phân tích, sau khi gửi đi qua một hồi lâu sau y mới nhận được hồi âm của tinh linh vương, chỉ là một chữ [ừ.] bày tỏ đã biết.
Màn giao lưu của hai cha con đến đây là hết.
Thế nhưng Cố Kinh Bạch vạn lần không ngờ, ngày đó, khi y vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại của tinh linh vương ở bên kia lập tức gọi đến, tốc độ cực nhanh khiến y rất bất ngờ, cũng làm cho y không hiểu tại sao.
“Xin chào?” Cố Kinh Bạch thử nhận điện thoại, dùng thái độ không nóng không lạnh thử thăm dò.
“Chào cậu.” Chất giọng của tinh linh vương trầm thấp và du dương hệt tiếng đàn cello, rất giàu từ tính, truyền từ đầu dây bên kia sang mang lại cảm giác sắc bén xuyên thấu lòng người: “Cậu vừa nói gì trong tin nhắn vậy? Tôi hoài nghi là tôi nhìn nhầm.”
Đúng vậy, là cậu.
Hai cha con tinh linh vương và thần tử quả thực có độc, bất kể là con trai xưng hô với cha hay cha xưng hô với con trai, đều chỉ dùng kính ngữ, hoàn toàn không giống một gia đình thân thiết mà đúng hơn chỉ là quan hệ plastic giữa hai chủng tộc. Một bên mở miệng gọi “ông”, một bên gọi “cậu”, lạnh nhạt và xa cách.
Chẳng trách thần tử không cảm nhận được tình thương của cha, lớn lên trong hoàn cảnh xưng hô thế này thì cảm nhận thế nào được? Tinh linh vương xuất phát từ sự tôn trọng, ông coi thần tử tương đương với giáo hoàng tương lai, hy vọng và mong muốn to lớn nhất của ông chính là thần tử có thể trở thành giáo hoàng của giáo hội Quang Minh.
“Ông không nhìn nhầm đâu, tôi quyết định làm nghi thức thụ giới vào khoảng thời gian tới.” Cố Kinh Bạch cũng chỉ có thể xưng hô với tinh linh vương như vậy, “Ông không cần phải vất vả chạy qua đây đâu, chỉ là một nghi thức nhỏ thôi, tôi không định mời nhiều người. Giáo hoàng cảm thấy tôi nên báo với ông một tiếng cho nên tôi mới gửi tin nhắn.”
“Cậu…” Rõ ràng tinh linh vương hơi cuống lên, dáng vẻ thong dong tao nhã vào giờ khắc này vỡ nát tan tành, dù sao ông cũng không thể coi con trai mình chỉ là một thần tử nhân tộc, thần Ánh Sáng có quyền uy đến mấy thì cũng không thể so sánh với đứa con trai chảy trong người một nửa dòng máu của ông và người yêu, cũng là đứa con trai duy nhất của ông, “Tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc thêm, tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu, riêng chuyện này tôi giữ thái độ tạm thời gác lại đã.”
Phiên dịch lại thì đây chính là ông đây tuyệt đối không đồng ý hôn sự này!
Thần Ánh Sáng là cái giống gì?
Sao không đi kết giao với người ngoài hành tinh luôn đi?
“Tôi không chỉ hỏi qua ý của thần Ánh Sáng mà cũng đã hỏi cả nữ thần Thiên Nhiên.” Cố Kinh Bạch ngồi thẳng người, mắt không thèm chớp bắt đầu nói hươu nói vượn, Lục Chỉ là vị thần duy nhất, sẽ không có ai vạch trần được lời nói dối của y cả nên tha hồ nói bừa, “Các Ngài không có bất kỳ dị nghị gì, tôi hy vọng ông có thể cân nhắc lại lập trường, có lẽ ông nên thử trao đổi với nữ thần Thiên Nhiên xem?”
Phiên dịch lại chính là tôi không quan tâm ông có bằng lòng hay không, boss của tôi và boss của ông đều đồng ý rồi, không phục thì cứ đi tìm boss của ông mà trách.
Tinh linh vương trầm mặc hồi lâu mới nói: “Lát nữa chúng ta nói tiếp.”
Nói xong, tinh linh vương cúp điện thoại trước.
Cố Kinh Bạch cho là tinh linh vương sẽ đi tìm nữ thần Thiên Nhiên nên cố ý báo với Lục Chỉ một tiếng để hắn chuẩn bị sẵn sàng, dù sao đây cũng là cha ruột của thần tử, Cố Kinh Bạch hy vọng Lục Chỉ đừng làm gì thái quá, nhưng Lục Chỉ chờ mãi mà không nghe thấy lời cầu khấn của tinh linh vương với nữ thần Thiên Nhiên, còn Cố Kinh Bạch thì…
Trực tiếp gặp tinh linh vương ở tổng bộ của giáo hội Quang Minh.
Tinh linh vương mặc một bộ trường bào màu trắng kiểu Hy Lạp cổ, cầm trong tay pháp trượng, khí chất quyền lực. Trên đầu ông đội một cái vương miện khắc hình lá cây và hoa, mái tóc dài màu bạc óng ánh như dải ngân hà, lấp lánh ánh sáng theo nhịp bước chân tiêu sái, đôi tai nhọn tiêu biểu của tộc tinh linh như ẩn như hiện.
Đôi con ngươi của tinh linh vương màu xanh biếc, từ lúc vừa bước vào cửa đã không hề rời mắt khỏi Cố Kinh Bạch.
Cái gọi là “lát nữa chúng ta nói tiếp” thật ra chính là “lát nữa chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp”.
Nếu không có dịp này thì Cố Kinh Bạch cũng không biết mối quan hệ của giáo hội Quang Minh và tinh linh tự nhiên đã thân thiết đến mức đó, tùy tiện tới tổng bộ của nhau, đương nhiên là vẫn phải giấu giếm người ngoài bằng ma pháp trận truyền tống. Tinh linh vương vượt hơn nửa diện tích đại lục nhưng chỉ dùng thời gian khoảng một phút mà thôi.
Đến chính giáo hoàng cũng bị giật mình, nữ thần quan ở bên cạnh giáo hoàng ra đón tinh linh vương, dẫn tới phòng của thần tử.
“Tôi hy vọng cậu có thể cẩn thận suy nghĩ lại.” Tinh linh vương đi thẳng vào vấn đề, cảm giác vô cùng ngột ngạt, khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng như băng tuyết quanh năm trên núi cao.
Tuy Cố Kinh Bạch hơi kinh ngạc với sự xuất hiện đột ngột của tinh linh vương nhưng y đã nghĩ xong lý do để phản bác rồi, nói ra rất trôi chảy: “Khi ông và mẹ tôi ở bên nhau có con người hay tinh linh nào nói với ông như vậy không? “Tôi hi vọng hai người suy nghĩ thêm?””
“Dĩ nhiên là có rất nhiều.” Từng động tác của tinh linh vương đẹp như một bức tranh sơn dầu. Ngoại hình xuất sắc của thần tử William chủ yếu di truyền từ vị tinh linh vương có một không hai này.
Năm đó tinh linh vương chưa phải là vương của tinh linh tộc, ông chỉ là một tinh linh bình thường làm đệ tử theo chân nữ vương tinh linh học tập, để có sức mạnh dẹp hết ngôn luận của mọi người vì muốn ở bên thánh nữ nên mới liều mạng cố gắng trở thành tinh linh vương. Khác với nhân tộc, trong cộng đồng tinh linh tự nhiên, chủ yếu chỉ có nữ vương tinh linh đăng cơ, hơi có mùi nữ tôn nam ti. Đương nhiên, xã hội hiện đại rồi, nam nữ bình đẳng, đặc biệt là sau khi tinh linh vương lên ngôi, ông đã đè xuống không ít tiếng nói khác thường.
“Trong tinh linh tộc, trong giáo hội Quang Minh, hầu như không có tinh linh hay con người nào tán thành chúng tôi ở bên nhau.”
Không phải con người và tinh linh không thể ở bên nhau mà là thánh nữ ở bên đệ tử của nữ vương tinh linh rất kỳ cục. Lúc đó hai người họ phụ trách công việc ngoại giao của hai tộc, rất dễ khiến người ta sản sinh ra không ít suy nghĩ kỳ quái.
Sau cuộc chiến một nghìn năm trước, tinh linh tộc vô cùng phản cảm nhân tộc, kể cả là người của giáo hội Quang Minh thì các tinh linh cũng chỉ “không quá chán ghét” mà thôi. Tinh linh là một chủng tộc có đặc tính bài ngoại cực cao, trong thế giới quan của bọn họ, những đứa trẻ nên được các “mẹ cây” sinh ra, vậy mới chính xác. Để nhân tộc sinh con của mình, thật không thể chấp nhận được, đổ bể hết tam quan. Bọn họ là tạo vật của thần chứ đâu phải thú vật.
Tất nhiên, dưới góc độ của nhân tộc mà nói, bọn họ cũng cảm thấy tinh linh không có tính sinh sôi nảy nở, riêng điểm sinh ra từ trên cây thật khó mà tin nổi, bọn họ rõ ràng là người sống sờ sờ chứ có phải thực vật đâu.
Nói chung là không thể bao dung lẫn nhau.
“Nhưng hai người vẫn ở bên nhau.” Cố Kinh Bạch chỉ ra điểm mấu chốt nhất của câu chuyện này, bình tĩnh đối mặt với cơn giận của tinh linh vương. Khí thế của y cũng không yếu hơn chút nào, thậm chí còn có vài phần địa vị ngang hàng, Cố Kinh Bạch hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt tinh linh vương, gằn từng chữ: “Không quan tâm có bao nhiêu con người hay tinh linh phản đối, hai người vẫn ở bên nhau.”
“Bởi vì chúng tôi yêu nhau tha thiết.” Thật ra phương diện tình cảm của tinh linh vương khá lạnh nhạt, chỉ có duy nhất một ít nhiệt tình dừng lại trên người thánh nữ.
Cố Kinh Bạch lập tức nói: “Tôi cũng yêu thần Ánh Sáng.”
“Sao cậu có thể giống chúng tôi được?” Tinh linh vương hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, các ngươi quả thực không giống nhau, ngươi và thánh nữ ít ra còn có một số người ủng hộ ví dụ như cha của các ngươi (lão giáo hoàng), mà cậu ấy thì không có ai cả, chỉ có ta.” Một giọng nói phẫn nộ bất ngờ vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của hai cha con.
Đôi con ngươi màu xanh trong suốt của tinh linh vương xuất hiện một tia hoang mang ngắn ngủi, âm thanh vừa rồi cảm giác cứ như từ trên trời dội xuống, rốt cuộc là ai?
“Ta là thần Thiên Nhiên.” Lục Chỉ thản nhiên phủ lên mình lớp áo choàng thần Thiên Nhiên, chuẩn bị giằng co trăm hiệp với cha vợ.
Tinh linh vương: “!!!”
*
Một tháng sau, “Farris Online” mở lại. Hộp thư góp ý của trò chơi nhận được vô số tin nhắn trách mắng của người chơi nhưng nó vẫn cứ thích làm theo ý mình, ai bảo nó là trò chơi thực tế ảo duy nhất cơ chứ? Người chơi vừa mắng vừa nhẫn nại chờ nó tung ra bản beta.
Nhưng chuyện tồi tệ nhất không chỉ dừng lại ở đó.
Khi người chơi cũ và mới cùng nhau tràn vào lãnh địa Cavendish, bọn họ phát hiện không chỉ nhân vật và cấp độ của mình quay về điểm xuất phát mà đến cả hệ thống nhiệm vụ cũng mới toanh luôn.
Tất cả công sức cày cuốc và xem phát sóng trực tiếp trước đó hóa thành công cốc, người chơi cũ không có tí ưu thế nào, các nhiệm vụ không giống lúc trước, cùng lắm chỉ thao tác thuần thục hơn người chơi mới một ít mà thôi. Nhóm người chơi bản thử nghiệm lượt đầu tiên gọi thôn tân thủ là “quê nhà” của mình – chính là thôn Hạnh Phúc, bọn họ cũng không thể quay lại nơi này, lý do là vì thôn Hạnh Phúc đã được xây dựng khang trang hết rồi, không cần phải nhờ ai “hỗ trợ” nữa.
Nhiều người chơi bản thử nghiệm muốn “đền bù tiếc nuối” cảm thấy hụt hẫng không thôi.
Trong số những người này, không cần nghi ngờ, chắc chắn có anh Hí. Anh ta đã nghĩ xong cách làm thế nào để mà vừa lấy được danh hiệu “cao thủ cho gà ăn” vừa không đắc tội người theo đuổi hoa thôn.
Kết quả tay trắng.
Hơn nữa, rất nhanh anh Hí cũng nhận ra cái trò chơi này thật không đơn giản, không chỉ thay mới hoàn toàn nhiệm vụ mà tuyến thời gian ở đại lục Farris trong lúc đóng máy chủ nâng cấp vẫn trôi qua như bình thường. Một tháng không gặp, rất nhiều sự kiện thay đổi, ví dụ như hoa thôn, cô gái này đã về chung nhà với thôn dân theo đuổi cô hôm nào.
Còn mỹ nhân công tước Hughes mà các người chơi cực kỳ yêu thích, nghe đâu cũng đã rời khỏi phủ lãnh chúa, đi cùng đại điện hạ Andrew tới đế đô tiếp tục học ở học viện pháp thuật.
Còn thần tử trong truyền thuyết, bây giờ thì không truyền thuyết nữa mà trở thành mục tiêu để ý của mọi người. Thần tử sắp làm nghi thức thụ giới long trọng là tin tức hot nhất ở đại lục hiện tại, tiện đó người chơi còn được phổ cập khoa học cái gì gọi là nghi thức thụ giới, trò chơi này quá cao cấp rồi.
Dưới phân tích của các người chơi, đây hẳn là một sự kiện mở quà, tất cả sẽ được thơm lây, kiếm về ít phần thưởng miễn phí.
Nhưng mà… vẫn rất kỳ lạ.
Giờ đây anh Hí đã có thể mở phát sóng trực tiếp trong game, không cần phải dùng phương thức cổ xưa kia nữa, hiện trường tương tác càng ồn ào, anh Hí nói với hơn trăm vạn người xem đang hô hét: “Không đúng lắm, tôi còn chưa đi gặp thần tử để làm nhiệm vụ ẩn mà, chưa kịp làm cậu ta kinh ngạc bởi nhan sắc của mình thì sao cậu ta có thể gả cho thần Ánh Sáng được? Hu hu hu hu, thần Ánh Sáng hơn tôi ở điểm nào chứ?”
Fan của anh Hí quá quen với phong cách hành sự trí tưởng tượng phong phú của anh ta rồi nên chỉ cười ngã rạp.
[Thần tử? Ông không sợ bị thần xử à?]
[Đến hoa thôn còn chưa chọn ông mà mơ đến thần tử? Suy nghĩ kỹ lại đi ông ơi 2333333]
[Tôi nể ông Hí ở điểm này đó, ngoại hình không ra sao nhưng tự tin max điểm.]
[Đang beta rồi còn nhiệm vụ ẩn gì nữa cha nội? Sao mà giữ dữ liệu được? Tỉnh lại đê, bây giờ ông chẳng có gì trong tay hết, ngoan ngoãn làm người, à không, ngoan ngoãn làm ma đi.]
[Thực ra cũng đâu phải là không thể, nói không chừng sẽ có nhiệm vụ “cướp tân nương” đó, chiến với thần linh một trận ra trò luôn, nghe kích thích vãi!]
Đúng lúc này Lục Chỉ nghe thấy phát sóng trực tiếp của anh Hí: “Hả?”
[Hết chương 83]
Danh sách chương