Mãi đến khi Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ trở lại mốc thời gian chính xác, sau đó lên phi thuyền của thánh nhân Cố Thị, đưa cả Tô Lâu đi cùng, đoàn người cùng nhau trở lại không gian mười chiều rồi y mới biến trở lại thân thể người trưởng thành, Cố Kinh Bạch mới chợt nhớ tới một chuyện — vậy thì, tình kiếp của y đâu? Nhưng lúc ấy thánh nhân Cố Thị đã cưỡi gió bay đi mất, ống tay áo vung lên, nhìn lại chỉ còn một áng mây.
“Nếu như cậu tò mò, tôi có thể hỏi giúp cậu.” Tô Lâu vui vẻ giơ tay với Cố Kinh Bạch, trong mắt lóe lên ánh sáng tình thương của một người cha.
“Cậu liên lạc được với Cố Thị à?” Cố Kinh Bạch cũng rất kinh ngạc, ở không gian mười chiều thánh nhân Cố Thị khá nổi danh về chuyện không thích qua lại với người khác.
“Ừa, tại vì thêm bạn trong game á.” Tô Lâu quơ quơ máy truyền tin đen tuyền trên tay.
Trên thực tế, máy truyền tin có chức năng chơi game online trên tay Tô Lâu hiện giờ là của Cố Thị tiện tay đưa cho. Bởi hai thế giới khác nhau có tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau nên mặc dù Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ trở về Bạch Ngọc Kinh ba nghìn năm trước đã tốn kha khá thời gian, nhưng thực ra Cố Thị và Tô Lâu ở đây mới chỉ chung sống một ngày mà thôi. Trong một ngày này, bọn họ hầu như dành hết thời gian để chơi game online.
“Ai mà ngờ được cơ chứ? Thánh nhân Cố Thị trong truyền thuyết lại là một trạch nam mê game.” Tô Lâu nhún vai.
Cố Kinh Bạch: “???” Vậy nên, chân tướng đằng sau việc thánh nhân Cố Thị không thích qua lại với người khác là do mắc chứng sợ giao tiếp xã hội? Tính cách kia của ngài mà lại sợ giao tiếp? Nhưng ngẫm lại thì Cố Thị cũng đã từng trải qua cảm giác xui xẻo bị cả thiên hạ vứt bỏ, chính ra thì bị sợ giao tiếp cũng dễ hiểu.
Tô Lâu bắt đầu nói ngắn gọn với Cố Kinh Bạch những chuyện mà cậu biết về thánh nhân Cố Thị. Có vẻ những năm này hóa ra ngài không hề trốn ở đỉnh núi nào đó để tu hành mà dành tất cả thời gian cống hiến cho game online. Cố Thị chính là top 1 giải đấu xếp hạng của mùa giải mới trong game online kia, chiến tích từ những mùa giải trước cũng chưa bao giờ nằm ngoài top 5. Vô số chiến đội e-sport và nền tảng livestream thi nhau bỏ ra của cải khổng lồ để mời vị đại thần này về, chỉ có điều đều bị từ chối.
Tô Lâu chưa chơi game online của không gian mười chiều bao giờ, căn bản không hiểu rõ rốt cuộc Cố Thị là đại thần kiểu gì, chỉ cảm thấy người này không hổ là thánh nhân cấp độ vũ trụ, trong game đánh nhau mượt mà mây trôi nước chảy, trông đẹp trai cực kỳ.
Suốt cả game Tô Lâu chỉ việc đi theo nên cứ thế vui vẻ gia nhập đại quân mê game online, trở thành một đồng đội heo mà thánh nhân Cố Thị tự nguyện gánh.
Trước lúc rời đi, thánh nhân Cố Thị chỉ để lại cho Tô Lâu một câu: “Nhớ lên chơi game đấy.”
Tất nhiên không phải bây giờ, Tô Lâu vẫn còn phải làm rất nhiều thủ tục nhập cư, sau khi làm xong đám giấy tờ này, cậu mới có thể xác nhận được ID rồi tiếp tục con đường chơi game của mình được.
Có rất nhiều người bất ngờ tiến vào không gian mười chiều như Tô Lâu đây, vậy nên nơi này có bộ phận chuyên môn giúp đăng ký hộ khẩu khá nhanh chóng tiện lợi, bọn họ chỉ cần tham gia một lớp huấn luyện tri thức vũ trụ cơ bản, tốt nghiệp khóa học ngắn hạn đạt yêu cầu là sẽ được coi như là một công dân chính thức của không gian mười chiều, cuối cùng tùy theo tính chất chủng tộc và sở thích cá nhân mà được phân đến sinh sống ở những tinh cầu khác nhau.
Những tinh cầu đó có tốt có xấu, vậy nên ưu điểm lớn nhất của visa nhập cư đặc thù do Cục quản lý Thời Không phê duyệt cho nhân viên của mình chính là ở chỗ người nhà của nhân viên có thể trực tiếp được nhập chung vào hộ khẩu của họ, và sẽ được sinh sống cùng với nhân viên của Cục ở tinh cầu cư dân gần với tinh cầu trung ương nhất.
Tinh cầu trung ương vốn không có khu dân cư, chỉ có đủ kiểu cơ quan làm việc và ký túc xá dự phòng dành cho nhân viên tăng ca.
Tòa nhà làm việc chính của Cục quản lý Thời Không chính là tòa nhà to nhất hoành tráng nhất trên toàn bộ tinh cầu trung ương.
Sau khi đáp xuống tinh cầu trung ương, ba người Cố Kinh Bạch dưới sự hỗ trợ của trợ lý AI tiến vào tòa chính của Cục quản lý Thời Không, Cố Kinh Bạch muốn đưa ma quân bản Lục Chỉ tới phòng y tế trước.
Nói là phòng y tế, nhưng thực ra nó giống một khu thăm khám độc lập hơn, thân thể của vua tang thi Lục Chỉ đang yên tĩnh ngủ say trong một phòng bệnh nào đó, còn thân thể của ma quân Hỗn Độn chính là món quà mà Thiên Đạo tặng cho Lục Chỉ để cảm tạ hắn, Thiên Đạo chưa nói phải dùng như thế nào, chỉ bảo chờ đến lúc Lục Chỉ gặp được thân thể nguyên bản của mình rồi sẽ biết.
Ở cửa khu thăm khám, bọn họ gặp được đồng nghiệp cũ của Cố Kinh Bạch ở phòng Nghịch tập tên là Triệu Lực, bây giờ người kia đã trở thành phó phòng: “Nhìn này, nhìn này, ai đây ta? Hóa ra là ngài trưởng phòng.”
Cố Kinh Bạch mang theo Lục Chỉ và Tô Lâu, mắt nhìn thẳng lướt qua người Triệu Lực, dù người kia liên thanh bắt chuyện cũng không ừ hử gì.
Chuyện này trái ngược với cách đối nhân xử thế từ trước tới nay của Cố Kinh Bạch, tuy tính cách y lạnh nhạt nhưng sẽ không đến mức vô lễ như thế này, trong tình huống có người chủ động chào hỏi mà y đến nhìn cũng không nhìn người ta, lời cũng chẳng thèm đáp.
Mấy người bên phòng Nghịch tập lại là ngoại lệ.
“Cố Kinh Bạch.” Triệu Lực cũng không tức giận, vẫn lớn lối như trước, “Nghe nói chú mới bị điều sang phòng Thâm tình chưa được mấy ngày đã kết giao với người trong thế giới nhỏ rồi? Còn là cái loại phần tử nguy hiểm được đánh giá có tâm lý cực đoan nữa chứ? Sau khi đến đây còn gây ra họa lớn? Được đấy, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, không ngờ nổi bây giờ chú lại ăn chơi hoang dã đến mức này, không thèm để ý đến quy củ pháp luật hay luân thường đạo lý nữa luôn à?”
Ngay từ lúc người kia dở dở ương ương mở miệng nói câu đầu tiên, Lục Chỉ đã suýt nữa không nhịn được, nhưng nghĩ tới Cố Kinh Bạch là người để tâm đến công việc trong Cục quản lý như vậy, Lục Chỉ kiềm chế không làm ra động tác gì.
Kết quả…
Cố Kinh Bạch tự mình ra tay.
Y móc ra vũ khí quen thuộc trong nhẫn trữ vật, bước vài bước đến trước mặt Triệu Lực, dao găm sượt qua mặt đối phương găm lên cây cột phía sau: “Anh vì tham lam tiền bẩn, dung túng ám chỉ cấp dưới trong lúc chấp hành nhiệm vụ phải cố gắng dựng chuyện tạo nhiệt cho phòng livestream, không màng đến việc gây nhiễu loạn trật tự thế giới. Anh thật sự tưởng rằng không ai biết những việc này sao?”
“Mày, mày, mày đừng có mà ngậm máu phun người, phô trương thanh thế!” Triệu Lực dù nói như vậy nhưng âm lượng khi nói chuyện với Cố Kinh Bạch đã nhỏ đi rất nhiều, rõ ràng là chột dạ, “Có… có giỏi thì mày đi tố cáo đi.”
Lúc cấp dưới của Triệu Lực xảy ra chuyện cũng đúng là lúc Cố Kinh Bạch trở về từ thế giới nhỏ tận thế, trợ lý AI buôn chuyện với Cố Kinh Bạch cả nửa ngày nhưng y chẳng hề tỏ ra hứng thú chút nào.
Bởi vì…
Người tố cáo Triệu Lực chính là Cố Kinh Bạch, trước khi đi đến thế giới nhỏ tận thế, y đã đệ trình bằng chứng tương quan, cấp trên cực kỳ coi trọng nên đã ngay lập tức bắt tay điều tra, cũng đã nắm được chứng cứ cho hành động của đối phương.
Triệu Lực nói xong liền đẩy Cố Kinh Bạch ra rồi rời đi một cách chật vật, nhìn vô dụng không tả được.
Lục Chỉ và Tô Lâu đứng bên cạnh nãy giờ vẫn há hốc mồm, lúc Cố Kinh Bạch nhìn sang chỉ còn lại tiếng vỗ tay và ca ngợi. Quả nhiên lúc xung đột chính diện thế này thì cứ ra tay đơn giản thô bạo một chút sẽ sảng khoái hơn.
Sau đó, bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi gặp được thân thể vua tang thi của Lục Chỉ.
Sau khi Lục Chỉ nhìn thấy bản thân đang nằm trong khoang trị liệu, hắn lập tức hiểu Thiên Đạo có ý gì. Thân thể của ma quân Hỗn Độn trong giây lát hóa thành một điểm sáng chói, mang theo tinh thần thể của Lục Chỉ cùng tiến vào thân thể nguyên bản của hắn.
Trợ lý AI đã nắm được tất cả những chuyện mà Cố Kinh Bạch trải qua ở Bạch Ngọc Kinh, nói chính xác hơn là nó đứng dưới góc nhìn của máy phụ, sau đó đen mặt nói với Cố Kinh Bạch: “Tinh thần lực của hắn vốn đã max, hiện tại bản thể lại còn được thân thể không gì có thể phá hủy của ma quân cường hóa thêm nữa, tính gộp lại sẽ biến ra thứ gì đây?”
Tất nhiên là biến ra sức chiến đấu siêu cường có thể kinh động cả cao tầng của Cục quản lý rồi.
Cấp trên trực tiếp của Cố Kinh Bạch, cũng chính là mã số 27 từng trao đổi với y trong thế giới tận thế, mang theo bốn cấp dưới được trang bị tận răng vội vã chạy tới, nhìn qua thì có vẻ là để đề phòng Lục Chỉ, chẳng may hắn không phối hợp, bọn họ sẽ không thể không sử dụng đến biện pháp mạnh.
Mã số 27 tên là Vương Trân Hương, ở một nơi như không gian mười chiều thì cái tên này nghe khá kỳ lạ. Nghe đâu nữ sĩ Vương Trân Hương cũng từng là một người dân bản địa ở một thế giới nhỏ nào đó, sau khi vô tình đi đến không gian mười chiều lại không hề đưa ra bất kỳ nhiệm vụ ủy thác nào mà chỉ hỏi một câu, cô có thể gia nhập Cục quản lý Thời Không được không.
Sau đó, Vương Trân Hương trải qua các lớp huấn luyện, thành công vào nghề, cũng tự mình đưa ra ủy thác cho chính mình, hoàn thành tâm nguyện chưa dứt của bản thân ở thế giới nhỏ trước kia.
Không ít người sau khi nghe chuyện của Vương Trân Hương bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra còn có thể làm như vậy nữa hở?
Tư tưởng “thù của mình phải tự mình báo mới là sảng khoái nhất” của Cố Kinh Bạch được truyền cảm hứng từ Vương Trân Hương. Sự tích có thù tất báo của nữ sĩ họ Vương trở thành truyền kỳ một thời.
Sau khi hoàn thành mấy nhiệm vụ cỡ lớn, Vương Trân Hương vì có công lao đặc biệt ưu tú nên được thăng chức nhiều lần, từ một nhân viên bình thường lên phó phòng rồi đến trưởng phòng rồi lại tới phó phòng liên bộ, cuối cùng lên đến trưởng phòng cấp quản lý, nghe đâu năm nay có triển vọng thăng lên phó bộ trưởng.
Nữ sĩ Vương Trân Hương chính là thần tượng thuở thiếu thời của Cố Kinh Bạch khi y lập chí gia nhập Cục quản lý Thời Không.
Hôm nay bà mặc một bộ âu phục hồng nhạt cắt may tỉ mỉ, bước đi mang theo tiếng gió, khuôn mặt vô cảm, cho dù mặc quần áo màu sắc dịu dàng ấm áp nhưng trông dáng vẻ vô cùng lạnh lùng không có tình người.
Vị lãnh đạo giỏi giang tuổi già nhưng tâm không già này tới đây với mục đích rất đơn giản, muốn đưa Lục Chỉ đi tái giám định trên phương diện tâm lý và năng lực, bà nói với Cố Kinh Bạch: “Đây là quy trình thủ tục bắt buộc của Cục, cậu hiểu mà đúng không?”
Mỗi lần nhân viên tạm thời có thăng tiến năng lực, hoặc có thay đổi trong tư tưởng, Cục quản lý Thời Không đều sẽ có mặt để tiến hành giám định, phòng tránh việc xuất hiện sự cố không thể cứu vãn.
Lúc trước Vương Trân Hương đã từng nói với Cố Kinh Bạch, đằng sau mỗi một quy định nhìn qua như cẩn thận quá mức đều là những sự cố đã từng phát sinh ít nhất một lần. Hiển nhiên là Cục quản lý Thời Không đã từng chịu rất nhiều tổn thất bởi những sự cố kia, cho nên bây giờ mới phải chấp hành nghiêm ngặt đến mức này.
Cố Kinh Bạch cũng vô tình làm người trong Cục bất an, y thậm chí cảm thấy, e rằng không cần phải hỏi thánh nhân Cố Thị nữa, lần này có lẽ Lục Chỉ chính là tình kiếp của y rồi, tình là tình, kiếp là kiếp.
Cố Kinh Bạch kiên trì hỏi thần tượng: “Kết quả giám định nhanh nhất khi nào mới có? Tôi cần chị bảo đảm với tôi, không phải tôi muốn làm trái quy định, chỉ là tình huống của Lục Chỉ khá đặc thù. Chuyện lúc trước không phải là do cậu ấy có ý định làm trái với quy định của nhân viên mà là do dị năng của cậu ấy, tôi đã viết trong thư khiếu nại rồi.”
“Chắc chắn chúng tôi sẽ cho các cậu cơ hội giải trình, nhưng cụ thể lúc nào có thể thả cậu ấy ra thì, xin lỗi, tôi không thể cho cậu câu trả lời chính xác. Có thể là ngày mai, cũng có thể là… cậu là người kỳ cựu trong Cục, Kinh Bạch, tôi không muốn phải nói dối cậu.”
“Vậy tôi có được tự mình bảo lãnh để thả cậu ấy ra không? Tôi sẽ liên hợp với trợ lý AI để tiến hành giám sát cậu ấy.”
“Không được, hiện tại chúng tôi bắt buộc phải đưa cậu ấy đi.” Từ trước đến nay Vương Trân Hương luôn là một người thiết diện vô tư, dù Cố Kinh Bạch là cấp dưới mà bà hết sức coi trọng, bà cũng sẽ không thỏa hiệp với y về chuyện này. Xét thấy Lục Chỉ đã từng có kế hoạch tang thi hóa nhân loại toàn cầu, bây giờ sức chiến đấu lại còn tăng lên, trước khi có kết quả giám định, người trong Cục không thể bỏ mặc hắn ở ngoài gây nguy hại đến an nguy của xã hội.
“… Vậy tôi có được đi thăm cậu ấy không?” Thật ra Cố Kinh Bạch hiểu rõ những quy tắc này, sở dĩ y hỏi trước nhiều câu như vậy là để chuẩn bị “lùi một bước” cho yêu cầu đột xuất cuối cùng này, muốn duy trì quyền được đi thăm Lục Chỉ.
(*Phương pháp ‘door in the face’: Khi người nói yêu cầu điều gì đó, người nghe từ chối yêu cầu này, dù là yêu cầu này “bất hợp lý” đến mấy cũng ít nhiều gây ra cảm giác tội lỗi, do vậy khi người nói đưa ra yêu cầu dễ hơn sẽ khiến người nghe cảm thấy đối phương đã nhượng bộ rất nhiều và sẽ dễ chấp thuận với yêu cầu sau hơn)
Trên lý thuyết, quyền thăm nom trong tình huống như của Lục Chỉ cũng tương đối mơ hồ, bởi vì những phần tử nguy hiểm như vậy đều không hề có bạn bè hay người thân gì ở không gian mười chiều, do đó cơ bản là bọn họ không nghĩ tới trường hợp sẽ có người muốn đi thăm. Có lẽ do Vương Trân Hương đã từ chối Cố Kinh Bạch hai lần, mà bà lại thật sự rất coi trọng Cố Kinh Bạch, cảm thấy nếu từ chối thêm lần nữa thì có vẻ như đang cố tình gây khó dễ cho người ta, vì vậy nói: “Tôi hứa với cậu, cho dù bên trên không đồng ý, tôi cũng sẽ giành được quyền đến thăm cho cậu.”
“Cảm ơn chị, sếp Vương.”
Vương Trân Hương vỗ vỗ vai Cố Kinh Bạch, trong ánh mắt ghen tuông quá độ tưởng như muốn ăn thịt người của Lục Chỉ, chậm rãi thu tay về: “Cậu đúng là đã tìm được cho mình một người yêu máu ghen mạnh nhất xóm rồi đấy.”
Bà không ngờ rằng nói xong lời này, Lục Chỉ bỗng trở nên vui vẻ, lý do rất đơn giản — bà ấy nói bọn họ là người yêu kìa!
Tuy Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ chỉ còn cách nhau một lớp giấy mỏng nhưng lớp giấy này vẫn chưa bị chọc thủng. Cố Kinh Bạch ho khan một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ lấy Tô Lâu ra để lảng sang chuyện khác: “Đây là một người nhập cư đặc thù mà tôi không thể không đưa về trong lúc làm nhiệm vụ, bây giờ muốn làm visa người nhà, vẫn được chứ?”
Tô Lâu thật xui xẻo, sau khi Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ cải biến lịch sử của Bạch Ngọc Kinh, hiện tại không gian mười chiều chỉ còn một Bạch Ngọc Kinh đã thăng cấp thành công từ rất nhiều năm trước, đã gia nhập liên minh vũ trụ người tu chân rồi. Trong khi đó nơi mà Tô Lâu “xuyên qua” lại là thế giới Bạch Ngọc Kinh vốn đã không tồn tại, loại nghịch lý này dẫn đến việc Tô Lâu không thể ở lại Bạch Ngọc Kinh được nữa, cũng không thể trở về thế giới của mình được, bởi vì “cậu” trong thế giới diễn sinh kia không hề “xuyên” đi đâu hết.
Ở không gian mười chiều, trường hợp thời không hỗn loạn dẫn đến hiện tượng xuất hiện thêm một “mình” khác ở thế giới song song cũng không phải chuyện lạ khó tin gì cả, trên thực tế, rất nhiều người bất ngờ đến được không gian mười chiều vì lý do này.
Đối với trường hợp này, không gian mười chiều đã hoàn thiện hệ thống quy định tương ứng.
Nói tóm lại, Tô Lâu hiện tại không nhà để về, Cố Kinh Bạch muốn mời cậu trở thành một thành viên trong gia đình mình.
Sau khi nghe xong tình huống đặc biệt của Tô Lâu, Vương Trân Hương gật đầu không chút do dự: “Tất nhiên là được, cậu tình nguyện chủ động tiếp nhận hậu quả của thời không hỗn loạn, trong Cục còn phát tiền thưởng cho cậu ấy chứ, chẳng qua phòng trọ đơn của cậu hình như hơi nhỏ…”
“Tôi mới mua một căn nhà rồi.” Không thể phủ nhận trợ lý AI đã nói đúng, mua cái nhà kia đúng là một quyết định chính xác.
Nhà đã có sẵn, chỉ cần giao tiền xong là có thể vào ở.
“Chúc mừng chúc mừng, lúc trước tôi không biết chuyện này. Nếu vậy thì chắc chắn là đủ cho cả nhà cậu rồi.”
Chỉ có Lục Chỉ cảm thấy sai sai, trước đây Cố Kinh Bạch phải ở phòng trọ đơn, vậy thì cái gì mà Tuyết Mãn kia thì ở đâu? Nó ở đâu? Sao nó dám để cho Kinh Bạch của hắn phải sống trong phòng trọ đơn! Không thể tha thứ được!
Cố Kinh Bạch không có năng lực đọc hiểu được nội tâm phức tạp của Lục Chỉ, chỉ an ủi: “Đừng sợ, anh và trợ lý sẽ cố gắng xử lý xong văn kiện, sớm ngày đón em ra ngoài.”
Trên lý thuyết, Lục Chỉ cũng không làm trái quy định, chẳng qua dị năng không khống chế được, bị kích phát. Việc này trong điều lệ cũng có chế độ đặc thù, dị năng có nhiều kiểu nhiều loại, tùy theo tình huống khác nhau mà quyết định xử lý khác nhau. Rất đơn giản, chỉ cần thuê được một luật sư giỏi là không còn vấn đề gì.
“Ngày mai sẽ đến thăm em.”
Lúc này Lục Chỉ mới chịu làm bé ngoan đi theo đoàn người, hắn hiểu rõ bây giờ hắn không chỉ đại diện cho bản thân mà còn phải nghĩ cho Cố Kinh Bạch, người đã lấy danh dự ra đảm bảo cho hắn, hắn sẽ không tùy tiện rước phiền phức về cho Cố Kinh Bạch.
Cố Kinh Bạch nhìn theo đoàn người Vương Trân Hương và Lục Chỉ, sau đó dành thời gian đưa người cha hờ Tô Lâu đi xử lý vấn đề thân phận: “Cố gắng giải quyết chuyện của cậu trước, tôi cũng hơi quá chú tâm vào chuyện của Lục Chỉ rồi. Cậu, à, có chuyện gì muốn hỏi à?”
Tô Lâu nhìn con trai đã biến lại thành người trưởng thành, chỉ có một vấn đề: “Tôi ở cùng chỗ với hai người, liệu có quấy rầy hai người không?”
“Chắc là không đâu, tại sao cậu lại nghĩ vậy? Tôi rất ít khi về nhà, hầu như đều ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“…” Tui bảo quấy rầy không phải là có ý đó, con ơi là con! Tô Lâu chợt phát hiện, nhìn qua có vẻ Cố Kinh Bạch là người từng trải nhưng trên một số phương diện của người trưởng thành thì y lại chẳng có tí kinh nghiệm nào, không đến mức không biết những kiến thức cơ bản, nhưng y không có ý niệm gì về phương diện kia hết.
“Đây tất cả những gì mà cậu muốn hỏi à?” Cố Kinh Bạch hỏi lại.
“Cậu có biết một phương pháp gọi là “bất chợt giác ngộ” không?” Tô Lâu chỉ vào đầu mình sau đó vỗ một cái, cố hết sức tái hiện lại cho Cố Kinh Bạch cảnh tượng lúc đó, “Cố Thị vỗ như này một cái là tôi biết hết tất cả mọi chuyện.”
Cố Kinh Bạch cau mày: “Cậu có cảm thấy Cố Thị đặc biệt săn sóc cậu không?”
Tô Lâu ngơ ngơ ngác ngác nhìn con trai: “Có… không nhỉ?”
“Chắc là lỗi giác của tôi.” Tô Lâu lo lắng cho Cố Kinh Bạch, Cố Kinh Bạch cũng lo lắng cho Tô Lâu, “Cậu cảm thấy quan hệ giữa cậu và người kia thế nào?”
“Người cho tôi điện thoại?” Tô Lâu là một thiếu niên nghiện internet, bây giờ tâm trí chỉ có đại nghiệp mang tên game online, tuy rằng mới chỉ chơi có một ngày nhưng trong thời gian ngắn e là cậu khó mà dứt ra được.
Cố Kinh Bạch đã hiểu, Tô Lâu thật sự không nghĩ thông, như vậy cũng tốt.
“Tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách tìm việc làm, không để mình cậu phải chi tiền nữa.” Cuối cùng Tô Lâu nói.
“Tại sao?” Cố Kinh Bạch kinh ngạc hỏi ngược lại.
Tô Lâu bị hỏi chuyện này thì tay chân luống cuống, đành khô khan giải thích: “Híc, cậu, cậu nuôi tôi, tôi cứ cảm thấy quái quái.”
“Thế sao cậu nuôi tôi tám năm lại không cảm thấy quái?”
“Đấy là chuyện trong mơ mà.”
“Nhưng cậu cũng đâu có biết đấy là mơ.” Thậm chí tình huống của Tô Lâu lúc đó còn hiếm thấy hơn nhiều so với Cố Kinh Bạch hiện tại, cậu ta một thân bị thương bị bệnh lại còn nghèo rớt mùng tơi, mang theo một đứa con ngu dại, sống một mình trong thôn, còn Cố Kinh Bạch của hiện tại lại có cả đống tiền gửi ở ngân hàng. Dục vọng đối với vật chất của Cố Kinh Bạch rất thấp, y chỉ chịu chi trong việc nuôi mèo thôi, mà nói thật, nuôi mèo cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nhiều năm chỉ có thu mà không có chi như vậy, Cố Kinh Bạch tích góp được một khoản không nhỏ cho ngân hàng đang quản lý tài sản của y.
Cho dù hiện tại đã mua thêm một căn nhà, khoản tiền tiết kiệm của Cố Kinh Bạch vẫn to như núi. Không nói đến nuôi một Tô Lâu, cho dù nuôi một trăm người nữa, đối với Cố Kinh Bạch cũng chẳng hề gì.
“Nhưng tám năm đó cũng đâu phải tôi nuôi.”
“Không, tám năm đó cũng là cậu, chẳng qua là cậu không ý thức được điều đó mà thôi.” Sau này Cố Kinh Bạch mới nghĩ thông suốt, vì sao y gặp Tô Lâu lại có cảm giác như “vừa gặp đã quen”, dù một phần nguyên nhân nằm ở Lục Chỉ, nhưng nguyên nhân chính vẫn là do khoảng thời gian sống nương tựa lẫn nhau kia nữa. Mặc dù vào lúc đó, Tô Lâu không biết mình là chính mình, Cố Kinh Bạch cũng không biết mình là chính mình, nhưng có nhiều thứ đã bất tri bất giác khắc vào linh hồn: “Khi ấy Thiên Đạo đã yếu đến mức không động đậy được, cậu nghĩ xem nó có năng lực tạo ra một linh hồn khác được nữa không?”
Từ đầu tới cuối, Tô Lâu vẫn chỉ là Tô Lâu, Cố Kinh Bạch cũng chỉ là Cố Kinh Bạch, tình nghĩa cha con giữa bọn họ là không còn gì bàn cãi.
“Vậy thế này đi, cậu nuôi tôi tám năm, tôi cũng nuôi cậu tám năm. Từ năm thứ tám trở đi, nếu như cậu vẫn chưa đủ tiền để mua phòng trọ đơn thì lúc đó chúng ta sẽ tính tiếp, được không?”
Cuối cùng Tô Lâu cũng hài lòng.
Không tới hai giờ sau, visa nhập cư cùng giấy tạm chứng của Tô Lâu đã được làm xong, trong thời gian mười lăm ngày làm việc, cậu cũng có thể đến đơn vị tương ứng để lĩnh hộ khẩu chính thức và thẻ xác nhận ID của mình.
Trước khi đến hạn đó, khóa học thường thức vũ trụ của Tô Lâu đã mở lớp rồi, có thể học trực tiếp, cũng có thể học online trong khoang thuyền, dựa theo thời lượng học mà được cấp điểm số, khi đạt được điểm số nhất định là có thể báo danh tham gia khảo thí, nếu vượt qua kỳ thi thử thì sẽ kết thúc khoá học ngắn hạn. Toàn bộ quy trình rất đơn giản rõ ràng, sẽ không có phân đoạn nào cố tình làm khó người ta cả, bởi vì không phải người nhập cư nào đến không gian mười chiều cũng được người nhà chăm sóc.
Để hỗ trợ người nhập cư hòa nhập với không gian mười chiều tốt hơn, vòng đầu tiên không bị thiết lập quá khó vì như vậy sẽ dẫn đến tâm tình bất mãn, thậm chí trong lúc tham gia khóa học thường thức còn có người chuyên môn phụ đạo tâm lý để trợ giúp bọn họ vượt qua khó khăn.
Lúc Lục Chỉ đến không gian mười chiều cũng từng trải qua quá trình này, chẳng qua lớp học của hắn hơi đặc thù so với lớp của Tô Lâu, bạn học của hắn đều là phần tử có độ nguy hiểm cao, ngoại trừ khóa học thường thức thì còn phải tiến hành phổ cập pháp luật và giáo dục đạo đức, cùng với bắt buộc lao động phục vụ cộng đồng. Vừa sợ bọn họ học phải cái xấu từ nhau, vừa sợ bọn họ tứ cố vô thân dễ sa vào khuynh hướng cực đoan, nói chung là một quần thể đặc thù cực kỳ vướng tay vướng chân.
Tô Lâu thì tốt hơn, sau khi làm xong đánh giá tâm lý, cậu bị phân đến lớp phổ thông. Tô Lâu không hiểu hệ thống phân chia giữa lớp có độ nguy hiểm cao và lớp phổ thông, còn tưởng rằng mình quá thông minh nên bị ghét bỏ, cứ xoắn xuýt không thôi.
Vẫn là Cố Kinh Bạch nhìn ra vấn đề, liên tục truy hỏi mới có được đáp án.
“Hu hu, tôi không thể đỗ vào lớp mũi nhọn nên luôn cảm thấy làm mất thể diện của cậu.” Tô Lâu thật ra vẫn rất lo lắng với cuộc sống hoàn toàn mới ở vũ trụ này, cái gì cậu cũng không biết, kiến thức cơ bản cũng không có, hết lần này đến lần khác tự hỏi, tất cả những chuyện này dồn lại tạo ra cảm giác thất bại rất lớn, dù là người lạc quan như Tô Lâu cũng khó tránh khỏi ủ rũ.
“Không có lớp mũi nhọn, cũng không có cái gọi là lớp A đâu, hầu hết mọi người đều vào lớp phổ thông, chỉ có số ít mới phải vào… lớp có độ nguy hiểm cao.” Cố Kinh Bạch không khỏi nghĩ tới Lục Chỉ, lúc hắn mới tới không gian mười chiều, không biết là có tâm tình gì nhỉ?
Cố Kinh Bạch nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.
Ngày thứ hai y đến thăm Lục Chỉ, Lục Chỉ vẫn cười vô tâm vô phế, đối với chuyện này hắn lại quên mất không khai triển kỹ năng trà xanh của mình, chỉ nói rất hời hợt: “Ngày nào em cũng mong có thể kết thúc khoá học ngắn hạn nhanh nhanh chút để đoàn tụ cùng anh. Em còn phải cám ơn trợ lý của anh đấy, nếu không nhờ nó nhắc nhở em, em cũng không biết là làm việc tốt sẽ được giảm nhẹ hình phạt thuyết pháp này.”
Trợ lý AI cũng đang ở bên cạnh bàng thính, kiểu “thăm nuôi tù nhân” như này chắc chắn sẽ bị ghi lại, Cố Kinh Bạch mời trợ lý AI tới đảm nhiệm giám sát, như vậy sẽ có thể giữ được sự riêng tư cho y và Lục Chỉ ở mức độ tốt nhất.
Trợ lý cũng rất có ý tứ, cơ hồ toàn bộ quá trình đều không quấy rầy cuộc nói chuyện, đến tận lúc này mới rơi vào trầm tư.
Nó đã nhắc nhở rồi á?
Nó là một AI tốt bụng như vậy á?
Nó nhớ là lúc đó nó đang giễu cợt tên kia cơ mà.
Sau đó, trợ lý AI mới ý thức được Lục Chỉ cũng đang nói dối, lúc đó Lục Chỉ chẳng qua là đơn thuần chắt lọc, kết hợp lại những thông tin trong lời nói của trợ lý AI để đưa ra kết luận mà thôi. Cái tên vua tang thi này đúng là siêu phàm đến mức biến thái.
Nhưng Cố Kinh Bạch vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.
“Lúc đó anh không hề làm sai chuyện gì cả.” Lục Chỉ còn bắt đầu phân tích một cách lý trí với Cố Kinh Bạch, an ủi y: “Đau dài không bằng đau ngắn, nếu không cho được tương lai thì tốt nhất cũng không cho hi vọng.”
Cố Kinh Bạch còn hiểu rõ những đạo lý này hơn cả Lục Chỉ, nhưng những thứ này chỉ hữu hiệu khi y chưa ý thức được rằng mình thích Lục Chỉ, tình huống bây giờ đã khác rồi. Con người chính là một loài động vật tiêu chuẩn kép vậy đó, trước đây Cố Kinh Bạch luôn cảm thấy mình sẽ không bao giờ thiên vị, y muốn làm một người chí công vô tư, cho đến khi y gặp Lục Chỉ, y mới ý thức được hóa ra mình cũng sẽ có lúc thiên vị một người.
Nếu như được làm lại một lần nữa, y vẫn sẽ ngăn cản Lục Chỉ gây nguy hại xã hội, chẳng qua sau khi tất cả khói bụi lắng xuống, y sẽ lựa chọn ở bên Lục Chỉ đối mặt với tất cả hậu quả.
Không phải y hổ thẹn vì những điều mà mình đã làm, mà hổ thẹn vì những điều mà y không làm.
Lục Chỉ cướp lời Cố Kinh Bạch, cầm tay Cố Kinh Bạch nói: “Anh đừng nói gì cả, cứ nghe em nói đã. Lúc trước em đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng, em sẽ nói với anh những lời kế tiếp trong tình huống nào, em đã thiết kế ra cảnh tượng lãng mạn nhất, lúc đó nên làm thế nào, thậm chí đã từng nghĩ cách tích góp tiền để thuê địa điểm, nhưng mà…”
Kế hoạch không bao giờ theo kịp biến hóa của cuộc sống.
Lục Chỉ rất sợ nếu hắn không nói tiếp, Cố Kinh Bạch sẽ ngắt lời hắn: “Em thích anh, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh rồi. Em biết anh không tin vào mấy thứ như vừa gặp đã yêu, thậm chí e rằng cũng không tin vào tình yêu, thế nhưng em thì tin.”
Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch có quá nhiều điểm bất đồng, từ tính cách đến tam quan, thậm chí rất nhiều nhận thức về các mặt còn khác biệt với nhau.
Nhưng bọn họ cũng có sức hấp dẫn trí mạng với nhau.
Ít nhất đối với Lục Chỉ thì nói như vậy cũng không sai, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Kinh Bạch hắn đã không còn là chính mình, nếu như hắn muốn — hắn là vua tang thi cơ mà — lúc đó hắn hoàn toàn có thể đào tẩu ngay từ lần đầu gặp nhau, thế nhưng hắn không hề làm vậy.
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, gặp anh, em liền cảm thấy người này chỗ nào cũng tốt, tốt vô cùng, tốt đến mức có thể phát sáng.” Trong biển lửa ngập trời, quả thật Cố Kinh Bạch giống như đang phát sáng vậy.
“Không, anh cũng không phải…” Cố Kinh Bạch không thể không tỏ ý dừng ngay lời nói của Lục Chỉ, y không phải người hoàn mỹ, cũng không phải người trong tưởng tượng của Lục Chỉ.
“Anh không phải người hoàn mỹ, em biết chứ.” Lục Chỉ ngắt lời Cố Kinh Bạch, ngữ điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Không phải bởi vì anh quá hoàn mỹ nên em mới quyết định thích anh mà là bởi vì em thích anh nên mới cảm thấy anh là người hoàn mỹ. Người mà em thích không phải anh ở trong tưởng tượng của em, chỉ là chính anh thôi, anh hiểu chứ?”
“Em biết em đã làm rất nhiều chuyện kỳ quái, đây là lần đầu tiên em yêu một người, em thật sự rất muốn mọi chuyện đâu vào đó một cách hoàn hảo, nhưng đáng tiếc là vừa bắt đầu đã sai vô cùng rồi.
“Nhưng bây giờ em vẫn muốn mặt dày hỏi anh một câu, chúng ta có thể thử xem sao được không? Em bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không bước vào vết xe đổ nữa.
“Em thật sự thật sự rất thích anh.”
Có tình cảm thì sẽ không có lý trí, lại rất khó giải thích, cũng không cần phải giải thích, Lục Chỉ chưa bao giờ cảm thấy chuyện tình cảm nhất định phải có cái gọi là “tại sao”, đây cũng đâu phải giải toán đâu. Hắn chỉ biết là tình cảm đã khơi lên tự bao giờ, càng tiếp tục thì càng sâu đậm.
Cũng có thể nói, trước khi gặp phải Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ không thể nào tưởng tượng được bản thân sẽ có ngày biến thành một kẻ trong đầu chỉ toàn là yêu với đương như thế này.
Nhưng tình cảm chính là không hẹn mà gặp như vậy đấy.
Bây giờ Lục Chỉ nghĩ khác rồi, hắn thấy làm một kẻ trong đầu chỉ có yêu đương cũng không có gì xấu.
Chỉ cần người kia là Cố Kinh Bạch.
Em thích anh, còn anh… có tình nguyện thích em không?
[Hết chương 57]
“Nếu như cậu tò mò, tôi có thể hỏi giúp cậu.” Tô Lâu vui vẻ giơ tay với Cố Kinh Bạch, trong mắt lóe lên ánh sáng tình thương của một người cha.
“Cậu liên lạc được với Cố Thị à?” Cố Kinh Bạch cũng rất kinh ngạc, ở không gian mười chiều thánh nhân Cố Thị khá nổi danh về chuyện không thích qua lại với người khác.
“Ừa, tại vì thêm bạn trong game á.” Tô Lâu quơ quơ máy truyền tin đen tuyền trên tay.
Trên thực tế, máy truyền tin có chức năng chơi game online trên tay Tô Lâu hiện giờ là của Cố Thị tiện tay đưa cho. Bởi hai thế giới khác nhau có tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau nên mặc dù Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ trở về Bạch Ngọc Kinh ba nghìn năm trước đã tốn kha khá thời gian, nhưng thực ra Cố Thị và Tô Lâu ở đây mới chỉ chung sống một ngày mà thôi. Trong một ngày này, bọn họ hầu như dành hết thời gian để chơi game online.
“Ai mà ngờ được cơ chứ? Thánh nhân Cố Thị trong truyền thuyết lại là một trạch nam mê game.” Tô Lâu nhún vai.
Cố Kinh Bạch: “???” Vậy nên, chân tướng đằng sau việc thánh nhân Cố Thị không thích qua lại với người khác là do mắc chứng sợ giao tiếp xã hội? Tính cách kia của ngài mà lại sợ giao tiếp? Nhưng ngẫm lại thì Cố Thị cũng đã từng trải qua cảm giác xui xẻo bị cả thiên hạ vứt bỏ, chính ra thì bị sợ giao tiếp cũng dễ hiểu.
Tô Lâu bắt đầu nói ngắn gọn với Cố Kinh Bạch những chuyện mà cậu biết về thánh nhân Cố Thị. Có vẻ những năm này hóa ra ngài không hề trốn ở đỉnh núi nào đó để tu hành mà dành tất cả thời gian cống hiến cho game online. Cố Thị chính là top 1 giải đấu xếp hạng của mùa giải mới trong game online kia, chiến tích từ những mùa giải trước cũng chưa bao giờ nằm ngoài top 5. Vô số chiến đội e-sport và nền tảng livestream thi nhau bỏ ra của cải khổng lồ để mời vị đại thần này về, chỉ có điều đều bị từ chối.
Tô Lâu chưa chơi game online của không gian mười chiều bao giờ, căn bản không hiểu rõ rốt cuộc Cố Thị là đại thần kiểu gì, chỉ cảm thấy người này không hổ là thánh nhân cấp độ vũ trụ, trong game đánh nhau mượt mà mây trôi nước chảy, trông đẹp trai cực kỳ.
Suốt cả game Tô Lâu chỉ việc đi theo nên cứ thế vui vẻ gia nhập đại quân mê game online, trở thành một đồng đội heo mà thánh nhân Cố Thị tự nguyện gánh.
Trước lúc rời đi, thánh nhân Cố Thị chỉ để lại cho Tô Lâu một câu: “Nhớ lên chơi game đấy.”
Tất nhiên không phải bây giờ, Tô Lâu vẫn còn phải làm rất nhiều thủ tục nhập cư, sau khi làm xong đám giấy tờ này, cậu mới có thể xác nhận được ID rồi tiếp tục con đường chơi game của mình được.
Có rất nhiều người bất ngờ tiến vào không gian mười chiều như Tô Lâu đây, vậy nên nơi này có bộ phận chuyên môn giúp đăng ký hộ khẩu khá nhanh chóng tiện lợi, bọn họ chỉ cần tham gia một lớp huấn luyện tri thức vũ trụ cơ bản, tốt nghiệp khóa học ngắn hạn đạt yêu cầu là sẽ được coi như là một công dân chính thức của không gian mười chiều, cuối cùng tùy theo tính chất chủng tộc và sở thích cá nhân mà được phân đến sinh sống ở những tinh cầu khác nhau.
Những tinh cầu đó có tốt có xấu, vậy nên ưu điểm lớn nhất của visa nhập cư đặc thù do Cục quản lý Thời Không phê duyệt cho nhân viên của mình chính là ở chỗ người nhà của nhân viên có thể trực tiếp được nhập chung vào hộ khẩu của họ, và sẽ được sinh sống cùng với nhân viên của Cục ở tinh cầu cư dân gần với tinh cầu trung ương nhất.
Tinh cầu trung ương vốn không có khu dân cư, chỉ có đủ kiểu cơ quan làm việc và ký túc xá dự phòng dành cho nhân viên tăng ca.
Tòa nhà làm việc chính của Cục quản lý Thời Không chính là tòa nhà to nhất hoành tráng nhất trên toàn bộ tinh cầu trung ương.
Sau khi đáp xuống tinh cầu trung ương, ba người Cố Kinh Bạch dưới sự hỗ trợ của trợ lý AI tiến vào tòa chính của Cục quản lý Thời Không, Cố Kinh Bạch muốn đưa ma quân bản Lục Chỉ tới phòng y tế trước.
Nói là phòng y tế, nhưng thực ra nó giống một khu thăm khám độc lập hơn, thân thể của vua tang thi Lục Chỉ đang yên tĩnh ngủ say trong một phòng bệnh nào đó, còn thân thể của ma quân Hỗn Độn chính là món quà mà Thiên Đạo tặng cho Lục Chỉ để cảm tạ hắn, Thiên Đạo chưa nói phải dùng như thế nào, chỉ bảo chờ đến lúc Lục Chỉ gặp được thân thể nguyên bản của mình rồi sẽ biết.
Ở cửa khu thăm khám, bọn họ gặp được đồng nghiệp cũ của Cố Kinh Bạch ở phòng Nghịch tập tên là Triệu Lực, bây giờ người kia đã trở thành phó phòng: “Nhìn này, nhìn này, ai đây ta? Hóa ra là ngài trưởng phòng.”
Cố Kinh Bạch mang theo Lục Chỉ và Tô Lâu, mắt nhìn thẳng lướt qua người Triệu Lực, dù người kia liên thanh bắt chuyện cũng không ừ hử gì.
Chuyện này trái ngược với cách đối nhân xử thế từ trước tới nay của Cố Kinh Bạch, tuy tính cách y lạnh nhạt nhưng sẽ không đến mức vô lễ như thế này, trong tình huống có người chủ động chào hỏi mà y đến nhìn cũng không nhìn người ta, lời cũng chẳng thèm đáp.
Mấy người bên phòng Nghịch tập lại là ngoại lệ.
“Cố Kinh Bạch.” Triệu Lực cũng không tức giận, vẫn lớn lối như trước, “Nghe nói chú mới bị điều sang phòng Thâm tình chưa được mấy ngày đã kết giao với người trong thế giới nhỏ rồi? Còn là cái loại phần tử nguy hiểm được đánh giá có tâm lý cực đoan nữa chứ? Sau khi đến đây còn gây ra họa lớn? Được đấy, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, không ngờ nổi bây giờ chú lại ăn chơi hoang dã đến mức này, không thèm để ý đến quy củ pháp luật hay luân thường đạo lý nữa luôn à?”
Ngay từ lúc người kia dở dở ương ương mở miệng nói câu đầu tiên, Lục Chỉ đã suýt nữa không nhịn được, nhưng nghĩ tới Cố Kinh Bạch là người để tâm đến công việc trong Cục quản lý như vậy, Lục Chỉ kiềm chế không làm ra động tác gì.
Kết quả…
Cố Kinh Bạch tự mình ra tay.
Y móc ra vũ khí quen thuộc trong nhẫn trữ vật, bước vài bước đến trước mặt Triệu Lực, dao găm sượt qua mặt đối phương găm lên cây cột phía sau: “Anh vì tham lam tiền bẩn, dung túng ám chỉ cấp dưới trong lúc chấp hành nhiệm vụ phải cố gắng dựng chuyện tạo nhiệt cho phòng livestream, không màng đến việc gây nhiễu loạn trật tự thế giới. Anh thật sự tưởng rằng không ai biết những việc này sao?”
“Mày, mày, mày đừng có mà ngậm máu phun người, phô trương thanh thế!” Triệu Lực dù nói như vậy nhưng âm lượng khi nói chuyện với Cố Kinh Bạch đã nhỏ đi rất nhiều, rõ ràng là chột dạ, “Có… có giỏi thì mày đi tố cáo đi.”
Lúc cấp dưới của Triệu Lực xảy ra chuyện cũng đúng là lúc Cố Kinh Bạch trở về từ thế giới nhỏ tận thế, trợ lý AI buôn chuyện với Cố Kinh Bạch cả nửa ngày nhưng y chẳng hề tỏ ra hứng thú chút nào.
Bởi vì…
Người tố cáo Triệu Lực chính là Cố Kinh Bạch, trước khi đi đến thế giới nhỏ tận thế, y đã đệ trình bằng chứng tương quan, cấp trên cực kỳ coi trọng nên đã ngay lập tức bắt tay điều tra, cũng đã nắm được chứng cứ cho hành động của đối phương.
Triệu Lực nói xong liền đẩy Cố Kinh Bạch ra rồi rời đi một cách chật vật, nhìn vô dụng không tả được.
Lục Chỉ và Tô Lâu đứng bên cạnh nãy giờ vẫn há hốc mồm, lúc Cố Kinh Bạch nhìn sang chỉ còn lại tiếng vỗ tay và ca ngợi. Quả nhiên lúc xung đột chính diện thế này thì cứ ra tay đơn giản thô bạo một chút sẽ sảng khoái hơn.
Sau đó, bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi gặp được thân thể vua tang thi của Lục Chỉ.
Sau khi Lục Chỉ nhìn thấy bản thân đang nằm trong khoang trị liệu, hắn lập tức hiểu Thiên Đạo có ý gì. Thân thể của ma quân Hỗn Độn trong giây lát hóa thành một điểm sáng chói, mang theo tinh thần thể của Lục Chỉ cùng tiến vào thân thể nguyên bản của hắn.
Trợ lý AI đã nắm được tất cả những chuyện mà Cố Kinh Bạch trải qua ở Bạch Ngọc Kinh, nói chính xác hơn là nó đứng dưới góc nhìn của máy phụ, sau đó đen mặt nói với Cố Kinh Bạch: “Tinh thần lực của hắn vốn đã max, hiện tại bản thể lại còn được thân thể không gì có thể phá hủy của ma quân cường hóa thêm nữa, tính gộp lại sẽ biến ra thứ gì đây?”
Tất nhiên là biến ra sức chiến đấu siêu cường có thể kinh động cả cao tầng của Cục quản lý rồi.
Cấp trên trực tiếp của Cố Kinh Bạch, cũng chính là mã số 27 từng trao đổi với y trong thế giới tận thế, mang theo bốn cấp dưới được trang bị tận răng vội vã chạy tới, nhìn qua thì có vẻ là để đề phòng Lục Chỉ, chẳng may hắn không phối hợp, bọn họ sẽ không thể không sử dụng đến biện pháp mạnh.
Mã số 27 tên là Vương Trân Hương, ở một nơi như không gian mười chiều thì cái tên này nghe khá kỳ lạ. Nghe đâu nữ sĩ Vương Trân Hương cũng từng là một người dân bản địa ở một thế giới nhỏ nào đó, sau khi vô tình đi đến không gian mười chiều lại không hề đưa ra bất kỳ nhiệm vụ ủy thác nào mà chỉ hỏi một câu, cô có thể gia nhập Cục quản lý Thời Không được không.
Sau đó, Vương Trân Hương trải qua các lớp huấn luyện, thành công vào nghề, cũng tự mình đưa ra ủy thác cho chính mình, hoàn thành tâm nguyện chưa dứt của bản thân ở thế giới nhỏ trước kia.
Không ít người sau khi nghe chuyện của Vương Trân Hương bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra còn có thể làm như vậy nữa hở?
Tư tưởng “thù của mình phải tự mình báo mới là sảng khoái nhất” của Cố Kinh Bạch được truyền cảm hứng từ Vương Trân Hương. Sự tích có thù tất báo của nữ sĩ họ Vương trở thành truyền kỳ một thời.
Sau khi hoàn thành mấy nhiệm vụ cỡ lớn, Vương Trân Hương vì có công lao đặc biệt ưu tú nên được thăng chức nhiều lần, từ một nhân viên bình thường lên phó phòng rồi đến trưởng phòng rồi lại tới phó phòng liên bộ, cuối cùng lên đến trưởng phòng cấp quản lý, nghe đâu năm nay có triển vọng thăng lên phó bộ trưởng.
Nữ sĩ Vương Trân Hương chính là thần tượng thuở thiếu thời của Cố Kinh Bạch khi y lập chí gia nhập Cục quản lý Thời Không.
Hôm nay bà mặc một bộ âu phục hồng nhạt cắt may tỉ mỉ, bước đi mang theo tiếng gió, khuôn mặt vô cảm, cho dù mặc quần áo màu sắc dịu dàng ấm áp nhưng trông dáng vẻ vô cùng lạnh lùng không có tình người.
Vị lãnh đạo giỏi giang tuổi già nhưng tâm không già này tới đây với mục đích rất đơn giản, muốn đưa Lục Chỉ đi tái giám định trên phương diện tâm lý và năng lực, bà nói với Cố Kinh Bạch: “Đây là quy trình thủ tục bắt buộc của Cục, cậu hiểu mà đúng không?”
Mỗi lần nhân viên tạm thời có thăng tiến năng lực, hoặc có thay đổi trong tư tưởng, Cục quản lý Thời Không đều sẽ có mặt để tiến hành giám định, phòng tránh việc xuất hiện sự cố không thể cứu vãn.
Lúc trước Vương Trân Hương đã từng nói với Cố Kinh Bạch, đằng sau mỗi một quy định nhìn qua như cẩn thận quá mức đều là những sự cố đã từng phát sinh ít nhất một lần. Hiển nhiên là Cục quản lý Thời Không đã từng chịu rất nhiều tổn thất bởi những sự cố kia, cho nên bây giờ mới phải chấp hành nghiêm ngặt đến mức này.
Cố Kinh Bạch cũng vô tình làm người trong Cục bất an, y thậm chí cảm thấy, e rằng không cần phải hỏi thánh nhân Cố Thị nữa, lần này có lẽ Lục Chỉ chính là tình kiếp của y rồi, tình là tình, kiếp là kiếp.
Cố Kinh Bạch kiên trì hỏi thần tượng: “Kết quả giám định nhanh nhất khi nào mới có? Tôi cần chị bảo đảm với tôi, không phải tôi muốn làm trái quy định, chỉ là tình huống của Lục Chỉ khá đặc thù. Chuyện lúc trước không phải là do cậu ấy có ý định làm trái với quy định của nhân viên mà là do dị năng của cậu ấy, tôi đã viết trong thư khiếu nại rồi.”
“Chắc chắn chúng tôi sẽ cho các cậu cơ hội giải trình, nhưng cụ thể lúc nào có thể thả cậu ấy ra thì, xin lỗi, tôi không thể cho cậu câu trả lời chính xác. Có thể là ngày mai, cũng có thể là… cậu là người kỳ cựu trong Cục, Kinh Bạch, tôi không muốn phải nói dối cậu.”
“Vậy tôi có được tự mình bảo lãnh để thả cậu ấy ra không? Tôi sẽ liên hợp với trợ lý AI để tiến hành giám sát cậu ấy.”
“Không được, hiện tại chúng tôi bắt buộc phải đưa cậu ấy đi.” Từ trước đến nay Vương Trân Hương luôn là một người thiết diện vô tư, dù Cố Kinh Bạch là cấp dưới mà bà hết sức coi trọng, bà cũng sẽ không thỏa hiệp với y về chuyện này. Xét thấy Lục Chỉ đã từng có kế hoạch tang thi hóa nhân loại toàn cầu, bây giờ sức chiến đấu lại còn tăng lên, trước khi có kết quả giám định, người trong Cục không thể bỏ mặc hắn ở ngoài gây nguy hại đến an nguy của xã hội.
“… Vậy tôi có được đi thăm cậu ấy không?” Thật ra Cố Kinh Bạch hiểu rõ những quy tắc này, sở dĩ y hỏi trước nhiều câu như vậy là để chuẩn bị “lùi một bước” cho yêu cầu đột xuất cuối cùng này, muốn duy trì quyền được đi thăm Lục Chỉ.
(*Phương pháp ‘door in the face’: Khi người nói yêu cầu điều gì đó, người nghe từ chối yêu cầu này, dù là yêu cầu này “bất hợp lý” đến mấy cũng ít nhiều gây ra cảm giác tội lỗi, do vậy khi người nói đưa ra yêu cầu dễ hơn sẽ khiến người nghe cảm thấy đối phương đã nhượng bộ rất nhiều và sẽ dễ chấp thuận với yêu cầu sau hơn)
Trên lý thuyết, quyền thăm nom trong tình huống như của Lục Chỉ cũng tương đối mơ hồ, bởi vì những phần tử nguy hiểm như vậy đều không hề có bạn bè hay người thân gì ở không gian mười chiều, do đó cơ bản là bọn họ không nghĩ tới trường hợp sẽ có người muốn đi thăm. Có lẽ do Vương Trân Hương đã từ chối Cố Kinh Bạch hai lần, mà bà lại thật sự rất coi trọng Cố Kinh Bạch, cảm thấy nếu từ chối thêm lần nữa thì có vẻ như đang cố tình gây khó dễ cho người ta, vì vậy nói: “Tôi hứa với cậu, cho dù bên trên không đồng ý, tôi cũng sẽ giành được quyền đến thăm cho cậu.”
“Cảm ơn chị, sếp Vương.”
Vương Trân Hương vỗ vỗ vai Cố Kinh Bạch, trong ánh mắt ghen tuông quá độ tưởng như muốn ăn thịt người của Lục Chỉ, chậm rãi thu tay về: “Cậu đúng là đã tìm được cho mình một người yêu máu ghen mạnh nhất xóm rồi đấy.”
Bà không ngờ rằng nói xong lời này, Lục Chỉ bỗng trở nên vui vẻ, lý do rất đơn giản — bà ấy nói bọn họ là người yêu kìa!
Tuy Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ chỉ còn cách nhau một lớp giấy mỏng nhưng lớp giấy này vẫn chưa bị chọc thủng. Cố Kinh Bạch ho khan một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ lấy Tô Lâu ra để lảng sang chuyện khác: “Đây là một người nhập cư đặc thù mà tôi không thể không đưa về trong lúc làm nhiệm vụ, bây giờ muốn làm visa người nhà, vẫn được chứ?”
Tô Lâu thật xui xẻo, sau khi Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ cải biến lịch sử của Bạch Ngọc Kinh, hiện tại không gian mười chiều chỉ còn một Bạch Ngọc Kinh đã thăng cấp thành công từ rất nhiều năm trước, đã gia nhập liên minh vũ trụ người tu chân rồi. Trong khi đó nơi mà Tô Lâu “xuyên qua” lại là thế giới Bạch Ngọc Kinh vốn đã không tồn tại, loại nghịch lý này dẫn đến việc Tô Lâu không thể ở lại Bạch Ngọc Kinh được nữa, cũng không thể trở về thế giới của mình được, bởi vì “cậu” trong thế giới diễn sinh kia không hề “xuyên” đi đâu hết.
Ở không gian mười chiều, trường hợp thời không hỗn loạn dẫn đến hiện tượng xuất hiện thêm một “mình” khác ở thế giới song song cũng không phải chuyện lạ khó tin gì cả, trên thực tế, rất nhiều người bất ngờ đến được không gian mười chiều vì lý do này.
Đối với trường hợp này, không gian mười chiều đã hoàn thiện hệ thống quy định tương ứng.
Nói tóm lại, Tô Lâu hiện tại không nhà để về, Cố Kinh Bạch muốn mời cậu trở thành một thành viên trong gia đình mình.
Sau khi nghe xong tình huống đặc biệt của Tô Lâu, Vương Trân Hương gật đầu không chút do dự: “Tất nhiên là được, cậu tình nguyện chủ động tiếp nhận hậu quả của thời không hỗn loạn, trong Cục còn phát tiền thưởng cho cậu ấy chứ, chẳng qua phòng trọ đơn của cậu hình như hơi nhỏ…”
“Tôi mới mua một căn nhà rồi.” Không thể phủ nhận trợ lý AI đã nói đúng, mua cái nhà kia đúng là một quyết định chính xác.
Nhà đã có sẵn, chỉ cần giao tiền xong là có thể vào ở.
“Chúc mừng chúc mừng, lúc trước tôi không biết chuyện này. Nếu vậy thì chắc chắn là đủ cho cả nhà cậu rồi.”
Chỉ có Lục Chỉ cảm thấy sai sai, trước đây Cố Kinh Bạch phải ở phòng trọ đơn, vậy thì cái gì mà Tuyết Mãn kia thì ở đâu? Nó ở đâu? Sao nó dám để cho Kinh Bạch của hắn phải sống trong phòng trọ đơn! Không thể tha thứ được!
Cố Kinh Bạch không có năng lực đọc hiểu được nội tâm phức tạp của Lục Chỉ, chỉ an ủi: “Đừng sợ, anh và trợ lý sẽ cố gắng xử lý xong văn kiện, sớm ngày đón em ra ngoài.”
Trên lý thuyết, Lục Chỉ cũng không làm trái quy định, chẳng qua dị năng không khống chế được, bị kích phát. Việc này trong điều lệ cũng có chế độ đặc thù, dị năng có nhiều kiểu nhiều loại, tùy theo tình huống khác nhau mà quyết định xử lý khác nhau. Rất đơn giản, chỉ cần thuê được một luật sư giỏi là không còn vấn đề gì.
“Ngày mai sẽ đến thăm em.”
Lúc này Lục Chỉ mới chịu làm bé ngoan đi theo đoàn người, hắn hiểu rõ bây giờ hắn không chỉ đại diện cho bản thân mà còn phải nghĩ cho Cố Kinh Bạch, người đã lấy danh dự ra đảm bảo cho hắn, hắn sẽ không tùy tiện rước phiền phức về cho Cố Kinh Bạch.
Cố Kinh Bạch nhìn theo đoàn người Vương Trân Hương và Lục Chỉ, sau đó dành thời gian đưa người cha hờ Tô Lâu đi xử lý vấn đề thân phận: “Cố gắng giải quyết chuyện của cậu trước, tôi cũng hơi quá chú tâm vào chuyện của Lục Chỉ rồi. Cậu, à, có chuyện gì muốn hỏi à?”
Tô Lâu nhìn con trai đã biến lại thành người trưởng thành, chỉ có một vấn đề: “Tôi ở cùng chỗ với hai người, liệu có quấy rầy hai người không?”
“Chắc là không đâu, tại sao cậu lại nghĩ vậy? Tôi rất ít khi về nhà, hầu như đều ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“…” Tui bảo quấy rầy không phải là có ý đó, con ơi là con! Tô Lâu chợt phát hiện, nhìn qua có vẻ Cố Kinh Bạch là người từng trải nhưng trên một số phương diện của người trưởng thành thì y lại chẳng có tí kinh nghiệm nào, không đến mức không biết những kiến thức cơ bản, nhưng y không có ý niệm gì về phương diện kia hết.
“Đây tất cả những gì mà cậu muốn hỏi à?” Cố Kinh Bạch hỏi lại.
“Cậu có biết một phương pháp gọi là “bất chợt giác ngộ” không?” Tô Lâu chỉ vào đầu mình sau đó vỗ một cái, cố hết sức tái hiện lại cho Cố Kinh Bạch cảnh tượng lúc đó, “Cố Thị vỗ như này một cái là tôi biết hết tất cả mọi chuyện.”
Cố Kinh Bạch cau mày: “Cậu có cảm thấy Cố Thị đặc biệt săn sóc cậu không?”
Tô Lâu ngơ ngơ ngác ngác nhìn con trai: “Có… không nhỉ?”
“Chắc là lỗi giác của tôi.” Tô Lâu lo lắng cho Cố Kinh Bạch, Cố Kinh Bạch cũng lo lắng cho Tô Lâu, “Cậu cảm thấy quan hệ giữa cậu và người kia thế nào?”
“Người cho tôi điện thoại?” Tô Lâu là một thiếu niên nghiện internet, bây giờ tâm trí chỉ có đại nghiệp mang tên game online, tuy rằng mới chỉ chơi có một ngày nhưng trong thời gian ngắn e là cậu khó mà dứt ra được.
Cố Kinh Bạch đã hiểu, Tô Lâu thật sự không nghĩ thông, như vậy cũng tốt.
“Tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách tìm việc làm, không để mình cậu phải chi tiền nữa.” Cuối cùng Tô Lâu nói.
“Tại sao?” Cố Kinh Bạch kinh ngạc hỏi ngược lại.
Tô Lâu bị hỏi chuyện này thì tay chân luống cuống, đành khô khan giải thích: “Híc, cậu, cậu nuôi tôi, tôi cứ cảm thấy quái quái.”
“Thế sao cậu nuôi tôi tám năm lại không cảm thấy quái?”
“Đấy là chuyện trong mơ mà.”
“Nhưng cậu cũng đâu có biết đấy là mơ.” Thậm chí tình huống của Tô Lâu lúc đó còn hiếm thấy hơn nhiều so với Cố Kinh Bạch hiện tại, cậu ta một thân bị thương bị bệnh lại còn nghèo rớt mùng tơi, mang theo một đứa con ngu dại, sống một mình trong thôn, còn Cố Kinh Bạch của hiện tại lại có cả đống tiền gửi ở ngân hàng. Dục vọng đối với vật chất của Cố Kinh Bạch rất thấp, y chỉ chịu chi trong việc nuôi mèo thôi, mà nói thật, nuôi mèo cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nhiều năm chỉ có thu mà không có chi như vậy, Cố Kinh Bạch tích góp được một khoản không nhỏ cho ngân hàng đang quản lý tài sản của y.
Cho dù hiện tại đã mua thêm một căn nhà, khoản tiền tiết kiệm của Cố Kinh Bạch vẫn to như núi. Không nói đến nuôi một Tô Lâu, cho dù nuôi một trăm người nữa, đối với Cố Kinh Bạch cũng chẳng hề gì.
“Nhưng tám năm đó cũng đâu phải tôi nuôi.”
“Không, tám năm đó cũng là cậu, chẳng qua là cậu không ý thức được điều đó mà thôi.” Sau này Cố Kinh Bạch mới nghĩ thông suốt, vì sao y gặp Tô Lâu lại có cảm giác như “vừa gặp đã quen”, dù một phần nguyên nhân nằm ở Lục Chỉ, nhưng nguyên nhân chính vẫn là do khoảng thời gian sống nương tựa lẫn nhau kia nữa. Mặc dù vào lúc đó, Tô Lâu không biết mình là chính mình, Cố Kinh Bạch cũng không biết mình là chính mình, nhưng có nhiều thứ đã bất tri bất giác khắc vào linh hồn: “Khi ấy Thiên Đạo đã yếu đến mức không động đậy được, cậu nghĩ xem nó có năng lực tạo ra một linh hồn khác được nữa không?”
Từ đầu tới cuối, Tô Lâu vẫn chỉ là Tô Lâu, Cố Kinh Bạch cũng chỉ là Cố Kinh Bạch, tình nghĩa cha con giữa bọn họ là không còn gì bàn cãi.
“Vậy thế này đi, cậu nuôi tôi tám năm, tôi cũng nuôi cậu tám năm. Từ năm thứ tám trở đi, nếu như cậu vẫn chưa đủ tiền để mua phòng trọ đơn thì lúc đó chúng ta sẽ tính tiếp, được không?”
Cuối cùng Tô Lâu cũng hài lòng.
Không tới hai giờ sau, visa nhập cư cùng giấy tạm chứng của Tô Lâu đã được làm xong, trong thời gian mười lăm ngày làm việc, cậu cũng có thể đến đơn vị tương ứng để lĩnh hộ khẩu chính thức và thẻ xác nhận ID của mình.
Trước khi đến hạn đó, khóa học thường thức vũ trụ của Tô Lâu đã mở lớp rồi, có thể học trực tiếp, cũng có thể học online trong khoang thuyền, dựa theo thời lượng học mà được cấp điểm số, khi đạt được điểm số nhất định là có thể báo danh tham gia khảo thí, nếu vượt qua kỳ thi thử thì sẽ kết thúc khoá học ngắn hạn. Toàn bộ quy trình rất đơn giản rõ ràng, sẽ không có phân đoạn nào cố tình làm khó người ta cả, bởi vì không phải người nhập cư nào đến không gian mười chiều cũng được người nhà chăm sóc.
Để hỗ trợ người nhập cư hòa nhập với không gian mười chiều tốt hơn, vòng đầu tiên không bị thiết lập quá khó vì như vậy sẽ dẫn đến tâm tình bất mãn, thậm chí trong lúc tham gia khóa học thường thức còn có người chuyên môn phụ đạo tâm lý để trợ giúp bọn họ vượt qua khó khăn.
Lúc Lục Chỉ đến không gian mười chiều cũng từng trải qua quá trình này, chẳng qua lớp học của hắn hơi đặc thù so với lớp của Tô Lâu, bạn học của hắn đều là phần tử có độ nguy hiểm cao, ngoại trừ khóa học thường thức thì còn phải tiến hành phổ cập pháp luật và giáo dục đạo đức, cùng với bắt buộc lao động phục vụ cộng đồng. Vừa sợ bọn họ học phải cái xấu từ nhau, vừa sợ bọn họ tứ cố vô thân dễ sa vào khuynh hướng cực đoan, nói chung là một quần thể đặc thù cực kỳ vướng tay vướng chân.
Tô Lâu thì tốt hơn, sau khi làm xong đánh giá tâm lý, cậu bị phân đến lớp phổ thông. Tô Lâu không hiểu hệ thống phân chia giữa lớp có độ nguy hiểm cao và lớp phổ thông, còn tưởng rằng mình quá thông minh nên bị ghét bỏ, cứ xoắn xuýt không thôi.
Vẫn là Cố Kinh Bạch nhìn ra vấn đề, liên tục truy hỏi mới có được đáp án.
“Hu hu, tôi không thể đỗ vào lớp mũi nhọn nên luôn cảm thấy làm mất thể diện của cậu.” Tô Lâu thật ra vẫn rất lo lắng với cuộc sống hoàn toàn mới ở vũ trụ này, cái gì cậu cũng không biết, kiến thức cơ bản cũng không có, hết lần này đến lần khác tự hỏi, tất cả những chuyện này dồn lại tạo ra cảm giác thất bại rất lớn, dù là người lạc quan như Tô Lâu cũng khó tránh khỏi ủ rũ.
“Không có lớp mũi nhọn, cũng không có cái gọi là lớp A đâu, hầu hết mọi người đều vào lớp phổ thông, chỉ có số ít mới phải vào… lớp có độ nguy hiểm cao.” Cố Kinh Bạch không khỏi nghĩ tới Lục Chỉ, lúc hắn mới tới không gian mười chiều, không biết là có tâm tình gì nhỉ?
Cố Kinh Bạch nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.
Ngày thứ hai y đến thăm Lục Chỉ, Lục Chỉ vẫn cười vô tâm vô phế, đối với chuyện này hắn lại quên mất không khai triển kỹ năng trà xanh của mình, chỉ nói rất hời hợt: “Ngày nào em cũng mong có thể kết thúc khoá học ngắn hạn nhanh nhanh chút để đoàn tụ cùng anh. Em còn phải cám ơn trợ lý của anh đấy, nếu không nhờ nó nhắc nhở em, em cũng không biết là làm việc tốt sẽ được giảm nhẹ hình phạt thuyết pháp này.”
Trợ lý AI cũng đang ở bên cạnh bàng thính, kiểu “thăm nuôi tù nhân” như này chắc chắn sẽ bị ghi lại, Cố Kinh Bạch mời trợ lý AI tới đảm nhiệm giám sát, như vậy sẽ có thể giữ được sự riêng tư cho y và Lục Chỉ ở mức độ tốt nhất.
Trợ lý cũng rất có ý tứ, cơ hồ toàn bộ quá trình đều không quấy rầy cuộc nói chuyện, đến tận lúc này mới rơi vào trầm tư.
Nó đã nhắc nhở rồi á?
Nó là một AI tốt bụng như vậy á?
Nó nhớ là lúc đó nó đang giễu cợt tên kia cơ mà.
Sau đó, trợ lý AI mới ý thức được Lục Chỉ cũng đang nói dối, lúc đó Lục Chỉ chẳng qua là đơn thuần chắt lọc, kết hợp lại những thông tin trong lời nói của trợ lý AI để đưa ra kết luận mà thôi. Cái tên vua tang thi này đúng là siêu phàm đến mức biến thái.
Nhưng Cố Kinh Bạch vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.
“Lúc đó anh không hề làm sai chuyện gì cả.” Lục Chỉ còn bắt đầu phân tích một cách lý trí với Cố Kinh Bạch, an ủi y: “Đau dài không bằng đau ngắn, nếu không cho được tương lai thì tốt nhất cũng không cho hi vọng.”
Cố Kinh Bạch còn hiểu rõ những đạo lý này hơn cả Lục Chỉ, nhưng những thứ này chỉ hữu hiệu khi y chưa ý thức được rằng mình thích Lục Chỉ, tình huống bây giờ đã khác rồi. Con người chính là một loài động vật tiêu chuẩn kép vậy đó, trước đây Cố Kinh Bạch luôn cảm thấy mình sẽ không bao giờ thiên vị, y muốn làm một người chí công vô tư, cho đến khi y gặp Lục Chỉ, y mới ý thức được hóa ra mình cũng sẽ có lúc thiên vị một người.
Nếu như được làm lại một lần nữa, y vẫn sẽ ngăn cản Lục Chỉ gây nguy hại xã hội, chẳng qua sau khi tất cả khói bụi lắng xuống, y sẽ lựa chọn ở bên Lục Chỉ đối mặt với tất cả hậu quả.
Không phải y hổ thẹn vì những điều mà mình đã làm, mà hổ thẹn vì những điều mà y không làm.
Lục Chỉ cướp lời Cố Kinh Bạch, cầm tay Cố Kinh Bạch nói: “Anh đừng nói gì cả, cứ nghe em nói đã. Lúc trước em đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng, em sẽ nói với anh những lời kế tiếp trong tình huống nào, em đã thiết kế ra cảnh tượng lãng mạn nhất, lúc đó nên làm thế nào, thậm chí đã từng nghĩ cách tích góp tiền để thuê địa điểm, nhưng mà…”
Kế hoạch không bao giờ theo kịp biến hóa của cuộc sống.
Lục Chỉ rất sợ nếu hắn không nói tiếp, Cố Kinh Bạch sẽ ngắt lời hắn: “Em thích anh, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh rồi. Em biết anh không tin vào mấy thứ như vừa gặp đã yêu, thậm chí e rằng cũng không tin vào tình yêu, thế nhưng em thì tin.”
Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch có quá nhiều điểm bất đồng, từ tính cách đến tam quan, thậm chí rất nhiều nhận thức về các mặt còn khác biệt với nhau.
Nhưng bọn họ cũng có sức hấp dẫn trí mạng với nhau.
Ít nhất đối với Lục Chỉ thì nói như vậy cũng không sai, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Kinh Bạch hắn đã không còn là chính mình, nếu như hắn muốn — hắn là vua tang thi cơ mà — lúc đó hắn hoàn toàn có thể đào tẩu ngay từ lần đầu gặp nhau, thế nhưng hắn không hề làm vậy.
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, gặp anh, em liền cảm thấy người này chỗ nào cũng tốt, tốt vô cùng, tốt đến mức có thể phát sáng.” Trong biển lửa ngập trời, quả thật Cố Kinh Bạch giống như đang phát sáng vậy.
“Không, anh cũng không phải…” Cố Kinh Bạch không thể không tỏ ý dừng ngay lời nói của Lục Chỉ, y không phải người hoàn mỹ, cũng không phải người trong tưởng tượng của Lục Chỉ.
“Anh không phải người hoàn mỹ, em biết chứ.” Lục Chỉ ngắt lời Cố Kinh Bạch, ngữ điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Không phải bởi vì anh quá hoàn mỹ nên em mới quyết định thích anh mà là bởi vì em thích anh nên mới cảm thấy anh là người hoàn mỹ. Người mà em thích không phải anh ở trong tưởng tượng của em, chỉ là chính anh thôi, anh hiểu chứ?”
“Em biết em đã làm rất nhiều chuyện kỳ quái, đây là lần đầu tiên em yêu một người, em thật sự rất muốn mọi chuyện đâu vào đó một cách hoàn hảo, nhưng đáng tiếc là vừa bắt đầu đã sai vô cùng rồi.
“Nhưng bây giờ em vẫn muốn mặt dày hỏi anh một câu, chúng ta có thể thử xem sao được không? Em bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không bước vào vết xe đổ nữa.
“Em thật sự thật sự rất thích anh.”
Có tình cảm thì sẽ không có lý trí, lại rất khó giải thích, cũng không cần phải giải thích, Lục Chỉ chưa bao giờ cảm thấy chuyện tình cảm nhất định phải có cái gọi là “tại sao”, đây cũng đâu phải giải toán đâu. Hắn chỉ biết là tình cảm đã khơi lên tự bao giờ, càng tiếp tục thì càng sâu đậm.
Cũng có thể nói, trước khi gặp phải Cố Kinh Bạch, Lục Chỉ không thể nào tưởng tượng được bản thân sẽ có ngày biến thành một kẻ trong đầu chỉ toàn là yêu với đương như thế này.
Nhưng tình cảm chính là không hẹn mà gặp như vậy đấy.
Bây giờ Lục Chỉ nghĩ khác rồi, hắn thấy làm một kẻ trong đầu chỉ có yêu đương cũng không có gì xấu.
Chỉ cần người kia là Cố Kinh Bạch.
Em thích anh, còn anh… có tình nguyện thích em không?
[Hết chương 57]
Danh sách chương