Bá Diệt Thần Phương Kích tỏa ra nhiệt lượng, như muốn bốc cháy đi lên, đồng thời toát ra từng tia huyết sắc chi khí, u ám đến kì lạ.

Nhiệt độ càng ngày càng tăng cao, hắc khí bốc lên cũng càng nhiều, khiến Y Dung Chiêu Cơ hai người, cũng là không nhịn được, phải lùi xa lui tránh.

Một cổ ý cảnh tiêu điều, buồn bã, mà tàn tạ khó nói thành lời, theo sau đó dần kéo tới, xâm chiếm cả một vùng không gần Bá Diệt Thần Phương Kích đang đứng.

Và rồi từng tia huyết sắc, cùng ánh lửa đỏ, bắt đầu chậm rãi, ngưng tụ thành một bóng hình.

Bóng hình từ từ hóa hư thành thực.

Cuối cùng, xuất hiện trước mắt mọi người.

Là một thân hình cao to oai vệ, đầu đội mũ trụ kim quán, mặc trên mình một bộ quỷ diện chiến khải, khoác sau lưng huyết sắc cẩm bào.

Khuôn mặt thì bị che khuất đi, bởi một bóng đen u tối, nhưng cặp mắt huyết hồng, sáng rực lên ánh lửa thiết huyết.

Vẫn đủ để người nhìn vào đó nhận ra, rằng đây chính là một vị lão chiến tướng, từng chinh chiến trên xa trường, công danh hiển hách không hề nhỏ.

Lão chiến tướng cầm Bá Diệt Thần Phương Kích chằm chằm nhìn Tử Vũ.

Tử Vũ thấy vậy, cũng chỉnh lại thế ngồi của mình nghiêm túc hơn, và không sợ hãi, không tự ti, nhìn thẳng vào mắt lão chiến tướng.

Hai người cứ thế nhìn nhau.

Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Như thể đang đánh giá, do xét lấy đối phương, để chủng bị cho một cuộc đấu sống còn.

Được một hồi lâu, lão chiến tướng dùng giọng trầm khàn của mình mở lời:

“Thật ghen tị với đám người Tinh gia kia. Đời này thế mà lại xuất hiện thêm, một tên tuyệt đại yêu nghiệt như ngươi.”

Tử Vũ chưa kịp đáp lời, Y Nha và Huyền Linh liếc nhìn nhau, rồi lườm lấy lão chiến tướng.

“Khí linh, coi lại cách nói của ngươi.”

_Chủ nhân của bổn nương nương.

Còn chưa tới lượt ngươi, đưa ra đánh giá. X2

Cả Y Nha và Huyền Linh, vốn vẫn còn đang tức giận, uất ức với chuyện ban nãy.

Gặp con linh sủng này, ỷ vào tuổi thọ cao, mà hất mặt nhìn trời, đưa ra đánh giá với chủ nhân của họ.

Nên hai người đã không nhịn được, truyền âm nhập mật, làm ra cảnh cáo đối với nó.

_Ngài nói quá lời, Lữ gia qua bao năm vẫn mạnh hạo, anh tài xuất hiện lớp lớp, chẳng kém cạnh gì ai đâu.

Lão chiến tướng vẫn mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn Tử Vũ đám người, nhưng trong thâm tâm đã ngập tràn khiếp sợ.

Linh trí của đa số các kỳ vật loại linh sủng, thường được ngưng tụ, sinh thành từ linh khí, cùng các ký ức, tàn dư linh hồn của nhiều đời chủ nhân.

Nên cũng vì thế, mà định hướng tính cách của linh sủng kỳ vật loại, sẽ có đôi phần bị tác động, ảnh hưởng từ những gì mà chúng trải qua.

Hay nói rõ ràng hơn, thì như khí linh của Bá Diệt Thần Phương Kích.

Đó chỉ là một linh hồn của một linh sủng, được khai sinh từ thiên địa, chứ không phải từ một nhân loại bị chuyển hóa thành ah.

Rồi thì trong thế giới linh sủng, tuy không có sự phân cấp rõ ràng, nhưng từ thời thiên địa khai sinh, các Tiên Vương đã luôn có một vị trí đứng rất cao, nếu không nói là cực kỳ quyền lực.

Nên những lời họ nói ra, thậm chí chỉ là một cử chỉ, thái độ nhất thời, cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn, đối với những linh sủng khác.

Tuy Y Nha và Huyền Linh đã lui vị, đồng thời khí linh của Bá Diệt Thần Phương Kích, cũng không nhận ra họ là ai.

Nhưng lời cảnh cáo của cả hai, đã rất trực tiếp, khiến cho con khí linh kiêu ngạo, phải tự giác mà cảnh tỉnh, đánh giá lại lấy chính bản thân hắn.

Vì những người đối diện, nói chuyện với nó lúc này, dù cho trạng thái của nó, có toàn thịnh như lúc xưa, cũng không có tư cách để sánh ngang lấy đâu.

Thu hồi lớp bóng mờ đang che đậy khuôn mặt.

Để lộ ra diện mạo của một người trung niên, với những góc cạnh sắc bén, mày rậm, mắt to đầy hung hãn.

Khí linh bắt đầu tiến lại gần hơn với Tử Vũ đám người.

Rồi trong sự kinh ngạc của những người chứng kiến.

Khí linh cầm thanh kích của mình, từ từ quỳ một chân xuống đất, cúi đầu trước Tử Vũ.

Đây vốn là lễ nghi cao cấp nhất của bậc chiến tướng, quân soái, dành cho những người mà họ kính trọng, cũng như biểu hiện sự thuần phục, tôn thờ.

_Quả không hổ danh con trai của Lữ tướng quân. Khí linh Lữ Chiến, chính thức tham kiến thiếu chủ.

Lữ Chiến không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, không chần chờ biện lấy lý do, lấp liếm đi sự kiêu ngạo của mình lúc nãy.

Tử Vũ hơi bất ngờ trước hành động của Lữ Chiến.

Suy nghĩ một chút, hắn nhìn lấy Y Nha và Huyền Linh, ẩn ý gõ nhẹ đầu cả hai.

“Được rồi, ngươi không cần phải câu nệ như thế, đứng lên đi.” Tử Vũ dù vậy, vẫn chừa đường lui, giữ lại chút thể diện cho Lữ Chiên.

Nhưng Lữ Chiến vẫn cúi đầu, không dám đứng lên.

Nói đùa gì vậy.

Kỳ Vật Loại linh thú chỉ mạnh mẽ nhất, khi có người phối hợp sử dụng.

Ở đây nhìn lại, xung quanh không có ai, có đủ năng lực để đối đầu với Tử Vũ đám người.

Trong khoảng cách gần như thế, nếu dám manh động, làm phật ý Y Nha Huyền Linh hai người, ngươi ngại sống quá lâu rồi sao.

Đó là còn chưa nói đến, hậu quả sau đó mà hắn sẽ nhận được, nếu chuyện ở nơi này, đến tai mẹ của Tử Vũ ah.

Bởi nhiệm vụ tiếp theo sau, mà Lữ Lam giao cho Lữ Chiến, vốn chính là tìm điều kiện, hung hăng chè ép, cản trở lấy Tử Vũ.

Hắn không thể hoàn thành thì thôi, thế mà còn thực hiện lễ tiết tối cao nhất của mình, để đi xin lỗi ngược lại người ta, như vậy thật sự là quá mất mặt rồi.

Đường đường là một trong các chủ soái của Huyết Sắc Thiết Kỵ Quân, là cánh tay tin dùng, đắc lực nhất của Huyết Hoàng Chiến Thần.

Với tính cách của Lữ Lam, khi trở về, lột một tầng da là còn rất là nhẹ đâu.

Tính ra tuổi đời của nhân tộc, khí linh Lữ Chiến lúc này, chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, cuộc đời còn là dài lắm.

Không tranh thủ lúc này, kéo gần quan hệ, thì phải đợi đến lúc ah.

Nên ai yêu ai phản kháng, chứ hắn, dù đã cho có đã chinh chiến, trải nghiệm qua sa trường nhiều năm, nhưng đối mặt hậu quả sau đó, với cái uy áp mà Y Nha hai người mang đến, hắn chắc chắn cũng không dám liều mạng mình ra.

Tử Vũ thấy vậy, ra hiệu cho Y Nha hai người.

_Đứng lên đi, ngươi không tự cảm thấy mất mặt với chính mình hay sao, đừng khiến người khác chú ý như vậy. – Y Nha nghe lời, âm thầm nhắc nhở Lữ Chiến.

Lữ Chiến lúc này mới dám đứng người lên, đối mặt với cả bọn.

Tử Vũ gật đầu nhìn hắn, cầm một góc của Bách Hoa Thiết Diện Phi Phong Bào, chân thành nói:

“Thử thách lúc trước, ta không chọn ngươi, mong ngươi đừng để bụng tới.”

Lữ Chiến nghe vậy, vẫn giả ra một bộ trầm ổn nói:

“Đó là thử thách mà mẹ ngài dành cho ngài, lựa chọn như thế nào, là quyết định của chính bản thân ngài. Chúng ta đều sẽ tôn trọng, chấp nhận lấy.”

Lữ Chiến dừng một chút rồi nói:

“Vốn nhiệm vụ tiếp theo, mà chủ soái đưa cho ta, chính là tìm một người có đầy đủ tiềm năng, để cản trở đường đi của ngài, giúp ngài ma luyện tốt hơn.

Dò xét tất cả những người tham gia, chỉ có ba người là đạt đủ điều kiện này mà thôi.

Trong số đó, nàng ta là người phù hợp với tính cách, và sở trường của ta nhất.

Nhưng thật không ngờ, cả ba nàng lại là người thân quen, bạn bè của ngài.

Nên xem ra, cái kế hoạch này, đã thất bại hoàn toàn mất rồi.”

Ba người Lữ Chiến nói đến, không khó để nhận ra, đó chính lad Mạc Nhi, Y Dung, cùng Chiêu Cơ.

Nhưng nói toẹt ra trong tình huống thế này.

Ngoài việc tạo thế, nâng lên Tử Vũ, thì đây không khác gì, là đang cầu cạnh lấy hắn ah.

Tử Vũ lúc này thật sự bất lực trước tài phá rối của Y Nha hai người.

Xem xem các ngươi làm điều tốt gì.

_Ê ê ê, ngươi có còn mặt mũi không mà nói như vậy, ta dù gì cũng là chủ nhân ngươi ah.

Y Dung bất bình, lớn tiếng nói.

“Nhà hắn có binh có lính. Thì ta cũng có quân đội của riêng mình ah. Hà tất gì ngươi lại phải nói như vậy.”

Y Dung có thể luôn nhảy thoát, độc miệng, nhưng không có nghĩa là nàng ngu ngốc, không biết gì.

Thậm chí là trí tuệ của nàng, có khi còn hơn cả Chiêu Cơ. Nếu không làm sao nàng có thể chung đụng, làm bạn với kẻ quyền mưu tâm kế chống chất kia.

Nhìn xem thái độ chuyển biến của Lữ Chiến, tuy không hiểu hết ẩn tình ở bên trong.

Nhưng suy ra được vài phần thôi, đã đủ Y Dung điên tức nổ cả phổi luôn rồi.

Nếu không vì bản thân không nắm chắc hàng phục được cái tên này, nàng chắc chắn đã xông lên, hơn thua với hắn một phen.

“Quân đội của ngươi, nếu có thể đánh tới cấp độ giới diện, chủng tộc, đồng thời liên chiến 1000 thắng, ta sẽ không chút do dự, ký kết bản mệnh khế ước với ngươi.”

Lữ Chiến băng lãnh, không chút lưu tình đáp lời.

Y Dung nghe vậy, như hiểu được điều gì, chợt ngoan ngoãn im lặng lại.

Đến cả Chiêu Cơ, cùng vô số người, sau khi nghe xong, cũng một cách đầy ẩn ý nhìn xem Tử Vũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện