“Chủ nhân ngươi cũng thấy rồi đó.
Ta tuy đường đường là Tiên Vương mạnh thứ ba trong bảng, những cũng có không thiếu kẻ thù, luôn chật chờ, tìm cơ hội hạ bệ lấy ta.
Với tình trạng của ta lúc này, như không cẩn thận, rất cả khả năng, tương lai chúng ta, sẽ gặp rất nhiều phong ba, sóng gió, thậm chí rơi vào vạn kiếp bất phục, chết không toàn thây đâu.” Y Nha thở dài, hơi buồn bã nói.
Tử Vũ mỉm cười nhìn nàng, đưa tay mình ra, kéo Y Nha ngồi gần bên, xoa đầu nói:
“Nha đầu ngốc.
Cuộc đời ta sinh ra đã đủ đầy khó khăn, chông gai trước mặt.
Có thêm ngươi nữa, mới khiến nó càng tràng đầy hy vọng, và màu sắc như bây giờ.
Thêm một chuyện của ngươi, cũng không thể nào khiến ta, khiến mọi người nản chí mà từ bỏ tiến tới.
Mà sẽ càng hào hứng, bước tiếp và đương đầu lấy tất cả.”
“Phải đó oi”
“Miêu ô~~~~~.”
Tử Vũ từ ngày Y Nha kể mề mối quan hệ không mấy là tốt đẹp, giữa nàng và Mộc Chủ.
Đã hiểu rõ, và vững vàng hơn, đối với cái tương lai mà mình sắp phải đối mặt.
Hôm nay, Y Nha bày tỏ hết lòng mình, chỉ khiến hắn càng vui vẻ hơn.
Vì nàng sẵn sàng chia sẻ, vơi bớt đi nổi lòng của bản thân nàng.
Chứ cứ ôm khư khư lấy một mình như thế, thật sự là Tử Vũ cũng cảm thấy nặng nề và mệt mỏi thay cho nàng.
“Huyền Linh ngốc, nhân gia hỏi ngươi.” Y Nha nhờ Tử Vũ mọi người, buông bỏ muộn phiền, vui vẻ nói với Huyền Linh.
_Sau trận chiến đó, các ngươi có thu được chiến lợi phẩm nào không? Huyền Linh nghe mọi người hòa thuận trò chuyện, chợt nghe Y Nha hỏi, suy nghĩ hồi lâu, nàng khó hiểu nói:
“Có là có, nhưng tất cả đều được tỷ tỷ đại nhân thu giữ lấy. Mà ngươi hỏi vậy làm chi.”
Dù là Tiên Vương hay Tiên Đế, Thánh Nhân.
Ngoài chổ bí mật cất dấu tài một số của cải để đông sơn tái khởi ra.
Thì đa phần họ, đều sẽ cất giữ tài bảo của mình, trong lĩnh vực của bản thân.
Một phần là vi nơi đó cực kỳ an toàn, chỉ khi chết mới tuông ra được. Hai là do, trong lúc chiến đấu, luôn cần lấy vật phẩm ra để sử dụng, hoặc phụ trợ cho bản thân.
“Vậy, ngươi có thấy, tỷ tỷ ngươi, thu được gì từ Long Tổ không?” Y Nha đáp lại lời Huyền Linh bằng một câu hỏi khác.
_Uhm, có, tổ vật và tài bảo của Long Tổ, còn có hai viên trong số cửu tử long châu.
Huyền Linh tuy vẫn còn thắc mắc, vì sao Y Nha lại hỏi vấn đề này ngay lúc nhạy cảm thế này.
Nhưng chuyện liên quan đến tỷ tỷ nàng, với lịch duyệt của Y Nha, có thể giải thích, phân tích, hay biết về một điều gì đó.
Y Nha tiếp tục hỏi lấy câu hỏi thứ ba:
_Vậy, làm sao ngươi tới được đây?
“Uhm, ta nói thật ra, là cũng không biết nữa. Khi tỉnh lại thì, đã thấy mình lạc vào giới diện này.
Đang loay hoay, thì tình cơ phát hiện ra gấu con, nên đã kết bạn, đi chung với nhau.
Khi bí cảnh này kích hoạt, ta cảm thấy một tia khí tức của ngươi, nên men theo tìm đến.” Huyền Linh thành thành thật thật, kể lại tất cả sự việc cho mọi người nghe.
“Quá tốt rồi, vậy là có thể nói thông.” Y Nha nhảy cẩn lên, vui vẻ đáp.
Trước sự nghi hoặc của mọi người, nàng hơi ngửa mặt, đầy tự hào nói:
“Dựa vào những dữ kiện mà Huyền Linh ngươi cung cấp, ta có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng, tỷ tỷ của ngươi, còn chưa có chết.”
_Thật không? – Huyền Linh nghe vậy, ngẩng đầu la to.
Y Nha giận giận lườm nàng, như cảnh cáo nàng, không cho phép cắt ngang lời nói.
“Trước hết là dựa vào mức độ tổn thương của ngươi hiện giờ, trông một khoảng thời gian ngắn như thế, không thể nào có cách gì, có thể từ lãnh địa của ta, mà chạy được tới tận giới diện nơi đây.
Chỉ có thể là một ai đó, có thực lực không thua chúng ta lúc bấy giờ, đồng thời tham gia cuộc chiến kia, đưa ngươi đi.”
_Tỷ tỷ đại nhân. – Huyền Linh không khống chế được cảm xúc nói.
“Vậy tại sao nàng ta, không gặp hay đưa Huyền Linh đi theo oi?”
Lần này đến lượt Kim Nhan, chen ngang lời nói Y Nha.
_Bởi vì dữ kiện thứ hai.
Y Nha tức nhưng có chủ nhân ở đây nên không thể phát, bình tĩnh tiếp tục nói:
“Long hệ loại linh sủng, tuy gọi là long, nhưng về căn bản, thì vẫn là linh sủng.
Hay nói rõ ràng hơn, là tự họ, đã độc thuộc về một loại linh sủng thứ chín trong phân loại.
Long hệ linh sủng, có sức mạnh, quyền năng, không khác gì Long tộc của Dã Quái.
Nhưng vẫn còn đó, những khiếm khuyết chí mạng, khiến tiên thiên chúng, bị yếu thế trước Long tộc.
Để bù đắp được nhược điểm này, Long linh sủng và chủ nhân của chúng, cần đồ long, thôn phệ máu huyết của Long tộc.
Thôn phệ càng nhiều, huyết mạch hấp thu được càng mạnh mẽ, thì Long linh sủng sẽ càng mạnh, càng tiến hóa cao hơn, bù đắp được khuyết điểm của bản thân chúng.
Rồi thì dù đã là Tiên Vương, nhưng tỷ tỷ của Huyền Linh, tuy đã hấp thu rất nhiều máu huyết Long tộc, nhưng tính đúng ra, huyết mạch thiên phú của nàng, vẫn còn có khiếm khuyết, vẫn thua kém hơn, so với Long tổ các loại.”
Huyền Linh nghe thế, rất muốn phản bác, vì trong mắt nàng, tỷ tỷ luôn là hoàn mỹ, mạnh mẽ nhất.
Nhưng ngặt nỗi, Y Nha nói không hề sai.
Long linh sủng, dù là tỷ tỷ nàng, cũng còn thiếu, thiếu rất nhiều, mới có thể chân chính, là một đầu long.
Thậm chí, trong phiến thiên địa này, ngoài các loại long cùng cấp bậc với Long tổ.
Thì không con rồng nào, có huyết mạch thuần chính cả.
Đây là lời nguyên, cũng là tiên thiên xiềng xích, mà Tổ Long đặt ra, để kiểm soát lấy Long tộc và cả Long linh sủng.
“Tỷ tỷ ngươi ngoài lấy được tài bảo ra, còn lấy được hai viên trong số chín viên cửu tử long châu.
Mà thử nghĩ đi, Cửu Tử Long Châu đó, là thứ gì ah.” Y Nha bán cái nút thắt, khiến Huyền Linh như nghĩ thông, hai mắt sáng rực lên.
“Không sai.
Đó chính là do tinh hoa huyết mạch truyền thừa của Long Tổ, phân giải đi ra mà thành.
Tỷ tỷ ngươi có được thứ này, dù cho có bị thương tàn gần chết, chắc chắn cũng sẽ không do dự, mà tìm nơi hấp thu lấy nó đâu.”
_Phải rồi, với hai viên như thế, tỷ tỷ sẽ có thể bù đắp được hai thành thiên phú của bản thân, nói không chừng, còn may mắn mà tiến hóa thêm một bước nữa đâu.
Huyền Linh nhanh chóng trở nên vui tươi, cười nói.
“Đừng có mơ.” Y Nha vô tình đánh tan suy nghĩ ảo tưởng của Huyền Linh.
“Hai ngươi vừa mới trải qua một cuộc chiến kinh thiên không thua gì Tiên Vương tranh đoạt chiến.
Dù cho có người giúp đỡ, nhưng mà còn toàn mạng trở ra, đã là may mắn lắm rồi.
Ngươi thương thành như vầy, tỷ tỷ ngươi sẽ khỏe mạnh hơn được bao nhiêu?
Đừng quên, Cửu Tử Long Châu vốn là do Long Tổ ngưng luyện thành.
Mỗi một viên sẽ sinh ra một trong chín người con của hắn.
Tỷ tỷ ngươi với trạng thái như bây giờ, hấp thu tới tận hai viên, là đang đánh cược mạng mình đó.”
Huyền Linh run người lên vì sợ, đôi mắt ngậm nước như sắp khóc lên.
Long tộc sinh ra từ Tổ Long.
Nhưng Tổ Long từ lâu tạ thế, nên tính ra, quyền lực cao nhất, đều hầu như tập trung vào hết các Long Tổ.
Mà Long tộc vốn phân chia cao thấy dựa trên huyết mạch.
Nên có thể thấy được, huyết mạch của Long Tổ là cường đại đến bực nào.
Dù đã chia ra chín phần, nhưng từng phần lại còn đó mang theo, một tia ý chí, sự kiểm soát của Long Tổ.
Dùng một số biện pháp đặc thù, để hấp thu lấy một phần trong đó, giả danh thay thế nó để trở thành cửu tử, là còn được.
Đằng này lại cùng một lúc hấp thu liên tiếp hai viên.
Như tỷ tỷ nàng thực lực lúc này không đủ, chẳng phải sẽ bị Long Tổ đoạt xá, chiếm đoạt hay sao ah.
“Tỷ tỷ ngươi vốn cực kỳ chú trọng lý tính và sự tính toán. Nếu không cũng sẽ không phạm hiểm mà đâm đầu vào đánh với Mộc Chủ đâm người.
Nên ngươi yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn, nàng ta sẽ không điên cuồng đến mức tự mình hủy mình như vậy đâu.
Bởi mối liên kết giữa nàng với ngươi, còn quan trọng hơn, bất kỳ sự tiến hóa hay Tiên Vương vị nào nha.”
_Y Nha, cảm ơn ngươi.
Huyền Linh nhào vào người Y Nha khóc nức nở như một đứa con nít.
“Nhưng liên kết gì gì ấy, không phải đã bị mất liên lạc rồi sao oi?” Kim Nhan nói ra điểm khúc mắt.
_Bởi vì hấp thu Cửu Tử Long Châu, là một quá trình thay đổi, cải tạo, tiến hóa lấy huyết mạch. Nên liên kết huyết mạch của xả hai, mới sẽ bị yếu ớt bớt đi, chứ không hoàn toàn là mất.
Tử Vũ theo dõi mọi chuyện, nên phần nào hiểu được một số thứ, đứng ra thay Y Nha giải thích.
Huyền Linh nhìn Tử Vũ, vui vẻ gật đầu, bù đắp thêm:
“ Với lại, liên kết của ta với tỷ tỷ đại nhân, vốn là dựa trên bản mệnh khế ước, kết hợp với chứng đạo chi thệ, cùng Tiên Vương vị mà thành lập.
Ngày nào hai ta còn chưa bị phế truất khỏi ghế, hay một trong hai chết đi, thì đừng mong, có ai có thể cắt đứt được chúng.”
_Vậy ngươi bây giờ, có tính toàn gì không?
Y Nha híp mắt lại, bí hiểm nói.
“Ả rê, tất nhiên là đi tìm tỷ tỷ đại nhân rồi ah.” Huyền Linh ngửi ra được mùi vị âm mưu, đề phòng nói.
_Hiện nay, thực lực yếu đến như vậy, làm sao có thể một mình ra ngoài, xông xáo tìm kiếm được nha.
“Sư tử thúi, ngươi đừng có hòng.” Huyền Linh nghe thế, biết tỏng Y Nha muốn nói gì, nhanh chóng lùi ra xa, hét lớn:
“Chủ nhân ngươi, thực lực cảnh giới yếu còn thua con kiến. Như thế thì ngày nào tháng nào, mới tìm ra được tỷ tỷ đại nhân.
Đó là chưa nói đến, hắn còn đi theo tên tai tinh phá rối, thích gây chuyện nhà ngươi.
Không, tuyệt đối không, ta tuyệt đối sẽ không ký kết khế ước cùng với hắn.”
Giờ đây đến phiên Tử Vũ, trải nghiệm cảm giác oan ức của Thiên Luân.
Có chuyện gì vậy, ngồi nói được có vài câu thôi đã dính thương luôn rồi ah.
Thực lực của ta, có yếu đến như vậy sao.
“Kim Nhan, cho Huyền Linh xem xét chút tin tức của chủ nhân đi.” Y Nha thấy phản ứng kịch liệt của Huyền Linh, vẫn điềm nhiên nói.
_Ngươi thật là xấu oi, cứ để đó cho ta.
Kim Nhan một bộ thiên hạ bất loạn, bay người lên, khởi động Trí Tuệ Thiên Nhãn.
Nhãn pháp trước kia, chỉ có thể để một mình Tử Vũ coi, hoặc nhiều nhất là linh sủng ký kết bản mệnh khế ước với hắn xem cùng.
Nhưng giòe đây, với sự quản lý của Kim Nhan, ai muốn nhìn, chỉ cần nàng truyền tin tức đến là được.
Ánh sáng theo Trí Tuệ Thiên Nhãn lóe lên, rồi tiến thẳng về Huyền Linh.
Huyền Linh nàng tu có đôi chút phòng bị, sợ sệt, nhưng tin tưởng Y Nha sẽ không hại mình, cũng như đám người Tử Vũ, qua một hồi nói chuyện, cũng là rất hòa đồng, thân thiện.
Nên nàng đã để mặc cho ánh sáng ấy, chiếu vào người.
Thông tin từ Trí Tuệ Thiên Nhãn chầm chậm truyền vào, cặp mắt Huyền Linh mở lớn ra hết cỡ, đầy vẻ khó tin và khiếp sợ, như không tin vào điều nàng đang nhìn thấy ngay lúc này.
Báo hiệu một điềm lành, hay một điều xấu đang chờ đến.
Ta tuy đường đường là Tiên Vương mạnh thứ ba trong bảng, những cũng có không thiếu kẻ thù, luôn chật chờ, tìm cơ hội hạ bệ lấy ta.
Với tình trạng của ta lúc này, như không cẩn thận, rất cả khả năng, tương lai chúng ta, sẽ gặp rất nhiều phong ba, sóng gió, thậm chí rơi vào vạn kiếp bất phục, chết không toàn thây đâu.” Y Nha thở dài, hơi buồn bã nói.
Tử Vũ mỉm cười nhìn nàng, đưa tay mình ra, kéo Y Nha ngồi gần bên, xoa đầu nói:
“Nha đầu ngốc.
Cuộc đời ta sinh ra đã đủ đầy khó khăn, chông gai trước mặt.
Có thêm ngươi nữa, mới khiến nó càng tràng đầy hy vọng, và màu sắc như bây giờ.
Thêm một chuyện của ngươi, cũng không thể nào khiến ta, khiến mọi người nản chí mà từ bỏ tiến tới.
Mà sẽ càng hào hứng, bước tiếp và đương đầu lấy tất cả.”
“Phải đó oi”
“Miêu ô~~~~~.”
Tử Vũ từ ngày Y Nha kể mề mối quan hệ không mấy là tốt đẹp, giữa nàng và Mộc Chủ.
Đã hiểu rõ, và vững vàng hơn, đối với cái tương lai mà mình sắp phải đối mặt.
Hôm nay, Y Nha bày tỏ hết lòng mình, chỉ khiến hắn càng vui vẻ hơn.
Vì nàng sẵn sàng chia sẻ, vơi bớt đi nổi lòng của bản thân nàng.
Chứ cứ ôm khư khư lấy một mình như thế, thật sự là Tử Vũ cũng cảm thấy nặng nề và mệt mỏi thay cho nàng.
“Huyền Linh ngốc, nhân gia hỏi ngươi.” Y Nha nhờ Tử Vũ mọi người, buông bỏ muộn phiền, vui vẻ nói với Huyền Linh.
_Sau trận chiến đó, các ngươi có thu được chiến lợi phẩm nào không? Huyền Linh nghe mọi người hòa thuận trò chuyện, chợt nghe Y Nha hỏi, suy nghĩ hồi lâu, nàng khó hiểu nói:
“Có là có, nhưng tất cả đều được tỷ tỷ đại nhân thu giữ lấy. Mà ngươi hỏi vậy làm chi.”
Dù là Tiên Vương hay Tiên Đế, Thánh Nhân.
Ngoài chổ bí mật cất dấu tài một số của cải để đông sơn tái khởi ra.
Thì đa phần họ, đều sẽ cất giữ tài bảo của mình, trong lĩnh vực của bản thân.
Một phần là vi nơi đó cực kỳ an toàn, chỉ khi chết mới tuông ra được. Hai là do, trong lúc chiến đấu, luôn cần lấy vật phẩm ra để sử dụng, hoặc phụ trợ cho bản thân.
“Vậy, ngươi có thấy, tỷ tỷ ngươi, thu được gì từ Long Tổ không?” Y Nha đáp lại lời Huyền Linh bằng một câu hỏi khác.
_Uhm, có, tổ vật và tài bảo của Long Tổ, còn có hai viên trong số cửu tử long châu.
Huyền Linh tuy vẫn còn thắc mắc, vì sao Y Nha lại hỏi vấn đề này ngay lúc nhạy cảm thế này.
Nhưng chuyện liên quan đến tỷ tỷ nàng, với lịch duyệt của Y Nha, có thể giải thích, phân tích, hay biết về một điều gì đó.
Y Nha tiếp tục hỏi lấy câu hỏi thứ ba:
_Vậy, làm sao ngươi tới được đây?
“Uhm, ta nói thật ra, là cũng không biết nữa. Khi tỉnh lại thì, đã thấy mình lạc vào giới diện này.
Đang loay hoay, thì tình cơ phát hiện ra gấu con, nên đã kết bạn, đi chung với nhau.
Khi bí cảnh này kích hoạt, ta cảm thấy một tia khí tức của ngươi, nên men theo tìm đến.” Huyền Linh thành thành thật thật, kể lại tất cả sự việc cho mọi người nghe.
“Quá tốt rồi, vậy là có thể nói thông.” Y Nha nhảy cẩn lên, vui vẻ đáp.
Trước sự nghi hoặc của mọi người, nàng hơi ngửa mặt, đầy tự hào nói:
“Dựa vào những dữ kiện mà Huyền Linh ngươi cung cấp, ta có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng, tỷ tỷ của ngươi, còn chưa có chết.”
_Thật không? – Huyền Linh nghe vậy, ngẩng đầu la to.
Y Nha giận giận lườm nàng, như cảnh cáo nàng, không cho phép cắt ngang lời nói.
“Trước hết là dựa vào mức độ tổn thương của ngươi hiện giờ, trông một khoảng thời gian ngắn như thế, không thể nào có cách gì, có thể từ lãnh địa của ta, mà chạy được tới tận giới diện nơi đây.
Chỉ có thể là một ai đó, có thực lực không thua chúng ta lúc bấy giờ, đồng thời tham gia cuộc chiến kia, đưa ngươi đi.”
_Tỷ tỷ đại nhân. – Huyền Linh không khống chế được cảm xúc nói.
“Vậy tại sao nàng ta, không gặp hay đưa Huyền Linh đi theo oi?”
Lần này đến lượt Kim Nhan, chen ngang lời nói Y Nha.
_Bởi vì dữ kiện thứ hai.
Y Nha tức nhưng có chủ nhân ở đây nên không thể phát, bình tĩnh tiếp tục nói:
“Long hệ loại linh sủng, tuy gọi là long, nhưng về căn bản, thì vẫn là linh sủng.
Hay nói rõ ràng hơn, là tự họ, đã độc thuộc về một loại linh sủng thứ chín trong phân loại.
Long hệ linh sủng, có sức mạnh, quyền năng, không khác gì Long tộc của Dã Quái.
Nhưng vẫn còn đó, những khiếm khuyết chí mạng, khiến tiên thiên chúng, bị yếu thế trước Long tộc.
Để bù đắp được nhược điểm này, Long linh sủng và chủ nhân của chúng, cần đồ long, thôn phệ máu huyết của Long tộc.
Thôn phệ càng nhiều, huyết mạch hấp thu được càng mạnh mẽ, thì Long linh sủng sẽ càng mạnh, càng tiến hóa cao hơn, bù đắp được khuyết điểm của bản thân chúng.
Rồi thì dù đã là Tiên Vương, nhưng tỷ tỷ của Huyền Linh, tuy đã hấp thu rất nhiều máu huyết Long tộc, nhưng tính đúng ra, huyết mạch thiên phú của nàng, vẫn còn có khiếm khuyết, vẫn thua kém hơn, so với Long tổ các loại.”
Huyền Linh nghe thế, rất muốn phản bác, vì trong mắt nàng, tỷ tỷ luôn là hoàn mỹ, mạnh mẽ nhất.
Nhưng ngặt nỗi, Y Nha nói không hề sai.
Long linh sủng, dù là tỷ tỷ nàng, cũng còn thiếu, thiếu rất nhiều, mới có thể chân chính, là một đầu long.
Thậm chí, trong phiến thiên địa này, ngoài các loại long cùng cấp bậc với Long tổ.
Thì không con rồng nào, có huyết mạch thuần chính cả.
Đây là lời nguyên, cũng là tiên thiên xiềng xích, mà Tổ Long đặt ra, để kiểm soát lấy Long tộc và cả Long linh sủng.
“Tỷ tỷ ngươi ngoài lấy được tài bảo ra, còn lấy được hai viên trong số chín viên cửu tử long châu.
Mà thử nghĩ đi, Cửu Tử Long Châu đó, là thứ gì ah.” Y Nha bán cái nút thắt, khiến Huyền Linh như nghĩ thông, hai mắt sáng rực lên.
“Không sai.
Đó chính là do tinh hoa huyết mạch truyền thừa của Long Tổ, phân giải đi ra mà thành.
Tỷ tỷ ngươi có được thứ này, dù cho có bị thương tàn gần chết, chắc chắn cũng sẽ không do dự, mà tìm nơi hấp thu lấy nó đâu.”
_Phải rồi, với hai viên như thế, tỷ tỷ sẽ có thể bù đắp được hai thành thiên phú của bản thân, nói không chừng, còn may mắn mà tiến hóa thêm một bước nữa đâu.
Huyền Linh nhanh chóng trở nên vui tươi, cười nói.
“Đừng có mơ.” Y Nha vô tình đánh tan suy nghĩ ảo tưởng của Huyền Linh.
“Hai ngươi vừa mới trải qua một cuộc chiến kinh thiên không thua gì Tiên Vương tranh đoạt chiến.
Dù cho có người giúp đỡ, nhưng mà còn toàn mạng trở ra, đã là may mắn lắm rồi.
Ngươi thương thành như vầy, tỷ tỷ ngươi sẽ khỏe mạnh hơn được bao nhiêu?
Đừng quên, Cửu Tử Long Châu vốn là do Long Tổ ngưng luyện thành.
Mỗi một viên sẽ sinh ra một trong chín người con của hắn.
Tỷ tỷ ngươi với trạng thái như bây giờ, hấp thu tới tận hai viên, là đang đánh cược mạng mình đó.”
Huyền Linh run người lên vì sợ, đôi mắt ngậm nước như sắp khóc lên.
Long tộc sinh ra từ Tổ Long.
Nhưng Tổ Long từ lâu tạ thế, nên tính ra, quyền lực cao nhất, đều hầu như tập trung vào hết các Long Tổ.
Mà Long tộc vốn phân chia cao thấy dựa trên huyết mạch.
Nên có thể thấy được, huyết mạch của Long Tổ là cường đại đến bực nào.
Dù đã chia ra chín phần, nhưng từng phần lại còn đó mang theo, một tia ý chí, sự kiểm soát của Long Tổ.
Dùng một số biện pháp đặc thù, để hấp thu lấy một phần trong đó, giả danh thay thế nó để trở thành cửu tử, là còn được.
Đằng này lại cùng một lúc hấp thu liên tiếp hai viên.
Như tỷ tỷ nàng thực lực lúc này không đủ, chẳng phải sẽ bị Long Tổ đoạt xá, chiếm đoạt hay sao ah.
“Tỷ tỷ ngươi vốn cực kỳ chú trọng lý tính và sự tính toán. Nếu không cũng sẽ không phạm hiểm mà đâm đầu vào đánh với Mộc Chủ đâm người.
Nên ngươi yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn, nàng ta sẽ không điên cuồng đến mức tự mình hủy mình như vậy đâu.
Bởi mối liên kết giữa nàng với ngươi, còn quan trọng hơn, bất kỳ sự tiến hóa hay Tiên Vương vị nào nha.”
_Y Nha, cảm ơn ngươi.
Huyền Linh nhào vào người Y Nha khóc nức nở như một đứa con nít.
“Nhưng liên kết gì gì ấy, không phải đã bị mất liên lạc rồi sao oi?” Kim Nhan nói ra điểm khúc mắt.
_Bởi vì hấp thu Cửu Tử Long Châu, là một quá trình thay đổi, cải tạo, tiến hóa lấy huyết mạch. Nên liên kết huyết mạch của xả hai, mới sẽ bị yếu ớt bớt đi, chứ không hoàn toàn là mất.
Tử Vũ theo dõi mọi chuyện, nên phần nào hiểu được một số thứ, đứng ra thay Y Nha giải thích.
Huyền Linh nhìn Tử Vũ, vui vẻ gật đầu, bù đắp thêm:
“ Với lại, liên kết của ta với tỷ tỷ đại nhân, vốn là dựa trên bản mệnh khế ước, kết hợp với chứng đạo chi thệ, cùng Tiên Vương vị mà thành lập.
Ngày nào hai ta còn chưa bị phế truất khỏi ghế, hay một trong hai chết đi, thì đừng mong, có ai có thể cắt đứt được chúng.”
_Vậy ngươi bây giờ, có tính toàn gì không?
Y Nha híp mắt lại, bí hiểm nói.
“Ả rê, tất nhiên là đi tìm tỷ tỷ đại nhân rồi ah.” Huyền Linh ngửi ra được mùi vị âm mưu, đề phòng nói.
_Hiện nay, thực lực yếu đến như vậy, làm sao có thể một mình ra ngoài, xông xáo tìm kiếm được nha.
“Sư tử thúi, ngươi đừng có hòng.” Huyền Linh nghe thế, biết tỏng Y Nha muốn nói gì, nhanh chóng lùi ra xa, hét lớn:
“Chủ nhân ngươi, thực lực cảnh giới yếu còn thua con kiến. Như thế thì ngày nào tháng nào, mới tìm ra được tỷ tỷ đại nhân.
Đó là chưa nói đến, hắn còn đi theo tên tai tinh phá rối, thích gây chuyện nhà ngươi.
Không, tuyệt đối không, ta tuyệt đối sẽ không ký kết khế ước cùng với hắn.”
Giờ đây đến phiên Tử Vũ, trải nghiệm cảm giác oan ức của Thiên Luân.
Có chuyện gì vậy, ngồi nói được có vài câu thôi đã dính thương luôn rồi ah.
Thực lực của ta, có yếu đến như vậy sao.
“Kim Nhan, cho Huyền Linh xem xét chút tin tức của chủ nhân đi.” Y Nha thấy phản ứng kịch liệt của Huyền Linh, vẫn điềm nhiên nói.
_Ngươi thật là xấu oi, cứ để đó cho ta.
Kim Nhan một bộ thiên hạ bất loạn, bay người lên, khởi động Trí Tuệ Thiên Nhãn.
Nhãn pháp trước kia, chỉ có thể để một mình Tử Vũ coi, hoặc nhiều nhất là linh sủng ký kết bản mệnh khế ước với hắn xem cùng.
Nhưng giòe đây, với sự quản lý của Kim Nhan, ai muốn nhìn, chỉ cần nàng truyền tin tức đến là được.
Ánh sáng theo Trí Tuệ Thiên Nhãn lóe lên, rồi tiến thẳng về Huyền Linh.
Huyền Linh nàng tu có đôi chút phòng bị, sợ sệt, nhưng tin tưởng Y Nha sẽ không hại mình, cũng như đám người Tử Vũ, qua một hồi nói chuyện, cũng là rất hòa đồng, thân thiện.
Nên nàng đã để mặc cho ánh sáng ấy, chiếu vào người.
Thông tin từ Trí Tuệ Thiên Nhãn chầm chậm truyền vào, cặp mắt Huyền Linh mở lớn ra hết cỡ, đầy vẻ khó tin và khiếp sợ, như không tin vào điều nàng đang nhìn thấy ngay lúc này.
Báo hiệu một điềm lành, hay một điều xấu đang chờ đến.
Danh sách chương