“5 khu vực đầu tiên, đối ứng với năm phân loại linh thú.

Khu vực thứ sáu thì trưng bày các loại cơ quan, khôi lỗi linh sủng.

Khu vực thứ bảy cất chứa lấy những linh thú quý hiếm, có thuộc tính đặc thù, ít xuất hiện, như huyết tuộc tính, cổ trùng loại, long hệ loại.

Và thứ tám khu, là các bí cảnh, thử luyện để thu phục một số linh thú đặc định khác.” Y Nha nói.

_Uhm, khu thứ sáu và thứ bảy tại sao lại phải tách thành riêng biệt như vậy? Tử Vũ nghe đến đây, khó hiểu hỏi.

“Khôi lỗi cơ quan loại linh thú, là do con người chế tác mà thành, trong giới linh thú, chúng đã bị sắp xếp thành một loại riêng, xem như phân loại thứ sáu cũng không sai.

Rồi trong bí cảnh này.

Dựa trên tiềm lực, thiên phú, ưu nhược điểm sức mạnh của từng linh thú, mà chúng được nơi đây phân chia thành chín cấp bậc, đối ứng với cửu tinh.

Sao càng nhiều, tiềm lực có được càng cao.

Nên để dễ dàng cho chủ nhân lựa chọn, từ bảy sao trở lên, hay có huyết mạch, thuộc tính đặc biệt, nhân gia tự chủ trương gộp chung chúng thành một khu ah.”

_Này này này, coi này coi này chủ nhân, không phải đây chính là Quân thất bại hay sao.

Tử Vũ đang nghe Y Nha giải thích, thì nghe thấy Kim Nhan đột nhiên trầm trồ kêu lên.

Quay sang hướng của nàng nhìn.

Hắn vốn tưởng là vị Quân thiếu gia kia cũng đã đến được nơi này, nhưng ai ngờ.

Thì ra.

Kim Nhan đang nhìn một bức tranh, nơi dẫn đến một bí cảnh khác.

Tiến lại gần một chút xem xét.

Tử Vũ thấy được hình ảnh vị Quân thiếu gia kia, đang tràn đầy nhiệt huyết cố gắng, mà tham gia lấy một thử luyện bên trong.

“Xem ra, nếu đi vào các bí cảnh khác để thu phục linh thú, thì rất có thể, chúng ta sẽ không tránh được, mà đụng chạm, cọ xác đôi chút với những người tham gia khác ah.”

Y Nha đi theo sau đến xem, nhanh chóng làm ra phân tích.

“Linh lực chúng ta hiện giờ không được đầy đủ, vậy nên để tránh lấy phiền phức không cần thiết, có lẽ phải hạn chế vào các loại bí cảnh này thôi.”

Tử Vũ rất muốn hung hăng tiến vào trang bức với đám người kia, nhằm cướp đoạt một phen tiền tài.

Nhưng suy tính kỹ lưỡng, đành thôi.

_Sao nào Y Nha, ngươi có ý kiến gì không?

“Linh thú có ở nơi này, có thể nói là tụ tập hết tất cả những linh thú, đã và đang ở trong bí cảnh.

Chỉ chọn ở trong này, cũng là đã rất đầy đủ.”

Tâm hữu linh tê, Y Nha biết được Tử Vũ ý nói gì, chậm rãi nói:

“Dưới thất tinh bồi dưỡng đi lên, rất là tốn kém thời gian và tiền bạc, nên ta đề nghị chủ nhân ngươi chọn từ cấp độ này trở lên.”

Với hai nàng thùng cơm đang đứng ở đây, Tử Vũ không suy nghĩ gật đầu đồng ý.

Bởi chọn cao hơn, tuy sẽ tốn kém nhiều hơn, nhưng là còn ít hơn so với bồi dưỡng từ tiềm lực thấp.

Đồng thời, từ thất tinh trở lên, mới miễn cưỡng may ra, có thể chem chân, đứng chiến đấu cùng với đám người Tử Vũ.

“Khôi lỗi, cơ quan linh thú, chủ nhân ngươi hiện nay đừng mơ mà đụng vào.

Vì muốn bồi dưỡng, tiến hóa lấy thứ này, không phải tam phẩm khôi lỗi sư, thì không thể làm được.

Hàm lượng kỹ thuật, tri thức trong đó là rất nhiều đâu.” Kim Nhan nhìn nhận vấn đề, theo sau làm ra phân tích.

“Được rồi, nghe theo các ngươi vậy.” Tử Vũ thoải mái đáp ứng.

“Nhưng cả hai có đề cử tiêu biểu nào cho ta hay không, chứ chọn trong đống này, thật sự là quá mất thời gian ah.”

Nhìn lại một vòng xung quanh, Tử Vũ bất lực thở dài.

_Uhm, trước tiên, có thể thử xem nó đi.

Y Nha suy nghĩ, rồi chỉ về một hướng.

Tại đó, một cây phương thiên kích màu đen, dài 2m, toàn thân khí chất tỏa ra một luồng huyết sát chi khí, diệt tuyệt tất cả mọi thứ dám lại gần, đang lẳng lặng dựng đứng.

[Vật phẩm: Bá Diệt Thần Phương Kích

Phân loại: Kỳ vật, vũ khí loại.

Thuộc tính: Huyết, cuồng, sát hệ

Đánh giá: Cửu tinh

Điều kiện sở hữu: Đánh bại khí linh]

“Cửu tinh cấp đánh giá, lại sở hữu ba loại thuộc tính tăng phúc chiến đấu oi.

Chủ nhân không phải đang thiếu khuyết tiện tay vũ khí oi, chọn chọn nó cũng không tồi oi.”

Kim Nhan tò mò, mắt lắp lánh nói.

“Ngoài những nguyên nhân mà Kim Nhan đã nói kia.

Sở dĩ nhân gia chọn nó đầu tiên, còn bởi vì, nó vốn thuộc về chủ nhân ngươi.” Y Nha nói thêm.

Tử Vũ nghe sau, vô thức bước lại gần, tinh tế nhìn xem phương thiên kích, bần thần không biết suy nghĩ thứ gì.

Qua một hồi, hắn lại nhìn Y Nha, đôi mắt có chút đượm buồn:

_Nó là của mẹ ta sao.

Tử Vũ hỏi, nhưng giọng như đã khẳng định tất cả.

“Không sai.” Y Nha không suy nghĩ gật đầu.

“Lữ gia nhất tộc, sinh ra đã nổi tiếng cực kỳ thiện chiến, thiết huyết. Sánh ngang với cả Bạch gia của Ma tộc, và Nhạc gia của nghị hội.

Mẹ của ngài, ngoài là hoa khôi tuyệt sắc của Đế Thành, còn nổi danh với vai trò, là một vị tướng lãnh tung hoành xa trường, cực kỳ mãnh mẽ, bá tuyệt và đây uy vọng.

Được người người đánh giá là tướng lãnh thiên tài nhất, trong vòng trăm vạn năm qua của Lữ gia.”

Tử Vũ mỉm cười nhè nhẹ:

_Huyết Hoàng Chiến Thần, Lữ Lam – Lữ Phụng Hoàng.

Đấy chính là biệt hiệu, mà người ta thường dùng để gọi mẹ của Tử Vũ.

Hắn từng có dịp, được nghe Kha lão kể về những điều này, và trong quá trình lang bạt khắp nơi, không ít lần từ trong miệng người khác nói đến.

Lấy xa trường làm nhà, dùng binh khí làm vật dụng sinh hoạt, mẫu thân hắn đã điều binh khiển tướng rong ruổi khắp nơi.

Viết họa lên các chiến tích huy hoàng, kể đi ra bao điều điên cuồng, khó tin nhất.

Người đời khi nói đến mẫu thân Tử Vũ, thường ít nhắc đến một hoa khôi tuyệt sắc, mỹ mạo làm rung động lòng người, cầm kỳ thi họa, tài trí như yêu như hoa.

Mà là một Lữ Lam, tung thiên bát diện, mạnh mẽ thẳng tiến không lùi, giẫm đạp lên từng đống thi thể của địch nhân, mà thượng vị đi lên.

Như thể nguy hiểm, máu tanh, thiết huyết và chiến thắng, mới thực là nàng.

Chỉ được nghe kể về những gì mà nàng trải qua thôi, thâm tâm của Tử Vũ đã tràng ngập biết bao tự hào, sục sôi từng trận nhiệt huyết, là một trong những ánh hào quang chói lọi, khiến hắn khâm phục, muốn không chạy theo, đuổi tới.

Không biết làm thế nào, mà lão cha của hắn, có thể thành công, cưới được nàng làm vợ, trong khi bất kỳ ai, nghe tới, đã một bộ khinh nghi sợ hãi, mong sao muốn tránh cho thật xa đi ra ah.

“Nhân gia từng tình cờ, nhìn thấy nó, cùng hai thứ kia, để đặt bên trong phòng của ngài.

Nghe đâu, chúng chính là báu vật gia truyền của Lữ gia giao cho mẹ ngài.” Y Nha đợi một lúc, để Tử Vũ bình tâm suy nghĩ, rồi chỉ về hai thứ.

Cái thứ nhất là một tấm áo choàng, làm từ vải đỏ, dùng chỉ vàng chỉ đen, thêu lấy cả trăm loại hoa, phần cổ áo viền bằng lông thú màu trắng.

[Vật phẩm: Bách Hoa Thiết Diện Phi Phong Bào

Phân loại: Áo choàng.

Thuộc tính: Huyết, sát, cuồng.

Phẩm chất: Năm sao rưỡi.

Đánh giá: Không sinh linh tính, chỉ là một cái áo choàng có bổ trợ mạnh mẽ, cường đại.]

Cái thứ hai là một cái vòng tay bằng đồng, khắc lấy long phụng hình đồ, đang quấn quýt vào nhau.

[Vật phẩm: Uyên Ương Long Phụng Kết Hoàn

Phân loại: Vòng tay.

Thuộc tính: Bền chắc. 

Phẩm chất: Năm sao.

Đánh giá: Vòng tay bình thường, dùng làm lễ vật kết hôn, có cường lực phụ trợ.]

Tử Vũ nhìn hai thứ này, đưa tay cầm lên xem thử:

_Hai thứ này, đều không có linh tính?

“Phải.” Y Nha đáp:

“Kỳ vật loại, nhất là quần áo, cần thời gian rất lâu, mới có thể sinh ra linh trí.

Theo nhân gia phán đoán.

Thì áo choàng này, từng được người mặc và đem theo chinh chiến xa trường, rất có thể gần sản sinh ra linh trí.

Còn uyên ương vòng tay, là báu vật truyền đời, cũng có xác suất rất cao thức tỉnh thành linh sủng.

Nhưng nhân gia khó hiểu, là tại sao, mẫu thân ngài, lại cố tình đặt chúng ở đây.”

_Có gì không hiểu oi.

Kim Nhan khởi động Trí Tuệ Thiên Nhãn lên, nhìn lấy hai thứ này:

“Phương thiên kích dùng làm vũ khí, khiến chủ nhân có thể nhanh chóng tăng cao thực lực.

Áo choàng thì cần chủ nhân bỏ thời gian, công sức để bồi dưỡng, trưởng thành.

Về phần uyên ương vòng tay.

Khi thỏa mãn điều kiện, thứ này có khả năng tự phân chia nó ra, không nghĩ cũng biết, mẫu thân ngài, đang mong có con đâu oi.

Ngoài ra, Y Nha ngươi chắc cũng nhận ra.

Ba thứ này cố tình để đặt nơi đây, chứng tỏ không gian này, chính là do mẫu thân của chủ nhân, âm thầm thiết lập lấy, xem như món quà, chúc mừng chủ nhân ngươi, trở thành ngự linh sư oi.”

Y Nha nghe Kim Nhan nói, gật đầu đồng ý:

_Đúng vậy, đây cũng là ý của ta. Nhưng chỉ có điều, ba thứ này đặt ở đây, có vẻ như quá dễ dàng, không giống với phong cách của nàng ta ah.

Tử Vũ nghe cả hai thay phiên phân tích, tự hồ có điều ngộ ra, hắn cười: “Là sự lựa chọn.”

Y Nha hai người nghe vật, chợt bừng tỉnh.

“Mẫu thân nàng biết ta có Y Nha kề bên, chắc chắn sẽ nhìn thấy ba vật này.

Muốn chính ta phải lựa chọn.

Hoặc là trực tiếp nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.

Hoặc trải qua quá trình tôi luyện, trưởng thành lên.

Còn uyên ương hoàn, chỉ là tiện tay, mà để ở đó.

Rất có thể, nếu ta chọn thứ này, thì thứ còn lại, sẽ trở về bên nàng, hoặc chuyển đưa vào tay người khác đâu.”

“Vậy thì có thể nói thông rồi oi.”

_Như thế, chủ nhân ngài tính chọn lựa như thế nào ah.

Tử Vũ tiếp tục trầm mặc suy nghĩ.

Cả hai, đều có điểm ưu khuyết khác nhau, để quyết đoán chọn ra, thực sự là rất khó.

“Phương thiên kích mạnh mẽ, nhưng khuyết điểm chí mạng là tiềm lực tiến hóa hầu như đã không còn, lại cần thực lực rất mạnh, mới kiểm soát được nó.

Ngoài ra, ta đang luyện tập chủ yếu là kiếm pháp, quyền pháp, cùng Đường Môn Bảo Lục, nên rất không hợp tay.

Đồng thời, thứ này như muốn trăm phần trăm sử xuất ra uy lực lớn nhất, cần ký kết khế ước với linh sủng có thể cưỡi.

Với ghế võ hồn đang có, càng tăng thêm tính bất cập.

Và còn một điều nữa, là cuộc đời của ta, ngay từ đầu, toàn phải do chính ta đi tới.

Nên ta có chút không thích, người khác quyết sách, chọn lựa giùm mình.”

Xoa nhẹ Bá Diệt Thần Phương Kích, cảm nhận một chút huyết mạch tương liên, cùng tình mẫu tử lớn lao vô bờ bến, mà mẫu thân dành cho Tử Vũ.

Hắn rút lui đi, không chút do dự, cầm lấy Bách Hoa Thiết Diện Phi Phong Bào, khoác lên mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện