“Như vậy có nghĩa là, ta có thể sở hữu tất cả các loại nhãn thuật mạnh nhất trên đời này, mà không có bất kỳ hậu quả hay di chứng gì sao?”

Tử Vũ đứng nghe lấy cuộc trò chuyện của cả hai, nhanh chóng đưa ra kết luận.

“Uhm, về cơ bản thì, nói như thế cũng không là sai oi.” Kim Nhan tiếp tục trầm ngâm, bán lấy cái nút.

“Bởi mỗi khi chủ nhân ngốc ngươi tấn thăng một cảnh giới, là ta sẽ có thể hấp thu, tu luyện lấy một loại nhãn thuật.

Và loại nhãn thuật này, như thấp hơn m Dương Tử Cực Ma Đồng, ta đồng thời có thể dung hợp lấy chúng lại, để cường hóa, hoàn thiện lên oi.”

“Kim Nhan, tại sao ngươi lại phải lấy m Dương Tử Cực Ma Đồng, làm thước đo cho việc này?” Tử Vũ nắm lấy mấu chốt vấn đề hỏi.

“Ai nha, chủ nhân ngươi không nhận ra sao.

m Dương Tử Cực Ma Đồng của ngươi, là một trong các loại nhãn thuật kinh khủng, mạnh mẽ đến nhường nào ah.” Y Nha chen vào, một bộ bất lực nói.

“Nhãn thuật trên đời, như dùng tác dụng để sắp xếp, phân loại nhau ra. Thì sẽ có khoảng 10 loại công dụng chính.” Lúc này, Kim Nhan tiếp tục ôn tồn phân tích.

“Như thể chất huyết mạch, mỗi loại tác dụng của nhãn thuật, đều sẽ có vài loại thuộc hàng top 10, ngưu bức hống hống nhất thiên địa nhân gian này.

Và rồi thì, m Dương Tử Cực Ma Đồng của chủ nhân ngươi, hiện nay, theo như kiến thức của ta và Y Nha tìm hiểu được, thì nó có thể xếp vào top 3, thậm chí là đứng đầu bảng danh sách, các loại nhãn thuật phá vọng tiêu biểu nhất.”

Phá vọng, đúng như tên gọi của nó, cũng như theo lời giới thiệu củ m Dương Tử Cực Ma Đồng.

Thì tác dụng của loại nhãn thuật ở sở trường này, là có thể khám phá, điều tra hết thảy các loại khuyết điểm, sơ hở của địch nhân, của các loại trận pháp, hủy đi hư vọng, tìm ra chân thật, từ đó lợi dụng chúng, mà giành lấy lợi thế về cho mình.

Đồng thời, khiến tinh thần được gia cường, minh mẫn hơn, phần nào chống đỡ và phản công ngược lại các đòn công kích bằng nhãn thuật, tinh thần của đối phương.

“Có mười loại tác dụng nhãn thuật, ngươi chỉ mới kể có một loại. Vậy còn 9 loại kia đâu?” Tử Vũ ham học hỏi nói.

“Oi oi oi~~~~~

m Dương Tử Cực Ma Đồng càng tu luyện lên càng sẽ càng mạnh mẽ, nhưng cũng đồng thời rất rất khó để tu luyện thành công.

Chỉ mới hai loại nhãn thuật cùng một sở trường thôi, đã đủ để chủ nhân ngươi hiện nay, loay hoay đâu đầu lấy một trận rồi.

Muông biết được mấy cái còn lại, chờ ngươi mạnh lên, đụng chạm tới tầng thứ đó, rồi hãy nói oi.” Kim Nhan bất mãn, khinh bỉ lấy Tử Vũ.

“Vậy ta còn có một vấn đề cuối cùng.” Tử Vũ hơi chút thất vọng nói.

“Ngài hỏi đi, trong giới hạn của mình, chúng ta biết gì sẽ đáp đó.” Y Nha vui vẻ nói.

“Đó chính là,………” Tử Vũ giọng kéo dài, đầy bí hiểm.

“Thế quái nào, mà Kim Nhan ngươi, lại cho Trí Tuệ Thiên Nhãn, đưa ra những lời nhận xét, điều tra cực kỳ nhã rảnh, tức chết người không đền mạng như vậy ah.”

Tác dụng chính của m Dương Tử Cực Ma Đồng, trong Đường Môn Bảo Lục đã ghi chú, giới thiệu rất rõ ràng rồi.

Kết hợp với khả năng mà Tử Vũ đang chủ yếu sử dụng, đối với Trí Tuệ Thiên Nhãn.

Thì không hiểu, từ từ nghiệm lại cũng ra.

Nhưng có duy nhất một điều bên trên, là khiến Tử Vũ cảm thấy khó chịu, nhức đầu, ức chế hơn cả.

Nay sẵn tiện Kim Nhan lộ mặt, nên hắn trực tiếp hỏi thẳng mặt luôn, xem xem nàng giải thích thế nào.

………

……

“Chủ, chủ nhân oi…”

Kim Nhan nghe Tử Vũ hỏi, bỗng chốc trở nên ngập ngừng khó xử, nước mắt rưng rưng như muốn tuôn rơi, một bộ oan ức hơn cả đậu nga.

“Nhân gia cũng là không, không muốn như vậy oi.

Chỉ là tại, là tại vì, chủ nhân ngốc ngươi oi.”

Kim Nhan trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, 180 độ xoay phắt đi, thái độ cực kỳ tức giận, khinh bỉ lấy Tử Vũ.

“Hả.”

“Hả~~~~.”

Y Nha, Tử Vũ đều không kịp đề phòng, trố mắt ngạc nhiên nhìn Kim Nhan.

“Hummmm, chín cái ký ức của chủ nhân ngươi.

Tuy mạnh mẽ, bá đạo một phương là thế.

Nhưng cũng vì vậy, mà từ từ bồi dưỡng dần nên một phong thái cao thủ tịch mịch, một bộ dạng duy ngã độc tôn, không ai sánh bằng với họ.

Chính vì thế, mà khi thiết lập phong ấn ký ức, cả đám đều không tự chủ được, mà tuôn ra những ý nghĩ khinh thường, coi nhẹ đi kiếp sau của mình.

Và điều đó, đã dẫn đến kết cục là, Trí Tuệ Thiên Nhãn kết hợp với một phần ký ức của chín đời trước, sẽ cho ra những lời bình luận cực kỳ mang tính chất tự ngược, chà đạp lấy tự tôn của người nhìn như hôm nay ah.”

………

……

Tử Vũ im lặng ngồi cứng như tượng phật ngàn năm.

Trong lòng của hắn lúc này, một trăm triệu con dương đà có chạy chồm đi qua, cũng không thể nào diễn tả nổi tình cảnh bên trong đó.

C***** quách què gì đây.

Khi không chín kiếp trước là đám người điên, chuyên đi tìm kiếm lấy sự thất bại trong cuộc sống, xã hội.

Được thôi, ta có thể nhẫn nhịn, bỏ qua phần nào lấy.

Vì đó vốn là mục đích, lý tưởng sống của các người. Và nhờ đó, mà ta càng có thêm động lực để tiến lên, có thêm hành trang để bước tiếp, bước xa hơn nữa.

Nhưng mà, các người đã chết rồi, mộ chôn nơi đâu, cốt rải chổ nào cũng không ai biết.

Vậy ám yểm lấy hậu bối như thế còn là chưa đủ, chưa vui sao??? Thế đạo gì vậy.

Không sợ con cháu kiếp sau bị nghiệp quật hả.

……

Mà hình như ta tính ra cũng một phần là con cháu các người ah.

Người nhà người ta, để đức để phúc cho hậu thế, cho con cháu mai sau.

Các người tốt, trực tiếp sinh sinh đánh què nó, bắt ta phải tiếp tục bước đi.

Trời cao, đất biết, ai hiểu thấu cho ta ah.

Tử Vũ một bộ sinh không thể luyến, bất lực ngước nhìn lên trời, thiếu điều muốn khóc hết đi ra.

“Haizzzzzzz. Chỉ nhân ah, cái này nhân gia cũng bó tay rồi, không thể giúp gì được cho ngươi ah.” Y Nha tâm ý tương thông với Tử Vũ, một mặt bất lực, chỉ biết ngồi bên, an ủi lấy hắn.

Khoảng không trong phút chốc im lìm đi trong giây lát.

Tử Vũ từ từ bình ổn lại tâm tình nói:

“Aih~~~~~~~ Đành tiếp tục đứng lấy chịu đòn thôi, chứ làm sao nữa bây giờ ah.”

“Đúng thế oi, chủ nhân ngươi phải vững vàng đứng lên, ngươi như càng thành công, thì sẽ càng khiến cho mấy cái ký ức kia, trở nên vô vị, nhạt nhẽo ah.

Bởi dù họ có mạnh đến đâu, thì cũng phải có một cái mức độ, giới hạn nào đó.

Vượt qua nó, chứng tỏ mình, ta tin rằng đám ký ức ấy sẽ không dám chọc tức lấy ngươi nữa đâu oi.”

“Đúng rồi đấy, chủ nhân.

Nhân gia cũng tin chắc rằng, tương lai của ngươi, sẽ càng rộng mở và xa hơn cả chín đời trước của ngươi.

Chỉ cần ngươi còn cố gắng ngày nào, dù cho chỉ có nhân gia có Kim Nhan thôi, thì tất cả vấn đề cũng đều có thể giải quyết được hết ah.” Y Nha tự tin động viên lấy Tử Vũ.

“Uhm, ta cũng tin rằng như vậy.”

Tử Vũ không buồn lâu, vì vấn đề này, đúng ra cũng chẳng quá to tát gì cả.

Một tay ôm Y Nha, tay kia Tử Vũ xoa nhẹ đầu lấy Kim Nhan, hắn điềm nhiên cười nhẹ.

“À, phải rồi.” Như chợt nhớ ra điều gì, Tử Vũ nói:

“Ngoài những năng lực, phương pháp tu luyện hiện hữu đang có.

Ta còn phát hiện, trong cơ thể mình, cũng đã thức tỉnh lấy một loại năng lực, phương thức tu luyện mới nào đó nữa ah.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện