240 điểm, Anh Hùng Linh Đồ Thập Nhất Phẩm.

360 điểm, Truyền Thuyết Linh Đồ Thập Nhị Phẩm.

Từ 500 điểm trở lên, Tuyên Cổ ít thấy, vạn giới khó tìm, nên được người đời đặt cho là Hoàng Cực Bất Bại – Linh Đồ Thập Tam Phẩm.

Và bây giờ, khi linh lực Tử Vũ đã tích lũy đến tận 3000 điểm, có thể nói là đỉnh điểm, Hoàng Cực Vô Song Bất Bại Chi Cảnh.

Hắn tự cảm thấy mình như đã thành công, mở ra một kỷ lục mới cho giới hạn ở cấp bậc này.

Tuyên cổ trường hà, chưa chắc gì có ai có thể so bì kịp với hắn lúc này.

Nên không có lý nào, Tử Vũ lại cứ tiếp tục bồi hồi, theo đuổi lấy cái hư danh không thực kia, mà bỏ qua những cảnh giới cao hơn, như vậy thực sự là sẽ được không bù nổi mất.

Vậy nên, Tử Vũ hắn mới chủ động tham gia lấy lễ trưởng thành này, và cố hóa, ngưng tụ lấy bản mệnh linh ấn để chính thức trở thành, một ngự linh sư.

Từ trên chiến thuyền, đang neo đậu ở trên bầu trời, từng vòng trận pháp bắt đầu chuyển động, bao phủ xuống toàn bộ lễ đài bên dưới.

Theo từng đường lộ tuyến linh lực, bản mệnh linh ấn chậm rãi được Tử Vũ tổ hợp, ngưng tụ đi ra.

Nhưng hắn chưa kịp định thần, nhìn rõ lấy bản mệnh linh ẩn của bản thân, có hình dáng sao.

Thì một lực hút từ trận pháp phía trên, đã bắt đầu nhiếp đưa tâm hồn của Tử Vũ, cùng tất cả những người tham dự, tiến về một nơi xa xăm.

“Chủ nhân, nhanh nhanh, mở mắt ra ah.”

Quá trình diễn ra trong một sát na chớp mắt, khiến Tử Vũ không kịp cảm thấy gì nhiều.

Rồi thì giọng nói của Y Nha vang lên, đánh thức lấy hắn.

Chầm chậm mở mắt của mình ra.

Đập vào mắt Tử Vũ, là một mảnh bình nguyên xanh mượt, nắng chiếu ấm áp, không khí trong lành.

Từ đây có thể thấy ở phía xa, còn có những ngọn cao sơn chót vót, những cánh rừng nguyên sinh rộng bạt ngàn, cùng những ao hồ biển lớn mênh mông.

Không cần đoán cũng biết, trong lúc cô đọng bản mệnh linh ấn, Kha lão đã nhanh chóng, đưa mọi người thành công đi vào bí cảnh.

Vươn người đứng lên, Tử Vũ nhìn thấy xung quanh, còn có hơn khoảng 20 thiếu niên nam nữ, đang xếp bằng nhắm mắt như mình.

Trong số này, không có một ai là người của Tam gia.

Có lẽ, bởi quy tắc của bí cảnh, mà từng người đều bị truyền tống đi vào bất đồng nơi trong bí cảnh mất rồi.

“Hahaha Kim hộ pháp, ngươi còn có gì để nói nữa không.”

Đang lúc Tử Vũ bỏ qua đám người, chăm chú nhìn vào từng cánh cửa đặt xung quanh đây, thì một giọng nói điên cuồng, đắc ý từ phía sau lưng hắn vang lên.

“Lời thì có nhiều, nhưng không biết các ngươi có muốn nghe lấy hay không thôi.”

Tử Vũ liếc xéo phía sau, điềm nhiên nói.

“Hahaha Nói nhiều vô dụng, dù gì hôm nay, cũng là ngày chết của ngươi mà thôi.”

Giọng nói ấy tiếp tục khinh thường, tự tin nói.

“Ta nói Quân thiếu gia, ngươi, có bị ngu không?” Tử Vũ lắc đầu, quay người lại nhìn.

Thì ra, đây vốn không phải ai xa lạ, mà chính là kẻ thù cũ của Tử Vũ.

Ra sân soái không quá nổi ba chương, Quân thiếu gia.

Hồi nãy lo chăm nhìn cảnh sắc xinh đẹp của bí cảnh, nên trong phút chốc đã quên lơ mất con ruồi thối, vừa to vừa phiền này.

Chẳng trách Y Nha kêu hắn thức tỉnh nhanh, vì kề cận gần tên Quân thiếu gia này, thế nào cũng có chuyện.

“Đành lòng là các ngươi, uhm, cứ cho là có khoảng 19 tất cả đi.

Hợp sức lại thành công đánh bại được ta. Nhưng trong đây, ở trong bí cảnh này, cao lắm các ngươi cũng chỉ có thể đánh tan chân linh, khiến ta bị cưỡng ép truyền tống ra khỏi đây mà thôi.

Làm gì mà tới chết chết, tàn tàn như thế.”

“Kim hộ pháp, ngươi tự tin lắm.”

Quân thiếu gia cười gằn, rồi ra hiệu những người theo phe hắn ẩn ẩn đứng xung quanh, bao vây lấy Tử Vũ.

Giơ mu bàn tay phải của mình ra, Quân thiếu gia như muốn cho Tử Vũ thấy một thứ gì.

Trên đó, là hình một ấn ký kỳ lạ, tản mát ra một màu đỏ nóng bỏng.

Đấy chính là bản mệnh linh ấn, sau khi thành công ngưng tụ, sẽ được cụ hiện hóa, dưới hình dáng của một ấn ký nằm trên mu bàn tay.

Như dấu vân tay và bản mệnh ấn ký, ấn ký trên tay, tùy vào người sở hữu, đặc trưng thuộc tính linh lực, huyết mạch thiên phú, mà sẽ có những hình thù, kích cỡ, màu sắc không giống nhau.

Như ấn ký trên tay Quân thiếu gia có màu đỏ, tượng trưng cho hỏa thuộc tính, còn hình thù thì khá giống với huy hiệu đặc trưng của Quân gia.

Ấn ký sáng rực lên, ngưng tụ ra từng vòng trận pháp.

Mấy người khác được Quân thiếu cầm đầu, cũng lục tục thực hiện theo y chang.

“Wowwwww.

Hỏa Diễm Hổ, Tật Phong Lang, Lôi Đình Hầu.

Bên kia còn có cả Bách Niên Chiến Tranh Chi Thụ, ồ đó không phải là Thiên Hỏa Trực Ma Hầu trong truyền thuyết nha.

Tất cả đều không thấp hơn tam phẩm Địa Linh Sĩ.

Chà chà trận thế như thế này, thật sự là có khí thế a.”

Tử Vũ nhìn đám người Quân thiếu triệu hồi ra linh sủng của mình, bình tĩnh, trầm trồ khen ngợi.

“Đánh hủy chân linh của ta ở đây, chắc chỉ là bước một.

Bước hai sau đó, chính là hung hăng dùng dư luận, để đả kích lấy ta ở bên ngoài sao?”

“Không sai.” Quân thiếu gia vẫn tự tin cười.

“Không chỉ để dư luận hung hăng đả kích ngươi. Mà Mông Lâu, cùng Kim Tước Thành, đều cũng sẽ bị các thế lực khác, thừa cơ nhiễu loạn.

Bởi đường đường là hộ pháp quyền lực, quan vương có vị thế bật nhất đại lục này, vậy mà nay lại không thành công ký kết nổi khế ước với một con linh sủng, thực sự là một điều sỉ nhục to lớn ah.”

Tử Vũ gật đầu như đã hiểu.

“Để ẩn dấu đi linh sủng của bản thân, chắc Thượng Phi cũng đã tốn không ít công sức đâu rồi.”

“Rắm thôi.” Quân thiếu gia thần sắc đột nhiên trở nên tức giận.

“Cô ta một hai sợ trước lo sau, nhất quyết không chịu tham gia vào kế hoạch này.”

“Ồ. Vậy kế hoạch này không có Thượng Phi tham gia sao.” Tử Vũ giọng trở nên thất vọng tràn trề.

“Đây vốn là kế hoạch thiên tài của bổn thiếu gia ta.

Dù có đánh đổi đôi chút lớn lao, nhưng chỉ thành công, lợi ích sau đó tất nhiên là không thể đong đếm được.”

“Haizzzzzzz

Đã nàng không tham gia vào, ta tại sao phải cần thiết, nghe các ngươi dong dài thêm.”

Khuôn mặt Tử Vũ trở nên trầm ngưng lạnh lẽo đi đến đáng sợ.

Hắn giơ mu bàn tay phải mình lên, bên trên hiện lên một vòng tròn ấn ký, với 24 điểm sáng đủ màu, yên tĩnh nằm đối xứng với nhau từ ngoài vào trong.

Ấn ký sáng lên, họa ra từng vòng trận pháp triệu hồi.

“Ngươi, ngươi cũng…” Quân thiếu gia bị sự đột ngột của Tử Vũ khiến cho bất ngờ, không kịp phản ứng.

Gào~~~~~~~~~~~

Theo triệu hoán trận hình thành.

Y Nha dùng bản thể một con sư tử trắng bờm vàng, đường đường chính chính xuất hiện trước mặt thế nhân.

“Nhất cấp Địa Linh Sĩ, Lôi Bạch Sư.”

Một người trong phe Quân thiếu thấy cảnh này, không tự chủ được nói.

“Không, không đúng, nó không phải Lôi Bạch Sư.”

Một người khác, khi nhìn thấy sự xuất hiện của Y Nha, lại thấy linh sủng của mình, cùng linh sủng của người đồng bạn hắn, thế mà trực tiếp trở nên run rẩy, sợ cong cả người, trốn tránh, quỳ mọt xuống, phủ định nói.

“là Lôi Bạch Sư ah.” Tử Vũ biết tên đó cùng đám người kia đang nghĩ đến điều gì, nhanh chóng lấp liếm, đính chính lấy.

“Chỉ là có vẻ như, thiên phú huyết mạch của đồng bạn các ngươi, không cao cấp bằng đồng bạn của ta mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện