Chuyện đụng phải giáo chủ vào đêm thành hôn ở sau hậu viện Tạ thiếu gia đương nhiên còn nhớ, nhưng giờ phút này y không tiện nhiều lời trước mặt Tạ lão gia.
Tạ thiếu gia ngồi xổm xuống trấn an Tạ lão gia: “Cha à đừng hoảng, con đến tửu lâu tìm xem sao, có lẽ khi không quên ở đó cũng nên.”
Tạ lão gia không còn gì để lưu luyến nữa gật gật, trên đầu lại bay xuống hai sợi tóc trơ trọi.
Tạ thiếu gia đưa giáo chủ đến y quán trước sau đó một mình về tửu lưu kiếm bát vàng.
Trước khi chia tay, giáo chủ hỏi Tạ thiếu gia: “Nếu thật sự không tìm được cái bát này nữa sẽ có hậu quả gì?”
Thần sắc Tạ thiếu gia nghiêm trọng, khàn khàn nói: “Đây là bát Hoàng đế ngự ban, Hoàng đế không phát hiện thì không sao, nếu phát hiện, thì đó chính là tội lớn mất đầu.”
Giáo chủ hít vào một hơi khí lạnh.
Lúc giáo chủ đến y quán thì cửa tiệm đã mở rồi, tả hữu hộ pháp đứng ngoài cửa ra vào phát tờ rơi, ở giữa còn có Hà sư đệ đang đứng.
“Sao đệ lại ở đây?” Giáo chủ hỏi.
Sư đệ cười hì hì: “Từ nay ta tính là ngày nào cũng sẽ đến tôi luyện kỹ nghệ ở chỗ sư huynh.”
Giáo chủ phiền muộn, “Y quán Chính Vinh không cần buôn bán sao?”
“Y quán Chính Vinh là Hồng gia mở mà, đương nhiên sẽ còn đại phu khác ở đó, sư huynh chớ cần lo lắng.”
Thế là giáo chủ cho hắn ở lại.
Hà sư đệ này là người tay chân cần mẫn, tính cách cũng lanh lợi, từ đó tới trưa có mấy lần giáo chủ bào chế thuốc mà cầm nhầm nguyên liệu, đều nhờ Hà sư đệ nhắc nhở hết.
Có điều cứ liên tiếp mấy lần như vậy, Hà sư đệ liền nhìn ra được có điều sai sai, bèn hỏi: “Sư huynh có tâm sự hay chăng?”
Giáo chủ nhẹ gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, tâm sự của hắn không thể nào nói cho người khác được.
Trong đầu hắn cứ mãi lặp đi lặp lại nụ hôn tối hôm qua với Tạ thiếu gia, mặc dù xung quanh tối đen, tuy rằng chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, nhưng vẫn khiến cho giáo chủ thể nghiệm được cảm giác vui mừng và tim đập nhanh mà trước đây chưa từng có.
Giáo chủ cúi đầu, vừa buồn vừa thẹn thùng: “Hầy, có nói đệ cũng không hiểu đâu.”
Hà sư đệ: “…”
Chạng vạng tối, giáo chủ quay về Tạ phủ, vừa lúc đụng phải Tạ thiếu gia đang ủ rũ đứng trước cửa ra vào, giáo chủ lo lắng hỏi: “Đã tìm được chưa?”
Tạ thiếu gia lắc đầu.
Giáo chủ đau lòng trấn an Tạ thiếu gia: “Không sao mà, dẫu gì Hoàng đế cũng không đến nữa, có lẽ sẽ không phát hiện ra đâu.”
Vừa dứt lời, sau lưng hai người vang lên một hồi tiếng vó ngựa.
Tạ thiếu gia ngồi xổm xuống trấn an Tạ lão gia: “Cha à đừng hoảng, con đến tửu lâu tìm xem sao, có lẽ khi không quên ở đó cũng nên.”
Tạ lão gia không còn gì để lưu luyến nữa gật gật, trên đầu lại bay xuống hai sợi tóc trơ trọi.
Tạ thiếu gia đưa giáo chủ đến y quán trước sau đó một mình về tửu lưu kiếm bát vàng.
Trước khi chia tay, giáo chủ hỏi Tạ thiếu gia: “Nếu thật sự không tìm được cái bát này nữa sẽ có hậu quả gì?”
Thần sắc Tạ thiếu gia nghiêm trọng, khàn khàn nói: “Đây là bát Hoàng đế ngự ban, Hoàng đế không phát hiện thì không sao, nếu phát hiện, thì đó chính là tội lớn mất đầu.”
Giáo chủ hít vào một hơi khí lạnh.
Lúc giáo chủ đến y quán thì cửa tiệm đã mở rồi, tả hữu hộ pháp đứng ngoài cửa ra vào phát tờ rơi, ở giữa còn có Hà sư đệ đang đứng.
“Sao đệ lại ở đây?” Giáo chủ hỏi.
Sư đệ cười hì hì: “Từ nay ta tính là ngày nào cũng sẽ đến tôi luyện kỹ nghệ ở chỗ sư huynh.”
Giáo chủ phiền muộn, “Y quán Chính Vinh không cần buôn bán sao?”
“Y quán Chính Vinh là Hồng gia mở mà, đương nhiên sẽ còn đại phu khác ở đó, sư huynh chớ cần lo lắng.”
Thế là giáo chủ cho hắn ở lại.
Hà sư đệ này là người tay chân cần mẫn, tính cách cũng lanh lợi, từ đó tới trưa có mấy lần giáo chủ bào chế thuốc mà cầm nhầm nguyên liệu, đều nhờ Hà sư đệ nhắc nhở hết.
Có điều cứ liên tiếp mấy lần như vậy, Hà sư đệ liền nhìn ra được có điều sai sai, bèn hỏi: “Sư huynh có tâm sự hay chăng?”
Giáo chủ nhẹ gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, tâm sự của hắn không thể nào nói cho người khác được.
Trong đầu hắn cứ mãi lặp đi lặp lại nụ hôn tối hôm qua với Tạ thiếu gia, mặc dù xung quanh tối đen, tuy rằng chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, nhưng vẫn khiến cho giáo chủ thể nghiệm được cảm giác vui mừng và tim đập nhanh mà trước đây chưa từng có.
Giáo chủ cúi đầu, vừa buồn vừa thẹn thùng: “Hầy, có nói đệ cũng không hiểu đâu.”
Hà sư đệ: “…”
Chạng vạng tối, giáo chủ quay về Tạ phủ, vừa lúc đụng phải Tạ thiếu gia đang ủ rũ đứng trước cửa ra vào, giáo chủ lo lắng hỏi: “Đã tìm được chưa?”
Tạ thiếu gia lắc đầu.
Giáo chủ đau lòng trấn an Tạ thiếu gia: “Không sao mà, dẫu gì Hoàng đế cũng không đến nữa, có lẽ sẽ không phát hiện ra đâu.”
Vừa dứt lời, sau lưng hai người vang lên một hồi tiếng vó ngựa.
Danh sách chương