Những lời Kiều Thuần vừa nói mang đầy hàm ý, sắc mặt của Ninh Trĩ cũng lạnh đi: "Cô có ý gì?"

Kiều Thuần không trả lời, chỉ cụp mắt xuống, ánh nhìn rơi lên màn hình điện thoại trong tay Ninh Trĩ.

Giải Nữ chính xuất sắc nhất đã được công bố, trên màn ảnh là cảnh quay ngang toàn hội trường.

Ở đây toàn là những diễn viên ưu tú, ai cũng ngoại hình xuất sắc, khí chất nổi bật, nhưng trong đó Thẩm Nghi Chi vẫn là người tỏa sáng nhất, nhìn một cái liền nổi bật giữa đám đông.

Ninh Trĩ lập tức tắt màn hình, che khuất ánh nhìn của cô ta: "Cô muốn làm gì?"

Kiều Thuần hỏi ngược lại: "Tôi có thể làm gì?"

Ngữ khí của cô ta nhàn nhạt, mang đầy vẻ giễu cợt, nhưng Ninh Trĩ lại rất nhạy cảm, nhận ra phía sau đó là một sự mất mát.

Liên kết với những câu Kiều Thuần nói trước đó, Ninh Trĩ bỗng hiểu ra, liền cất giọng chắc chắn: "Cô ghen tị với tôi."

Câu nói như chọc trúng chỗ đau, sắc mặt Kiều Thuần lập tức trầm xuống, đang định đáp trả thì có người từ ngoài chạy vào gọi lớn tên Ninh Trĩ, giục cô lên sân khấu.

Bầu không khí lạnh lẽo bỗng bị phá vỡ, Ninh Trĩ liếc nhìn Kiều Thuần một cái, rồi bước thẳng đi qua.

Ra khỏi tầm mắt Kiều Thuần, nét mặt Ninh Trĩ vẫn không mấy vui vẻ.

Có người bởi vì Thẩm Nghi Chi mà vô duyên vô cớ ghen ghét cô, làm cô cũng không mấy vui vẻ

Hôm trước ở tiệc hậu lễ trao giải, ánh mắt Kiều Thuần nhìn cô vốn đã khiến Ninh Trĩ sinh nghi, quả nhiên cũng không phải do cô suy nghĩ nhiều, xác thật giữa Kiều Thuần và Thẩm Nghi Chi rõ ràng có điều gì đó khúc mắc.

Chờ hoạt động kết thúc, Ninh Trĩ nhờ Dương Dương đi tìm hiểu một chút, cuối cùng biết được Kiều Thuần kỳ thật đang ở hậu trường của một thương hiệu khác, ngay sát vách.

Nói là đi nhầm đường, mới bước nhầm vào khu vực hậu trường của Ninh Trĩ.

Nhưng trong mắt Ninh Trĩ, lý do này quá khiên cưỡng, rõ ràng là cố ý đến tìm cô.

Tìm cô để làm gì chứ? Chỉ để nói mấy câu đầy ẩn ý như vậy sao? Muốn khiến cô vì những lời đó mà sinh ra khúc mắc với Thẩm Nghi Chi sao?

Ninh Trĩ suy nghĩ cẩn thận một lúc, cảm thấy chuyện không có khả năng, không ai chỉ vì mấy câu của người ngoài mà nảy sinh hoài nghi người mình tin tưởng.

Chuyện cô để ý chính là, giữa Kiều Thuần và Thẩm Nghi Chi, rốt cuộc từng có gì?

Mà bên kia, Kiều Thuần cũng không rõ vì sao mình lại đi nói với Ninh Trĩ những lời đó.

Chỉ là khi nghe người ta nói Ninh Trĩ đang ở cách vách, Kiều Thuần không khống chế được cơn ghen trong lòng, liền bước sang tìm Ninh Trĩ.

Lúc thấy trên điện thoại của Ninh Trĩ là hình ảnh của Thẩm Nghi Chi, lý trí tỉnh táo trong đầu, nhưng cô vẫn không nhịn được mà buông ra vài lời châm chọc.

Các nàng chắc hẳn đã làm lành, từ sau buổi yến tiệc sau thảm đỏ đến giờ, suốt cả buổi họ đều ở bên nhau, chuyện này ai cũng nhìn ra.

Thẩm Nghi Chi đã tìm lại được Ninh Trĩ, thậm chí có lẽ đến cả cái tên "phiên bản lậu" như cô, chắc giờ Thẩm Nghi Chi cũng chẳng còn nhớ đến nữa. Kiều Thuần nghĩ đến đây, trong lòng lại trào lên một nỗi mất mát.

Không cam lòng, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào.

Tan làm quay về khách sạn, cô không ngờ lại gặp Ninh Trĩ lần nữa, vừa khéo các cô lại ở cùng khách sạn.

Ninh Trĩ đi phía trước cùng trợ lý, hai người dựa sát vào nhau, đang nhỏ giọng trò chuyện gì đó.

Kiều Thuần như bị bản năng dẫn lối, lén lút rút ngắn khoảng cách với hai người kia.

Cô nghe thấy trợ lý kia đang hớn hở dụ dỗ, liệt kê các địa điểm nổi tiếng ở gần dây: "Đợi chúng ta làm việc xong, đi shopping một chuyến nha! Tỷ muội em đều gửi list nhờ tôi mua đồ mang về cho họ nè."

Ninh Trĩ uể oải đáp: "Không muốn đi, em chỉ muốn về nhà."

Trợ lý có vẻ là người tính tình khá tốt: "Vậy sao được, chúng ta còn phải ở đây ít nhất một tuần nữa đó, em vì sao lại muốn về gấp thế? Cũng không có chuyện gì khác."

Ninh Trĩ cuối cùng cũng thấy hứng thú, trêu lại "Không nói cho chị đâu." Rồi lại đổi ý: "Đi shopping cũng được, em muốn xem có gì hay để mua... Em muốn mua tặng cho Thẩm Nghi Chi."

Vừa nói xong, Ninh Trĩ liền phát hiện Kiều Thuần đang ở phía sau.

Ninh Trĩ khi đối mặt với người ngoài và người thân thiết là hai con người khác nhau, đối với người ngoài cô luôn giữ vững đề phòng cao.

Cô thu lại sự thoải mái vừa rồi, khẽ gật đầu khách sáo: "Lại gặp rồi."

Kiều Thuần vẫn đang bị câu nói thân mật của Ninh Trĩ khi nhắc đến Thẩm Chi Nghi làm khó chịu, đột nhiên nói "Có một chuyện cô có muốn nghe không? Tôi và Thẩm Nghi Chi đã từng có một đêm ở bên nhau."

Sắc mặt Ninh Trĩ không hề thay đổi, bình thản nói: "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."

Sảnh khách sạn có rất nhiều người qua lại đông đúc, mặc kệ là Kiều Thuần định nói gì, Ninh Trĩ đều không muốn để bị kẻ khác nghe thấy, càng không muốn gây ảnh hưởng xấu cho Thẩm Nghi Chi.

Dương Dương nơm nớp lo sợ, vội vã đi mở một phòng khác mang hai người qua đó, rất biết ý mà lập tức rút lui, không dám nán lại hóng một bí mật lớn của giới giải trí.

Ninh Trĩ bật đèn, tùy tiện ngồi xuống ghế sô-pha, ánh mắt bình thản ra hiệu Kiều Thuần có thể nói.

Kiều Thuần rất không hài lòng với sự điềm tĩnh của Ninh Trĩ, ngồi xuống, giống như nắm chắc phần thắng mà ung dung thong thả nói: "Cô hình như một chút cũng không hề để tâm?"

Ninh Trĩ nghiêm túc nói: "Nếu đúng là cái "đêm đó' như cô nói, thì giờ tôi lẽ ra phải ghen với cô rồi."

Kiều Thuần ngẩn người, ngay lập tức hiểu rằng mình đã thua.

Ninh Trĩ cảm thấy rất khó chịu vì Kiều Thuần bịa đặt Thẩm Nghi Chi thành dạng người đó, nhưng cũng vô tình giúp cô chân chính sửa đúng hình tượng của Thẩm Nghi Chi.

Ninh Trĩ nhìn Kiều Thuần một lát, im lặng cho cô vài giây, thấy cô không nói gì thêm, Ninh Trĩ đứng dậy định rời đi.

Kiều Thuần vội hỏi: "Cô... không thấy chúng ta rất giống nhau sao? Đôi mắt của chúng ta rất giống nhau."

Ninh Trĩ theo bản năng nhìn kỹ mắt Kiều Thuần, lập tức nhớ lại buổi yến tiệc hôm đó, khi lần đầu chạm mặt, khó trách vì sao cô lại thấy Kiều Thuần quen mắt đến vậy, thì ra là bởi vì đôi mắt hai người quá giống nhau.

Nhưng cái này thì biểu hiện điều gì?

Ninh Trĩ cảm thấy nghi hoặc, Thẩm Nghi Chi yêu cô không chỉ vì đôi mắt.

Kiều Thuần đột nhiên cảm thấy vô lực, thôi thì cứ thế đi, cô nghĩ, chậm rãi lên tiếng: "Tháng chín năm ngoái, chúng tôi từng gặp nhau trong một buổi tiệc."

Ninh Trĩ dừng bước, quay trở lại ngồi xuống.

Tháng chín năm ngoái, Kiều Thuần sau hai năm lăn lộn trong giới giải trí mà vẫn không có chút danh tiếng nào, cô đắc tội đến một người không nên đắc tội, con đường sự nghiệp lập tức rơi vào vực sâu. Cô chạy vạy khắp nơi, tìm đủ mọi cách để xoay chuyển tình hình nhưng không có chút khởi sắc. Cuối cùng, cô đã nghĩ đến việc "bán đứng" chính mình.

Cô lấy lòng người đại diện rất lâu, cuối cùng mới được dắt đến một buổi tiệc trong giới.

Đó là một buổi tiệc thường xuyên tổ chức, không ai cảm thấy nó có gì lạ, mọi người đã tập mãi thành thói quen.

Người trong tiệc, một nửa cô từng gặp, nhưng không ai thực sự quen, một số cái tên thì cô chỉ mới nghe qua trên báo, trên miệng người đại diện.

Mục tiêu của cô hôm đó là Tô Tân - lão một công ty giải trí lớn, nghe nói đối phương thích phụ nữ, thay người tình còn nhanh hơn thay áo, chắc hẳn không khó tiếp cận.

Tiệc vừa mới bắt đầu, cô đã bị chuốc mấy ly rượu, Kiều Thuần kỳ thật không giỏi uống rượu. Chỉ cần uống vài ly, dạ dày đã nóng ran như thiêu đốt, nhưng không ai quan tâm cô có chịu nổi hay không.

Ly này nối tiếp ly kia, đến khi cô gần như sắp chịu không nổi nữa, thì có người đứng ra chắn rượu thay cô.

Là Thẩm Nghi Chi.

Thật ra từ đầu tiệc, Kiều Thuần đã chú ý đến Thẩm Nghi Chi, vì hai người ngồi sát nhau. Nhưng suốt cả buổi, Thẩm Nghi Chi không hề mở miệng, dáng vẻ như chẳng hứng thú với bất kỳ ai hay điều gì đang diễn ra, Kiều Thuần không dám chủ động bắt chuyện với nàng.

Thẩm Nghi Chi lại đưa tay chắn rượu thay, tuy rằng đối với Thẩm Nghi Chi, chuyện đó có thể chỉ là một hành động nhỏ không đáng gì, nhưng lại làm Kiều Thần sinh ra không ít ảo tưởng.

So với Tô Tân, Thẩm Nghi Chi vẫn tốt hơn rất nhiều, ít nhất cô chưa từng nghe qua về nàng có tai tiếng gì.

Ít nhất là sạch sẽ. Kiều Thuần lúc đó đã bị rượu làm cho choáng váng đến hỏng cả đầu óc, không ngừng suy nghĩ một người chưa từng dính đến tai tiếng nam nữ, sao có thể nhìn trúng một người như cô.

Cô cố hết sức vắt óc tìm mưu kế, muốn tìm cách bắt chuyện với Thẩm Nghi Chi, kết quả là Thẩm Nghi Chi đã chủ động lên tiếng trước.

"Bao nhiêu tuổi rồi?" Nàng hỏi, giọng ôn hòa

Kiều Thuần thoáng sững người, trái tim trong khoảnh khắc như rơi mất một nhịp, cô mở to mắt, trả lời "Tôi... mười chín tuổi." 

Đôi mắt cô dường như bị men rượu làm nhiễm say, ánh nhìn trở nên ướt át, đen như mực, lộ ra vẻ ngây thơ tự nhiên.

Ánh mắt Thẩm Nghi Chi dừng lại nơi đôi mắt cô, chăm chú nhìn một lúc, có chút đột ngột nói: "Tôi từng quen một đứa trẻ, năm nay cũng mười chín tuổi."

Kiều Thuần nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, cũng không thể im lặng không trả lời, đành cứng nhắc nói: "À... trùng hợp thật."

Thẩm Nghi Chi chỉ cười nhạt, không tiếp tục trò chuyện.

Kiều Thuần âm thầm thấy buồn bực, không biết có phải mình đã lỡ lời chọc giận nàng hay không.

Hôm đó Thẩm Nghi Chi đã giúp cô chắn một lần rượu, từ đó những người cũng biết điều, không còn ai đến làm khó cô nữa. Nhờ vậy cô liền được thảnh thơi, lặng lẽ quan sát người phụ nữ bên cạnh mình.

Sao nàng ấy lại có mặt ở nơi như thế này? Đây rõ ràng không phải là kiểu môi trường nàng ấy thích.

Nàng giống như đang rất thất vọng, người như nàng cũng có lúc gặp chuyện không như ý sao?

Nàng đang có tâm sự gì chăng?

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Kiều Thuần nhờ tổ đạo diễn sắp xếp để được đưa về phòng Thẩm Nghi Chi, vốn dĩ người của tổ đạo diễn không có lá gan dám làm chuyện như vậy, nhưng nghĩ lại cả buổi tối Thẩm Nghi Chi chỉ nói chuyện với cô, còn chắn rượu giúp cô, có vẻ như cũng không hoàn toàn là không có hứng thú, nên họ liền đồng ý.

Nghe đến đây, Ninh Trĩ bỗng nhớ lại mấy tháng trước, khi còn ở đoàn phim, Thẩm Nghi Chi từng đưa cô tham dự một buổi tiệc. Hôm đó, lão bản của cô - Tô Tân cũng có mặt. Sau bữa tiệc, Tô Tân từng nói với cô một câu đầy ẩn ý.

"Trước giờ đã nghe nói Thẩm Nghi Chi thích người trẻ tuổi hơn, không ngờ tin đồn lại là thật."

Hóa ra không chỉ là lời đồn, Tô Tân chính là người đã chứng kiến tận mắt. Khi kể lại cho cô nghe, chẳng qua chỉ nói bóng gió, trêu chọc là chính.

Kiều Thuần không biết Ninh Trĩ đang nghĩ gì, tiếp tục kể chuyện.

Sau khi tắm xong bước ra, vừa thấy Thẩm Nghi Chi mở cửa đi vào.

Phát hiện trong phòng có người, nàng đầu tiên tỏ ra không vui, nhưng khi nhìn rõ là cô, sắc mặt dịu lại, đi đến hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện