Khi Ninh Trĩ đã ngủ sâu, nàng ngắm nhìn cô thật lâu, muốn khiến cô vui vui, muốn đối xử thật tốt với cô, cũng bất giác nhớ về rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Không khí đã hoàn toàn thay đổi, khi trời vừa sáng, nàng liền gọi điện thoại về nhà, muốn xin cách thức nấu món canh này cho cô.
Ninh Trĩ nghe nàng nói là còn nhớ rõ, lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đôi mắt ôn hòa sâu lắng của Thẩm Nghi Chi khiến Ninh Trĩ vừa thích lại vừa có chút ngại ngùng, một bên cô vừa nói, vừa lùi dần về phía cửa: "Em đi rửa mặt!"
Nói rồi liền chạy mất.
Ninh Trĩ chạy nhanh lên lầu như một cơn gió, rồi lại vội vã quay trở xuống.
Lúc quay lại, trên cổ tay Ninh Trĩ đã đeo chiếc đồng hồ mà Thẩm Nghi Chi tặng hôm qua.
Thẩm Nghi Chi đã dọn xong bữa, đang vào bàn chờ Ninh Trĩ
Ninh Trĩ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nghi Chi, cầm lấy muỗng húp hai thìa canh, rồi ngập ngừng vài giây, vẫn không kìm được mà hỏi: "Có phải vì chị thích em, nên mới tặng đồng hồ không?"
Lúc cô nói ba chữ "thích em", thanh âm có chút thấp hèn hẳn đi, lời nói cũng có chút lúng túng, tựa như đang rất ngại ngùng khi nhắc đến chuyện này, nhưng lại nhất định muốn hỏi cho rõ ràng.
Thẩm Nghi Chi đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy mong đợi của Ninh Trĩ, thừa nhận: "Đúng vậy."
Khóe môi Ninh Trĩ khẽ cong lên, đôi mắt cũng trở nên sáng ngời.
"Còn cả con búp bê gốm, chiếc mũ tiểu hồng nhỏ, đều là vì thích em," Thẩm Nghi Chi nói tiếp, đem hết tâm tư giấu kín trước kia thành thật thổ lộ.
Mặt Ninh Trĩ như bốc cháy, cô khẽ "Ừm" một tiếng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Em đoán được rồi." Nhưng thực ra từ cổ cô đã đỏ bừng, lan dần đến tận mang tai.
Thẩm Nghi Chi vốn đã biết Ninh Trĩ rất dễ thẹn thùng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô đỏ mặt vì lời mình nói, vẫn không khỏi thấy rung động.
Sau khi ăn xong, Ninh Trĩ giúp Thẩm Nghi Chi dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn và nhà bếp.
Rồi nàng nhìn ra sân, qua lớp kính thấy nắng lên rất đẹp, nhất định đòi ra ngoài phơi nắng một lát.
Dĩ nhiên Thẩm Nghi Chi chiều theo cô, dù vừa mới ăn trưa xong, nàng vẫn chuẩn bị một bình trà tiêu thực và một đĩa đồ ăn vặt, bày lên bàn ngoài sân.
Mặt cỏ ngoài sân đã héo vàng, dẫm lên ống quần rất dễ dính đầy cọng khô.
Ninh Trĩ cúi đầu dùng tay quệt những cọng cỏ dính trên ống quần, nhưng càng quệt lại càng dính nhiều hơn, cô thấy chơi thực vui, cứ mải mê gỡ cỏ. Quệt một lúc, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Nghi Chi đang ngồi bên cạnh, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt Thẩm Nghi Chi dừng lại nơi những mảnh cỏ vụn trên ống quần Ninh Trĩ, thấy cô nghịch ngợm nàng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn lên gương mặt cô rồi khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như làn nước mùa xuân.
Đây là một ngày hiếm hoi ấm áp giữa cuối thu.
Ninh Trĩ bất chợt nhớ lại một câu thơ từng học: Sống giữa nhân gian đáng quý này, mặt trời rực rỡ, làn nước dịu êm.
Cũng giống như bây giờ vậy, chỉ ở nhà, chỉ có hai người, chẳng cần làm gì đặc biệt, chỉ đơn giản là bên nhau, sống chậm lại giữa những khoảng thời gian lặng lẽ, thế thôi cũng đã đủ tốt đẹp rồi.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu có thể cứ mãi như thế thì tốt biết bao.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ mới nảy ra chưa đầy một giờ đồng hồ, thì sự yên bình thuộc về hai người đã bị phá vỡ.
Lúc hai giờ chiều, ánh nắng khiến người ta mơ màng buồn ngủ, từng đợt từng đợt len lỏi trong không khí, khiến cả người rơi vào trạng thái lười biếng.
Ninh Trĩ vươn vai một cái, kéo ống tay áo Thẩm Nghi Chi, muốn rủ nàng vào nhà.
Thẩm Nghi Chi đứng dậy, các nàng vừa đi được vài bước thì điện thoại của Ninh Trĩ vang lên, có người gọi đến.
Trên màn hình hiện lên hai chữ "Giang Bằng", là người đại diện của Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ không né tránh Thẩm Nghi Chi, tùy ý bắt máy một cách thản nhiên.
Hai người đi vào trong nhà, Ninh Trĩ tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, kéo tay Thẩm Nghi Chi lại, ngẩng đầu nhìn nàng, ra hiệu nàng đừng rời đi.
Thẩm Nghi Chi liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, chờ cô nói chuyện điện thoại xong.
Ninh Trĩ khi trò chuyện với người đại diện khác hẳn so với lúc nói chuyện với Thẩm Nghi Chi, vững vàng và điềm tĩnh hơn, giống như trở thành một người trưởng thành đang xử lý những việc phức tạp.
Thẩm Nghi Chi nghe thấy liền muốn đưa tay xoa đầu cô một cái, nhưng vẫn cố nhịn không muốn làm phiền cô trong lúc đang xây hình tượng chuyên nghiệp.
Chỉ nói được vài câu Ninh Trĩ đã cau mày lại, ánh mắt nhìn qua Thẩm Nghi Chi một cái thật nhanh, rồi hạ giọng hỏi: "Gấp như vậy sao?"
Thẩm Nghi Chi lập tức hiểu ra chuyện gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ninh Trĩ mím môi, ánh mắt nhìn Thẩm Nghi Chi đầy rối rắm và lúng túng, hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt, cô trầm mặc một hồi lâu.
Không biết người bên kia điện thoại đã nói gì, chỉ thấy Ninh Trĩ cúi đầu xuống, từng sợi tóc như phủ đầy thất vọng, giọng khẽ khàng nói một câu: "Em biết rồi." , rồi cúp máy.
Thẩm Nghi Chi đã đoán ra được phần nào, chắc là đã có việc gấp yêu cầu Ninh Trĩ phải lập tức đi ngay.
Chuyện này không có gì lạ, bản thân nàng trước đây cũng từng không ít lần bị gọi đi đột xuất như vậy, không thể từ chối.
Ninh Trĩ tỏ ra vô cùng buồn bực, như thể đang khó mở lời, đôi môi gắt gao mím chặt.
Thẩm Nghi Chi cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ, lẽ ra nàng nên chủ động hỏi han, để Ninh Trĩ đỡ khó xử, đỡ cảm thấy có lỗi, chính là lúc này nàng lại nhất thời không mở miệng nổi.
Hôm nay thực sự rất đặc biệt, là ngày đầu tiên các nàng ở bên nhau, nàng vốn chỉ muốn được ở bên cô suốt cả ngày.
Cảm giác như một ngọn lửa đang cháy rực bị dội thẳng một chậu nước lạnh, dữ dội rồi chợt tắt, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Hai người cứ thế giằng co một lúc lâu, cuối cùng Ninh Trĩ mới ngẩng đầu lên, trong mắt nàng ánh lên sự áy náy: "Em phải đi rồi, bốn giờ có chuyến bay."
Thẩm Nghi Chi lúc này lại bị một cọng cỏ vàng khô dính trên tóc cô thu hút sự chú ý.
Thẩm Nghi Chi giơ tay giúp cô gỡ cọng cỏ dính trên tóc xuống, tiện tay nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vừa rồi còn rực rỡ, giờ đã bắt đầu khuất dần sau sườn núi. Gió nhẹ nổi lên, tuy vẫn còn chút ánh mặt trời, nhưng không khí đã mang theo cái lạnh và sự hiu quạnh.
Thẩm Nghi Chi thu lại cảm xúc, mỉm cười nói: "Vậy để chị đưa em ra sân bay."
Trên đường đến sân bay, Ninh Trĩ kể sơ qua chuyện đã xảy ra, là do cô làm người đại diện cho một thương hiệu, bộ sưu tập xuân mới chuẩn bị ra mắt, nhưng chưa kịp công bố thì bản thiết kế đã bị rò rỉ. Tuy phía thương hiệu đã phản ứng nhanh chóng, lập tức truy ra nội gián, nhưng thiết kế đã bị phát tán ra ngoài.
Cách đối phó duy nhất lúc này là phong tỏa tin tức, công bố sớm sản phẩm, đồng thời yêu cầu người phát ngôn là Ninh Trĩ phối hợp toàn diện.
Đây là một trong những hợp đồng quảng cáo quan trọng nhất của Ninh Trĩ , trong hợp đồng cũng có điều khoản ràng buộc về việc bảo vệ hình ảnh thương hiệu, côkhông thể không tuân thủ.
Thẩm Nghi Chi lặng lẽ nghe cô nói hết, sau đó thản nhiên nói đúng trọng tâm: "Em hẳn là nên đi."
Ninh Trĩ vốn định nói lời xin lỗi, nhưng trước sự điềm tĩnh và lý trí của Thẩm Nghi Chi, cô lại không thể mở miệng.
Trong lòng Ninh Trĩ nặng trĩu, cô chợt nghĩ mình đột ngột rời đi như vậy, Thẩm Nghi Chi có không nỡ không? Nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ lại, bản thân được như vậy đã là quá may mắn rồi, các nàng ở bên nhau, đã có một ngày trọn vẹn tốt đẹp đến thế, còn gì để không hài lòng nữa?
Xe dừng ở làn đường bên ngoài sân bay.
Thẩm Nghi Chi siết chặt tay cô một chút, dặn dò: "Khi đến nơi rồi, nhớ phải báo tin bình an cho chị."
Ninh Trĩ gật đầu, cố nặn ra tươi cười, nhỏ nhẹ đáp: "Được."
Cô không biết nụ cười của mình lúc này gượng gạo đến thế nào, đôi mắt trong veo ngấn nước, nhìn vô cùng đáng thương.
Làm Thẩm Nghi Chi thấy rất khó chịu, nàng khẽ vuốt tóc Ninh Trĩ, dịu dàng an ủi: "Nghe lời, lúc nào rảnh, chị sẽ lập tức đến tìm em."
"Em vốn dĩ đã rất nghe lời mà..." Ninh Trĩ khẽ thấp giọng nói, mắt không rời khỏi nàng, cuối cùng vẫn không kìm được lòng tham, nửa như cầu xin, nửa như làm nũng: "Nhưng nếu bây giờ chị ôm em một cái, em sẽ càng nghe lời hơn nữa."
Thẩm Nghi Chi không chút do dự, cúi người ôm chặt lấy Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy, cô tựa đầu vào vai Thẩm Nghi Chi, khẽ khàng nói: "Em sẽ rất ngoan, sẽ nghe lời chị." Nhịn không được, lại khẽ thì thầm: "Em sẽ mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ đến chị... Thẩm Nghi Chi, em sẽ nhớ chị nhiều lắm."
Từ lúc Ninh Trĩ cúp điện thoại, Thẩm Nghi Chi đã cảm thấy không nỡ rời xa cô, bởi vì hôm nay các nàng lẽ ra nên ở bên nhau cả ngày không bị ai quấy rầy, không có bất kỳ chuyện gì xen vào.
Nàng biết công việc là không thể tránh khỏi, nàng hiểu cũng lý trí mà chấp nhận. Dù có không cam lòng, vẫn tự nhủ chỉ cần đợi thêm một chút, sau này các nàng vẫn còn rất nhiều thời gian.
Vì thế, nàng luôn cố tỏ ra điềm tĩnh, cố gắng kìm nén cảm xúc, để Ninh Trĩ có thể an tâm mà rời đi.
Nhưng giờ phút này, khi Ninh Trĩ thì thầm một câu như vậy, trong mọi lý trí trong Thẩm Nghi Chi phút chốc sụp đổ, một ý nghĩ chợt trào lên mãnh liệt muốn giữ cô ở lại, muốn cô đừng đi.
--- HẾT CHƯƠNG 71 ---
Không khí đã hoàn toàn thay đổi, khi trời vừa sáng, nàng liền gọi điện thoại về nhà, muốn xin cách thức nấu món canh này cho cô.
Ninh Trĩ nghe nàng nói là còn nhớ rõ, lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đôi mắt ôn hòa sâu lắng của Thẩm Nghi Chi khiến Ninh Trĩ vừa thích lại vừa có chút ngại ngùng, một bên cô vừa nói, vừa lùi dần về phía cửa: "Em đi rửa mặt!"
Nói rồi liền chạy mất.
Ninh Trĩ chạy nhanh lên lầu như một cơn gió, rồi lại vội vã quay trở xuống.
Lúc quay lại, trên cổ tay Ninh Trĩ đã đeo chiếc đồng hồ mà Thẩm Nghi Chi tặng hôm qua.
Thẩm Nghi Chi đã dọn xong bữa, đang vào bàn chờ Ninh Trĩ
Ninh Trĩ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nghi Chi, cầm lấy muỗng húp hai thìa canh, rồi ngập ngừng vài giây, vẫn không kìm được mà hỏi: "Có phải vì chị thích em, nên mới tặng đồng hồ không?"
Lúc cô nói ba chữ "thích em", thanh âm có chút thấp hèn hẳn đi, lời nói cũng có chút lúng túng, tựa như đang rất ngại ngùng khi nhắc đến chuyện này, nhưng lại nhất định muốn hỏi cho rõ ràng.
Thẩm Nghi Chi đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy mong đợi của Ninh Trĩ, thừa nhận: "Đúng vậy."
Khóe môi Ninh Trĩ khẽ cong lên, đôi mắt cũng trở nên sáng ngời.
"Còn cả con búp bê gốm, chiếc mũ tiểu hồng nhỏ, đều là vì thích em," Thẩm Nghi Chi nói tiếp, đem hết tâm tư giấu kín trước kia thành thật thổ lộ.
Mặt Ninh Trĩ như bốc cháy, cô khẽ "Ừm" một tiếng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Em đoán được rồi." Nhưng thực ra từ cổ cô đã đỏ bừng, lan dần đến tận mang tai.
Thẩm Nghi Chi vốn đã biết Ninh Trĩ rất dễ thẹn thùng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô đỏ mặt vì lời mình nói, vẫn không khỏi thấy rung động.
Sau khi ăn xong, Ninh Trĩ giúp Thẩm Nghi Chi dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn và nhà bếp.
Rồi nàng nhìn ra sân, qua lớp kính thấy nắng lên rất đẹp, nhất định đòi ra ngoài phơi nắng một lát.
Dĩ nhiên Thẩm Nghi Chi chiều theo cô, dù vừa mới ăn trưa xong, nàng vẫn chuẩn bị một bình trà tiêu thực và một đĩa đồ ăn vặt, bày lên bàn ngoài sân.
Mặt cỏ ngoài sân đã héo vàng, dẫm lên ống quần rất dễ dính đầy cọng khô.
Ninh Trĩ cúi đầu dùng tay quệt những cọng cỏ dính trên ống quần, nhưng càng quệt lại càng dính nhiều hơn, cô thấy chơi thực vui, cứ mải mê gỡ cỏ. Quệt một lúc, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Nghi Chi đang ngồi bên cạnh, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt Thẩm Nghi Chi dừng lại nơi những mảnh cỏ vụn trên ống quần Ninh Trĩ, thấy cô nghịch ngợm nàng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn lên gương mặt cô rồi khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như làn nước mùa xuân.
Đây là một ngày hiếm hoi ấm áp giữa cuối thu.
Ninh Trĩ bất chợt nhớ lại một câu thơ từng học: Sống giữa nhân gian đáng quý này, mặt trời rực rỡ, làn nước dịu êm.
Cũng giống như bây giờ vậy, chỉ ở nhà, chỉ có hai người, chẳng cần làm gì đặc biệt, chỉ đơn giản là bên nhau, sống chậm lại giữa những khoảng thời gian lặng lẽ, thế thôi cũng đã đủ tốt đẹp rồi.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu có thể cứ mãi như thế thì tốt biết bao.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ mới nảy ra chưa đầy một giờ đồng hồ, thì sự yên bình thuộc về hai người đã bị phá vỡ.
Lúc hai giờ chiều, ánh nắng khiến người ta mơ màng buồn ngủ, từng đợt từng đợt len lỏi trong không khí, khiến cả người rơi vào trạng thái lười biếng.
Ninh Trĩ vươn vai một cái, kéo ống tay áo Thẩm Nghi Chi, muốn rủ nàng vào nhà.
Thẩm Nghi Chi đứng dậy, các nàng vừa đi được vài bước thì điện thoại của Ninh Trĩ vang lên, có người gọi đến.
Trên màn hình hiện lên hai chữ "Giang Bằng", là người đại diện của Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ không né tránh Thẩm Nghi Chi, tùy ý bắt máy một cách thản nhiên.
Hai người đi vào trong nhà, Ninh Trĩ tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, kéo tay Thẩm Nghi Chi lại, ngẩng đầu nhìn nàng, ra hiệu nàng đừng rời đi.
Thẩm Nghi Chi liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, chờ cô nói chuyện điện thoại xong.
Ninh Trĩ khi trò chuyện với người đại diện khác hẳn so với lúc nói chuyện với Thẩm Nghi Chi, vững vàng và điềm tĩnh hơn, giống như trở thành một người trưởng thành đang xử lý những việc phức tạp.
Thẩm Nghi Chi nghe thấy liền muốn đưa tay xoa đầu cô một cái, nhưng vẫn cố nhịn không muốn làm phiền cô trong lúc đang xây hình tượng chuyên nghiệp.
Chỉ nói được vài câu Ninh Trĩ đã cau mày lại, ánh mắt nhìn qua Thẩm Nghi Chi một cái thật nhanh, rồi hạ giọng hỏi: "Gấp như vậy sao?"
Thẩm Nghi Chi lập tức hiểu ra chuyện gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ninh Trĩ mím môi, ánh mắt nhìn Thẩm Nghi Chi đầy rối rắm và lúng túng, hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt, cô trầm mặc một hồi lâu.
Không biết người bên kia điện thoại đã nói gì, chỉ thấy Ninh Trĩ cúi đầu xuống, từng sợi tóc như phủ đầy thất vọng, giọng khẽ khàng nói một câu: "Em biết rồi." , rồi cúp máy.
Thẩm Nghi Chi đã đoán ra được phần nào, chắc là đã có việc gấp yêu cầu Ninh Trĩ phải lập tức đi ngay.
Chuyện này không có gì lạ, bản thân nàng trước đây cũng từng không ít lần bị gọi đi đột xuất như vậy, không thể từ chối.
Ninh Trĩ tỏ ra vô cùng buồn bực, như thể đang khó mở lời, đôi môi gắt gao mím chặt.
Thẩm Nghi Chi cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ, lẽ ra nàng nên chủ động hỏi han, để Ninh Trĩ đỡ khó xử, đỡ cảm thấy có lỗi, chính là lúc này nàng lại nhất thời không mở miệng nổi.
Hôm nay thực sự rất đặc biệt, là ngày đầu tiên các nàng ở bên nhau, nàng vốn chỉ muốn được ở bên cô suốt cả ngày.
Cảm giác như một ngọn lửa đang cháy rực bị dội thẳng một chậu nước lạnh, dữ dội rồi chợt tắt, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Hai người cứ thế giằng co một lúc lâu, cuối cùng Ninh Trĩ mới ngẩng đầu lên, trong mắt nàng ánh lên sự áy náy: "Em phải đi rồi, bốn giờ có chuyến bay."
Thẩm Nghi Chi lúc này lại bị một cọng cỏ vàng khô dính trên tóc cô thu hút sự chú ý.
Thẩm Nghi Chi giơ tay giúp cô gỡ cọng cỏ dính trên tóc xuống, tiện tay nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vừa rồi còn rực rỡ, giờ đã bắt đầu khuất dần sau sườn núi. Gió nhẹ nổi lên, tuy vẫn còn chút ánh mặt trời, nhưng không khí đã mang theo cái lạnh và sự hiu quạnh.
Thẩm Nghi Chi thu lại cảm xúc, mỉm cười nói: "Vậy để chị đưa em ra sân bay."
Trên đường đến sân bay, Ninh Trĩ kể sơ qua chuyện đã xảy ra, là do cô làm người đại diện cho một thương hiệu, bộ sưu tập xuân mới chuẩn bị ra mắt, nhưng chưa kịp công bố thì bản thiết kế đã bị rò rỉ. Tuy phía thương hiệu đã phản ứng nhanh chóng, lập tức truy ra nội gián, nhưng thiết kế đã bị phát tán ra ngoài.
Cách đối phó duy nhất lúc này là phong tỏa tin tức, công bố sớm sản phẩm, đồng thời yêu cầu người phát ngôn là Ninh Trĩ phối hợp toàn diện.
Đây là một trong những hợp đồng quảng cáo quan trọng nhất của Ninh Trĩ , trong hợp đồng cũng có điều khoản ràng buộc về việc bảo vệ hình ảnh thương hiệu, côkhông thể không tuân thủ.
Thẩm Nghi Chi lặng lẽ nghe cô nói hết, sau đó thản nhiên nói đúng trọng tâm: "Em hẳn là nên đi."
Ninh Trĩ vốn định nói lời xin lỗi, nhưng trước sự điềm tĩnh và lý trí của Thẩm Nghi Chi, cô lại không thể mở miệng.
Trong lòng Ninh Trĩ nặng trĩu, cô chợt nghĩ mình đột ngột rời đi như vậy, Thẩm Nghi Chi có không nỡ không? Nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ lại, bản thân được như vậy đã là quá may mắn rồi, các nàng ở bên nhau, đã có một ngày trọn vẹn tốt đẹp đến thế, còn gì để không hài lòng nữa?
Xe dừng ở làn đường bên ngoài sân bay.
Thẩm Nghi Chi siết chặt tay cô một chút, dặn dò: "Khi đến nơi rồi, nhớ phải báo tin bình an cho chị."
Ninh Trĩ gật đầu, cố nặn ra tươi cười, nhỏ nhẹ đáp: "Được."
Cô không biết nụ cười của mình lúc này gượng gạo đến thế nào, đôi mắt trong veo ngấn nước, nhìn vô cùng đáng thương.
Làm Thẩm Nghi Chi thấy rất khó chịu, nàng khẽ vuốt tóc Ninh Trĩ, dịu dàng an ủi: "Nghe lời, lúc nào rảnh, chị sẽ lập tức đến tìm em."
"Em vốn dĩ đã rất nghe lời mà..." Ninh Trĩ khẽ thấp giọng nói, mắt không rời khỏi nàng, cuối cùng vẫn không kìm được lòng tham, nửa như cầu xin, nửa như làm nũng: "Nhưng nếu bây giờ chị ôm em một cái, em sẽ càng nghe lời hơn nữa."
Thẩm Nghi Chi không chút do dự, cúi người ôm chặt lấy Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy, cô tựa đầu vào vai Thẩm Nghi Chi, khẽ khàng nói: "Em sẽ rất ngoan, sẽ nghe lời chị." Nhịn không được, lại khẽ thì thầm: "Em sẽ mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ đến chị... Thẩm Nghi Chi, em sẽ nhớ chị nhiều lắm."
Từ lúc Ninh Trĩ cúp điện thoại, Thẩm Nghi Chi đã cảm thấy không nỡ rời xa cô, bởi vì hôm nay các nàng lẽ ra nên ở bên nhau cả ngày không bị ai quấy rầy, không có bất kỳ chuyện gì xen vào.
Nàng biết công việc là không thể tránh khỏi, nàng hiểu cũng lý trí mà chấp nhận. Dù có không cam lòng, vẫn tự nhủ chỉ cần đợi thêm một chút, sau này các nàng vẫn còn rất nhiều thời gian.
Vì thế, nàng luôn cố tỏ ra điềm tĩnh, cố gắng kìm nén cảm xúc, để Ninh Trĩ có thể an tâm mà rời đi.
Nhưng giờ phút này, khi Ninh Trĩ thì thầm một câu như vậy, trong mọi lý trí trong Thẩm Nghi Chi phút chốc sụp đổ, một ý nghĩ chợt trào lên mãnh liệt muốn giữ cô ở lại, muốn cô đừng đi.
--- HẾT CHƯƠNG 71 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương