Giống như có một luồng điện rất nhẹ chạy khắp tứ chi, lan đến trái tim, ngay cả vành tai cũng nóng lên đôi chút.

Ninh Trĩ khó mà kìm được niềm vui trong lòng, bởi vì bức ảnh ấy, lời "Ngủ ngon" ấy từ Thẩm Nghi Chi, phảng phất như nói riêng cho cô nghe.

Như thể giữa hai người đã thiết lập một mối liên kết bí mật nào đó, không muốn để ai khác biết.

Ninh Trĩ vội mở giao diện WeChat, cuộc trò chuyện giữa cô và Thẩm Nghi Chi vẫn dừng lại ở câu: "Đừng buồn nữa, mời chị ngắm hoàng hôn."

Đầu ngón tay cô bởi vì kích động mà tê nhẹ, nhập vào hai chữ "Ngủ ngon", định gửi đi, nhưng rồi theo thói quen lại do dự.

Câu "Ngủ ngon" kia chưa chắc là dành riêng cho cô, việc dùng chính bức ảnh đó cũng có thể chỉ là vừa lúc thích hợp.

Bài đăng trên Weibo chỉ trong vài phút đã có hàng ngàn bình luận, có người đáp lại "Ngủ ngon", có người hào hứng chia sẻ niềm vui của mình với Thẩm Nghi Chi, cũng có fan cứng lâu năm vui mừng nói "Cuối cùng chị Nguyệt Càng Bác đã xuất hiện!"

Fan lúc này, quả thật rất dễ thương.

Tâm trạng kích động của Ninh Trĩ dần dịu xuống, nhưng niềm vui âm thầm trong đáy lòng vẫn không hề tan biến.

Mặc kệ lời chúc ngủ ngon này có phải dành riêng cho cô hay không, thì nó vẫn đủ quý giá. Cô chụp màn hình bài đăng ấy, lưu lại cẩn thận, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Tối nay đến cả giấc mơ cũng ngọt ngào.

"Nghi Chi." Trợ lý bên cạnh khẽ gọi một tiếng, kéo sự chú ý của Thẩm Nghi Chi quay về.

Thẩm Nghi Chi dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của trợ lý trong gương trước mặt, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chuyên viên tạo hình đang giúp nàng cởi bộ lễ phục theo yêu cầu.

Tiệc rượu vừa kết thúc, nàng nhìn thấy bức ảnh mà Ninh Trĩ vừa chia sẻ lại, định lúc nào đó sẽ nhắn lại cho cô, nhưng chợt nhớ ra trong nước lúc này đã là nửa đêm.

Một ý nghĩ đột ngột nảy lên trong đầu nàng.

Nàng không trực tiếp trả lời Ninh Trĩ, mà lưu lại bức ảnh hoàng hôn kia rồi đăng lên Weibo, kèm lời chúc "Ngủ ngon", cùng Ninh Trĩ nói chúc ngủ ngon, sau đó liền chờ đợi phản ứng từ Ninh Trĩ.

Tài khoản Weibo của nàng và Ninh Trĩ vẫn chưa theo dõi lẫn nhau, nếu Ninh Trĩ nhìn thấy bài đăng, chứng tỏ cô ấy đã chủ động vào trang cá nhân của nàng.

Nhưng đã hơn nửa tiếng trôi qua, Ninh Trĩ vẫn không có động tĩnh gì.

"Thương hiệu dời lịch trình sáng ngày kia sang tối mai, vậy chúng ta có cần đổi vé máy bay không?" Trợ lý hỏi.

Thẩm Nghi Chi tính toán thời gian một chút, nếu đổi chuyến bay, nàng có thể kịp theo dõi buổi livestream của Ninh Trĩ vào thứ Bảy.

Trang điểm tẩy xong, trợ lý và chuyên viên tạo hình cùng nhau rời đi.

Ninh Trĩ vẫn chưa trả lời.

Thẩm Nghi Chi suy nghĩ là cô ấy đã ngủ rồi sao, hay là không nhìn thấy? Hay là nhìn thấy rồi nhưng hoàn toàn không để tâm? Nàng bước vào phòng tắm, cả điện thoại cũng mang theo, cột tóc và đội mũ tắm, rồi vẫn không nhịn được lại mở màn hình, vẫn không có tin nhắn nào từ Ninh Trĩ.

Tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, mọi thứ vẫn như cũ.

Thẩm Nghi Chi cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm đang len lỏi trong lòng, như thể đang lơ lửng giữa không trung, mông lung nửa vời, vừa mong đợi lại vừa bất an, lo được lo mất.

Ninh Trĩ thuận lợi ôn tập và thi lại suôn sẻ, mãi đến chiều tối thứ Bảy.

Giang Bằng mang thiết bị thu âm mà công ty mua cho cô đến tận nơi, giúp cô lắp đặt từng món một.

Từng chiếc thiết bị chuyên nghiệp được bày ra trong phòng, nhưng Giang Bằng vẫn không yên tâm, lo lắng hỏi: "Hay là để anh tìm cho em một dàn nhạc đệm chuyên nghiệp? Hoặc bây giờ chuyển sang phòng thu của công ty vẫn còn kịp đấy."

Ninh Trĩ đang điều chỉnh trình phát trực tiếp, không ngẩng đầu lên mà đáp: "Chỉ là tùy tiện tâm sự thôi, hát không phải là trọng điểm, anh đừng căng thẳng quá."

Giang Bằng thở dài: "Sao mà không căng thẳng được? Thiết bị mà không đủ chất lượng, hiệu ứng livestream không tốt, fan thế nào cũng nghi ngờ công ty không coi trọng em, rồi đổ giận lên cái người quản lý này, em bảo anh sống sao nổi!"

Đa phần fan đều rất bênh thần tượng, đối với tài nguyên và đãi ngộ của nghệ sĩ, họ soi kỹ từng chút một, hễ có chút sơ suất gì, cả ekip sẽ bị lôi ra chỉ trích.

Giang Bằng thật sự là rất sợ bị mắng.

Ninh Trĩ vì câu "Ngủ ngon" kia của Thẩm Nghi Chi mà mấy ngày nay tâm trạng rất tốt, nghe giọng điệu đáng thương của Giang Bằng, cô cũng không nỡ, vỗ nhẹ vai hắn, xem như an ủi.

Giang Bằng cũng chỉ thuận miệng than thở một chút, hắn đi ra phòng khách, nhìn quanh một vòng, thầm nghĩ Ninh Trĩ nên cân nhắc chuyển nhà, căn hộ này là công ty tìm cho cô từ khi mới xuất đạo năm ngoái, với một tân binh lúc đó, điều kiện ở đây đã có thể xem là rất tốt.

Nhưng hiện tại nhìn lại, nơi này có phần hơi chật hẹp, điều quan trọng hơn là hệ thống an ninh trong khu căn hộ cũng không thật sự nghiêm ngặt.

Còn chưa kịp mở miệng đề cập, điện thoại của Ninh Trĩ bỗng vang lên, cô quay đầu liếc nhìn, nhanh chóng với tay bắt máy, đôi mắt trong nháy mắt lập tức tràn ngập ý cười, giọng nói tuy cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự vui mừng: "Ôla?"

Giang Bằng nhìn thấy loạt biểu cảm thay đổi trên gương mặt cô, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

"Chị đã về rồi à?" Ninh Trĩ kinh ngạc hỏi, ngữ khí cũng cao lên, nhưng câu sau lại hạ thấp xuống, "À, đổi lịch trình, về sớm hơn."

"Bây giờ em có tiện gặp không? Tôi có mang quà về cho em." Thẩm Nghi Chi vừa bước ra khỏi sảnh sân bay, vừa nói.

Ninh Trĩ lập tức bật dậy khỏi ghế, nhưng khi nhìn lên đồng hồ treo tường, nét mặt hưng phấn của cô chợt tắt, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Tối nay tôi phải livestream, không ra ngoài được... hay là để mai được không?"

Cô vừa nói lời này vừa có chút lo lắng bất an, sợ ngày mai Thẩm Nghi Chi sẽ bận, không thể đem món quà cho cô.

"Em ở đâu? Tôi có thể qua đó." Thẩm Nghi Chi giọng điệu tự nhiên mà đáp.

Cảm giác bất an trong lòng Ninh Trĩ lập tức tan biến như mây khói, giữa hàng mày ngập tràn niềm vui, âm điệu mang theo chút rụt rè, cố tình kéo dài, chậm rãi nói: "Cũng không phải là không được, vậy tôi gửi địa chỉ cho chị nha."

Cúp máy xong, cô mở WeChat gõ địa chỉ nhà mình gửi cho Thẩm Nghi Chi. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Bằng đang nghiêng người qua, cố nhìn vào màn hình.

Cô lập tức nghiêng người né đi, bất mãn hỏi: "Anh làm gì thế?"

Giang Bằng khẽ ho một tiếng, hỏi: "Là ai vậy?"

"Thẩm Nghi Chi, nàng đang đến đây." Ninh Trĩ trả lời rất thản nhiên, không hề giấu giếm.

Vừa nghe đến cái tên "Thẩm Nghi Chi", Giang Bằng lập tức thở phào, biểu tình cũng bình thường lại.

Tuy nhiên nghĩ nghĩ lại một lát, hắn vẫn nhắc nhở: "Nếu yêu đương thì phải báo cáo với công ty, rõ ràng minh bạch đấy nhé."

Ninh Trĩ ngơ ngác: "Tôi có yêu đương đâu."

Nói xong, cô liếc nhìn thấy chiếc gương nhỏ trên bàn, liền đưa tay cầm lên soi.

"Không có thì tốt rồi." Giang Bằng lập tức nói.

Nhìn thấy Ninh Trĩ đang cau mày nhìn chằm chằm vào vết mụn trên trán đã gần như biến mất, vẻ mặt buồn bực, hắn không nhịn được hỏi tiếp: "Em với Thẩm Nghi Chi thân thiết từ bao giờ vậy?"

Ninh Trĩ quay sang ánh mắt đầy khó hiểu nhìn hắn.

Giang Bằng chỉ vào chiếc gương trong tay cô, nghiêm túc nói: "Em để ý ngoại hình như vậy, cộng thêm biểu cảm lúc nãy khi nói chuyện với cô ấy, trông chẳng khác gì một người vừa nhận điện thoại từ người mình thích."

Ninh Trĩ khựng lại, lặng lẽ đặt gương xuống bàn.

Rõ ràng đến vậy sao? Cô thầm nghĩ, như vậy thì không ổn rồi.

Khi Thẩm Nghi Chi đến nơi, trời đã tối hẳn, buổi livestream của Ninh Trĩ còn chưa nửa tiếng nữa là bắt đầu.

Ninh Trĩ lập tức chạy như bay xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe dừng trong bóng tối.

Ánh mắt cô sáng rực lên, vội vàng chạy tới, kéo cửa xe ra, đèn trần trong xe bật sáng, Thẩm Nghi Chi ngồi bên trong, quay đầu lại nhìn cô, khẽ cười: "Lên xe đi."

Ninh Trĩ im lặng ngồi vào, có chút rụt rè dựa vào cánh cửa xe.

Đôi mắt Thẩm Nghi Chi dưới ánh đèn mờ ấm áp mà dịu dàng, Ninh Trĩ liếc nhìn nàng, khẽ hỏi: "Đi đường có mệt không?"

"Còn ổn." Thẩm Nghi Chi trả lời ngắn gọn.

Nàng cúi người ra ghế sau, lấy một chiếc hộp đưa cho Ninh Trĩ.

Hộp quà được gói rất tinh tế và đẹp mắt, Ninh Trĩ nhận lấy, nhẹ nhàng nói cảm ơn, cúi đầu nhìn hộp quà, trong lòng tò mò không biết bên trong là gì.

"Mở ra xem đi." Giọng Thẩm Nghi Chi nhẹ nhàng như gió thoảng.

Ninh Trĩ ngoan ngoãn nghe lời mà gỡ lớp giấy gói bên ngoài, sau đó mở nắp hộp, bên trong là một chiếc mũ bucket, loại mũ ngư dân.

Vừa nhìn thấy, Ninh Trĩ đã rất thích, cô cầm chiếc mũ lên, mới phát hiện bên hông mũ có thêu một bông hồng nhỏ mọc lên giữa một tinh cầu rực rỡ.

Ninh Trĩ mừng rỡ nhìn về phía Thẩm Nghi Chi. Thẩm Nghi Chi khẽ cười, nói: "Đội lên thử xem."

Ninh Trĩ gật đầu, đội lên, rất vừa vặn, chỉ tiếc là cô không thể tự mình nhìn thấy, đành ngập ngừng hỏi: "Đẹp không?"

Thẩm Nghi Chi nghiêng người lại gần, đưa tay nhẹ nhàng nâng vành mũ của cô lên, sau đó chỉnh lại vài sợi tóc bên tai, đầu ngón tay lạnh như băng vô tình chạm vào da bên tai Ninh Trĩ.

Nơi bị chạm vào khẽ ngứa, Ninh Trĩ căng thẳng đến mức không dám thở, ngơ ngác nhìn gương mặt Thẩm Nghi Chi đang ở rất gần.

Thẩm Nghi Chi chỉnh tóc xong, tay thuận thế đặt nhẹ lên vai Ninh Trĩ, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Ninh Trĩ.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể chạm vào nhau, đôi mắt của Thẩm Nghi Chi sâu thẳm, chăm chú nhìn mang một cảm giác như đang giấu cả một thế giới.

Toàn bộ những lời tự nhủ "Phải giữ bình tĩnh trước mặt Thẩm Nghi Chi" mà Ninh Trĩ từng dặn lòng, giờ phút này đều tan biến sạch sẽ, cô thất thần đối diện với ánh mắt nàng.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Nghi Chi lấy lại bình tĩnh trước, ngồi thẳng lại, ngừng vài giây, mới chậm rãi trả lời câu hỏi ban nãy: "Rất hợp với em, rất đẹp."

Ninh Trĩ "Ừ" một tiếng, hơi có chút ngượng ngùng quay đầu nhìn về phía trước, nhưng không tháo chiếc mũ xuống, vẫn cứ mang như vậy.

Bầu không khí trở nên lạ lùng, Thẩm Nghi Chi cũng không nói gì thêm, chỉ như một bóng nhỏ đứng trong không gian, sự yên lặng lan tỏa bao trùm, Ninh Trĩ mơ hồ cảm nhận được không khí có phần ngột ngạt, nặng nề hơn.

Đôi môi nàng có chút hơi khô, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu rồi, em nên về đi." Thẩm Nghi Chi nhẹ nhàng nói.

Ninh Trĩ gật đầu.

Cô xuống lầu chỉ chưa đến mười phút, chỉ là nhận một món quà, cũng chưa kịp nói thêm câu nào, Ninh Trĩ đột nhiên nghĩ đến lời Thẩm Nghi Chi nói lúc trước, rằng nàng có thể sẽ làm một ít việc khiến cô cảm thấy kỳ quái.

Giống như bây giờ sao?

Cô quay lại phòng, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy xe của Thẩm Nghi Chi từ từ rời đi, khuất dần trong bóng đêm.

Ninh Trĩ chợt nhớ ra chưa hỏi về lời "ngủ ngon" kia, vốn định nói bóng nói gió một chút.

Trái tim cô bỗng dưng như căng phồng lên.

Thẳng đến khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, Ninh Trĩ vẫn chưa điều chỉnh tốt được cảm xúc của mình.

Cô duỗi tay điều chỉnh camera một chút, vẫy tay chào mọi người, nói: "Buổi tối tốt lành."

Trong chớp mắt, vô số lời nhắn và quà tặng dồn dập xuất hiện, nhiều đến mức gần như không thể nhìn rõ, những món quà rực rỡ làm khuôn mặt Ninh Trĩ gần như bị che phủ.

Ninh Trĩ mỉm cười, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Không cần gửi quà đâu, nếu các bạn muốn xem thì cứ đến với tôi là được rồi."

Các fan đều rất nghe lời, dần dần ngừng gửi quà, nhiều người tự phát đứng ra giữ trật tự trong dòng bình luận.

"Đêm nay chỉ là tâm sự thoải mái, không có chủ đề gì đặc biệt, bởi vì đã lâu không gặp các bạn, tôi rất nhớ mọi người."

Ninh Trĩ ngày càng thuần thục, cô vốn dĩ không còn sợ hãi khi bước lên sân khấu, cũng không ngại đứng trước biển người đông đúc biểu diễn, nên cách phát sóng trực tiếp qua màn hình càng khiến cô thêm tự tin, không hề luống cuống.

Thẩm Nghi Chi ngừng lại ở ven đường, lẳng lặng trong bóng đêm nhìn Ninh Trĩ ôm đàn ghi-ta, vừa điều chỉnh âm thanh vừa nói: "Tôi cũng có sáng tác vài bài, nhưng chưa kịp thu âm, để dành hát thử cho mọi người một bài nhé."

Sau khi điều chỉnh xong âm thanh, Ninh Trĩ ngồi xuống, gảy nhẹ vài hợp âm, tiếng đàn ghi-ta vang lên thanh thoát, cô nhìn vào camera, mỉm cười nói: "Bắt đầu đây."

Giai điệu nhẹ nhàng trôi qua từ đầu ngón tay Ninh Trĩ, cô nhẹ nhàng ngân nga theo điệu đàn, rồi mở miệng hát những ca từ dịu dàng.

Không có âm thanh bè phối, cũng không qua chỉnh sửa hậu kỳ, cô cứ thế mà đàn ghi-ta với nhạc đệm đơn giản, vui tươi mà ca hát, tựa như một đứa trẻ vô ưu vô lo, tự tin lại pha chút phấn khích rạng rỡ.

Bên ngoài, vô số xe cộ qua lại, thỉnh thoảng lại có người đi đường ngang qua, tiếng cười nói vang vọng lớn hơn một chút, đều được truyền vào trong xe qua cửa kính, cùng với đó là những ánh đèn đường, đèn xe, và ánh sáng rực rỡ từ các cửa hàng.

Thế giới náo nhiệt ồn ào ngoài kia, còn trong xe là một không gian nhỏ bé, yên tĩnh như một hòn đảo riêng biệt,  Thẩm Nghi Chi ngồi đấy nhìn qua màn hình, nét mặt Ninh Trĩ lúc này khác hẳn với vẻ thường ngày của Ninh Trĩ, khóe môi nàng chậm rãi cong lên, ánh mắt dịu dàng và mềm mại, chăm chú mà nhìn không chớp mắt. 

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi thứ đều trong sáng thuần khiết, không bao lâu nữa thôi, các nàng sẽ được ở bên nhau. Khi đó, Thẩm Nghi Chi sẽ dùng sự mưu trí và dịu dàng của mình, từng chút một nói cho Ninh Trĩ biết.

-------------------------

NOTE: Mọi người đọc qua cho mình xin một lượt VOTE và góp ý câu từ nha, mình là ma mới nên làm còn lủng củng lắm ạ. Cảm ơn các bạn độc giả.

--- HẾT CHƯƠNG 63 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện