Sáng sớm hôm sau, Giang Bằng lại đến đón cô, còn mang theo trang phục tạo hình.
"Nghe nói Lâm Trì rất coi trọng khả năng biểu đạt thời thượng của nghệ sĩ, điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng tác phẩm của cô ấy." Giang Bằng sợ nói chuyện quá nghiêm trọng khiến Ninh Trĩ mất kiên nhẫn, nên vội vàng giải thích một chút.
Ninh Trĩ trước đây cũng từng nghe qua danh tiếng của Lâm Trì, năng lực chuyên môn siêu cường của cô ấy thì không cần bàn, nhưng điều gây ấn tượng hơn chính là cá tính, ngay cả những minh tinh nổi tiếng tự cao tự đại, đến trước mặt cô cũng phải thu liễm lại, bởi vì sự kiêu ngạo của họ chẳng là gì so với Lâm Trì.
"Chẳng lẽ nếu nghệ sĩ nào biểu đạt thời thượng không hợp mắt cô ấy, thì cô ấy sẽ chụp tệ một chút sao?" Ninh Trĩ thản nhiên hỏi, ánh mắt từ trong gương rời đi, nhìn về phía Giang Bằng.
"Nào, đem đôi mắt nhìn thẳng phía trước một chút." Chuyên viên tạo hình nhẹ nhàng nhắc nhở, Ninh Trĩ nghe lời làm theo.
Giang Bằng đáp: "Cũng không đến mức đó, trình độ của cô ấy, dù sao cũng có tiêu chuẩn thấp nhất, không thể tệ được. Nhưng nếu gặp đúng người hợp gu, ảnh chụp ra chắc chắn sẽ là đề tài hot, kiểu gì cũng lên hot search."
Ninh Trĩ bật cười.
Hóa trang xong, cô nhìn vào gương, tạo hình hôm nay trông có vẻ đơn giản, quần áo cũng không cầu kỳ, nhưng lại được chăm chút kỹ lưỡng ở từng chi tiết và thiết kế. Đây chính là kiểu có thể chụp ảnh xong là có thể đăng thẳng lên Weibo, lập tức thu phục một làn sóng khen ngợi: Nhan sắc mộc mà nghịch thiên, kiểu dạng như thế.
Phi thường tâm cơ.
Giang Bằng cũng không để lãng phí, đã sắp xếp người ở sân bay giả làm người qua đường chụp sẵn một bộ ảnh sân bay.
Sau khi từ sân xuống đến cao tốc, Ninh Trĩ như sực nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: "Tối thứ Bảy sắp xếp một buổi livestream đi."
Giang Bằng lập tức đồng ý.
Khoảng thời gian gần đây, cô không có thời gian làm tổng hợp nghệ năng, lịch trình đều là quay quảng cáo và tham dự hoạt động thương mại cho các nhãn hàng, ngoài ra cô còn phải lo thi cử. Vừa thi xong là vào mùa chiếu phim. Nói cách khác suốt hơn bốn tháng qua, Ninh Trĩ không có một tiết mục tử tế nào để tương tác với fan.
Vậy nên lúc này phát một buổi livestream là lựa chọn vừa đúng lúc.
"Livestream nội dung gì?" Giang Bằng hỏi. "Có địa điểm cụ thể chưa?"
"Chỉ là cùng fan nói chuyện phiếm, còn có ca hát nữa, lâu rồi tôi chưa hát cho họ nghe," Ninh Trĩ tùy ý nói, lại nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục: "Kỷ niệm tròn một năm xuất đạo, lúc đó tôi lại đang ở phim trường, chỉ đăng một video ngắn, cũng không có hoạt động gì khác. Mọi người tuy có thể thông cảm, nhưng vẫn là sẽ cảm thấy thất vọng, lần này livestream coi như là bồi thường cho họ"
Vừa nghe liền biết Ninh Trĩ đối với buổi phát sóng trực tiếp lần này được xem là một buổi phúc lợi cho fan, chứ không phải một hoạt động mang tính thương mại, trong đầu Giang Bằng đã nhanh chóng hình thành sơ đồ kịch bản buổi livestream.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nghi ngờ mà đánh giá Ninh Trĩ vài lần, hỏi: "Hôm nay tâm trạng của em như thế nào lại tốt thế?"
"Ừm?" Ninh Trĩ khẽ hừ một tiếng, nhưng nhanh chóng không nhịn được cười, giọng điệu thoải mái hỏi: "Rõ ràng như vậy sao?"
Giang Bằng gật gù: "Bảo em làm gì thì em làm nấy, ngoan ngoãn phối hợp, lại còn chủ động đề xuất muốn livestream, rõ ràng tối hôm qua còn không vui mà, không muốn chụp bìa tạp chí mà."
"Ai nói không muốn?" Ninh Trĩ lập tức phản bác.
"Dù sao thì cũng không thật sự tình nguyện gì." Giang Bằng cười hì hì, bát quái hóng chuyện truy vấn tiếp: "Có chuyện gì tốt vậy, kể tôi nghe một chút coi."
Ninh Trĩ đương nhiên không nói, chỉ dăm ba câu ứng phó cho có lệ.
Buổi chụp hình nhanh chóng bắt đầu.
Địa điểm là một khu cảnh quan ở ngoại ô thành phố C, dấu vết mùa thu ở thành phố phương Bắc này hiện lên rõ rệt, cây cỏ đã nhuốm sương gió, một nửa vẫn còn xanh biếc, nửa kia đã chuyển khô vàng.
Sự khô cằn và sức sống giao hòa, lại có những bông hoa bung nở phá lệ rực rỡ, rõ ràng tràn đầy sinh khí, nhưng đồng thời cũng gợi lên một vẻ đẹp mong manh như sắp tàn lụi.
Một khung cảnh rất đặc sắc.
Ninh Trĩ nhảy xuống xe, ngay lập tức bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn, cô chụp vài tấm ảnh, chia sẽ cho Thẩm Nghi Chi.
Nhân viên tổ chức trên đường có từng nhắc đến tên khu cảnh này, nhưng Ninh Trĩ không nghiêm túc nghe lắm, cũng không nhớ rõ.
Cô nhìn xung quanh một vòng, không tìm thấy biển số nhà hay bất cứ vật dụng gì để xác định vị trí, dứt khoát gửi luôn định vị qua.
"Buổi chiều tôi sẽ ở đây," Cô nhắn.
Thẩm Nghi Chi hồi đáp: "Tôi đăng ký."
Qua một lát sau, cô nhận được một tấm ảnh chụp từ cửa sổ máy bay.
Bức ảnh rất đẹp, xa xa có mấy chiếc máy bay đậu, bầu trời xanh lam bao la.
Rất nhanh sẽ chuẩn bị cất cánh.
Thẩm Nghi Chi thật sự đến tìm cô
Ninh Trĩ bây giờ mới cảm nhận được chút chân thật.
Cô tâm tình sáng lạn mà giữ chặt tay Dương Dương, thì thầm bên tai cô ấy: "Chờ lát nữa Thẩm Nghi Chi sẽ tới, chị dẫn nàng vào trong nha." Cô nói liền không nhịn được cười, "Đừng để nhân viên công tác tưởng người không liên quan rồi đuổi ra nhé."
Dương Dương nghe thấy tin này thì vẻ mặt ngơ ngác, mới cách có hai ngày, mà đã muốn gặp mặt rồi sao? Hai người đó có phải thật sự không quá thích hợp..... Dương Dương định nói nhưng cuối cùng chỉ nhìn cô mà thôi.
Giang Bằng đang bên kia trò chuyện với Lâm Trì rồi đi tới, vừa nhìn thấy liền gọi Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ theo bản năng nghiêng đầu lại, trên mặt vẫn còn nở nụ cười nhẹ nhàng, đuôi mắt chậm chạp khẽ cong lên, ánh mắt tươi tắn tràn đầy ý cười, cả khóe miệng với lúm đồng tiền nhỏ xinh như thổi một luồng gió nhẹ nhàng, vui mừng vô cùng.
Nhưng nụ cười ấy rất ngắn ngủi, chỉ chớp mắt sau cô liền thu liễm, trở nên nghiêm túc, lễ phép, mỉm cười đón tiếp rồi tiến về phía Lâm Trì.
Lâm Trì là người cao gầy, dung mạo nổi bật như đại mỹ nhân, cô ấy rất hứng thú nhìn Ninh Trĩ đến gần, không giấu giếm mà đánh giá kỹ càng, cuối cùng lại nở nụ cười vừa ý, đưa tay ra và nắm nhẹ lấy tay Ninh Trĩ.
"Tôi đã xem qua ảnh tạo hình của cô," Cô nói cười, thấy Ninh Trĩ có chút nghi hoặc, liền bổ sung: "Bộ ảnh tuyên bố tháng 5 kia, cô hóa thân thành một nhân vật trong bộ đồ lam trắng, khí chất nữ nghệ sĩ như vậy thật hiếm thấy, để lại trong tôi ấn tượng rất sâu sắc."
Nói đến đây, Ninh Trĩ liền biết cô ấy đang nói về bộ ảnh tạo hình nào.
Có điều rất kỳ quái, tuy cô đã rời khỏi đoàn phim, nhưng mấy ngày nay hễ gặp người trong giới, ai cũng nhắc tới cô. Chắc là do từng hợp tác với Mai Lan và Thẩm Nghi Chi, một chuyện rất đáng được nhắc tới.
Hôm nay tâm trạng của Ninh Trĩ đặc biệt tốt, lễ độ mà khen ngợi Lâm Trì vài câu.
Ánh mắt Lâm Trì mang theo chút xem xét kỹ, ánh mắt trắng trợn lớn mật mà đánh giá Ninh Trĩ từ trên xuống dưới, thật dễ khiến người khác cảm thấy mạo phạm.
Bất quá Ninh Trĩ đã được cảnh báo từ trước, vị nhiếp ảnh gia này khả năng sẽ không dễ tiếp xúc, nên đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, để mặc cô ấy tùy ý đánh giá, ánh mắt vẫn bình thản.
Lâm Trì như là cuối cùng cũng đã đánh giá xong, hoàn toàn không chút che giấu ý nghĩ của mình mà nói: "Tỉ lệ ngũ quan của cô rất ưu việt."
"Cảm ơn." Ninh Trĩ lễ phép đáp lại lời khen của Lâm Trì.
Lâm Trì khẽ cười: "Cô thú vị thật đấy.", nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng chuyển sang chế độ làm việc: "Chúng ta bắt đầu họp bàn phương án trước đã."
Ninh Trĩ tất nhiên đồng ý, ánh mắt lướt qua phía sau Lâm Trì, nơi có một nhóm người đang chuẩn bị bối cảnh.
Lúc này Ninh Trĩ mới phát hiện, bông hoa rực rỡ mà cô vừa thấy giữa sắc xanh úa tàn thực ra là do tổ thiết kế dựng nên, toàn bộ đều dùng hoa thật, cô phân loại các loại, trong đó có một loại sinh trưởng ở vùng nhiệt đới, gọi là song giáp quyết minh.
Đó là một loài hoa nhỏ màu vàng, mọc chen chúc trên các bụi cây thấp, từng bông từng bông dày đặc đến mức như những vì sao rải trên dải ngân hà, mang một vẻ đẹp thanh khiết và dịu dàng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Trĩ cảm thấy phong cảnh này dường như được tạo ra dành riêng cho một thiếu niên sạch sẽ, tinh khôi như vừa được cơn mưa gột rửa.
Cách đó không xa là một tòa kiến trúc tường trắng, trên tường lắp một mảng lớn pha lê, từ bên ngoài có thể nhìn rõ bên trong, là một điểm nghỉ chân trong khu cảnh quan, hiện đang tạm thời được mượn làm khu vực làm việc.
"Hôm nay chúng ta muốn chụp theo phong cách, là kiểu thiếu nữ trong sáng, thoải mái và xinh đẹp." Người lên tiếng là trợ lý của Lâm Trì, một nam sinh ăn mặc thời thượng đến mức trông như người mẫu bước ra từ sàn catwalk, có phần hơi khoa trương.
Ninh Trĩ ngồi trên ghế, trên đùi đặt bản kế hoạch mà họ đã soạn sẵn, những ngón tay thon dài thong thả lật giở từng trang.
Lâm Trì đứng bên cạnh cô, dựa lưng vào bàn, tay vòng ra sau chống lên mặt bàn.
Chủ đề chụp ảnh bìa lần này cũng giống những số trước, đều do tòa soạn tạp chí đề ra, nếu không có chủ đề cụ thể, nhiếp ảnh gia sẽ được tự do sáng tạo, mà những nhiếp ảnh gia nổi tiếng thường có ý tưởng và quan điểm riêng, đồng thời cũng nắm quyền quyết định lớn trong quá trình chụp hình.
Đối với minh tinh mà nói, chỉ cần nội dung không gây ảnh hưởng xấu đến hình tượng của mình, thì liền làm theo sắp xếp của nhiếp ảnh gia.
Nhưng khi lật đến phần kế hoạch của buổi chụp hôm nay, đôi mày của Ninh Trĩ lại nhíu chặt hơn.
Thiếu nữ trong sáng, thoải mái và xinh đẹp...
Lời trợ lý nói tuy có phần mơ hồ, nhưng khi Ninh Trĩ kết hợp với bản kế hoạch hình tượng và khái niệm đồ họa trong kế hoạch, Cô lập tức hiểu được ý đồ của anh ta.
Thiếu niên thời nay, dù là thiếu nam hay thiếu nữ đều thập phần kén chọn, kiểu thoải mái thanh tân pha chút ngây ngô này, kết hợp với phong cảnh mùa thu cùng những bông hoa nhỏ rực rỡ, chỉ cần cô biểu hiện một chút cảm xúc thôi cũng dễ dàng tạo ra những bức ảnh tinh xảo, chạm đến trái tim người xem.
Đây quả thật là một phương án khá hoàn chỉnh.
Thế nhưng sắc mặt Ninh Trĩ lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Chờ trợ lý nói xong, cô ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi: "Có thể không chọn phương án này không?"
Trong phòng hơn mười mấy người sắc mặt đều sửng sốt.
Cô mở miệng hỏi có được chọn phương án không, nói cách khác, cô đối với phương án này không có phần tán thành.
Mọi người đều ngoài ý muốn, Lâm Trì bên ngoài nổi tiếng như vậy, đoàn đội của cô ấy đưa ra phương án, nghệ sĩ khác dù có ý nghĩ riêng của mình, cũng sẽ uyển chuyển mà đưa ra, nào có như Ninh Trĩ mà thẳng thùng không chút lưu tình như vậy, thế này cũng quá cương rồi.
Phòng họp lặng yên, tất cả mọi người đều không hẹn mà nhìn về phía Lâm Trì.
Lâm Trì hơi cúi người xuống, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy bản kế hoạch trên đầu gối Ninh Trĩ, tay Ninh Trĩ vẫn đặt trên tờ giấy, cảm giác chất liệu giấy lướt qua tay cô, rồi tới tay Lâm Trì.
Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh. Sống mũi cao thẳng như được điêu khắc, khiến cả khuôn mặt thêm phần sắc sảo, thấy mọi người đều im lặng nhìn mình, cô cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Các người cứ bàn bạc đi."
Nói xong, Lâm Trì tự mình lật bản kế hoạch ra xem.
Trợ lý trên mặt hiện lên một chút khẩn trương, hơi băn khoăn về độ nổi tiếng của Ninh Trĩ, hắn khách khí mở miệng: "Bản kế hoạch này các người hôm qua đã duyệt rồi, lúc đó cũng không nói không được ........ vậy có thể giải thích chút được không, ngài không hài lòng điểm nào ở phương án này?"
Hắn muốn nói Ninh Trĩ đã duyệt qua rồi, hiện tại phản đối như vậy không khác gì lật lọng, nhưng sau đó lại chịu thoái nhượng một bước, tỏ vẻ có thể tiếp thu chỉnh sửa, đồng thời giữ thể diện cho Ninh Trĩ.
Hắn tự cho những lời này của mình đã đủ lịch sự, đủ giữ phong độ.
Nhưng ánh mắt của Ninh Trĩ lại trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn bắt đầu thấy không được tự nhiên, vô thức lấy xấp giấy đang cầm phẩy như quạt, cười hỏi: "Thế nào, Ninh lão sư lại nhìn tôi như vậy?"
Ninh Trĩ khống chế hạ ngữ khí của mình: "Bộ phim điện ảnh đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, không bao lâu nữa sẽ tiến hành tuyên truyền phát hành, khi đó sẽ có ảnh hậu trường, nếu làm không tốt rất có thể sẽ trùng thời điểm với kỳ phát hành tạp chí này."
Thực ra cô cũng muốn nói chuyện uyển chuyển hơn một chút, dù sao Lâm Trì cũng đang đứng ngay bên cạnh, ít nhiều cũng nên giữ chút thể diện cho hắn, nhưng một khi đã mở miệng, vẫn là nhịn không được mà ra một chút thái độ.
Trợ lý sắc mặt lập tức thay đổi.
Lần này phương án do hắn đảm nhận, Lâm Trì không trực tiếp tham gia, nhưng cô ấy từng đề cập rất thích bộ ảnh tạo hình của Ninh Trĩ, hắn đương nhiên sẽ tìm xem, đồng thời cảm thấy bộ ảnh đó thật sự đặc biệt, không kìm được nên tìm thêm nhiều hình ảnh liên quan đến bộ phim diện ảnh đó để tham khảo, cứ như vậy mà mang vào phương án một số ý tưởng.
Chụp hình bìa tạp chí khác với điện ảnh, điện ảnh chú trọng kể chuyện, còn chụp ảnh bìa tạp chí tạo nên cảm giác bầu không khí.
Hắn chỉ đơn giản điều chỉnh một chút cảm xúc, tin rằng thành phẩm ra tới, dù có đem so ảnh chụp tạp chí với bộ ảnh phim điện ảnh kia, sẽ không ai có thể phát hiện được chỗ giống nhau.
Không nghĩ tới Ninh Trĩ lại nhạy bén như vậy, chưa cần xem thành phẩm, đã nhận ra mối liên hệ, còn thẳng thắn không chút lưu tình mà chỉ ra.
Trợ lý có chút luống cuống, nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy chuyện này thật ra chẳng có gì to tát, ai lại có thể vừa nhìn kế hoạch, nghe một vài mô tả mà đã phát hiện ra điểm tương đồng chứ? Chẳng qua là Ninh Trĩ vừa mới diễn nhân vật đó mà thôi.
Huống chi kiểu chụp thanh xuân mùa hoa, mùa mưa của những đôi nam nữ trẻ tuổi nhiều như vậy, chỉ là hơi giống một chút về cảm giác, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Dù có một hai phải nói ra, thì cũng chỉ là một chút cảm hứng mơ hồ mà thôi.
Nghĩ như vậy, trợ lý lại thấy tự tin hơn, hắn hơi nâng giọng một chút, vẫn giữ thái độ tốt như cũ: "Ninh lão sư, có khả năng là ngài đã có chút hiểu lầm gì rồi."
Ninh Trĩ mặt không biểu cảm, giọng điệu bình tĩnh mà dứt khoát: "Không có hiểu lầm, hoặc là đổi phương án, hoặc là thay đổi người."
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, châu đầu ghé tai mà thì thầm bàn tán, trên mặt trợ lý cũng không giữ được bình tĩnh nữa, làn da trắng mịn đỏ bừng cả lên.
Giang Bằng vẫn giữ bình tĩnh, hắn liếc nhìn Lâm Trì nãy giờ vẫn chưa hề nói chuyện, Lâm Trì không nhanh không chậm mà lật xấp giấy trên tay, không tỏ vẻ bất cứ điều gì.
Giang Bằng bất đắc dĩ, hắn không muốn cùng Lâm Trì có xung đột, vì về sau còn muốn hợp tác cùng, nhưng Ninh Trĩ đã nói đến mức này, hắn cũng chỉ có thể tạm thời đứng về phía cô, ổn định cục diện trước.
Hắn vừa định mở miệng, thì bỗng "Bang ———" một tiếng vang nhỏ, xấp tờ giấy mỏng kia bị ném xuống bàn, Lâm Trì rốt cuộc cũng đã xem xong.
Ninh Trĩ mười ngón tay đan vào nhau trên đùi, nét mặt không mấy sao động, Lâm Trì cúi xuống nhìn cô, đột nhiên duỗi tay nâng cằm Ninh Trĩ, khiến cô phải đối mặt nhìn thẳng vào Lâm Trì.
Ninh Trĩ đột nhiên không kịp phòng bị, đầu tiên giật mình kinh hãi, ngay sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt đang nghiền ngẫm kỹ lưỡng của Lâm Trì, khóe môi cô hơi động đậy, cảm giác như bị mạo phạm, liền giơ tay nắm lấy cổ tay Lâm Trì, hung hăng đẩy xuống.
"Đừng động chân động tay." Giọng cô lạnh lùng, ánh mắt bất mãn nhìn lại.
Không khí như ngột ngạt nặng mùi thuốc súng, mọi người không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy khẳng định không xong rồi, hôm nay tất nhiên sẽ không chụp được nữa, nhưng không ngờ Lâm Trì đột nhiên bật cười, như không có gì xảy ra, thu hồi tay, ngẩng đầu nói: "Đổi phương án."
Trợ thủ mặt mày biến, Lâm Trì liếc nhìn hắn rồi nói tiếp: "Cậu đi ra ngoài."
Cả phòng bỗng nhiên vui sướng, mọi chuyện vừa rồi tực như chưa từng xảy ra, phảng phất như chẳng có ai bị đuổi ra ngoài.
Chỉ là phương án cũ bị phủ quyết, họ phải nhanh chóng đề ra phương án mới.
"Diễn viên các người quay xong rồi mới diễn, vậy mà còn muốn bảo vệ vai diễn này ở một nơi khác nữa sao?" Lâm Trì kéo một cái ghế lại gần, ngồi xuống, cuối cùng cũng ngang tầm với Ninh Trĩ.
Câu này của cô như nói đùa, dù sao cô cũng đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên, chưa từng thấy ai đắm chìm vào vai diễn của mình đến mức nhiệt tình và si mê như vậy, ngay cả một điểm tham khảo giống nhau cũng không thể tiếp nhận.
Ninh Trĩ không rõ những diễn viên khác ra sao, bất quá đại khái sẽ không có nhiều diễn viên giống như mình, hận không thể vĩnh viễn sống trong bộ phim, đem hết mọi cảm xúc của bản thân vào vai diễn.
Vẻ mặt cô có phần lạnh nhạt, lời nói lại vô cùng nghiêm túc: "Không ai được phép xúc phạm nó trước mặt tôi."
Nói xong, cô lại bắt đầu nhớ đến Thẩm Nghi Chi, cũng không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày cô nghĩ đến nàng, muốn nhìn xem đồng hồ một chút, tính toán xem còn bao lâu nữa Thẩm Nghi Chi mới có thể xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng chiếc điện thoại lại đang ở chỗ Dương Dương, nơi này cũng không có đồng hồ treo tường.
Ninh Trĩ cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nhưng nơi đây lại có rất nhiều người, cô cũng chỉ có thể hạ thấp ánh mắt, che giấu cảm xúc của mình.
Cô vừa quay đầu, liền phát hiện Lâm Trì vẫn đang chăm chú nhìn mình, vẫn là ánh mắt dò xét kỹ đó, như một chiếc máy soi tinh vi, dò xét từng tấc da tất thịt trên mặt cô.
"Lindy," Lâm Trì gọi một tiếng.
Tạo hình tổng giám liền vội vã đi tới, Lâm Trì nói: "Thiết kế cho cô ấy kiểu tạo hình vừa ngọt ngào như hoa anh đào, lại vừa ngây thơ như hoa thanh mai."
Lindy gật đầu, cũng đánh giá Ninh Trĩ vài giây rồi hỏi: "Có thể miêu tả cụ thể hình tượng một chút được không?"
Lâm Trì hắng giọng, quay sang Ninh Trĩ nói: "Tiểu vương tử cùng hoa hồng, cô trước đây không phải từng đóng vai tiểu vương tử khá nhiều sao?"
"Tiểu vương tử" và "hoa hồng" ** là hai hình tượng đối lập: kẻ bảo vệ và người được bảo vệ, kẻ truy đuổi và kẻ bị truy đuổi.
** ("Tiểu vương tử và hoa hồng" là hình ảnh ẩn dụ lấy cảm hứng từ tác phẩm nổi tiếng "Hoàng tử bé" (Le Petit Prince) của Antoine de Saint-Exupéry.
Trong truyện, tiểu vương tử (hoàng tử bé) là nhân vật chính, một cậu bé sống trên tiểu hành tinh của mình, nơi có một đóa hoa hồng mà cậu chăm sóc, yêu thương và bảo vệ. Hoa hồng trong truyện vừa kiêu kỳ, yếu đuối, lại vừa đáng yêu, là biểu tượng cho tình yêu, sự thuần khiết và cả những rắc rối trong các mối quan hệ.)
Ninh Trĩ ngẫm nghĩ một lúc, còn chưa kịp trả lời thì Lâm Trì đã tự quyết định thay: "Thử xem ý tưởng hoa hồng đi, đóa hoa hồng kiêu ngạo được nuôi trong lồng pha lê, xinh đẹp mà cao ngạo."
Lindy mắt sáng rực lên, búng tay một cái: "Giao cho tôi."
Mọi người lập tức bắt tay vào việc, phông nền phải tháo dỡ để dựng lại, trang phục cũng cần chuẩn bị mới hoàn toàn.
Nhưng vì đã có ý tưởng rõ ràng, nên hiệu suất làm việc rất cao.
Chưa đầy ba tiếng đồng hồ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.
Lâm Trì dùng một sợi dây thun buộc gọn mái tóc dài uốn sóng lớn ra sau, để lộ đôi hoa tai gốm sứ phong cách Bohemian to nổi bật trên tai, trông vừa phóng khoáng vừa hoang dã.
"Bắt đầu quay."
Ninh Trĩ bước ra ngoài, bối cảnh đã trở nên rực rỡ hơn hẳn, những bụi hoa đổi sắc thắm, không phải là hoa hồng, vì hoa hồng chỉ cần một đóa là đủ.
Màu vàng của loài hoa song giáp quyết minh vẫn được giữ lại, nhưng lúc này đã mất đi vẻ thanh lệ ban đầu, những bông hoa vàng nhỏ len lỏi giữa khóm hoa hồng, như đang hờn dỗi, mang theo chút gì đó ngây ngô như thiếu niên đang nũng nịu.
Ninh Trĩ cúi đầu nhìn đóa hoa nhỏ trước mặt, Lâm Trì hạ màn trập máy ảnh. Hàng mi dài của Ninh Trĩ rũ xuống, ánh mắt hơi cụp, toát lên nét dịu dàng. Nhưng bờ môi lại mím thành một đường thẳng, tạo cảm giác xa cách, lạnh lùng, đóa hoa hồng nhỏ, kết hợp giữa vẻ kiêu hãnh câm lặng và sắc đỏ nồng nàn, khiến người ta cảm thấy vừa gần vừa xa, như thể đang ở trước mắt mà lại cách cả một thế giới.
Lâm Trì điều chỉnh lại tiêu cự, miệng nói: "Cười một chút."
Ninh Trĩ nhớ đến đoạn trong Hoàng Tử Bé, về ý nghĩa của đóa hoa hồng, rồi nở một nụ cười nhẹ.
Cô gái tinh xảo, xinh đẹp, với nụ cười ấy khiến bầu không khí như ngưng đọng, xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa ngạc nhiên.
Thế nhưng Lâm Trì vẫn chưa hài lòng, nụ cười ấy là một phần diễn xuất, còn điều cô muốn, là một nụ cười thực sự phát ra từ tận đáy lòng.
"Ninh Trĩ, tưởng tượng một chút. Tiểu vương tử trở về từ Địa Cầu, cô nhìn thấy cậu ấy có vui không?"
Ninh Trĩ cố gắng nhập tâm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hòa mình vào cảm xúc đó, mối quan hệ giữa hoa hồng và tiểu vương tử trong truyện là mối quan hệ thuần dưỡng và được thuần dưỡng, hoa hồng là người được yêu thương. Mà người được yêu thì không nên có sợ hãi hay kiêu ngạo, cô thế nào cũng không thể nhập vai được.
Cô không nên là đóa hoa hồng xinh đẹp ấy, nếu Thẩm Nghi Chi là tiểu vương tử, thì cô hẳn là con cáo nhỏ quen chờ đợi, cùng nàng từng có vài lần gặp gỡ ngọt ngào, nhưng cuối cùng, nàng vẫn sẽ rời đi.
Ninh Trĩ càng nghĩ càng thấy không thể nhập tâm, trong khung cảnh rực rỡ hoa cỏ này, thần sắc cô dần ảm đạm, gương mặt như một đóa hoa hồng đang độ nở rộ lại bất ngờ điêu tàn.
Lâm Trì nhíu mày, thấp giọng nói: "Thế này cũng hay, biến thành một trái khổ qua nhỏ nơi nhân gian luôn rồi."
Tay cô vẫn không ngừng bấm máy, liên tục không ngừng ấn màn trập.
"Cô thử tưởng tượng một chút đi, người cô thích, thật ra vẫn luôn thích cô, cô là người được ưu ái nhất, cho dù hắn có rời bỏ cô để đi đến một hành tinh khác, thì hắn nhất định cũng sẽ quay trở về." Lâm Trì tiếp tục dẫn dắt.
Ninh Trĩ khẽ sững sốt, Thẩm Nghi Chi... vẫn luôn thích cô sao?
Từ năm tám tuổi đến mười bốn tuổi, Thẩm Nghi Chi dùng sự quan tâm đặc biệt, dịu dàng khác biệt với mọi người để thuần dưỡng cô, từ mười bốn đến hai mươi tuổi, khoảng cách giữa họ lại trở thành nỗi nhớ nhung, một kiểu thuần dưỡng khác, khiến cô mãi mãi không thể rời xa nàng.
Vậy thì... liệu có thể nào, trong khi thuần dưỡng cô, Thẩm Nghi Chi cũng bị cô thuần dưỡng?
Liệu nàng cũng thích cô
Nghĩ đến khả năng đó, trái tim Ninh Trĩ không kìm được rung động, cô biết điều đó gần như là không thể, nhưng lại không thể tự chủ được mà trầm mê.
Cô nhớ đến nguyên văn trong Hoàng Tử Bé:
"Cậu biết không... Đóa hoa của tôi... Tôi phải có trách nhiệm với nàng! Nàng yếu đuối biết bao! Nàng ngây thơ đến thế! Nàng chỉ có bốn cái gai nhỏ để tự bảo vệ mình..."
Cho nên, đó là lý do vì sao Thẩm Nghi Chi xuất hiện ở bệnh viện vào hôm ấy, là lý do sáu năm sau, nàng đột nhiên đứng trước mặt cô, nàng là đến để bảo vệ cô.
Ninh Trĩ gần như đã thuyết phục được chính mình, cô chính là đóa hoa hồng của Thẩm Nghi Chi.
Cô nở nụ cười, giữa vườn hoa rực rỡ rối loạn, ánh mắt cô đẹp đến lạ thường, tràn ngập ý cười. Khóe mắt đỏ bừng như vừa khóc xong, nhưng cũng lấp lánh như đang hạnh phúc. Vẻ kiêu kỳ xen chút yếu đuối ấy làm cô giống như một đóa hoa hồng đẹp đẽ và quý giá nhất trên đời, là một đóa hoa được nuôi dưỡng bằng tình yêu.
Cô mãi mãi là người được ưu ái nhất.
Và chính vào lúc ấy, Thẩm Nghi Chi xuất hiện.
Nàng đã nhìn thấy một Ninh Trĩ mà từ trước đến nay chưa từng thấy bao giờ.
------------------------
NOTE: Chương này hơi dài, mà mấy nay tui bận quá, năng suất ra chương mới cũng ít lun huhu.
Mọi người đọc qua cho mình xin một lượt VOTE và góp ý câu từ nha, mình là ma mới nên làm còn lủng củng lắm ạ. Cảm ơn các bạn độc giả.
--- HẾT CHƯƠNG 60 ---
"Nghe nói Lâm Trì rất coi trọng khả năng biểu đạt thời thượng của nghệ sĩ, điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng tác phẩm của cô ấy." Giang Bằng sợ nói chuyện quá nghiêm trọng khiến Ninh Trĩ mất kiên nhẫn, nên vội vàng giải thích một chút.
Ninh Trĩ trước đây cũng từng nghe qua danh tiếng của Lâm Trì, năng lực chuyên môn siêu cường của cô ấy thì không cần bàn, nhưng điều gây ấn tượng hơn chính là cá tính, ngay cả những minh tinh nổi tiếng tự cao tự đại, đến trước mặt cô cũng phải thu liễm lại, bởi vì sự kiêu ngạo của họ chẳng là gì so với Lâm Trì.
"Chẳng lẽ nếu nghệ sĩ nào biểu đạt thời thượng không hợp mắt cô ấy, thì cô ấy sẽ chụp tệ một chút sao?" Ninh Trĩ thản nhiên hỏi, ánh mắt từ trong gương rời đi, nhìn về phía Giang Bằng.
"Nào, đem đôi mắt nhìn thẳng phía trước một chút." Chuyên viên tạo hình nhẹ nhàng nhắc nhở, Ninh Trĩ nghe lời làm theo.
Giang Bằng đáp: "Cũng không đến mức đó, trình độ của cô ấy, dù sao cũng có tiêu chuẩn thấp nhất, không thể tệ được. Nhưng nếu gặp đúng người hợp gu, ảnh chụp ra chắc chắn sẽ là đề tài hot, kiểu gì cũng lên hot search."
Ninh Trĩ bật cười.
Hóa trang xong, cô nhìn vào gương, tạo hình hôm nay trông có vẻ đơn giản, quần áo cũng không cầu kỳ, nhưng lại được chăm chút kỹ lưỡng ở từng chi tiết và thiết kế. Đây chính là kiểu có thể chụp ảnh xong là có thể đăng thẳng lên Weibo, lập tức thu phục một làn sóng khen ngợi: Nhan sắc mộc mà nghịch thiên, kiểu dạng như thế.
Phi thường tâm cơ.
Giang Bằng cũng không để lãng phí, đã sắp xếp người ở sân bay giả làm người qua đường chụp sẵn một bộ ảnh sân bay.
Sau khi từ sân xuống đến cao tốc, Ninh Trĩ như sực nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: "Tối thứ Bảy sắp xếp một buổi livestream đi."
Giang Bằng lập tức đồng ý.
Khoảng thời gian gần đây, cô không có thời gian làm tổng hợp nghệ năng, lịch trình đều là quay quảng cáo và tham dự hoạt động thương mại cho các nhãn hàng, ngoài ra cô còn phải lo thi cử. Vừa thi xong là vào mùa chiếu phim. Nói cách khác suốt hơn bốn tháng qua, Ninh Trĩ không có một tiết mục tử tế nào để tương tác với fan.
Vậy nên lúc này phát một buổi livestream là lựa chọn vừa đúng lúc.
"Livestream nội dung gì?" Giang Bằng hỏi. "Có địa điểm cụ thể chưa?"
"Chỉ là cùng fan nói chuyện phiếm, còn có ca hát nữa, lâu rồi tôi chưa hát cho họ nghe," Ninh Trĩ tùy ý nói, lại nghĩ nghĩ, sau đó tiếp tục: "Kỷ niệm tròn một năm xuất đạo, lúc đó tôi lại đang ở phim trường, chỉ đăng một video ngắn, cũng không có hoạt động gì khác. Mọi người tuy có thể thông cảm, nhưng vẫn là sẽ cảm thấy thất vọng, lần này livestream coi như là bồi thường cho họ"
Vừa nghe liền biết Ninh Trĩ đối với buổi phát sóng trực tiếp lần này được xem là một buổi phúc lợi cho fan, chứ không phải một hoạt động mang tính thương mại, trong đầu Giang Bằng đã nhanh chóng hình thành sơ đồ kịch bản buổi livestream.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nghi ngờ mà đánh giá Ninh Trĩ vài lần, hỏi: "Hôm nay tâm trạng của em như thế nào lại tốt thế?"
"Ừm?" Ninh Trĩ khẽ hừ một tiếng, nhưng nhanh chóng không nhịn được cười, giọng điệu thoải mái hỏi: "Rõ ràng như vậy sao?"
Giang Bằng gật gù: "Bảo em làm gì thì em làm nấy, ngoan ngoãn phối hợp, lại còn chủ động đề xuất muốn livestream, rõ ràng tối hôm qua còn không vui mà, không muốn chụp bìa tạp chí mà."
"Ai nói không muốn?" Ninh Trĩ lập tức phản bác.
"Dù sao thì cũng không thật sự tình nguyện gì." Giang Bằng cười hì hì, bát quái hóng chuyện truy vấn tiếp: "Có chuyện gì tốt vậy, kể tôi nghe một chút coi."
Ninh Trĩ đương nhiên không nói, chỉ dăm ba câu ứng phó cho có lệ.
Buổi chụp hình nhanh chóng bắt đầu.
Địa điểm là một khu cảnh quan ở ngoại ô thành phố C, dấu vết mùa thu ở thành phố phương Bắc này hiện lên rõ rệt, cây cỏ đã nhuốm sương gió, một nửa vẫn còn xanh biếc, nửa kia đã chuyển khô vàng.
Sự khô cằn và sức sống giao hòa, lại có những bông hoa bung nở phá lệ rực rỡ, rõ ràng tràn đầy sinh khí, nhưng đồng thời cũng gợi lên một vẻ đẹp mong manh như sắp tàn lụi.
Một khung cảnh rất đặc sắc.
Ninh Trĩ nhảy xuống xe, ngay lập tức bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn, cô chụp vài tấm ảnh, chia sẽ cho Thẩm Nghi Chi.
Nhân viên tổ chức trên đường có từng nhắc đến tên khu cảnh này, nhưng Ninh Trĩ không nghiêm túc nghe lắm, cũng không nhớ rõ.
Cô nhìn xung quanh một vòng, không tìm thấy biển số nhà hay bất cứ vật dụng gì để xác định vị trí, dứt khoát gửi luôn định vị qua.
"Buổi chiều tôi sẽ ở đây," Cô nhắn.
Thẩm Nghi Chi hồi đáp: "Tôi đăng ký."
Qua một lát sau, cô nhận được một tấm ảnh chụp từ cửa sổ máy bay.
Bức ảnh rất đẹp, xa xa có mấy chiếc máy bay đậu, bầu trời xanh lam bao la.
Rất nhanh sẽ chuẩn bị cất cánh.
Thẩm Nghi Chi thật sự đến tìm cô
Ninh Trĩ bây giờ mới cảm nhận được chút chân thật.
Cô tâm tình sáng lạn mà giữ chặt tay Dương Dương, thì thầm bên tai cô ấy: "Chờ lát nữa Thẩm Nghi Chi sẽ tới, chị dẫn nàng vào trong nha." Cô nói liền không nhịn được cười, "Đừng để nhân viên công tác tưởng người không liên quan rồi đuổi ra nhé."
Dương Dương nghe thấy tin này thì vẻ mặt ngơ ngác, mới cách có hai ngày, mà đã muốn gặp mặt rồi sao? Hai người đó có phải thật sự không quá thích hợp..... Dương Dương định nói nhưng cuối cùng chỉ nhìn cô mà thôi.
Giang Bằng đang bên kia trò chuyện với Lâm Trì rồi đi tới, vừa nhìn thấy liền gọi Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ theo bản năng nghiêng đầu lại, trên mặt vẫn còn nở nụ cười nhẹ nhàng, đuôi mắt chậm chạp khẽ cong lên, ánh mắt tươi tắn tràn đầy ý cười, cả khóe miệng với lúm đồng tiền nhỏ xinh như thổi một luồng gió nhẹ nhàng, vui mừng vô cùng.
Nhưng nụ cười ấy rất ngắn ngủi, chỉ chớp mắt sau cô liền thu liễm, trở nên nghiêm túc, lễ phép, mỉm cười đón tiếp rồi tiến về phía Lâm Trì.
Lâm Trì là người cao gầy, dung mạo nổi bật như đại mỹ nhân, cô ấy rất hứng thú nhìn Ninh Trĩ đến gần, không giấu giếm mà đánh giá kỹ càng, cuối cùng lại nở nụ cười vừa ý, đưa tay ra và nắm nhẹ lấy tay Ninh Trĩ.
"Tôi đã xem qua ảnh tạo hình của cô," Cô nói cười, thấy Ninh Trĩ có chút nghi hoặc, liền bổ sung: "Bộ ảnh tuyên bố tháng 5 kia, cô hóa thân thành một nhân vật trong bộ đồ lam trắng, khí chất nữ nghệ sĩ như vậy thật hiếm thấy, để lại trong tôi ấn tượng rất sâu sắc."
Nói đến đây, Ninh Trĩ liền biết cô ấy đang nói về bộ ảnh tạo hình nào.
Có điều rất kỳ quái, tuy cô đã rời khỏi đoàn phim, nhưng mấy ngày nay hễ gặp người trong giới, ai cũng nhắc tới cô. Chắc là do từng hợp tác với Mai Lan và Thẩm Nghi Chi, một chuyện rất đáng được nhắc tới.
Hôm nay tâm trạng của Ninh Trĩ đặc biệt tốt, lễ độ mà khen ngợi Lâm Trì vài câu.
Ánh mắt Lâm Trì mang theo chút xem xét kỹ, ánh mắt trắng trợn lớn mật mà đánh giá Ninh Trĩ từ trên xuống dưới, thật dễ khiến người khác cảm thấy mạo phạm.
Bất quá Ninh Trĩ đã được cảnh báo từ trước, vị nhiếp ảnh gia này khả năng sẽ không dễ tiếp xúc, nên đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, để mặc cô ấy tùy ý đánh giá, ánh mắt vẫn bình thản.
Lâm Trì như là cuối cùng cũng đã đánh giá xong, hoàn toàn không chút che giấu ý nghĩ của mình mà nói: "Tỉ lệ ngũ quan của cô rất ưu việt."
"Cảm ơn." Ninh Trĩ lễ phép đáp lại lời khen của Lâm Trì.
Lâm Trì khẽ cười: "Cô thú vị thật đấy.", nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng chuyển sang chế độ làm việc: "Chúng ta bắt đầu họp bàn phương án trước đã."
Ninh Trĩ tất nhiên đồng ý, ánh mắt lướt qua phía sau Lâm Trì, nơi có một nhóm người đang chuẩn bị bối cảnh.
Lúc này Ninh Trĩ mới phát hiện, bông hoa rực rỡ mà cô vừa thấy giữa sắc xanh úa tàn thực ra là do tổ thiết kế dựng nên, toàn bộ đều dùng hoa thật, cô phân loại các loại, trong đó có một loại sinh trưởng ở vùng nhiệt đới, gọi là song giáp quyết minh.
Đó là một loài hoa nhỏ màu vàng, mọc chen chúc trên các bụi cây thấp, từng bông từng bông dày đặc đến mức như những vì sao rải trên dải ngân hà, mang một vẻ đẹp thanh khiết và dịu dàng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Trĩ cảm thấy phong cảnh này dường như được tạo ra dành riêng cho một thiếu niên sạch sẽ, tinh khôi như vừa được cơn mưa gột rửa.
Cách đó không xa là một tòa kiến trúc tường trắng, trên tường lắp một mảng lớn pha lê, từ bên ngoài có thể nhìn rõ bên trong, là một điểm nghỉ chân trong khu cảnh quan, hiện đang tạm thời được mượn làm khu vực làm việc.
"Hôm nay chúng ta muốn chụp theo phong cách, là kiểu thiếu nữ trong sáng, thoải mái và xinh đẹp." Người lên tiếng là trợ lý của Lâm Trì, một nam sinh ăn mặc thời thượng đến mức trông như người mẫu bước ra từ sàn catwalk, có phần hơi khoa trương.
Ninh Trĩ ngồi trên ghế, trên đùi đặt bản kế hoạch mà họ đã soạn sẵn, những ngón tay thon dài thong thả lật giở từng trang.
Lâm Trì đứng bên cạnh cô, dựa lưng vào bàn, tay vòng ra sau chống lên mặt bàn.
Chủ đề chụp ảnh bìa lần này cũng giống những số trước, đều do tòa soạn tạp chí đề ra, nếu không có chủ đề cụ thể, nhiếp ảnh gia sẽ được tự do sáng tạo, mà những nhiếp ảnh gia nổi tiếng thường có ý tưởng và quan điểm riêng, đồng thời cũng nắm quyền quyết định lớn trong quá trình chụp hình.
Đối với minh tinh mà nói, chỉ cần nội dung không gây ảnh hưởng xấu đến hình tượng của mình, thì liền làm theo sắp xếp của nhiếp ảnh gia.
Nhưng khi lật đến phần kế hoạch của buổi chụp hôm nay, đôi mày của Ninh Trĩ lại nhíu chặt hơn.
Thiếu nữ trong sáng, thoải mái và xinh đẹp...
Lời trợ lý nói tuy có phần mơ hồ, nhưng khi Ninh Trĩ kết hợp với bản kế hoạch hình tượng và khái niệm đồ họa trong kế hoạch, Cô lập tức hiểu được ý đồ của anh ta.
Thiếu niên thời nay, dù là thiếu nam hay thiếu nữ đều thập phần kén chọn, kiểu thoải mái thanh tân pha chút ngây ngô này, kết hợp với phong cảnh mùa thu cùng những bông hoa nhỏ rực rỡ, chỉ cần cô biểu hiện một chút cảm xúc thôi cũng dễ dàng tạo ra những bức ảnh tinh xảo, chạm đến trái tim người xem.
Đây quả thật là một phương án khá hoàn chỉnh.
Thế nhưng sắc mặt Ninh Trĩ lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Chờ trợ lý nói xong, cô ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi: "Có thể không chọn phương án này không?"
Trong phòng hơn mười mấy người sắc mặt đều sửng sốt.
Cô mở miệng hỏi có được chọn phương án không, nói cách khác, cô đối với phương án này không có phần tán thành.
Mọi người đều ngoài ý muốn, Lâm Trì bên ngoài nổi tiếng như vậy, đoàn đội của cô ấy đưa ra phương án, nghệ sĩ khác dù có ý nghĩ riêng của mình, cũng sẽ uyển chuyển mà đưa ra, nào có như Ninh Trĩ mà thẳng thùng không chút lưu tình như vậy, thế này cũng quá cương rồi.
Phòng họp lặng yên, tất cả mọi người đều không hẹn mà nhìn về phía Lâm Trì.
Lâm Trì hơi cúi người xuống, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy bản kế hoạch trên đầu gối Ninh Trĩ, tay Ninh Trĩ vẫn đặt trên tờ giấy, cảm giác chất liệu giấy lướt qua tay cô, rồi tới tay Lâm Trì.
Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh. Sống mũi cao thẳng như được điêu khắc, khiến cả khuôn mặt thêm phần sắc sảo, thấy mọi người đều im lặng nhìn mình, cô cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Các người cứ bàn bạc đi."
Nói xong, Lâm Trì tự mình lật bản kế hoạch ra xem.
Trợ lý trên mặt hiện lên một chút khẩn trương, hơi băn khoăn về độ nổi tiếng của Ninh Trĩ, hắn khách khí mở miệng: "Bản kế hoạch này các người hôm qua đã duyệt rồi, lúc đó cũng không nói không được ........ vậy có thể giải thích chút được không, ngài không hài lòng điểm nào ở phương án này?"
Hắn muốn nói Ninh Trĩ đã duyệt qua rồi, hiện tại phản đối như vậy không khác gì lật lọng, nhưng sau đó lại chịu thoái nhượng một bước, tỏ vẻ có thể tiếp thu chỉnh sửa, đồng thời giữ thể diện cho Ninh Trĩ.
Hắn tự cho những lời này của mình đã đủ lịch sự, đủ giữ phong độ.
Nhưng ánh mắt của Ninh Trĩ lại trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn bắt đầu thấy không được tự nhiên, vô thức lấy xấp giấy đang cầm phẩy như quạt, cười hỏi: "Thế nào, Ninh lão sư lại nhìn tôi như vậy?"
Ninh Trĩ khống chế hạ ngữ khí của mình: "Bộ phim điện ảnh đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, không bao lâu nữa sẽ tiến hành tuyên truyền phát hành, khi đó sẽ có ảnh hậu trường, nếu làm không tốt rất có thể sẽ trùng thời điểm với kỳ phát hành tạp chí này."
Thực ra cô cũng muốn nói chuyện uyển chuyển hơn một chút, dù sao Lâm Trì cũng đang đứng ngay bên cạnh, ít nhiều cũng nên giữ chút thể diện cho hắn, nhưng một khi đã mở miệng, vẫn là nhịn không được mà ra một chút thái độ.
Trợ lý sắc mặt lập tức thay đổi.
Lần này phương án do hắn đảm nhận, Lâm Trì không trực tiếp tham gia, nhưng cô ấy từng đề cập rất thích bộ ảnh tạo hình của Ninh Trĩ, hắn đương nhiên sẽ tìm xem, đồng thời cảm thấy bộ ảnh đó thật sự đặc biệt, không kìm được nên tìm thêm nhiều hình ảnh liên quan đến bộ phim diện ảnh đó để tham khảo, cứ như vậy mà mang vào phương án một số ý tưởng.
Chụp hình bìa tạp chí khác với điện ảnh, điện ảnh chú trọng kể chuyện, còn chụp ảnh bìa tạp chí tạo nên cảm giác bầu không khí.
Hắn chỉ đơn giản điều chỉnh một chút cảm xúc, tin rằng thành phẩm ra tới, dù có đem so ảnh chụp tạp chí với bộ ảnh phim điện ảnh kia, sẽ không ai có thể phát hiện được chỗ giống nhau.
Không nghĩ tới Ninh Trĩ lại nhạy bén như vậy, chưa cần xem thành phẩm, đã nhận ra mối liên hệ, còn thẳng thắn không chút lưu tình mà chỉ ra.
Trợ lý có chút luống cuống, nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy chuyện này thật ra chẳng có gì to tát, ai lại có thể vừa nhìn kế hoạch, nghe một vài mô tả mà đã phát hiện ra điểm tương đồng chứ? Chẳng qua là Ninh Trĩ vừa mới diễn nhân vật đó mà thôi.
Huống chi kiểu chụp thanh xuân mùa hoa, mùa mưa của những đôi nam nữ trẻ tuổi nhiều như vậy, chỉ là hơi giống một chút về cảm giác, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Dù có một hai phải nói ra, thì cũng chỉ là một chút cảm hứng mơ hồ mà thôi.
Nghĩ như vậy, trợ lý lại thấy tự tin hơn, hắn hơi nâng giọng một chút, vẫn giữ thái độ tốt như cũ: "Ninh lão sư, có khả năng là ngài đã có chút hiểu lầm gì rồi."
Ninh Trĩ mặt không biểu cảm, giọng điệu bình tĩnh mà dứt khoát: "Không có hiểu lầm, hoặc là đổi phương án, hoặc là thay đổi người."
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, châu đầu ghé tai mà thì thầm bàn tán, trên mặt trợ lý cũng không giữ được bình tĩnh nữa, làn da trắng mịn đỏ bừng cả lên.
Giang Bằng vẫn giữ bình tĩnh, hắn liếc nhìn Lâm Trì nãy giờ vẫn chưa hề nói chuyện, Lâm Trì không nhanh không chậm mà lật xấp giấy trên tay, không tỏ vẻ bất cứ điều gì.
Giang Bằng bất đắc dĩ, hắn không muốn cùng Lâm Trì có xung đột, vì về sau còn muốn hợp tác cùng, nhưng Ninh Trĩ đã nói đến mức này, hắn cũng chỉ có thể tạm thời đứng về phía cô, ổn định cục diện trước.
Hắn vừa định mở miệng, thì bỗng "Bang ———" một tiếng vang nhỏ, xấp tờ giấy mỏng kia bị ném xuống bàn, Lâm Trì rốt cuộc cũng đã xem xong.
Ninh Trĩ mười ngón tay đan vào nhau trên đùi, nét mặt không mấy sao động, Lâm Trì cúi xuống nhìn cô, đột nhiên duỗi tay nâng cằm Ninh Trĩ, khiến cô phải đối mặt nhìn thẳng vào Lâm Trì.
Ninh Trĩ đột nhiên không kịp phòng bị, đầu tiên giật mình kinh hãi, ngay sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt đang nghiền ngẫm kỹ lưỡng của Lâm Trì, khóe môi cô hơi động đậy, cảm giác như bị mạo phạm, liền giơ tay nắm lấy cổ tay Lâm Trì, hung hăng đẩy xuống.
"Đừng động chân động tay." Giọng cô lạnh lùng, ánh mắt bất mãn nhìn lại.
Không khí như ngột ngạt nặng mùi thuốc súng, mọi người không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy khẳng định không xong rồi, hôm nay tất nhiên sẽ không chụp được nữa, nhưng không ngờ Lâm Trì đột nhiên bật cười, như không có gì xảy ra, thu hồi tay, ngẩng đầu nói: "Đổi phương án."
Trợ thủ mặt mày biến, Lâm Trì liếc nhìn hắn rồi nói tiếp: "Cậu đi ra ngoài."
Cả phòng bỗng nhiên vui sướng, mọi chuyện vừa rồi tực như chưa từng xảy ra, phảng phất như chẳng có ai bị đuổi ra ngoài.
Chỉ là phương án cũ bị phủ quyết, họ phải nhanh chóng đề ra phương án mới.
"Diễn viên các người quay xong rồi mới diễn, vậy mà còn muốn bảo vệ vai diễn này ở một nơi khác nữa sao?" Lâm Trì kéo một cái ghế lại gần, ngồi xuống, cuối cùng cũng ngang tầm với Ninh Trĩ.
Câu này của cô như nói đùa, dù sao cô cũng đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên, chưa từng thấy ai đắm chìm vào vai diễn của mình đến mức nhiệt tình và si mê như vậy, ngay cả một điểm tham khảo giống nhau cũng không thể tiếp nhận.
Ninh Trĩ không rõ những diễn viên khác ra sao, bất quá đại khái sẽ không có nhiều diễn viên giống như mình, hận không thể vĩnh viễn sống trong bộ phim, đem hết mọi cảm xúc của bản thân vào vai diễn.
Vẻ mặt cô có phần lạnh nhạt, lời nói lại vô cùng nghiêm túc: "Không ai được phép xúc phạm nó trước mặt tôi."
Nói xong, cô lại bắt đầu nhớ đến Thẩm Nghi Chi, cũng không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày cô nghĩ đến nàng, muốn nhìn xem đồng hồ một chút, tính toán xem còn bao lâu nữa Thẩm Nghi Chi mới có thể xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng chiếc điện thoại lại đang ở chỗ Dương Dương, nơi này cũng không có đồng hồ treo tường.
Ninh Trĩ cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, nhưng nơi đây lại có rất nhiều người, cô cũng chỉ có thể hạ thấp ánh mắt, che giấu cảm xúc của mình.
Cô vừa quay đầu, liền phát hiện Lâm Trì vẫn đang chăm chú nhìn mình, vẫn là ánh mắt dò xét kỹ đó, như một chiếc máy soi tinh vi, dò xét từng tấc da tất thịt trên mặt cô.
"Lindy," Lâm Trì gọi một tiếng.
Tạo hình tổng giám liền vội vã đi tới, Lâm Trì nói: "Thiết kế cho cô ấy kiểu tạo hình vừa ngọt ngào như hoa anh đào, lại vừa ngây thơ như hoa thanh mai."
Lindy gật đầu, cũng đánh giá Ninh Trĩ vài giây rồi hỏi: "Có thể miêu tả cụ thể hình tượng một chút được không?"
Lâm Trì hắng giọng, quay sang Ninh Trĩ nói: "Tiểu vương tử cùng hoa hồng, cô trước đây không phải từng đóng vai tiểu vương tử khá nhiều sao?"
"Tiểu vương tử" và "hoa hồng" ** là hai hình tượng đối lập: kẻ bảo vệ và người được bảo vệ, kẻ truy đuổi và kẻ bị truy đuổi.
** ("Tiểu vương tử và hoa hồng" là hình ảnh ẩn dụ lấy cảm hứng từ tác phẩm nổi tiếng "Hoàng tử bé" (Le Petit Prince) của Antoine de Saint-Exupéry.
Trong truyện, tiểu vương tử (hoàng tử bé) là nhân vật chính, một cậu bé sống trên tiểu hành tinh của mình, nơi có một đóa hoa hồng mà cậu chăm sóc, yêu thương và bảo vệ. Hoa hồng trong truyện vừa kiêu kỳ, yếu đuối, lại vừa đáng yêu, là biểu tượng cho tình yêu, sự thuần khiết và cả những rắc rối trong các mối quan hệ.)
Ninh Trĩ ngẫm nghĩ một lúc, còn chưa kịp trả lời thì Lâm Trì đã tự quyết định thay: "Thử xem ý tưởng hoa hồng đi, đóa hoa hồng kiêu ngạo được nuôi trong lồng pha lê, xinh đẹp mà cao ngạo."
Lindy mắt sáng rực lên, búng tay một cái: "Giao cho tôi."
Mọi người lập tức bắt tay vào việc, phông nền phải tháo dỡ để dựng lại, trang phục cũng cần chuẩn bị mới hoàn toàn.
Nhưng vì đã có ý tưởng rõ ràng, nên hiệu suất làm việc rất cao.
Chưa đầy ba tiếng đồng hồ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi.
Lâm Trì dùng một sợi dây thun buộc gọn mái tóc dài uốn sóng lớn ra sau, để lộ đôi hoa tai gốm sứ phong cách Bohemian to nổi bật trên tai, trông vừa phóng khoáng vừa hoang dã.
"Bắt đầu quay."
Ninh Trĩ bước ra ngoài, bối cảnh đã trở nên rực rỡ hơn hẳn, những bụi hoa đổi sắc thắm, không phải là hoa hồng, vì hoa hồng chỉ cần một đóa là đủ.
Màu vàng của loài hoa song giáp quyết minh vẫn được giữ lại, nhưng lúc này đã mất đi vẻ thanh lệ ban đầu, những bông hoa vàng nhỏ len lỏi giữa khóm hoa hồng, như đang hờn dỗi, mang theo chút gì đó ngây ngô như thiếu niên đang nũng nịu.
Ninh Trĩ cúi đầu nhìn đóa hoa nhỏ trước mặt, Lâm Trì hạ màn trập máy ảnh. Hàng mi dài của Ninh Trĩ rũ xuống, ánh mắt hơi cụp, toát lên nét dịu dàng. Nhưng bờ môi lại mím thành một đường thẳng, tạo cảm giác xa cách, lạnh lùng, đóa hoa hồng nhỏ, kết hợp giữa vẻ kiêu hãnh câm lặng và sắc đỏ nồng nàn, khiến người ta cảm thấy vừa gần vừa xa, như thể đang ở trước mắt mà lại cách cả một thế giới.
Lâm Trì điều chỉnh lại tiêu cự, miệng nói: "Cười một chút."
Ninh Trĩ nhớ đến đoạn trong Hoàng Tử Bé, về ý nghĩa của đóa hoa hồng, rồi nở một nụ cười nhẹ.
Cô gái tinh xảo, xinh đẹp, với nụ cười ấy khiến bầu không khí như ngưng đọng, xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa ngạc nhiên.
Thế nhưng Lâm Trì vẫn chưa hài lòng, nụ cười ấy là một phần diễn xuất, còn điều cô muốn, là một nụ cười thực sự phát ra từ tận đáy lòng.
"Ninh Trĩ, tưởng tượng một chút. Tiểu vương tử trở về từ Địa Cầu, cô nhìn thấy cậu ấy có vui không?"
Ninh Trĩ cố gắng nhập tâm, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hòa mình vào cảm xúc đó, mối quan hệ giữa hoa hồng và tiểu vương tử trong truyện là mối quan hệ thuần dưỡng và được thuần dưỡng, hoa hồng là người được yêu thương. Mà người được yêu thì không nên có sợ hãi hay kiêu ngạo, cô thế nào cũng không thể nhập vai được.
Cô không nên là đóa hoa hồng xinh đẹp ấy, nếu Thẩm Nghi Chi là tiểu vương tử, thì cô hẳn là con cáo nhỏ quen chờ đợi, cùng nàng từng có vài lần gặp gỡ ngọt ngào, nhưng cuối cùng, nàng vẫn sẽ rời đi.
Ninh Trĩ càng nghĩ càng thấy không thể nhập tâm, trong khung cảnh rực rỡ hoa cỏ này, thần sắc cô dần ảm đạm, gương mặt như một đóa hoa hồng đang độ nở rộ lại bất ngờ điêu tàn.
Lâm Trì nhíu mày, thấp giọng nói: "Thế này cũng hay, biến thành một trái khổ qua nhỏ nơi nhân gian luôn rồi."
Tay cô vẫn không ngừng bấm máy, liên tục không ngừng ấn màn trập.
"Cô thử tưởng tượng một chút đi, người cô thích, thật ra vẫn luôn thích cô, cô là người được ưu ái nhất, cho dù hắn có rời bỏ cô để đi đến một hành tinh khác, thì hắn nhất định cũng sẽ quay trở về." Lâm Trì tiếp tục dẫn dắt.
Ninh Trĩ khẽ sững sốt, Thẩm Nghi Chi... vẫn luôn thích cô sao?
Từ năm tám tuổi đến mười bốn tuổi, Thẩm Nghi Chi dùng sự quan tâm đặc biệt, dịu dàng khác biệt với mọi người để thuần dưỡng cô, từ mười bốn đến hai mươi tuổi, khoảng cách giữa họ lại trở thành nỗi nhớ nhung, một kiểu thuần dưỡng khác, khiến cô mãi mãi không thể rời xa nàng.
Vậy thì... liệu có thể nào, trong khi thuần dưỡng cô, Thẩm Nghi Chi cũng bị cô thuần dưỡng?
Liệu nàng cũng thích cô
Nghĩ đến khả năng đó, trái tim Ninh Trĩ không kìm được rung động, cô biết điều đó gần như là không thể, nhưng lại không thể tự chủ được mà trầm mê.
Cô nhớ đến nguyên văn trong Hoàng Tử Bé:
"Cậu biết không... Đóa hoa của tôi... Tôi phải có trách nhiệm với nàng! Nàng yếu đuối biết bao! Nàng ngây thơ đến thế! Nàng chỉ có bốn cái gai nhỏ để tự bảo vệ mình..."
Cho nên, đó là lý do vì sao Thẩm Nghi Chi xuất hiện ở bệnh viện vào hôm ấy, là lý do sáu năm sau, nàng đột nhiên đứng trước mặt cô, nàng là đến để bảo vệ cô.
Ninh Trĩ gần như đã thuyết phục được chính mình, cô chính là đóa hoa hồng của Thẩm Nghi Chi.
Cô nở nụ cười, giữa vườn hoa rực rỡ rối loạn, ánh mắt cô đẹp đến lạ thường, tràn ngập ý cười. Khóe mắt đỏ bừng như vừa khóc xong, nhưng cũng lấp lánh như đang hạnh phúc. Vẻ kiêu kỳ xen chút yếu đuối ấy làm cô giống như một đóa hoa hồng đẹp đẽ và quý giá nhất trên đời, là một đóa hoa được nuôi dưỡng bằng tình yêu.
Cô mãi mãi là người được ưu ái nhất.
Và chính vào lúc ấy, Thẩm Nghi Chi xuất hiện.
Nàng đã nhìn thấy một Ninh Trĩ mà từ trước đến nay chưa từng thấy bao giờ.
------------------------
NOTE: Chương này hơi dài, mà mấy nay tui bận quá, năng suất ra chương mới cũng ít lun huhu.
Mọi người đọc qua cho mình xin một lượt VOTE và góp ý câu từ nha, mình là ma mới nên làm còn lủng củng lắm ạ. Cảm ơn các bạn độc giả.
--- HẾT CHƯƠNG 60 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương