Cảnh quay bị bỏ dở.
Không biết từ khi nào, nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt Ninh Trĩ, cô ôm chặt lấy Thẩm Nghi Chi.
"Đừng đi... cầu xin chị..." Cô nói không thành câu, giống như một con bạch tuộc tám chân, gắt gao quấn lấy Thẩm Nghi Chi không rời, chẳng buồn để tâm đến hình tượng, cũng không còn phân biệt nổi đâu là trong phim, đâu là đời thật, trong lòng cô chỉ tràn ngập một điều làm giữ lấy nàng, đừng để nàng ấy rời xa.
Thẩm Nghi Chi ngồi dậy, vòng tay ôm cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve sau gáy cô từng chút một.
Mai Lan đứng bên cạnh ngẩn người nhìn, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, vẫy tay ra hiệu rồi dẫn mọi người rời đi.
Ninh Trĩ phảng phất đã sớm biết kết cục của Trì Sinh, cô biết Nguyễn Nhân Mộng phải rời đi, cô chỉ muốn giữ lại nàng ấy, nhưng cũng hiểu rõ là không thể.
Cô gần như hoàn toàn biến thành Trì Sinh, thống khổ vì sự yếu đuối và bất lực của chính mình, thống khổ vì phút giây chia ly đang đến gần, tựa như một phần thịt sống trong cơ thể cô bị xé nát, đau đến huyết nhục mơ hồ.
"Chúng ta sẽ có cách... xin đừng không cần em... cầu xin chị... đừng không cần em..." Ninh Trĩ không phân rõ là đang nói với Nguyễn Nhân Mộng, hay đang nói với Thẩm Nghi Chi, cô khóc lóc cầu xin, nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Nghi Chi.
Lúc đầu Thẩm Nghi Chi còn vô thố không biết phải làm sao, nhưng trạng thái của Ninh Trĩ khiến nàng đau đến tan nát cõi lòng, nàng chỉ có thể nói dối để an ủi cô, dùng giọng điệu của Nguyễn Nhân Mộng mà dỗ dành: "Tôi không đi, sẽ không có không cần đến em, tôi vẫn sẽ luôn ở bên em."
Nàng cứ thì thầm bên tai Ninh Trĩ lặp đi lặp lại những lời ấy, cho đến khi cô dần bình tĩnh lại, cho đến khi cô thực sự nghe được.
Lời nàng nói chính là nói dối, Nguyễn Nhân Mộng tất nhiên phải rời đi.
Nàng lại một lần nữa lừa dối cô.
Nhưng Ninh Trĩ chỉ ngơ ngác nhìn nàng, cam tâm tình nguyện bị nàng lừa, đầy hy vọng mà hỏi lại: "Thật sự sẽ không đi sao?"
Thẩm Nghi Chi bị ánh mắt đầy mong đợi của cô cắt nát tâm, cưỡng bách chính mình mà gật đầu: "Sẽ không đi."
Ninh Trĩ liền thực sự tin.
Cô đã được xoa dịu, Thẩm Nghi Chi nhân lúc cô đang ổn định, liền gọi đoàn làm phim quay lại.
Kéo dài càng lâu càng không ổn, phải nhanh chóng quay xong, để cô có thể nghỉ ngơi, mới giúp Ninh Trĩ sớm thoát khỏi cảm xúc này.
Lần này, Ninh Trĩ tin rằng Nguyễn Nhân Mộng sẽ không đi, cô hoàn toàn hóa thành Trì Sinh ở hiện tại, không biết tương lai, cũng không biết kết cục.
Nguyễn Nhân Mộng mặc kệ Trì Sinh tùy ý gỡ bỏ quần áo mình, hơi thở dồn dập, Trì Sinh hôn lên ngực nàng, cắn đến mức phát đau, khiến Nguyễn Nhân Mộng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, Trì Sinh hoảng hốt dừng lại, vô thố ngẩng đầu nhìn nàng.
Nguyễn Nhân Mộng khẽ cong khóe môi, nàng nhìn vào đôi mắt Trì Sinh, nhìn gương mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trì Sinh, đầy yêu thương chẳng nỡ rời xa.
Cơn kịch liệt vừa rồi đã lắng xuống, không khí cũng bị rút sạch đến an tĩnh.
Nguyễn Nhân Mộng cố nén nước mắt, khẽ chạm vào khóe mắt Trì Sinh.
Trì Sinh không tránh đi, chỉ nghiêng đầu dán đầu ngón tay Nguyễn Nhân Mộng cọ cọ vào, đôi mắt trong trẻo như phủ một lớp sương mờ ngây thơ, cô chính mình tín nhiệm nói: "Rồi sẽ ổn, vượt qua khó khăn này, sẽ không ai có thể cản trở chúng ta nữa."
"Ừm." Nguyễn Nhân Mộng khẽ đáp, ôm lấy đầu Trì Sinh, nhẹ nhàng đưa cơ thể mình dán sát bên môi cô, nước mắt rơi xuống ngay khoảnh khắc ấy.
Một tia nắng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng, nắng mùa đông vốn đã thấm lạnh lẽo, chẳng mang theo chút tia ấm áp nào.
Trì Sinh đã ngủ, gương mặt cô áp vào chiếc chăn bông mềm mại, Nguyễn Nhân Mộng quay lưng lại phía cửa sổ, nhặt từng món quần áo vương trên sàn, mặc từng chiếc lên người, sau đó nàng ngồi xuống mép giường, đưa tay chạm nhẹ vào môi Trì Sinh, vào sống mũi, vào hàng lông mày, rồi đến vành tai mềm mại, trắng trẻo gần như trong suốt.
Trì Sinh ngủ rất nông, chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến cô mơ màng mở mắt, cô nắm chặt lấy tay Nguyễn Nhân Mộng, kéo đến bên môi khẽ hôn lên.
Thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, Trì Sinh khàn khàn giọng khẽ hỏi: "Chị muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừm." Ánh mắt Nguyễn Nhân Mộng dính trên khuôn mặt cô, không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn Trì Sinh.
Trì Sinh buông tay ra, nhưng lại có chút không nỡ mà nắm chặt lấy một lần nữa, cô ngồi dậy, giọng nói có phần dịu dàng: "Chị trở về sớm một chút."
Các cô cần phải nghiêm túc thương lượng, xem sắp tới phải làm sao bây giờ.
Nguyễn Nhân Mộng gật đầu: "Được." Nhưng lại không động đậy, vẫn lặng lẽ nhìn Trì Sinh, giống như có ngàn lời vạn chữ đã lên đến bên môi, tựa như có vô số điều muốn nói với cô.
Trì Sinh ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên chút nghi hoặc.
Cuối cùng Nguyễn Nhân Mộng chỉ mỉm cười, khẽ vuốt tóc cô một cái, rồi quay người bước ra ngoài.
Trì Sinh ôm lấy chăn, lắng nghe tiếng động bên ngoài, nghe tiếng cửa đóng lại.
Cô ngẩn người nhìn vào hư không một lúc đến phát, sau đó bò xuống giường.
Cô bước ra ngoài, định rót một cốc nước uống thì nhìn thấy đồ vật đặt trên bàn.
Một chiếc chìa khóa, một xấp tiền, và một tờ giấy.
Chìa khóa là chìa khóa cửa nhà, tiền là khoản cô từng đưa cho Nguyễn Nhân Mộng vào kỳ nghỉ hè, cô còn nhớ rất rõ số tiền đó là làm thêm ở công trường mới có, những tờ tiền vẫn còn dính ít bụi và bùn.
Trì Sinh sững người, trong nháy mắt mọi thứ trở nên trống rỗng.
Mỗi biểu cảm, mỗi động tác vừa rồi của Nguyễn Nhân Mộng không ngừng tua lại trong đầu Trì Sinh, tim cô bất chợt đập kịch liệt đến choáng váng, cô cầm tờ giấy kia lên, trên giấy chỉ có một câu ngắn ngủi: "Trì Sinh, phải sống thật tốt."
Nét bút nặng nề, mang theo sự bất lực trong tuyệt vọng cùng ôn nhu.
Trì Sinh ném tờ giấy xuống, mở cửa lao ra ngoài.
Cô chạy xuống cầu thang, chạy ra khỏi tiểu khu, hoảng loạn tìm kiếm trong biển người, bên ngoài tiểu khu xe cộ như nước, giữa biển người mênh mông, cô nhìn lướt qua từng khuôn mặt, từng người một, nhưng lại không phải là người cô yêu.
Cô lao vào đám đông, tìm kiếm khắp nơi, chạy đến khi sức cùng lực kiệt, cô quỳ sụp xuống đất, lần này đến cả khóc, cô cũng không khóc nổi nữa.
Chỉ trong một ngày, thanh xuân của Trì Sinh hoàn toàn kết thúc, từ đó về sau, cô không còn vẽ nữa.
Thời gian tựa như nước chảy, có lúc trôi qua thật vội vã, có lúc lại chậm rãi lê thê. Cô đi học, tốt nghiệp, từ ngày đêm mong nhớ, đến dần dần đem người ấy giấu sâu trong lòng, không dám chạm vào. Thậm chí giữa đêm khuya vắng lặng, khi không có ai bên cạnh, cô nằm thao thức trên giường, nhìn trần nhà ngẩn ngơ, cũng không dám nghĩ đến cái tên ấy, chỉ cần nhớ đến thôi, trái tim đã đầm đìa máu.
Những gì còn lại, chỉ là vài hình ảnh trôi như dòng nước, hình ảnh người thiếu nữ trong sáng, thuần khiết năm nào dần trưởng thành. Gương mặt cô ngày càng thành thục, quần áo chỉnh tề hơn, cô thường xuyên xuất hiện ở những nơi xa hoa trụy lạc, trước sau vẫn chỉ có một mình.
Vài năm sau, bà nội qua đời, cô thật sự không còn vướng bận gì nữa, cô độc sống một mình.
Khi cô ngã bệnh, trong đêm khuya ánh đèn mờ ảo, một mình uống thuốc, một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn lạnh lẽo, thỉnh thoảng cô lại sờ sang khoảng trống bên cạnh, đôi mày cau chặt hơn.
Cô đã rất lâu, rất lâu không nhắc đến cái tên kia nữa.
Bao lâu rồi nhỉ? Vài năm, hay hơn chục năm? Nhưng cô vẫn thường xuyên quay lại căn nhà cũ kỹ năm nào, về lại căn phòng trọ thấp bé tối tăm ấy, chỉ là cô không dám ngủ lại nơi đó. Bà cụ dưới lầu cũng đã già, lưng còng, tóc bạc hoa râm, nhưng vẫn chăm một vườn đầy hoa, gặp ai quen mắt bà lại tặng cho người đó một đóa.
Mọi thứ giống như chưa từng thay đổi, lại giống như mọi thứ chẳng còn như xưa nữa
Cô giống như đã từng lưu lại được điều gì đó, lại giống như không thể lưu lại điều gì cả.
Cô cũng đã ba mươi mốt tuổi, đến đúng độ tuổi của nàng năm đó, khi các nàng gặp nhau lần đầu. Cô bước đi trên đường, chợt trông thấy phía trước có một nhóm học sinh trung học ùa ra từ cổng trường.
Họ mặc đồng phục mùa hè, trên gương mặt là sức sống rạng rỡ của thanh xuân, cùng nhau đùa giỡn, tiếng cười vang vọng không ngừng.
Cô dừng bước, ánh mắt như bị hút vào khung cảnh ấy.
Cô tựa như bước vào độ tuổi của nàng năm ấy, nhìn từ góc độ của nàng, lặng lẽ nhìn đám thiếu niên, thiếu nữ rực rỡ ánh sáng của thanh xuân kia, cô vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
—Màn hình chuyển cảnh—
Trong bóng đêm, cánh cửa khẽ mở ra, "Bang" một tiếng vang nhỏ, đèn sáng lên, đầu tiên xuất hiện chính là chiếc bánh kem cắm đầy nến, Nguyễn Nhân Mộng ôm bánh bước vào.
Trì Sinh đang nằm trên giường lập tức quay đầu lại, nhìn thấy nàng, vội vàng ngồi bật dậy, gương mặt non nớt tràn đầy nụ cười, vẻ kinh ngạc pha lẫn vui sướng, là dáng vẻ mà suốt mười mấy năm sau này cô chưa từng có lại.
"18 tuổi, chúc mừng trưởng thành." Ánh mắt Nguyễn Nhân Mộng phản chiếu qua ánh nến càng thêm mềm mại.
Trì Sinh quỳ gối trên giường, nhắm mắt lại, thành kính ước nguyện, khuôn mặt niên thiếu mang theo chút ngượng ngùng, dưới ánh nến cam vàng chập chờn trông thật rạng rỡ.
Bánh kem được đặt sang một bên, Nguyễn Nhân Mộng đem quà sinh nhật cho cô.
Trì Sinh đầy mong đợi mở ra, là một cây bút máy màu lam, cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ánh lên niềm vui không thể giấu nổi, như có muôn vì sao lấp lánh trong đó.
Nguyễn Nhân Mộng khẽ mỉm cười, gương mặt dịu dàng và ánh mắt đầy ẩn ý mềm mại. Phong vận năm xưa vẫn lưu lại trên người nàng, thi thoảng vô tình bộc lộ, khiến cho vạn vật xung quanh như trở nên lu mờ.
Nhưng khi nàng nhìn về phía Trì Sinh, trong mắt lại chỉ còn lại sự chân thành nhu tình tha thiết, như đào tim đào phổi không giữ lại điều gì.
"Đi viết nên cuộc đời của em đi." Nàng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Trì Sinh hơi cúi người, trán chạm nhẹ vào trán nàng, cô cầm cây bút máy, yêu thích không nỡ rời tay, ngắm nhìn một lúc, rồi bật cười: "Vậy thì điều đầu tiên em muốn viết chính là ba chữ Nguyễn Nhân Mộng."
Nguyễn Nhân Mộng hiểu rõ ý Trì Sinh, khẽ cười, ánh mắt ngập tràn sủng nịch.
Trì Sinh đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Vốn dĩ là vậy mà, em không rời xa chị đâu, cả đời này em sẽ không rời xa chị."
Dư âm lời nói còn chưa tan hết, hình ảnh dần dần tối sầm lại.
Đến đây, hoàn toàn khép lại
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn trung diễn đến nơi đây kết thúc.
Phía trước nói qua sẽ có kinh hỉ, bất quá các ngươi đều đoán được, ta đây liền không nói nhiều.
--- HẾT CHƯƠNG 56 ---
"Rồi mai sau có duyên hãy gặp lại, vào năm ta 60 hết khờ dại...."
Không biết từ khi nào, nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt Ninh Trĩ, cô ôm chặt lấy Thẩm Nghi Chi.
"Đừng đi... cầu xin chị..." Cô nói không thành câu, giống như một con bạch tuộc tám chân, gắt gao quấn lấy Thẩm Nghi Chi không rời, chẳng buồn để tâm đến hình tượng, cũng không còn phân biệt nổi đâu là trong phim, đâu là đời thật, trong lòng cô chỉ tràn ngập một điều làm giữ lấy nàng, đừng để nàng ấy rời xa.
Thẩm Nghi Chi ngồi dậy, vòng tay ôm cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve sau gáy cô từng chút một.
Mai Lan đứng bên cạnh ngẩn người nhìn, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, vẫy tay ra hiệu rồi dẫn mọi người rời đi.
Ninh Trĩ phảng phất đã sớm biết kết cục của Trì Sinh, cô biết Nguyễn Nhân Mộng phải rời đi, cô chỉ muốn giữ lại nàng ấy, nhưng cũng hiểu rõ là không thể.
Cô gần như hoàn toàn biến thành Trì Sinh, thống khổ vì sự yếu đuối và bất lực của chính mình, thống khổ vì phút giây chia ly đang đến gần, tựa như một phần thịt sống trong cơ thể cô bị xé nát, đau đến huyết nhục mơ hồ.
"Chúng ta sẽ có cách... xin đừng không cần em... cầu xin chị... đừng không cần em..." Ninh Trĩ không phân rõ là đang nói với Nguyễn Nhân Mộng, hay đang nói với Thẩm Nghi Chi, cô khóc lóc cầu xin, nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Nghi Chi.
Lúc đầu Thẩm Nghi Chi còn vô thố không biết phải làm sao, nhưng trạng thái của Ninh Trĩ khiến nàng đau đến tan nát cõi lòng, nàng chỉ có thể nói dối để an ủi cô, dùng giọng điệu của Nguyễn Nhân Mộng mà dỗ dành: "Tôi không đi, sẽ không có không cần đến em, tôi vẫn sẽ luôn ở bên em."
Nàng cứ thì thầm bên tai Ninh Trĩ lặp đi lặp lại những lời ấy, cho đến khi cô dần bình tĩnh lại, cho đến khi cô thực sự nghe được.
Lời nàng nói chính là nói dối, Nguyễn Nhân Mộng tất nhiên phải rời đi.
Nàng lại một lần nữa lừa dối cô.
Nhưng Ninh Trĩ chỉ ngơ ngác nhìn nàng, cam tâm tình nguyện bị nàng lừa, đầy hy vọng mà hỏi lại: "Thật sự sẽ không đi sao?"
Thẩm Nghi Chi bị ánh mắt đầy mong đợi của cô cắt nát tâm, cưỡng bách chính mình mà gật đầu: "Sẽ không đi."
Ninh Trĩ liền thực sự tin.
Cô đã được xoa dịu, Thẩm Nghi Chi nhân lúc cô đang ổn định, liền gọi đoàn làm phim quay lại.
Kéo dài càng lâu càng không ổn, phải nhanh chóng quay xong, để cô có thể nghỉ ngơi, mới giúp Ninh Trĩ sớm thoát khỏi cảm xúc này.
Lần này, Ninh Trĩ tin rằng Nguyễn Nhân Mộng sẽ không đi, cô hoàn toàn hóa thành Trì Sinh ở hiện tại, không biết tương lai, cũng không biết kết cục.
Nguyễn Nhân Mộng mặc kệ Trì Sinh tùy ý gỡ bỏ quần áo mình, hơi thở dồn dập, Trì Sinh hôn lên ngực nàng, cắn đến mức phát đau, khiến Nguyễn Nhân Mộng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, Trì Sinh hoảng hốt dừng lại, vô thố ngẩng đầu nhìn nàng.
Nguyễn Nhân Mộng khẽ cong khóe môi, nàng nhìn vào đôi mắt Trì Sinh, nhìn gương mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trì Sinh, đầy yêu thương chẳng nỡ rời xa.
Cơn kịch liệt vừa rồi đã lắng xuống, không khí cũng bị rút sạch đến an tĩnh.
Nguyễn Nhân Mộng cố nén nước mắt, khẽ chạm vào khóe mắt Trì Sinh.
Trì Sinh không tránh đi, chỉ nghiêng đầu dán đầu ngón tay Nguyễn Nhân Mộng cọ cọ vào, đôi mắt trong trẻo như phủ một lớp sương mờ ngây thơ, cô chính mình tín nhiệm nói: "Rồi sẽ ổn, vượt qua khó khăn này, sẽ không ai có thể cản trở chúng ta nữa."
"Ừm." Nguyễn Nhân Mộng khẽ đáp, ôm lấy đầu Trì Sinh, nhẹ nhàng đưa cơ thể mình dán sát bên môi cô, nước mắt rơi xuống ngay khoảnh khắc ấy.
Một tia nắng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng, nắng mùa đông vốn đã thấm lạnh lẽo, chẳng mang theo chút tia ấm áp nào.
Trì Sinh đã ngủ, gương mặt cô áp vào chiếc chăn bông mềm mại, Nguyễn Nhân Mộng quay lưng lại phía cửa sổ, nhặt từng món quần áo vương trên sàn, mặc từng chiếc lên người, sau đó nàng ngồi xuống mép giường, đưa tay chạm nhẹ vào môi Trì Sinh, vào sống mũi, vào hàng lông mày, rồi đến vành tai mềm mại, trắng trẻo gần như trong suốt.
Trì Sinh ngủ rất nông, chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến cô mơ màng mở mắt, cô nắm chặt lấy tay Nguyễn Nhân Mộng, kéo đến bên môi khẽ hôn lên.
Thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, Trì Sinh khàn khàn giọng khẽ hỏi: "Chị muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừm." Ánh mắt Nguyễn Nhân Mộng dính trên khuôn mặt cô, không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn Trì Sinh.
Trì Sinh buông tay ra, nhưng lại có chút không nỡ mà nắm chặt lấy một lần nữa, cô ngồi dậy, giọng nói có phần dịu dàng: "Chị trở về sớm một chút."
Các cô cần phải nghiêm túc thương lượng, xem sắp tới phải làm sao bây giờ.
Nguyễn Nhân Mộng gật đầu: "Được." Nhưng lại không động đậy, vẫn lặng lẽ nhìn Trì Sinh, giống như có ngàn lời vạn chữ đã lên đến bên môi, tựa như có vô số điều muốn nói với cô.
Trì Sinh ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên chút nghi hoặc.
Cuối cùng Nguyễn Nhân Mộng chỉ mỉm cười, khẽ vuốt tóc cô một cái, rồi quay người bước ra ngoài.
Trì Sinh ôm lấy chăn, lắng nghe tiếng động bên ngoài, nghe tiếng cửa đóng lại.
Cô ngẩn người nhìn vào hư không một lúc đến phát, sau đó bò xuống giường.
Cô bước ra ngoài, định rót một cốc nước uống thì nhìn thấy đồ vật đặt trên bàn.
Một chiếc chìa khóa, một xấp tiền, và một tờ giấy.
Chìa khóa là chìa khóa cửa nhà, tiền là khoản cô từng đưa cho Nguyễn Nhân Mộng vào kỳ nghỉ hè, cô còn nhớ rất rõ số tiền đó là làm thêm ở công trường mới có, những tờ tiền vẫn còn dính ít bụi và bùn.
Trì Sinh sững người, trong nháy mắt mọi thứ trở nên trống rỗng.
Mỗi biểu cảm, mỗi động tác vừa rồi của Nguyễn Nhân Mộng không ngừng tua lại trong đầu Trì Sinh, tim cô bất chợt đập kịch liệt đến choáng váng, cô cầm tờ giấy kia lên, trên giấy chỉ có một câu ngắn ngủi: "Trì Sinh, phải sống thật tốt."
Nét bút nặng nề, mang theo sự bất lực trong tuyệt vọng cùng ôn nhu.
Trì Sinh ném tờ giấy xuống, mở cửa lao ra ngoài.
Cô chạy xuống cầu thang, chạy ra khỏi tiểu khu, hoảng loạn tìm kiếm trong biển người, bên ngoài tiểu khu xe cộ như nước, giữa biển người mênh mông, cô nhìn lướt qua từng khuôn mặt, từng người một, nhưng lại không phải là người cô yêu.
Cô lao vào đám đông, tìm kiếm khắp nơi, chạy đến khi sức cùng lực kiệt, cô quỳ sụp xuống đất, lần này đến cả khóc, cô cũng không khóc nổi nữa.
Chỉ trong một ngày, thanh xuân của Trì Sinh hoàn toàn kết thúc, từ đó về sau, cô không còn vẽ nữa.
Thời gian tựa như nước chảy, có lúc trôi qua thật vội vã, có lúc lại chậm rãi lê thê. Cô đi học, tốt nghiệp, từ ngày đêm mong nhớ, đến dần dần đem người ấy giấu sâu trong lòng, không dám chạm vào. Thậm chí giữa đêm khuya vắng lặng, khi không có ai bên cạnh, cô nằm thao thức trên giường, nhìn trần nhà ngẩn ngơ, cũng không dám nghĩ đến cái tên ấy, chỉ cần nhớ đến thôi, trái tim đã đầm đìa máu.
Những gì còn lại, chỉ là vài hình ảnh trôi như dòng nước, hình ảnh người thiếu nữ trong sáng, thuần khiết năm nào dần trưởng thành. Gương mặt cô ngày càng thành thục, quần áo chỉnh tề hơn, cô thường xuyên xuất hiện ở những nơi xa hoa trụy lạc, trước sau vẫn chỉ có một mình.
Vài năm sau, bà nội qua đời, cô thật sự không còn vướng bận gì nữa, cô độc sống một mình.
Khi cô ngã bệnh, trong đêm khuya ánh đèn mờ ảo, một mình uống thuốc, một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn lạnh lẽo, thỉnh thoảng cô lại sờ sang khoảng trống bên cạnh, đôi mày cau chặt hơn.
Cô đã rất lâu, rất lâu không nhắc đến cái tên kia nữa.
Bao lâu rồi nhỉ? Vài năm, hay hơn chục năm? Nhưng cô vẫn thường xuyên quay lại căn nhà cũ kỹ năm nào, về lại căn phòng trọ thấp bé tối tăm ấy, chỉ là cô không dám ngủ lại nơi đó. Bà cụ dưới lầu cũng đã già, lưng còng, tóc bạc hoa râm, nhưng vẫn chăm một vườn đầy hoa, gặp ai quen mắt bà lại tặng cho người đó một đóa.
Mọi thứ giống như chưa từng thay đổi, lại giống như mọi thứ chẳng còn như xưa nữa
Cô giống như đã từng lưu lại được điều gì đó, lại giống như không thể lưu lại điều gì cả.
Cô cũng đã ba mươi mốt tuổi, đến đúng độ tuổi của nàng năm đó, khi các nàng gặp nhau lần đầu. Cô bước đi trên đường, chợt trông thấy phía trước có một nhóm học sinh trung học ùa ra từ cổng trường.
Họ mặc đồng phục mùa hè, trên gương mặt là sức sống rạng rỡ của thanh xuân, cùng nhau đùa giỡn, tiếng cười vang vọng không ngừng.
Cô dừng bước, ánh mắt như bị hút vào khung cảnh ấy.
Cô tựa như bước vào độ tuổi của nàng năm ấy, nhìn từ góc độ của nàng, lặng lẽ nhìn đám thiếu niên, thiếu nữ rực rỡ ánh sáng của thanh xuân kia, cô vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
—Màn hình chuyển cảnh—
Trong bóng đêm, cánh cửa khẽ mở ra, "Bang" một tiếng vang nhỏ, đèn sáng lên, đầu tiên xuất hiện chính là chiếc bánh kem cắm đầy nến, Nguyễn Nhân Mộng ôm bánh bước vào.
Trì Sinh đang nằm trên giường lập tức quay đầu lại, nhìn thấy nàng, vội vàng ngồi bật dậy, gương mặt non nớt tràn đầy nụ cười, vẻ kinh ngạc pha lẫn vui sướng, là dáng vẻ mà suốt mười mấy năm sau này cô chưa từng có lại.
"18 tuổi, chúc mừng trưởng thành." Ánh mắt Nguyễn Nhân Mộng phản chiếu qua ánh nến càng thêm mềm mại.
Trì Sinh quỳ gối trên giường, nhắm mắt lại, thành kính ước nguyện, khuôn mặt niên thiếu mang theo chút ngượng ngùng, dưới ánh nến cam vàng chập chờn trông thật rạng rỡ.
Bánh kem được đặt sang một bên, Nguyễn Nhân Mộng đem quà sinh nhật cho cô.
Trì Sinh đầy mong đợi mở ra, là một cây bút máy màu lam, cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ánh lên niềm vui không thể giấu nổi, như có muôn vì sao lấp lánh trong đó.
Nguyễn Nhân Mộng khẽ mỉm cười, gương mặt dịu dàng và ánh mắt đầy ẩn ý mềm mại. Phong vận năm xưa vẫn lưu lại trên người nàng, thi thoảng vô tình bộc lộ, khiến cho vạn vật xung quanh như trở nên lu mờ.
Nhưng khi nàng nhìn về phía Trì Sinh, trong mắt lại chỉ còn lại sự chân thành nhu tình tha thiết, như đào tim đào phổi không giữ lại điều gì.
"Đi viết nên cuộc đời của em đi." Nàng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Trì Sinh hơi cúi người, trán chạm nhẹ vào trán nàng, cô cầm cây bút máy, yêu thích không nỡ rời tay, ngắm nhìn một lúc, rồi bật cười: "Vậy thì điều đầu tiên em muốn viết chính là ba chữ Nguyễn Nhân Mộng."
Nguyễn Nhân Mộng hiểu rõ ý Trì Sinh, khẽ cười, ánh mắt ngập tràn sủng nịch.
Trì Sinh đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Vốn dĩ là vậy mà, em không rời xa chị đâu, cả đời này em sẽ không rời xa chị."
Dư âm lời nói còn chưa tan hết, hình ảnh dần dần tối sầm lại.
Đến đây, hoàn toàn khép lại
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn trung diễn đến nơi đây kết thúc.
Phía trước nói qua sẽ có kinh hỉ, bất quá các ngươi đều đoán được, ta đây liền không nói nhiều.
--- HẾT CHƯƠNG 56 ---
"Rồi mai sau có duyên hãy gặp lại, vào năm ta 60 hết khờ dại...."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương