"Trời đổ mưa một lúc lại mát mẻ một lúc." Bà nội tự tay thu dọn hành lý giúp Trì Sinh, vừa nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, rồi khẽ thở dài: "Trời lạnh thì phải mặc thêm vào, đừng có ỷ vào tuổi trẻ mà coi thường, để thân thể nhiễm lạnh. Đến khi già rồi lại tự khổ thân mình."

Trì Sinh đi theo bên cạnh bà, giúp bà thu dọn từng món đồ, ngoan ngoãn đáp: "Bà yên tâm, con sẽ biết tự chăm sóc tốt bản thân."

"Yên tâm sao được, từ trước đến nay con có từng đi xa thế đâu..." Bà nội cầm một chiếc áo rồi dừng tay, hai mắt đã ngân ngấn nước. 

Hai bà cháu sống nương tựa vào nhau, nay Trì Sinh sắp vào đại học, lại học ở nơi xa như thế, một năm có khi chẳng về nổi mấy lần.

Trì Sinh thấy bà khóc, trong lòng cũng nghẹn lại theo, vốn dĩ cô đã nghĩ kỹ, trong khoảng thời gian này nhất định sẽ ở nhà bầu bạn với bà thật tốt, nhưng trong đầu luôn nghĩ đến Nguyễn Nhân Mộng một mình bên kia, khiến cô luôn thẫn thờ mất tập trung, kết quả tuy có ở nhà chờ, nhưng cũng chẳng nói được mấy câu tử tế.

Bà nội kéo tay Trì Sinh, cùng cô ngồi xuống bên mép giường.

Bàn tay bà khô gầy, thô ráp, đều là dấu vết tuổi già của những năm tháng sống vất vả đã qua.

Bà tha thiết dặn dò: "Không cần đi làm thêm, cực khổ lắm, con tuổi còn nhỏ, làm sao chịu được cực như thế, cũng đừng tiết kiệm quá, chỗ nào cần tiêu tiền thì cứ tiêu, nhà mình vẫn đủ lo cho con học xong đại học."

"Có rảnh thì gọi điện về cho bà, đừng quá nhớ nhà, bà sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."

Trì Sinh cúi đầu, bà nội nói một câu, cô liền nhẹ nhàng thấp giọng đáp ứng một tiếng.

Cảm giác áy náy xen lẫn nỗi buồn chia ly, giống như một đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên, nhanh chóng bùng lên mãnh liệt, cuốn theo ngọn lửa, càng cháy càng dữ dội.

Bên tai vẫn là tiếng bà lo lắng không ngừng: "Con phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, cũng không biết đồ ăn ở đó có hợp khẩu vị không nữa, con từ nhỏ đã kén ăn, vì để con chịu ăn thêm vài miếng cơm, bà với mẹ con không biết tốn bao nhiêu công sức..."

Trì Sinh cúi đầu thấp đến mức không thể ngẩng lên nổi, rất lâu sau mới tìm lại được giọng của mình: "...Khi đó con còn nhỏ mà."

Thật sự là còn rất rất nhỏ, vậy mà cô lại vẫn mơ hồ nhớ được đôi chút.

"Ba mẹ con mà biết con hiện giờ có tiền đồ như vậy, khiến bà đỡ lo như vậy, còn nở mày nở mặt, chắc chắn sẽ rất vui mừng." Bà vừa nói, nước mắt lại trực trào ra.

Trì Sinh cũng đỏ hoe mắt, ngọn lửa áy náy âm ỉ ấy như thiêu đốt, khiến cô nghẹn đến không thở nổi.

"Con không tốt đến thế đâu..." Cô nói rất khẽ, rất khẽ, khẽ đến mức bà nghe không rõ, nhưng lại giống như tiếng sấm vang dội bên tai cô.

Trì Sinh trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, không sao ngủ được.

Mùa hè này, cô rất nhiều đêm khó lòng yên giấc như thế, cô bò dậy, men đến bên cửa sổ, nhìn thấy chiếc đèn đường ánh vàng cam dưới lầu, trong đêm tối lặng lẽ đứng đó, lại nhìn đến ban công tầng ba thường xuyên phơi đầy quần áo, trống vắng và không một tiếng động.

Cả mùa hè này, chiếc đèn đường ấy, chủ nhân của ban công ấy, đều là phông nền trong giấc mộng niên thiếu của cô.

Nhưng Trì Sinh biết rõ, cô và Nguyễn Nhân Mộng không thể nào vì thế mà được thế tục chấp nhận, không nói đến quá khứ của Nguyễn Nhân Mộng, chỉ riêng việc hai người phụ nữ ở bên nhau, cũng đủ để bị thiên hạ phỉ nhổ.

Nếu bà mà biết được, không biết sẽ tức giận đến mức nào, biết đâu còn chẳng chịu nhận cô nữa.

Trì Sinh lại nằm xuống, ánh đèn từ ngoài chiếu vào, cô nhìn sang chiếc điện thoại đang sạc bên cạnh.

Nguyễn Nhân Mộng rất ít khi chủ động liên lạc với cô, nhưng mỗi lần trò chuyện, Trì Sinh đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của nàng dành cho mình.

Nàng là muốn cô dành nhiều tâm tư hơn để ở bên bà nội, Trì Sinh hiểu được dụng ý của nàng.

Nhưng vào lúc này lại mê mang một cách bất thường, bị sự áy náy đè nén đến không thể ngẩng đầu lên được, cô thật sự rất muốn có thể nói chuyện cùng nàng.

Màn ảnh chuyển cảnh, bóng đêm dần nhạt đi, bầu trời dần sáng lên, khung cảnh chuyển sang nhà ga.

Trước cổng nhà ga, tiếng chuông leng keng leng keng của xe đạp vang lên, rất nhiều phụ huynh đang tiễn con mình lên xe, còn có những người thân, bạn bè đưa tiễn người đi xa, nhà ga thường là nơi ngập tràn sự ly biệt.

Trì Sinh ngồi bên cửa sổ, xe lắc lư rồi bắt đầu lăn bánh, bà nội đứng bên ngoài không ngừng vẫy tay, bà đã lớn tuổi, bị chen lấn giữa đám đông khiến bà trông giống như cành khô giữa mưa gió, lay lắt không yên, mẹ của Tô Miêu Miêu đứng bên cạnh, đỡ lấy bà.

"Trì Sinh, học hành cho tốt, phải tự biết chăm sóc bản thân."

Giọng của bà nội vang lên, giữa đám đông ồn ào mỏng manh đến thế, nhưng vọng vào tai Trì Sinh lại như sấm nổ bên tai.

Xe rời khỏi nhà ga, chạy lên đường lớn, Tô Miêu Miêu ngồi bên cạnh Trì Sinh, lấy ra một túi trứng luộc trong nước trà, chọc chọc vào tay nàng. Trì Sinh quay đầu lại nhìn cô một chút, mỉm cười, rồi khẽ lắc lắc tay.

Nụ cười của cô có chút nhợt nhạt, có chút khô khốc, rồi lại như cũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một chiếc lá từ trên cây ven đường rơi xuống, là chiếc lá rụng đầu tiên của mùa thu.

Trì Sinh giật mình nhận ra, mùa hè đã trôi qua rồi, giấc mộng từng nở rộ giữa mùa hè, nở rộ trong sự vui thích mà tùy ý phóng túng, nhưng giờ đây cũng đã đi đến hồi kết, hiện thực đã bày ra ngay trước mắt cô.

Ánh nắng chiếu lên mặt Trì Sinh, mang sắc vàng kim, so với ánh nắng mùa hè gay gắt, ánh nắng lúc này không còn chói chang nữa, nhưng vẫn ấm áp và rực rỡ như cũ.

Trì Sinh bỗng bật cười khẽ.

Tại sao lại phải bi quan như vậy chứ? Mùa hè qua rồi, nhưng ánh mặt trời vẫn luôn tươi đẹp như thế.

Luôn sẽ có cách mà, huống chi mọi chuyện đang dần tốt lên, Nguyễn Nhân Mộng đã chuyển sang một thành phố khác, ở đó sẽ không ai biết quá khứ của nàng, nàng có thể tìm một công việc mới, tuy rằng có thể sẽ vất vả một chút, nhưng nhất định Nguyễn Nhân Mộng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Cô sẽ cùng nàng chia sẻ, hơn nữa cô cũng sắp 18 tuổi rồi, sau này sẽ có thêm nhiều lựa chọn hơn, đến khi đó Nguyễn Nhân Mộng sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa.

Điều quan trọng hơn cả là, hôm nay cô có thể gặp được nàng, cô thật sự rất nhớ nàng, mỗi ngày đều nhớ.

Chuỗi cảnh quay đi đi lại lại suốt đêm, cuối cùng cũng hoàn thành phân đoạn cuối cùng vào giữa trưa.

Tất cả những điều là diễn biến tâm lý của Trì Sinh, cần phải biểu hiện qua thần thái và cử động tứ chi, để truyền tải đến người xem, mà điều này đối với Ninh Trĩ mà nói, vẫn là quá khó khăn.

Đặc biệt là cảnh cuối cùng, khi sương mù tan biến, trong ánh mắt Trì Sinh bừng lên ánh sáng, cô sau một khoảnh khắc ngắn ngủi mơ hồ và dằn vặt, lại thắp lên hy vọng.

Chỉ có vài giây ngắn ngủi, cô phải biểu đạt được cả sự sợ hãi niên thiếu của Trì Sinh, sự kiên cường lấy lại tinh thần của Trì Sinh, nỗi tưởng nhớ của Trì Sinh, cùng sự lạc quan bền bỉ của Trì Sinh, tất cả đều phải truyền tải chỉ qua biểu cảm và ánh mắt.

Quay xong, Ninh Trĩ chỉ cảm thấy cả người như kiệt sức, bị ánh nắng mặt trời hun tới đỏ cả người mà vẫn không còn sức lực nào để nhúc nhích.

Họ đang quay ở một nhà ga cũ bị bỏ hoang, sau khi thành phố tái quy hoạch, nhà ga chính được chuyển tới khu đô thị mới, nhà ga này vốn hoạt động hơn hai mươi năm, cũng bị di dời theo và hiện đang chờ tháo dỡ.

Nhà ga cũ vẫn chưa kịp sang bằng để xây mới, đã bị đoàn phim mượn làm bối cảnh cho phân cảnh này.

Những diễn viên quần chúng mặc trang phục của thời kỳ đó đã tan ca, họ bận rộn đi lại giữa những kiến trúc cũ kỹ, trông giống hệt người của nhiều năm về trước. Mấy chiếc xe buýt được làm giả theo kiểu cũ đầu những năm 2000 cũng đang đậu trước nhà ga.

Ninh Trĩ đột nhiên cảm giác thời gian như đang chồng lấp lên nhau.

Tất cả đều quá chân thật, Trì Sinh và Nguyễn Nhân Mộng giống như thật sự tồn tại, tồn tại ở một đoạn thời gian nào đó trong quá khứ, còn cô thông qua việc diễn xuất, qua ánh mắt và ký ức, như thể đã thật sự nhìn thấy họ.

Một chiếc ô che nắng ngăn lại ánh mặt trời.

Ninh Trĩ vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Nguyễn Nhân Mộng, như thể bước ra từ dòng thời gian.

"Đứng lên đi."

Ninh Trĩ ngây người một chút, suy nghĩ bị cắt ngang, nhìn rõ trước mắt là Thẩm Nghi Chi.

Ký ức của cô dần dần thức tỉnh, thời gian quay phim đã gần 30 tiếng, đắm chìm trong kịch bản suốt quãng thời gian dài như vậy, cô gần như đã quên cả việc ban đầu là đang quay phim.

"Em sao còn ở đây? Em đâu còn suất diễn." Cảnh quay của Thẩm Nghi Chi đã kết thúc từ hôm qua vào ban ngày, hoàn toàn không cần ở lại cùng nhau chịu đựng.

Ninh Trĩ đứng dậy, dụi dụi mắt, cảm giác mệt mỏi và cơn buồn ngủ rốt cuộc như nước lũ vỡ bờ tràn khắp người cô, chân tay cũng nặng trĩu.

"Thức đêm không tốt, em không có cảnh thì nên đi ngủ đi." Cô theo bản năng nắm lấy cánh tay Thẩm Nghi Chi, "Hơn nữa hôm trước em còn uống quá nhiều."

Nghĩ tới chuyện uống say, Ninh Trĩ lập tức lo lắng: "Chị thật sự phải chú ý, tửu lượng của chị quá kém."

Thẩm Nghi Chi vừa nghe liền biết cô sẽ không quên chuyện đó, đành phải nhỏ giọng đáp: "Ừ."

Ý đồ định lảng tránh cho qua.

Nhưng Ninh Trĩ vẫn chưa chịu thôi, cô bắt đầu quay lại chuyện trước đó chưa nói xong, lúc này cũng không có ai chú ý tới hai người, cô liền tranh thủ nói hết với Thẩm Nghi Chi.

"Giới giải trí rất nguy hiểm, trước đây tôi từng thấy một tân binh bị chuốc say rồi bị đưa đi. Bất quá, Tô tổng nói người đó là tự nguyện... nhưng mà..." Ninh Trĩ vẫn cảm thấy như vậy là không ổn.

"Tóm lại loạn như vậy, chị phải có ý thức phòng bị. Hơn nữa, chị sau khi say rượu thì..." Ninh Trĩ cân nhắc từ ngữ, rất lâu sau mới uyển chuyển nói, "Rất hấp dẫn người khác."

Nếu như bị kẻ xấu để ý thì làm sao bây giờ? Nàng tuy có chút địa vị, nhưng nếu gặp phải loại người bất chấp hậu quả thì sao? Thẩm Nghi Chi nghe xong nửa câu cuối cùng, không rõ là xấu hổ hay lúng túng, chỉ cố giữ bình tĩnh mà nói: "Tôi biết rồi, em đừng nói nữa."

Hiển nhiên nàng không muốn tiếp tục đề tài này, lần này Ninh Trĩ cảm nhận được rõ ràng.

Cô im lặng vài giây, cúi đầu nhìn thấy tay mình vẫn đang nắm cánh tay Thẩm Nghi Chi, liền buông ra, thả tay xuống.

Cô đột nhiên ý thức được, có phải mình đã vượt qua giới hạn, suy nghĩ kỹ lại, dạo gần đây đúng là cô ngày càng gần gũi với Thẩm Nghi Chi, cũng càng ngày càng tùy tiện.

Bàn tay buông bên người khẽ bóp ngón cái, cô gật đầu: "Được rồi." Qua vài giây, cô vẫn không nhịn được, nói thêm: "Lần sau đi uống rượu, phải nhớ mang theo trợ lý, mang theo người lanh lẹ một chút, có thể giúp chắn rượu."

Ngữ điệu rất nhanh, giọng nói ở giây cuối chợt đứt quãng. Ngay sau đó, cô cười cười: "Buồn ngủ quá rồi, tôi muốn đi ngủ. Giường nằm không đủ, tôi đi về xe mình, chị cũng mau quay về đi."

Ninh Trĩ vừa nói vừa ngáp, đuôi mắt hơi đỏ, ánh nước trong đuôi mắt lấp lánh, không rõ là do buồn ngủ hay vì lý do gì khác.

Nói xong, cô nhanh chân rời đi, xung quanh vẫn còn rất nhiều người, ai cũng đang bận rộn thu dọn đạo cụ, máy móc quay phim các loại. Cảnh quay ở Bình Thành đã tạm thời khép lại, ngày mai sẽ chuyển sang thành phố khác để tiếp tục quay.

Hoàn toàn thay đổi cảnh chính, làm mọi người đều háo hức mong chờ, khi thu dọn máy móc cũng vừa nói vừa cười vui vẻ.

Ninh Trĩ thì mắt mù tai điếc, đi nhanh hơn một chút, nhưng chưa được hai bước đã bị người phía sau kéo lại.

Ninh Trĩ quay lại, cảm giác khuôn mặt mình như bị phóng đại vô hạn, cứng đờ đến mất tự nhiên, cố gắng duy trì nụ cười thì thật gian nan, nhưng vẫn cong cong khóe môi, như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

Thẩm Nghi Chi nhìn nàng, một hồi lâu mới nói: "Tôi chỉ là không quen thôi."

Nàng không quen với bộ dáng này của chính mình, trước đây Mai Lan có nói, Ninh Trĩ cũng đều nói qua khi thích một người sẽ mất kiểm soát, nhưng nàng không đồng ý, vì mỗi người thể hiện tình cảm theo cách khác nhau.

Nàng quen với lý trí và hình thức, đối tốt với nàng, quan tâm nàng, và khi nàng cần thì luôn đến bên cạnh, như vậy có gì sai?

Nàng vẫn luôn nghĩ vậy, cho đến hôm qua, ý thức của nàng rất tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh táo hơn bình thường, nhưng não bộ như bị chia làm hai, một bên nói không nên như vậy, bên kia lại hoàn toàn không quan tâm, cố tình giả bộ say rượu, lộ ra dáng vẻ  thường ngày không có, muốn Ninh Trĩ lộ ra ánh mắt si mê và quyết liệt như trước.

Nàng như đi trên vách núi đầy dây thép gai, chao đảo, rồi lại trầm mê.

Nàng chưa từng trải qua điều này, như thể chính mình bị bóc tách ra khỏi thân thể, hành động cử chỉ đều không thể tự mình khống chế.

Nàng không quen, đồng thời cũng rất hoảng loạn.

Nhưng tất cả đó đều là vấn đề của chính nàng, không liên quan đến Ninh Trĩ.

Ninh Trĩ không thể hiểu "không quen" của nàng có ý gì, chỉ biết Thẩm Nghi Chi chủ động níu lấy mình, khiến cô không thể đi tiếp được.

--- HẾT CHƯƠNG 47 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện