Trên đường lúc sáng sớm, Ninh Trĩ hỏi Thẩm Nghi Chi về cách thể hiện cảnh khóc của đoạn này.
Mặc dù trước đó đã có một cảnh khóc dễ dàng, nhưng Ninh Trĩ hoàn toàn dựa vào việc đắm chìm vào nhân vật, tự mình nhập vai, lúc ấy cô xử lý cảm xúc còn khá ngây ngô.
Khi đó, mặt trời vừa mới ló dạng, trên đường vắng vẻ, xe cộ ít ỏi, xe các nàng chạy rất thông thuận.
Gió mùa hè thổi qua, làm sợi tóc dài bên má Thẩm Nghi Chi bay tán loạn.
"Sẽ rất đau." Nàng rũ mắt, tay ấn vào kịch bản.
Ninh Trĩ ngồi bên cạnh nàng, giống như Thẩm Nghi Chi, kịch bản cũng đặt trên đùi, cô nhìn vào mặt nghiêm nghị, xinh đẹp của Thẩm Nghi Chi, ngón tay ấn lên kịch bản, hơi cuộn lại.
"Dạ." Cô hừ nhẹ một tiếng, chờ Thẩm Nghi Chi tiếp tục giải thích.
Thẩm Nghi Chi quay đầu nhìn cô: "Một vết thương đã gắt gao che kín lại, cũng không chú ý tới miệng vết thương, một vết thương đã sớm nguy kịch đến thối rữa, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị chọc trúng, đương nhiên sẽ rất đau. Nguyễn Nhân Mộng nhất định sẽ cực kỳ bi ai đến mức không thể kềm chế được."
Ninh Trĩ chỉ nghĩ đến khi Nguyễn Nhân Mộng nghe được Trì Sinh nói vậy, chắc chắn sẽ vui mừng, hoặc nói là sẽ càng sâu sắc cảm nhận niềm vui, nhưng lại không ngờ rằng nàng sẽ đau đớn như vậy.
Thẩm Nghi Chi thấy cô có chút rối loạn, cười một chút, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, nàng nói: "Nguyễn Nhân Mộng sẽ cảm kích sâu sắc, cảm kích Trì Sinh, cảm kích vận mệnh, vì khi Trì Sinh mang theo một trái tim nồng cháy, chân thành mà chạm vào miệng vết thương của nàng, từ khoảnh khắc đó, Nguyễn Nhân Mộng không còn đường nào để rút lui."
Nàng không thể trốn thoát, từ đây Nguyễn Nhân Mộng là Trì Sinh, cô là hồn phách của nàng, là mỗi đốt xương trên người nàng , tất cả đều là Trì Sinh.
Nước mắt của Nguyễn Nhân Mộng giống như không chịu sự khống chế của nàng mà rơi xuống không ngừng, nàng chăm chú nhìn Trì Sinh, trên gương mặt nàng lộ ra một vẻ yếu đuối chưa từng, giống như trở thành một cô gái nhỏ bị vứt bỏ vĩnh viễn trong bóng tối, bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng mặt trời chiếu rọi lên người nàng.
Trì Sinh luống cuống tay chân, vội vàng nói: "Chị đừng khóc, đừng khóc mà."
Cô đưa tay lau nước mắt cho Nguyễn Nhân Mộng, rõ ràng là ấm áp, nhưng đầu ngón tay của Trì Sinh lại như bị thiêu đốt, đau lòng đến mức đầu nhói đau.
Nguyễn Nhân Mộng ngơ ngác nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên một chút, nhưng nước mắt lại rơi đến lợi hại.
Nàng khóc rất lâu, Trì Sinh lúc đầu chỉ lặng lẽ giúp nàng lau nước mắt, sau đó liền không còn tâm trí để lo chuyện khác, chỉ dùng hết sức ôm chặt lấy nàng, như thể đem hết sức lực truyền cho nhau.
Ninh Trĩ chưa từng thấy một người trưởng thành lại có những khoảnh khắc yếu đuối đến như vậy, cảm giác hốc mắt cũng dần nóng lên, cô muốn tất cả những đau khổ ấy rời xa Nguyễn Nhân Mộng, chỉ hận bản thân mình quá nhỏ bé, không thể giống như siêu nhân, đem Nguyễn Nhân Mộng mà kín kẽ bảo hộ nàng, để ai cũng không thể làm tổn thương nàng.
Một màn cảnh này dừng lại ở đây, hình ảnh ngoài cửa sổ là những nhánh cây xanh đậm dưới ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống, rèm cửa xanh nhạt khẽ đung đưa một cách yên bình.
Ninh Trĩ ôm lấy Thẩm Nghi Chi, vài giây sau mới bất tri hậu giác mà buông ra, cô hơi ngẩn người nhìn nàng, trong lồng ngực vẫn còn lưu lại hơi ấm và hơi thở của nàng.
Thẩm Nghi Chi khóc đến đôi mắt sưng đỏ, nhìn vào mắt Ninh Trĩ, nói: "Tôi đi rửa mặt."
Giọng nói của nàng khàn đặc đến lợi hại.
Ninh Trĩ không biết phải làm sao, khi Thẩm Nghi Chi chuẩn bị đứng dậy rời đi, cô cũng đứng dậy, nắm lấy tay nàng đi theo.
Thẩm Nghi Chi quay đầu lại, cúi xuống nhìn bàn tay đang bị Ninh Trĩ siết chặt. Cô nắm lấy tay nàng thật chặt, dáng vẻ càng khẩn trương, mang theo sự hoảng loạn như sợ mất đi, cứ thế mà giữ chặt lấy nàng.
Lòng Thẩm Nghi Chi buồn đến hoảng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Trĩ. Ninh Trĩ như bị ánh mắt nàng nhìn làm cho kinh ngạc một chút, vội buông lỏng tay ra. Bàn tay Thẩm Nghi Chi bỗng trống rỗng, trong lòng cũng theo đó mà trống rỗng, ngay sau đó nỗi buồn lại dâng lên mãnh liệt hơn.
"Chị đi đi" Ninh Trĩ ngồi lại ghế, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói với Thẩm Nghi Chi, nhưng ánh mắt lại chặt chẽ dính lên người nàng, như muốn dùng ánh mắt ấy giữ Thẩm Nghi Chi lại, không cho nàng rời đi.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lòng Thẩm Nghi Chi được sự bất an dịu dàng của Ninh Trĩ xoa dịu, nàng hơi cong khóe môi dưới, giọng nhẹ nhàng nói: "Chờ chị, cùng nhau trở về."
Từ buổi sáng cùng nhau đến phim trường hôm đó, các nàng liền bắt đầu đi làm và tan ca cùng nhau, vẫn dùng lý do như cũ là để trên đường tiện trao đổi lời thoại.
Ninh Trĩ sẽ không chủ động nói trước, luôn chờ Thẩm Nghi Chi mở miệng, rồi mới theo sau nàng, giống như là không thật sự tình nguyện,
Nhưng buổi sáng ngày hôm qua, khi nàng chuẩn bị trễ, nghĩ rằng Ninh Trĩ sẽ không đợi mình mà đi trước, vội vàng mở cửa phòng, liền thấy Ninh Trĩ đang đứng cạnh cửa, vẻ mặt có chút ngại ngùng, cô hướng đến nàng lắc lắc bữa sáng trong tay, nói: "Không còn kịp rồi, đi thôi, tôi nhờ Dương Dương đi mua buổi sáng cho chị, trên đường rồi ăn."
Thẩm Nghi Chi lúc này mới nhận ra rằng, tuy rằng Ninh Trĩ sẽ không chủ động mở lời, nhưng mỗi khi tan tầm, cô vẫn luôn đợi bên cạnh, đôi khi lén lút nhìn nàng, chờ đợi nàng kêu cô cùng nhau về nhà.
Giống như lúc này, Thẩm Nghi Chi nhắc đến, Ninh Trĩ liền gật đầu: "Được."
Vừa hoàn toàn trấn an được Thẩm Nghi Chi, thì Nguyễn Nhân Mộng lại mang đến một cơn rung động mãnh liệt, nàng bước vào phòng tắm, Ninh Trĩ vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng trống rỗng, vươn tay nắm lấy lưng ghế.
Cô nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Nghi Chi vừa rồi khóc òa trong lòng mình, nghĩ đến ánh mắt ấy như đặt cả thế giới của nàng lên người mình.
Tất cả đều là cảm xúc của Nguyễn Nhân Mộng, Nguyễn Nhân Mộng đem hết những cảm xúc bi thương, thống khổ suốt ba mươi mốt năm qua của nàng mà mãnh liệt phát tiết ra.
Ninh Trĩ tự hỏi liệu Thẩm Nghi Chi từng có những cảm xúc mãnh liệt như vậy không? Liệu nàng sẽ vì người nào mà khóc đến mức mất khống chế không? Chỉ sợ là sẽ không, nàng bình tĩnh như vậy, lại còn lý trí.
Lỡ như thì sao? Lỡ như thật sự có lúc nàng không thể khống chế nổi cảm xúc của mình thì sao?
Ninh Trĩ cứ miên man suy nghĩ, nghĩ đến mức run rẩy, nghĩ đến việc bản thân lại khao khát một Thẩm Nghi như vậy.
Phải để tâm đến chừng nào, mới khiến nàng mất kiểm soát như vậy.
Ninh Trĩ thở dài, ánh mắt nhìn đến Mai Lan đang ngồi một bên, cầm bút vẽ trên giấy, nét bút đều đặn và tinh tế.
Ninh Trĩ không khỏi cảm thấy tò mò, tiến lại gần một chút để xem, phát hiện Mai Lan đang vẽ phân kính.
Phần lớn các đạo diễn đều vẽ phân kính, nhưng Mai Lan lại rất thành thạo trong việc phác thảo cấu trúc, bà ấy có khả năng làm cho mọi cảnh quay trên màn ảnh trở nên đầy cảm giác mỹ học.
Ninh Trĩ nhìn một lúc, rồi quay đầu lại nhìn cảnh quay vừa rồi, bên ngoài cửa sổ ánh sáng âm u, trên bệ cửa sổ là chậu hoa, rèm cửa màu lam nhạt lay nhẹ trong không khí quạnh quẽ, cô đơn. Còn có hai chiếc ghế kê sát nhau, giờ đây trống trơn, không còn ai ngồi.
Chỉ nhìn như vậy thôi, cũng có thể cảm nhận được một tầng ý vị khó nói thành lời, nếu thêm vào đó hai nữ chính, nhất định sẽ càng có sức lay động lòng người.
Ninh Trĩ bắt đầu mong chờ hiệu quả sau khi bộ phim được công chiếu, không biết phản hồi sẽ ra sao, doanh thu phòng vé sẽ thế nào.
Bộ phim điện ảnh này quá tinh tế, cả hình ảnh lẫn câu chuyện đều tinh tế đến cực điểm, đều đó cũng đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ đánh mất một bộ phận lớn khán giả, dù sao thì xã hội bây giờ mọi người đều thích xem những thứ nhẹ nhàng, không cần tốn quá nhiều đầu óc.
Nhìn Mai Lan đang ôn hòa phác thảo kết cấu, Ninh Trĩ đột nhiên hỏi: "Mai đạo, ngài có yêu thích ai chưa?"
Mai Lan dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn cô, mang theo ý cười nói: "Làm sao vậy? Không thể hỏi đạo diễn về chuyện riêng tư biết không??"
Ninh Trĩ chỉ cười nhẹ, mắt cong lại, rồi vươn tay chạm vào trang vẽ của Mai Lan: "Chỉ là cảm thấy những cảnh quay tinh tế như thế này, chắc chắn là ngài có thích ai rồi."
Mai Lan chỉ mỉm cười, không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Quản tốt việc của mình đi a."
Câu nói của Mai Lan có ý gì đó, lòng Ninh Trĩ thoáng chốc lộp bộp, nụ cười trên môi cũng dừng lại, miễn cưỡng kéo khóe miệng lên: "A? Ngài nói gì vậy?"
Mai Lan nhìn cô thật sâu, nhìn đến Ninh Trĩ khẽ mím môi dưới.
"Trì Sinh không thể không động lòng với Nguyễn Nhân Mộng, còn em, trong phim có phải vẫn đang diễn vai ngoài đời không?" Ánh mắt trong sáng của bà nhìn vào, khiến Ninh Trĩ cảm thấy như mọi tâm tư của mình đều bị phơi bày.
Nhưng Mai Lan không tiếp tục hỏi nữa, chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi cười nhẹ: "Hãy nhìn rõ lòng mình."
Ninh Trĩ hơi hé miệng định nói gì, nhưng chưa kịp lên tiếng, tiếng của Thẩm Nghi Chi đã vang lên từ phía sau: "Hai người đang nói gì vậy?"
Trong khoảnh khắc ấy, Ninh Trĩ cảm thấy toàn thân như bị xáo trộn, máu dồn lên, sống lưng tê dại, như thể bí mật sâu thẳm nhất trong lòng bị nhìn trộm.
Trên đường về, Ninh Trĩ dựa vào một bên ghế sau, vẻ mặt có chút hoảng hốt, như còn mang theo nỗi sợ hãi.
Thẩm Nghi Chi nhìn cô vài lần, rồi mới hỏi: "Sao vậy? Em cùng Mai Lan nói gì thế?"
Ninh Trĩ thở dài có chút sầu bi, nhìn nàng rồi thấp giọng nói: "Bị Mai đạo diễn phản giết."
Thẩm Nghi Chi không hiểu, Ninh Trĩ liền giải thích rõ hơn: "Tôi hỏi bà ấy có thích ai không, bà không trả lời tôi, còn đem tôi biến thành quân cờ."
Thẩm Nghi Chi im lặng một lúc, rồi lắc đầu: "Bà ấy sẽ không nói đâu, bà ấy không thích nói về chuyện này, ai hỏi cũng không nói." Giọng nàng có chút cười nhẹ, rồi lại hỏi: "Mai đạo nói như thế nào lại đem em biến thành quân cờ?"
Ghế sau xe rất rộng rãi, mỗi người ngồi một bên, không gian giữa chừa ra một khoảng lớn, có thể thêm một người cũng dư dả.
Thẩm Nghi Chi giữ tư thế thả lỏng, khuỷu tay nhẹ nhàng tựa vào chốt cửa, tay đặt thoải mái trên bảng điều khiển.
Ninh Trĩ trong bóng tối liếc nhìn nàng một cái, thấy dáng vẻ nàng như đang thản nhiên tán gẫu, lập tức không hiểu sao cảm thấy bực bội. Đúng lúc đó, xe đi ngang qua một trạm xe buýt, ánh đèn từ nhà ga hắt vào trong xe, soi rõ vẻ căng thẳng trong mắt Thẩm Nghi Chi không sót chút nào.
Tâm trạng trẻ con buồn bực của Ninh Trĩ trong thoáng chốc bị kéo căng, cô hơi hé môi, môi lưỡi lại khô khốc đến khó chịu.
"Mai đạo nói..." giọng cô khàn khàn "Phải nhìn rõ lòng mình."
"Chỉ có câu đó thôi sao?" Thẩm Nghi Chi lại hỏi, trạm xe buýt đã bị bỏ lại rất xa phía sau, xung quanh không còn ánh sáng nào khác. Ninh Trĩ không nhìn rõ vẻ mặt nàng, nhưng nghe ra giọng nàng vẫn bình thản, tiếp lời: "Câu trước đó là, Trì Sinh không thể không động lòng với Nguyễn Nhân Mộng. Còn em, trong phim vẫn chỉ là đang diễn thôi sao?"
Vấn đề này, các nàng đã nói qua rất nhiều lần, phần lớn đều che che giấu giấu, chỉ nói được một nửa, chỉ nói đến Ninh Trĩ đối với Nguyễn Nhân Mộng, mà không nhắc tới cô đối với Thẩm Nghi Chi.
Trong xe lập tức rơi vào trầm mặc, Ninh Trĩ thấy tài xe phía trước tò mò mà liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô sợ nàng hỏi, lại mong nàng sẽ hỏi.
Nhưng Thẩm Nghi Chi trước sau đều không nói gì thêm.
Thế là, lòng Ninh Trĩ như rơi xuống một vực sâu vô tận, cứ thế chìm mãi, chìm vào một khoảng tối mịt mù.
Nàng tưởng rằng mình sẽ nhẹ nhõm thở phào, nhưng kết quả lại chỉ là càng thêm mất mát.
Từ lúc xuống xe, bước vào thang máy, rồi từ thang máy đi ra quẹo vào hành lang, hành lang đó dẫn đến phòng của Thẩm Nghi Chi, khi nàng mở cửa phòng, tay còn đặt trên chốt cửa, Ninh Trĩ khẽ nói một câu, giọng rất nhỏ: "Đến rồi."
Thẩm Nghi Chi lại đột ngột hỏi: "Thấy rõ sao?"
Trái tim chìm sâu trong vực thẳm bỗng khẽ run lên, lòng bàn tay Ninh Trĩ rịn mồ hôi, lúc này cô mới nhận ra, đây là vấn đề khiến người ta tiến thoái lưỡng nan.
Cô phải trả lời thế nào, mà Thẩm Nghi Chi vì sao lại hỏi như vậy?
Ánh mắt Thẩm Nghi Chi rất đỗi trầm lặng, dần dần mang theo vài phần bất đắc dĩ, nàng không ép Ninh Trĩ, chỉ chậm rãi hỏi: "Chờ quay xong, có thể thấy rõ sao?"
Chờ sau khi quay phim xong, mọi thứ đều sẽ không có thể giấu giếm, dù có cách xa nàng, hay ở cạnh nàng tình cảm sẽ bị bại lộ, Ninh Trĩ khẽ gật đầu
Thẩm Nghi Chi đi vào trong, tay đặt cạnh cửa, hướng ra ngoài nói với Ninh Trĩ: "Đi ngủ sớm một chút."
Ninh Trĩ rũ mắt, nhẹ gật đầu, đi ra vài bước, rồi nghe thấy tiếng cửa phía sau đóng lại.
Khi Thẩm Nghi Chi vào phòng, nàng dựa vào cạnh tủ, hít một hơi thật sâu.
Nàng bước vào, đặt túi xuống, nhìn về phía căn phòng dành cho khách nơi Ninh Trĩ từng ngủ lại một đêm.
Nàng đi vào, ngồi xuống mép giường, ga trải giường đã được thay, đã sớm không còn hơi thở nào của Ninh Trĩ.
Thẩm Nghi Chi thả lỏng cơ thể, ngồi thẫn thờ một lúc, rồi bỗng nhiên bật cười tự giễu chính mình.
Khi nàng cố hết sức để phân rõ rốt cuộc thứ nàng dành cho Ninh Trĩ là thích, hay vì bản thân cũng bị nhân vật ảnh hưởng, đem tất cả vướng bận và áy náy suốt sáu năm qua dồn lên người nàng, thì điều đầu tiên nàng không thể kiềm chế được lại là cảm giác ham muốn chiếm hữu Ninh Trĩ.
Ngày hôm sau, Ninh Trĩ cùng Thẩm Nghi Chi đi đến phim trường, cô vẫn còn chút chưa hoàn hồn, Thẩm Nghi Chi cũng không quấy rầy cô, chỉ một mình xem lại kịch bản đã sớm học thuộc từ lâu.
Cảnh quay hôm nay là tiếp nối của ngày hôm qua.
Nguyễn Nhân Mộng ở trong lòng ngực Trì Sinh không biết đã bao lâu, bên ngoài trời đã sầm xuống, sắp mưa.
Thời tiết mùa hè chính là như vậy không báo trước, muốn mưa là mưa, giống như cảm xúc con người, nói yêu liền yêu.
Nguyễn Nhân Mộng đứng lên, vươn vai, xoa xoa mặt, Trì Sinh cũng đứng dậy theo, đóng cửa sổ lại để không bị mưa tạt vào.
"Đi rửa mặt đi," Trì Sinh dứng sau lưng Nguyễn Nhân Mộng nói.
Nguyễn Nhân Mộng gật gật đầu, khi quay đầu lại nhìn Trì Sinh, ánh mắt có vài phần lẩn tránh.
Trì Sinh khẽ siết chặt tay mình, đứng sang một bên.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, một lúc sau Nguyễn Nhân Mộng mới bước ra, mặt nàng đã được rửa sạch sẽ, nhưng gương mặt và đôi mắt vẫn đỏ ửng, đôi mắt còn sưng lên.
Trì Sinh do dự, định xem có nên lấy ít đá lạnh cho nàng chườm một chút không, Nguyễn Nhân Mộng bắt gặp ánh mắt cô, khẽ mím môi dưới, rồi hỏi: "Xấu lắm sao?"
Trì Sinh lập tức lắc đầu: "Đẹp." Nói xong, cô ngượng ngùng cười, dùng sức gật đầu thật mạnh: "Đẹp."
Nguyễn Nhân Mộng khẽ cắn môi dưới, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi quay trở lại ngồi xuống chiếc ghế vừa rồi. Chỉ là trời bên ngoài đã tối dần, không còn sáng như trước.
Trì Sinh cũng bước tới, ngồi lại chỗ ban nãy vừa ngồi.
Nguyễn Nhân Mộng nhìn ra ngoài cửa sổ, cành cây lay động trong gió, cùng bầu trời âm u: "Em phải về nhà sao?"
Nàng nói "Em phải về nhà sao", chứ không phải "Em đi đi."
Trì Sinh nghe ra, nàng có lẽ muốn cô ở lại.
Trong túi vẫn giữ phần tiền của bà nội, vốn định đưa cho bà, muốn nhìn bà vui vẻ, nhưng niềm vui ấy không nhất thiết phải là lúc này, để trễ một chút cũng không sao.
Trì Sinh nói: "Em không đi."
Nói xong, nàng liền cảm thấy mình có chút mặt dày, nên ngồi cũng không được tự nhiên nữa.
Nhưng Nguyễn Nhân Mộng không nghĩ như vậy, nàng có rất nhiều điều muốn nói với Trì Sinh, nhưng những chuyện đó, những ký ức đó, đã bị chôn giấu sâu trong lòng từ rất lâu, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Càng sợ là, sau khi Trì Sinh biết sẽ phản ứng như thế nào.
Cuối cùng nàng cũng đã nghĩ kỹ, quay đầu lại nhìn Trì Sinh, nhẹ giọng nói: "Từ nhỏ tôi đã làm việc này, mẹ tôi đưa khách đến tận nhà."
Trì Sinh đột nhiên siết chặt tay, trên mặt thoáng hiện vẻ trống rỗng trong chớp mắt.
Giọng Nguyễn Nhân Mộng khựng lại, nàng hít một hơi thật sâu, rồi khó khăn bổ sung: "Để tôi tìm khách."
--- HẾT CHƯƠNG 42 ---
Mặc dù trước đó đã có một cảnh khóc dễ dàng, nhưng Ninh Trĩ hoàn toàn dựa vào việc đắm chìm vào nhân vật, tự mình nhập vai, lúc ấy cô xử lý cảm xúc còn khá ngây ngô.
Khi đó, mặt trời vừa mới ló dạng, trên đường vắng vẻ, xe cộ ít ỏi, xe các nàng chạy rất thông thuận.
Gió mùa hè thổi qua, làm sợi tóc dài bên má Thẩm Nghi Chi bay tán loạn.
"Sẽ rất đau." Nàng rũ mắt, tay ấn vào kịch bản.
Ninh Trĩ ngồi bên cạnh nàng, giống như Thẩm Nghi Chi, kịch bản cũng đặt trên đùi, cô nhìn vào mặt nghiêm nghị, xinh đẹp của Thẩm Nghi Chi, ngón tay ấn lên kịch bản, hơi cuộn lại.
"Dạ." Cô hừ nhẹ một tiếng, chờ Thẩm Nghi Chi tiếp tục giải thích.
Thẩm Nghi Chi quay đầu nhìn cô: "Một vết thương đã gắt gao che kín lại, cũng không chú ý tới miệng vết thương, một vết thương đã sớm nguy kịch đến thối rữa, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị chọc trúng, đương nhiên sẽ rất đau. Nguyễn Nhân Mộng nhất định sẽ cực kỳ bi ai đến mức không thể kềm chế được."
Ninh Trĩ chỉ nghĩ đến khi Nguyễn Nhân Mộng nghe được Trì Sinh nói vậy, chắc chắn sẽ vui mừng, hoặc nói là sẽ càng sâu sắc cảm nhận niềm vui, nhưng lại không ngờ rằng nàng sẽ đau đớn như vậy.
Thẩm Nghi Chi thấy cô có chút rối loạn, cười một chút, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, nàng nói: "Nguyễn Nhân Mộng sẽ cảm kích sâu sắc, cảm kích Trì Sinh, cảm kích vận mệnh, vì khi Trì Sinh mang theo một trái tim nồng cháy, chân thành mà chạm vào miệng vết thương của nàng, từ khoảnh khắc đó, Nguyễn Nhân Mộng không còn đường nào để rút lui."
Nàng không thể trốn thoát, từ đây Nguyễn Nhân Mộng là Trì Sinh, cô là hồn phách của nàng, là mỗi đốt xương trên người nàng , tất cả đều là Trì Sinh.
Nước mắt của Nguyễn Nhân Mộng giống như không chịu sự khống chế của nàng mà rơi xuống không ngừng, nàng chăm chú nhìn Trì Sinh, trên gương mặt nàng lộ ra một vẻ yếu đuối chưa từng, giống như trở thành một cô gái nhỏ bị vứt bỏ vĩnh viễn trong bóng tối, bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng mặt trời chiếu rọi lên người nàng.
Trì Sinh luống cuống tay chân, vội vàng nói: "Chị đừng khóc, đừng khóc mà."
Cô đưa tay lau nước mắt cho Nguyễn Nhân Mộng, rõ ràng là ấm áp, nhưng đầu ngón tay của Trì Sinh lại như bị thiêu đốt, đau lòng đến mức đầu nhói đau.
Nguyễn Nhân Mộng ngơ ngác nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên một chút, nhưng nước mắt lại rơi đến lợi hại.
Nàng khóc rất lâu, Trì Sinh lúc đầu chỉ lặng lẽ giúp nàng lau nước mắt, sau đó liền không còn tâm trí để lo chuyện khác, chỉ dùng hết sức ôm chặt lấy nàng, như thể đem hết sức lực truyền cho nhau.
Ninh Trĩ chưa từng thấy một người trưởng thành lại có những khoảnh khắc yếu đuối đến như vậy, cảm giác hốc mắt cũng dần nóng lên, cô muốn tất cả những đau khổ ấy rời xa Nguyễn Nhân Mộng, chỉ hận bản thân mình quá nhỏ bé, không thể giống như siêu nhân, đem Nguyễn Nhân Mộng mà kín kẽ bảo hộ nàng, để ai cũng không thể làm tổn thương nàng.
Một màn cảnh này dừng lại ở đây, hình ảnh ngoài cửa sổ là những nhánh cây xanh đậm dưới ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống, rèm cửa xanh nhạt khẽ đung đưa một cách yên bình.
Ninh Trĩ ôm lấy Thẩm Nghi Chi, vài giây sau mới bất tri hậu giác mà buông ra, cô hơi ngẩn người nhìn nàng, trong lồng ngực vẫn còn lưu lại hơi ấm và hơi thở của nàng.
Thẩm Nghi Chi khóc đến đôi mắt sưng đỏ, nhìn vào mắt Ninh Trĩ, nói: "Tôi đi rửa mặt."
Giọng nói của nàng khàn đặc đến lợi hại.
Ninh Trĩ không biết phải làm sao, khi Thẩm Nghi Chi chuẩn bị đứng dậy rời đi, cô cũng đứng dậy, nắm lấy tay nàng đi theo.
Thẩm Nghi Chi quay đầu lại, cúi xuống nhìn bàn tay đang bị Ninh Trĩ siết chặt. Cô nắm lấy tay nàng thật chặt, dáng vẻ càng khẩn trương, mang theo sự hoảng loạn như sợ mất đi, cứ thế mà giữ chặt lấy nàng.
Lòng Thẩm Nghi Chi buồn đến hoảng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Trĩ. Ninh Trĩ như bị ánh mắt nàng nhìn làm cho kinh ngạc một chút, vội buông lỏng tay ra. Bàn tay Thẩm Nghi Chi bỗng trống rỗng, trong lòng cũng theo đó mà trống rỗng, ngay sau đó nỗi buồn lại dâng lên mãnh liệt hơn.
"Chị đi đi" Ninh Trĩ ngồi lại ghế, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói với Thẩm Nghi Chi, nhưng ánh mắt lại chặt chẽ dính lên người nàng, như muốn dùng ánh mắt ấy giữ Thẩm Nghi Chi lại, không cho nàng rời đi.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lòng Thẩm Nghi Chi được sự bất an dịu dàng của Ninh Trĩ xoa dịu, nàng hơi cong khóe môi dưới, giọng nhẹ nhàng nói: "Chờ chị, cùng nhau trở về."
Từ buổi sáng cùng nhau đến phim trường hôm đó, các nàng liền bắt đầu đi làm và tan ca cùng nhau, vẫn dùng lý do như cũ là để trên đường tiện trao đổi lời thoại.
Ninh Trĩ sẽ không chủ động nói trước, luôn chờ Thẩm Nghi Chi mở miệng, rồi mới theo sau nàng, giống như là không thật sự tình nguyện,
Nhưng buổi sáng ngày hôm qua, khi nàng chuẩn bị trễ, nghĩ rằng Ninh Trĩ sẽ không đợi mình mà đi trước, vội vàng mở cửa phòng, liền thấy Ninh Trĩ đang đứng cạnh cửa, vẻ mặt có chút ngại ngùng, cô hướng đến nàng lắc lắc bữa sáng trong tay, nói: "Không còn kịp rồi, đi thôi, tôi nhờ Dương Dương đi mua buổi sáng cho chị, trên đường rồi ăn."
Thẩm Nghi Chi lúc này mới nhận ra rằng, tuy rằng Ninh Trĩ sẽ không chủ động mở lời, nhưng mỗi khi tan tầm, cô vẫn luôn đợi bên cạnh, đôi khi lén lút nhìn nàng, chờ đợi nàng kêu cô cùng nhau về nhà.
Giống như lúc này, Thẩm Nghi Chi nhắc đến, Ninh Trĩ liền gật đầu: "Được."
Vừa hoàn toàn trấn an được Thẩm Nghi Chi, thì Nguyễn Nhân Mộng lại mang đến một cơn rung động mãnh liệt, nàng bước vào phòng tắm, Ninh Trĩ vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng trống rỗng, vươn tay nắm lấy lưng ghế.
Cô nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Nghi Chi vừa rồi khóc òa trong lòng mình, nghĩ đến ánh mắt ấy như đặt cả thế giới của nàng lên người mình.
Tất cả đều là cảm xúc của Nguyễn Nhân Mộng, Nguyễn Nhân Mộng đem hết những cảm xúc bi thương, thống khổ suốt ba mươi mốt năm qua của nàng mà mãnh liệt phát tiết ra.
Ninh Trĩ tự hỏi liệu Thẩm Nghi Chi từng có những cảm xúc mãnh liệt như vậy không? Liệu nàng sẽ vì người nào mà khóc đến mức mất khống chế không? Chỉ sợ là sẽ không, nàng bình tĩnh như vậy, lại còn lý trí.
Lỡ như thì sao? Lỡ như thật sự có lúc nàng không thể khống chế nổi cảm xúc của mình thì sao?
Ninh Trĩ cứ miên man suy nghĩ, nghĩ đến mức run rẩy, nghĩ đến việc bản thân lại khao khát một Thẩm Nghi như vậy.
Phải để tâm đến chừng nào, mới khiến nàng mất kiểm soát như vậy.
Ninh Trĩ thở dài, ánh mắt nhìn đến Mai Lan đang ngồi một bên, cầm bút vẽ trên giấy, nét bút đều đặn và tinh tế.
Ninh Trĩ không khỏi cảm thấy tò mò, tiến lại gần một chút để xem, phát hiện Mai Lan đang vẽ phân kính.
Phần lớn các đạo diễn đều vẽ phân kính, nhưng Mai Lan lại rất thành thạo trong việc phác thảo cấu trúc, bà ấy có khả năng làm cho mọi cảnh quay trên màn ảnh trở nên đầy cảm giác mỹ học.
Ninh Trĩ nhìn một lúc, rồi quay đầu lại nhìn cảnh quay vừa rồi, bên ngoài cửa sổ ánh sáng âm u, trên bệ cửa sổ là chậu hoa, rèm cửa màu lam nhạt lay nhẹ trong không khí quạnh quẽ, cô đơn. Còn có hai chiếc ghế kê sát nhau, giờ đây trống trơn, không còn ai ngồi.
Chỉ nhìn như vậy thôi, cũng có thể cảm nhận được một tầng ý vị khó nói thành lời, nếu thêm vào đó hai nữ chính, nhất định sẽ càng có sức lay động lòng người.
Ninh Trĩ bắt đầu mong chờ hiệu quả sau khi bộ phim được công chiếu, không biết phản hồi sẽ ra sao, doanh thu phòng vé sẽ thế nào.
Bộ phim điện ảnh này quá tinh tế, cả hình ảnh lẫn câu chuyện đều tinh tế đến cực điểm, đều đó cũng đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ đánh mất một bộ phận lớn khán giả, dù sao thì xã hội bây giờ mọi người đều thích xem những thứ nhẹ nhàng, không cần tốn quá nhiều đầu óc.
Nhìn Mai Lan đang ôn hòa phác thảo kết cấu, Ninh Trĩ đột nhiên hỏi: "Mai đạo, ngài có yêu thích ai chưa?"
Mai Lan dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn cô, mang theo ý cười nói: "Làm sao vậy? Không thể hỏi đạo diễn về chuyện riêng tư biết không??"
Ninh Trĩ chỉ cười nhẹ, mắt cong lại, rồi vươn tay chạm vào trang vẽ của Mai Lan: "Chỉ là cảm thấy những cảnh quay tinh tế như thế này, chắc chắn là ngài có thích ai rồi."
Mai Lan chỉ mỉm cười, không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Quản tốt việc của mình đi a."
Câu nói của Mai Lan có ý gì đó, lòng Ninh Trĩ thoáng chốc lộp bộp, nụ cười trên môi cũng dừng lại, miễn cưỡng kéo khóe miệng lên: "A? Ngài nói gì vậy?"
Mai Lan nhìn cô thật sâu, nhìn đến Ninh Trĩ khẽ mím môi dưới.
"Trì Sinh không thể không động lòng với Nguyễn Nhân Mộng, còn em, trong phim có phải vẫn đang diễn vai ngoài đời không?" Ánh mắt trong sáng của bà nhìn vào, khiến Ninh Trĩ cảm thấy như mọi tâm tư của mình đều bị phơi bày.
Nhưng Mai Lan không tiếp tục hỏi nữa, chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi cười nhẹ: "Hãy nhìn rõ lòng mình."
Ninh Trĩ hơi hé miệng định nói gì, nhưng chưa kịp lên tiếng, tiếng của Thẩm Nghi Chi đã vang lên từ phía sau: "Hai người đang nói gì vậy?"
Trong khoảnh khắc ấy, Ninh Trĩ cảm thấy toàn thân như bị xáo trộn, máu dồn lên, sống lưng tê dại, như thể bí mật sâu thẳm nhất trong lòng bị nhìn trộm.
Trên đường về, Ninh Trĩ dựa vào một bên ghế sau, vẻ mặt có chút hoảng hốt, như còn mang theo nỗi sợ hãi.
Thẩm Nghi Chi nhìn cô vài lần, rồi mới hỏi: "Sao vậy? Em cùng Mai Lan nói gì thế?"
Ninh Trĩ thở dài có chút sầu bi, nhìn nàng rồi thấp giọng nói: "Bị Mai đạo diễn phản giết."
Thẩm Nghi Chi không hiểu, Ninh Trĩ liền giải thích rõ hơn: "Tôi hỏi bà ấy có thích ai không, bà không trả lời tôi, còn đem tôi biến thành quân cờ."
Thẩm Nghi Chi im lặng một lúc, rồi lắc đầu: "Bà ấy sẽ không nói đâu, bà ấy không thích nói về chuyện này, ai hỏi cũng không nói." Giọng nàng có chút cười nhẹ, rồi lại hỏi: "Mai đạo nói như thế nào lại đem em biến thành quân cờ?"
Ghế sau xe rất rộng rãi, mỗi người ngồi một bên, không gian giữa chừa ra một khoảng lớn, có thể thêm một người cũng dư dả.
Thẩm Nghi Chi giữ tư thế thả lỏng, khuỷu tay nhẹ nhàng tựa vào chốt cửa, tay đặt thoải mái trên bảng điều khiển.
Ninh Trĩ trong bóng tối liếc nhìn nàng một cái, thấy dáng vẻ nàng như đang thản nhiên tán gẫu, lập tức không hiểu sao cảm thấy bực bội. Đúng lúc đó, xe đi ngang qua một trạm xe buýt, ánh đèn từ nhà ga hắt vào trong xe, soi rõ vẻ căng thẳng trong mắt Thẩm Nghi Chi không sót chút nào.
Tâm trạng trẻ con buồn bực của Ninh Trĩ trong thoáng chốc bị kéo căng, cô hơi hé môi, môi lưỡi lại khô khốc đến khó chịu.
"Mai đạo nói..." giọng cô khàn khàn "Phải nhìn rõ lòng mình."
"Chỉ có câu đó thôi sao?" Thẩm Nghi Chi lại hỏi, trạm xe buýt đã bị bỏ lại rất xa phía sau, xung quanh không còn ánh sáng nào khác. Ninh Trĩ không nhìn rõ vẻ mặt nàng, nhưng nghe ra giọng nàng vẫn bình thản, tiếp lời: "Câu trước đó là, Trì Sinh không thể không động lòng với Nguyễn Nhân Mộng. Còn em, trong phim vẫn chỉ là đang diễn thôi sao?"
Vấn đề này, các nàng đã nói qua rất nhiều lần, phần lớn đều che che giấu giấu, chỉ nói được một nửa, chỉ nói đến Ninh Trĩ đối với Nguyễn Nhân Mộng, mà không nhắc tới cô đối với Thẩm Nghi Chi.
Trong xe lập tức rơi vào trầm mặc, Ninh Trĩ thấy tài xe phía trước tò mò mà liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô sợ nàng hỏi, lại mong nàng sẽ hỏi.
Nhưng Thẩm Nghi Chi trước sau đều không nói gì thêm.
Thế là, lòng Ninh Trĩ như rơi xuống một vực sâu vô tận, cứ thế chìm mãi, chìm vào một khoảng tối mịt mù.
Nàng tưởng rằng mình sẽ nhẹ nhõm thở phào, nhưng kết quả lại chỉ là càng thêm mất mát.
Từ lúc xuống xe, bước vào thang máy, rồi từ thang máy đi ra quẹo vào hành lang, hành lang đó dẫn đến phòng của Thẩm Nghi Chi, khi nàng mở cửa phòng, tay còn đặt trên chốt cửa, Ninh Trĩ khẽ nói một câu, giọng rất nhỏ: "Đến rồi."
Thẩm Nghi Chi lại đột ngột hỏi: "Thấy rõ sao?"
Trái tim chìm sâu trong vực thẳm bỗng khẽ run lên, lòng bàn tay Ninh Trĩ rịn mồ hôi, lúc này cô mới nhận ra, đây là vấn đề khiến người ta tiến thoái lưỡng nan.
Cô phải trả lời thế nào, mà Thẩm Nghi Chi vì sao lại hỏi như vậy?
Ánh mắt Thẩm Nghi Chi rất đỗi trầm lặng, dần dần mang theo vài phần bất đắc dĩ, nàng không ép Ninh Trĩ, chỉ chậm rãi hỏi: "Chờ quay xong, có thể thấy rõ sao?"
Chờ sau khi quay phim xong, mọi thứ đều sẽ không có thể giấu giếm, dù có cách xa nàng, hay ở cạnh nàng tình cảm sẽ bị bại lộ, Ninh Trĩ khẽ gật đầu
Thẩm Nghi Chi đi vào trong, tay đặt cạnh cửa, hướng ra ngoài nói với Ninh Trĩ: "Đi ngủ sớm một chút."
Ninh Trĩ rũ mắt, nhẹ gật đầu, đi ra vài bước, rồi nghe thấy tiếng cửa phía sau đóng lại.
Khi Thẩm Nghi Chi vào phòng, nàng dựa vào cạnh tủ, hít một hơi thật sâu.
Nàng bước vào, đặt túi xuống, nhìn về phía căn phòng dành cho khách nơi Ninh Trĩ từng ngủ lại một đêm.
Nàng đi vào, ngồi xuống mép giường, ga trải giường đã được thay, đã sớm không còn hơi thở nào của Ninh Trĩ.
Thẩm Nghi Chi thả lỏng cơ thể, ngồi thẫn thờ một lúc, rồi bỗng nhiên bật cười tự giễu chính mình.
Khi nàng cố hết sức để phân rõ rốt cuộc thứ nàng dành cho Ninh Trĩ là thích, hay vì bản thân cũng bị nhân vật ảnh hưởng, đem tất cả vướng bận và áy náy suốt sáu năm qua dồn lên người nàng, thì điều đầu tiên nàng không thể kiềm chế được lại là cảm giác ham muốn chiếm hữu Ninh Trĩ.
Ngày hôm sau, Ninh Trĩ cùng Thẩm Nghi Chi đi đến phim trường, cô vẫn còn chút chưa hoàn hồn, Thẩm Nghi Chi cũng không quấy rầy cô, chỉ một mình xem lại kịch bản đã sớm học thuộc từ lâu.
Cảnh quay hôm nay là tiếp nối của ngày hôm qua.
Nguyễn Nhân Mộng ở trong lòng ngực Trì Sinh không biết đã bao lâu, bên ngoài trời đã sầm xuống, sắp mưa.
Thời tiết mùa hè chính là như vậy không báo trước, muốn mưa là mưa, giống như cảm xúc con người, nói yêu liền yêu.
Nguyễn Nhân Mộng đứng lên, vươn vai, xoa xoa mặt, Trì Sinh cũng đứng dậy theo, đóng cửa sổ lại để không bị mưa tạt vào.
"Đi rửa mặt đi," Trì Sinh dứng sau lưng Nguyễn Nhân Mộng nói.
Nguyễn Nhân Mộng gật gật đầu, khi quay đầu lại nhìn Trì Sinh, ánh mắt có vài phần lẩn tránh.
Trì Sinh khẽ siết chặt tay mình, đứng sang một bên.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, một lúc sau Nguyễn Nhân Mộng mới bước ra, mặt nàng đã được rửa sạch sẽ, nhưng gương mặt và đôi mắt vẫn đỏ ửng, đôi mắt còn sưng lên.
Trì Sinh do dự, định xem có nên lấy ít đá lạnh cho nàng chườm một chút không, Nguyễn Nhân Mộng bắt gặp ánh mắt cô, khẽ mím môi dưới, rồi hỏi: "Xấu lắm sao?"
Trì Sinh lập tức lắc đầu: "Đẹp." Nói xong, cô ngượng ngùng cười, dùng sức gật đầu thật mạnh: "Đẹp."
Nguyễn Nhân Mộng khẽ cắn môi dưới, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi quay trở lại ngồi xuống chiếc ghế vừa rồi. Chỉ là trời bên ngoài đã tối dần, không còn sáng như trước.
Trì Sinh cũng bước tới, ngồi lại chỗ ban nãy vừa ngồi.
Nguyễn Nhân Mộng nhìn ra ngoài cửa sổ, cành cây lay động trong gió, cùng bầu trời âm u: "Em phải về nhà sao?"
Nàng nói "Em phải về nhà sao", chứ không phải "Em đi đi."
Trì Sinh nghe ra, nàng có lẽ muốn cô ở lại.
Trong túi vẫn giữ phần tiền của bà nội, vốn định đưa cho bà, muốn nhìn bà vui vẻ, nhưng niềm vui ấy không nhất thiết phải là lúc này, để trễ một chút cũng không sao.
Trì Sinh nói: "Em không đi."
Nói xong, nàng liền cảm thấy mình có chút mặt dày, nên ngồi cũng không được tự nhiên nữa.
Nhưng Nguyễn Nhân Mộng không nghĩ như vậy, nàng có rất nhiều điều muốn nói với Trì Sinh, nhưng những chuyện đó, những ký ức đó, đã bị chôn giấu sâu trong lòng từ rất lâu, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Càng sợ là, sau khi Trì Sinh biết sẽ phản ứng như thế nào.
Cuối cùng nàng cũng đã nghĩ kỹ, quay đầu lại nhìn Trì Sinh, nhẹ giọng nói: "Từ nhỏ tôi đã làm việc này, mẹ tôi đưa khách đến tận nhà."
Trì Sinh đột nhiên siết chặt tay, trên mặt thoáng hiện vẻ trống rỗng trong chớp mắt.
Giọng Nguyễn Nhân Mộng khựng lại, nàng hít một hơi thật sâu, rồi khó khăn bổ sung: "Để tôi tìm khách."
--- HẾT CHƯƠNG 42 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương