Mai Lan xem lại đoạn vừa rồi vài lần
Khi bước đến lần quay thứ tư, phó đạo diễn nói: "Ninh Trĩ này, kỹ thuật diễn xuất tiến bộ nhanh thật, đoạn này quay xong không thể chê vào đâu được."
Mai Lan gật đầu, nhưng trên mặt không thể hiện chút biểu tình cao hứng nào. Phó đạo diễn liếc nhìn biểu cảm của bà, thầm nghĩ chẳng lẽ đến trình độ này rồi, mà bà vẫn chưa hài lòng sao? Lúc này, Ninh Trĩ bước ra từ căn phòng ngủ.
Mai Lan quay lại nhìn cô từ phía sau, không thấy Thẩm Nghi Chi đâu, bèn vẫy tay gọi Ninh Trĩ. Phó đạo diễn thấy vậy, lặng lẽ tránh đi.
Ninh Trĩ đi đến bên cạnh Mai Lan, nhìn vào màn hình, đó chính là cảnh quay vừa rồi, không khỏi bị nó thu hút.
Cảnh đó, cô ngồi ở mép giường, cúi đầu đọc bài thơ, Thẩm Nghi Chi tựa người bên đầu giường, ánh mắt hoàn toàn dừng lại trên người cô, ánh mắt đầy ôn nhu.
Mãi cho đến khi cô đọc xong, ngẩng đầu lên, Thẩm Nghi Chi mới khẽ cắn môi dưới, thở dài: "Thật là dễ nghe."
Ninh Trĩ xem đến không thể thở nổi, mặc dù cô biết tất cả hành động của Thẩm Nghi Chi chỉ là diễn xuất, nhưng vẫn không thể kìm lòng, bị cuốn vào đó. Ánh mắt của Thẩm Nghi Chi như thể chỉ dừng lại trên cô, bị cô thu hút.
"Ninh Trĩ." Âm thanh của Mai Lan vang lên bên tai.
Ninh Trĩ không thể không hoàn hồn, luyến tiếc quay đầu nhìn về phía Mai Lan: "Đạo diễn?"
Mai Lan hỏi: "Em sao vậy?"
Ninh Trĩ lưỡng lự một chút mới nhận ra rằng đạo diễn đang lo lắng cho mình, cô mỉm cười, rồi nói một cách tùy tiện: "Em không sao đâu."
Nhưng đôi mắt của cô rõ ràng không nói như vậy, cô không thể kiểm soát được bản thân, lại quay ra nhìn màn hình, nơi Trì Sinh và Nguyễn Nhân Mộng, nơi cô và Thẩm Nghi Chi đang diễn.
Bên cạnh đặt một chai nước khoáng chưa mở trên bàn, Mai Lan lấy qua đưa cho Ninh Trĩ, nói: "Sắc mặt em trông không tốt lắm, uống chút nước rồi về nghỉ ngơi sớm đi."
Cả buổi chiều và tối đều không có cảnh quay của Ninh Trĩ, tình trạng của cô khiến Mai Lan rất lo lắng.
Ninh Trĩ nhận lấy chai nước, vừa vặn nắp, rồi nói: "Em sẽ ở lại xem thêm một lúc."
Hôm nay những cảnh quay còn lại đều là của Thẩm Nghi Chi, phải chuyển đến một địa điểm khác để quay một câu lạc bộ.
Quay cảnh Nguyễn Nhân Mộng làm việc.
Diễn biến bộ phim đi đến gần một nửa, nhưng đây là lần đầu tiên họ đề cập đến nơi Nguyễn Mộng Nhân làm việc
Ninh Trĩ tưởng tượng về cảnh tượng đó, và ngay lập tức cảm thấy lòng mình bối rối, tâm trạng rối loạn.
Cô quay đầu muốn tìm Thẩm Nghi Chi, nhưng lại không thấy bóng dáng của nàng. Thẩm Nghi Chi vẫn còn ở trong phòng ngủ của Nguyễn Nhân Mộng.
Ninh Trĩ khẽ cắn môi dưới, không tự chủ được mà nhìn về phía căn phòng ngủ kia.
Sao Thẩm Nghi Chi lại không ra vậy?
Ngay lúc đó, cô nhìn thấy Mai Lan bước vào.
Họ muốn nói gì với nhau? Ninh Trĩ không khỏi nghĩ ngợi.
Mai Lan và Thẩm Nghi Chi có quan hệ khá tốt, họ thường xuyên lén trò chuyện với nhau.
Tuy vậy, Ninh Trĩ vẫn cảm thấy rất để tâm, cô muốn biết họ sẽ nói gì, hay đúng hơn, trong tiềm thức cô mong rằng cuộc trò chuyện của họ sẽ nhắc đến mình, muốn biết Thẩm Nghi Chi sẽ nói gì về mình khi bàn luận với người khác.
Mai Lan bước vào, Thẩm Nghi Chi đứng trước kệ sách lớn, đang nhìn chăm chú vào quyển thi tập mà Ninh Trĩ vừa đặt lại, nhưng chỉ nhìn không rút sách ra.
"Như thế nào lại không ra?" Mai Lan hỏi, vừa quan sát xung quanh, rồi ngồi xuống mép giường.
Thẩm Nghi Chi đáp: "Đang nghiền ngẫm suy nghĩ của Nguyễn Nhân Mộng, những cảnh tiếp theo rất quan trọng."
Mai Lan đã hợp tác với Thẩm Nghi Chi rất nhiều lần, bà biết rõ Thẩm Nghi Chi có một tài năng bẩm sinh với diễn xuất. Khi nàng đã nhập vai, nàng sẽ hoàn toàn nắm bắt được tính cách của nhân vật, nhanh chóng nhập diễn.
Mai Lan chưa bao giờ thấy nàng nghiêm túc đến như vậy.
Ngoài cửa sổ, một cầu vồng nhỏ bắt đầu xuất hiện, do hiệu ứng mưa lớn trong cảnh quay vừa rồi được tạo ra bằng cách phun nước từ phía dưới thái dương.
Mai Lan dùng ngón tay vạch lên khăn trải giường vài lần, rồi hỏi: "Đang nghiền ngẫm Nguyễn Nhân Mộng, hay là nghĩ về Ninh Trĩ?"
Bà nói thẳng ra, Thẩm Nghi Chi quay lại nhìn bà, lại thở dài: "Nghi Chi, tôi biết cô đang khó xử, nhưng tôi không thể làm gì khi diễn viên quay phim nhập vai đến mức sinh ra tâm bệnh."
Thẩm Nghi Chi quay người, ngồi xuống cạnh Mai Lan.
"Em ấy vừa hỏi tôi, trong tình yêu là sự khắc sâu quan trọng, hay là sự lâu dài quan trọng hơn?"
Mai Lan cứng họng, một hồi lâu mới đáp: "Cũng thật khó trả lời."
Bà suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Có lẽ lâu dài là quan trọng hơn."
"Nhưng tôi cảm thấy, em ấy là quan trọng nhất." Thẩm Nghi Chi chậm rãi nói.
Mai Lan mỉm cười: "Đây là câu trả lời hiếm thấy đấy, người ta bắt cô phải chọn giữa lâu dài và khắc sâu mà."
Thẩm Nghi Chi cười nhẹ: "Em ấy không phân rõ tôi và Nguyễn Nhân Mộng, nếu bây giờ tôi hỏi em ấy, tôi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời chân thật. Biết đâu sau khi quay phim xong, em ấy sẽ hối hận."
Ninh Trĩ hiện tại hoàn toàn bị Nguyễn Nhân Mộng thu hút, cô ấy nhìn ánh mắt của nàng, giống như khi Trì Sinh nhìn Nguyễn Nhân Mộng vậy, không thể kiềm chế được sự yêu thích, lại sợ bị nàng phát hiện mà kình hoảng vội trốn tránh che giấu nó.
Thẩm Nghi Chi thậm chí cảm thấy, nếu lúc này nàng hướng tới Ninh Trĩ yêu cầu cái gì đó, chắc chắn Ninh Trĩ đều đáp ứng.
Nhưng liệu sự đáp ứng này là dành cho nàng, hay là dành cho Nguyễn Nhân Mộng? Thẩm Nghi Chi không dám chắc. Trong quá trình quay phim, Ninh Trĩ thậm chí chẳng dám nhìn nàng lấy một lần.
"Hơn nữa tôi cũng đã nhìn rõ lòng mình rồi." Thẩm Nghi Chi lại nói.
Nàng muốn xác định, hiện tại cảm giác của nàng đối với Ninh Trĩ, đến tột cùng là thật sự thích cô ấy, hay bởi vì nàng bị nhân vật ảnh hưởng, khiến những day dứt và áy náy đã đeo bám suốt sáu năm qua đều bị chuyển hướng sang một đối tượng khác.
Mai Lan nghe vậy, khẽ thở dài một hơi và lắc đầu: "Thật khiến người ta mệt mỏi."
Thẩm Nghi Chi liếc Mai Lan một cái.
Mai Lan nghiêm túc nói: "Tình cảm vốn dĩ là thứ phi lý trí nhất, nếu như cô cứ từng bước một phân rõ ràng, thành thạo mọi chuyện, chu toàn mọi mặt, giống như người kia hoàn toàn không thể lay động được lý trí của cô, như vậy chẳng phải quá khiến người ta mệt mỏi sao?"
Bên ngoài, cầu vồng nhỏ dần mờ nhạt, sắp biến mất trông không khí.
Thẩm Nghi Chi cảm thấy lời nói của Mai Lan có chút ảnh hưởng, cuối cùng vẫn trả lời: "Tôi không phải thành thạo, mà là không chắc chắn."
Mặc dù thật sự muốn chu đáo mọi mặt, nhưng thực ra là vì nàng đã làm tổn thương Ninh Trĩ quá nhiều lần, khiến cô ấy thất vọng quá nhiều lần, nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng, hèn mọn của Ninh Trĩ một lần nào nữa.
Mai Lan không nói gì thêm, lúc này có người gọi "Đạo diễn", bà liền đứng dậy: "Nếu cô thật sự động tâm, thì sớm muộn gì cũng sẽ cảm nhận được cái cảm giác mất kiểm soát thôi."
Cảm tình thường đến một cách bất ngờ, không thể chuẩn bị trước được.
Thẩm Nghi Chi không tiếp tục nói gì, ngừng lại cuộc trò chuyện này.
Nàng đứng dậy theo sau Mai Lan, khi đi đến cửa, Mai Lan nói thêm: "Tôi hơi lo lắng cho những cảnh quay tiếp theo, những cảnh đó sẽ là một gánh nặng không nhỏ đối với em ấy, cảm xúc mãnh liệt sẽ ảnh hưởng lớn đến em ấy."
Nói xong, Mai Lan bước ra cửa và nhìn ra ngoài.
Diễn viên đóng vai Tô Miêu Miêu, ngồi cạnh Ninh Trĩ, trong tay cầm một cuốn sổ và một chiếc bút, có vẻ hơi ngại ngùng khi đưa chúng tới trước mặt Ninh Trĩ, thẹn thùng nói gì đó.
Thẩm Nghi Chi dừng bước.
Mai Lan nhìn tình hình bên ngoài, vui sướng khi người khác gặp họa, mà khẽ ghé sát vào Thẩm Nghi Chi, cười nói: "Sao nào, bắt đầu mất kiểm soát rồi à?"
Ninh Trĩ vốn đang chờ đợi Thẩm Nghi Chi ra ngoài, nhưng lại thấy diễn viên đóng vai Tô Miêu Miêu đến gần.
"A Trĩ, tôi thật sự là fan của cậu, từ khi cậu mới ra mắt, tôi đã thích cậu rồi." Nữ sinh luống cuống lấy điện thoại ra, cho Ninh Trĩ xem siêu thoại của mình, với hơn 300 ngày liên tiếp đăng bài, Ninh Trĩ mới ra mắt chỉ hơn 300 ngày.
Khó trách cô ấy cứ lúng túng muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng nhìn Ninh Trĩ.
Nữ sinh kia nói xong, như thể dùng phép thuật, không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ và chiếc bút, thỉnh cầu Ninh Trĩ ký tên.
Yêu cầu nhỏ của fan, Ninh Trĩ đương nhiên đáp ứng. Cô tiếp nhận chiếc bút, thuần thục ký tên lên vở, còn thân thiết hỏi tên cô, sau đó viết một câu chúc phúc dài cho cô ấy.
Nữ sinh vui mừng đến mức như muốn ngất xỉu, vội vàng cảm ơn, rồi ôm chặt cuốn vở như bảo bối.
Mặc dù Ninh Trĩ đã từng gặp rất nhiều fan nhiệt tình bày tỏ tình yêu theo nhiều cách khác nhau, nhưng hành động này vẫn khiến cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Khi cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Nghi Chi đứng ở cạnh cửa.
Nàng ra từ lúc nào? Ninh Trĩ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Mai Lan, nhưng phát hiện Mai Lan đã không còn ở trong phòng.
Ninh Trĩ lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi Chi, nhưng từ vẻ mặt của nàng, không thể đoán được rằng nàng vừa trò chuyện gì với Mai Lan trong.
Ninh Trĩ suy nghĩ một lúc, rồi có phần buông xuôi. Thẩm Nghi Chi và đạo diễn Mai thân thiết là thế, có nhiều chuyện khác để nói cùng nhau, sao có thể nhắc tới mình được chứ.
Nghĩ đến đây, tâm tình cô không còn vui vẻ nữa.
Nhưng rồi, khi ngẩng đầu lên, cô thấy Thẩm Nghi Chi đang tiến lại gần. Ninh Trĩ lập tức ngồi thẳng, nhìn nàng đến gần đây không chớp mắt.
Lúc này, nữ sinh vẫn đang đứng chờ, khi Ninh Trĩ vừa viết xong lời chúc phúc, cô ấy đủ dũng cảm hỏi: "A Trĩ, có thể chụp một bức ảnh chung không? Cùng tôi chụp ảnh đi, tôi đảm bảo sẽ không cho ai xem đâu."
Khi cô ấy nói xong, Thẩm Nghi Chi đã tiến tới gần.
Ninh Trĩ chưa kịp nghe rõ cô gái đó nói gì, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Nghi Chi, rồi bất giác nghiêng đầu về phía nữ sinh, thuận miệng trả lời: "Ừm, được."
Nữ sinh vừa nghe vậy đang muốn hoan hô, nhưng đột nhiên lại nghe thấy thanh âm của Thẩm Nghi Chi vang lên bên tai: "Hai người đang nói gì vậy?"
Nữ sinh giật mình, vội đứng dậy, ngoan ngoãn khom lưng cúi chào: "Thẩm lão sư, chào chị."
Nói đến cũng thật kỳ lạ, dù Thẩm Nghi Chi không hề tỏ ra kiêu ngạo ở đoàn phim, nhưng các tiểu diễn viên như Tô Miêu Miêu khi gặp nàng đều rất sợ, vừa sợ vừa không kìm được sự chú ý đến nàng, thập phần mâu thuẫn.
Lúc này, nữ sinh sau khi chào hỏi xong, thấy Thẩm Nghi Chi gật đầu chào lịch sự, liền vội vàng đứng thẳng người, chớp mắt với Ninh Trĩ và bằng khẩu hình không âm thanh, ra hiệu: "Lần sau tôi sẽ đến tìm cậu để chụp ảnh nha nha nhaaaaa"
Nói xong, liền chạy té khói trốn đi.
Thẩm Nghi Chi cảm thấy chắc chắn rằng, Mai Lan đã gây ồn ào, khiến nữ sinh có thái độ nhiệt tình với Ninh Trĩ, điều này làm nàng cảm thấy hơi bực bội. Dù không đến mức như Mai Lan nói về "mất kiểm soát", nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ninh Trĩ cầm bình nước khoáng trong tay, siết chặt, ngửa đầu nhìn Thẩm Nghi Chi. Trong đáy mắt cô cất giấu một tia khẩn trương, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Nghi Chi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh cô.
"Em muốn chụp ảnh chung với cô ấy à?" Thẩm Nghi Chi hỏi.
Ninh Trĩ không nghĩ nhiều, liền gật đầu: "Ừ."
Cô nói xong, Thẩm Nghi Chi im lặng hồi lâu không lên tiếng. Ninh Trĩ nghi hoặc quay đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt Thẩm Nghi Chi vẫn rất điềm tĩnh, nhưng không hiểu sao Ninh Trĩ lại cảm nhận được trong đôi mắt dịu dàng ấy như đang cất giấu những cảm xúc phức tạp.
Ninh Trĩ càng thêm nghi hoặc, định mở miệng hỏi xem có điều gì không ổn.
Thẩm Nghi Chi đột nhiên cất tiếng, vẻ như không chú ý: " Lần cuối chúng ta chụp ảnh chung là khi nào vậy?"
Sắc mặt Ninh Trĩ trong thoáng chốc khựng lại. Thẩm Nghi Chi chăm chú nhìn cô, cố gắng tìm ra chút manh mối nào đó từ nét mặt ấy. Thế nhưng Ninh Trĩ lại theo phản xạ mà lập tức dựng lên một hàng rào phòng bị, cô cúi đầu nhìn chai nước khoáng trong tay, hờ hững nói: "Lúc đi nhận giấy kết hôn."
Ánh mắt Thẩm Nghi Chi khẽ tối đi, gần như không thể nhận ra.
Ninh Trĩ thì không để ý, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày đi đăng ký kết hôn.
Hôm đó phải chụp một tấm ảnh chung để làm thủ tục, cả hai cùng đi đến cơ quan đăng ký, áo sơ mi trắng là do Lâm Thiệu vội vàng chạy ra cửa hàng gần đó mua tạm.
Ninh Trĩ nhớ lại lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia không kiên nhẫn, khuyên nhủ: "Cô dâu, vui vẻ lên đi, kết hôn là chuyện đại hỷ mà, sao không cười vậy chứ?"
Lúc ấy đầu óc Ninh Trĩ chỉ toàn là chuyện bệnh tình của bà, làm sao mà vui lên nổi. Thế mà vừa nghe nhiếp ảnh gia nhắc nhở, lại chỉ nói mỗi mình cô, Ninh Trĩ không khỏi thầm bực, tại sao chỉ nhắc tôi? Chẳng lẽ Thẩm Nghi Chi cười chắc?
Cô vừa nghĩ, vừa quay đầu nhìn sang, liền thấy Thẩm Nghi Chi đứng cạnh mình, cũng mặc sơ mi trắng giống cô. Trên mặt nàng mang theo một nụ cười nhẹ, trông chẳng khác gì một đôi tình nhân bình thường cùng nhau tới Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Phát hiện ánh mắt Ninh Trĩ đang nhìn mình, Thẩm Nghi Chi nghiêng người sang, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo, ôn nhu khuyên nhủ: "Cười một chút, bức ảnh này phải cho bà xem, chúng ta đều muốn bà an tâm mà."
Lúc ấy Ninh Trĩ không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ nhớ lại mới nhận ra Thẩm Nghi Chi đã cố tình thay đổi dáng vẻ, dù ở Cục Dân Chính hay trước mặt bà, nàng luôn biểu hiện rất khéo léo.
Ninh Trĩ vẫn nhớ rõ khi Thẩm Nghi Chi nắm tay cô, dẫn cô vào phòng bệnh, đứng trước mặt bà.
Bà nội lúc đó rất vui mừng.
Bà nội luôn không tin tưởng khi cô kết hôn với ai khác, nhưng nếu là Thẩm Nghi Chi, bà không ngừng tin tưởng và còn thay mình mà rất vui mừng.
Chỉ có ba người trên thế giới này biết rõ Ninh Trĩ thích Thẩm Nghi Chi
Cô, Thẩm Nghi Chi, và còn có bà nội.
Bà nội khi đó thật sự đã yếu hơn nhiều, bà đưa tay ra cho Thẩm Nghi Chi nắm, tay bà gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Thẩm Nghi Chi nắm lấy tay bà, ngồi bên mép giường, cúi người đem tai ghé sát vào nghe bà nội nói chuyện.
Bà nội nói rất chậm, nhưng Thẩm Nghi Chi không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nàng nghiêm túc đảm bảo: "Bà yên tâm, Ninh Ninh sau này sẽ có con, con sẽ luôn yêu quý và chăm sóc em ấy, con sẽ giống như bà yêu thương em ấy, chiếu cố em ấy."
Ninh Trĩ cuống quít thoát khỏi những hồi ức đó.
Phó đạo diễn bước vào gọi Thẩm Nghi Chi, hôm nay có thay đổi địa điểm quay phim, Thẩm Nghi Chi phải đi ngay.
"Tiếp theo mấy cảnh quay đều rất tốn sức, em về khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức đi." Thẩm Nghi Chi nói.
Ninh Trĩ định đi theo, nhưng vừa đứng dậy, cô cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, không chắc có phải do say nắng không.
Thẩm Nghi Chi lập tức đỡ lấy cô, chờ Ninh Trĩ đứng vững, nàng chăm chú nhìn sắc mặt của cô, khẽ nhíu mày: "Em có thể bị say nắng rồi."
Ninh Trĩ quả thật cảm thấy có chút bị cảm nắng, bất quá cô nghĩ không có gì nghiêm trọng, chỉ cần uống chút thuốc là ổn.
Thẩm Nghi Chi liền gọi trợ lý tới, dặn dò cẩn thận: "Em cùng Ninh Ninh về khách sạn, phòng tôi có thuốc giảm cảm nắng, hiệu quả khá tốt. Nếu ba giờ sau mà em ấy không thấy đỡ, thì gọi bác sĩ đến kiểm tra."
Ninh Trĩ định phản đối nói không cần, nhưng ngay khi mở miệng, Thẩm Nghi Chi đã quay lại nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc, quay đầu nhắc nhở: "Nghe lời chị"
"Con sẽ giống như bà yêu thương em ấy, chiếu cố em ấy."
Những lời này đột nhiên vang lên trong đầu Ninh Trĩ, Thẩm Nghi Chi quả thực luôn quan tâm đến cô, từ sau ngày hứa hẹn trước mặt bà, nàng liền cố ý hay vô tình đều quan tâm đến cô.
Tâm trạng Ninh Trĩ lập tức trở nên phức tạp, cô chợt nhận ra Thẩm Nghi Chi thật sự rất giảo hoạt, nàng cầm tờ giấy hôn thú đưa cho bà xem, hướng đến cô mà hứa hẹn rất nhiều, đều sẽ làm bạn bên cạnh chiếu cố cho cô, nhưng một chữ yêu hay thích cũng chưa từng nhắc tới.
Thẩm Nghi Chi thấy Ninh Trĩ không nói gì, ngữ khí càng thêm mềm mỏng hơn: "Nghe lời, bên ngoài nhiệt độ cao như vậy, em đi theo ra ngoài sẽ bị phơi nắng, nếu bị cảm nắng nặng sẽ phát sốt đấy."
Ninh Trĩ nghe vậy nàng ôn nhu khuyên bảo, chung quy vẫn gật đầu đáp ứng.
Vì thế Ninh Trĩ về khách sạn nghỉ ngơi, còn Thẩm Nghi Chi tiếp tục theo đoàn đến một hội sở gần đó để quay phim.
Hôm nay mặt trời thực sự rất gay gắt, phó đạo diễn từ xe bước xuống, chỉ đứng dưới nắng vài phút thôi mà lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh ta vội vàng hướng trợ lý chỉ đạo mang thiết bị vào trong. Thẩm Nghi Chi thì đi vào phòng hóa trang, chuẩn bị cho cảnh quay của mình.
Mai Lan đến gặp Thẩm Nghi Chi, vừa trao đổi về kịch bản vừa yêu cầu chuyên viên trang điểm: "Cần vẻ quyến rũ, mị hoặc, nhưng đừng quá tục."
Khi Nguyễn Nhân Mộng làm việc trong bộ phim điện ảnh này chỉ quay hai cảnh, mà hai cảnh này được tách ra quay riêng biệt, tạo hình là một phần cực kỳ quan trọng.
Cảnh thứ hai đòi hỏi phải có sự quyến rũ và có phần táo bạo hơn, nên nhất định phải nắm bắt thật tốt cảm giác và trạng thái cần có cho cảnh đầu tiên.
----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đã về rồi, tối qua viết viết rồi lại ngủ, chưa kịp dán giấy xin nghỉ phép, nên tôi không thể ở trên giường gõ chữ như thường lệ.
Tôi phát hiện các bạn luôn lo lắng liệu Nguyễn Nhân Mộng và Trì Sinh có thể sẽ có cái kết BE.
Hãy dũng cảm lên, biết đâu sẽ có niềm vui bất ngờ
--- HẾT CHƯƠNG 30 ---
Khi bước đến lần quay thứ tư, phó đạo diễn nói: "Ninh Trĩ này, kỹ thuật diễn xuất tiến bộ nhanh thật, đoạn này quay xong không thể chê vào đâu được."
Mai Lan gật đầu, nhưng trên mặt không thể hiện chút biểu tình cao hứng nào. Phó đạo diễn liếc nhìn biểu cảm của bà, thầm nghĩ chẳng lẽ đến trình độ này rồi, mà bà vẫn chưa hài lòng sao? Lúc này, Ninh Trĩ bước ra từ căn phòng ngủ.
Mai Lan quay lại nhìn cô từ phía sau, không thấy Thẩm Nghi Chi đâu, bèn vẫy tay gọi Ninh Trĩ. Phó đạo diễn thấy vậy, lặng lẽ tránh đi.
Ninh Trĩ đi đến bên cạnh Mai Lan, nhìn vào màn hình, đó chính là cảnh quay vừa rồi, không khỏi bị nó thu hút.
Cảnh đó, cô ngồi ở mép giường, cúi đầu đọc bài thơ, Thẩm Nghi Chi tựa người bên đầu giường, ánh mắt hoàn toàn dừng lại trên người cô, ánh mắt đầy ôn nhu.
Mãi cho đến khi cô đọc xong, ngẩng đầu lên, Thẩm Nghi Chi mới khẽ cắn môi dưới, thở dài: "Thật là dễ nghe."
Ninh Trĩ xem đến không thể thở nổi, mặc dù cô biết tất cả hành động của Thẩm Nghi Chi chỉ là diễn xuất, nhưng vẫn không thể kìm lòng, bị cuốn vào đó. Ánh mắt của Thẩm Nghi Chi như thể chỉ dừng lại trên cô, bị cô thu hút.
"Ninh Trĩ." Âm thanh của Mai Lan vang lên bên tai.
Ninh Trĩ không thể không hoàn hồn, luyến tiếc quay đầu nhìn về phía Mai Lan: "Đạo diễn?"
Mai Lan hỏi: "Em sao vậy?"
Ninh Trĩ lưỡng lự một chút mới nhận ra rằng đạo diễn đang lo lắng cho mình, cô mỉm cười, rồi nói một cách tùy tiện: "Em không sao đâu."
Nhưng đôi mắt của cô rõ ràng không nói như vậy, cô không thể kiểm soát được bản thân, lại quay ra nhìn màn hình, nơi Trì Sinh và Nguyễn Nhân Mộng, nơi cô và Thẩm Nghi Chi đang diễn.
Bên cạnh đặt một chai nước khoáng chưa mở trên bàn, Mai Lan lấy qua đưa cho Ninh Trĩ, nói: "Sắc mặt em trông không tốt lắm, uống chút nước rồi về nghỉ ngơi sớm đi."
Cả buổi chiều và tối đều không có cảnh quay của Ninh Trĩ, tình trạng của cô khiến Mai Lan rất lo lắng.
Ninh Trĩ nhận lấy chai nước, vừa vặn nắp, rồi nói: "Em sẽ ở lại xem thêm một lúc."
Hôm nay những cảnh quay còn lại đều là của Thẩm Nghi Chi, phải chuyển đến một địa điểm khác để quay một câu lạc bộ.
Quay cảnh Nguyễn Nhân Mộng làm việc.
Diễn biến bộ phim đi đến gần một nửa, nhưng đây là lần đầu tiên họ đề cập đến nơi Nguyễn Mộng Nhân làm việc
Ninh Trĩ tưởng tượng về cảnh tượng đó, và ngay lập tức cảm thấy lòng mình bối rối, tâm trạng rối loạn.
Cô quay đầu muốn tìm Thẩm Nghi Chi, nhưng lại không thấy bóng dáng của nàng. Thẩm Nghi Chi vẫn còn ở trong phòng ngủ của Nguyễn Nhân Mộng.
Ninh Trĩ khẽ cắn môi dưới, không tự chủ được mà nhìn về phía căn phòng ngủ kia.
Sao Thẩm Nghi Chi lại không ra vậy?
Ngay lúc đó, cô nhìn thấy Mai Lan bước vào.
Họ muốn nói gì với nhau? Ninh Trĩ không khỏi nghĩ ngợi.
Mai Lan và Thẩm Nghi Chi có quan hệ khá tốt, họ thường xuyên lén trò chuyện với nhau.
Tuy vậy, Ninh Trĩ vẫn cảm thấy rất để tâm, cô muốn biết họ sẽ nói gì, hay đúng hơn, trong tiềm thức cô mong rằng cuộc trò chuyện của họ sẽ nhắc đến mình, muốn biết Thẩm Nghi Chi sẽ nói gì về mình khi bàn luận với người khác.
Mai Lan bước vào, Thẩm Nghi Chi đứng trước kệ sách lớn, đang nhìn chăm chú vào quyển thi tập mà Ninh Trĩ vừa đặt lại, nhưng chỉ nhìn không rút sách ra.
"Như thế nào lại không ra?" Mai Lan hỏi, vừa quan sát xung quanh, rồi ngồi xuống mép giường.
Thẩm Nghi Chi đáp: "Đang nghiền ngẫm suy nghĩ của Nguyễn Nhân Mộng, những cảnh tiếp theo rất quan trọng."
Mai Lan đã hợp tác với Thẩm Nghi Chi rất nhiều lần, bà biết rõ Thẩm Nghi Chi có một tài năng bẩm sinh với diễn xuất. Khi nàng đã nhập vai, nàng sẽ hoàn toàn nắm bắt được tính cách của nhân vật, nhanh chóng nhập diễn.
Mai Lan chưa bao giờ thấy nàng nghiêm túc đến như vậy.
Ngoài cửa sổ, một cầu vồng nhỏ bắt đầu xuất hiện, do hiệu ứng mưa lớn trong cảnh quay vừa rồi được tạo ra bằng cách phun nước từ phía dưới thái dương.
Mai Lan dùng ngón tay vạch lên khăn trải giường vài lần, rồi hỏi: "Đang nghiền ngẫm Nguyễn Nhân Mộng, hay là nghĩ về Ninh Trĩ?"
Bà nói thẳng ra, Thẩm Nghi Chi quay lại nhìn bà, lại thở dài: "Nghi Chi, tôi biết cô đang khó xử, nhưng tôi không thể làm gì khi diễn viên quay phim nhập vai đến mức sinh ra tâm bệnh."
Thẩm Nghi Chi quay người, ngồi xuống cạnh Mai Lan.
"Em ấy vừa hỏi tôi, trong tình yêu là sự khắc sâu quan trọng, hay là sự lâu dài quan trọng hơn?"
Mai Lan cứng họng, một hồi lâu mới đáp: "Cũng thật khó trả lời."
Bà suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Có lẽ lâu dài là quan trọng hơn."
"Nhưng tôi cảm thấy, em ấy là quan trọng nhất." Thẩm Nghi Chi chậm rãi nói.
Mai Lan mỉm cười: "Đây là câu trả lời hiếm thấy đấy, người ta bắt cô phải chọn giữa lâu dài và khắc sâu mà."
Thẩm Nghi Chi cười nhẹ: "Em ấy không phân rõ tôi và Nguyễn Nhân Mộng, nếu bây giờ tôi hỏi em ấy, tôi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời chân thật. Biết đâu sau khi quay phim xong, em ấy sẽ hối hận."
Ninh Trĩ hiện tại hoàn toàn bị Nguyễn Nhân Mộng thu hút, cô ấy nhìn ánh mắt của nàng, giống như khi Trì Sinh nhìn Nguyễn Nhân Mộng vậy, không thể kiềm chế được sự yêu thích, lại sợ bị nàng phát hiện mà kình hoảng vội trốn tránh che giấu nó.
Thẩm Nghi Chi thậm chí cảm thấy, nếu lúc này nàng hướng tới Ninh Trĩ yêu cầu cái gì đó, chắc chắn Ninh Trĩ đều đáp ứng.
Nhưng liệu sự đáp ứng này là dành cho nàng, hay là dành cho Nguyễn Nhân Mộng? Thẩm Nghi Chi không dám chắc. Trong quá trình quay phim, Ninh Trĩ thậm chí chẳng dám nhìn nàng lấy một lần.
"Hơn nữa tôi cũng đã nhìn rõ lòng mình rồi." Thẩm Nghi Chi lại nói.
Nàng muốn xác định, hiện tại cảm giác của nàng đối với Ninh Trĩ, đến tột cùng là thật sự thích cô ấy, hay bởi vì nàng bị nhân vật ảnh hưởng, khiến những day dứt và áy náy đã đeo bám suốt sáu năm qua đều bị chuyển hướng sang một đối tượng khác.
Mai Lan nghe vậy, khẽ thở dài một hơi và lắc đầu: "Thật khiến người ta mệt mỏi."
Thẩm Nghi Chi liếc Mai Lan một cái.
Mai Lan nghiêm túc nói: "Tình cảm vốn dĩ là thứ phi lý trí nhất, nếu như cô cứ từng bước một phân rõ ràng, thành thạo mọi chuyện, chu toàn mọi mặt, giống như người kia hoàn toàn không thể lay động được lý trí của cô, như vậy chẳng phải quá khiến người ta mệt mỏi sao?"
Bên ngoài, cầu vồng nhỏ dần mờ nhạt, sắp biến mất trông không khí.
Thẩm Nghi Chi cảm thấy lời nói của Mai Lan có chút ảnh hưởng, cuối cùng vẫn trả lời: "Tôi không phải thành thạo, mà là không chắc chắn."
Mặc dù thật sự muốn chu đáo mọi mặt, nhưng thực ra là vì nàng đã làm tổn thương Ninh Trĩ quá nhiều lần, khiến cô ấy thất vọng quá nhiều lần, nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng, hèn mọn của Ninh Trĩ một lần nào nữa.
Mai Lan không nói gì thêm, lúc này có người gọi "Đạo diễn", bà liền đứng dậy: "Nếu cô thật sự động tâm, thì sớm muộn gì cũng sẽ cảm nhận được cái cảm giác mất kiểm soát thôi."
Cảm tình thường đến một cách bất ngờ, không thể chuẩn bị trước được.
Thẩm Nghi Chi không tiếp tục nói gì, ngừng lại cuộc trò chuyện này.
Nàng đứng dậy theo sau Mai Lan, khi đi đến cửa, Mai Lan nói thêm: "Tôi hơi lo lắng cho những cảnh quay tiếp theo, những cảnh đó sẽ là một gánh nặng không nhỏ đối với em ấy, cảm xúc mãnh liệt sẽ ảnh hưởng lớn đến em ấy."
Nói xong, Mai Lan bước ra cửa và nhìn ra ngoài.
Diễn viên đóng vai Tô Miêu Miêu, ngồi cạnh Ninh Trĩ, trong tay cầm một cuốn sổ và một chiếc bút, có vẻ hơi ngại ngùng khi đưa chúng tới trước mặt Ninh Trĩ, thẹn thùng nói gì đó.
Thẩm Nghi Chi dừng bước.
Mai Lan nhìn tình hình bên ngoài, vui sướng khi người khác gặp họa, mà khẽ ghé sát vào Thẩm Nghi Chi, cười nói: "Sao nào, bắt đầu mất kiểm soát rồi à?"
Ninh Trĩ vốn đang chờ đợi Thẩm Nghi Chi ra ngoài, nhưng lại thấy diễn viên đóng vai Tô Miêu Miêu đến gần.
"A Trĩ, tôi thật sự là fan của cậu, từ khi cậu mới ra mắt, tôi đã thích cậu rồi." Nữ sinh luống cuống lấy điện thoại ra, cho Ninh Trĩ xem siêu thoại của mình, với hơn 300 ngày liên tiếp đăng bài, Ninh Trĩ mới ra mắt chỉ hơn 300 ngày.
Khó trách cô ấy cứ lúng túng muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng nhìn Ninh Trĩ.
Nữ sinh kia nói xong, như thể dùng phép thuật, không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ và chiếc bút, thỉnh cầu Ninh Trĩ ký tên.
Yêu cầu nhỏ của fan, Ninh Trĩ đương nhiên đáp ứng. Cô tiếp nhận chiếc bút, thuần thục ký tên lên vở, còn thân thiết hỏi tên cô, sau đó viết một câu chúc phúc dài cho cô ấy.
Nữ sinh vui mừng đến mức như muốn ngất xỉu, vội vàng cảm ơn, rồi ôm chặt cuốn vở như bảo bối.
Mặc dù Ninh Trĩ đã từng gặp rất nhiều fan nhiệt tình bày tỏ tình yêu theo nhiều cách khác nhau, nhưng hành động này vẫn khiến cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Khi cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Nghi Chi đứng ở cạnh cửa.
Nàng ra từ lúc nào? Ninh Trĩ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Mai Lan, nhưng phát hiện Mai Lan đã không còn ở trong phòng.
Ninh Trĩ lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi Chi, nhưng từ vẻ mặt của nàng, không thể đoán được rằng nàng vừa trò chuyện gì với Mai Lan trong.
Ninh Trĩ suy nghĩ một lúc, rồi có phần buông xuôi. Thẩm Nghi Chi và đạo diễn Mai thân thiết là thế, có nhiều chuyện khác để nói cùng nhau, sao có thể nhắc tới mình được chứ.
Nghĩ đến đây, tâm tình cô không còn vui vẻ nữa.
Nhưng rồi, khi ngẩng đầu lên, cô thấy Thẩm Nghi Chi đang tiến lại gần. Ninh Trĩ lập tức ngồi thẳng, nhìn nàng đến gần đây không chớp mắt.
Lúc này, nữ sinh vẫn đang đứng chờ, khi Ninh Trĩ vừa viết xong lời chúc phúc, cô ấy đủ dũng cảm hỏi: "A Trĩ, có thể chụp một bức ảnh chung không? Cùng tôi chụp ảnh đi, tôi đảm bảo sẽ không cho ai xem đâu."
Khi cô ấy nói xong, Thẩm Nghi Chi đã tiến tới gần.
Ninh Trĩ chưa kịp nghe rõ cô gái đó nói gì, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Nghi Chi, rồi bất giác nghiêng đầu về phía nữ sinh, thuận miệng trả lời: "Ừm, được."
Nữ sinh vừa nghe vậy đang muốn hoan hô, nhưng đột nhiên lại nghe thấy thanh âm của Thẩm Nghi Chi vang lên bên tai: "Hai người đang nói gì vậy?"
Nữ sinh giật mình, vội đứng dậy, ngoan ngoãn khom lưng cúi chào: "Thẩm lão sư, chào chị."
Nói đến cũng thật kỳ lạ, dù Thẩm Nghi Chi không hề tỏ ra kiêu ngạo ở đoàn phim, nhưng các tiểu diễn viên như Tô Miêu Miêu khi gặp nàng đều rất sợ, vừa sợ vừa không kìm được sự chú ý đến nàng, thập phần mâu thuẫn.
Lúc này, nữ sinh sau khi chào hỏi xong, thấy Thẩm Nghi Chi gật đầu chào lịch sự, liền vội vàng đứng thẳng người, chớp mắt với Ninh Trĩ và bằng khẩu hình không âm thanh, ra hiệu: "Lần sau tôi sẽ đến tìm cậu để chụp ảnh nha nha nhaaaaa"
Nói xong, liền chạy té khói trốn đi.
Thẩm Nghi Chi cảm thấy chắc chắn rằng, Mai Lan đã gây ồn ào, khiến nữ sinh có thái độ nhiệt tình với Ninh Trĩ, điều này làm nàng cảm thấy hơi bực bội. Dù không đến mức như Mai Lan nói về "mất kiểm soát", nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ninh Trĩ cầm bình nước khoáng trong tay, siết chặt, ngửa đầu nhìn Thẩm Nghi Chi. Trong đáy mắt cô cất giấu một tia khẩn trương, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh, thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Nghi Chi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh cô.
"Em muốn chụp ảnh chung với cô ấy à?" Thẩm Nghi Chi hỏi.
Ninh Trĩ không nghĩ nhiều, liền gật đầu: "Ừ."
Cô nói xong, Thẩm Nghi Chi im lặng hồi lâu không lên tiếng. Ninh Trĩ nghi hoặc quay đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt Thẩm Nghi Chi vẫn rất điềm tĩnh, nhưng không hiểu sao Ninh Trĩ lại cảm nhận được trong đôi mắt dịu dàng ấy như đang cất giấu những cảm xúc phức tạp.
Ninh Trĩ càng thêm nghi hoặc, định mở miệng hỏi xem có điều gì không ổn.
Thẩm Nghi Chi đột nhiên cất tiếng, vẻ như không chú ý: " Lần cuối chúng ta chụp ảnh chung là khi nào vậy?"
Sắc mặt Ninh Trĩ trong thoáng chốc khựng lại. Thẩm Nghi Chi chăm chú nhìn cô, cố gắng tìm ra chút manh mối nào đó từ nét mặt ấy. Thế nhưng Ninh Trĩ lại theo phản xạ mà lập tức dựng lên một hàng rào phòng bị, cô cúi đầu nhìn chai nước khoáng trong tay, hờ hững nói: "Lúc đi nhận giấy kết hôn."
Ánh mắt Thẩm Nghi Chi khẽ tối đi, gần như không thể nhận ra.
Ninh Trĩ thì không để ý, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày đi đăng ký kết hôn.
Hôm đó phải chụp một tấm ảnh chung để làm thủ tục, cả hai cùng đi đến cơ quan đăng ký, áo sơ mi trắng là do Lâm Thiệu vội vàng chạy ra cửa hàng gần đó mua tạm.
Ninh Trĩ nhớ lại lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia không kiên nhẫn, khuyên nhủ: "Cô dâu, vui vẻ lên đi, kết hôn là chuyện đại hỷ mà, sao không cười vậy chứ?"
Lúc ấy đầu óc Ninh Trĩ chỉ toàn là chuyện bệnh tình của bà, làm sao mà vui lên nổi. Thế mà vừa nghe nhiếp ảnh gia nhắc nhở, lại chỉ nói mỗi mình cô, Ninh Trĩ không khỏi thầm bực, tại sao chỉ nhắc tôi? Chẳng lẽ Thẩm Nghi Chi cười chắc?
Cô vừa nghĩ, vừa quay đầu nhìn sang, liền thấy Thẩm Nghi Chi đứng cạnh mình, cũng mặc sơ mi trắng giống cô. Trên mặt nàng mang theo một nụ cười nhẹ, trông chẳng khác gì một đôi tình nhân bình thường cùng nhau tới Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Phát hiện ánh mắt Ninh Trĩ đang nhìn mình, Thẩm Nghi Chi nghiêng người sang, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo, ôn nhu khuyên nhủ: "Cười một chút, bức ảnh này phải cho bà xem, chúng ta đều muốn bà an tâm mà."
Lúc ấy Ninh Trĩ không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ nhớ lại mới nhận ra Thẩm Nghi Chi đã cố tình thay đổi dáng vẻ, dù ở Cục Dân Chính hay trước mặt bà, nàng luôn biểu hiện rất khéo léo.
Ninh Trĩ vẫn nhớ rõ khi Thẩm Nghi Chi nắm tay cô, dẫn cô vào phòng bệnh, đứng trước mặt bà.
Bà nội lúc đó rất vui mừng.
Bà nội luôn không tin tưởng khi cô kết hôn với ai khác, nhưng nếu là Thẩm Nghi Chi, bà không ngừng tin tưởng và còn thay mình mà rất vui mừng.
Chỉ có ba người trên thế giới này biết rõ Ninh Trĩ thích Thẩm Nghi Chi
Cô, Thẩm Nghi Chi, và còn có bà nội.
Bà nội khi đó thật sự đã yếu hơn nhiều, bà đưa tay ra cho Thẩm Nghi Chi nắm, tay bà gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Thẩm Nghi Chi nắm lấy tay bà, ngồi bên mép giường, cúi người đem tai ghé sát vào nghe bà nội nói chuyện.
Bà nội nói rất chậm, nhưng Thẩm Nghi Chi không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nàng nghiêm túc đảm bảo: "Bà yên tâm, Ninh Ninh sau này sẽ có con, con sẽ luôn yêu quý và chăm sóc em ấy, con sẽ giống như bà yêu thương em ấy, chiếu cố em ấy."
Ninh Trĩ cuống quít thoát khỏi những hồi ức đó.
Phó đạo diễn bước vào gọi Thẩm Nghi Chi, hôm nay có thay đổi địa điểm quay phim, Thẩm Nghi Chi phải đi ngay.
"Tiếp theo mấy cảnh quay đều rất tốn sức, em về khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức đi." Thẩm Nghi Chi nói.
Ninh Trĩ định đi theo, nhưng vừa đứng dậy, cô cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, không chắc có phải do say nắng không.
Thẩm Nghi Chi lập tức đỡ lấy cô, chờ Ninh Trĩ đứng vững, nàng chăm chú nhìn sắc mặt của cô, khẽ nhíu mày: "Em có thể bị say nắng rồi."
Ninh Trĩ quả thật cảm thấy có chút bị cảm nắng, bất quá cô nghĩ không có gì nghiêm trọng, chỉ cần uống chút thuốc là ổn.
Thẩm Nghi Chi liền gọi trợ lý tới, dặn dò cẩn thận: "Em cùng Ninh Ninh về khách sạn, phòng tôi có thuốc giảm cảm nắng, hiệu quả khá tốt. Nếu ba giờ sau mà em ấy không thấy đỡ, thì gọi bác sĩ đến kiểm tra."
Ninh Trĩ định phản đối nói không cần, nhưng ngay khi mở miệng, Thẩm Nghi Chi đã quay lại nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc, quay đầu nhắc nhở: "Nghe lời chị"
"Con sẽ giống như bà yêu thương em ấy, chiếu cố em ấy."
Những lời này đột nhiên vang lên trong đầu Ninh Trĩ, Thẩm Nghi Chi quả thực luôn quan tâm đến cô, từ sau ngày hứa hẹn trước mặt bà, nàng liền cố ý hay vô tình đều quan tâm đến cô.
Tâm trạng Ninh Trĩ lập tức trở nên phức tạp, cô chợt nhận ra Thẩm Nghi Chi thật sự rất giảo hoạt, nàng cầm tờ giấy hôn thú đưa cho bà xem, hướng đến cô mà hứa hẹn rất nhiều, đều sẽ làm bạn bên cạnh chiếu cố cho cô, nhưng một chữ yêu hay thích cũng chưa từng nhắc tới.
Thẩm Nghi Chi thấy Ninh Trĩ không nói gì, ngữ khí càng thêm mềm mỏng hơn: "Nghe lời, bên ngoài nhiệt độ cao như vậy, em đi theo ra ngoài sẽ bị phơi nắng, nếu bị cảm nắng nặng sẽ phát sốt đấy."
Ninh Trĩ nghe vậy nàng ôn nhu khuyên bảo, chung quy vẫn gật đầu đáp ứng.
Vì thế Ninh Trĩ về khách sạn nghỉ ngơi, còn Thẩm Nghi Chi tiếp tục theo đoàn đến một hội sở gần đó để quay phim.
Hôm nay mặt trời thực sự rất gay gắt, phó đạo diễn từ xe bước xuống, chỉ đứng dưới nắng vài phút thôi mà lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh ta vội vàng hướng trợ lý chỉ đạo mang thiết bị vào trong. Thẩm Nghi Chi thì đi vào phòng hóa trang, chuẩn bị cho cảnh quay của mình.
Mai Lan đến gặp Thẩm Nghi Chi, vừa trao đổi về kịch bản vừa yêu cầu chuyên viên trang điểm: "Cần vẻ quyến rũ, mị hoặc, nhưng đừng quá tục."
Khi Nguyễn Nhân Mộng làm việc trong bộ phim điện ảnh này chỉ quay hai cảnh, mà hai cảnh này được tách ra quay riêng biệt, tạo hình là một phần cực kỳ quan trọng.
Cảnh thứ hai đòi hỏi phải có sự quyến rũ và có phần táo bạo hơn, nên nhất định phải nắm bắt thật tốt cảm giác và trạng thái cần có cho cảnh đầu tiên.
----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đã về rồi, tối qua viết viết rồi lại ngủ, chưa kịp dán giấy xin nghỉ phép, nên tôi không thể ở trên giường gõ chữ như thường lệ.
Tôi phát hiện các bạn luôn lo lắng liệu Nguyễn Nhân Mộng và Trì Sinh có thể sẽ có cái kết BE.
Hãy dũng cảm lên, biết đâu sẽ có niềm vui bất ngờ
--- HẾT CHƯƠNG 30 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương