Lâm Thiệu bị đuổi đi, đương nhiên không phải vì lời Ninh Trĩ chất vấn khiến hắn cứng họng mà rời đi
Trong lúc Ninh Trĩ đang bốc hỏa đến mức hận không thể cãi với hắn một trận trời long đất lở, là Thẩm Nghi Chi đã lên tiếng trước, nàng không cho hắn cơ hội mở miệng, chỉ nhàn nhạt buông một câu:
"Anh về trước đi."
Lâm Thiệu liền rồi đi.
Lâm Thiệu vừa rời đi, Ninh Trĩ cũng dần bình tĩnh lại, ngay lập tức cảm thấy mọi chuyện thật vô vị, cùng với một người ngoài như hắn tranh cãi thì có ích gì đâu. Dù hắn có nói gì đi nữa, cũng chẳng lay chuyển được ý định của Thẩm Nghi Chi. Từ trước đến nay, tâm ý Thẩm Nghi Chi luôn cứng rắn đến mức, chỉ sợ dù ai có nói bất cứ điều gì, cũng vô dụng, nàng cũng chẳng buồn nghe đến.
Nghĩ như vậy, lửa giận của Ninh Trĩ không những lụi tắt, ngược lại còn bùng lên mạnh mẽ.
Cô đi thẳng tới chiếc ghế mà Lâm Thiệu vừa ngồi khi nãy, không kiêng dè ngồi xuống, trong lòng muốn chất vấn Thẩm Nghi Chi vài câu, thế nhưng cơn giận đang lấp đầy trong long Ninh Trĩ, khi đối diện với Thẩm Nghi Chi như thế nào lại không thể phát tiết ra.
Thẩm Nghi Chi đứng dậy, rời khỏi bàn, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi cô: "Em muốn uống gì? Nước lọc? Cà phê? Hay là rượu?"
Nàng đi đến quầy bar, không nghe thấy Ninh Trĩ trả lời, khẽ quay đầu nhìn về phía Ninh Trĩ.
Thẩm Nghi Chi là cái tên thường được rất nhiều người người ca tụng, khen nàng kỹ thuật diễn xuất thần, nói nàng hóa thân vào vai diễn như mang linh hồn của nhân vật đó, khen dung mạo nàng tựa như trăng xuân gió nguyệt, ví nàng như đỉnh tuyết trắng sừng sững. Thậm chí có người so nàng với dãy tinh vân rực rỡ ngàn vạn năm ánh sáng, tất cả đều đẹp đẽ đến mức không thể chạm tới.
Nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước, mấy năm nay nàng đã có cho mình nhiều tác phẩm, địa vị trong giới ngày càng cao, những người nhắc đến nàng cũng càng thận trọng hơn, lời khen cũng không dám tuỳ ý nói ra.
Thế nhưng, bất luận là mấy năm trước hay những năm gần đây, Ninh Trĩ đã vô số lần nhìn thấy lời khen của người khác dành cho Thẩm Nghi Chi, lại hiếm khi thấy ai khen đến đôi mắt của nàng.
Ánh mắt Thẩm Nghi Chi chẳng ngại so sánh với xuân thuỷ, đều sợ không diễn tả đủ sự ôn nhu.
Chỉ có Ninh Trĩ, vô số lần trong bóng tối, trên ánh đèn sân khấu, giữa những cảnh diễn hoặc ngay cả khi nàng không diễn gì cả vẫn âm thầm nhìn vào đôi mắt đó.
Khi bị nàng nhìn chăm chú, sẽ làm người khác cảm thấy như chính mình đang biến thành một con thuyền nhỏ trôi lững lờ giữa lòng sóng xanh. Trên mặt nước xanh biếc, cách hoa đào lấm tấm bị từng đợt sóng nhẹ nhàng đẩy ra, chậm rì rì mà phiêu đãng.
Nĩnh Trĩ dời mắt đi, tránh né ánh nhìn của nàng, không muốn đối diện với Thẩm Nghi Chi, nhưng vẫn là không kìm được, đưa mắt dõi theo nàng.
Dư quang cô nhìn thấy Thẩm Nghi Chi đang cúi đầu, nhìn vào ngăn tủ chọn rượu, cuối cùng nàng chọn được một chai rượu vang đỏ, vừa mang ra vừa hỏi cô: "Chút nữa vẫn còn lịch trình sao, uống một ít có ảnh hưởng không?".
Câu hỏi của dứt, nàng cũng chẳng chờ cô trả lời, thẳng đem chai rượu mở ra, nắp bật mở ra vang một tiếng 'cạch' trầm đục, tiếp đến là âm thanh chất lỏng rót vào ly, vang khe khẽ trong không gian yên ắng.
Nói uống một ít, chính là một ít, Thẩm Nghi Chi đi tới đưa Ninh Trĩ ly rượu, chỉ rót đầy một phần tư ly.
Ninh Trĩ không nhúc nhích, giương mắt nhìn nàng. Thẩm Nghi Chi khẽ nâng ly, hướng trước mặt cô
Hai người giằng co vài giây, vẫn là Ninh Trĩ vươn tay nhận lấy ly rượu, trực tiếp ngửa đầu uống cạn một hơi, liền đem ly đặt xuống bàn thật manh, phát ra một âm thanh ầm ĩ.
"Còn muốn" Ninh Trĩ nói, giọng lạnh lùng trầm thấp.
Thẩm Nghi Chi sau khi đưa rượu cho cô cũng không rời đi, trực tiếp đứng bên cạnh cô, nửa người tựa vào mép bàn làm việc. Nghe vậy liền rót rượu từ ly mình chưa uống sang cho cô một nửa, còn nhẹ giọng nhắc nhở:
"Uống hết chỗ này liền ngưng, không thể uống thêm nữa."
Ninh Trĩ chẳng đáp, vẫn một hơi uống cạn ly.
Tửu lượng cô không tệ, có thể nói là ngàn ly không say. Uống chút ít rượu như này, khẳng định không thể nào khiến cô say.
Nhưng có lẽ vì đang tức giận, cũng có thể vì bực bội dồn nén trong lòng, thêm men rượu bắt đầu ngấm vào cơ thể, cảm xúc cô liền trở nên mãnh liệt bất thường.
Cô đặt mạnh ly rượu xuống bàn, ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp mang theo chất vấn nhìn về phía Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi nửa người vẫn tựa vào mép bàn, tay phải cầm ly rượu buông thả trước người, tay trái lơ đãng vuốt ve cổ tay phải. Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của Ninh Trĩ, vẻ mặt hơi khựng lại: "Em giận à?"
Ninh Trĩ mang cả một bụng đầy oán trách, từ việc vì sao một vai diễn tốt như vậy lại không nhận, vì sao lại để người ngoài khoa tay múa chân tuỳ ý can thiệp vào cuộc hôn nhân của các cô.
Chỉ riêng nhưng chuyện này thôi, cô đã có thể nói hết một tiếng đồng hồ.
Nhưng khi đối diện với biểu tình nhàn nhạt của Thẩm Nghi Chi, lời nói buột ra khỏi miệng lại bị nuốt ngược vào trong.
Ninh Trĩ lạnh lùng hỏi ngược lại: "Tôi tức giận chuyện gì chứ?"
Nói xong, luồng khí nghẹn trong ngực càng thêm nặng nề đến khó thở.
Cô và Thẩm Nghi Chi đã kết hôn hơn hai tháng trước, đường đường chính chính, có giấy chứng nhận, có gặp gia trưởng hai bên, là một cuộc hôn nhân danh chính ngôn thuận, hàng thật giá thật.
Chuyện thích hay yêu đương, vốn là điều cơ bản gắn liền với hôn nhân, cùng với lý do kết hôn, lại chẳng hề liên quan dù chỉ nửa điểm.
Tóm lại, cũng chỉ gói gọn trong bốn chữ: "theo như nhu cầu"
Cô cần một cuộc hôn nhân để khiến người nhà yên tâm. Còn Thẩm Nghi Chi thì cần một cuộc hôn nhân để tránh khỏi những phiền toái.
Như vậy xem ra, xác thật là không có gì đáng để nổi giận cả.
Một cuộc hôn nhân dựa trên trao đổi lợi ích đôi bên, vốn dĩ cũng chẳng có gì cần thiết phải giữ gìn, người ngoài muốn nói thế nào mà chẳng được.
Đột nhiên, Ninh Trĩ cảm thấy vô cùng chán nản, cô hít sâu một hơi, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Nhưng Thẩm Nghi Chi lại lên tiếng: "Hắn ta là không biết. Hắn nghĩ là do tôi nhất thời xúc động nên mới cùng em kết hôn."
Lời nói rất ngắn gọn, Ninh Trĩ thoáng khựng lại, đại não như chết lặng một khắc, nhưng rất nhanh sau đó, cô đã kịp phản ứng lại.
Ý của Thẩm Nghi Chi, rõ ràng là Lâm Thiệu thật sự không biết sự tình bên trong cuộc hôn nhân này, hắn ta cho rằng nàng thật sự thích cô, nhất thời xúc động nên mới cùng cô đăng ký kết hôn. Giờ đã hơn hai tháng trôi qua, cảm xúc bốc đồng khi ấy theo lẽ thường đã nên tan biến, vì vậy hắn mới đến để khuyên Thẩm Nghi Chi tỉnh táo suy nghĩ lại, kiểu như "mất bò mới lo làm chuồng".
Ánh mắt Ninh Trĩ thoáng chốc ngập tràn vẻ châm chọc.
Cô cảm thấy Lâm Thiệu làm người đại diện cho Thẩm Nghi Chi nhiều năm như vậy rồi, mà rốt cuộc vẫn chẳng hiểu một chút gì về nàng ấy cả.
Thẩm Nghi Chi cho dù có thật sự thích ai, thì người đó tuyệt đối cũng chẳng thể là cô.
Thẩm Nghi Chi chẳng nhìn thấy tia giễu cợt trong mắt Ninh Trĩ, nàng bình thản nói tiếp: "Chúng ta rõ ràng đã nói là theo như nhu cầu, đôi bên không ai thiệt thòi. Hắn nói như vậy, đúng là không phải. Nhưng em yên tâm, lần sau gặp lại hắn sẽ lịch sự với em."
Ninh Trĩ khẽ hừ một tiếng, cơn giận kia vốn dĩ được Thẩm Nghi Chi trấn an mà sớm đã tiêu tan hơn phân nữa.
Cô vốn không phải là người keo kiệt bám lấy chấp nhất không buông, Thẩm Nghi Chi đã lên tiếng giải thích, cô cũng không muốn truy cứu thêm làm gì.
Vì vậy, giữa hai người lại rơi vào khoảng lặng, không ai nói thêm nửa câu.
Ninh Trĩ bỗng nhiên cảm thấy không khí có chút loãng, khó thở đến kỳ lạ, cô nhớ lại mục đích hôm nay mình đến hôm nay, liền đưa kịch bản trong tay, đến trước mặt Thẩm Nghi Chi: "Chị xem qua thử đi."
Thẩm Nghi Chi nhìn thấy bốn chữ "Trì Sinh Nhân Mộng" trên trang bìa, ngẩng đầu khẽ giương mắt liếc nhìn Ninh Trĩ một cái.
Sau đó, nàng dùng tay trái cầm lấy kịch bản, đồng thời bên tay phải nhẹ nhàng đặt ly rượu chưa uống qua xuống mặt bàn, lật trang đầu kịch bản xem qua.
Ninh Trĩ quyết định đưa kịch bản này cho Thẩm Nghi Chi xem, vốn chính là muốn dùng chất lượng của bộ phim này để thuyết phục Thẩm Nghi Chi, mong nàng ấy nhận ra rằng nếu từ chối vai diễn này thật sự rất đáng tiếc.
Nhưng cô lại quên mất, quyển kịch bản này chính là bản mà cô đã dùng qua suốt một tuần để vừa nghiềm ngẫm và ghi chú vào.
Trên những trang giấy, nét chữ của Ninh Trĩ hiện lên chi chít bằng đủ loại bút màu, vừa viết vừa vẽ, cô còn đánh dấu rất đoạn cảm xúc của nhân vật, phân tích vai diễn tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Một người đứng, một người ngồi.
Ninh Trĩ nghiêng người đứng cạnh Thẩm Nghi Chi, nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt rơi xuống từng chữ viết tay chi chít trên kịch bản hiện lên, liền cảm thấy không được tự nhiên, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Tôi đã nhận lời đóng vai Trì Sinh rồi, chị xem xét có thể thử nhân vật còn lại."
Thẩm Nghi Chi không xem nhiều, chỉ lật sơ vài trang, sau đó khép lại đặt xuống bàn.
"Là một bộ phim điện ảnh tốt, em dùng nó làm điểm khởi đầu, con đường sau này sẽ dễ đi hơn, cũng rộng mở hơn rất nhiều."
Nàng chỉ nói đến lợi ích Ninh Trĩ sẽ nhận được từ bộ phim, đưa ra đánh giá khách quan cho cô, từ đầu đến cuối không nhắc đến việc mình có tham gia hay không.
Ninh Trĩ có chút sốt ruột, cô đưa tay chỉ chỉ vào một trang có ghi ba chữ "Nguyễn Nhân Mộng"
"Nhân vật này, chị không cân nhắc chút sao? Tôi cảm thấy vai này thấy rất thích hợp với chị, đạo diễn Mai cũng nói vậy."
Thẩm Nghi Chi thoáng ngạc nhiên, có lẽ nàng không ngờ Ninh Trĩ lại đến tìm cô vì chuyện này. Nàng khẽ "Ừm" một tiếng, gật đầu nhẹ: "Vai này đúng là thích hợp với tôi. Sáng nay đạo diễn Mai đã tìm đến, nhưng tôi từ chối rồi."
Vẫn là câu trả lời giống hệt Mai Lan.
Ninh Trĩ khẽ cau mày, hỏi thẳng: "Vì sao? Đạo diễn Mai nói... là vì chị không thích đề tài này sao? Đồng tính hôn nhân giờ cũng hợp pháp rồi, chẳng lẽ chị vẫn còn... cảm thấy kỳ thị..."
Thẩm Nghi Chi đã đánh gãy lời nói của cô, không một chút giận dỗi, chỉ cười cười nói: "Em đang nghĩ linh tinh gì vậy, đương nhiên không phải vì nguyên nhân này"
"Vậy là vì cái gì?" Ninh Trĩ không chịu buông, tiếp tục truy hỏi, "Tôi đã bàn với Mai đạo rồi, bộ phim này sau khi quay xong sẽ gửi đi Cannes. Chị còn chưa nhận được "Nữ chính xuất sắc" ở Cannes, chỉ còn thiếu mỗi giải thưởng này thôi. Nếu bỏ lỡ chẳng lẽ không thấy đáng tiếc sao?"
Nói xong, cô khẽ gõ lên trang bìa kịch bản: "Bộ phim này có hy vọng rất lớn, ngay cả người bình thường như tôi, đọc qua vài trang cũng thấy kinh diễm, chứng tỏ nội dung của nó thật sự sẽ lay động người khác."
"Đây cũng có thể coi là ngụy biện sao?" Thẩm Nghi Chi khẽ bật cười, ý cười càng sâu
Nàng duỗi ngón tay, chậm rãi lướt qua kịch bản, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi từ chối kịch bản này, bởi vì lúc Mai đạo tìm tôi, bà ấy nói muốn tái hiện lại mọi thứ một cách chân thực nhất. Trong kịch bản, Trì Sinh mới 17 tuổi, bà ấy nói vai ấy nhất định phải do một người 17 tuổi đóng. Mà tôi không muốn diễn tình cảm với trẻ vị thành niên."
Rất nhiều diễn viên có kỹ thuật xuất sắc và danh tiếng lẫy lừng trong nghề đều có những giới hạn và nguyên tắc riêng khi đóng phim. Việc Thẩm Nghi Chi giữ vững nguyên tắc của riêng mình cũng chẳng có gì lạ.
Ninh Trĩ trầm ngâm một chút, mới nhẹ giọng nói: "Nhưng giờ người được chọn là tôi, tôi hai mươi tuổi, đã thành niên rồi, chị có thể một lần nữa suy xét lại được không?"
Cô nói xong, ánh mắt lại trầm xuống, có chút không kiên nhẫn: "Mai đạo còn nói chọn tôi là vì ngoại hình phù hợp với nhân vật. Nếu như vì tuổi không hợp, bà ấy cũng chẳng cần 'dỗ dành' tôi làm gì "
Chẳng lẽ bà muốn cho cô sinh ra cảm giác vai diễn này thật sự phù hợp với cô, đến khi bắt đầu quay, cô càng diễn càng ra nhân vật ? Sự thất vọng viết rõ lên trên khuôn mặt Ninh Trĩ, người khác liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra
Thẩm Nghi Chi khẽ thở dài, đáp lại: "Đạo diễn Mai đã tìm diễn viên vào vai Trì Sinh suốt gần một năm nay. Bà ấy đã đến khắp các trường nghệ thuật lớn để tuyển chọn, nhưng không ai khiến bà hài lòng. Lần trước còn bay sang Hàn Quốc, nhưng sự khác biệt văn hóa quá lớn. Diễn viên trẻ bên đó tuy diễn xuất tốt, nhưng lại mang theo phong thái quá từng trải, khôn khéo một cách già dặn, khiến bà thất vọng trở về. Bà ấy không chấp nhận giải pháp tạm bợ.
Nếu bà ấy chọn em, sau khi gặp em, mặc dù tuổi không phù hợp như nhân vật yêu cầu, nhưng bà vẫn quyết định giao vai diễn này cho em, điều đó chứng tỏ em thật sự thích hợp, thích hợp đến mức khiến bà sẵn sàng nhượng bộ về vấn đề tuổi tác."
Giọng nàng nhẹ nhàng, từng câu nói ra đều từ tốn, khiến sắc mặt Ninh Trĩ dần dần giãn ra.
Tâm tình cũng theo đó mà thả lỏng hơn rất nhiều, giọng cô cũng không còn gay gắt như lúc đầu, nhưng vẫn muốn Thẩm Nghi Chi đưa ra câu trả lời chắc chắn cho mình: "Chị đi tìm Mai đạo để nói chuyện lại đi, bà ấy nhất định sẽ sẵn lòng giao vai này cho chị. Chị cũng đã xem qua kịch bản rồi, biết rõ bộ phim này xuất sắc đến mức nào. Nếu bỏ lỡ, chẳng lẽ chị thực sự không cảm thấy tiếc nuối sao?"
Cô không đạt được mục đích, ngược lại sẽ bướng bỉnh không chịu buông. Như thể chỉ cần Thẩm Nghi Chi còn chưa gật đầu, thì cô vẫn sẽ tiếp tục "nhai mãi không tha"
Thẩm Nghi Chi rốt cuộc không rõ mình là bị sự bướng bỉnh của Ninh Trĩ làm mềm lòng, hay thực sự bắt đầu dao động mà cân nhắc lại, cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi, vậy lát nữa tôi sẽ liên hệ lại với Mai đạo."
Ninh Trĩ đạt được như ý nguyện, tâm tình trở nên tốt hơn. Cô nhìn thời gian cũng qua được nửa giờ, không còn sớm nữa, lát nữa cô còn có lịch trình phải đi, cũng không thể ở lâu hơn.
Duỗi tay cầm lại kịch bản, khóe môi mang theo ý cười hài lòng: "Tôi đây liền chờ tin tức tốt của chị."
Nói xong Ninh Trĩ liền đứng dậy, không có nửa điểm muốn ở lại.
Khi gần tới cửa, Thẩm Nghi Chi nhẹ giọng kêu cô một tiếng: "Ninh Ninh."
Ninh Trĩ quay đầu lại, vẻ mặt mang theo chút nghi hoặc nhìn nàng
Thẩm Nghi Chi như cũ vẫn tựa vào mép bàn, nàng nhìn Ninh Trĩ, qua vài giây, mới chậm rãi nói: "Bộ phim này, đối với sự nghiệp của em, có thể sẽ là bước ngoặt lớn nhất, việc này có lẽ nhiều người đã nói qua. Nhưng em lại chưa từng tiếp xúc qua diễn xuất, cũng chưa học đến kỹ thuật biểu diễn. Nếu muốn diễn thật tốt, có lẽ em sẽ cần phải thử nghiệm 'thể nghiệm phái' hoàn toàn đưa chính mình nhập vào nhân vật , đem mình trở thành Trì Sinh. Đó là một gánh nặng cảm xúc rất lớn, em phải chuẩn bị trước tâm lý."
Trong mắt Ninh Trĩ thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: "Chị lo tôi nhập vai quá sâu?"
Thẩm Nghi Chi gật đầu
Ninh Trĩ khẽ động nét mặt, rất nhanh như vừa nhớ ra điều gì,nở một nụ cười nửa đùa nửa thật: "Hay là chị đang lo tôi nhận vai này rồi, nhập vai quá sâu sẽ lỡ... thích chị sao?"
Thẩm Nghi Chi không trả lời.
Ninh Trĩ khẽ hừ một tiếng, thần sắc càng thêm nhẹ nhàng, như thể vừa nghe xong câu chuyện thần thoại đầy hoang đường. Cô đứng cách Thẩm Nghi Chi vài bước, thản nhiên nói: "Chị cứ việc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không thích chị, hôn nhân của chúng ta, bản chất vốn dĩ tuyệt đối cũng sẽ không bị thay đổi."
Giọng nói của cô tuy nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại chắc như đinh đóng cột, Thẩm Nghi Chi chăm chú nhìn nàng, thầm đánh giá Ninh Trĩ là đang nói thật hay đang nói dối.
Ninh Trĩ nhận ra ánh mắt dò xét của nàng, lạnh lùng cùng nàng đối diện.
Cuối cùng, Thẩm Nghi Chi chỉ nhàn nhạt cười một chút: "Ừm, vậy thì tốt rồi."
-- HẾT CHƯƠNG 3 --
NOTE: Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ.
Trong lúc Ninh Trĩ đang bốc hỏa đến mức hận không thể cãi với hắn một trận trời long đất lở, là Thẩm Nghi Chi đã lên tiếng trước, nàng không cho hắn cơ hội mở miệng, chỉ nhàn nhạt buông một câu:
"Anh về trước đi."
Lâm Thiệu liền rồi đi.
Lâm Thiệu vừa rời đi, Ninh Trĩ cũng dần bình tĩnh lại, ngay lập tức cảm thấy mọi chuyện thật vô vị, cùng với một người ngoài như hắn tranh cãi thì có ích gì đâu. Dù hắn có nói gì đi nữa, cũng chẳng lay chuyển được ý định của Thẩm Nghi Chi. Từ trước đến nay, tâm ý Thẩm Nghi Chi luôn cứng rắn đến mức, chỉ sợ dù ai có nói bất cứ điều gì, cũng vô dụng, nàng cũng chẳng buồn nghe đến.
Nghĩ như vậy, lửa giận của Ninh Trĩ không những lụi tắt, ngược lại còn bùng lên mạnh mẽ.
Cô đi thẳng tới chiếc ghế mà Lâm Thiệu vừa ngồi khi nãy, không kiêng dè ngồi xuống, trong lòng muốn chất vấn Thẩm Nghi Chi vài câu, thế nhưng cơn giận đang lấp đầy trong long Ninh Trĩ, khi đối diện với Thẩm Nghi Chi như thế nào lại không thể phát tiết ra.
Thẩm Nghi Chi đứng dậy, rời khỏi bàn, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi cô: "Em muốn uống gì? Nước lọc? Cà phê? Hay là rượu?"
Nàng đi đến quầy bar, không nghe thấy Ninh Trĩ trả lời, khẽ quay đầu nhìn về phía Ninh Trĩ.
Thẩm Nghi Chi là cái tên thường được rất nhiều người người ca tụng, khen nàng kỹ thuật diễn xuất thần, nói nàng hóa thân vào vai diễn như mang linh hồn của nhân vật đó, khen dung mạo nàng tựa như trăng xuân gió nguyệt, ví nàng như đỉnh tuyết trắng sừng sững. Thậm chí có người so nàng với dãy tinh vân rực rỡ ngàn vạn năm ánh sáng, tất cả đều đẹp đẽ đến mức không thể chạm tới.
Nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước, mấy năm nay nàng đã có cho mình nhiều tác phẩm, địa vị trong giới ngày càng cao, những người nhắc đến nàng cũng càng thận trọng hơn, lời khen cũng không dám tuỳ ý nói ra.
Thế nhưng, bất luận là mấy năm trước hay những năm gần đây, Ninh Trĩ đã vô số lần nhìn thấy lời khen của người khác dành cho Thẩm Nghi Chi, lại hiếm khi thấy ai khen đến đôi mắt của nàng.
Ánh mắt Thẩm Nghi Chi chẳng ngại so sánh với xuân thuỷ, đều sợ không diễn tả đủ sự ôn nhu.
Chỉ có Ninh Trĩ, vô số lần trong bóng tối, trên ánh đèn sân khấu, giữa những cảnh diễn hoặc ngay cả khi nàng không diễn gì cả vẫn âm thầm nhìn vào đôi mắt đó.
Khi bị nàng nhìn chăm chú, sẽ làm người khác cảm thấy như chính mình đang biến thành một con thuyền nhỏ trôi lững lờ giữa lòng sóng xanh. Trên mặt nước xanh biếc, cách hoa đào lấm tấm bị từng đợt sóng nhẹ nhàng đẩy ra, chậm rì rì mà phiêu đãng.
Nĩnh Trĩ dời mắt đi, tránh né ánh nhìn của nàng, không muốn đối diện với Thẩm Nghi Chi, nhưng vẫn là không kìm được, đưa mắt dõi theo nàng.
Dư quang cô nhìn thấy Thẩm Nghi Chi đang cúi đầu, nhìn vào ngăn tủ chọn rượu, cuối cùng nàng chọn được một chai rượu vang đỏ, vừa mang ra vừa hỏi cô: "Chút nữa vẫn còn lịch trình sao, uống một ít có ảnh hưởng không?".
Câu hỏi của dứt, nàng cũng chẳng chờ cô trả lời, thẳng đem chai rượu mở ra, nắp bật mở ra vang một tiếng 'cạch' trầm đục, tiếp đến là âm thanh chất lỏng rót vào ly, vang khe khẽ trong không gian yên ắng.
Nói uống một ít, chính là một ít, Thẩm Nghi Chi đi tới đưa Ninh Trĩ ly rượu, chỉ rót đầy một phần tư ly.
Ninh Trĩ không nhúc nhích, giương mắt nhìn nàng. Thẩm Nghi Chi khẽ nâng ly, hướng trước mặt cô
Hai người giằng co vài giây, vẫn là Ninh Trĩ vươn tay nhận lấy ly rượu, trực tiếp ngửa đầu uống cạn một hơi, liền đem ly đặt xuống bàn thật manh, phát ra một âm thanh ầm ĩ.
"Còn muốn" Ninh Trĩ nói, giọng lạnh lùng trầm thấp.
Thẩm Nghi Chi sau khi đưa rượu cho cô cũng không rời đi, trực tiếp đứng bên cạnh cô, nửa người tựa vào mép bàn làm việc. Nghe vậy liền rót rượu từ ly mình chưa uống sang cho cô một nửa, còn nhẹ giọng nhắc nhở:
"Uống hết chỗ này liền ngưng, không thể uống thêm nữa."
Ninh Trĩ chẳng đáp, vẫn một hơi uống cạn ly.
Tửu lượng cô không tệ, có thể nói là ngàn ly không say. Uống chút ít rượu như này, khẳng định không thể nào khiến cô say.
Nhưng có lẽ vì đang tức giận, cũng có thể vì bực bội dồn nén trong lòng, thêm men rượu bắt đầu ngấm vào cơ thể, cảm xúc cô liền trở nên mãnh liệt bất thường.
Cô đặt mạnh ly rượu xuống bàn, ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp mang theo chất vấn nhìn về phía Thẩm Nghi Chi.
Thẩm Nghi Chi nửa người vẫn tựa vào mép bàn, tay phải cầm ly rượu buông thả trước người, tay trái lơ đãng vuốt ve cổ tay phải. Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của Ninh Trĩ, vẻ mặt hơi khựng lại: "Em giận à?"
Ninh Trĩ mang cả một bụng đầy oán trách, từ việc vì sao một vai diễn tốt như vậy lại không nhận, vì sao lại để người ngoài khoa tay múa chân tuỳ ý can thiệp vào cuộc hôn nhân của các cô.
Chỉ riêng nhưng chuyện này thôi, cô đã có thể nói hết một tiếng đồng hồ.
Nhưng khi đối diện với biểu tình nhàn nhạt của Thẩm Nghi Chi, lời nói buột ra khỏi miệng lại bị nuốt ngược vào trong.
Ninh Trĩ lạnh lùng hỏi ngược lại: "Tôi tức giận chuyện gì chứ?"
Nói xong, luồng khí nghẹn trong ngực càng thêm nặng nề đến khó thở.
Cô và Thẩm Nghi Chi đã kết hôn hơn hai tháng trước, đường đường chính chính, có giấy chứng nhận, có gặp gia trưởng hai bên, là một cuộc hôn nhân danh chính ngôn thuận, hàng thật giá thật.
Chuyện thích hay yêu đương, vốn là điều cơ bản gắn liền với hôn nhân, cùng với lý do kết hôn, lại chẳng hề liên quan dù chỉ nửa điểm.
Tóm lại, cũng chỉ gói gọn trong bốn chữ: "theo như nhu cầu"
Cô cần một cuộc hôn nhân để khiến người nhà yên tâm. Còn Thẩm Nghi Chi thì cần một cuộc hôn nhân để tránh khỏi những phiền toái.
Như vậy xem ra, xác thật là không có gì đáng để nổi giận cả.
Một cuộc hôn nhân dựa trên trao đổi lợi ích đôi bên, vốn dĩ cũng chẳng có gì cần thiết phải giữ gìn, người ngoài muốn nói thế nào mà chẳng được.
Đột nhiên, Ninh Trĩ cảm thấy vô cùng chán nản, cô hít sâu một hơi, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Nhưng Thẩm Nghi Chi lại lên tiếng: "Hắn ta là không biết. Hắn nghĩ là do tôi nhất thời xúc động nên mới cùng em kết hôn."
Lời nói rất ngắn gọn, Ninh Trĩ thoáng khựng lại, đại não như chết lặng một khắc, nhưng rất nhanh sau đó, cô đã kịp phản ứng lại.
Ý của Thẩm Nghi Chi, rõ ràng là Lâm Thiệu thật sự không biết sự tình bên trong cuộc hôn nhân này, hắn ta cho rằng nàng thật sự thích cô, nhất thời xúc động nên mới cùng cô đăng ký kết hôn. Giờ đã hơn hai tháng trôi qua, cảm xúc bốc đồng khi ấy theo lẽ thường đã nên tan biến, vì vậy hắn mới đến để khuyên Thẩm Nghi Chi tỉnh táo suy nghĩ lại, kiểu như "mất bò mới lo làm chuồng".
Ánh mắt Ninh Trĩ thoáng chốc ngập tràn vẻ châm chọc.
Cô cảm thấy Lâm Thiệu làm người đại diện cho Thẩm Nghi Chi nhiều năm như vậy rồi, mà rốt cuộc vẫn chẳng hiểu một chút gì về nàng ấy cả.
Thẩm Nghi Chi cho dù có thật sự thích ai, thì người đó tuyệt đối cũng chẳng thể là cô.
Thẩm Nghi Chi chẳng nhìn thấy tia giễu cợt trong mắt Ninh Trĩ, nàng bình thản nói tiếp: "Chúng ta rõ ràng đã nói là theo như nhu cầu, đôi bên không ai thiệt thòi. Hắn nói như vậy, đúng là không phải. Nhưng em yên tâm, lần sau gặp lại hắn sẽ lịch sự với em."
Ninh Trĩ khẽ hừ một tiếng, cơn giận kia vốn dĩ được Thẩm Nghi Chi trấn an mà sớm đã tiêu tan hơn phân nữa.
Cô vốn không phải là người keo kiệt bám lấy chấp nhất không buông, Thẩm Nghi Chi đã lên tiếng giải thích, cô cũng không muốn truy cứu thêm làm gì.
Vì vậy, giữa hai người lại rơi vào khoảng lặng, không ai nói thêm nửa câu.
Ninh Trĩ bỗng nhiên cảm thấy không khí có chút loãng, khó thở đến kỳ lạ, cô nhớ lại mục đích hôm nay mình đến hôm nay, liền đưa kịch bản trong tay, đến trước mặt Thẩm Nghi Chi: "Chị xem qua thử đi."
Thẩm Nghi Chi nhìn thấy bốn chữ "Trì Sinh Nhân Mộng" trên trang bìa, ngẩng đầu khẽ giương mắt liếc nhìn Ninh Trĩ một cái.
Sau đó, nàng dùng tay trái cầm lấy kịch bản, đồng thời bên tay phải nhẹ nhàng đặt ly rượu chưa uống qua xuống mặt bàn, lật trang đầu kịch bản xem qua.
Ninh Trĩ quyết định đưa kịch bản này cho Thẩm Nghi Chi xem, vốn chính là muốn dùng chất lượng của bộ phim này để thuyết phục Thẩm Nghi Chi, mong nàng ấy nhận ra rằng nếu từ chối vai diễn này thật sự rất đáng tiếc.
Nhưng cô lại quên mất, quyển kịch bản này chính là bản mà cô đã dùng qua suốt một tuần để vừa nghiềm ngẫm và ghi chú vào.
Trên những trang giấy, nét chữ của Ninh Trĩ hiện lên chi chít bằng đủ loại bút màu, vừa viết vừa vẽ, cô còn đánh dấu rất đoạn cảm xúc của nhân vật, phân tích vai diễn tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Một người đứng, một người ngồi.
Ninh Trĩ nghiêng người đứng cạnh Thẩm Nghi Chi, nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt rơi xuống từng chữ viết tay chi chít trên kịch bản hiện lên, liền cảm thấy không được tự nhiên, dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Tôi đã nhận lời đóng vai Trì Sinh rồi, chị xem xét có thể thử nhân vật còn lại."
Thẩm Nghi Chi không xem nhiều, chỉ lật sơ vài trang, sau đó khép lại đặt xuống bàn.
"Là một bộ phim điện ảnh tốt, em dùng nó làm điểm khởi đầu, con đường sau này sẽ dễ đi hơn, cũng rộng mở hơn rất nhiều."
Nàng chỉ nói đến lợi ích Ninh Trĩ sẽ nhận được từ bộ phim, đưa ra đánh giá khách quan cho cô, từ đầu đến cuối không nhắc đến việc mình có tham gia hay không.
Ninh Trĩ có chút sốt ruột, cô đưa tay chỉ chỉ vào một trang có ghi ba chữ "Nguyễn Nhân Mộng"
"Nhân vật này, chị không cân nhắc chút sao? Tôi cảm thấy vai này thấy rất thích hợp với chị, đạo diễn Mai cũng nói vậy."
Thẩm Nghi Chi thoáng ngạc nhiên, có lẽ nàng không ngờ Ninh Trĩ lại đến tìm cô vì chuyện này. Nàng khẽ "Ừm" một tiếng, gật đầu nhẹ: "Vai này đúng là thích hợp với tôi. Sáng nay đạo diễn Mai đã tìm đến, nhưng tôi từ chối rồi."
Vẫn là câu trả lời giống hệt Mai Lan.
Ninh Trĩ khẽ cau mày, hỏi thẳng: "Vì sao? Đạo diễn Mai nói... là vì chị không thích đề tài này sao? Đồng tính hôn nhân giờ cũng hợp pháp rồi, chẳng lẽ chị vẫn còn... cảm thấy kỳ thị..."
Thẩm Nghi Chi đã đánh gãy lời nói của cô, không một chút giận dỗi, chỉ cười cười nói: "Em đang nghĩ linh tinh gì vậy, đương nhiên không phải vì nguyên nhân này"
"Vậy là vì cái gì?" Ninh Trĩ không chịu buông, tiếp tục truy hỏi, "Tôi đã bàn với Mai đạo rồi, bộ phim này sau khi quay xong sẽ gửi đi Cannes. Chị còn chưa nhận được "Nữ chính xuất sắc" ở Cannes, chỉ còn thiếu mỗi giải thưởng này thôi. Nếu bỏ lỡ chẳng lẽ không thấy đáng tiếc sao?"
Nói xong, cô khẽ gõ lên trang bìa kịch bản: "Bộ phim này có hy vọng rất lớn, ngay cả người bình thường như tôi, đọc qua vài trang cũng thấy kinh diễm, chứng tỏ nội dung của nó thật sự sẽ lay động người khác."
"Đây cũng có thể coi là ngụy biện sao?" Thẩm Nghi Chi khẽ bật cười, ý cười càng sâu
Nàng duỗi ngón tay, chậm rãi lướt qua kịch bản, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi từ chối kịch bản này, bởi vì lúc Mai đạo tìm tôi, bà ấy nói muốn tái hiện lại mọi thứ một cách chân thực nhất. Trong kịch bản, Trì Sinh mới 17 tuổi, bà ấy nói vai ấy nhất định phải do một người 17 tuổi đóng. Mà tôi không muốn diễn tình cảm với trẻ vị thành niên."
Rất nhiều diễn viên có kỹ thuật xuất sắc và danh tiếng lẫy lừng trong nghề đều có những giới hạn và nguyên tắc riêng khi đóng phim. Việc Thẩm Nghi Chi giữ vững nguyên tắc của riêng mình cũng chẳng có gì lạ.
Ninh Trĩ trầm ngâm một chút, mới nhẹ giọng nói: "Nhưng giờ người được chọn là tôi, tôi hai mươi tuổi, đã thành niên rồi, chị có thể một lần nữa suy xét lại được không?"
Cô nói xong, ánh mắt lại trầm xuống, có chút không kiên nhẫn: "Mai đạo còn nói chọn tôi là vì ngoại hình phù hợp với nhân vật. Nếu như vì tuổi không hợp, bà ấy cũng chẳng cần 'dỗ dành' tôi làm gì "
Chẳng lẽ bà muốn cho cô sinh ra cảm giác vai diễn này thật sự phù hợp với cô, đến khi bắt đầu quay, cô càng diễn càng ra nhân vật ? Sự thất vọng viết rõ lên trên khuôn mặt Ninh Trĩ, người khác liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra
Thẩm Nghi Chi khẽ thở dài, đáp lại: "Đạo diễn Mai đã tìm diễn viên vào vai Trì Sinh suốt gần một năm nay. Bà ấy đã đến khắp các trường nghệ thuật lớn để tuyển chọn, nhưng không ai khiến bà hài lòng. Lần trước còn bay sang Hàn Quốc, nhưng sự khác biệt văn hóa quá lớn. Diễn viên trẻ bên đó tuy diễn xuất tốt, nhưng lại mang theo phong thái quá từng trải, khôn khéo một cách già dặn, khiến bà thất vọng trở về. Bà ấy không chấp nhận giải pháp tạm bợ.
Nếu bà ấy chọn em, sau khi gặp em, mặc dù tuổi không phù hợp như nhân vật yêu cầu, nhưng bà vẫn quyết định giao vai diễn này cho em, điều đó chứng tỏ em thật sự thích hợp, thích hợp đến mức khiến bà sẵn sàng nhượng bộ về vấn đề tuổi tác."
Giọng nàng nhẹ nhàng, từng câu nói ra đều từ tốn, khiến sắc mặt Ninh Trĩ dần dần giãn ra.
Tâm tình cũng theo đó mà thả lỏng hơn rất nhiều, giọng cô cũng không còn gay gắt như lúc đầu, nhưng vẫn muốn Thẩm Nghi Chi đưa ra câu trả lời chắc chắn cho mình: "Chị đi tìm Mai đạo để nói chuyện lại đi, bà ấy nhất định sẽ sẵn lòng giao vai này cho chị. Chị cũng đã xem qua kịch bản rồi, biết rõ bộ phim này xuất sắc đến mức nào. Nếu bỏ lỡ, chẳng lẽ chị thực sự không cảm thấy tiếc nuối sao?"
Cô không đạt được mục đích, ngược lại sẽ bướng bỉnh không chịu buông. Như thể chỉ cần Thẩm Nghi Chi còn chưa gật đầu, thì cô vẫn sẽ tiếp tục "nhai mãi không tha"
Thẩm Nghi Chi rốt cuộc không rõ mình là bị sự bướng bỉnh của Ninh Trĩ làm mềm lòng, hay thực sự bắt đầu dao động mà cân nhắc lại, cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi, vậy lát nữa tôi sẽ liên hệ lại với Mai đạo."
Ninh Trĩ đạt được như ý nguyện, tâm tình trở nên tốt hơn. Cô nhìn thời gian cũng qua được nửa giờ, không còn sớm nữa, lát nữa cô còn có lịch trình phải đi, cũng không thể ở lâu hơn.
Duỗi tay cầm lại kịch bản, khóe môi mang theo ý cười hài lòng: "Tôi đây liền chờ tin tức tốt của chị."
Nói xong Ninh Trĩ liền đứng dậy, không có nửa điểm muốn ở lại.
Khi gần tới cửa, Thẩm Nghi Chi nhẹ giọng kêu cô một tiếng: "Ninh Ninh."
Ninh Trĩ quay đầu lại, vẻ mặt mang theo chút nghi hoặc nhìn nàng
Thẩm Nghi Chi như cũ vẫn tựa vào mép bàn, nàng nhìn Ninh Trĩ, qua vài giây, mới chậm rãi nói: "Bộ phim này, đối với sự nghiệp của em, có thể sẽ là bước ngoặt lớn nhất, việc này có lẽ nhiều người đã nói qua. Nhưng em lại chưa từng tiếp xúc qua diễn xuất, cũng chưa học đến kỹ thuật biểu diễn. Nếu muốn diễn thật tốt, có lẽ em sẽ cần phải thử nghiệm 'thể nghiệm phái' hoàn toàn đưa chính mình nhập vào nhân vật , đem mình trở thành Trì Sinh. Đó là một gánh nặng cảm xúc rất lớn, em phải chuẩn bị trước tâm lý."
Trong mắt Ninh Trĩ thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: "Chị lo tôi nhập vai quá sâu?"
Thẩm Nghi Chi gật đầu
Ninh Trĩ khẽ động nét mặt, rất nhanh như vừa nhớ ra điều gì,nở một nụ cười nửa đùa nửa thật: "Hay là chị đang lo tôi nhận vai này rồi, nhập vai quá sâu sẽ lỡ... thích chị sao?"
Thẩm Nghi Chi không trả lời.
Ninh Trĩ khẽ hừ một tiếng, thần sắc càng thêm nhẹ nhàng, như thể vừa nghe xong câu chuyện thần thoại đầy hoang đường. Cô đứng cách Thẩm Nghi Chi vài bước, thản nhiên nói: "Chị cứ việc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không thích chị, hôn nhân của chúng ta, bản chất vốn dĩ tuyệt đối cũng sẽ không bị thay đổi."
Giọng nói của cô tuy nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại chắc như đinh đóng cột, Thẩm Nghi Chi chăm chú nhìn nàng, thầm đánh giá Ninh Trĩ là đang nói thật hay đang nói dối.
Ninh Trĩ nhận ra ánh mắt dò xét của nàng, lạnh lùng cùng nàng đối diện.
Cuối cùng, Thẩm Nghi Chi chỉ nhàn nhạt cười một chút: "Ừm, vậy thì tốt rồi."
-- HẾT CHƯƠNG 3 --
NOTE: Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương