Ninh Trĩ không biết vì sao lại để ý, thực ra cũng không phải là không có lý do, vì liên quan đến Thẩm Nghi Chi, mọi chuyện đều khiến cô đặc biệt để tâm.

Cô còn phát hiện, thẳng đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, Thẩm Nghi Chi không hề hỏi cô gọi đến có chuyện gì.

Chuyện này... quả thật không bình thường.

Cả đêm đó Ninh Trĩ trằn trọc suy nghĩ vẫn không tìm ra câu trả lời. Sáng hôm sau khi gặp Dương Dương, cô bèn mang chuyện ra nhờ tư vấn.

"Nếu có người, nửa đêm gọi điện cho chị, chẳng nói gì quan trọng, chỉ hàn huyên đôi câu rồi cúp máy, chị có thấy kỳ lạ không? Có chủ động hỏi lại người ta xem gọi mình có việc gì không?"

Dương Dương vừa đặt bữa sáng khách sạn mang đến lên bàn vừa đáp: "Còn phải xem quan hệ hai người thế nào, nếu thân thiết, thường xuyên liên lạc, thì nửa đêm gọi cũng không có gì lạ."

Quan hệ sao... Ninh Trĩ ngồi xuống, bưng chén lặng lẽ nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Thẩm Nghi Chi.

Cô cố nén lại sự bướng bỉnh trẻ con của mình , cúi đầu dùng đũa gảy gảy chiếc bánh bao trong chén, khẽ nói: "Cũng không thân lắm, là kiểu quan hệ nếu không có gì quan trọng thì tuyệt đối sẽ im lặng, không thèm nói chuyện đến."

Dương Dương ngồi đối diện, vừa ăn chén tào phớ nóng hổi vừa nói: "Vậy thì đúng là kỳ thật đấy. Bình thường kiểu gì cũng sẽ hỏi vài câu, nhưng lại im lặng không hỏi, thì đúng là hơi khác thường thật."

Nhưng Thẩm Nghi Chi lại chẳng có chút nghi hoặc, cũng không hỏi cô lấy một câu, như thể nửa đêm qua cô gọi đến cũng chẳng có gì lạ.

Ninh Trĩ càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

"Bất quá..." Dương Dương chậm rãi nói tiếp, "Cũng có hai khả năng mà người ta không hỏi."

Ninh Trĩ nhìn cô: "Là hai khả năng gì?"

"Một là người ta rất chán ghét đối phương, nên chẳng buồn quan tâm hỏi đối phương gọi tới có chuyện gì."

Ninh Trĩ nắm chặt đôi đũa trong tay rồi lại buông ra. Không thể nào, Thẩm Nghi Chi tối qua dù có hơi mệt, nhưng thái độ vẫn hòa nhã, không hề khó chịu hay thiếu kiên nhẫn.

Cô đối với Thẩm Nghi Chi vẫn có chút hiểu biết, nếu nàng ấy thật sự ghét cô, thì sẽ không đối xử nhẹ nhàng như thế.

"Thế còn khả năng thứ hai?" Cô lại hỏi.

"Là người đó biết rõ đối phương gọi vì chuyện gì, nên không cần hỏi."

Suốt dọc đường, Ninh Trĩ cứ suy nghĩ mãi về những lời này, Thẩm Nghi Chi biết cô vì sao lại gọi đến sao.

Nhưng làm sao Thẩm Nghi Chi lại biết? Ninh Trĩ nhớ lại cuộc trò chuyện cùng nàng đêm hôm qua, Thẩm Nghi Chi chúc mừng cô được giải thưởng. Sau đó, chính cô nói mình đến phim trường là để tìm lại cảm xúc, sau đó thì sao?

Sau đó là một khoảng trầm mặc thật dài, giọng Thẩm Nghi Chi lúc ấy trở nên trầm thấp, như thể đột nhiên thấy mệt mỏi, chỉ bảo cô ngủ sớm một chút.

Cuộc trò liền chuyện kết thúc.

Tính ra, cũng chỉ kéo dài chừng hai phút mà thôi.

Chỉ mấy câu đơn giản, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, khiến Ninh Trĩ dù suy nghĩ thế nào cũng không tìm ra được bất kỳ sơ hở nào.

Cũng gần sắp tới phim trường, nên cô đành tạm gác chuyện này sang một bên.

Rời đoàn hai ngày, Mai Lan cố ý dành cho cô thêm thời gian để chuẩn bị, hôm nay ban ngày không có cảnh diễn chung giữa cô và Thẩm Nghi Chi, phần diễn của Thẩm Nghi Chi đến tối mới bắt đầu quay.

Nói cách khác, ban ngày họ sẽ không gặp nhau.

Ninh Trĩ ôm kịch bản, lang thang trong căn nhà dựng tạm, vừa đi vừa tìm kiếm cảm xúc phù hợp.

Dù sao thì căn nhà này cũng chỉ là bối cảnh được dựng nên, ngoài những khu vực dùng để quay, phần lớn các chỗ còn lại vẫn còn là phôi thô chưa hoàn thiện, đặc biệt là hai tầng trên gần như để trống hoàn toàn.

Dẫu vậy, nghe nói để dựng được chỗ này, đoàn phim cũng đã tốn không ít tiền.

Cô từng nghe hai người phó đạo diễn nhỏ giọng than thở, nói rằng bộ phim nghệ thuật này đốt tiền như đốt giấy, nếu đổi sang tổ chế tác khác, chắc chắn sẽ bị cắt giảm.

Ninh Trĩ leo lên ngay chỗ ngoặt của bậc thang giữa tầng hai và tầng ba, nhắm mắt lại, tưởng tượng một ngày đầy nắng ấm, Trì Sinh và Nguyễn Nhân Mộng cùng nhau ra bờ sông vẽ tranh phong cảnh.

Ninh Trĩ rất thích tưởng tượng ra những chuyện không có trong kịch bản, nhưng lại có thể thật sự xảy ra giữa Trì Sinh và Nguyễn Nhân Mộng, những điều như vậy giúp cô hiểu nhân vật sâu sắc hơn.

Cô tiếp tục đem suy nghĩ phát tán.

Hai người họ sẽ nói gì với nhau? Sẽ cùng làm gì? Có lẽ sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn rực rỡ như lửa?

Nơi đó, mặt cỏ rậm rạp, ngồi xuống cảm giác mềm mại, nước suối trong vắt, giống như một thế ngoại đào nguyên. Cô sẽ nói gì với Nguyễn Nhân Mộng? Có thể sẽ kể về những điều thường nhật gần đây, về niềm vui trong việc học vẽ, về sự thích thú khi gặp được những điều thú vị. Cũng có thể sẽ nói: 'Em thật sự rất thích chị, muốn cùng chị ngắm thêm nhiều hoàng hôn.'"

Dòng suy nghĩ của Ninh Trĩ bỗng tạm ngưng, lại tưởng tượng xem Nguyễn Nhân Mộng sẽ làm gì sau khi nghe thế?

Nguyễn Nhân Mộng có làn da trắng hơn cô, chắc chắn sẽ cúi đầu hôn cô, cả hai sẽ hôn nhau dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, táo bạo và cuồng nhiệt.

Cô nghe thấy tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót. Hình ảnh trong đầu Ninh Trĩ vụn vỡ, ánh hoàng hôn tan biến, thay vào đó là hiên nhà lúc rạng sáng. Cô đang ngồi đây, chờ Nguyễn Nhân Mộng quay về nhà.

Tiếng bước chân của Nguyễn Nhân Mộng không biết đã bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, người đó dừng lại trước mặt cô, ánh mắt nửa trêu chọc nửa dịu dàng, nụ cười mang theo vẻ lẳng lơ trời sinh và một chút phong tình không giấu được: "Muộn vậy còn chưa ngủ, đang đợi ai đấy?"

Một thứ gì đó lạnh lạnh chạm vào mặt cô. Ninh Trĩ mở choàng mắt, nhìn thấy Nguyễn Nhân Mộng đang đứng ngay trước mặt, mỉm cười nhìn cô, tay cầm một que kem.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng rất nhanh liền nhận ra điều gì đó không đúng.

Nụ cười ấy không giống của Nguyễn Nhân Mộng. Nụ cười của nàng ấy luôn có chút ẩn ý, hoặc trêu ghẹo, mang theo sự khiêu gợi, hoặc như đang giấu giếm điều gì. Chứ không phải là nụ cười thuần khiết tươi cười như thế này.

Ánh mắt Ninh Trĩ dần dần trở nên ảm đạm, lúc này cô mới thật sự nhìn rõ cây kem trước mặt, ký ức về que kem ấy như đột ngột được thắp sáng trong tâm trí của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghi Chi, nụ cười trên gương mặt nàng đã biến mất.

Ninh Trĩ khẽ mím môi dưới, có chút căng thẳng, muốn đưa tay ra nhận lấy que kem. Nhưng Thẩm Nghi Chi lại rút tay về, cô chỉ kịp chạm vào khoảng không.

"Ninh Ninh." Thẩm Nghi Chi cuối cùng cũng lên tiếng.

Ninh Trĩ không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác chột dạ dữ dội, ánh mắt cô bỗng trở nên mơ hồ.

Thẩm Nghi Chi khẽ cười, chỉ là nụ cười ấy không còn là sự vui sướng như lúc ban đầu nữa. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Em vừa rồi... tưởng nhầm chị là ai?"

Một cảm giác khó chịu dâng trong lòng Ninh Trĩ, rồi lại không thể nào giải thích, vừa nãy cô xác thực đã nhận nhầm Thẩm Nghi Chi thành Nguyễn Nhân Mộng.

Thẩm Nghi Chi chờ vài giây, không thấy Ninh Trĩ trả lời, liền duỗi tay nắm lấy tay cô.

Bàn tay của nàng rất lạnh, Ninh Trĩ theo phản xạ rụt tay lại một chút, Thẩm Nghi Chi nhìn cô một cái, rồi đặt cây kem vào lòng bàn tay cô, nắm chặt lấy, sau đó buông tay ra.

"Chị mua que kem này lúc trên đường đi đến đây, cứ nghĩ nó đã ngừng sản xuất từ lâu rồi."

Ninh Trĩ cúi đầu, mới nhìn kỹ bao bì cây kem, chính là loại mà năm cô tám tuổi ngồi khóc ở hàng hiên khi đó, Thẩm Nghi Chi đã từng đưa cho cô để dỗ dành.

Sau này cô đã thử tìm lại nhiều lần, nhưng không thấy nữa, còn tưởng là đã ngừng sản xuất thật rồi. Giờ mới biết, có lẽ chỉ là ngừng sản xuất hàng loạt, hoặc chỉ bán ở một vài nơi.

Cô không dám ngẩng đầu. Trong lòng không biết là đang tiếc nuối vì điều gì, chỉ biết đầu lưỡi bỗng có chút chua xót.

Thẩm Nghi Chi vẫn đứng trước mặt cô. Một lúc lâu sau, nàng quay người đi xuống cầu thang, bước xuống hai bậc thì dừng lại.

Cây kem lạnh buốt, vậy mà Ninh Trĩ không hề để ý, chỉ biết siết chặt trong tay.

Cô nhìn theo bóng lưng Thẩm Nghi Chi, nàng ấy cũng không quay lại, cũng không quay đầu lại. Nhưng Ninh Trĩ có cảm giác nàng muốn nói điều gì đó chỉ là đến cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.

Buổi quay hôm nay không quá thuận lợi, vấn đề nằm ở Ninh Trĩ, bởi vì chuyện buổi sáng mà cô cứ liên tục thất thần.

Thẩm Nghi Chi vẫn ở trường quay, ngồi một mình ở góc ngoài sân, lặng lẽ xem Ninh Trĩ cùng bạn diễn khác đối diễn.

Que kem được Ninh Trĩ đưa cho Dương Dương mang đi tìm tủ lạnh để bảo quản.

Thế nhưng, sự chú ý của cô không ngừng trôi về phía Thẩm Nghi Chi, cô không nhịn được muốn biết, lúc này, nàng đang nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào.

Thế nhưng, Thẩm Nghi Chi không cho cô quá nhiều cơ hội để tiếp tục thất thần.

Không biết đã phải tạm dừng giữa chừng bao nhiêu lần vì lỗi, mỗi lần như thế, theo phản xạ Ninh Trĩ lại ngẩng đầu tìm kiếm hướng đến chỗ Thẩm Nghi Chi ngồi, nhưng lần này cô phát hiện, nàng đã rời đi từ lúc nào không hay.

Có lẽ có việc nên đi rồi.

Ninh Trĩ thất thần nghĩ, lực chú ý nhờ đó mới quay trở lại với công việc, miễn cưỡng đến chạng vạng mới hoàn thành xong những cảnh quay.

Thẩm Nghi Chi quay lại khi trời đã tối.

Cả ngày Ninh Trĩ nơm nớp không yên, luôn cảm thấy mình nên làm gì đó, ít nhất cũng phải nói với nàng một lời xin lỗi.

Nhưng quanh Thẩm Nghi Chi lúc nào cũng có người, cô hoàn toàn không tìm được cơ hội.

Cho đến lúc chuẩn bị vào quay, cả hai lại trở về chỗ cũ để chờ quay, vẫn là nơi bậc thang đó. Thẩm Nghi Chi lướt qua bên cạnh cô, khẽ dặn một câu: "Diễn cho tốt, đừng suy nghĩ linh tinh."

Ninh Trĩ không biết lấy đâu ra dũng khí, giữ nàng lại, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Gần như vừa chạm vào, cô đã lập tức buông tay..

Thẩm Nghi Chi dừng lại, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cô.

Cầu thang nhỏ hẹp, vai họ gần như chạm vào nhau, khoảng cách thật gần.

Ninh Trĩ không kịp suy nghĩ, đem ba chữ "thật xin lỗi" buột miệng thốt ra.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người

Thẩm Nghi Chi hiểu rõ cô xin lỗi vì điều gì.

"Vì bộ phim, em có thể xem chị là Nguyễn Nhân Mộng. Nhưng khi phim đóng máy, em phải phân biệt rõ ràng giữa chị và cô ấy."

Giọng nàng rất khẽ, khẽ đến mức chỉ có Ninh Trĩ mới có thể nghe thấy.

Hai người đứng trên bậc thang chật hẹp, gần đến mức có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt đối phương.

Lẽ ra Ninh Trĩ nên gật đầu đồng ý, nhưng khi nhìn Thẩm Nghi Chi ở khoảng cách gần trong gang tấc, cô lại đột nhiên thấy quyến luyến, chỉ mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.

Cô khẽ hỏi: "Nếu tôi không phân biệt được thì sao? Nếu tôi không muốn phân rõ nữa... thì phải làm sao đây?"

Sắc mặt Thẩm Nghi Chi khẽ thay đổi. Ánh mắt nàng nhìn Ninh Trĩ giống như mặt hồ phẳng lặng bỗng bị ném xuống một hòn đá, làn sóng dao động lập tức lan ra.

Nhưng trước khi Ninh Trĩ kịp nhìn rõ được ý nghĩa ẩn sau những gợn sóng ấy, nàng đã dời ánh mắt, quay người bước xuống dưới bậc thang.

Vài phút sau, theo tiếng hô của đạo diễn vang lên, Ninh Trĩ đã trở thành Trì Sinh. Còn Thẩm Nghi Chi, cũng hóa thành Nguyễn Nhân Mộng.

Hai người đứng ở cầu thang, một trên một dưới, ngóng nhìn nhau.

Trì Sinh là người đầu tiên nở nụ cười, gương mặt rạng rỡ, vẫy tay chào, cô chạy xuống lầu qua hành lang tối đen. Trong tay cô vẫn nắm một quả táo đã cầm rất lâu, rồi nhét nó vào tay Nguyễn Nhân Mộng.

Nguyễn Nhân Mộng sắc mặt ủ rủ nặng nề, nàng lạnh lùng xa cách đến mấy tầng trời, nhưng người kia lại giống như phản ứng trì độn, không hề nhụt chí mà vẫn kiên trì tiếp cận.

Quả táo vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay cô.

Nguyễn Nhân Mộng ngẩng đầu nhìn nụ cười rạng rỡ, chân thành tha thiết trên khuôn mặt Trì Sinh. Trì Sinh bước lại gần, lợi dụng chiều cao của bậc thang, cúi người sát đến bên tai Nguyễn Nhân Mộng, môi giả vờ vô tình mà lướt qua làn da nơi tai của nàng.

Nguyễn Nhân Mộng nhíu mày lui lại một bước, khi ấy mới phát hiện mặt Trì Sinh đỏ bừng đến lợi hại, rõ ràng cô là người vừa trêu chọc người ta, vậy mà vẻ mặt ngây ngốc giống như chính mình mới là người bị người khác trêu chọc.

Cô ra sức tỏ ra quen tay, như thể đã thành thạo, nhưng khi bật cười, lớp nguỵ trang mạnh mẽ ấy liền bị nụ cười trong trẻo xua tan sạch sẽ.

Nguyễn Nhân Mộng thoáng mềm lòng, nhưng rất nhanh lại ép mình trở nên lạnh lùng, vòng qua lan can đi lên tầng ba.

Trì Sinh theo sát phía sau nàng, một đường theo thẳng đến tầng ba.

Nguyễn Nhân Mộng xem như cô không tồn tại, lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào bên trong.

Hai người đứng ở hai bên cánh cửa hé mở, đối diện nhau trong giây lát. Trì Sinh vẫn đứng bên ngoài, không hề có ý định bước vào, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Ngày mai em có thể đến tìm chị không?"

Nguyễn Nhân Mộng đáp: "Không được."

"À." Nụ cười trên mặt cô gái nhỏ lập tức tan biến, cô thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy thất vọng: "Vậy... chị nghỉ ngơi sớm nhé."

Cô không miễn cưỡng nàng, cũng không nói thêm điều gì, quay người bám vào tay vịn cầu thang đi xuống lầu.

Nguyễn Nhân Mộng không rõ tâm trạng của mình lúc này, là vì ánh sáng trong mắt Trì Sinh chợt vụt tắt khiến nàng mềm lòng, hay là vì không đành lòng nghe giọng điệu thấy vọng của cô ấy.

Nàng bước ra vài bước, vừa đặt chân xuống cầu thang, cô gái phía dưới lập tức dừng lại, quay đầu nhìn nàng, đôi mắt trong veo sáng ngời trong đêm lại càng thêm lấp lánh lạ thường.

—— HẾT CHƯƠNG 27 ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện