0929 thật sự là một cơn mưa đến đúng lúc, Ninh Trĩ chính là đang hy vọng có ai đó đến trò chuyện cùng mình, người kia liền xuất hiện.

Ninh Trĩ ngồi dậy, đầu ngón tay khẽ chạm vào màn hình, chuẩn bị gõ vài câu, nhưng lại nhận ra, tâm trạng của mình lúc này thật khó để mở lời.

Cô không muốn nói với ai về việc cô thích Thẩm Nghi Chi, cũng không muốn kể cho người khác biết về việc cô và Thẩm Nghi Chi như thế nào lại trở nên xa lạ, càng không muốn ai biết tình cảnh kỳ quái của họ hiện tại.

Tất cả những điều này đều là chuyện riêng giữa cô và Thẩm Nghi Chi, Ninh Trĩ không nghĩ sẽ chia sẻ với ai khác.

Ninh Trĩ chần chừ chốc lát, nghĩ vẫn là nên trả lời 0929.

"Nàng ấy hôm nay vẫn là có chút đáng ghét, nhưng so với trước kia thì hôm nay tốt hơn nhiều."

Cô cẩn thận cân nhấc một chút, làm cô cảm thấy trong lòng vô cùng rối rắm. Thẩm Nghi Chi quả thực là rất đáng ghét, bất quá hôm nay nàng đã chủ động xin lỗi cô, còn chủ động trò chuyện với cô, so với trước đây thì hôm nay tốt hơn rất nhiều.

Sau khi gửi đi những lời này, như thể vừa kết thúc một ngày dài, Ninh Trĩ thở phào nhẹ nhõm.

0929 có vẻ rất bận, chỉ trả lời "Ừm", rồi không nói thêm gì nữa.

Ninh Trĩ đương nhiên không muốn quấy rầy người ta, cô nhắm mắt lại và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Một lúc lâu sau, cô mới thiếp đi, ý niệm cuối cùng trước khi ngủ là, ngày mai gặp Thẩm Nghi Chi, không biết sẽ nói gì.

Giữa họ không xảy ra chuyện gì đặc biệt, chỉ là vài câu khác thường đã vô tình chạm vào một phần cảm xúc của cô, khiến Ninh Trĩ cảm thấy mối quan hệ giữa họ dường như không thể nào giống như trước kia nữa.

Bất quá hôm sau khi đến phim trường, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Nghi Chi vẫn bình thường như mọi khi, Ninh Trĩ lại tự cảm thấy chỉ là ảo giác của mình, không có gì thay đổi.

Nghĩ vậy, Ninh Trĩ cảm thấy chua xót trong lòng, tự mỉa mai mình suy nghĩ quá nhiều.

Hôm nay khi chuẩn bị quay cảnh, Ninh Trĩ và Trì Sinh lại có tâm trạng khá giống nhau, cả hai đều cảm thấy bối rối và hỗn loạn.

Nhưng cũng có nhiều sự khác biệt, Ninh Trĩ lo lắng về cách Thẩm Nghi Chi đối xử với mình , còn lại những chuyện khác cũng không dám nghĩ tới.

Còn Trì Sinh thì lại lo trước lo sau, không biết nên đặt tình cảm giữa mình và Nguyễn Nhân Mộng thuộc vị trí nào.

Trước khi bắt đầu quay phim, Ninh Trĩ xin đạo diễn thêm nửa giờ để ổn định lại tâm trạng, tìm kiếm trạng thái phù hợp của nhân vật. Cô ngồi một mình trong phòng của Nguyễn Nhân Mộng, nhìn ra khung cửa sổ, nơi có cây mắc cỡ nhỏ được đặt trong chiếc ly tráng men, đang khẽ lay động trong gió, khiến cảm xúc hỗn loạn trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

Phòng nhỏ của Nguyễn Nhân Mộng thật sự rất ấm áp, là nơi để cô tìm được chút yên tĩnh giữa những xáo động bên ngoài. Trì Sinh gần đây cũng thường đến đây, có thể thư giãn và tìm lại sự bình yên trong thời gian ngắn ngủi.

Bức chân dung vẽ được một nửa liền gác lại, Trì Sinh định vẽ tiếp cho xong, nhưng lại càng muốn dành thời gian ở bên cạnh Nguyễn Nhân Mộng hơn.

Hôm nay cũng vậy, Nguyễn Nhân Mộng ngồi dựa vào sô pha, chuyên chú xem TV, lại không nhận ra Trì Sinh đã ngồi cạnh. Nàng ấy thật sự không hề chú ý đến Trì Sinh.

Mãi cho đến khi Trì Sinh nằm xuống, đầu gối lên đùi nàng, Nguyễn Nhân Mộng mới cúi xuống nhìn cô.

Trì Sinh mỉm cười với nàng, đôi mắt cong cong, rồi nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào đôi môi Nguyễn Nhân Mộng. Nguyễn Mộng Nhân hơi há miệng, làm đầu ngón tay của Trì Sinh đang thận trọng vuốt ve bên môi nàng, theo đó không chút phòng bị mà tham nhập vào trong miệng nàng.

Nguyễn Nhân Mộng khẽ cắn đầu ngón tay cô, không mạnh cũng không nhẹ. Trì Sinh hơi rùng mình khẽ "Tê" lên một tiếng, làm ra vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng. Nguyễn Nhân Mộng buông miệng, Trì Sinh liền rút ngón tay lại, nhìn thấy một vết răng nhàn nhạt trên ngón tay.

"Thật là xấu tính mà." Trì Sinh thấp giọng lẩm bẩm, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Nguyễn Nhân Mộng đang chăm chú nhìn cô.

Nguyễn Nhân Mộng đang nhìn vào đôi mắt của Trì Sinh.

Trì Sinh phát hiện, thật ra Nguyễn Nhân Mộng phá lệ thiên vị đôi mắt của mình.

Nàng giơ tay dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt ôn nhu nhìn Trì Sinh, dùng đôi môi mềm mại chạm vào môi cô.

Tim Trì Sinh thoáng đánh rơi vài nhịp, trong miệng lẩm bẩm: "Nếu chị thích đôi mắt của em như vậy, không bằng em tặng nó cho chị."

Nguyễn Nhân Mộng hơi sửng sốt, rồi bật cười, nàng cười rộ thật xinh đẹp, lại còn rất phong tình. Trì Sinh nghĩ câu nói của mình vừa rồi thật ngốc, nghĩ nàng đang cười nhạo mình, có chút bất mãn, khẽ bĩu môi.

Nguyễn Nhân Mộng vỗ vỗ vai Trì Sinh, ra hiệu nàng muốn đứng dậy, nụ cười vẫn còn lưu lại trên môi nàng.

"Đôi mắt của em chỉ đẹp khi nó là của em mà thôi." Nàng nói, rồi đứng dậy, "Tôi muốn đi siêu thị, em có muốn đi cùng không?"

Nàng vừa nói vừa bước đến phòng ngủ.

Trì Sinh do dự một chút, nghe đến phải ra ngoài, thật ra cô sợ sẽ gặp phải người quen.

Nguyễn Nhân Mộng thay một chiếc váy mới, trong tay xách một chiếc ví nhỏ, bước đến cửa, cúi người thay giày.

Đôi chân thon dài, đặc biệt là mắt cá chân, được giày cao gót tôn lên thật đẹp.

Nàng mang giày xong, tay đặt lên nắm cửa, quay lại hỏi lần nữa: "Đi không?"

Trì Sinh đứng lên đi theo nàng.

Đang trong giờ làm việc nên con hẻm nhỏ rất ít người qua lại, Nguyễn Nhân Mộng đội nón che nắng, Trì Sinh đi theo bên cạnh, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng lại không muốn biểu lộ ra cho nàng thấy.

Hai người cùng nhau đi dọc trên đường cũng không gặp phải người quen nào. Nguyễn Nhân Mộng đi bước vững vàng, thản nhiên, thỉnh thoảng quay lại liếc nhìn Trì Sinh một chút khi nói chuyện.

Trì Sinh dần dần thả lỏng, đến siêu thị rồi, cô chủ động đẩy một chiếc xe mua sắm.

Nguyễn Nhân Mộng dạo quanh siêu thị không nhanh không chậm, nàng chọn từng món đồ trên kệ, luôn xem xét kỹ lưỡng trước khi bỏ vào giỏ.

Trì Sinh cảm thấy thật mới lạ, vì thường ngày cô chẳng mấy khi kiên nhẫn khi đi siêu thị, nhưng đi cùng Nguyễn Nhân Mộng, cô không cảm thấy mấy chuyện vụn vặtt này nhàm chán, thậm chí còn cầm lấy một món hàng, giống nàng nghiêm túc xem xét.

Họ đi đến một góc siêu thị, một âm thanh quen thuộc truyền tới. Ngay sau đó là hai người phụ nữ tầm bốn, năm mươi tuổi vừa nói chuyện vừa đi từ một kệ hàng bên cạnh ra.

Là hàng xóm đối diện của Trì Sinh.

Cả người Trì Sinh bỗng cứng đờ, khi hai người phụ nữ nhìn lên về phía các nàng, cô vô thức phản ứng, nhanh chóng lùi lại vài bước để tạo khoảng cách với Nguyễn Nhân Mộng.

Cô liếc nhìn Nguyễn Nhân Mộng một cái, thấy nàng ấy chỉ lướt mắt qua người mình một cách nhàn nhạt, Trì Sinh trong lòng không khỏi căng thẳng. Nhưng Nguyễn Nhân Mộng cũng chẳng nói gì, chỉ tiếp tục đẩy xe mua sắm đi về phía trước, như thể nàng ấy vốn dĩ chỉ một mình đi đến siêu thị.

Sự khẩn trương trong lòng Trì Sinh cũng dần thả lỏng, nhưng ngay lập tức trong lòng lại sinh ra một cảm giác áy náy.

Hai người hàng xóm kia nhìn thấy cô, liền tiến lại gần.

"Trì Sinh." Họ cười và chào hỏi cô.

Trì Sinh gọi một tiếng "A di," một người trong hai người họ lại liếc mắt về phía Nguyễn Nhân Mộng. Họ không lại gần mà chỉ quay sang trao đổi ánh mắt với nhau, rồi quay đi hướng khác, trước khi đi còn nhắc nhở Trì Sinh: "Đừng đi đạo ở đây, đi chỗ khác đi con."

Trì Sinh muốn nói gì đó nhưng thanh âm như bị mắc nơi cổ họng, một lời cũng không thể thốt ra. Hai người hàng xóm cũng chẳng để ý cô, nhanh chóng rời đi. Họ dường như không muốn ở gần Nguyễn Nhân Mộng dù chỉ một giây, sợ rằng sự hiện diện của nàng làm mọi thứ xung quanh trở nên dơ bẩn.

Trì Sinh cắn chặt răng, Nguyễn Nhân Mộng đã đi xa, cô im lặng bước theo phía sau.

Nguyễn Nhân Mộng dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn giữ phong thái tự tin, bình thản, mua sắm mọi thứ mình cần, rồi xách túi rời khỏi siêu thị.

Trì Sinh thấp thỏm đi theo sau nàng, lòng đầy bối rối.

Cô áy náy về hành động vừa rồi đã né tránh Nguyễn Nhân Mộng, lại sợ rằng khi về đến nhà, Nguyễn Nhân Mộng sẽ tức giận và chất vấn cô, thì cô phải làm sao đây.

Trì Sinh im lặng đi theo Nguyễn Nhân Mộng về đến nhà.

Cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, Trì Sinh cảm thấy một trận run rẩy nổi lên, sợ rằng Nguyễn Nhân Mộng sẽ quay lại hỏi: "Em theo tôi làm gì?"

Nhưng nàng cái gì cũng không hỏi.

Nguyễn Nhân Mộng nhẹ nhàng đặt túi đồ vừa mua lên bàn, quay lại nhìn Trì Sinh vẫn còn đứng trước cửa. Ánh mắt nàng thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng nói gì, không trách móc, cũng không châm chọc, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Trên mặt Nguyễn Nhân Mộng không có chút giận dữ, thất vọng hay phẫn nộ, hoàn toàn chỉ có sự bình tĩnh tuyệt đối.

"Tôi phải đi làm rồi." Nàng thu dọn đồ đạc, thản nhiên nói

Một lời ý tứ Trì Sinh nên rời đi.

Trì Sinh không động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Nguyễn Nhân Mộng đặt tay lên bàn, nhìn Trì Sinh trong giây lát, rồi khẽ nhướng mày, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn nói gì sao? Em nghĩ tôi sẽ nổi giận à?"

Trì Sinh khẽ cắn môi dưới, tâm trạng dần dần chìm xuống.

Ánh mắt Nguyễn Nhân Mộng không thể nói là lạnh lùng, cũng không có chút gì là ôn nhu, mà là một sự bình tĩnh khó tả, giọng điệu nàng tuy nhẹ nhàng nhưng lời nàng vừa nói ra khiến tâm Trì Sinh như chết lặng.

Nàng nói vỏn vẹn ba chữ: "Tôi hiểu mà."

Trì Sinh hiểu rõ, cô biết Nguyễn Nhân Mộng sẽ không có sự kỳ vọng gì đối với mình, vì vậy thời điểm đó khi cô ở trước mặt người khác liền tránh né nàng, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ, càng không nói đến việc sẽ nổi giận.

Hốc mắt Trì Sinh hơi đỏ, Nguyễn Nhân Mộng lại không ngờ cô sẽ có phản ứng mạnh mẽ như vậy, nàng cũng không nói lời an ủi, thậm chí chỉ nói một câu: "Em hiểu rõ tôi là loại người thế nào, đó là chuyện tốt."

Nghe những lời này, Trì Sinh không kìm được nước mắt, cô nhìn Nguyễn Nhân Mộng, nhưng cái gì cũng không nói được.

Bởi vì hành động lúc đấy trong siêu thị, cô đã không có cách nào phản bác, cũng không có bất cứ lời hứa hẹn trấn an nàng, cô cảm thấy mình không có quyền hay làm bất cứ điều gì để bảo vệ cho nàng.

Cô đỏ mắt nhìn Nguyễn Nhân Mộng một lúc, rồi quay người mở cửa rời đi.

Trước khi đoạn này được quay, ở cuối cảnh cả hai giằng co, Ninh Trĩ đã hỏi Mai Lan, trong tình huống này, cảm xúc của Trì Sinh nên như thế nào.

Mai Lan muốn nghe Ninh Trĩ chia sẻ suy nghĩ của mình, Ninh Trĩ nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nói theo những gì mình hiểu.

Thẩm Nghi Chi cũng ở một bên lắng nghe, Ninh Trĩ không khỏi khẩn trương, sợ mình nói gì không đúng.

Cô hằn giọng ổn định thanh âm, rồi nói: "Có lẽ sẽ không quá bất ngờ."

Mai Lan nghe xong, hơi nhướng mắt tò mò, cười nói: "Em cẩn thận nói rõ hơn xem nào."

Ninh Trĩ hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục: "Trì Sinh và Nguyễn Nhân Mộng ở cùng một chỗ, Nguyễn Nhân Mộng là dạng người như thế nào, mặc dù Trì Sinh không thể hiểu hết, nhưng bản thân cô ấy cũng hiểu được đại khái, tình cảm của Nguyễn Mộng Nhân dành cho mình, ít nhiều gì cô ấy cũng có thể đoán được chút ít.

Nguyễn Mộng Nhân thích đôi mắt của Trì Sinh, thích cô ấy trong sáng, thích cô ấy khi là một thiếu niên trẻ tuổi luôn mang trong mình khí phách, mặc dù những điều này người khác cũng có, không chỉ có ở Trì Sinh.

Nguyễn Nhân Mộng đối với cô ấy cũng có tình cảm, nhưng chỉ là tình cảm thông thường mà thôi, Trì Sinh đều hiểu rõ điều này."

Mai Lan lại có chút hứng thú, lặp lại: "Trì Sinh đều hiểu rõ sao?"

Ninh Trĩ gật đầu, cô đã dành nhiều thời gian để suy ngẫm về những thay đổi trong nội tâm của Trì Sinh.

"Ừm," Mai Lan suy nghĩ một chút, rồi hỏi tiếp: "Vậy em nghĩ cảm giác của Trì Sinh lúc này là gì?"

Ninh Trĩ đáp: "Là tỉnh mộng. Cô ấy cái gì cũng biết rõ, nhưng không muốn chấp nhận, như thể đang sống trong giấc mộng, vừa tỉnh lại vừa mơ, cuối cùng bị tất cả bị đập tan."

"Vừa tỉnh vừa mơ?" Mai Lan hỏi lại.

Ninh Trĩ giải thích: "Cô ấy không dám hoàn toàn chấp nhận lún sâu vào tình cảm này, vì chỉ có người ở trong tình huống này mới hiểu rõ cảm giác đó, nhưng bản thân lại không muốn thừa nhận.

Trì Sinh vẫn giữ một phần lý trí, lo lắng cho bà nội, lo lắng nghề nghiệp không sạch sẽ của Nguyễn Nhân Mộng, lo rằng cô ấy sẽ sớm phải vào đại học.

Cô ấy biết rõ rằng nếu tiếp tục như vậy, chỉ sớm hay muộn, có một ngày chính mình sẽ phải tỉnh lại."

Tuy nhiên, Nguyễn Nhân Mộng ngay lúc giấc mộng đẹp nhất, chính tay xé tan nó, đập vỡ giấc mơ đó.

Đây là lời giải thích của Ninh Trĩ, sau khi nghe cô nói xong, Mai Lan nhìn sang Thẩm Nghi Chi: "Còn cô nghĩ sao?"

Thẩm Nghi Chi cầm kịch bản, đơn giản đáp: "Có thể xem là như vậy."

Mặc dù đã chuẩn bị trước trong lòng, nhưng ngay sau khi thật sự diễn xong cảnh này, Ninh Trĩ vẫn cảm thấy một cảm giác đau đến kỳ lạ .

Giấc mơ đang ở thời điểm tốt đẹp nhất cứ thế bị đập tan, những hương vị ngọt ngào pha trộn với mùi vị máu tươi đầm đìa, đầy tiếc nuối cô đành phải nuốt những mảnh vỡ thủy tinh cùng với nó.

Cô ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, Thẩm Nghi Chi cũng ở cạnh, cả hai đều đợi Mai Lan xác nhận xem có thể kết thúc cảnh này, hay cần quay lại một lần nữa.

Ninh Trĩ cầm ly nước lạnh, ánh mắt dừng lại trên ly, nhìn những viên đá sắp tan chảy trong nước.

"Uống ít đá thôi em," Thẩm Nghi Chi nhẹ nhàng nhắc nhở.

Ninh Trĩ gật đầu, đặt ly nước sang một bên.

Hiện tại cô thực sự rất nghe lời, Thẩm Nghi Chi nhìn cô, cảm thấy có một phần nào đó vẫn chưa trọn vẹn, bởi vì đây là Trì Sinh đang nghe lời Nguyễn Nhân Mộng, chứ không phải Ninh Trĩ nghe lời Thẩm Nghi Chi.

Mai Lan bước tới, gật đầu với họ, thông báo rằng cảnh quay này đã xong và họ có thể chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Ninh Trĩ thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc rõ ràng hơn rất nhiều, cô thẳng người đứng dậy, mỉm cười nhẹ, trông thật thoải mái và vui vẻ.

Trước đây, đạo diễn luôn một mình giải thích cho cô, nhưng lần này cô đã tự mình có thể hiểu được và dựa vào cách diễn của riêng mình. Mai Lan chưa nói gì về ý tưởng của cô, chỉ nói rằng cảnh quay này rất tốt.

Đối với một diễn viên mới như Ninh Trĩ, đây là một bước tiến lớn. Cảm giác như vừa có được thành tựu mới, cảm thấy thật sự rất vui.

Mai Lan cũng cảm thấy khá hài lòng, thấy thời gian còn sớm, liền chuyển ghế dài qua ngồi gần các nàng, rồi bắt đầu thảo luận: "Vậy tiếp theo là gì? Khi Nguyễn Nhân Mộng chọc thủng giấc mơ đẹp nhất của mình, Trì Sinh sẽ phản ứng như thế nào?"

Kịch bản đã viết rõ ràng tất cả về cách Trì Sinh sẽ như thế nào.

Ninh Trĩ hơi sửng sốt một chút, quay đầu muốn lấy kịch bản, nhưng lại bị Mai Lan ngăn lại.

"Chúng ta tạm thời rời xa kịch bản đi, em thử nghĩ xem, nếu em lúc đấy thật sự là Trì Sinh, xảy ra chuyện như vậy, em sẽ phản ứng như thế nào?"

Mình sẽ làm gì tiếp theo đây? Ninh Trĩ suy nghĩ theo lời Mai Lan dẫn dắt, trầm tư một chút.

Ở thời điểm tốt đẹp nhất, tất cả bỗng chốc tan vỡ, cô sẽ phản ứng như thế nào đây? Hình ảnh về sinh nhật năm đó hiện lên trong đầu Ninh Trĩ, khi Thẩm Nghi Chi đuổi cô về lúc nửa đêm, mang theo món quà mà cô đã chờ đợi lâu.

Thẩm Nghi Chi bỗng nhiên lên tiếng: "Mai đạo, không cần như vậy đâu."

Ninh Trĩ quay sang nhìn nàng, Thẩm Nghi Chi không có nhìn cô, ánh mắt nàng chỉ tập trung vào Mai Lan.

Ninh Trĩ khẽ nắm vạt áo, cảm thấy Thẩm Nghi Chi có vẻ không vui.

Nàng vì cái gì mà lại không vui? Có phải nàng cũng đang nghĩ về chuyện ngày hôm đó không?

Mai Lan cũng không có một hai phải thảo luận thêm, dù sao kịch bản đã được viết xong, cốt truyện đã rõ ràng, sẽ không có ý định cải biên tình tiết mới.

Bà chỉ cảm thấy rằng Ninh Trĩ có những suy nghĩ rất tinh tế, có thể sẽ có thêm những góc nhìn khác đặc biệt về bộ phim này. Vì vậy, Mai Lan muốn nghe thêm ý tưởng của Ninh Trĩ.

Sau một hồi thảo luận về kịch bản, mọi người liền tan làm.

Thẩm Nghi Chi nhéo nhéo giữa mày, có vẻ rất mệt mỏi.

Ninh Trĩ ngồi bên cạnh nàng, quay sang nhìn nàng.

Rõ ràng khi đó trời hãy còn sớm, chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Vậy mà suốt mấy ngày sau, trong lòng cô cứ như trời tối mãi không sáng

Thẩm Nghi Chi đứng lên, nói: "Chúng ta về sớm thôi."

Ninh Trĩ đáp lại, Thẩm Nghi Chi cũng chuẩn bị đi. Ninh Trĩ không biết sao lại có đủ dũng khí để làm như vậy, cô đứng lên và đi cùng Thẩm Nghi Chi, hai người sóng vai đi ra ngoài. Đến dưới lầu, cả hai chiếc xe đều đang chờ.

Nhưng lại không kịp mở miệng hỏi.

Trong lòng Ninh Trĩ như có một trống lớn đang vang lên, những cảm xúc không ngừng dâng lên mạnh mẽ. Cô chỉ biết cười nhẹ một cái, cố gắng tạo vẻ thờ ơ, như thể mọi chuyện đều không quan trọng. Ngữ khí cũng lơ đãng, tựa như vô tình thuận miệng mà hỏi qua.

"Nếu năm đó tôi không từ bỏ, tiếp tục theo đuổi chị, chị sẽ tiếp nhận tôi sao?"

Câu hỏi này vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì. Nếu Thẩm Nghi Chi trả lời là co, thì chắc có lẽ Ninh Trĩ cảm thấy thêm tiếc nuối; còn nếu câu trả lời là  không, thì càng thêm khẳng định mình mãi không phải là sự lựa chọn của Thẩm Nghi Chi.

Nhưng dù vậy, Ninh Trĩ vẫn không nhịn được, vẫn buột miệng hỏi ra. Dù không có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng cô vẫn muốn biết câu trả lời.

--- HẾT CHƯƠNG 23 ---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện