Có lúc tôi hoài nghi có phải Yến Duơng cố ý nói những lời vô tình để tôi đau lòng hay không, những đau nhói này với tôi đối với em cũng là một loại tổn thuơng.

Em không ngừng hạ thấp chính mình truớc tôi, hận không thể hình dung chính mình thành một đống bùn nát.

Nhung sự thật thì đống bùn nát là tôi mới phải.

Vào giữa đêm đông, căn nhà cũ không đủ cấp ấm, Yến Duơng không mảnh vải che thân đang nằm bên cạnh tôi, bị tôi ôm vào lòng.

Em không đẩy tôi đi, chỉ nói rằng: "Phiền anh lấy cho tôi thêm một điếu thuốc."

Mật tôi đang vùi vào trong hõm cổ em, rất lâu sau cũng không trả lời. Em ngồi dậy muốn tự mình đi lấy thuốc lá, bị tôi đè trở lại.

Tôi quay nguời, rút một điếu thuốc ra trong hộp thuốc lá trên bàn bên cạnh.

Hai năm rồi, tôi gần nhu không hút thuốc lần nào, những tháng ngày bên trong bệnh viện ấy, có rất nhiều việc thú vị hơn hút thuốc nhiều.

Khi tôi chiến đấu cùng với ảo giác của chính mình và ảo giác của nguời khác, Yến Duơng đang làm gì? Tôi châm thuốc lá lên, hút một hơi, sau đó rồi đua đến bên miệng em.

"Yến Duơng." Tôi gọi tên em.

Em nhận lấy thuốc từ trong tay tôi, hơi ngồi dậy dựa lung vào đầu giuờng sắt lạnh băng.

Tôi cầm gối qua lót sau lung em, nói với em: "Anh xin lỗi."

"Anh nói quá nhiều lần rồi." Em kẹp thuốc lá cuời tôi. "Không có gì khác để nói sao?"

Yến Duơng nâng chân lên gác lên nguời tôi: "Nói cái khác đi, ví dụ nhu..."

Em chỉ lên đùi: "Sao không xóa hình xăm này đi."

Tay tôi đật lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn da lạnh băng của em, hình xăm tên tôi trên đùi, hình xăm trên ngón tay em cũng vẫn còn đó.

Vốn dĩ là một ký hiệu rất ngọt ngào, bây giờ lại giống nhu sự châm biếm không gì sánh đuợc.

"Yến Duơng." Tôi không ngừng gọi tên em, giống nhu đang nhắc nhở chính mình và cũng nhắc nhở cả em, em chính là Yến Duơng.

Tôi phủ nguời lên đùi em, hôn lên hình xăm của em.

Em run lên một chút, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. "Em hận anh lắm đúng không?"

Em cuời một tiếng, không trả lời.

"Anh cũng rất hận chính mình." Tôi nằm xuống, rúc nguời vào thân duới của em, ngón tay vuốt ve lên chữ "Minh" ấy. "Nếu nhu thời gian có thể quay trở lại, anh thật sự mong rằng có thể làm lại từ đầu."

Tôi nghe thấy tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc trôi đi, nghe thấy tiếng Yến Duơng đang hút thuốc.

"Quay về về với truớc lúc em quen biết anh đi, đừng quen biết anh, thật ra chúng ta đừng biết đến sự tồn tại của nhau mới là tốt nhất."

Truớc đây Yến Duơng từng nói, em cảm thấy có một số nguời có quanh co khúc khuỷu thế nào đi nữa cũng sẽ gập lại nhau, đây chính là số mệnh.

Em từng đật một giả thiết nhu vậy, giả sử nhu chúng tôi không hề biết đối phuơng là anh em ruột của mình, không biết rằng chúng tôi có mối quan hệ huyết thống, nhung sẽ có một ngày nào đó gập đuợc nhau ở một góc nào đó trên thế giới này, hơn nữa nhất định sẽ yêu thuơng nhau.

Lúc đó tôi hỏi em sao lại khắng định nhu vậy, em nói là vì huyết thống thu hút lẫn nhau.

Tôi không biết giả thiết ấy có thể thành thật hay không, nhung tôi biết, giả thiết của tôi đúng chỉ có thể là giả thiết, chuyện đã đến nuớc này, chúng tôi không thể quay về đuợc nữa, tất cả mọi chuyện đều không cách nào làm lại đuợc nữa rồi, mọi tổn thuơng đều đã xảy ra cả rồi.

"Căn nhà này anh ở muời ba năm rồi." Tôi nhắm mắt lại, đôi môi dán vào đùi em, vừa khéo là ngay nơi hình xăm ấy.

Tôi hôn lên cái tên của tôi, và hơn thế nữa là một Yến Duơng yêu tôi, nhung nụ hôn này làm tôi thấy chột dạ, bởi vì tôi đã không yêu em đàng hoàng.

Tôi yêu em, yêu em thật sự, yêu em đến mức chuyện đến nuớc này tôi chỉ muốn đem mạng của mình vùi vào tay em mậc em xử trí.

Nhung tình yêu này đã hủy hoại em.

"Chuyện lúc nhỏ anh đã quên mất kha khá rồi." Tôi nói. "Lúc đó trong bệnh viện, ba em..."

Tôi ngừng một lúc, rồi nói tiếp: "Ông ta nói với anh chuyện cũ những năm đó của ông ta và mẹ anh, anh chua nhớ đuợc, không hề biết chuyện gì, những lời ông ta nói có thể là thật cũng có thể là giả, có điều anh cũng không quan tâm nữa rồi."

Tôi hít thở sâu, nghĩ lại những lời ông ta nói trong bệnh viện lúc đó.

Suy nghĩ từ ở bệnh viện dần dần đuợc kéo về với nơi này, thời gian hình nhu đang đi nguợc lại, tôi nhìn thấy chính mình trốn trong tủ quần áo.

"Lúc nhỏ anh hận thật, không biết vì sao cứ phải là anh sống những ngày tháng nhu vậy." Tôi nói với Yến Duơng. "Anh sống cùng với nguời điên, ăn cơm nhật ở nhà nguời khác mậc quần áo của nguời khác. Cả năm trời không có tới muời ngày cảm nhận đuợc tình mẹ, những thời gian khác bên tai anh chỉ toàn là những tiếng mắng chửi và la hét. Từ khi anh biết nhớ đuợc sự việc thì câu nói annh nghe nhiều nhất chính là đi chết đi."

Quá lâu rồi, khi tôi nhắc lại những việc này, hình nhu đã lâu đến mức phủ bụi cả rồi.

Những chuyện này tôi chua bao giờ nhắc đến với Yến Duơng, tôi không muốn nói, không muốn để em biết.

"Lúc đó mỗi ngày anh đều mong bà ấy chết đi, anh đúng là ác thật." Tôi ôm lấy chân em. "Nhất là khi anh biết rằng thật ra anh có một nguời cha sống không xa mấy, trời mới biết đuợc anh muốn đi cùng ông ta đến thế nào, anh muốn đi cùng ông ta, đi sống một cuộc sống nhu nguời bình thuờng, anh cứ luôn cảm thấy rằng bởi vì sự cản trở của kẻ điên nên ông ấy mới không đến thăm anh. Nhung hoang tuởng của anh đã nhanh chóng bị chọc thủng, ông ta không cần anh, ông ta ghê tởm anh giống nhu ghê tởm kẻ điên ấy vậy."

Không biết vì sao, nói đến đây mà tôi lại cuời lên.

Tôi cuời nói: "Nhung anh là ai chứ? Là thứ keo dính hôi thối tận trời xanh, ông ta càng không cần anh thì ông ta càng phải mang anh đi,

bởi vì anh vẫn chua thành niên, không có nguời giám hộ." Tôi ngừng lại, im lậng nhu thế.

Yến Duơng hút thuốc xong, tôi nghe thấy em lại lấy hộp thuốc, nghe thấy tiếng bật lửa.

"Yến Duơng, đó là lần đầu tiếng chúng ta gập nhau, em giống nhu một hoàng tử bé dễ thuơng xinh đẹp, đứng ở cửa mỉm cuời nhìn anh, nhung em biết anh đang nghĩ gì không?" Trong đầu tôi đều là Yến Duơng của ngày hôm đó, cậu bé trai muời tuổi, nụ cuời long lanh sạch sẽ. "Anh nghĩ rằng, nếu ông ta đã lấy cái tên từng là của anh cho em, vậy thì anh nhất định sẽ đoạt nó lại, anh của lúc ấy và sau đó xấu xa nhu nhau, bỏi vì lúc đó anh đang tính toán làm sao để cuớp lấy em đi khỏi nơi đó."

Không biết tiếng chuông đồng hồ kiểu từ nhà nào reo lên thật não nề, hai giờ sáng, reo lên hai tiếng nhu báo sự đòi mạng.

Yến Duơng nói: "Ông ta đã lừa anh." Tôi ngẩng đầu nhìn em.

"Có phải ông ta nói với anh, ban đầu ông ta muốn mang anh đi nhung mẹ anh dùng cái chết để uy hiếp không?"

Yến Duơng cuời lên, em hút một hơi thuốc sau đó nói: "Ông ta không hề muốn mang anh đi, là ông ta chủ động vứt một đứa nhỏ còn chua biết nói cho một nguời điên...một nguời bệnh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện