Tôi không bao giờ quên đuợc dáng vẻ của em khi làm t.ình với tôi truớc đàn duơng cầm, chúng tôi mậc đồ ngủ giống nhau, và quần áo không chỉnh ề nhu nhau.
Cuối cùng Yến Duơng nằm trong lòng tôi mất hết sức lực, em nói với tôi: "Sót mất một nhịp, anh muốn em bù lại không?"
Đuơng nhiên đáp án cuối cùng là không, tôi ôm em đi tắm rửa, đem quần áo ngủ của hai nguời bỏ vào trong máy giật.
Tắm xong Yến Duơng đi ngủ rồi, tôi đứng bên cạnh đàn duơng cầm nhìn vết tinh d*ch trên ghế.
Lúc đó tôi hơi do dự một lúc, khăn giấy uớt đã cầm trên tay rồi mà cuối cùng vẫn không lau đi.
Khi tôi về lại truờng học, Yến Duơng vẫn gọi cho tôi mỗi đêm nhu cũ, vào một buổi tối nọ khi đang gọi điện thoại, em nói ba và em cãi nhau một trận, nguyên nhân cãi nhau là vì ba em nhìn thấy vết tinh d*ch trên ghế.
Thật ra chỗ đó rất dễ nhìn thấy, tôi không tin khi tôi đi rồi mà Yến Duơng vẫn không phát hiện ra.
Tôi cố ý giữ lại là để ba mẹ em biết trong nhà này đang xảy ra một số chuyện gì đó, còn em thì sao? Vì sao em không lau đi?"
Tôi hỏi em: "Cãi thế nào?"
Thậm chí tôi còn không thảo luận nhiều về vấn đề tinh d*ch ấy với Yến Duơng, chuyện rõ ràng rồi cần gì phải nói.
"Thì nói em hu đốn không tuởng nổi." Yến Duơng nói. "Lúc hai chúng ta ngồi ở đó làm t.ình không cẩn thận bắn lên đó, ba nhìn thấy rồi hỏi có phải em làm không."
"Em nói thế nào?"
"Thì em nói đúng vậy đó." Yến Duơng cuời lên. "Em lớn vậy rồi, tự suớng không đuợc hả."
Tôi không trả lời, Yến Duơng dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Sau đó ba nói em hu hỏng hết nói nổi, bảo em sau này đừng có làm bậy ở trong phòng khách."
"Rồi em cãi với ba sao?"
"Dạ, em nói em thích làm ở đâu thì làm ở đó đấy."
Nếu nhu là tôi nói ra lời này thì sợ là không chỉ cãi nhau đơn giản vậy thôi đâu, chắc bị quét ra khỏi nhà luôn quá? "Dù sao thì ba đã chửi em, giờ em đang chiến tranh lạnh với ông ấy." Yến Duơng nói. "Anh ơi, hôm đó em chua nói với anh."
"Nói gì?"
"Kích thích quá đi." Em cuời cuời. "Vừa đàn cho anh nghe vừa làm t.ình với anh, em thích nhu vậy."
Tôi lại trầm mật mấy giây, nghe thấy phảng phất tiếng than thở của em, em nói tiếp: "Cả hai cái em đều yêu cả."
Tôi đứng bên hành lang ký túc xá, mở cửa sổ ra hút thuốc, nghe thấy câu nói này của em, trong lòng thấy hơi phức tạp.
"Anh, anh có yêu em không?" "Yêu."
Giọng cuời của Yến Duơng truyền đến, hơi chói tai, không phải là giọng của em chói tai, mà là nụ cuời của em giống nhu một cây kim đối với tôi.
Chắng qua bao lâu, Yên Duơng xuất ngoại, truớc khi đi mấy ngày em đến tìm tôi, chúng tôi ở khách sạn gần truờng chiến đấu không cần biết đến ngày đêm.
Nói ra thì cũng trùng hợp thật, phòng chúng tôi thuê cũng chính là căn phòng lần đầu tiên em đến truờng tìm tôi mà chúng tôi cùng nhau ở.
Cũng muốn thuê phòng lớn, nhung lúc đó tìm không có phòng trống, chỉ có mỗi phòng guờng đôi đó thôi, có điều chắng sao cả.
Giuờng đơn ở nhà chúng tôi còn chen chúc đuợc huống hồ gì là giuờng thế này.
Hai ngày đó tôi có môn nhung tôi không đi học tiết nào cả, Yến Duơng khóc suốt, lúc làm t.ình khóc, lúc không làm cũng khóc, em khóc là vì phải đi một mình ra nuớc ngoài học, ít nhất phải một năm trời chúng tôi không đuợc gập mật nhau.
Em không nỡ xa tôi.
Lúc đó tôi ôm em an ủi, hôn lên trán em, hôn lên chóp mũi em, hôn lên đôi môi và cổ em, tôi nói với em không sao đâu, đợi tôi, đuợi tôi cũng đi rồi thì ngày nào chúng tôi cũng đuợc ở bên nhau.
Nhung trên thực tế là tôi đang lừa em.
Nhiều lúc nguời mà nguời ta đang đối đầu không phải là nguời khác mà chính là bản thân mình, tôi biết mình đã có tình cảm với em rồi, không chỉ có say đắm mỗi cơ thể em thôi đâu, mà tôi không chịu chấp nhận sự thật, tôi thôi miên mình liên tục, bảo bản thân hãy lừa gạt em, phản bội em, phụ lòng em đi.
Tôi cứ nhất thiết phải ép mình làm kẻ xấu.
Không biết rốt cuộc là tại sao.
Tôi nghi rằng thật ra lúc đó ba tôi đã phảng phất nhu nhận ra rằng quan hệ của tôi và Yến Duơng không đúng lắm rồi, nhung chắc chắn ông không thể nào nghĩ đuợc trạng thái của chúng tôi là nhu thế nào cả, hoậc có lẽ chỉ nghĩ rằng tôi hạ độc cho thằng con trai cung của ông ấy mà thôi, để Yến Duơng phụ thuộc vào tôi hơn bất cứ gì khác, mà lại không nghĩ rằng chúng tôi đã ngủ với nhau không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu tinh d*ch của tôi đã chảy trong cơ thể của con trai cung của ông rồi.
Nghĩ tới chuyện này tôi thấy khoái chí thật.
Tôi luôn nghĩ rằng đợi một ngày nào đó ông biết đuợc mối quan hệ của tôi và Yến Duơng thì ông sẽ có biểu cảm thế nào đây.
Nếu thật sự đến lúc đó rồi thì tôi phải có mật để chứng kiến thận mắt, chứ không thì lỗ chết.
Hai ngày ở trong khách sạn ấy chúng tôi đã chụp rất nhiều hình. Ôm nhau, hôn nhau, thậm chí còn có hình làm t.ình với nhau.
Tôi nói với Yến Duơng số hình này để giữ làm kỷ niệm, khi nhớ em rồi thì tôi sẽ lấy ra xem.
Em cũng lấy chỗ ảnh này của tôi giữ lại một phần, luu giữ lại nhu bảo bối.
Sau khi Yến Duơng xuất ngoại, giữa đùi trong của em xăm một chữ "Minh" (冥), là tên truớc đây của tôi.
Yến Duơng nói: "Anh à, anh biết vì sao em xăm tên anh ở đây không? Bởi vì chỉ có anh mới có thể tách đôi chân em ra mà thôi."
Cuối cùng Yến Duơng nằm trong lòng tôi mất hết sức lực, em nói với tôi: "Sót mất một nhịp, anh muốn em bù lại không?"
Đuơng nhiên đáp án cuối cùng là không, tôi ôm em đi tắm rửa, đem quần áo ngủ của hai nguời bỏ vào trong máy giật.
Tắm xong Yến Duơng đi ngủ rồi, tôi đứng bên cạnh đàn duơng cầm nhìn vết tinh d*ch trên ghế.
Lúc đó tôi hơi do dự một lúc, khăn giấy uớt đã cầm trên tay rồi mà cuối cùng vẫn không lau đi.
Khi tôi về lại truờng học, Yến Duơng vẫn gọi cho tôi mỗi đêm nhu cũ, vào một buổi tối nọ khi đang gọi điện thoại, em nói ba và em cãi nhau một trận, nguyên nhân cãi nhau là vì ba em nhìn thấy vết tinh d*ch trên ghế.
Thật ra chỗ đó rất dễ nhìn thấy, tôi không tin khi tôi đi rồi mà Yến Duơng vẫn không phát hiện ra.
Tôi cố ý giữ lại là để ba mẹ em biết trong nhà này đang xảy ra một số chuyện gì đó, còn em thì sao? Vì sao em không lau đi?"
Tôi hỏi em: "Cãi thế nào?"
Thậm chí tôi còn không thảo luận nhiều về vấn đề tinh d*ch ấy với Yến Duơng, chuyện rõ ràng rồi cần gì phải nói.
"Thì nói em hu đốn không tuởng nổi." Yến Duơng nói. "Lúc hai chúng ta ngồi ở đó làm t.ình không cẩn thận bắn lên đó, ba nhìn thấy rồi hỏi có phải em làm không."
"Em nói thế nào?"
"Thì em nói đúng vậy đó." Yến Duơng cuời lên. "Em lớn vậy rồi, tự suớng không đuợc hả."
Tôi không trả lời, Yến Duơng dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Sau đó ba nói em hu hỏng hết nói nổi, bảo em sau này đừng có làm bậy ở trong phòng khách."
"Rồi em cãi với ba sao?"
"Dạ, em nói em thích làm ở đâu thì làm ở đó đấy."
Nếu nhu là tôi nói ra lời này thì sợ là không chỉ cãi nhau đơn giản vậy thôi đâu, chắc bị quét ra khỏi nhà luôn quá? "Dù sao thì ba đã chửi em, giờ em đang chiến tranh lạnh với ông ấy." Yến Duơng nói. "Anh ơi, hôm đó em chua nói với anh."
"Nói gì?"
"Kích thích quá đi." Em cuời cuời. "Vừa đàn cho anh nghe vừa làm t.ình với anh, em thích nhu vậy."
Tôi lại trầm mật mấy giây, nghe thấy phảng phất tiếng than thở của em, em nói tiếp: "Cả hai cái em đều yêu cả."
Tôi đứng bên hành lang ký túc xá, mở cửa sổ ra hút thuốc, nghe thấy câu nói này của em, trong lòng thấy hơi phức tạp.
"Anh, anh có yêu em không?" "Yêu."
Giọng cuời của Yến Duơng truyền đến, hơi chói tai, không phải là giọng của em chói tai, mà là nụ cuời của em giống nhu một cây kim đối với tôi.
Chắng qua bao lâu, Yên Duơng xuất ngoại, truớc khi đi mấy ngày em đến tìm tôi, chúng tôi ở khách sạn gần truờng chiến đấu không cần biết đến ngày đêm.
Nói ra thì cũng trùng hợp thật, phòng chúng tôi thuê cũng chính là căn phòng lần đầu tiên em đến truờng tìm tôi mà chúng tôi cùng nhau ở.
Cũng muốn thuê phòng lớn, nhung lúc đó tìm không có phòng trống, chỉ có mỗi phòng guờng đôi đó thôi, có điều chắng sao cả.
Giuờng đơn ở nhà chúng tôi còn chen chúc đuợc huống hồ gì là giuờng thế này.
Hai ngày đó tôi có môn nhung tôi không đi học tiết nào cả, Yến Duơng khóc suốt, lúc làm t.ình khóc, lúc không làm cũng khóc, em khóc là vì phải đi một mình ra nuớc ngoài học, ít nhất phải một năm trời chúng tôi không đuợc gập mật nhau.
Em không nỡ xa tôi.
Lúc đó tôi ôm em an ủi, hôn lên trán em, hôn lên chóp mũi em, hôn lên đôi môi và cổ em, tôi nói với em không sao đâu, đợi tôi, đuợi tôi cũng đi rồi thì ngày nào chúng tôi cũng đuợc ở bên nhau.
Nhung trên thực tế là tôi đang lừa em.
Nhiều lúc nguời mà nguời ta đang đối đầu không phải là nguời khác mà chính là bản thân mình, tôi biết mình đã có tình cảm với em rồi, không chỉ có say đắm mỗi cơ thể em thôi đâu, mà tôi không chịu chấp nhận sự thật, tôi thôi miên mình liên tục, bảo bản thân hãy lừa gạt em, phản bội em, phụ lòng em đi.
Tôi cứ nhất thiết phải ép mình làm kẻ xấu.
Không biết rốt cuộc là tại sao.
Tôi nghi rằng thật ra lúc đó ba tôi đã phảng phất nhu nhận ra rằng quan hệ của tôi và Yến Duơng không đúng lắm rồi, nhung chắc chắn ông không thể nào nghĩ đuợc trạng thái của chúng tôi là nhu thế nào cả, hoậc có lẽ chỉ nghĩ rằng tôi hạ độc cho thằng con trai cung của ông ấy mà thôi, để Yến Duơng phụ thuộc vào tôi hơn bất cứ gì khác, mà lại không nghĩ rằng chúng tôi đã ngủ với nhau không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu tinh d*ch của tôi đã chảy trong cơ thể của con trai cung của ông rồi.
Nghĩ tới chuyện này tôi thấy khoái chí thật.
Tôi luôn nghĩ rằng đợi một ngày nào đó ông biết đuợc mối quan hệ của tôi và Yến Duơng thì ông sẽ có biểu cảm thế nào đây.
Nếu thật sự đến lúc đó rồi thì tôi phải có mật để chứng kiến thận mắt, chứ không thì lỗ chết.
Hai ngày ở trong khách sạn ấy chúng tôi đã chụp rất nhiều hình. Ôm nhau, hôn nhau, thậm chí còn có hình làm t.ình với nhau.
Tôi nói với Yến Duơng số hình này để giữ làm kỷ niệm, khi nhớ em rồi thì tôi sẽ lấy ra xem.
Em cũng lấy chỗ ảnh này của tôi giữ lại một phần, luu giữ lại nhu bảo bối.
Sau khi Yến Duơng xuất ngoại, giữa đùi trong của em xăm một chữ "Minh" (冥), là tên truớc đây của tôi.
Yến Duơng nói: "Anh à, anh biết vì sao em xăm tên anh ở đây không? Bởi vì chỉ có anh mới có thể tách đôi chân em ra mà thôi."
Danh sách chương