Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn nổi lên, cũng không biết rốt cuộc nữ nhân trước mắt là từ nơi nào tới, loại lời nói không biết xấu hổ này cũng có thể nói được bằng phẳng như thế.

“Nếu không phải là ta, hiện tại ngươi đã bị cá ăn rồi, nếu không phải bởi vì hai đứa nhỏ, ta có thể cứu ngươi sao?”

Tô Oanh thật sự bực bội, ở đời trước một người dám làm như vậy ở trước mặt nàng, đã bị nàng xé nát! Tiêu Tẫn nghĩ đến, khi hắn rơi xuống, Tô Oanh không chút do dự đã nhảy theo tới, sau khi vào nước, nội thương của hắn tái phát, dâng lên một tia khí huyết, hắn lập tức phong bế tất cả mạch môn bế khí, tạo thành biểu hiện chết giả.

“Ngươi vừa rồi là đang cứu ta?”

Tô Oanh không muốn giải thích nguyên lý hồi sức tim phổi với hắn, lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”

Tiêu Tẫn mím môi, như còn có thể cảm giác được cánh môi mềm mại của nàng mang theo hơi hơi thở lạnh lẽo.

Tô Oanh cũng không muốn so đo với hắn, sau khi nhét một viên kẹo năng lượng vào trong miệng, đã đứng dậy xem xét tình huống xung quanh, bọn họ là rơi xuống từ vách núi, nếu muốn rời khỏi nơi này, cũng chỉ có thể đi lên trên.

“Xung quanh Việt Thành có bờ biển hay không?” Nếu là bờ biển, vậy những nước kia rất có thể chính là chảy tới biển rộng, cứ như vậy, bọn họ đi theo dòng nước, tính khả năng có thể gặp được thôn trang là rất lớn.

“Không có biển, nhưng có một con sông xuyên qua thành.”

“Sông cũng vậy, chúng ta đi theo dòng nước, rời khỏi nơi này trước lại nói.”

Tiêu Tẫn cho rằng Tô Oanh sẽ không để ý tới hắn, ai ngờ sau khi nàng nói xong, trực tiếp đi đến trước mặt hắn bắt lấy tay hắn cõng hắn lên trên lưng.

Tiêu Tẫn không từ chối, bọn họ phải nhanh rời khỏi nơi này tìm được đội ngũ lưu đày.



Lực lượng của vòng tay đã đỡ trọng lượng trên người Tiêu Tẫn cho Tô Oanh, cho nên nàng đi cũng không khó khăn.

Tiêu Tẫn nhìn lông mi Tô Oanh ở dưới ánh sáng lúc sáng lúc tối bay lên, lông mi thật dài kia giống như là bàn chải, lay động qua lại ở trong lòng hắn, loại cảm giác này rất kỳ quái, đây là cảm nhận chưa từng có trong hai mươi mấy năm hắn sống.

“Lúc ấy vì sao ngươi nghĩa vô phản cố nhảy xuống.” Tiêu Tẫn hỏi ra nghi vấn ở đáy lòng.

Tô Oanh không chút nghĩ ngợi nói: “Bởi vì ngươi không thể chết được.”

Tiêu Tẫn nhíu mày: “Ngươi không hy vọng ta chết.”

“Ngươi cho rằng như vậy cũng không sai.”

Tiêu Tẫn hơi ngơ ngẩn, theo bản năng rũ mắt nhìn về phía nốt ruồi kia ở gáy của nàng.

Nốt ruồi kia còn ở đó, người trước mắt là Tô Oanh không sai, nàng vẫn là Tô Oanh, rồi lại không phải là nàng.

Tiêu Tẫn đột nhiên vang lên một truyền thuyết lâu đời, nói khi trời sinh dị tương, sẽ xuất hiện dị chuyện vật đổi sao dời.

Hắn hỏi qua Linh Nhi và Tễ Nhi, bọn nó đều nói, ở trong lúc hắn hôn mê, từ đầu đến cuối Tô Oanh đều chưa từng rời đi, chỉ là không cẩn thận ngã hôn mê trong chốc lát.

Mà Tô Oanh biến hóa, chính là bắt đầu từ sau khi nàng hôn mê tỉnh lại.

Lúc này Tiêu Tẫn đã nhận định người trước mắt là Tô Oanh, nhưng rất có thể bên trong đã bị vật đổi sao dời đổi thành một người khác.

Tô Oanh nào có thể biết được, mình đã lòi ở chỗ Tiêu Tẫn.

Nàng cõng Tiêu Tẫn một đường đi dọc theo con sông, nhưng trời đều sắp đen, bọn họ đều không nhìn thấy có dấu vết dân cư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện