Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Oanh gật đầu, da hổ bán đến giá càng cao, Lý Đạt nhận được tiền càng nhiều, ở phương diện này hắn ta không cần thiết lừa nàng.

Hai người mới vừa đi vào, tiểu nhị sau quầy đã ra đón, nhìn trên người hai người mặc quan phủ đã cười nói: “Nhị vị quan gia là muốn mua đồ hay là muốn cầm đồ?”

Tô Oanh đặt da hổ lên trên bàn, da hổ gấp tốt lại chiếm đầy cả cái bàn: “Cầm da hổ, ngươi nhìn xem có thể cho giá gì.”

Tiểu nhị nhìn một tấm da hổ lớn như vậy cũng ngây ngẩn cả người, đồ vật lớn này hắn ta cũng lưỡng lự: “Nhị vị quan gia chờ một lát, tiểu nhân gọi chưởng quầy của chúng ta ra nhìn xem.” Nói xong người này đi vào hậu đường.

Không bao lâu, trong hậu đường vang lên một giọng nói lười biếng lộ vẻ không vui: “Nhiễu mộng đẹp của ta, tốt nhất ngươi cho ta nhìn thấy thứ cực tốt, bằng không ta không tha cho ngươi.”

“Chưởng quầy yên tâm, tiểu nhân lớn thế này chưa thấy qua da hổ như vậy.”

“tiểu tử mao đầu chưa thấy qua nhiều đồ vật đi.”

Mành hậu đường xốc lên, một nam tử diện mạo tuấn tú, giữa mày lại lộ ra ba phần vô lại đi ra.

Thanh bào trên người hắn lỏng lẻo vạt áo trước hơi mở, áo lót đều lộ ra, tóc cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ tùy ý cài ở sau đầu, nhìn lười biếng lại tùy ý.

Hứa Tam khẽ nhấc mày thanh tú, đôi mắt hời hợt dừng ở trên người Tô Oanh, đáy mắt hiện ra khôn khéo: “A, thì ra là quan lão gia từ kinh thành tới.”



“Thì ra là Hứa Tam gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hai ngày trước chúng ta ở trong núi săn giết một đại bạch hổ, da này đều lột xuống, Hứa Tam gia nhìn xem, giá trị có thể mấy đồng.” Lý Đạt cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Hứa Tam, người này chính là có tiếng khôn khéo.

Bị nhận ra, Hứa Tam cũng không có nửa điểm kinh ngạc, chỉ cười như quen thuộc nói: “Lần trước đã nghe nói trên núi Đông Thành có Bạch Hổ ăn người, bao nhiêu người muốn săn giết đều không thấy bóng dáng, không nghĩ tới cuối cùng thua ở trong tay các ngươi.”

Hứa Tam vừa nói vừa mở da hổ ra, trải rộng một tấm da Bạch Hổ ra, gần như là chiếm cứ hơn nửa tiền đường.

Hứa Tam nhìn da hổ hoàn hảo không tổn hao gì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Các ngươi là giết chết Bạch Hổ như thế nào, lại có thể khiến thân da này của nó hoàn hảo không tổn hao gì.”

Lý Đạt đang muốn mở miệng, đã nghe Tô Oanh không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói da này có thể đổi bao nhiêu bạc là được.”

Hứa Tam ngẩng đầu nhìn lại Tô Oanh, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra nàng là nữ tử, ở nữ nhân Sở quốc cũng có thể đến nhận việc ở nha môn, chỉ là nhân số ít lại ít mà thôi, hắn rất có hứng thú cười nói: “Một ngàn lượng, cho là Hứa mỗ kết giao bằng hữu.”

Tô Oanh chưa từng làm ăn với người khác, chỉ là bộ dáng vẻ mặt khôn khéo của Hứa Tam, tuyệt đối sẽ không mở miệng đã cho ra giá cả trong lòng hắn ta, cho nên một ngàn lượng tuyệt đối thấp.

Tô Oanh ngồi xổm xuống không rên một tiếng thu thập da hổ.

Hứa Tam nhìn bộ dáng này của nàng cười tủm tỉm nói: “Nhìn dáng vẻ, quan gia là bất mãn giá Hứa mỗ đưa.”

Tô Oanh đứng lên mặt không biểu tình nói: “Ngươi cũng biết da hổ lớn này hiếm thấy, ra một ngàn lượng, ngươi cũng không sợ căng chết ngươi, nếu ngươi không có thành ý, ta lại đi tìm hiệu cầm đồ khác là được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện