Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ta không muốn phụ thân chết, phụ thân không thể chết được.” Giọng nói của Nhị Bảo đều chứa tiếng khóc nức nở.

“Đừng khóc, có ta ở đây, hắn sẽ không chết.” Tô Oanh cố gắng khiến thân thể của mình nghe tới ôn hòa chút, nhưng bọn nhỏ căn bản sẽ không tin tưởng lời nàng nói.

“Đều là ngươi nữ nhân xấu này, nếu không phải ngươi, phụ thân cũng sẽ không bị thương.” Nhị Bảo cố nén nước mắt, đôi mắt to to đầy lên án.

Tô Oanh xấu hổ, lúc trước Tiêu Tẫn ở trên chiến trường trọng thương hôn mê bất tỉnh, “Nàng ta” thừa dịp Tiêu Tẫn hôn mê, cầm chứng cứ vu oan Tiêu Tẫn cấu kết với địch quốc giấu vào thư phòng của hắn, để người vừa lúc tìm thấy, nếu không Tiêu Tẫn cũng sẽ không bị bỏ tù oan.

Hiện tại nghĩ những việc này cũng không có nghĩa gì nữa, việc cấp bách là xử lý vết thương cho Tiêu Tẫn, bằng không không được bao lâu hắn sẽ đi đời nhà ma rồi.

Tô Oanh tránh tay nhỏ kia ra, bắt đầu xem xét vết thương trên đùi Tiêu Tẫn.

Hai tiểu gia hỏa cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Oanh, để ngừa nàng làm ra chuyện bất lợi với phụ thân.



Tô Oanh xốc vải rách trên đùi Tiêu Tẫn lên, phát hiện thương thế trên đùi hắn thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn, trừ trên đùi ra, trên người hắn còn có vết thương ngoài lớn lớn bé bé, nhưng trí mạng nhất vẫn là hai cái đùi này.

Trong lúc kiểm tra, giữa cổ tay Tô Oanh đột nhiên truyền đến một cảm giác nóng rực, nàng cúi đầu nhìn chỗ trống trên cổ tay đột nhiên hiện ra một vòng tay gỗ khắc hoạ đồ đằng cổ quái, nàng kinh ngạc mở to mắt, đây không phải không gian trữ vật của nàng sao? Ở mạt thế, rất nhiều vật tư đã khuyết thiếu trầm trọng, trừ phương diện y dược tình thế còn duy trì phát triển mạnh ra, loại đồ ăn vật phẩm gần như đã khuyết thiếu, cho nên ngày thường không có việc gì nàng đều sẽ cho những thứ cần dùng để vào không gian trữ vật, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới thứ này lại cũng đi theo nàng đến dị giới.

Tô Oanh nhìn chung quanh, đi đến sau một cây đại thụ, lúc sau bắt đầu chạm vào cơ quan trên vòng tiến vào không gian.

Một ánh sáng trắng hiện lên, không gian xuất hiện ở trước mắt nàng, hàng trên kệ để hàng sắp xếp chỉnh tề cái gì cần cũng đều có, vòng qua kệ để hàng, mở ra một cánh cửa khác, bên này đựng đều là vật tư chữa bệnh.

Nàng từ trong một ngăn kéo nhỏ cầm nước thuốc và băng gạc, lại đi tới trên kệ để hàng cầm hai bánh nén khô tương tự lương khô, sau đó đi ra không gian.

Khi đi ra, lại không thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn xử lý thương thế cho Tiêu Tẫn trước lại nói.

Tô Oanh vừa muốn ra tay, đã cảm giác được một tầm mắt mang theo sát khí rơi xuống trên người, nàng cảnh giác ngẩng đầu, đã đối diện với một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện