Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Muốn biết thì tự mình theo tới nhìn.” Tô Oanh nói xong, cũng không hề vô nghĩa, trực tiếp xoay người đi về phía nơi đặt chân.
Giang Dương nhìn lương khô trên mặt đất duỗi tay lấy ăn vào trong bụng nguyên lành, sau khi khôi phục chút sức lực trên người, hắn mới bò dậy lảo đảo đuổi theo phía sau Tô Oanh.
Tô Oanh đã trở lại trên cỏ ngồi xuống, xác định hai bảo bối không có vấn đề gì sau đó mới nằm xuống ở bên người bọn họ chuẩn bị ngủ trong chốc lát.
Giang Dương đuổi theo đã thấy Tiêu Tẫn nằm trên mặt đất.
Sau khi Tô Oanh rời đi, Tiêu Tẫn đã tỉnh, nghe thấy động tĩnh mở mắt ra đã thấy Giang Dương chạy tới.
“Vương gia.”
Đáy mắt Tiêu Tẫn hiện lên một tia kinh ngạc: “Giang Dương, ngươi còn sống.” Hắn biết, vẫn luôn có người xuống tay với người của Tề Vương phủ, hắn trọng thương phải nhìn hai đứa nhỏ nên không rảnh để ý đến hắn, cho rằng Giang Dương cũng gặp độc thủ.
“Đêm nay là có người muốn xuống tay với thuộc hạ.” Nói xong hắn nhìn thoáng qua Tô Oanh: “Sau đó độc phụ kia đột nhiên xuất hiện cứu người, thuộc hạ mới miễn thoát bị giết, cũng không biết độc phụ kia muốn làm cái gì.”
Mắt đen nặng nề của Tiêu Tẫn nhìn về phía Tô Oanh, hắn tin tưởng Giang Dương trung tâm sẽ không lừa hắn, nhưng việc làm của Tô Oanh xác thật kỳ quái, nàng lại sẽ tốt bụng cứu người của mình.
“Vương gia, vết thương của ngài không sao chứ?”
Đôi mắt của Tiêu Tẫn nhàn nhạt: “Còn không chết được.”
“Thuộc hạ chính là liều chết cũng nhất định bảo vệ Vương gia và tiểu Thế tử, tiểu Quận chúa.”
Sắc mặt Tiêu Tẫn hơi trầm xuống “Trong đội ngũ còn dư lại nhiều ít vương phủ người?”
Giang Dương nắm chặt nắm tay: “Chỉ còn lại có không đến ba mươi người, trong đó có gian tế hay không còn chưa biết.”
Khuôn mặt của Tiêu Tẫn lạnh lẽo, rũ mắt không có một tia dao động: “Tìm cơ hội liên lạc người tin được, còn lại tạm thời không cần phải xen vào.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Có Giang Dương ở đây, sau nửa đêm Tiêu Tẫn đã ngủ.
Một tia sáng vàng xuyên qua tầng mây chiếu ở trên mí mắt Tô Oanh.
Nàng bỗng nhiên mở mắt, đáy mắt không có một tia mông lung mới vừa tỉnh ngủ.
Nàng ngồi dậy, duỗi tay sờ soạng Đại Bảo bên người, đứa bé vẫn hơi sốt nhẹ, nàng chỉ có thể tiếp tục tiêm giảm viêm cho cậu bé.
Tiểu nhị bảo cũng từ từ mở mắt to đầy mờ mịt, cô bé xoa đôi mắt, ngây thơ nhìn về phía Tô Oanh.
Tô Oanh chưa bao giờ biết, trẻ con nhân loại có thể đáng yêu như vậy, trực tiếp tiến bế cô bé lên cho cô bé uống nước và ăn lương khô.
Hiện tại Nhị Bảo đã không có sợ Tô Oanh như vậy, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng nàng an tĩnh ăn đồ ăn.
Sau khi ăn no, cô bé mới đi đến trước mặt Tiêu Tẫn đôi mắt to tràn đầy quan tâm: “Phụ thân, người còn đau không? Linh Nhi thổi cho người, phù phù không đau.”
Nữ nhi đáng yêu khiến khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Tẫn trở nên nhu hòa: “Phụ thân không đau, rất nhanh sẽ khỏe lên.”
Nhị Bảo tin, vui vẻ nở nụ cười: “Vâng, phụ thân lập tức là có thể tốt, cái này, là thuốc phụ thân phải uống còn có lương khô.” Cô bé đặt thuốc và lương khô Tô Oanh cho cô bé vào trong tay Tiêu Tẫn.
Giang Dương thấy muốn nói, đồ vật độc phụ kia cho không thể ăn.
Ngược lại nghĩ đến tối hôm qua chính mình cũng là ăn lương khô nàng cho mới có sức lực đi đến đây, cũng không mở miệng nữa.
Tiêu Tẫn không từ chối, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, đều ăn lương khô và thuốc.
“Muốn biết thì tự mình theo tới nhìn.” Tô Oanh nói xong, cũng không hề vô nghĩa, trực tiếp xoay người đi về phía nơi đặt chân.
Giang Dương nhìn lương khô trên mặt đất duỗi tay lấy ăn vào trong bụng nguyên lành, sau khi khôi phục chút sức lực trên người, hắn mới bò dậy lảo đảo đuổi theo phía sau Tô Oanh.
Tô Oanh đã trở lại trên cỏ ngồi xuống, xác định hai bảo bối không có vấn đề gì sau đó mới nằm xuống ở bên người bọn họ chuẩn bị ngủ trong chốc lát.
Giang Dương đuổi theo đã thấy Tiêu Tẫn nằm trên mặt đất.
Sau khi Tô Oanh rời đi, Tiêu Tẫn đã tỉnh, nghe thấy động tĩnh mở mắt ra đã thấy Giang Dương chạy tới.
“Vương gia.”
Đáy mắt Tiêu Tẫn hiện lên một tia kinh ngạc: “Giang Dương, ngươi còn sống.” Hắn biết, vẫn luôn có người xuống tay với người của Tề Vương phủ, hắn trọng thương phải nhìn hai đứa nhỏ nên không rảnh để ý đến hắn, cho rằng Giang Dương cũng gặp độc thủ.
“Đêm nay là có người muốn xuống tay với thuộc hạ.” Nói xong hắn nhìn thoáng qua Tô Oanh: “Sau đó độc phụ kia đột nhiên xuất hiện cứu người, thuộc hạ mới miễn thoát bị giết, cũng không biết độc phụ kia muốn làm cái gì.”
Mắt đen nặng nề của Tiêu Tẫn nhìn về phía Tô Oanh, hắn tin tưởng Giang Dương trung tâm sẽ không lừa hắn, nhưng việc làm của Tô Oanh xác thật kỳ quái, nàng lại sẽ tốt bụng cứu người của mình.
“Vương gia, vết thương của ngài không sao chứ?”
Đôi mắt của Tiêu Tẫn nhàn nhạt: “Còn không chết được.”
“Thuộc hạ chính là liều chết cũng nhất định bảo vệ Vương gia và tiểu Thế tử, tiểu Quận chúa.”
Sắc mặt Tiêu Tẫn hơi trầm xuống “Trong đội ngũ còn dư lại nhiều ít vương phủ người?”
Giang Dương nắm chặt nắm tay: “Chỉ còn lại có không đến ba mươi người, trong đó có gian tế hay không còn chưa biết.”
Khuôn mặt của Tiêu Tẫn lạnh lẽo, rũ mắt không có một tia dao động: “Tìm cơ hội liên lạc người tin được, còn lại tạm thời không cần phải xen vào.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Có Giang Dương ở đây, sau nửa đêm Tiêu Tẫn đã ngủ.
Một tia sáng vàng xuyên qua tầng mây chiếu ở trên mí mắt Tô Oanh.
Nàng bỗng nhiên mở mắt, đáy mắt không có một tia mông lung mới vừa tỉnh ngủ.
Nàng ngồi dậy, duỗi tay sờ soạng Đại Bảo bên người, đứa bé vẫn hơi sốt nhẹ, nàng chỉ có thể tiếp tục tiêm giảm viêm cho cậu bé.
Tiểu nhị bảo cũng từ từ mở mắt to đầy mờ mịt, cô bé xoa đôi mắt, ngây thơ nhìn về phía Tô Oanh.
Tô Oanh chưa bao giờ biết, trẻ con nhân loại có thể đáng yêu như vậy, trực tiếp tiến bế cô bé lên cho cô bé uống nước và ăn lương khô.
Hiện tại Nhị Bảo đã không có sợ Tô Oanh như vậy, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng nàng an tĩnh ăn đồ ăn.
Sau khi ăn no, cô bé mới đi đến trước mặt Tiêu Tẫn đôi mắt to tràn đầy quan tâm: “Phụ thân, người còn đau không? Linh Nhi thổi cho người, phù phù không đau.”
Nữ nhi đáng yêu khiến khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Tẫn trở nên nhu hòa: “Phụ thân không đau, rất nhanh sẽ khỏe lên.”
Nhị Bảo tin, vui vẻ nở nụ cười: “Vâng, phụ thân lập tức là có thể tốt, cái này, là thuốc phụ thân phải uống còn có lương khô.” Cô bé đặt thuốc và lương khô Tô Oanh cho cô bé vào trong tay Tiêu Tẫn.
Giang Dương thấy muốn nói, đồ vật độc phụ kia cho không thể ăn.
Ngược lại nghĩ đến tối hôm qua chính mình cũng là ăn lương khô nàng cho mới có sức lực đi đến đây, cũng không mở miệng nữa.
Tiêu Tẫn không từ chối, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, đều ăn lương khô và thuốc.
Danh sách chương