Mạnh Cổ đưa Trần Nhược Vũ ra gara lấy xe, anh nghĩ một lúc sau đó cười: “ Trần Nhược Vũ, từ hồi em làm bạn gái của anh, công lực của em tăng thêm nhiều phần.”
“ Cái gì công lực chứ, em vẫn luôn duy trì công lực.”
“ Đúng, đúng. Chỉ có điều sau khi làm bạn gái anh thì công lực bộc lộ càng rõ.”
“ Anh không phát hiện ra cô ấy là người như vậy sao? Rốt cuộc thì định tỏ vẻ gì chứ? Bác sĩ Mạnh, con mắt nhìn người của anh thật sự quá kém. Không đúng, trước kia kém bây giờ thì ổn rồi.” Trần Nhược Vũ càng ngẫm càng thấy mất hứng: “ Nói ngay, anh cố tình không bày ra vẻ mặt ôn hòa, ý là ám chỉ cho cô ấy có thể lên mặt với em đúng không?.”
“ Em nghĩ đi đâu thế?.” Mạnh Cổ tức giận.
“ Được rồi, tạm thời em tin anh.” Trần Nhược Vũ soi mói ánh mắt của Mạnh Cổ, nói tiếp: “ Bác sĩ Mạnh, đối mặt với bạn gái trước đây, phiền anh đem mấy lời nói cay độc ra mà đối phó, nên phát huy triệt để một chút, duy trì hình tượng sự trinh tiết của anh.”
“ Em đánh giá anh cao vậy sao?.” Mạnh Cổ nghiền ngẫm khuôn mặt của cô: “ Lần sau mà gặp cô ấy em cứ bơ đi, nếu cô ấy có vấn đề gì thì em cứ đến tìm anh.”
"Vì sao?"
“ Vì sao gì chứ?.” Mạnh Cổ nói: “ Loại chuyện như này đương nhiên phải do đàn ông giải quyết. Thật ra, anh cũng muốn nói rõ với cô ấy nhưng em thấy đó, cô ấy không có thái độ quấn quít gì lấy anh, bị khiêu khích như vậy ắt cũng chẳng thoải mái gì. Anh sẽ nói với cô ấy, bảo cô ấy đừng tìm em nữa.”
“ Không cần.” Trần Nhược Vũ bĩu môi: “ Vì sao anh lại muốn lấy lí do để gặp cô ấy chứ.”
“ Này, cái này không gọi là lấy cơ.”
“ Khẳng định cô ấy sẽ hẹn hò đấy. Chọc giận anh một lần thì anh sẽ phải đi tìm cô ấy một lần, vậy đương nhiên cô ấy càng phải chọc anh tới bến, anh không để ý tới cô ấy thì cô ấy sẽ không có ai diễn cùng.”
“ Vậy nếu cô ấy tới tìm em, nhưng không trút giận lên người anh, thì sao anh có thể trói chân được cô ấy lại chứ.”
“ Nếu anh muốn trói chân cô ấy tức là anh sẽ nghĩ tới đúng không, đừng có chạm đầu ngón tay vào người cô ấy.” Trần Nhược Vũ giơ hẳn một ngón tay lên lắc lắc, nói tiếp: “ Anh yên tâm, em có trút giận thì cũng phải trút lên người cô ấy. Cho dù cô ấy có kêu gào thế nào, em cũng chỉ trừng mắt nhìn cô ấy mà không nói lời nào, cho tức chết thì thôi.” Trần Nhược Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, làm biểu tình nín thở nhẫn nhịn.
Mạnh Cổ bị chọc cho cười ahha: “ Trần Nhược Vũ, trước đây anh đã quá xem thường em.”
“ Đương nhiên rồi.” Cô vênh cằm lên, giọng ông ổng: “ Dù sao lập trường của anh cũng cần phải rõ ràng, ngôn ngữ cử chỉ cần phải hạn chế, không thể cho cô ấy một tia hy vọng nào cả. Anh có thể làm được vì anh đủ tư cách đó. Còn hành vi của cô ấy, em sẽ không đổ lên đầu anh.”
Mạnh Cổ không cười, chỉ nhìn chằm chằm cô, thấy sắc mặt cô ửng hồng: “ Sao thế, anh lái xe nhanh lên.”
Mạnh Cổ kéo cô sát bên người mình, hôn chụt một cái, sau đó khởi động xe: “ Muốn đi đâu?.”
Trần Nhược Vũ ngó nghiêng xung quanh, đảm bảo không có ai nhìn thấy hai người mới cảm thấy yên tâm. Cô nghĩ: “ Ra ngoài chơi thì tốn tiền, đến nhà anh thì lát anh phải đưa em về, hay về nhà em đi.”
“ Vậy em chạy đến đây đón anh làm gì, xong việc anh đến thẳng nhà em có phải hay hơn không?.”
“ Nhưng em muốn đến đón anh, anh làm việc vất vả, tan làm nhìn thấy em không vui sao?.”
Mạnh Cổ nhìn cô một lúc lâu.
“ Nhìn cái gì vậy, em ngồi xe bus tiện lắm, dù sao em cũng rảnh mà. Anh đến nhà em đi, chúng ta uống nước nghỉ ngơi, sau đó nói về sự kiện chuyển phát ngây thơ ấy, rồi anh về sớm một chút ngủ sớm.”
“ Không về nhà được không?.”
“ Không được.” Trần Nhược Vũ mặt đỏ như gấc.
Mạnh Cổ vừa lái xe vừa liếc nhìn cô, nhịn không được xoa xoa gương mặt của cô. Mặt cô càng đỏ, anh càng vuốt ve, sau đó anh nở nụ cười.
Anh bỗng nhiên đọc một dãy số, Trần Nhược Vũ nhíu mày: “ Có ý gì vậy?.”
“ Đây là mật mã tài khoản tiền lương của anh.”
“ Anh đưa cho em, thì anh lấy gì để dùng? Hàng tháng em đưa tiền cho anh sao?.”
“ Nếu em thích như vậy cũng được.”
“ Cái gì mà cũng được.” Trần Nhược Vũ bắt đầu bùng nổ: “ Nếu em không đưa tiền cho anh, thì anh không thể ăn cơm, không trả nổi tiền điện thoại, tiền điện, nói chung là chẳng mua được cái gì cả.” Chiếc cằm nhỏ hếch lên: “ Anh nói vài câu dễ nghe đi, em sẽ cân nhắc xem hàng tháng có nên đưa nhiều cho anh một chút hay không.”
Mạnh Cổ cười haha: “ Mấy phí này hàng tháng sẽ tự động trừ vào tài khoán, mua gì thì có thẻ tín dụng, hiện tại đều dùng thẻ tín dụng hết, em không biết sao?.” Anh chu cái miệng lại hệt như một đứa nhỏ: “Thẻ tín dụng cũng có khoản nhất định, hàng tháng sẽ tự động trừ tiền thu phí sau đó sẽ báo con số còn lại cho anh, anh có thể ra ngân hàng rút tiền, vậy nên anh vẫn có khoản chi tiêu, cái thẻ này em cầm chẳng có liên quan gì cả.”
Trần Nhược Vũ há hốc mồm: “ Anh đều chuẩn bị xong xuôi việc di dời tài sản, vậy đưa cho em cái thẻ rỗng làm cái gì?.” Tên này quá khôn lỏi.
“ Không phải là thẻ rỗng, bên trong có tiền. Không phải phụ nữ thường hay nói phải nắm tài nguyên của đàn ông thì cũng như nắm được sinh mạng và gốc rễ của họ sao? Đây là tài nguyên của anh, em có cảm động không? Đương nhiên, chuyện khác cũng cần phải tính lại, tiền riêng, chờ sau khi đám cưới sẽ gộp cả của em vào.”
Trần Nhược Vũ không để ý tới hai từ ‘ tiền riêng ‘, cô đang muốn so đo chuyện khác với anh: “ Nếu anh không dùng chuyển phát gởi tiền đến cho em, thì có lẽ em sẽ cảm động.”
“ Dùng chuyển phát mới đánh bật được hiệu quả của sự ngạc nhiên lên.”
“ Làm sao có thể được, hù dọa chết người? Anh rốt cuộc có chút ý thức nào về độ an toàn của tiền bạc không vậy?.” Trần Nhược Vũ lúc này mới ý thức được lời nói vừa nãy của anh: “ Chờ một chút, người phụ nữ nào nói với anh tài nguyên coi như sinh mạng vậy?.”
“ Không nhớ rõ nữa, có lẽ là bạn?.”
“ Hừ, loại này là kiểu so sánh hạ lưu, là suy nghĩ của cánh đàn ông tự biên tự diễn cho mình rất hiểu phụ nữ. Kì thực phụ nữ như em rất đơn thuần, không hề nghĩ đến những chuyện như này.”
Mạnh Cổ cười trộm: “ Anh nghĩ em nên thưởng thức kiểu so sánh như thế này, rất sinh động. Nhớ đến cái kiểu phụ nữ đoan trang đơn thuần thôi cũng không nói, nhưng tôn nghiêm của đàn ông phải so sánh với ‘ cậu nhỏ ‘ vừa phải kiên cường bá đạo mới là chính xác. Anh cảm thấy cô ấy so sánh như vậy rất ảo diệu, rất đáng yêu.”
Cơ mặt Trần Nhược Vũ cứng đờ, mặt đỏ bừng bừng, sau anh tự nhiên giở lại bài năm xưa ra vậy. Đúng là không nể mặt cô chút nào.
Mạnh Cổ liếc nhìn cô một cái, cười đến lộ cả hàm răng trắng bóng: “ Sao mặt em đỏ vậy, em cũng nghe qua lời này sao?.”
Trần Nhược Vũ nghẹn cứng họng, lớn tiếng: “ Cho dù là so sánh sinh động anh cũng đừng đem vận mệnh của chính mình để trong túi chuyển phát nhanh chứ.”
Mạnh Cổ sửng sốt.
Trần Nhược Vũ đột nhiên phát hiện không đúng, nhanh miệng bổ sung: "Ý em nói là chi phiếu ý.”
Mạnh Cổ cười haha: “ Trần Nhược Vũ, em muốn chọc cho anh cười đến chết sao?.”
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, không nói nên lời.
Mạnh Cổ càng cười càng lớn: “ Em nói đúng, những thứ như thế anh nên tự tay đặt vào tay em mới được.”
Trần Nhược Vũ mặt đỏ: “ Này, anh đừng dùng lời nói sắc dục như vậy.”
“ Đưa chi phiếu cho em thì có gì là sắc dục? Hay em nghĩ rằng anh và em muốn đưa gì đó vào tận tay em?.”
A a a a, trí tưởng tượng của Trần Nhược Vũ bắt đầu hỗn loạn. Biểu tình của cô chọc cho Mạnh Cổ cười không dừng lại được.
Trần Nhược Vũ nghiêng đầu sang một bên, mặc kệ anh.
Bỗng Mạnh Cổ dừng xe ở ven đường, Trần Nhược Vũ kinh ngạc quay đầu lại: “ Sao vậy?.”
Mạnh Cổ ho nhẹ, nói: “ À, cho em kiểm tra anh một chút.”
Trần Nhược Vũ há to miệng, đỉnh đầu như bốc khói, đang chuẩn bị lên cơn thì Mạnh Cổ nói: “ Chi phiếu.”
Anh chỉ tay ra phía ngoài, Trần Nhược Vũ nhìn theo, thấy ven đường ở một cột rút thẻ tự động. Trần Nhược Vũ mới biết mình lại bị anh trêu đùa. Cô xoay người, đánh ba cái vào tay anh.
Mạnh Cổ cười haha, Trần Nhược Vũ trừng mắt với anh: “ Đọc lại mật mã một lần nữa.”
Mạnh Cổ đọc lại, Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, sau đó xách túi đi xuống xe. Xem thì xem!
Đi tới cột rút tiền, cô móc thẻ bên trong ra, bỗng thấy hơi luống cuống, không phải vì bên trong thẻ có bao nhiêu tiền, mà chính là cảm giác mình và Mạnh Cổ đang tiến triển thêm vài bước nữa. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Cổ, thấy anh đang ôm tay lái nhìn cô cười cười.
Trần Nhược Vũ lại đỏ mặt, cô cắn môi, cảm thấy hơi ngượng, cẩn thận đưa hẻ vào, sau đó bấm mật mã, nhìn lướt qua con số bên trong, sau đó rút vội thẻ ra. Chạy nhanh như bay vào trong xe.
“ Vừa lòng chưa?.” Mạnh Cổ vẫn đang cười.
Trần Nhược Vũ ‘ bịch, bịch ‘ đấm cho anh hai cú: “ Nhiều tiền như vậy mà chuyển phát bị thất lạc em sẽ đánh chết anh.”
“ Làm mất thì anh sẽ báo mất thẻ.”
“ Này.” Trần Nhược Vũ nghẹn suýt chết, anh còn không biết hối cải, thái độ tản mạn.
“ Được rồi, được rồi, đã nói mỗi lần em nắm bắt trọng điểm đều rất khác người, nếu là người phụ nữ khác sẽ cảm động tới mức tự động dâng lên một nụ hôn.”
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh, Mạnh Cổ lập tức sửa lại: “ À, có người khác hôn thì cũng chẳng liên quan tới anh.”
Trần Nhược Vũ bĩu môi, đem chiếc thẻ nhét vào trong ví tiền: “ Tịch thu.”
“ Được.”
“ Để cho nó sưởi ấm ví tiền của em.”
“ Được.”
“ Em sẽ không tiêu tiền của anh đâu, em giúp anh giữ.”
“ Không sao, em cứ mua thoải mái, ngoại trừ sầu riêng thì còn có gì khác không?.”
“ Này, anh đừng kích thích em, em sẽ cho đó là khích lệ.” Trần Nhược Vũ không phục, liếc mắt nhìn anh một cái.
Mạnh Cổ cười cười, hỏi cô: “ Trần Nhược Vũ, em có biết vì sao anh lại đưa thẻ cho em không?.”
Muốn dỗ cho cô vui, muốn cô cảm động... “ Vì muốn gia tăng sự tự tin của em?.”
“ Vì muốn em mau tiến vào cuộc sống của anh.” Mạnh Cổ nhìn cô: “ Trần Nhược Vũ, có người đã nhắc nhở anh rằng, cách sống của chúng ta, sự cảm nhận cùng với thói chi tiêu có khác biệt nhau rất lớn. Đây chính là tai họa ngầm và cần phải tiêu diệt, đúng không?.” Anh đưa tay xoa xoa đầu cô: “ Em cầm tài chính của anh, là em có quyền lớn nhất, em sẽ giúp anh chi tiêu trong cuộc sống. Ví dụ như thói quen dùng kem dưỡng da tay của anh, quần áo anh mặc, anh thích ăn gì, uống gì, đều do em đảm nhận, biết chưa?.”
Trần Nhược Vũ tưởng tượng tới cuộc sống sau này, mặt lại bắt đầu nóng hầm hập. Cô khôn có tiền tích kiệm, cuộc sống cũng không dư dả. Cô muốn tặng anh quà, vì anh nên mua những gì, nhưng cô đã quan sát thử, anh dùng những đồ mà cô không mua nổi, mà mua những thứ rẻ tiền cho anh cũng không thích hợp.
Cho nên, việc cô có thể làm chính là phải cải thiện lại bản thân, để không khiến cho anh mất mặt. Cô cảm thấy, nên vì anh mà dốc sức thay đổi, mua quần áo mới, đồ make up cần phải biến mình trở nên xinh đẹp. Cô lau sạch đôi giày da, quần áo cũng là lượt kĩ hơn, không phải vì cô hám hư vinh, mà chỉ vì không muốn chênh lệch với anh quá nhiều.
Thật ra, yêu đương với anh, cô đã nghĩ rất nhiều. Tuy rằng anh thích cô không phải vì điều kiện hay vẻ bề ngoài, nhưng hai người thường xuyên xuất hiện bên cạnh nhau, cô phải cố gắng thích hợp với hoàn cảnh và vị trí của anh. Cô sẽ không thể nghĩ rằng sẽ có câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tư yêu nhau rồi hoàng tử sẽ vì cô bé lọ lem mà ở bờ ăn bụi được chung sống hạnh phúc được, nhưng cô biết, hoàng tử mà cô yêu, có tính cách rất đặc biệt.
Cô vẫn là Trần Nhược Vũ, nhưng cô hy vọng mình có thể trở thành Trần Nhược Vũ của bác sĩ Mạnh.
Chỉ có điều, cô không đoán được, thì ra ngoài vẻ lạnh lùng và tính cách ác bác tiên sinh thì anh và cô cũng rất giống nhau, tại vì muốn kéo gần khoảng cách chênh lệch lại mà cả hai đều nỗ lực.
Trần Nhược Vũ cười đến tít cả mắt, nhoài người sang bên Mạnh Cổ, hôn lên mặt anh một cái: “ Bác sĩ Mạnh, anh cố lên. Còn thiếu một chút nữa thôi, em khẳng định anh sẽ là của em.”
Mạnh Cổ cũng híp mắt lại, ánh mắt đầy tà ý: “ Muốn khẳng định anh là của em việc này không đơn giản đâu...”
“ Bốp.” Không đợi tên lưu manh nói ra toàn câu sắc dục, anh đã bị đánh.
Buổi tối hôm nay, Mạnh Cổ ở lại nhà Trần Nhược Vũ tới khuya mới chịu về. Đương nhiên không hề có chuyện đồi bại nào xảy ra cả, chỉ là anh không muốn đi, nói chuyện trên trời dưới biển liên thiên mãi.
Trần Nhược Vũ kể chuyện của Lục Bảo Ny, còn nói rằng Chu Triết và Lục Bảo Ny nếu là một đôi, thì người trong nhà cô có thể giải quyết được.
Mạnh Cổ đối với chuyện của người khác anh không có hứng thú, nhưng chuyện tạo cơ hội để ra mắt với người trong nhà của cô thì đúng là nên trao đổi một lần.
“ Vậy cũng hay, vài ngày nữa tìm lấy một ngày, hẹn cha mẹ anh, chúng ta cùng ăn bữa cơm, sau đó sau Tết âm lịch, anh sẽ về nhà cùng em, ra mắt cha mẹ em.”
“ Như vậy nhanh quá, chúng ta yêu đương chưa được lâu.”
“ Tịch thu tài sản của anh rồi còn gì, còn dám nói quá nhanh để ra mắt cha mẹ?”
“ Đó là hai việc khác nhau.”
“ Như nhau cả thôi. Anh nói em nghe, chẳng nhanh chút nào. Gặp gỡ người lớn, Tết âm lịch trở về vừa hay là lúc em trả nhà, em chuyển qua nhà anh ở đi. Qua một thời gian sống chung, nếu em không có ý kiến gì, đối với biểu hiện trên giường của anh em thấy hài lòng thì chúng ta kết hôn, trình tự như vậy quá tuyệt vời.”
Trần Nhược Vũ lại bắt đầu đỏ mặt: “ Cái gì mà trên giường, anh lại bắt đầu ăn nói sắc dục.”
“ Không phải là sắc dục, là chuyện đứng đắn.”
“ Ý của anh chính là sống thử, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì kết hôn sao?.”
“ Đúng.”
“ Đây được cho là lời cầu hôn sao?.”
“ Em cho là như vậy cũng được.”
“ Sao em cảm thấy quá nhanh vậy.”
“ Không hề, làm từng bước từng bước một.”
“ Vậy nếu đối với biểu hiện trên giường của anh em không hài lòng thì sao?.”
“ Trần Nhược Vũ, em đang ‘ cổ vũ ‘ anh sao? Cái gì có thể nghi ngờ nhưng chuyện này tốt nhất là đừng nên. Nếu không, anh sẽ không nhịn nữa mà chúng ta sẽ chứng minh luôn.”
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, ôm vội chiếc chăn lên người.
Xem thấy cô không có chút tương lai nào, Mạnh Cổ bực mình: “ Mau mau đi gặp người lớn. Gặp người lớn xong rồi tới lúc đó anh sẽ danh chính ngôn thuận xuống tay với em.”
“ Rốt cuộc thì anh đang suy nghĩ cái gì?.” Trần Nhược Vũ đá anh một cú.
“ Suy nghĩ vấn đề của đàn ông.” Mạnh Cổ không hề tỏ ra xấu hổ, dù chỉ là một chút.
Trần Nhược Vũ bĩu môi: “ Em còn muốn sau Tết âm lịch, sẽ tham khảo ý kiến trong nhà, dự đoán trước tình huông, sau đó an bài cho mọi người gặp mặt. Chờ anh gặp cha mẹ em xong, em sẽ xét đến ý kiến của anh.”
“ Vì sao trình tự lại như thế này.”
“ Em muốn cho anh xác định trước.”
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, cô nghĩ nhà cô là hang hùm miệng cọp, anh gặp xong có quay đầu rút lui không? Thế nhưng, Trần Nhược Vũ không nghĩ tới, cha mẹ hai bên chưa gặp nhau, cô lại gặp cha mẹ của Chu Triết trước!
“ Cái gì công lực chứ, em vẫn luôn duy trì công lực.”
“ Đúng, đúng. Chỉ có điều sau khi làm bạn gái anh thì công lực bộc lộ càng rõ.”
“ Anh không phát hiện ra cô ấy là người như vậy sao? Rốt cuộc thì định tỏ vẻ gì chứ? Bác sĩ Mạnh, con mắt nhìn người của anh thật sự quá kém. Không đúng, trước kia kém bây giờ thì ổn rồi.” Trần Nhược Vũ càng ngẫm càng thấy mất hứng: “ Nói ngay, anh cố tình không bày ra vẻ mặt ôn hòa, ý là ám chỉ cho cô ấy có thể lên mặt với em đúng không?.”
“ Em nghĩ đi đâu thế?.” Mạnh Cổ tức giận.
“ Được rồi, tạm thời em tin anh.” Trần Nhược Vũ soi mói ánh mắt của Mạnh Cổ, nói tiếp: “ Bác sĩ Mạnh, đối mặt với bạn gái trước đây, phiền anh đem mấy lời nói cay độc ra mà đối phó, nên phát huy triệt để một chút, duy trì hình tượng sự trinh tiết của anh.”
“ Em đánh giá anh cao vậy sao?.” Mạnh Cổ nghiền ngẫm khuôn mặt của cô: “ Lần sau mà gặp cô ấy em cứ bơ đi, nếu cô ấy có vấn đề gì thì em cứ đến tìm anh.”
"Vì sao?"
“ Vì sao gì chứ?.” Mạnh Cổ nói: “ Loại chuyện như này đương nhiên phải do đàn ông giải quyết. Thật ra, anh cũng muốn nói rõ với cô ấy nhưng em thấy đó, cô ấy không có thái độ quấn quít gì lấy anh, bị khiêu khích như vậy ắt cũng chẳng thoải mái gì. Anh sẽ nói với cô ấy, bảo cô ấy đừng tìm em nữa.”
“ Không cần.” Trần Nhược Vũ bĩu môi: “ Vì sao anh lại muốn lấy lí do để gặp cô ấy chứ.”
“ Này, cái này không gọi là lấy cơ.”
“ Khẳng định cô ấy sẽ hẹn hò đấy. Chọc giận anh một lần thì anh sẽ phải đi tìm cô ấy một lần, vậy đương nhiên cô ấy càng phải chọc anh tới bến, anh không để ý tới cô ấy thì cô ấy sẽ không có ai diễn cùng.”
“ Vậy nếu cô ấy tới tìm em, nhưng không trút giận lên người anh, thì sao anh có thể trói chân được cô ấy lại chứ.”
“ Nếu anh muốn trói chân cô ấy tức là anh sẽ nghĩ tới đúng không, đừng có chạm đầu ngón tay vào người cô ấy.” Trần Nhược Vũ giơ hẳn một ngón tay lên lắc lắc, nói tiếp: “ Anh yên tâm, em có trút giận thì cũng phải trút lên người cô ấy. Cho dù cô ấy có kêu gào thế nào, em cũng chỉ trừng mắt nhìn cô ấy mà không nói lời nào, cho tức chết thì thôi.” Trần Nhược Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, làm biểu tình nín thở nhẫn nhịn.
Mạnh Cổ bị chọc cho cười ahha: “ Trần Nhược Vũ, trước đây anh đã quá xem thường em.”
“ Đương nhiên rồi.” Cô vênh cằm lên, giọng ông ổng: “ Dù sao lập trường của anh cũng cần phải rõ ràng, ngôn ngữ cử chỉ cần phải hạn chế, không thể cho cô ấy một tia hy vọng nào cả. Anh có thể làm được vì anh đủ tư cách đó. Còn hành vi của cô ấy, em sẽ không đổ lên đầu anh.”
Mạnh Cổ không cười, chỉ nhìn chằm chằm cô, thấy sắc mặt cô ửng hồng: “ Sao thế, anh lái xe nhanh lên.”
Mạnh Cổ kéo cô sát bên người mình, hôn chụt một cái, sau đó khởi động xe: “ Muốn đi đâu?.”
Trần Nhược Vũ ngó nghiêng xung quanh, đảm bảo không có ai nhìn thấy hai người mới cảm thấy yên tâm. Cô nghĩ: “ Ra ngoài chơi thì tốn tiền, đến nhà anh thì lát anh phải đưa em về, hay về nhà em đi.”
“ Vậy em chạy đến đây đón anh làm gì, xong việc anh đến thẳng nhà em có phải hay hơn không?.”
“ Nhưng em muốn đến đón anh, anh làm việc vất vả, tan làm nhìn thấy em không vui sao?.”
Mạnh Cổ nhìn cô một lúc lâu.
“ Nhìn cái gì vậy, em ngồi xe bus tiện lắm, dù sao em cũng rảnh mà. Anh đến nhà em đi, chúng ta uống nước nghỉ ngơi, sau đó nói về sự kiện chuyển phát ngây thơ ấy, rồi anh về sớm một chút ngủ sớm.”
“ Không về nhà được không?.”
“ Không được.” Trần Nhược Vũ mặt đỏ như gấc.
Mạnh Cổ vừa lái xe vừa liếc nhìn cô, nhịn không được xoa xoa gương mặt của cô. Mặt cô càng đỏ, anh càng vuốt ve, sau đó anh nở nụ cười.
Anh bỗng nhiên đọc một dãy số, Trần Nhược Vũ nhíu mày: “ Có ý gì vậy?.”
“ Đây là mật mã tài khoản tiền lương của anh.”
“ Anh đưa cho em, thì anh lấy gì để dùng? Hàng tháng em đưa tiền cho anh sao?.”
“ Nếu em thích như vậy cũng được.”
“ Cái gì mà cũng được.” Trần Nhược Vũ bắt đầu bùng nổ: “ Nếu em không đưa tiền cho anh, thì anh không thể ăn cơm, không trả nổi tiền điện thoại, tiền điện, nói chung là chẳng mua được cái gì cả.” Chiếc cằm nhỏ hếch lên: “ Anh nói vài câu dễ nghe đi, em sẽ cân nhắc xem hàng tháng có nên đưa nhiều cho anh một chút hay không.”
Mạnh Cổ cười haha: “ Mấy phí này hàng tháng sẽ tự động trừ vào tài khoán, mua gì thì có thẻ tín dụng, hiện tại đều dùng thẻ tín dụng hết, em không biết sao?.” Anh chu cái miệng lại hệt như một đứa nhỏ: “Thẻ tín dụng cũng có khoản nhất định, hàng tháng sẽ tự động trừ tiền thu phí sau đó sẽ báo con số còn lại cho anh, anh có thể ra ngân hàng rút tiền, vậy nên anh vẫn có khoản chi tiêu, cái thẻ này em cầm chẳng có liên quan gì cả.”
Trần Nhược Vũ há hốc mồm: “ Anh đều chuẩn bị xong xuôi việc di dời tài sản, vậy đưa cho em cái thẻ rỗng làm cái gì?.” Tên này quá khôn lỏi.
“ Không phải là thẻ rỗng, bên trong có tiền. Không phải phụ nữ thường hay nói phải nắm tài nguyên của đàn ông thì cũng như nắm được sinh mạng và gốc rễ của họ sao? Đây là tài nguyên của anh, em có cảm động không? Đương nhiên, chuyện khác cũng cần phải tính lại, tiền riêng, chờ sau khi đám cưới sẽ gộp cả của em vào.”
Trần Nhược Vũ không để ý tới hai từ ‘ tiền riêng ‘, cô đang muốn so đo chuyện khác với anh: “ Nếu anh không dùng chuyển phát gởi tiền đến cho em, thì có lẽ em sẽ cảm động.”
“ Dùng chuyển phát mới đánh bật được hiệu quả của sự ngạc nhiên lên.”
“ Làm sao có thể được, hù dọa chết người? Anh rốt cuộc có chút ý thức nào về độ an toàn của tiền bạc không vậy?.” Trần Nhược Vũ lúc này mới ý thức được lời nói vừa nãy của anh: “ Chờ một chút, người phụ nữ nào nói với anh tài nguyên coi như sinh mạng vậy?.”
“ Không nhớ rõ nữa, có lẽ là bạn?.”
“ Hừ, loại này là kiểu so sánh hạ lưu, là suy nghĩ của cánh đàn ông tự biên tự diễn cho mình rất hiểu phụ nữ. Kì thực phụ nữ như em rất đơn thuần, không hề nghĩ đến những chuyện như này.”
Mạnh Cổ cười trộm: “ Anh nghĩ em nên thưởng thức kiểu so sánh như thế này, rất sinh động. Nhớ đến cái kiểu phụ nữ đoan trang đơn thuần thôi cũng không nói, nhưng tôn nghiêm của đàn ông phải so sánh với ‘ cậu nhỏ ‘ vừa phải kiên cường bá đạo mới là chính xác. Anh cảm thấy cô ấy so sánh như vậy rất ảo diệu, rất đáng yêu.”
Cơ mặt Trần Nhược Vũ cứng đờ, mặt đỏ bừng bừng, sau anh tự nhiên giở lại bài năm xưa ra vậy. Đúng là không nể mặt cô chút nào.
Mạnh Cổ liếc nhìn cô một cái, cười đến lộ cả hàm răng trắng bóng: “ Sao mặt em đỏ vậy, em cũng nghe qua lời này sao?.”
Trần Nhược Vũ nghẹn cứng họng, lớn tiếng: “ Cho dù là so sánh sinh động anh cũng đừng đem vận mệnh của chính mình để trong túi chuyển phát nhanh chứ.”
Mạnh Cổ sửng sốt.
Trần Nhược Vũ đột nhiên phát hiện không đúng, nhanh miệng bổ sung: "Ý em nói là chi phiếu ý.”
Mạnh Cổ cười haha: “ Trần Nhược Vũ, em muốn chọc cho anh cười đến chết sao?.”
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, không nói nên lời.
Mạnh Cổ càng cười càng lớn: “ Em nói đúng, những thứ như thế anh nên tự tay đặt vào tay em mới được.”
Trần Nhược Vũ mặt đỏ: “ Này, anh đừng dùng lời nói sắc dục như vậy.”
“ Đưa chi phiếu cho em thì có gì là sắc dục? Hay em nghĩ rằng anh và em muốn đưa gì đó vào tận tay em?.”
A a a a, trí tưởng tượng của Trần Nhược Vũ bắt đầu hỗn loạn. Biểu tình của cô chọc cho Mạnh Cổ cười không dừng lại được.
Trần Nhược Vũ nghiêng đầu sang một bên, mặc kệ anh.
Bỗng Mạnh Cổ dừng xe ở ven đường, Trần Nhược Vũ kinh ngạc quay đầu lại: “ Sao vậy?.”
Mạnh Cổ ho nhẹ, nói: “ À, cho em kiểm tra anh một chút.”
Trần Nhược Vũ há to miệng, đỉnh đầu như bốc khói, đang chuẩn bị lên cơn thì Mạnh Cổ nói: “ Chi phiếu.”
Anh chỉ tay ra phía ngoài, Trần Nhược Vũ nhìn theo, thấy ven đường ở một cột rút thẻ tự động. Trần Nhược Vũ mới biết mình lại bị anh trêu đùa. Cô xoay người, đánh ba cái vào tay anh.
Mạnh Cổ cười haha, Trần Nhược Vũ trừng mắt với anh: “ Đọc lại mật mã một lần nữa.”
Mạnh Cổ đọc lại, Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, sau đó xách túi đi xuống xe. Xem thì xem!
Đi tới cột rút tiền, cô móc thẻ bên trong ra, bỗng thấy hơi luống cuống, không phải vì bên trong thẻ có bao nhiêu tiền, mà chính là cảm giác mình và Mạnh Cổ đang tiến triển thêm vài bước nữa. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Cổ, thấy anh đang ôm tay lái nhìn cô cười cười.
Trần Nhược Vũ lại đỏ mặt, cô cắn môi, cảm thấy hơi ngượng, cẩn thận đưa hẻ vào, sau đó bấm mật mã, nhìn lướt qua con số bên trong, sau đó rút vội thẻ ra. Chạy nhanh như bay vào trong xe.
“ Vừa lòng chưa?.” Mạnh Cổ vẫn đang cười.
Trần Nhược Vũ ‘ bịch, bịch ‘ đấm cho anh hai cú: “ Nhiều tiền như vậy mà chuyển phát bị thất lạc em sẽ đánh chết anh.”
“ Làm mất thì anh sẽ báo mất thẻ.”
“ Này.” Trần Nhược Vũ nghẹn suýt chết, anh còn không biết hối cải, thái độ tản mạn.
“ Được rồi, được rồi, đã nói mỗi lần em nắm bắt trọng điểm đều rất khác người, nếu là người phụ nữ khác sẽ cảm động tới mức tự động dâng lên một nụ hôn.”
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh, Mạnh Cổ lập tức sửa lại: “ À, có người khác hôn thì cũng chẳng liên quan tới anh.”
Trần Nhược Vũ bĩu môi, đem chiếc thẻ nhét vào trong ví tiền: “ Tịch thu.”
“ Được.”
“ Để cho nó sưởi ấm ví tiền của em.”
“ Được.”
“ Em sẽ không tiêu tiền của anh đâu, em giúp anh giữ.”
“ Không sao, em cứ mua thoải mái, ngoại trừ sầu riêng thì còn có gì khác không?.”
“ Này, anh đừng kích thích em, em sẽ cho đó là khích lệ.” Trần Nhược Vũ không phục, liếc mắt nhìn anh một cái.
Mạnh Cổ cười cười, hỏi cô: “ Trần Nhược Vũ, em có biết vì sao anh lại đưa thẻ cho em không?.”
Muốn dỗ cho cô vui, muốn cô cảm động... “ Vì muốn gia tăng sự tự tin của em?.”
“ Vì muốn em mau tiến vào cuộc sống của anh.” Mạnh Cổ nhìn cô: “ Trần Nhược Vũ, có người đã nhắc nhở anh rằng, cách sống của chúng ta, sự cảm nhận cùng với thói chi tiêu có khác biệt nhau rất lớn. Đây chính là tai họa ngầm và cần phải tiêu diệt, đúng không?.” Anh đưa tay xoa xoa đầu cô: “ Em cầm tài chính của anh, là em có quyền lớn nhất, em sẽ giúp anh chi tiêu trong cuộc sống. Ví dụ như thói quen dùng kem dưỡng da tay của anh, quần áo anh mặc, anh thích ăn gì, uống gì, đều do em đảm nhận, biết chưa?.”
Trần Nhược Vũ tưởng tượng tới cuộc sống sau này, mặt lại bắt đầu nóng hầm hập. Cô khôn có tiền tích kiệm, cuộc sống cũng không dư dả. Cô muốn tặng anh quà, vì anh nên mua những gì, nhưng cô đã quan sát thử, anh dùng những đồ mà cô không mua nổi, mà mua những thứ rẻ tiền cho anh cũng không thích hợp.
Cho nên, việc cô có thể làm chính là phải cải thiện lại bản thân, để không khiến cho anh mất mặt. Cô cảm thấy, nên vì anh mà dốc sức thay đổi, mua quần áo mới, đồ make up cần phải biến mình trở nên xinh đẹp. Cô lau sạch đôi giày da, quần áo cũng là lượt kĩ hơn, không phải vì cô hám hư vinh, mà chỉ vì không muốn chênh lệch với anh quá nhiều.
Thật ra, yêu đương với anh, cô đã nghĩ rất nhiều. Tuy rằng anh thích cô không phải vì điều kiện hay vẻ bề ngoài, nhưng hai người thường xuyên xuất hiện bên cạnh nhau, cô phải cố gắng thích hợp với hoàn cảnh và vị trí của anh. Cô sẽ không thể nghĩ rằng sẽ có câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tư yêu nhau rồi hoàng tử sẽ vì cô bé lọ lem mà ở bờ ăn bụi được chung sống hạnh phúc được, nhưng cô biết, hoàng tử mà cô yêu, có tính cách rất đặc biệt.
Cô vẫn là Trần Nhược Vũ, nhưng cô hy vọng mình có thể trở thành Trần Nhược Vũ của bác sĩ Mạnh.
Chỉ có điều, cô không đoán được, thì ra ngoài vẻ lạnh lùng và tính cách ác bác tiên sinh thì anh và cô cũng rất giống nhau, tại vì muốn kéo gần khoảng cách chênh lệch lại mà cả hai đều nỗ lực.
Trần Nhược Vũ cười đến tít cả mắt, nhoài người sang bên Mạnh Cổ, hôn lên mặt anh một cái: “ Bác sĩ Mạnh, anh cố lên. Còn thiếu một chút nữa thôi, em khẳng định anh sẽ là của em.”
Mạnh Cổ cũng híp mắt lại, ánh mắt đầy tà ý: “ Muốn khẳng định anh là của em việc này không đơn giản đâu...”
“ Bốp.” Không đợi tên lưu manh nói ra toàn câu sắc dục, anh đã bị đánh.
Buổi tối hôm nay, Mạnh Cổ ở lại nhà Trần Nhược Vũ tới khuya mới chịu về. Đương nhiên không hề có chuyện đồi bại nào xảy ra cả, chỉ là anh không muốn đi, nói chuyện trên trời dưới biển liên thiên mãi.
Trần Nhược Vũ kể chuyện của Lục Bảo Ny, còn nói rằng Chu Triết và Lục Bảo Ny nếu là một đôi, thì người trong nhà cô có thể giải quyết được.
Mạnh Cổ đối với chuyện của người khác anh không có hứng thú, nhưng chuyện tạo cơ hội để ra mắt với người trong nhà của cô thì đúng là nên trao đổi một lần.
“ Vậy cũng hay, vài ngày nữa tìm lấy một ngày, hẹn cha mẹ anh, chúng ta cùng ăn bữa cơm, sau đó sau Tết âm lịch, anh sẽ về nhà cùng em, ra mắt cha mẹ em.”
“ Như vậy nhanh quá, chúng ta yêu đương chưa được lâu.”
“ Tịch thu tài sản của anh rồi còn gì, còn dám nói quá nhanh để ra mắt cha mẹ?”
“ Đó là hai việc khác nhau.”
“ Như nhau cả thôi. Anh nói em nghe, chẳng nhanh chút nào. Gặp gỡ người lớn, Tết âm lịch trở về vừa hay là lúc em trả nhà, em chuyển qua nhà anh ở đi. Qua một thời gian sống chung, nếu em không có ý kiến gì, đối với biểu hiện trên giường của anh em thấy hài lòng thì chúng ta kết hôn, trình tự như vậy quá tuyệt vời.”
Trần Nhược Vũ lại bắt đầu đỏ mặt: “ Cái gì mà trên giường, anh lại bắt đầu ăn nói sắc dục.”
“ Không phải là sắc dục, là chuyện đứng đắn.”
“ Ý của anh chính là sống thử, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì kết hôn sao?.”
“ Đúng.”
“ Đây được cho là lời cầu hôn sao?.”
“ Em cho là như vậy cũng được.”
“ Sao em cảm thấy quá nhanh vậy.”
“ Không hề, làm từng bước từng bước một.”
“ Vậy nếu đối với biểu hiện trên giường của anh em không hài lòng thì sao?.”
“ Trần Nhược Vũ, em đang ‘ cổ vũ ‘ anh sao? Cái gì có thể nghi ngờ nhưng chuyện này tốt nhất là đừng nên. Nếu không, anh sẽ không nhịn nữa mà chúng ta sẽ chứng minh luôn.”
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, ôm vội chiếc chăn lên người.
Xem thấy cô không có chút tương lai nào, Mạnh Cổ bực mình: “ Mau mau đi gặp người lớn. Gặp người lớn xong rồi tới lúc đó anh sẽ danh chính ngôn thuận xuống tay với em.”
“ Rốt cuộc thì anh đang suy nghĩ cái gì?.” Trần Nhược Vũ đá anh một cú.
“ Suy nghĩ vấn đề của đàn ông.” Mạnh Cổ không hề tỏ ra xấu hổ, dù chỉ là một chút.
Trần Nhược Vũ bĩu môi: “ Em còn muốn sau Tết âm lịch, sẽ tham khảo ý kiến trong nhà, dự đoán trước tình huông, sau đó an bài cho mọi người gặp mặt. Chờ anh gặp cha mẹ em xong, em sẽ xét đến ý kiến của anh.”
“ Vì sao trình tự lại như thế này.”
“ Em muốn cho anh xác định trước.”
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, cô nghĩ nhà cô là hang hùm miệng cọp, anh gặp xong có quay đầu rút lui không? Thế nhưng, Trần Nhược Vũ không nghĩ tới, cha mẹ hai bên chưa gặp nhau, cô lại gặp cha mẹ của Chu Triết trước!
Danh sách chương