Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Tống Tương Niệm muốn đẩy hắn ra, nhưng Hạ Chấp Ngộ ôm chặt cô không chịu buông.
Qua rất lâu sau, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Tống Tương Niệm nhìn thấy Diêu Thụy An đứng dậy. “Nhanh, bác sĩ ra rồi.”
Hạ Chấp Ngộ đến lúc này mới chịu buông, hai người bước nhanh đến trước cửa phòng cấp cứu.
Bác sĩ giải thích tình hình với Diêu Thụy An, “Bởi vì ngã từ trên cao xuống nên gãy xương sống, với người già thì tỷ lệ hồi phục là rất nhỏ, hơn nữa trên đầu cũng bị thương nặng, nếu không làm phẫu thuật thì sẽ không thể qua được đêm nay.”
“Cầu xin bác sĩ hãy cứu ông ấy......”
“Tỷ lệ thành không không đến năm phần trăm, dù có cứu được thì sau này cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.”
Diêu Thụy An không giữ được bình tĩnh, “Cứu đi, xin bác sĩ hãy truyền lời của tôi cho ông ấy, nói tôi ở bên ngoài đợi ông ấy ra.”
Bác sĩ đẩy gọng kính, hiểu nhầm Hạ Chấp Ngộ là con của ông lão, “Không thì hỏi ý kiến của con cái thêm đi?”
“Không cần hỏi nữa, tôi là vợ của ông ấy, sống chết của ông ấy tôi có thể làm chủ, tôi ký tên là được.”
Tống Tương Niệm và Diêu Thụy An ngồi xuống, bác sĩ quay về phòng cấp cứu, đúng lúc một nhóm người từ đầu bên kia hành lang chạy tới.
“Mẹ.”
Con cái của Diêu Thụy An đều đã đến, còn có mấy đứa nhỏ gọi bà, quây ở xung quanh.
Tống Tương Niệm đứng lên đi đến cạnh cửa sổ, Hạ Chấp Ngộ im lặng đứng đó.
“Không sao.”
“Rốt cuộc là kẻ nào làm? Hai người già thì có thể đắc tội với ai chứ, lại xuống tay ác độc như vậy?”
Diêu Thụy An không muốn nói, khẽ lắc đầu.
Một người giao đồ ăn từ bên ngoài đi vào, có vẻ không đi cùng với nhóm người này.
“Xin hỏi vị nào là Hạ Chấp Ngộ?”
Tống Tương Niệm xoay người lại nhìn, Hạ Chấp Ngộ nhấc mắt, đi lên hai bước.
“Là tôi.”
“Đồ ăn anh gọi.”
Hạ Chấp Ngộ không đưa tay ra nhận, giờ này làm gì còn ai có tâm trạng mà gọi đồ ăn ngoài, “Anh nhầm người rồi.”
“Tên người nhận đúng là anh mà.”
Hắn cầm lấy, mở ra xem, bên trong có một tờ giấy.
Tống Tương Niệm đi đến cạnh hắn, “Anh gọi hả?”
“Ừm.”
Hạ Chấp Ngộ bước nhanh ra ngoài, hắn đứng quay lưng về phía Tống Tương Niệm, mở tờ giấy bên trong ra một lần nữa.
“Tao chờ mày ngoài cổng bệnh viện, trong vòng mười phút nếu mày không ra thì cứ chờ thêm hai mươi năm nữa đi.”
Hạ Chấp Ngộ nắm chặt tờ giấy trong tay, rảo bước đi ra ngoài, Tống Tương Niệm vội đuổi theo.
“Anh đi đâu?”
Vẻ mặt của Hạ Chấp Ngộ thoạt nhìn rất bình thường, “Chỗ này sư phụ có người chăm sóc rồi, tôi về trước.”
“Vậy tôi đi với anh.”
Hạ Chấp Ngộ đè lại cánh tay Tống Tương Niệm, “Em ở đây đi.”
“Vì sao?”
“Đừng hỏi nhiều, tôi sẽ quay lại ngay.”
Sau đó dứt khoát bước nhanh rời khỏi, Tống Tương Niệm nhìn theo hai giây, sau đó không do dự thêm nữa bám theo.
Triệu Lập Quốc chỉ cho Hạ Chấp Ngộ mười phút là vì sợ hắn báo cảnh sát, lúc Hạ Chấp Ngộ ra đến cổng, ngoài đường lớn xe cô đi lại nườm nượp, hắn không nhìn thấy bóng dáng của tên cầm thú kia đâu.
“Ra đây!” Hạ Chấp Ngộ quát lớn, ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt đáy mắt hắn.
Tống Tương Niệm không vội đi lên mà tránh sau một cây cột, tầm mắt quét một vòng xung quanh, nhưng cũng không nhìn thấy người hay chiếc xe khả nghi nào.
Hạ Chấp Ngộ bị suy nghĩ bắt phải bắt cho được hung thủ choán kín tâm trí, hận cũ chồng hận mới như một ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt toàn bộ lý trí hắn.
Trên đường xe máy chạy, có một chiếc xe điện đi rất nhanh, bởi vì vượt ẩu mà mất lái ngã nhào, mấy cốc trà sữa treo trên xe đều đổ ra.
Trà sữa lẫn với đá cứ thế tung tóe bên chân Hạ Chấp Ngộ.
Người kia cũng ngã sõng soài xuống đất, ông ta đội một chiếc mũ, chiều cao trung bình, mặt đeo một chiếc khẩu trang rất to.
Hạ Chấp Ngộ cúi đầu liếc một cái, không đưa tay đỡ ông ta dậy, mà cúi người vặn tay ông ta về sau lưng.
“Triệu Lập Quốc!”
Người đàn ông bị hắn khống chế không có cách nào động đậy, Hạ Chấp Ngộ đưa tay muốn kéo khẩu trang của ông ta xuống, nhưng đối phương lại giữ chặt không chịu.
Đúng lúc này, Tống Tương Niệm nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc bước nhanh về phía Hạ Chấp Ngộ.
Triệu Lập Quốc trước đó đã ẩn mình ở nơi Hạ Chấp Ngộ không thể nhìn thấy, ông ta kéo thấp mũ. Thế nhưng dù ông ta có ngụy trang kỹ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của Tống Tương Niệm.
Hai người đều cách Hạ Chấp Ngộ rất gần, Tống Tương Niệm hét lớn.
“Hạ Chấp Ngộ, mau tránh ra!”
Nhưng hắn không nghe, không dễ gì mới có thể bắt được hung thủ, Hạ Chấp Ngộ sẽ không cho ông ta cơ hội chạy trốn.
Hắn giật khẩu trang của người đàn ông xuống, mà Triệu Lập Quốc thật sự thì đã đi tới sau lưng Hạ Chấp Ngộ, Tống Tương Niệm nhìn thấy ông ta nhét một tay trong túi quần.
Cô gần như là dùng hết tốc lực xông về phía đó, sợ không lôi được hắn, bèn dứt khoát đánh lên người Triệu Lập Quốc.
Ông ta lùi về sau hai bước, nhanh chóng rút ra một con dao nhỏ, hung ác nhìn về phía Tống Tương Niệm.
Trong mắt cô cũng đều là căm giận, chút tình thân cuối cùng đều đã sớm tan thành tro bụi.
Tống Tương Niệm vung tay lên, “Mọi người ơi mau đến bắt lấy ông ta, kẻ này chính là phạm nhân đang bị truy nã!”
Ánh mắt của Triệu Lập Quốc không giấu được ngạc nhiên.
Ông ta đã sớm biết Tống Tương Niệm chính là rắn độc, nhưng ông ta cũng không ngờ được cô lại có thể hoàn toàn bỏ qua hai mươi năm ông ta nuôi dưỡng mà quay ngược lại cắn.
Ông ta nhìn thẳng vào mắt cô, muốn tìm một giây ngập ngừng nào trong đó.
Nhưng ông ta không tìm được.
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy tiếng xoay người lại, sau đó thả tên đàn ông đang bị mình kẹp tay ra. Triệu Lập Quốc thấy hắn còn chưa đứng lên, gấp gáp muốn vung dao.
Tống Tương Niệm bắt được cánh tay ông ta, hướng về phía người đi đường la to, “Mau báo cảnh sát, ông ta chính là thủ phạm giết người.”
Triệu Lập Quốc hoảng loạn muốn chạy, nhưng Tống Tương Niệm không chịu thả tay, ông ta đổi tay cầm dao, mũi dao nhằm đúng cánh tay của Tống Tương Niệm đâm xuống.
Hạ Chấp Ngộ vẫn xem như phản ứng kịp thời, kéo mạnh Tống Tương Niệm tránh đi.
Động tác của Triệu Lập Quốc rất khó thấy cũng đã thu về mấy phần lực, lưỡi dao sượt qua cổ tay áo của Tống Tương Niệm.
Ông ta xoay người chạy, nhưng Tống Tương Niệm còn phản ứng nhanh hơn, tránh được bàn tay của Hạ Chấp Ngộ rồi xông lên, túm được một tay của Triệu Lập Quốc.
Triệu Lập Quốc giận điên, ông ta hiểu rất rõ ‘đứa con gái’ này, một khi để cô bám riết, hôm nay rất có thể sẽ là ngày ông ta đi đời.
Tống Tương Niệm lại như có liều cái mạng này cũng phải bắt được ông ta, đến cả Hạ Chấp Ngộ cũng bị dáng vẻ của cô dọa sợ.
Triệu Lập Quốc cầm con dao vung về sau, mũi dao gần như đã sượt qua mũi của Tống Tương Niệm. Nếu không phải vì Hạ Chấp Ngộ kịp thời kéo ra, khuôn mặt của cô có lẽ đã có thêm một đường máu.
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Tống Tương Niệm muốn đẩy hắn ra, nhưng Hạ Chấp Ngộ ôm chặt cô không chịu buông.
Qua rất lâu sau, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Tống Tương Niệm nhìn thấy Diêu Thụy An đứng dậy. “Nhanh, bác sĩ ra rồi.”
Hạ Chấp Ngộ đến lúc này mới chịu buông, hai người bước nhanh đến trước cửa phòng cấp cứu.
Bác sĩ giải thích tình hình với Diêu Thụy An, “Bởi vì ngã từ trên cao xuống nên gãy xương sống, với người già thì tỷ lệ hồi phục là rất nhỏ, hơn nữa trên đầu cũng bị thương nặng, nếu không làm phẫu thuật thì sẽ không thể qua được đêm nay.”
“Cầu xin bác sĩ hãy cứu ông ấy......”
“Tỷ lệ thành không không đến năm phần trăm, dù có cứu được thì sau này cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.”
Diêu Thụy An không giữ được bình tĩnh, “Cứu đi, xin bác sĩ hãy truyền lời của tôi cho ông ấy, nói tôi ở bên ngoài đợi ông ấy ra.”
Bác sĩ đẩy gọng kính, hiểu nhầm Hạ Chấp Ngộ là con của ông lão, “Không thì hỏi ý kiến của con cái thêm đi?”
“Không cần hỏi nữa, tôi là vợ của ông ấy, sống chết của ông ấy tôi có thể làm chủ, tôi ký tên là được.”
Tống Tương Niệm và Diêu Thụy An ngồi xuống, bác sĩ quay về phòng cấp cứu, đúng lúc một nhóm người từ đầu bên kia hành lang chạy tới.
“Mẹ.”
Con cái của Diêu Thụy An đều đã đến, còn có mấy đứa nhỏ gọi bà, quây ở xung quanh.
Tống Tương Niệm đứng lên đi đến cạnh cửa sổ, Hạ Chấp Ngộ im lặng đứng đó.
“Không sao.”
“Rốt cuộc là kẻ nào làm? Hai người già thì có thể đắc tội với ai chứ, lại xuống tay ác độc như vậy?”
Diêu Thụy An không muốn nói, khẽ lắc đầu.
Một người giao đồ ăn từ bên ngoài đi vào, có vẻ không đi cùng với nhóm người này.
“Xin hỏi vị nào là Hạ Chấp Ngộ?”
Tống Tương Niệm xoay người lại nhìn, Hạ Chấp Ngộ nhấc mắt, đi lên hai bước.
“Là tôi.”
“Đồ ăn anh gọi.”
Hạ Chấp Ngộ không đưa tay ra nhận, giờ này làm gì còn ai có tâm trạng mà gọi đồ ăn ngoài, “Anh nhầm người rồi.”
“Tên người nhận đúng là anh mà.”
Hắn cầm lấy, mở ra xem, bên trong có một tờ giấy.
Tống Tương Niệm đi đến cạnh hắn, “Anh gọi hả?”
“Ừm.”
Hạ Chấp Ngộ bước nhanh ra ngoài, hắn đứng quay lưng về phía Tống Tương Niệm, mở tờ giấy bên trong ra một lần nữa.
“Tao chờ mày ngoài cổng bệnh viện, trong vòng mười phút nếu mày không ra thì cứ chờ thêm hai mươi năm nữa đi.”
Hạ Chấp Ngộ nắm chặt tờ giấy trong tay, rảo bước đi ra ngoài, Tống Tương Niệm vội đuổi theo.
“Anh đi đâu?”
Vẻ mặt của Hạ Chấp Ngộ thoạt nhìn rất bình thường, “Chỗ này sư phụ có người chăm sóc rồi, tôi về trước.”
“Vậy tôi đi với anh.”
Hạ Chấp Ngộ đè lại cánh tay Tống Tương Niệm, “Em ở đây đi.”
“Vì sao?”
“Đừng hỏi nhiều, tôi sẽ quay lại ngay.”
Sau đó dứt khoát bước nhanh rời khỏi, Tống Tương Niệm nhìn theo hai giây, sau đó không do dự thêm nữa bám theo.
Triệu Lập Quốc chỉ cho Hạ Chấp Ngộ mười phút là vì sợ hắn báo cảnh sát, lúc Hạ Chấp Ngộ ra đến cổng, ngoài đường lớn xe cô đi lại nườm nượp, hắn không nhìn thấy bóng dáng của tên cầm thú kia đâu.
“Ra đây!” Hạ Chấp Ngộ quát lớn, ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt đáy mắt hắn.
Tống Tương Niệm không vội đi lên mà tránh sau một cây cột, tầm mắt quét một vòng xung quanh, nhưng cũng không nhìn thấy người hay chiếc xe khả nghi nào.
Hạ Chấp Ngộ bị suy nghĩ bắt phải bắt cho được hung thủ choán kín tâm trí, hận cũ chồng hận mới như một ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt toàn bộ lý trí hắn.
Trên đường xe máy chạy, có một chiếc xe điện đi rất nhanh, bởi vì vượt ẩu mà mất lái ngã nhào, mấy cốc trà sữa treo trên xe đều đổ ra.
Trà sữa lẫn với đá cứ thế tung tóe bên chân Hạ Chấp Ngộ.
Người kia cũng ngã sõng soài xuống đất, ông ta đội một chiếc mũ, chiều cao trung bình, mặt đeo một chiếc khẩu trang rất to.
Hạ Chấp Ngộ cúi đầu liếc một cái, không đưa tay đỡ ông ta dậy, mà cúi người vặn tay ông ta về sau lưng.
“Triệu Lập Quốc!”
Người đàn ông bị hắn khống chế không có cách nào động đậy, Hạ Chấp Ngộ đưa tay muốn kéo khẩu trang của ông ta xuống, nhưng đối phương lại giữ chặt không chịu.
Đúng lúc này, Tống Tương Niệm nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc bước nhanh về phía Hạ Chấp Ngộ.
Triệu Lập Quốc trước đó đã ẩn mình ở nơi Hạ Chấp Ngộ không thể nhìn thấy, ông ta kéo thấp mũ. Thế nhưng dù ông ta có ngụy trang kỹ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của Tống Tương Niệm.
Hai người đều cách Hạ Chấp Ngộ rất gần, Tống Tương Niệm hét lớn.
“Hạ Chấp Ngộ, mau tránh ra!”
Nhưng hắn không nghe, không dễ gì mới có thể bắt được hung thủ, Hạ Chấp Ngộ sẽ không cho ông ta cơ hội chạy trốn.
Hắn giật khẩu trang của người đàn ông xuống, mà Triệu Lập Quốc thật sự thì đã đi tới sau lưng Hạ Chấp Ngộ, Tống Tương Niệm nhìn thấy ông ta nhét một tay trong túi quần.
Cô gần như là dùng hết tốc lực xông về phía đó, sợ không lôi được hắn, bèn dứt khoát đánh lên người Triệu Lập Quốc.
Ông ta lùi về sau hai bước, nhanh chóng rút ra một con dao nhỏ, hung ác nhìn về phía Tống Tương Niệm.
Trong mắt cô cũng đều là căm giận, chút tình thân cuối cùng đều đã sớm tan thành tro bụi.
Tống Tương Niệm vung tay lên, “Mọi người ơi mau đến bắt lấy ông ta, kẻ này chính là phạm nhân đang bị truy nã!”
Ánh mắt của Triệu Lập Quốc không giấu được ngạc nhiên.
Ông ta đã sớm biết Tống Tương Niệm chính là rắn độc, nhưng ông ta cũng không ngờ được cô lại có thể hoàn toàn bỏ qua hai mươi năm ông ta nuôi dưỡng mà quay ngược lại cắn.
Ông ta nhìn thẳng vào mắt cô, muốn tìm một giây ngập ngừng nào trong đó.
Nhưng ông ta không tìm được.
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy tiếng xoay người lại, sau đó thả tên đàn ông đang bị mình kẹp tay ra. Triệu Lập Quốc thấy hắn còn chưa đứng lên, gấp gáp muốn vung dao.
Tống Tương Niệm bắt được cánh tay ông ta, hướng về phía người đi đường la to, “Mau báo cảnh sát, ông ta chính là thủ phạm giết người.”
Triệu Lập Quốc hoảng loạn muốn chạy, nhưng Tống Tương Niệm không chịu thả tay, ông ta đổi tay cầm dao, mũi dao nhằm đúng cánh tay của Tống Tương Niệm đâm xuống.
Hạ Chấp Ngộ vẫn xem như phản ứng kịp thời, kéo mạnh Tống Tương Niệm tránh đi.
Động tác của Triệu Lập Quốc rất khó thấy cũng đã thu về mấy phần lực, lưỡi dao sượt qua cổ tay áo của Tống Tương Niệm.
Ông ta xoay người chạy, nhưng Tống Tương Niệm còn phản ứng nhanh hơn, tránh được bàn tay của Hạ Chấp Ngộ rồi xông lên, túm được một tay của Triệu Lập Quốc.
Triệu Lập Quốc giận điên, ông ta hiểu rất rõ ‘đứa con gái’ này, một khi để cô bám riết, hôm nay rất có thể sẽ là ngày ông ta đi đời.
Tống Tương Niệm lại như có liều cái mạng này cũng phải bắt được ông ta, đến cả Hạ Chấp Ngộ cũng bị dáng vẻ của cô dọa sợ.
Triệu Lập Quốc cầm con dao vung về sau, mũi dao gần như đã sượt qua mũi của Tống Tương Niệm. Nếu không phải vì Hạ Chấp Ngộ kịp thời kéo ra, khuôn mặt của cô có lẽ đã có thêm một đường máu.
Danh sách chương