Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
“Ừ, từ sau khi chồng cô ta chạy trốn, trụ cột chính trong nhà không còn, Lưu Tô Cầm phải một mình nuôi con, dựa vào chút tiền lương ít ỏi đó thì không thể nào bỗng nhiên biến ra nhiều tiền như vậy.”

Hạ Chấp Ngộ nghĩ đây có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, hơn nữa trước đó Tống Toàn An cũng đã hỏi tiền hắn mấy lần rồi.

“Bây giờ phải chờ xem hắn ta có xuất hiện ở bệnh viện không.”

“Tiền thì sao? Hắn ta đưa tiền vào cho Lưu Tô Cầm thế nào?”

“Bác về hưu rồi nên không có cách điều động lực lượng cảnh sát để điều tra, nhưng con cứ yên tâm, bác sẽ không bỏ qua bất cứ một mắt xích nào.” Lý Hạc Lâm không muốn đánh rắn động cỏ, người kia quá mức giảo hoạt, có thể trốn chui trốn lủi biệt tăm hai mươi năm trời, tuyệt đối không thể xem thường ông ta.

“Hai mươi vạn không đủ đâu, bác sẽ theo dõi sát sao phía bệnh viện, ôm cây đợi thỏ, nhất định có cơ hội một lưới túm gọn.”

Hạ Chấp Ngộ sau nhiều năm giày vò rốt cuộc đã nhìn thấy một tia sáng của hi vọng.

“Bác có cần thêm trợ thủ không ạ?”

“Không cần, càng nhiều người càng dễ bị bại lộ.” Lý Hạc Lâm lấy ra một bao thuốc lá, nhưng cảm thấy không nên hút ở đây, lại cất về.

Hạ Chấp Ngộ đứng lên đi tới cạnh cửa sổ sát đất, Lý Hạc Lâm nhìn theo hắn.

“Tình huống lần trước con nói đến bác cũng đã suy nghĩ rất kỹ, trong tình trạng bị truy nã lại có thể khiến cho bản thân mai danh ẩn tích hai mươi năm, khuôn mặt của hắn ta có khả năng rất lớn đã thay đổi.”

Hạ Chấp Ngộ thất thần nhìn ra xa, những cái đầu đi trên đường không ngừng chuyển động, cũng không hiểu là vì sao, tâm trí hắn bị khuôn mặt thiêu hủy xấu xí của Tống Toàn An choán kín.

Tống Tương Niệm cũng từng nói, nhà họ không có ảnh chụp của Tống Toàn An.

Mà ông ta ngoại trừ một người con gái dường như cũng không có những người thân họ hàng khác.

Tống Tương Niệm về đến nhà, chuẩn bị rửa tay nấu cơm, Tống Toàn An nghe thấy âm thanh trong bếp truyền ra, trong lòng bức bối không thôi.

Số tiền còn lại ông ta phải kiếm ở đâu ra đây? Bây giờ ông ta cũng chỉ có thể lấy tiền từ Tống Tương Niệm, thế nhưng dựa vào chút tiền ít ỏi của cô thì phải tích đến bao giờ mới đủ?

Tống Toàn An nhìn theo cô từ trong bếp đi ra, lúc đi qua ông ta cô còn hỏi, “Hôm nay ba không đi đánh bài à?”

“Ừ, không có hứng thú.”

“Hiếm có ghê nhỉ.”

Tống Tương Niệm ra ban công thu quần áo, Tống Toàn An một mực nhìn theo cô, ông ta mới đòi Hạ Chấp Ngộ hai mươi vạn, chỉ mới được mấy ngày, nếu như lại mở miệng đòi......

Ông ta chỉ có thể nghĩ cách từ trên người Tống Tương Niệm.

Sáng hôm sau, Hạ Chấp Ngộ lại tìm đến nhà, Tống Tương Niệm mở cửa thấy hắn đã đứng sẵn ở đó.

Chẳng nói chắng rằng, hại cô ôm tim một phen, “Sáng sớm đã dọa nhau thế.”

Hạ Chấp Ngộ xách theo đồ ăn sáng mua ở Hoàng Thiên Nguyên, “Ba em đâu?”

“Sáng giờ không thấy động tĩnh gì, chắc là ra ngoài rồi.”

Tống Tương Niệm đẩy hắn xoay người, “Nhanh nào, sắp đến giờ làm việc rồi.”

“Thức ăn mà nguội là ăn không ngon nữa.”

Hạ Chấp Ngộ ôm bả vai Tống Tương Niệm, kéo ngược cô vào trong nhà, không biết nghĩ gì mà động tác mở hộp rất chậm chạp.

“Chú không có nhà thật hả? Nếu có thì gọi chú ấy ra ăn cùng luôn.”

“Không biết nữa, chắc là vẫn đang ngủ.”

Tống Tương Niệm đứng dậy định vào gọi, lại bị Hạ Chấp Ngộ đè vai ngồi xuống, “Để tôi gọi cho.”

Hạ Chấp Ngộ chậm rãi đi đến trước cửa phòng ngủ, cửa để khép hờ, hắn hơi chần chừ bước lên một bước.

Bàn tay đặt trên cánh cửa khẽ đẩy nhẹ, hắn quay đầu, nhìn thấy Tống Tương Niệm đưa lưng về phía này đang ăn thử đồ mình mang tới.

“Bánh ngọt này ngon ghê.”

Cánh cửa mở ra kèm theo tiếng kèn kẹt, Hạ Chấp Ngộ không thấy trong phòng có người, hắn đi vào hai bước, giường của Tống Toàn An bừa bãi lộn xộn như đã lâu không có ai dọn dẹp.

Hạ Chấp Ngộ quét mắt một vòng trong phòng, cuối cùng đi đến trước cái gối của Tống Toàn An.

Hắn biết mình không nên nghi ngờ Tống Toàn An, nhưng hạt giống hoài nghi một nghi đã gieo xuống, thì như được tưới thêm thuốc sinh trưởng không ngừng lan tràn khắp tâm trí hắn.

Hạ Chấp Ngộ nhân lúc Tống Tương Niệm chưa vào đây cúi người tìm một lượt trên gối của Tống Toàn An.

Quả nhiên có mấy sợi tóc rụng, Hạ Chấp Ngộ nhặt một sợi lên, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, đến cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Sao anh vào lâu thế?” Chợt có tiếng của Tống Tương Niệm truyền tới.

Hạ Chấp Ngộ vô thức giấu tay về sau lưng, “Tôi xem loanh quanh chút.”

“Phòng ông ấy có cái gì hay mà xem? Vừa bẩn vừa bốc mùi chết đi được.”

Tống Tương Niệm vào phòng, đi thẳng đến cửa sổ mở ra, Hạ Chấp Ngộ sợ làm rơi mất sợi tóc kia, nắm chặt tay lại.

Cô đi đến trước một cái tủ, mở ngăn kéo lấy ra một bộ tóc giả.

Hạ Chấp Ngộ hơi nhíu mày, “Đây là......”

“Của ba em đó, suýt thì quên mất không giặt cho ông ấy.”

Hạ Chấp Ngộ hơi biến sắc, “Chú đội tóc giả sao?”

“Ừm, quen rồi nên có khi đội cả lúc đi ngủ. Đầu ông ấy bị bỏng nặng, chân tóc cũng hỏng hết không mọc lại được.”

Hạ Chấp Ngộ nhìn theo Tống Tương Niệm cầm bộ tóc giả đi ra ngoài, bàn tay khẽ buông lỏng, vừa rồi sợi tóc kia đen bóng hắn cũng không quá để ý, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ là từ trên bộ tóc giả kia rơi ra.

Tống Tương Niệm đi đến cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn hắn, “Anh đang nhìn gì thế?”

“Không có gì.” Hạ Chấp Ngộ buông thõng cánh tay bên người,

“Hôm nay anh cứ khang khác thế nào ấy.”

Hạ Chấp Ngộ miễn cưỡng mở miệng, “Khác chỗ nào?”

“Không thể nói chính xác là chỗ nào.”

Hạ Chấp Ngộ cũng ra ngoài, Tống Tương Niệm cầm bộ tóc giả đi vào phòng tắm ngâm xà phòng, hắn dựa người vào bên cạnh, “Xem chừng ba em bị bỏng rất nghiêm trọng, trước đây gặp phải chuyện gì sao?”

“Không biết nữa, từ lúc còn rất nhỏ ông ấy đã là cái bộ dạng đó rồi.”

Dù là gặp hỏa hoạn thì cũng không thể nào có chuyện trên người không hề bị thương, bỏng đều tập trung trên mặt thế này chứ?

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Tống Toàn An đi vào, lúc nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ thì hơi dừng lại.

“Chào chú.”

“Tiểu Hạ...... đến đấy à.”

Tống Tương Niệm ngồi vào bàn tiếp tục ăn sáng, Hạ Chấp Ngộ nhẹ giọng hỏi, “Cháu mua nhiều đồ ăn lắm, chú đã ăn sáng chưa?”

Tống Toàn An cũng không khách sáo, bước tới định cầm một miếng, lại bị Tống Tương Niệm chặn lại.

“Ba có thể dùng đũa ăn không?”

Hạ Chấp Ngộ lấy trong túi ra một đôi đũa, đèn trong phòng rất sáng, hắn đưa đũa qua, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay của Tống Toàn An đưa tới.

Bàn tay ông ta nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ không thấy có gì đặc biệt, nhưng lúc này ông ta ngửa lòng bàn tay ra, Hạ Chấp Ngộ có thể cảm nhận được mười ngón tay này không giống với ngón tay của người bình thường.

“Ngón tay chú bị làm sao thế ạ?”

Tống Toàn An vô thức nắm lại, lòng bàn tay toát mồ hôi, bây giờ ông ta chỉ hơi nghe Hạ Chấp Ngộ nói gì khác lạ là sẽ sợ bóng sợ gió.

“Di truyền, từ nhỏ tay tôi đã bị như vậy, một năm bốn mùa đều nứt nẻ.”

Trên ngón tay còn có những vệt máu li ti, bởi vì quanh năm tróc da nên rất đáng sợ.

“Như vậy sẽ khó chịu lắm, không thì cháu đưa chú đến bệnh viện kiểm tra nhé?”

“Không cần!” Tống Toàn An bỗng lớn tiếng, sau đó tự thấy mình phản ứng thái quá lại cố gắng đưa về tông giọng bình thường, “Tôi cũng từng đi khám rồi, vô dụng thôi, lãng phí thêm tiền làm gì?”

Ông ta cầm đũa gắp một miếng bánh, không biết là vì quá trơn hay là vì căng thẳng mà bánh còn chưa đến miệng đã rơi xuống.

Tống Toàn An nhặt lên bỏ vào miệng, hôm nay ông ta cũng đội một bộ tóc giả, giống y hệt bộ ban nãy. “Ăn ngon.”

“Vâng, cửa hàng bánh này lâu đời lắm rồi, ăn khá được.”

Tống Toàn An cầm thêm một miếng rồi đi vào phòng, Tống Tương Niệm cũng chưa ăn được mấy miếng đã vội vàng xách túi đi làm.

Hai người ngồi vào xe, Hạ Chấp Ngộ như vô tình hỏi, “Khi nào sắp xếp một buổi khám toàn diện cho ba em đi, có thể không phải do vấn đề ở da mà là nguyên nhân khác.”

“Không cần đâu, bao nhiêu năm rồi ông ấy vẫn sống tốt lắm, mà có sắp xếp thì ba cũng không đến bệnh viện đâu.”

“Vì sao?”

Tống Tương Niệm nhún vai, “Có thể là sợ bộ dạng của bản thân quá dọa người? Anh yên tâm, kẻ ác thường sống thọ.”

Cô nhìn Hạ Chấp Ngộ quay đầu ra cửa sổ, “Không đúng nha, sao hôm nay anh tự nhiên quan tâm ông ấy thế?”

Hạ Chấp Ngộ hơi chột dạ, “Không được sao? Tôi quan tâm em, tự nhiên cũng sẽ quan tâm đến ba em, muốn chú ấy sống tốt hơn.”

Tống Tương Niệm không mảy may nghi ngờ, “Tiểu Hạ tiên sinh quá có lòng rồi, em thay ông ấy cám ơn nha.”

Những người phụ trách vụ án năm đó hoặc là về hưu hoặc là đã qua đời, trước đó không có lấy một bằng chứng xác đáng, vụ án cũng gần như trở thành một án tử bị quên lãng.

Hạ Chấp Ngộ không thể chỉ dựa vào sự trùng hợp này, vì nghi ngờ của bản thân mà kết tội Tống Toàn An.

Một khi xảy ra hiểu lầm đáng tiếc, hắn thật sự không biết phải đối mặt với Tống Tương Niệm thế nào.

Trên đường đi, Tống Tương Niệm nhận một cuộc gọi tới, “Ba.”

Hạ Chấp Ngộ hạ cửa xe, giọng nói của cô hòa với gió bên tai trở nên thực mơ hồ, “Được rồi con biết rồi, con tự biết tính toán.”

Hai người không trò chuyện được mấy câu, Hạ Chấp Ngộ đã thấy cô tắt máy.

“Làm sao thế?”

“Không sao,” Tống Tương Niệm khẽ lắc đầu, nhưng lời nói dối của cô không qua mắt được Hạ Chấp Ngộ, “Ông ấy dặn lúc về mua một quả dưa hấu.”

Mà nguyên văn của Tống Toàn An thật ra là, sau này không được đưa Hạ Chấp Ngộ về nhà nữa, cũng đừng cho hắn đến đây.

Tống Toàn An không chịu nổi ánh mắt của hắn, bởi Hạ Chấp Ngộ cực kỳ giống Hạ Thiệu Nguyên, mỗi lần bị hắn nhìn ông ta đều có cảm giác bị đôi mắt đó kéo xuống vực sâu vạn trượng.

Hạ Chấp Ngộ cũng không vạch trần, “Vậy đơn giản, chỗ nào chẳng bán dưa hấu.”

“Ừm.”

Hạ Chấp Ngộ chợt đưa tay cướp điện thoại trên tay cô, “Điện thoại của tôi đã lưu lại vân tay của em rồi, có phải em cũng nên tỏ lòng chút không?”

“Trong này không có bí mật gì cả.”

“Ai nói trước được, ngộ nhỡ có người lén lút gửi tin nhắn tán tỉnh em thì sao?”

Tống Tương Niệm ghé sát tai hắn đọc ra sáu con số, “Không cần phiền vậy, em đọc mật khẩu cho anh là được chứ gì.”

Hạ Chấp Ngộ ấn thử, quả nhiên mở khóa thành công.

“Đây không phải chỉ là khóa màn hình, còn là mật khẩu thanh toán, nói hết cho anh rồi đó.”

Ý cười lan tới tận chân mày, Hạ Chấp Ngộ vui vẻ đáp, “Vậy được, tôi cũng nói cho em.”

Tống Tương Niệm vội bịt miệng hắn, “Cái đó thì không được. Em không có tiền mới thoải mái nói cho anh biết thế chứ.”

Lông mày hắn hơi giãn ra, thanh âm qua kẽ tay cô truyền tới.

“Tôi không có hứng thú với tiền của em, tôi chỉ muốn quản mình em thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện