Chương 51: Chỉ là không nỡ để em chịu khổ
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nhưng dù vậy thì Hạ Chấp Ngộ vẫn rất lịch sự lên tiếng chào hỏi.
"Chú ạ, không biết Tương Niệm có ở nhà không?"
Tống Toàn An không nhìn thẳng vào mắt Hạ Chấp Ngộ, dùng giọng nói như đài radio bị rè đáp, "Không có."
Tống Tương Niệm làm xong thức ăn, mở cửa phòng bếp đi ra, "Sao không bật điện thế?"
Cô bê đồ ăn ra bàn, nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Chấp Ngộ trên màn hình.
Tống Tương Niệm nhanh chóng cầm điện thoại lên, "Sao ba không gọi con?"
Tống Toàn An u ám nhìn cô, không đáp.
Tống Tương Niệm cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, đóng cửa cẩn thận xong mới lên tiếng.
"Tiểu Hạ tiên sinh đã ăn tối chưa?"
"Lát nữa ăn."
Phía Hạ Chấp Ngộ cũng tối om, Tống Tương Niệm ngồi xuống mép giường, "Anh đang ở đâu thế? Yên tĩnh quá."
"Trên đỉnh núi." Hạ Chấp Ngộ xoay camera một vòng, Tống Tương Niệm nhìn thấy cánh đồng, còn có một con đường nhỏ quanh co.
"Trời tối thui rồi, anh mau vào phòng đi, không an toàn."
Hạ Chấp Ngộ kéo mũ lông đội lên, khuôn mặt bị che mất một phần càng thêm bí ẩn quyến rũ, hơn nữa khuôn mặt hắn trời sinh đã nhỏ, thật sự khiến cho rất nhiều cô gái phải ghen tị.
"Hôm nay tôi tìm được hai chiếc khăn rất đẹp ở một nhà nọ, cho em xem thử."
Hạ Chấp Ngộ cẩn thận lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, nhìn qua đã khá sờn cũ.
Hắn mở ra rồi đưa đến trước camera, Tống Tương Niệm không nhìn rõ lắm mặt thêu trên đó, "Lần này thu hoạch được nhiều không?"
"Rất nhiều, thôn trang này cứ như hoàn toàn cách biệt với thế giới, không chỉ kinh tế lạc hậu, ra ngoài đi chợ cũng phải trèo qua hai ngọn núi.
Mỗi gia đình đều có tú nương, không chỉ là đồ khi xuất giá, đến cả khăn quấn đầu và đai lưng ngày thường sử dụng cũng đều do họ tự thêu ra."
Tống Tương Niệm yên lặng lắng nghe, chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, "Lần sau nhớ đưa tôi theo cùng, tôi cũng muốn xem thử."
Hạ Chấp Hộ hơi ngừng lại, "Cuộc sống ở đây rất khổ cực."
Chợt như có dòng nước ấm chảy qua, Tống Tương Niệm giờ đã hiểu vì sao hắn không đưa cô theo, "Tiểu Hạ tiên sinh còn có thể chịu được, sao tôi lại không thể chứ?"
Chỗ của Hạ Chấp Ngộ rất lạnh, lúc nói chuyện còn phả ra cả khói trắng, khóe mắt hắn có ý cười lan ra.
"Không phải sợ em không chịu được khổ, mà là không nỡ."
Trong mắt Tống Tương Niệm như có hàng vạn ngôi sao lấp lánh, "Bao giờ anh về?"
"Nhớ tôi hả?"
Khuôn mặt Tống Tương Niệm đỏ ửng, "Có thể nói chuyện tử tế không hả?"
"Vậy đổi một câu khác, sau này dù đi đến nơi khổ cực thế nào tôi cũng phải mang em theo."
"Anh vừa mới nói là không nỡ."
"Tính ra thì so với không nỡ, không thể gặp nhau mỗi ngày mới là khổ sở nhất."
Tống Tương Niệm tuy biết như vậy rất không ổn, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong cong, "Anh mau về phòng đi, bên ngoài tối như vậy thì đừng có chạy loạn."
Hạ Chấp Ngộ đi tới cạnh bờ ruộng, "Thị lực của tôi tốt lắm, tối nữa vẫn nhìn được.
.
.
.
.
."
Hình ảnh đột nhiên rung lắc mấy cái, ngay tiếp theo là tiếng kêu của Hạ Chấp Ngộ, màn hình nhanh chóng trở thành tối đen.
Cô lo lắng đứng bật dậy.
"Tiểu Hạ tiên sinh."
"Không sao." Đầu bên kia truyền đến tiếng của Hạ Chấp Ngộ, màn hình điện thoại lại xuất hiện khuôn mặt của hắn, có điều ánh sáng chiếu lên càng yếu ớt hơn.
Tống Tương Niệm ghé sát nhìn, phát hiện Hạ Chấp Ngộ vậy mà đang nằm trên đất ruộng.
Hắn cảm thấy thế này cũng không tệ, không vội đứng dậy, "Yên tĩnh thật, đêm nay muốn ngủ ở đây."
"Nói linh tinh, cóng chết đó."
"Tôi mặc nhiều lắm."
"Ngoài trời bây giờ phải âm độ, mặc nhiều hơn nữa cũng không thể chịu được."
Hạ Chấp Ngộ bên kia không đáp lại, nhắm mắt như ngủ mất rồi.
Tống Tương Niệm gọi hắn hai lần đều không thấy hắn trả lời.
"Tiểu Hạ tiên sinh!"
"Muốn ngủ thì về phòng ngủ, anh muốn bị lạnh chết à?"
Tống Tương Niệm gấp muốn chết rồi, trong giọng nói thấp thoáng tức giận.
"Hạ Chấp Ngộ!"
Khóe môi người đàn ông cong lên, Hạ Chấp Ngộ đến giờ mới mở mắt, "Gọi tên tôi hay như thế cơ mà.
Sau này không được gọi tiểu Hạ tiên sinh nữa biết chưa, khó nghe chết đi được."
"Tôi cúp máy đây."
"Nói với tôi hai câu nữa."
Tống Tương Niệm nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Tống Toàn An, trong lòng vẫn không giấu được lo lắng bất an.
"Lát nữa gọi lại cho anh sau."
"Được."
Tống Tương Niệm tắt máy đứng dậy đi ra ngoài, cô vừa mở cửa, Tống Toàn An đã đứng ngay bên ngoài.
Cô muốn đi qua ông ta, Tống Toàn An chặn lại, "Vẫn còn dây dưa không dứt với nó?"
"Ba, ba đừng có nói chuyện khó nghe như vậy."
Tống Toàn An không quản được cô nữa, hiện tại Tống Tương Niệm hoàn toàn không nghe lời ông ta, không khác gì một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
"Tiền phạt hủy hợp đồng là bao nhiêu tiền?"
"Sao ạ?"
Tống Toàn An đi sau Tống Tương Niệm vào đến bàn ăn, "Lúc trước nói hủy hợp đồng thì phải bồi thường đúng không? Bao nhiêu? Trả tiền xong chúng ta lập tức rời khỏi đây."
"Chúng ta có tiền sao?"
"Có," Tống Toàn An cắn răng nói, "Tao đang có mấy vạn tệ."
Tống Toàn An là ai chứ, Tống Tương Niệm biết thừa ông ta không thể nào tự mình kiếm được nhiều tiền như vậy, "Ba lấy tiền ở đâu?"
"Tao.
.
.
.
.
.
tao gửi ngân hàng."
"Công việc cố định ba còn không có, tiền đâu ra mà gửi ngân hàng?"
Tống Toàn An không nhìn thẳng vào mắt Tống Tương Niệm, "Mày không cần quan tâm chuyện này, chỉ cần nhanh chóng xử lý chuyện hợp đồng với nhà đó thôi."
"Đừng nói là.
.
.
.
.
.
ba đòi tiền bồi thường của Chu gia?"
Tống Toàn An thật sự cảm thấy mình đã nuôi ra một đứa ăn cháo đá bát, chuyện gì cũng muốn chống đối lại ông ta.
"Nhà ai chả đòi bồi thường, tao ngu gì không đòi?"
"Tiền đâu?" Tống Tương Niệm xòe tay ra.
Đống thịt gồ ghề trên mặt Tống Toàn An rung lên, "Tao không đưa, muốn đưa thì mai chúng ta lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"
"Nơi quỷ quái? Con thấy trong lòng ba có quỷ thì có!"
Tống Tương Niệm vừa dứt lời, má phải hứng trọn một cái tát, máu mũi lập tức chảy ra.
Tống Toàn An chột dạ, nhưng vẫn gườm mắt nhìn cô.
Máu từ mũi chảy xuống môi, nhỏ cả xuống áo, "Con nói không đúng sao? Từ nhỏ đến lớn chúng ta không có nổi một người họ hàng, không có mẹ, ông nội, bà nội, ông bà ngoại, đến cả họ hàng xa cũng chưa từng gặp được lấy một người.
Không lẽ con được sinh ra từ tảng đá à?"
Tống Tương Niệm nói xong, chạy vụt ra ngoài.
Tống Toàn An tức run cả người, "Tốt nhất mày đừng có về đây nữa!"
Tống Tương Niệm dùng sức đóng cửa, rầm một cái.
Cô chạy một mạch xuống đến dưới sân tiểu khu, gió lạnh lập tức quất vào người, lạnh đến mức mới đứng đó mấy giây mà cô đã đơ cả người.
Tống Tương Niệm vừa rồi vội ra ngoài đến cái khăn cũng không kịp quấn, cô kéo mũ áo khoác lên, đứng một lúc vẫn không biết nên đi đâu, bèn mặc kệ đi thẳng về phía trước.
Hiện tại đã hết giờ hành chính, hai con đường bên ngoài tiểu khu không còn ai quản, mấy quán cóc như một phép màu nổi lên san sát.
Tống Tương Niệm đi trên đường bị rất nhiều người quay lại nhìn, cái mũi vẫn không ngừng chảy máu.
Bên cạnh một quán lẩu cay có vòi nước, Tống Tương Niệm đi qua vốc nước rửa mặt, sau đó rút một tờ giấy ăn bịt mũi lại.
Không ít người trẻ vừa tan ca cũng sẽ ở đây ăn chút gì đó lót bụng.
Tống Tương Niệm không có nơi nào để đi, lại muốn tìm một chỗ nào đó tạm thời có thể thu lưu cô.
Cô cầm một cái giỏ nhỏ, chọn một phần lẩu cay, sau đó tìm chỗ ngồi xuống chờ.
Đêm nay gió khá lớn, ngồi một lát khuôn mặt đã bị thổi đó ửng.
Tống Tương Niệm xỏ tay vào túi áo, ngón tay chạm phải chiếc điện thoại kia, cô cũng không biết vì sao bản thân bỗng nhiên muốn gặp Hạ Chấp Ngộ tính tình thúi quắc kia.
Quán lẩu này làm ăn rất tốt, Tống Tương Niệm chờ một hồi vẫn chưa đến lượt, có lẽ sẽ phải chờ thêm khá lâu.
Hiện tại vẫn tính là sớm, Hạ Chấp Ngộ chắc chắn chưa ngủ.
Tống Tương Niệm hơi suy nghĩ, lướt tìm số của Hạ Chấp Ngộ.
Người đàn ông nhận điện thoại của cô chỉ vừa mới về đến nhà, hắn nhìn khung cảnh phía sau lập tức đoán ra cô đang ở bên ngoài.
"Tối muộn không ở nhà mà lang thang bên ngoài làm gì?"
"Tự nhiên thèm ăn, muốn ra đây ăn."
Hạ Chấp Ngộ nhìn dòng người đi lại tấp nập sau lưng Tống Tương Niệm, "Ăn ở đâu thế?"
"Ngay gần nhà thôi."
Ánh mắt Hạ Chấp Ngộ hơi động, hắn nhìn chằm chằm gò má cô, "Mặt làm sao đây?"
Tống Tương Niệm theo bản năng chống một tay lên tiện thể che đi gò má, lúc này chạm vào mới thấy đau.
"Làm sao đâu, nhìn qua camera có gì hả?"
"Hơi sưng."
"Chắc là do ánh sáng."
Đúng lúc chủ quán bê lẩu cay tới, Tống Tương Niệm vẫy tay với Hạ Chấp Ngộ, "Phần của tôi lên rồi, tạm biệt nhé."
Chủ quán chợt nói, "Cô gái, sao trên người nhiều máu thế kia? Không sao chứ?"
Tống Tương Niệm giật mình, quả nhiên nghe thấy giọng nói lo lắng của Hạ Chấp Ngộ, "Máu cái gì?"
"Không có." Cô vẫn giữ nguyên nụ cười, người không quen thân có lẽ sẽ thật sự nghĩ cô không sao cả, "Vừa nãy chảy máu mũi."
"Nhìn ghê lắm đó, sao cổ áo toàn là máu thế kia?" Chủ quán vẫn còn quan tâm hỏi thăm, Tống Tương Niệm mím môi, Hạ Chấp Ngộ cứng rắn nhịn xuống, "Em ăn đi, ăn xong rồi mau về nhà."
"Được."
Tống Tương Niệm tắt cuộc gọi video, rút một tờ khăn giấy định lau, nhưng máu đã khô không thể lau nữa.
Mũi cô rất dễ chảy máu, vì trước đây từng bị Tống Toàn An đấm vỡ một lần, sau này không cẩn thận chút là sẽ chảy máu.
Tống Tương Niệm ngược lại ở ngoài đến tận khuya, mãi cho đến khi chủ quán đóng cửa mới đứng lên đi về.
Cô rón rén mở cửa đi vào, cũng không biết Tống Toàn An còn ở nhà không, cô cứ thế đi thẳng về phòng mình.
Tắm táp xong lên giường nằm, trên má vẫn còn cảm giác tê rát.
Tống Tương Niệm không buồn ngủ, đọc sách đến tận một giờ sáng vẫn còn tỉnh rụi.
"Không ngủ à?"
Cô nhận được tin nhắn wechat của Hạ Chấp Ngộ, ngạc nhiên hỏi lại.
"Sao anh biết?"
"Đoán thôi, tôi cũng không ngủ."
Tống Tương Niệm giục hắn, "Vậy mau ngủ đi, nếu không mai không dậy được đâu."
"Buổi tối chưa ăn tử tế đúng không? Tôi gọi đồ ăn cho em, ở ngay ngoài cửa."
Tống Tương Niệm nửa tin nửa ngờ, "Lừa người."
"Thật đấy, tranh thủ vẫn còn nóng em mau ra lấy đi."
Tống Tương Niệm xỏ dép lén la lén lút đi ra, cô hơi khom người mở cửa.
Đồ ăn không thấy lại thấy một cái bóng đen lù lù đứng trước cửa, Tống Tương Niệm hơi nâng mắt, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Khi đó cô nghĩ mình đã có loại cảm giác cảm động muốn khóc.
"Hạ Chấp Ngộ."
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nhưng dù vậy thì Hạ Chấp Ngộ vẫn rất lịch sự lên tiếng chào hỏi.
"Chú ạ, không biết Tương Niệm có ở nhà không?"
Tống Toàn An không nhìn thẳng vào mắt Hạ Chấp Ngộ, dùng giọng nói như đài radio bị rè đáp, "Không có."
Tống Tương Niệm làm xong thức ăn, mở cửa phòng bếp đi ra, "Sao không bật điện thế?"
Cô bê đồ ăn ra bàn, nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Chấp Ngộ trên màn hình.
Tống Tương Niệm nhanh chóng cầm điện thoại lên, "Sao ba không gọi con?"
Tống Toàn An u ám nhìn cô, không đáp.
Tống Tương Niệm cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, đóng cửa cẩn thận xong mới lên tiếng.
"Tiểu Hạ tiên sinh đã ăn tối chưa?"
"Lát nữa ăn."
Phía Hạ Chấp Ngộ cũng tối om, Tống Tương Niệm ngồi xuống mép giường, "Anh đang ở đâu thế? Yên tĩnh quá."
"Trên đỉnh núi." Hạ Chấp Ngộ xoay camera một vòng, Tống Tương Niệm nhìn thấy cánh đồng, còn có một con đường nhỏ quanh co.
"Trời tối thui rồi, anh mau vào phòng đi, không an toàn."
Hạ Chấp Ngộ kéo mũ lông đội lên, khuôn mặt bị che mất một phần càng thêm bí ẩn quyến rũ, hơn nữa khuôn mặt hắn trời sinh đã nhỏ, thật sự khiến cho rất nhiều cô gái phải ghen tị.
"Hôm nay tôi tìm được hai chiếc khăn rất đẹp ở một nhà nọ, cho em xem thử."
Hạ Chấp Ngộ cẩn thận lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, nhìn qua đã khá sờn cũ.
Hắn mở ra rồi đưa đến trước camera, Tống Tương Niệm không nhìn rõ lắm mặt thêu trên đó, "Lần này thu hoạch được nhiều không?"
"Rất nhiều, thôn trang này cứ như hoàn toàn cách biệt với thế giới, không chỉ kinh tế lạc hậu, ra ngoài đi chợ cũng phải trèo qua hai ngọn núi.
Mỗi gia đình đều có tú nương, không chỉ là đồ khi xuất giá, đến cả khăn quấn đầu và đai lưng ngày thường sử dụng cũng đều do họ tự thêu ra."
Tống Tương Niệm yên lặng lắng nghe, chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, "Lần sau nhớ đưa tôi theo cùng, tôi cũng muốn xem thử."
Hạ Chấp Hộ hơi ngừng lại, "Cuộc sống ở đây rất khổ cực."
Chợt như có dòng nước ấm chảy qua, Tống Tương Niệm giờ đã hiểu vì sao hắn không đưa cô theo, "Tiểu Hạ tiên sinh còn có thể chịu được, sao tôi lại không thể chứ?"
Chỗ của Hạ Chấp Ngộ rất lạnh, lúc nói chuyện còn phả ra cả khói trắng, khóe mắt hắn có ý cười lan ra.
"Không phải sợ em không chịu được khổ, mà là không nỡ."
Trong mắt Tống Tương Niệm như có hàng vạn ngôi sao lấp lánh, "Bao giờ anh về?"
"Nhớ tôi hả?"
Khuôn mặt Tống Tương Niệm đỏ ửng, "Có thể nói chuyện tử tế không hả?"
"Vậy đổi một câu khác, sau này dù đi đến nơi khổ cực thế nào tôi cũng phải mang em theo."
"Anh vừa mới nói là không nỡ."
"Tính ra thì so với không nỡ, không thể gặp nhau mỗi ngày mới là khổ sở nhất."
Tống Tương Niệm tuy biết như vậy rất không ổn, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong cong, "Anh mau về phòng đi, bên ngoài tối như vậy thì đừng có chạy loạn."
Hạ Chấp Ngộ đi tới cạnh bờ ruộng, "Thị lực của tôi tốt lắm, tối nữa vẫn nhìn được.
.
.
.
.
."
Hình ảnh đột nhiên rung lắc mấy cái, ngay tiếp theo là tiếng kêu của Hạ Chấp Ngộ, màn hình nhanh chóng trở thành tối đen.
Cô lo lắng đứng bật dậy.
"Tiểu Hạ tiên sinh."
"Không sao." Đầu bên kia truyền đến tiếng của Hạ Chấp Ngộ, màn hình điện thoại lại xuất hiện khuôn mặt của hắn, có điều ánh sáng chiếu lên càng yếu ớt hơn.
Tống Tương Niệm ghé sát nhìn, phát hiện Hạ Chấp Ngộ vậy mà đang nằm trên đất ruộng.
Hắn cảm thấy thế này cũng không tệ, không vội đứng dậy, "Yên tĩnh thật, đêm nay muốn ngủ ở đây."
"Nói linh tinh, cóng chết đó."
"Tôi mặc nhiều lắm."
"Ngoài trời bây giờ phải âm độ, mặc nhiều hơn nữa cũng không thể chịu được."
Hạ Chấp Ngộ bên kia không đáp lại, nhắm mắt như ngủ mất rồi.
Tống Tương Niệm gọi hắn hai lần đều không thấy hắn trả lời.
"Tiểu Hạ tiên sinh!"
"Muốn ngủ thì về phòng ngủ, anh muốn bị lạnh chết à?"
Tống Tương Niệm gấp muốn chết rồi, trong giọng nói thấp thoáng tức giận.
"Hạ Chấp Ngộ!"
Khóe môi người đàn ông cong lên, Hạ Chấp Ngộ đến giờ mới mở mắt, "Gọi tên tôi hay như thế cơ mà.
Sau này không được gọi tiểu Hạ tiên sinh nữa biết chưa, khó nghe chết đi được."
"Tôi cúp máy đây."
"Nói với tôi hai câu nữa."
Tống Tương Niệm nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Tống Toàn An, trong lòng vẫn không giấu được lo lắng bất an.
"Lát nữa gọi lại cho anh sau."
"Được."
Tống Tương Niệm tắt máy đứng dậy đi ra ngoài, cô vừa mở cửa, Tống Toàn An đã đứng ngay bên ngoài.
Cô muốn đi qua ông ta, Tống Toàn An chặn lại, "Vẫn còn dây dưa không dứt với nó?"
"Ba, ba đừng có nói chuyện khó nghe như vậy."
Tống Toàn An không quản được cô nữa, hiện tại Tống Tương Niệm hoàn toàn không nghe lời ông ta, không khác gì một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
"Tiền phạt hủy hợp đồng là bao nhiêu tiền?"
"Sao ạ?"
Tống Toàn An đi sau Tống Tương Niệm vào đến bàn ăn, "Lúc trước nói hủy hợp đồng thì phải bồi thường đúng không? Bao nhiêu? Trả tiền xong chúng ta lập tức rời khỏi đây."
"Chúng ta có tiền sao?"
"Có," Tống Toàn An cắn răng nói, "Tao đang có mấy vạn tệ."
Tống Toàn An là ai chứ, Tống Tương Niệm biết thừa ông ta không thể nào tự mình kiếm được nhiều tiền như vậy, "Ba lấy tiền ở đâu?"
"Tao.
.
.
.
.
.
tao gửi ngân hàng."
"Công việc cố định ba còn không có, tiền đâu ra mà gửi ngân hàng?"
Tống Toàn An không nhìn thẳng vào mắt Tống Tương Niệm, "Mày không cần quan tâm chuyện này, chỉ cần nhanh chóng xử lý chuyện hợp đồng với nhà đó thôi."
"Đừng nói là.
.
.
.
.
.
ba đòi tiền bồi thường của Chu gia?"
Tống Toàn An thật sự cảm thấy mình đã nuôi ra một đứa ăn cháo đá bát, chuyện gì cũng muốn chống đối lại ông ta.
"Nhà ai chả đòi bồi thường, tao ngu gì không đòi?"
"Tiền đâu?" Tống Tương Niệm xòe tay ra.
Đống thịt gồ ghề trên mặt Tống Toàn An rung lên, "Tao không đưa, muốn đưa thì mai chúng ta lập tức rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"
"Nơi quỷ quái? Con thấy trong lòng ba có quỷ thì có!"
Tống Tương Niệm vừa dứt lời, má phải hứng trọn một cái tát, máu mũi lập tức chảy ra.
Tống Toàn An chột dạ, nhưng vẫn gườm mắt nhìn cô.
Máu từ mũi chảy xuống môi, nhỏ cả xuống áo, "Con nói không đúng sao? Từ nhỏ đến lớn chúng ta không có nổi một người họ hàng, không có mẹ, ông nội, bà nội, ông bà ngoại, đến cả họ hàng xa cũng chưa từng gặp được lấy một người.
Không lẽ con được sinh ra từ tảng đá à?"
Tống Tương Niệm nói xong, chạy vụt ra ngoài.
Tống Toàn An tức run cả người, "Tốt nhất mày đừng có về đây nữa!"
Tống Tương Niệm dùng sức đóng cửa, rầm một cái.
Cô chạy một mạch xuống đến dưới sân tiểu khu, gió lạnh lập tức quất vào người, lạnh đến mức mới đứng đó mấy giây mà cô đã đơ cả người.
Tống Tương Niệm vừa rồi vội ra ngoài đến cái khăn cũng không kịp quấn, cô kéo mũ áo khoác lên, đứng một lúc vẫn không biết nên đi đâu, bèn mặc kệ đi thẳng về phía trước.
Hiện tại đã hết giờ hành chính, hai con đường bên ngoài tiểu khu không còn ai quản, mấy quán cóc như một phép màu nổi lên san sát.
Tống Tương Niệm đi trên đường bị rất nhiều người quay lại nhìn, cái mũi vẫn không ngừng chảy máu.
Bên cạnh một quán lẩu cay có vòi nước, Tống Tương Niệm đi qua vốc nước rửa mặt, sau đó rút một tờ giấy ăn bịt mũi lại.
Không ít người trẻ vừa tan ca cũng sẽ ở đây ăn chút gì đó lót bụng.
Tống Tương Niệm không có nơi nào để đi, lại muốn tìm một chỗ nào đó tạm thời có thể thu lưu cô.
Cô cầm một cái giỏ nhỏ, chọn một phần lẩu cay, sau đó tìm chỗ ngồi xuống chờ.
Đêm nay gió khá lớn, ngồi một lát khuôn mặt đã bị thổi đó ửng.
Tống Tương Niệm xỏ tay vào túi áo, ngón tay chạm phải chiếc điện thoại kia, cô cũng không biết vì sao bản thân bỗng nhiên muốn gặp Hạ Chấp Ngộ tính tình thúi quắc kia.
Quán lẩu này làm ăn rất tốt, Tống Tương Niệm chờ một hồi vẫn chưa đến lượt, có lẽ sẽ phải chờ thêm khá lâu.
Hiện tại vẫn tính là sớm, Hạ Chấp Ngộ chắc chắn chưa ngủ.
Tống Tương Niệm hơi suy nghĩ, lướt tìm số của Hạ Chấp Ngộ.
Người đàn ông nhận điện thoại của cô chỉ vừa mới về đến nhà, hắn nhìn khung cảnh phía sau lập tức đoán ra cô đang ở bên ngoài.
"Tối muộn không ở nhà mà lang thang bên ngoài làm gì?"
"Tự nhiên thèm ăn, muốn ra đây ăn."
Hạ Chấp Ngộ nhìn dòng người đi lại tấp nập sau lưng Tống Tương Niệm, "Ăn ở đâu thế?"
"Ngay gần nhà thôi."
Ánh mắt Hạ Chấp Ngộ hơi động, hắn nhìn chằm chằm gò má cô, "Mặt làm sao đây?"
Tống Tương Niệm theo bản năng chống một tay lên tiện thể che đi gò má, lúc này chạm vào mới thấy đau.
"Làm sao đâu, nhìn qua camera có gì hả?"
"Hơi sưng."
"Chắc là do ánh sáng."
Đúng lúc chủ quán bê lẩu cay tới, Tống Tương Niệm vẫy tay với Hạ Chấp Ngộ, "Phần của tôi lên rồi, tạm biệt nhé."
Chủ quán chợt nói, "Cô gái, sao trên người nhiều máu thế kia? Không sao chứ?"
Tống Tương Niệm giật mình, quả nhiên nghe thấy giọng nói lo lắng của Hạ Chấp Ngộ, "Máu cái gì?"
"Không có." Cô vẫn giữ nguyên nụ cười, người không quen thân có lẽ sẽ thật sự nghĩ cô không sao cả, "Vừa nãy chảy máu mũi."
"Nhìn ghê lắm đó, sao cổ áo toàn là máu thế kia?" Chủ quán vẫn còn quan tâm hỏi thăm, Tống Tương Niệm mím môi, Hạ Chấp Ngộ cứng rắn nhịn xuống, "Em ăn đi, ăn xong rồi mau về nhà."
"Được."
Tống Tương Niệm tắt cuộc gọi video, rút một tờ khăn giấy định lau, nhưng máu đã khô không thể lau nữa.
Mũi cô rất dễ chảy máu, vì trước đây từng bị Tống Toàn An đấm vỡ một lần, sau này không cẩn thận chút là sẽ chảy máu.
Tống Tương Niệm ngược lại ở ngoài đến tận khuya, mãi cho đến khi chủ quán đóng cửa mới đứng lên đi về.
Cô rón rén mở cửa đi vào, cũng không biết Tống Toàn An còn ở nhà không, cô cứ thế đi thẳng về phòng mình.
Tắm táp xong lên giường nằm, trên má vẫn còn cảm giác tê rát.
Tống Tương Niệm không buồn ngủ, đọc sách đến tận một giờ sáng vẫn còn tỉnh rụi.
"Không ngủ à?"
Cô nhận được tin nhắn wechat của Hạ Chấp Ngộ, ngạc nhiên hỏi lại.
"Sao anh biết?"
"Đoán thôi, tôi cũng không ngủ."
Tống Tương Niệm giục hắn, "Vậy mau ngủ đi, nếu không mai không dậy được đâu."
"Buổi tối chưa ăn tử tế đúng không? Tôi gọi đồ ăn cho em, ở ngay ngoài cửa."
Tống Tương Niệm nửa tin nửa ngờ, "Lừa người."
"Thật đấy, tranh thủ vẫn còn nóng em mau ra lấy đi."
Tống Tương Niệm xỏ dép lén la lén lút đi ra, cô hơi khom người mở cửa.
Đồ ăn không thấy lại thấy một cái bóng đen lù lù đứng trước cửa, Tống Tương Niệm hơi nâng mắt, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Khi đó cô nghĩ mình đã có loại cảm giác cảm động muốn khóc.
"Hạ Chấp Ngộ."
Danh sách chương