Chương 21: Người còn sống mới là người đau khổ nhất
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Cuộc thi đã bắt đầu, không thể rời khỏi đây.
.
.
.
.
."
MC vội nói.
Tống Tương Niệm lo lắng theo sau Hạ Chấp Ngộ, sải chân của hắn rất dài, cô gần như là phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp.
"Tiểu Hạ tiên sinh."
Hắn đã không thể nghe vào bất cứ một âm thanh nào, một mực bước về phía trước.
Ra đến ngoài, Hạ Chấp Ngộ đột nhiên như con ruồi mất phương hướng không biết phải đi về đâu.
Tống Tương Niệm túm lấy tay áo hắn, "Cuộc thi bắt đầu rồi."
Hạ Chấp Ngộ lắc đầu thật mạnh, "Tôi phải về nhà."
"Vậy được, chúng ta quay về." Tống Tương Niệm kéo Hạ Chấp Ngộ đi về phía khách sạn.
Suốt đường đi cô đều tỉ mỉ phân tích tình huống vừa xảy ra, tấm thẻ phòng của Hạ Chấp Ngộ ở trong túi xách của cô.
Tống Tương Niệm vừa mở cửa, người đàn ông lập tức đi vào trong.
"Cô đi ra."
Tống Tương Niệm đời nào nghe hắn, theo vào đến tận giường.
Thấy hắn ngồi ở mép giường, cô bèn đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống dưới đất nhìn lên.
Chiếc váy maxi màu loang theo động tác của cô như tầng tầng lớp sóng chậm rãi tản ra trên mặt đất.
"Đi." Hạ Chấp Ngộ khó khăn phun ra một chữ này, sau đó co chân, tay ôm lấy đầu gối, giấu mặt thật sau vào trong.
Cô dám chắc tình trạng này của Hạ Chấp Ngộ có liên quan đến chiếc áo trắng kia.
Vết thương của Hạ Chấp Ngộ một lần nữa bị rách toạc, trước mắt hắn ngập tràn những hình ảnh đứt quãng của năm đó.
Quả nhiên thế giới này có những kẻ vì muốn thắng mà thủ đoạn nào cũng có thể làm ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại trong túi xách của Tống Tương Niệm chợt reo lên.
Cô nhìn màn hình hiển thị, là số của Hạ phu nhân.
Tống Tương Niệm đi đến bên cửa sổ ấn nghe, "A lô."
"Tống tiểu thư, đã có chuyện gì vậy? Bác nghe nói Chấp Ngộ bỏ chạy ngay lúc cuộc thi vừa bắt đầu?"
"Vâng, có chút tình huống phát sinh."
Hạ phu nhân nóng lòng như lửa đốt, "Con nói bác đừng tới, bác cũng đã nghe lời con.
Nhưng cuộc thi này nó nhất định phải thắng, bởi đó là niềm tự hào của ba nó, nó đã cố chấp bao nhiêu năm nay rồi!"
Từ giọng nói của Hạ phu nhân có thể nhìn ra bà cực kỳ sốt ruột, cuộc thi vừa bắt đầu người đã chạy mất, không lẽ hắn còn muốn chờ thêm năm năm nữa hay sao?
"Đừng ép buộc anh ấy ạ."
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy Tống Tương Niệm nhẹ nhàng nói ra mấy chữ đó.
"Nhưng mà.
.
.
.
.
." Hạ phu nhân rốt cuộc vẫn nuốt ngược lời muốn nói trở về.
Hạ Chấp Ngộ ngẩng đầu nhìn cô, đúng lúc Tống Tương Niệm cũng quay lại, "Tôi biết tiểu Hạ tiên sinh đã nắm chắc, kể cả là chỉ còn một ngày anh cũng có thể thắng."
"Không thể nào." Hạ Chấp Ngộ buồn buồn đáp, "Tôi không thể thi nữa rồi."
Tống Tương Niệm đi tới cạnh hắn, kéo tay hắn đến trước mặt mình.
Hạ Chấp Ngộ mất tự nhiên cuộn tay lại.
Hai tháng này hắn tra tấn chính mình thành thứ gì chính hắn cũng không biết nữa.
Tống Tương Niệm mở bàn tay hắn ra, khẽ xoa đầu ngón tay đầy những vết kim châm cũ mới của hắn.
"Không thi thì không thi thôi, đau chết đi được."
Tâm trạng của Hạ Chấp Ngộ đã rơi xuống đáy, làm sao cũng không vực dậy được.
Giọng nói của Tống Tương Niệm rất nhẹ, chợt như vô tình hỏi.
"Là vì nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng kia sao?"
Hạ Chấp Ngộ rút mạnh tay về.
"Anh mua về rồi giữ nhiều áo sơ mi trắng như vậy có phải là vì khi Hạ tiên sinh gặp chuyện đã mặc nó?"
Huyệt thái dương của Hạ Chấp Ngộ giật giật, từ khi Tống Tương Niệm gặp hắn, có lẽ đây là lần đầu tiên tiến đến chọc thủng tầng giấy mỏng này.
Hậu chấn tâm lý ở trên một người bệnh là sau khi người đó phải trải qua một sự kiện gây tổn thương nặng nề, khiến họ đứng ra đối mặt là môt quá trình tàn nhẫn, nhưng cũng là điều bắt buộc phải làm.
"Tiểu Hạ tiên sinh, anh có thể kể cho tôi nghe về ba anh không?"
Hạ Chấp Ngộ hung dữ nhìn cô, thế nhưng Tống Tương Niệm không sợ.
"Hôm nay tôi đã nhìn thấy tác phẩm của ông ấy, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.
Còn có ảnh chụp nữa, nhìn qua là biết hiền từ lịch thiệp hơn anh nhiều."
Hạ Chấp Ngộ hơi mím môi, cổ họng như bị thứ gì chặn đứng.
Cô gái đối diện tựa cằm lên đầu gối, đôi mắt lấp lánh, "Ngài ấy nhất định là một người cực kỳ tốt."
"Ông ấy trong trí nhớ của tôi gần như đều là mặc đồ trắng, chỉ có một ngày hôm đó lại mặc áo len xám nhạt.
Lẽ ra ông ấy sẽ không chết."
Hạ Chấp Ngộ nói đến đây chợt hoảng loạn nhắm lại, hắn luôn trốn tránh cảnh tượng ngày hôm đó, không bao giờ muốn phải nhớ lại.
Tống Tương Niệm nhổm dậy, ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho hắn, ấn đường nhíu chặt cũng được cô vuốt dãn ra.
"Hạ tiên sinh nếu nhìn thấy anh trưởng thành như bây giờ chắc chắn sẽ rất vui."
"Không." Hạ Chấp Ngộ lắc đầu, "Không có gì để vui hết."
"Nhưng tôi thấy anh rất tuyệt."
Lời này của cô khiến hắn không biết phải tiếp thế nào.
Hạ Chấp Ngộ chợt quay sang, ánh mắt gắt gao bọc lấy cô, mà Tống Tương Niệm dường như vẫn chưa nhận ra khác lạ.
"Tiểu Hạ tiên sinh, đó là màu sắc ba anh thích mặc nhất, anh không nên sợ nó mới phải."
Hạ Chấp Ngộ khó khăn thở từng hơi, "Nếu không phải vì cứu tôi thì ông ấy đã không chết, vụn kính vỡ nhất định sẽ chỉ đâm vào một mình tôi thôi."
Hạ Chấp Ngộ dường như lại bắt đầu nhớ tới cảnh tượng kia, Tống Tương Niệm nâng tay che mắt hắn.
"Tiểu Hạ tiên sinh, chỉ có người đang sống mới chịu dằn vặt nhất."
"Tên tài xế gây chuyện kia đến giờ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Kẻ đó hại chết một mạng người, không, là hai mạng người.
Nhưng lại chạy mất rồi!"
Tống Tương Niệm nhớ tới tài liệu Hạ phu nhân đưa mình, hình như không hề thấy đề cập đến người nào khác.
"Khi đó trên xe còn người khác sao?"
Hạ Chấp Ngộ há miệng thở hổn hển, món trang sức sau tai vì động tác của hắn mà vang lên leng keng.
Hắn không tiếp lời cô.
Tống Tương Niệm cảm thấy như vậy cũng đã tốt lắm rồi, "Anh thật sự rất giỏi."
Hạ Chấp Ngộ dùng tay giữ chặt một bàn tay khác cũng đang run rẩy, hắn thật sự nghi ngờ Tống Tương Niệm đang dỗ dành một đứa nhỏ ba tuổi.
Hắn đẩy tay Tống Tương Niệm ra, cô nói không sai, hắn đã bước được một bước đầu tiên, đã rất giỏi rồi.
Thế nhưng hắn không có cách nào để lên đài thi đấu nữa.
Tống Tương Niệm biết cuộc thi lần này quan trọng, nhưng cũng không dám ép hắn.
Hạ Chấp Ngộ trốn tiệt trong phòng hai ngày, không nói chuyện, cũng không đòi về nhà, chỉ ngồi ngây ở đó, như một kẻ điên đến thời kỳ phát bệnh.
Ngày thứ ba.
Tống Tương Niệm đi mua đồ ăn sáng quay lại, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng la hét từ trong phòng vọng ra.
Cô vội vàng lấy thẻ mở cửa, xông vào trong.
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Cuộc thi đã bắt đầu, không thể rời khỏi đây.
.
.
.
.
."
MC vội nói.
Tống Tương Niệm lo lắng theo sau Hạ Chấp Ngộ, sải chân của hắn rất dài, cô gần như là phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp.
"Tiểu Hạ tiên sinh."
Hắn đã không thể nghe vào bất cứ một âm thanh nào, một mực bước về phía trước.
Ra đến ngoài, Hạ Chấp Ngộ đột nhiên như con ruồi mất phương hướng không biết phải đi về đâu.
Tống Tương Niệm túm lấy tay áo hắn, "Cuộc thi bắt đầu rồi."
Hạ Chấp Ngộ lắc đầu thật mạnh, "Tôi phải về nhà."
"Vậy được, chúng ta quay về." Tống Tương Niệm kéo Hạ Chấp Ngộ đi về phía khách sạn.
Suốt đường đi cô đều tỉ mỉ phân tích tình huống vừa xảy ra, tấm thẻ phòng của Hạ Chấp Ngộ ở trong túi xách của cô.
Tống Tương Niệm vừa mở cửa, người đàn ông lập tức đi vào trong.
"Cô đi ra."
Tống Tương Niệm đời nào nghe hắn, theo vào đến tận giường.
Thấy hắn ngồi ở mép giường, cô bèn đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống dưới đất nhìn lên.
Chiếc váy maxi màu loang theo động tác của cô như tầng tầng lớp sóng chậm rãi tản ra trên mặt đất.
"Đi." Hạ Chấp Ngộ khó khăn phun ra một chữ này, sau đó co chân, tay ôm lấy đầu gối, giấu mặt thật sau vào trong.
Cô dám chắc tình trạng này của Hạ Chấp Ngộ có liên quan đến chiếc áo trắng kia.
Vết thương của Hạ Chấp Ngộ một lần nữa bị rách toạc, trước mắt hắn ngập tràn những hình ảnh đứt quãng của năm đó.
Quả nhiên thế giới này có những kẻ vì muốn thắng mà thủ đoạn nào cũng có thể làm ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại trong túi xách của Tống Tương Niệm chợt reo lên.
Cô nhìn màn hình hiển thị, là số của Hạ phu nhân.
Tống Tương Niệm đi đến bên cửa sổ ấn nghe, "A lô."
"Tống tiểu thư, đã có chuyện gì vậy? Bác nghe nói Chấp Ngộ bỏ chạy ngay lúc cuộc thi vừa bắt đầu?"
"Vâng, có chút tình huống phát sinh."
Hạ phu nhân nóng lòng như lửa đốt, "Con nói bác đừng tới, bác cũng đã nghe lời con.
Nhưng cuộc thi này nó nhất định phải thắng, bởi đó là niềm tự hào của ba nó, nó đã cố chấp bao nhiêu năm nay rồi!"
Từ giọng nói của Hạ phu nhân có thể nhìn ra bà cực kỳ sốt ruột, cuộc thi vừa bắt đầu người đã chạy mất, không lẽ hắn còn muốn chờ thêm năm năm nữa hay sao?
"Đừng ép buộc anh ấy ạ."
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy Tống Tương Niệm nhẹ nhàng nói ra mấy chữ đó.
"Nhưng mà.
.
.
.
.
." Hạ phu nhân rốt cuộc vẫn nuốt ngược lời muốn nói trở về.
Hạ Chấp Ngộ ngẩng đầu nhìn cô, đúng lúc Tống Tương Niệm cũng quay lại, "Tôi biết tiểu Hạ tiên sinh đã nắm chắc, kể cả là chỉ còn một ngày anh cũng có thể thắng."
"Không thể nào." Hạ Chấp Ngộ buồn buồn đáp, "Tôi không thể thi nữa rồi."
Tống Tương Niệm đi tới cạnh hắn, kéo tay hắn đến trước mặt mình.
Hạ Chấp Ngộ mất tự nhiên cuộn tay lại.
Hai tháng này hắn tra tấn chính mình thành thứ gì chính hắn cũng không biết nữa.
Tống Tương Niệm mở bàn tay hắn ra, khẽ xoa đầu ngón tay đầy những vết kim châm cũ mới của hắn.
"Không thi thì không thi thôi, đau chết đi được."
Tâm trạng của Hạ Chấp Ngộ đã rơi xuống đáy, làm sao cũng không vực dậy được.
Giọng nói của Tống Tương Niệm rất nhẹ, chợt như vô tình hỏi.
"Là vì nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng kia sao?"
Hạ Chấp Ngộ rút mạnh tay về.
"Anh mua về rồi giữ nhiều áo sơ mi trắng như vậy có phải là vì khi Hạ tiên sinh gặp chuyện đã mặc nó?"
Huyệt thái dương của Hạ Chấp Ngộ giật giật, từ khi Tống Tương Niệm gặp hắn, có lẽ đây là lần đầu tiên tiến đến chọc thủng tầng giấy mỏng này.
Hậu chấn tâm lý ở trên một người bệnh là sau khi người đó phải trải qua một sự kiện gây tổn thương nặng nề, khiến họ đứng ra đối mặt là môt quá trình tàn nhẫn, nhưng cũng là điều bắt buộc phải làm.
"Tiểu Hạ tiên sinh, anh có thể kể cho tôi nghe về ba anh không?"
Hạ Chấp Ngộ hung dữ nhìn cô, thế nhưng Tống Tương Niệm không sợ.
"Hôm nay tôi đã nhìn thấy tác phẩm của ông ấy, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.
Còn có ảnh chụp nữa, nhìn qua là biết hiền từ lịch thiệp hơn anh nhiều."
Hạ Chấp Ngộ hơi mím môi, cổ họng như bị thứ gì chặn đứng.
Cô gái đối diện tựa cằm lên đầu gối, đôi mắt lấp lánh, "Ngài ấy nhất định là một người cực kỳ tốt."
"Ông ấy trong trí nhớ của tôi gần như đều là mặc đồ trắng, chỉ có một ngày hôm đó lại mặc áo len xám nhạt.
Lẽ ra ông ấy sẽ không chết."
Hạ Chấp Ngộ nói đến đây chợt hoảng loạn nhắm lại, hắn luôn trốn tránh cảnh tượng ngày hôm đó, không bao giờ muốn phải nhớ lại.
Tống Tương Niệm nhổm dậy, ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho hắn, ấn đường nhíu chặt cũng được cô vuốt dãn ra.
"Hạ tiên sinh nếu nhìn thấy anh trưởng thành như bây giờ chắc chắn sẽ rất vui."
"Không." Hạ Chấp Ngộ lắc đầu, "Không có gì để vui hết."
"Nhưng tôi thấy anh rất tuyệt."
Lời này của cô khiến hắn không biết phải tiếp thế nào.
Hạ Chấp Ngộ chợt quay sang, ánh mắt gắt gao bọc lấy cô, mà Tống Tương Niệm dường như vẫn chưa nhận ra khác lạ.
"Tiểu Hạ tiên sinh, đó là màu sắc ba anh thích mặc nhất, anh không nên sợ nó mới phải."
Hạ Chấp Ngộ khó khăn thở từng hơi, "Nếu không phải vì cứu tôi thì ông ấy đã không chết, vụn kính vỡ nhất định sẽ chỉ đâm vào một mình tôi thôi."
Hạ Chấp Ngộ dường như lại bắt đầu nhớ tới cảnh tượng kia, Tống Tương Niệm nâng tay che mắt hắn.
"Tiểu Hạ tiên sinh, chỉ có người đang sống mới chịu dằn vặt nhất."
"Tên tài xế gây chuyện kia đến giờ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Kẻ đó hại chết một mạng người, không, là hai mạng người.
Nhưng lại chạy mất rồi!"
Tống Tương Niệm nhớ tới tài liệu Hạ phu nhân đưa mình, hình như không hề thấy đề cập đến người nào khác.
"Khi đó trên xe còn người khác sao?"
Hạ Chấp Ngộ há miệng thở hổn hển, món trang sức sau tai vì động tác của hắn mà vang lên leng keng.
Hắn không tiếp lời cô.
Tống Tương Niệm cảm thấy như vậy cũng đã tốt lắm rồi, "Anh thật sự rất giỏi."
Hạ Chấp Ngộ dùng tay giữ chặt một bàn tay khác cũng đang run rẩy, hắn thật sự nghi ngờ Tống Tương Niệm đang dỗ dành một đứa nhỏ ba tuổi.
Hắn đẩy tay Tống Tương Niệm ra, cô nói không sai, hắn đã bước được một bước đầu tiên, đã rất giỏi rồi.
Thế nhưng hắn không có cách nào để lên đài thi đấu nữa.
Tống Tương Niệm biết cuộc thi lần này quan trọng, nhưng cũng không dám ép hắn.
Hạ Chấp Ngộ trốn tiệt trong phòng hai ngày, không nói chuyện, cũng không đòi về nhà, chỉ ngồi ngây ở đó, như một kẻ điên đến thời kỳ phát bệnh.
Ngày thứ ba.
Tống Tương Niệm đi mua đồ ăn sáng quay lại, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng la hét từ trong phòng vọng ra.
Cô vội vàng lấy thẻ mở cửa, xông vào trong.
Danh sách chương