Binh thư, dẫn quân hay uống rượu đều là chuyện bình thường đi chỉ là không ngờ vị huynh đệ Cẩn Hạo của hắn lại là người ủng hộ nàng học cưỡi ngựa bắn cung cùng những công tử thế gia trạc tuổi.
Nhưng điều khiến trái tim bé bỏng của hắn có chút không chịu nổi chính là nàng lại vô cùng ưu tú khi cưỡi ngựa bắn cung, lại còn vượt trội hơn những công tử thế gia khác, khiến người ta về liền bị mắng là thua kém cả một nữ tử.
Tiểu cô nương khoác lên người bộ đồ đi săn, trên tay cầm theo cung bạc ngự ban, cưỡi ngựa như bay dưới màn tuyết rơi thật sự khiến hắn hoài nghi nhân sinh.
Nương tử của mình vẫn nên tự dạy thì tốt hơn.
Hắn cùng Cẩn Hạo cũng không hứng thú với việc đi săn, chỉ cưỡi ngựa đi dạo qua loa một chút rồi liền trở về nơi dựng trại, vào trong lều nhỏ, uống chút rượu, lại nói chút chuyện phiếm.
Lều trại nhỏ rất náo nhiệt, có hắn, Cẩn Hạo, Vân Khương, Cẩn Nghiên, Mặc Nhã Tịnh, chỉ tiếc rằng thiếu một người mất rồi.
Không có lễ nghi rườm rà, không cần nguỵ trang che dấu tâm tình, chỉ đơn giản là cùng nhau ngồi bên lò sưởi than hồng, cùng nhau cắn một đĩa hạt dưa, ăn chút mứt quả, uống rượu trái cây được đun bên bếp lò, cùng nhau đánh bài lá, chơi xúc xắc như lúc trước.
Người người cười nói, thật sự rất vui.
Chỉ là đến buổi chiều, không may liền nhận được tin dữ.
Mặc Hạo từ bên ngoài chạy vào nói mình gặp thích khách, lạc mất Cẩn Y rồi.
Vân Hi nhanh chóng dẫn theo thân tín, nhanh chóng tiến vào rừng theo hướng mà Mặc Hạo nói.
Cẩn Hạo nhanh chóng bố trí tăng cường lực lượng binh lính canh giữ quanh lều trại, toan định dặn dò Mặc Hạo hảo hảo ở lại bảo hộ cho Cẩn Nghiên, Vân Khương cùng Mặc Nhã Tịnh lại phát hiện ra tên nhóc ấy đã dẫn theo người tiến vào rừng tìm người mất rồi.
Cẩn Hạo dặn dò ám vệ, lại dẫn theo chút binh lính tiến vào bìa rừng tìm người nhưng không ngờ lại xảy ra bão tuyết.
Tuyết rơi rất dày, gió cũng thổi rất mạnh, hắn cũng không thể bỏ lại doanh trại mà chạy vô rừng tìm người được đành bất lực dẫn binh lính quay trở lại khu đóng quân canh giữ.
.
Nhưng điều khiến trái tim bé bỏng của hắn có chút không chịu nổi chính là nàng lại vô cùng ưu tú khi cưỡi ngựa bắn cung, lại còn vượt trội hơn những công tử thế gia khác, khiến người ta về liền bị mắng là thua kém cả một nữ tử.
Tiểu cô nương khoác lên người bộ đồ đi săn, trên tay cầm theo cung bạc ngự ban, cưỡi ngựa như bay dưới màn tuyết rơi thật sự khiến hắn hoài nghi nhân sinh.
Nương tử của mình vẫn nên tự dạy thì tốt hơn.
Hắn cùng Cẩn Hạo cũng không hứng thú với việc đi săn, chỉ cưỡi ngựa đi dạo qua loa một chút rồi liền trở về nơi dựng trại, vào trong lều nhỏ, uống chút rượu, lại nói chút chuyện phiếm.
Lều trại nhỏ rất náo nhiệt, có hắn, Cẩn Hạo, Vân Khương, Cẩn Nghiên, Mặc Nhã Tịnh, chỉ tiếc rằng thiếu một người mất rồi.
Không có lễ nghi rườm rà, không cần nguỵ trang che dấu tâm tình, chỉ đơn giản là cùng nhau ngồi bên lò sưởi than hồng, cùng nhau cắn một đĩa hạt dưa, ăn chút mứt quả, uống rượu trái cây được đun bên bếp lò, cùng nhau đánh bài lá, chơi xúc xắc như lúc trước.
Người người cười nói, thật sự rất vui.
Chỉ là đến buổi chiều, không may liền nhận được tin dữ.
Mặc Hạo từ bên ngoài chạy vào nói mình gặp thích khách, lạc mất Cẩn Y rồi.
Vân Hi nhanh chóng dẫn theo thân tín, nhanh chóng tiến vào rừng theo hướng mà Mặc Hạo nói.
Cẩn Hạo nhanh chóng bố trí tăng cường lực lượng binh lính canh giữ quanh lều trại, toan định dặn dò Mặc Hạo hảo hảo ở lại bảo hộ cho Cẩn Nghiên, Vân Khương cùng Mặc Nhã Tịnh lại phát hiện ra tên nhóc ấy đã dẫn theo người tiến vào rừng tìm người mất rồi.
Cẩn Hạo dặn dò ám vệ, lại dẫn theo chút binh lính tiến vào bìa rừng tìm người nhưng không ngờ lại xảy ra bão tuyết.
Tuyết rơi rất dày, gió cũng thổi rất mạnh, hắn cũng không thể bỏ lại doanh trại mà chạy vô rừng tìm người được đành bất lực dẫn binh lính quay trở lại khu đóng quân canh giữ.
.
Danh sách chương