Người đàn ông kia tinh mắt hiểu ý cô, anh lấy ra một chiếc nhẫn mà lúc cô ngất đi vẫn còn cầm chặt chẽ trong tay, đưa ra.
"Em tìm nó đúng không?"
Vỹ Điệp nhìn thấy chiếc nhẫn cưới gấp gáp cầm lấy nó giữ chặt chẽ trước ngực, cảm xúc bi thương trong lòng không đè nén được mà rơi lệ.
Đây có lẽ là di vật cuối cùng của người cô yêu, chiếc nhẫn cưới có khắc tên của hắn, cô đến gương mặt lúc rơi xuống vực thẳm ruột gan lại đau đớn như bị thối rữa.
Cô cầm nhẫn run run đôi tay rồi lại nhìn Quách Hạo Minh, mấp máy hỏi.
"Quách Tổng...Đới Nam...anh ấy..."
"Cảnh sát đang tìm xác của hắn, tạm thời vẫn chưa có tin tức.
Hắn nhảy xuống biển mênh mông, ở đó sóng lại vỗ rất mạnh, có khi sẽ mất rất lâu mới tìm ra, hoặc..."
Người đàn ông nói đến đây lại không muốn nói nữa, không muốn cô gái nhỏ nghe thêm, anh khẽ vuốt bên hao gầy của cô, thấp giọng khuyên nhủ.
"Vỹ Điệp, mọi chuyện đã ổn rồi, từ giờ em đã được an toàn không còn sợ hắn giam cầm nữa.
Điều bây giờ em cần làm là ổn định tinh thần, sức khỏe của em rất yếu, rất nguy hiểm cho cái thai trong bụng."
Bàn tay ôn nhu vương lên đặt cách tóc cô gái nửa tấc, anh muốn vuốt mái tóc mềm mại ấy, nhưng nhìn Vỹ Điệp mang tâm tư buồn phiền anh cũng thôi, khuyên cô một chút anh cũng rời đi trả cho cô không gian yên tĩnh để tịnh tâm.
Vỹ Điệp ngồi trên giường lạnh lẽo phát ra những âm thanh thống khổ, cô lặng lẽ đeo chiếc nhẫn của Yên Đới Nam vào ngón cái, giữ nói như kĩ vật.
"Con ơi, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt."
Cô xoa vào bụng nhỏ, nghẹn lòng nói ra, đứa bé trong bụng là tia sống cuối cùng cho cô, vì con của cả hai cô phải cố gắng bước tiếp.
Mấy ngày sau, sức khỏe cũng dần khôi phục, Vỹ Điệp vẫn ở Đức trông ngóng tin tức từ phía cảnh sát.
Thêm 15 ngày nữa, cũng có tin tức cô mong đợi, họ đã vớt được một cái xác đang trong trạng thái phân hủy và trương sình lên, không còn nhận dạng được gương mặt và hình thể, chỉ có lớp quần áo khi đó Yên Đới Nam mặc.
Để xác nhận người chết, họ đã bàn giao cho pháp y kiểm tra, đến ngày hôm sau cũng có kết quả, chứng minh cái xác đó là của Yên Đới Nam.
Vỹ Điệp hay tin lần nữa ngất đi, lúc tỉnh lại tinh thần cô suy sụp cực độ, nhưng vẫn phải gồng gánh để không làm ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.
Vụ án sau của Yên Đới Nam cũng nhanh chóng đi vào hồi kết, Uyên Hà lãnh án tù 30 năm, băng đảng của Yên Đới Nam cũng tan ra, tài sản của hắn bị tịch thu hết tất cả, nhưng chỉ có một số ít, còn lại phần lớn trước khi hắn bị kết tội đã được quyên góp cho trại mồ côi và các hộ gia đình nghèo.
Người ta không hiểu sao hắn đường đường là một ông trùm lại dùng gần hết tài sản vốn có vào việc từ thiện, vợ con hắn lại chẳng có lấy một đồng xu nào ? Phải chăng, hắn muốn chuộc lại lỗi lầm của mình ? Cũng chẳng còn mấy ai quan tâm nữa, vụ án đã kép lại, Phù Oánh cũng vượt qua cửa tử sau thời gian hôn mê.
Vỹ Điệp cũng trở về nước, mang theo tro cốt của Yên Đới Nam, tay trắng về lại dinh thự đã bị đốt cháy, chẳng còn lại thứ gì ngoài đống hoang tàn.
Từ lúc gả cho hắn đến lúc hắn chết cô đều trắng tay, nhờ được Quách Hạo Minh giúp đỡ, cô cũng có một chỗ ở yên ổn, bố mẹ và em trai cô cũng yên ổn, nhưng cô không gặp họ, trong lòng đầy những vết thương tạm thời không thể chữa lành, hiện giờ cô sống vì đứa bé trong bụng.
Sau khi về nước yên ổn được vài hôm, Quách Hạo Minh vẫn làm theo giao ước trong hợp đồng, muốn Vỹ Điệp gả cho anh, chấp nhận làm bố của đứa bé trong bụng cô. Thế nhưng, cô vì chịu quá nhiều đả kích không muốn đưa ra thêm quyết định sai lầm, thẳng thừng từ chối.
"Quách Tổng, có lẽ anh sẽ ghét người thất hứa như tôi, nhưng tôi thật sự không thể gả cho anh.
Đới Nam chết rồi, trái tim và linh hồn của tôi cũng đã chết!
Nếu anh muốn tôi trả nợ, tôi sẽ dùng phần đời này làm lụm trả lại số tiền đã quy định trong đó."
Biểu tình trên khuôn mặt của Quách Hạo Minh một mảnh u tối, anh cũng quá rõ mọi chuyện, một con người yếu đuối chịu nhiều mất mát và bi kịch làm sao có thể bước tiếp khi chưa chữa lành vết thương ?
Hiện tại anh cũng không muốn bức ép người, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, tự cho mình cơ hội cũng như cho Vỹ Điệp cơ hội.
"Vỹ Điệp, tôi sẽ chờ em thay đổi ý định, bao lâu cũng được.
Giờ em và đứa bé trong bụng cứ yên tâm nhé, tôi sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt!"
"Cảm ơn anh, Quách Tổng!
Cảm ơn anh đã cảm thông cho tôi..."
Vỹ Điệp miễn cưỡng cười, cô không từ chối ý tốt, dẫu sao hiện giờ cô chẳng có gì, lại còn đang muốn đứa bé trong bụng được sinh ra khỏe mạnh, cô đành nương nhờ Quách Hạo Minh một thời gian.
6 tháng sau, Vỹ Điệp vẫn được Quách Hạo Minh chăm lo chu toàn, bụng của cô cũng đã lớn, đi đứng cũng dần khó khăn hơn.
Bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, Vỹ Điệp ra ngoài xem xét, một người nước ngoài ăn bận lịch sự gở mũ chào hỏi.
"Xin hỏi ở đây có ai tên là Yến Vỹ Điệp không?"
"Là tôi!"
Cô nặng nề ôm bụng nhìn chòng chọc vào người đàn ông cao lớn kia, ông cầm theo một chiếc cặp cúi đầu lịch sự giới thiệu với cô.
"Chào cô, tôi là Robinson, là luật sư ở nước Anh đến để thông báo với cô một số chuyện!"
"Luật sư ở nước Anh?"
"Phải, tôi có thể vào trong không?"
Vỹ Điệp có chút ngờ vực, nhưng nhìn người lịch sự không giống người xấu, cô miễn cưỡng bấm bụng mời người vào sân nhà ngồi nói chuyện.
Người đàn ông lấy ra một sấp văn kiện, giải thích rõ tường tận cho Vỹ Điệp biết, bên trong là số tài sản được Yên Đới Nam để cô đứng tên ở Anh.
"Tài sản...của...Yên Đới Nam...?"
"Phải, chồng của cô đã nhờ tôi đến đây tìm cô giao lại, tôi đã phải mất một thời gian mới tìm ra cô."
Đầu óc Vỹ Điệp có chút bối rối kho nghe, người luật sư kia cũng kiên nhẫn kể rõ tất cả, người được phó thác đến để giao tài sản cho cô, muốn cô đến nước Anh để nhận lại những gì thuộc về mình.
Vụ án của Yên Đới Nam đã kết thúc khá lâu, hoạt động làm ăn phạm pháp của hắn ở nước Anh theo điều tra không hề tồn tại, và số tài sản này được cho là do hắn gầy dựng bằng tiền chân chính, tất cả đều được Vỹ Điệp đứng tên.
Chuyện cơ mật này chỉ có người luật sư này biết, ngoài ra tất cả đều được giấu kín như một bí mật, ông khuyên Vỹ Điệp đến nước Anh để tận mắt thấy những gì Yên Đới Nam để lại cho cô. Đến cuối cùng Yên Đới Nam đến chết cũng sắp xếp cho cô chu toàn.
Vài ngày sau, Vỹ Điệp thật sự theo luật sư mật đó đến nước Anh, cũng có Quách Hạo Minh đưa cô đi, vì anh lo sợ người sẽ bị lừa gạt.
Rất nhanh họ cũng đặt chân đến nước Anh, thứ Yên Đới Nam chuẩn bị cho Vỹ Điệp chính là một ngôi nhà nhỏ nằm ngoài vùng ngoại ô trên thành phố lớn, có sân vườn, có loài hoa hồng mà cô yêu thích.
Hắn còn chuẩn bị cho cô một tiệm bánh để trang trải cuộc sống, tất cả mọi thứ đều được hắn thực hiện theo mơ ước của cô.
Vỹ Điệp nhìn thấy liền có quyết định cho bản thân, cô ở lại nơi này, bỏ lại nơi đâu thương kia, thay tên đổi họ sống cuộc sống bình yên.
"Em tìm nó đúng không?"
Vỹ Điệp nhìn thấy chiếc nhẫn cưới gấp gáp cầm lấy nó giữ chặt chẽ trước ngực, cảm xúc bi thương trong lòng không đè nén được mà rơi lệ.
Đây có lẽ là di vật cuối cùng của người cô yêu, chiếc nhẫn cưới có khắc tên của hắn, cô đến gương mặt lúc rơi xuống vực thẳm ruột gan lại đau đớn như bị thối rữa.
Cô cầm nhẫn run run đôi tay rồi lại nhìn Quách Hạo Minh, mấp máy hỏi.
"Quách Tổng...Đới Nam...anh ấy..."
"Cảnh sát đang tìm xác của hắn, tạm thời vẫn chưa có tin tức.
Hắn nhảy xuống biển mênh mông, ở đó sóng lại vỗ rất mạnh, có khi sẽ mất rất lâu mới tìm ra, hoặc..."
Người đàn ông nói đến đây lại không muốn nói nữa, không muốn cô gái nhỏ nghe thêm, anh khẽ vuốt bên hao gầy của cô, thấp giọng khuyên nhủ.
"Vỹ Điệp, mọi chuyện đã ổn rồi, từ giờ em đã được an toàn không còn sợ hắn giam cầm nữa.
Điều bây giờ em cần làm là ổn định tinh thần, sức khỏe của em rất yếu, rất nguy hiểm cho cái thai trong bụng."
Bàn tay ôn nhu vương lên đặt cách tóc cô gái nửa tấc, anh muốn vuốt mái tóc mềm mại ấy, nhưng nhìn Vỹ Điệp mang tâm tư buồn phiền anh cũng thôi, khuyên cô một chút anh cũng rời đi trả cho cô không gian yên tĩnh để tịnh tâm.
Vỹ Điệp ngồi trên giường lạnh lẽo phát ra những âm thanh thống khổ, cô lặng lẽ đeo chiếc nhẫn của Yên Đới Nam vào ngón cái, giữ nói như kĩ vật.
"Con ơi, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt."
Cô xoa vào bụng nhỏ, nghẹn lòng nói ra, đứa bé trong bụng là tia sống cuối cùng cho cô, vì con của cả hai cô phải cố gắng bước tiếp.
Mấy ngày sau, sức khỏe cũng dần khôi phục, Vỹ Điệp vẫn ở Đức trông ngóng tin tức từ phía cảnh sát.
Thêm 15 ngày nữa, cũng có tin tức cô mong đợi, họ đã vớt được một cái xác đang trong trạng thái phân hủy và trương sình lên, không còn nhận dạng được gương mặt và hình thể, chỉ có lớp quần áo khi đó Yên Đới Nam mặc.
Để xác nhận người chết, họ đã bàn giao cho pháp y kiểm tra, đến ngày hôm sau cũng có kết quả, chứng minh cái xác đó là của Yên Đới Nam.
Vỹ Điệp hay tin lần nữa ngất đi, lúc tỉnh lại tinh thần cô suy sụp cực độ, nhưng vẫn phải gồng gánh để không làm ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.
Vụ án sau của Yên Đới Nam cũng nhanh chóng đi vào hồi kết, Uyên Hà lãnh án tù 30 năm, băng đảng của Yên Đới Nam cũng tan ra, tài sản của hắn bị tịch thu hết tất cả, nhưng chỉ có một số ít, còn lại phần lớn trước khi hắn bị kết tội đã được quyên góp cho trại mồ côi và các hộ gia đình nghèo.
Người ta không hiểu sao hắn đường đường là một ông trùm lại dùng gần hết tài sản vốn có vào việc từ thiện, vợ con hắn lại chẳng có lấy một đồng xu nào ? Phải chăng, hắn muốn chuộc lại lỗi lầm của mình ? Cũng chẳng còn mấy ai quan tâm nữa, vụ án đã kép lại, Phù Oánh cũng vượt qua cửa tử sau thời gian hôn mê.
Vỹ Điệp cũng trở về nước, mang theo tro cốt của Yên Đới Nam, tay trắng về lại dinh thự đã bị đốt cháy, chẳng còn lại thứ gì ngoài đống hoang tàn.
Từ lúc gả cho hắn đến lúc hắn chết cô đều trắng tay, nhờ được Quách Hạo Minh giúp đỡ, cô cũng có một chỗ ở yên ổn, bố mẹ và em trai cô cũng yên ổn, nhưng cô không gặp họ, trong lòng đầy những vết thương tạm thời không thể chữa lành, hiện giờ cô sống vì đứa bé trong bụng.
Sau khi về nước yên ổn được vài hôm, Quách Hạo Minh vẫn làm theo giao ước trong hợp đồng, muốn Vỹ Điệp gả cho anh, chấp nhận làm bố của đứa bé trong bụng cô. Thế nhưng, cô vì chịu quá nhiều đả kích không muốn đưa ra thêm quyết định sai lầm, thẳng thừng từ chối.
"Quách Tổng, có lẽ anh sẽ ghét người thất hứa như tôi, nhưng tôi thật sự không thể gả cho anh.
Đới Nam chết rồi, trái tim và linh hồn của tôi cũng đã chết!
Nếu anh muốn tôi trả nợ, tôi sẽ dùng phần đời này làm lụm trả lại số tiền đã quy định trong đó."
Biểu tình trên khuôn mặt của Quách Hạo Minh một mảnh u tối, anh cũng quá rõ mọi chuyện, một con người yếu đuối chịu nhiều mất mát và bi kịch làm sao có thể bước tiếp khi chưa chữa lành vết thương ?
Hiện tại anh cũng không muốn bức ép người, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, tự cho mình cơ hội cũng như cho Vỹ Điệp cơ hội.
"Vỹ Điệp, tôi sẽ chờ em thay đổi ý định, bao lâu cũng được.
Giờ em và đứa bé trong bụng cứ yên tâm nhé, tôi sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt!"
"Cảm ơn anh, Quách Tổng!
Cảm ơn anh đã cảm thông cho tôi..."
Vỹ Điệp miễn cưỡng cười, cô không từ chối ý tốt, dẫu sao hiện giờ cô chẳng có gì, lại còn đang muốn đứa bé trong bụng được sinh ra khỏe mạnh, cô đành nương nhờ Quách Hạo Minh một thời gian.
6 tháng sau, Vỹ Điệp vẫn được Quách Hạo Minh chăm lo chu toàn, bụng của cô cũng đã lớn, đi đứng cũng dần khó khăn hơn.
Bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, Vỹ Điệp ra ngoài xem xét, một người nước ngoài ăn bận lịch sự gở mũ chào hỏi.
"Xin hỏi ở đây có ai tên là Yến Vỹ Điệp không?"
"Là tôi!"
Cô nặng nề ôm bụng nhìn chòng chọc vào người đàn ông cao lớn kia, ông cầm theo một chiếc cặp cúi đầu lịch sự giới thiệu với cô.
"Chào cô, tôi là Robinson, là luật sư ở nước Anh đến để thông báo với cô một số chuyện!"
"Luật sư ở nước Anh?"
"Phải, tôi có thể vào trong không?"
Vỹ Điệp có chút ngờ vực, nhưng nhìn người lịch sự không giống người xấu, cô miễn cưỡng bấm bụng mời người vào sân nhà ngồi nói chuyện.
Người đàn ông lấy ra một sấp văn kiện, giải thích rõ tường tận cho Vỹ Điệp biết, bên trong là số tài sản được Yên Đới Nam để cô đứng tên ở Anh.
"Tài sản...của...Yên Đới Nam...?"
"Phải, chồng của cô đã nhờ tôi đến đây tìm cô giao lại, tôi đã phải mất một thời gian mới tìm ra cô."
Đầu óc Vỹ Điệp có chút bối rối kho nghe, người luật sư kia cũng kiên nhẫn kể rõ tất cả, người được phó thác đến để giao tài sản cho cô, muốn cô đến nước Anh để nhận lại những gì thuộc về mình.
Vụ án của Yên Đới Nam đã kết thúc khá lâu, hoạt động làm ăn phạm pháp của hắn ở nước Anh theo điều tra không hề tồn tại, và số tài sản này được cho là do hắn gầy dựng bằng tiền chân chính, tất cả đều được Vỹ Điệp đứng tên.
Chuyện cơ mật này chỉ có người luật sư này biết, ngoài ra tất cả đều được giấu kín như một bí mật, ông khuyên Vỹ Điệp đến nước Anh để tận mắt thấy những gì Yên Đới Nam để lại cho cô. Đến cuối cùng Yên Đới Nam đến chết cũng sắp xếp cho cô chu toàn.
Vài ngày sau, Vỹ Điệp thật sự theo luật sư mật đó đến nước Anh, cũng có Quách Hạo Minh đưa cô đi, vì anh lo sợ người sẽ bị lừa gạt.
Rất nhanh họ cũng đặt chân đến nước Anh, thứ Yên Đới Nam chuẩn bị cho Vỹ Điệp chính là một ngôi nhà nhỏ nằm ngoài vùng ngoại ô trên thành phố lớn, có sân vườn, có loài hoa hồng mà cô yêu thích.
Hắn còn chuẩn bị cho cô một tiệm bánh để trang trải cuộc sống, tất cả mọi thứ đều được hắn thực hiện theo mơ ước của cô.
Vỹ Điệp nhìn thấy liền có quyết định cho bản thân, cô ở lại nơi này, bỏ lại nơi đâu thương kia, thay tên đổi họ sống cuộc sống bình yên.
Danh sách chương