Thứ cô chú ý không phải là những con người giám sát, mà là nơi cất giấu bí mật của hắn.
Những ngày Yên Đới Nam vắng mặt, là cơ hội lớn, Vỹ Điệp ra sức tận dụng thời gian để tìm kiếm, kết quả 3 ngày qua đi vẫn không khác gì lúc trước. Việc cô giả mất trí nhớ cũng đã được một thời gian, hiện tại thì suôn sẻ nhưng sau này vẫn không thể chắc chắn.
Lần trước, Yên Đới Nam chỉ nói vài lời ẩn ý mà cô suýt nữa lộ tẩy, chỉ sợ còn kéo dài quá lâu hắn sẽ biết cô giả vờ. Đầu óc bắt đầu có phần rối rắm, như cảm thấy tiến không được mà lùi cũng không xong. Cô ở đây thân cô thế cô, đương đầu với một kẻ nguy hiểm như đương đầu với cái chết, đã thế cô chỉ tự tin nắm phần thắng 50%, nửa còn lại cô có thể thua bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ cứ như thế mà trầm luân, Vỹ Điệp ngồi sầu não ở vườn hoa hồng, buổi tối khác vắng vẻ, yên tĩnh lại khiến người khác sinh ra ảo não nhiều hơn.
Tiếng động cơ giòn giã đột ngột truyền đến, những con xe sang từ ngoài cổng lớn chạy vào trong, Vỹ Điệp tò mò nghiêng mình nhìn ra, quan sát biển số cô biết đó không phải là xe của Yên Đới Nam.
Là khách của hắn ? Hay là bạn xã giao ? Thắc mắc rất nhanh được giải đáp, những người bước ra từ xe khiến Vỹ Điệp kinh ngạc, là đám người hợp tác trước kia của Yên Đới Nam, nhưng sao người đến chỉ toàn là nam ? Các cô gái có ấn tượng tốt với cô nay chẳng thấy đâu ?
- Họ đến đây làm gì nhỉ ?
Vỹ Điệp không rõ, nhưng nhìn những người đó cô đoán Yên Đới Nam chắc cũng sắp về, vậy là cô cũng sắp phải nhìn thấy bản mặt ghét cay ghét đắng kia.
Hơi thở lập tức nặng nề, mắt mèo nhúm nhẹ vài milimet, từ ánh đèn soi rõ hình ảnh của Tịch Nhan lâu nay không ra khỏi phòng hiện giờ lại đột nhiên đích thân tiếp khách. Vỹ Điệp còn nhìn thấy được sắc mặt niềm nở tột cùng của Tịch Nhan, một mị thái chào hỏi người khác một cách công nghiệp.
Khóe miệng khinh bỉ bất giác nhếch lên, chẳng biết người phụ nữ ấy sẽ giở trò gì nhưng nhìn cử chỉ nhiệt tình với mấy người đàn ông, như Tịch Nhan đang lấy lòng đối tác giúp Yên Đới Nam, làm đầu óc Vỹ Điệp khó tránh khỏi những suy nghĩ xấu.
- Có dùng thân trao đổi không ? Không, đây là nhà của Yên Đới Nam, không làm lộ liễu như vậy đâu...
- Cũng không đúng...là đầu óc mình đen tối...
Vỹ Điệp từ cười khinh bỉ chuyển sang cười lạnh lẽo, tia thanh lãnh ẩn hiện trong đôi ngươi đen láy, cô chẳng buồn quan tâm nữa, ảm đạm ngồi thưởng thức hương hoa.
Đêm nay không trăng cũng không sao, bóng tối phủ lấp đủ che giấu nét buồn trên khuôn mặt, nơi này lại dành riêng cho một mình cô, không có những ánh mắt giám sát tâm tình vừa mới nặng nề lại được thả lỏng vài phần.
"Yên phu nhân!"
Thanh âm ôn nhu, Vỹ Điệp đang nhắm mắt tức thì phản ứng giật mình quay người ra sau.
- Quách Hạo Minh ?
Vừa mới nãy cô nhìn thấy anh ở kia cùng với những người còn lại cười cười hòa nhã với Tịch Nhan, chưa giờ trong vài phút mà anh đã ra tới tận đây.
"Quách Tổng?"
Vỹ Điệp vẫn ngồi, ngó nghiêng ra sau chẳng thấy ai đi theo, nơi này người hầu không được phép tự ý đi vào, chỉ có mình cô và Quách Hạo Minh đối mặt nhau.
Đầu óc đang trống rỗng đột ngột xáo trộn, trông người tự nhiên tìm đến, cô lại có chút sợ, sợ vì cô nhớ rất rõ chuyện Quách Hạo Minh từ nghi ngờ cô giả mất trí mà tra hỏi, miễn cưỡng cười trừ, mở lời trước.
"Quách Tổng...anh ra đây dạo sao?"
"Không!"
Lời nói hàm ý, biểu tình trên gương mặt Vỹ Điệp có phần sượng sùng, trong một cái chớp mắt thì đâu lại vào đấy, cô giữ vẻ ngoài của một phu nhân hiểu lễ nghĩa, chậm rãi đứng dậy từ tốn, hỏi.
"Vậy...Quách Tổng ra đây...chẳng hay có chuyện gì?"
"Tôi ra đây tìm cô! Yên phu nhân..."
Người thẳng thắn vào vấn đề, Quách Hạo Minh từ trước giờ đứng trước mặt người khác luôn lãnh đạm, nét mặt sắc lạnh không khác gì so với Yên Đới Nam. Bởi bản thân là Tổng Tài cao cao tại thượng nên đối với ai anh cũng đều chưng diện khuôn hình lạnh lẽo này.
Cô gái trước mắt cũng không ngoại lệ, mặc dù Quách Hạo Minh thích Yến Vỹ Điệp, nhưng ở địa bàn của tình địch, cô lại là vợ người ta, anh càng phải làm mặt nghiêm túc, tránh tai mắt lời ra tiếng vào.
Còn Vỹ Điệp, nghe được câu nói liền rúng động, sau lưng lạnh toát nhiễm đầy mồ hôi hột, không biết đến tại sao lòng lại sợ như vậy, ý thức hỗn loạn, cô vội né tránh ánh nhìn gay gắt của Quách Hạo Minh, híp mắt mèo tít lại bất đắc dĩ cười gượng giống như người diễn hề.
"Quách Tổng...anh...tìm tôi...để làm gì?"
"À! Là chuyện lần trước hả? Tôi quên cảm ơn anh đã giúp đỡ!
Cảm ơn anh rất nhiều!"
Cô hấp tấp gục đầu lia lịa, trong tay còn đang cầm chặt đóa hoa hồng đỏ, vì linh cảm có chuyện chẳng lành, nội tâm nhiễu loạn không yên ra đến hành động.
Cử chỉ kẹp chặt đóa hoa trong tay bị Quách Hạo Minh để ý, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao cạo đảo một vòng đánh giá xung quanh. Nơi không người này thoáng đãng yên tĩnh, hầu như không có lấy kẻ nào dám bén mảng ra đây. Anh thông minh suy luận, đây chắc chắn là địa phận dành riêng cho cô gái, có nói gì thì cũng chẳng sợ bị kẻ khác nghe được.
Cộng thêm, để an toàn chỉ cần điều chỉnh âm thanh vừa phải là được, Quách Hạo Minh nghĩ là làm, nhún vai thoải mái vào thẳng vấn đề.
"Yên phu nhân, tôi không tìm cô để đòi những lời cảm ơn!
Yên phu nhân, cô không mất trí nhớ?"
Thanh âm vừa cứng vừa lạnh như băng, từng tấc da thịt trên người Vỹ Điệp phản ứng mạnh mẽ, sau lớp vải chúng đã nổi hết da gà, lông mao muốn dựng ngược.
"Hử?...Quách Tổng...anh đang nói gì vậy?
Tôi thật sự nghe không hiểu?"
Ánh mắt hàm chứa tia sợ hãi, căn bản Vỹ Điệp không phải là diễn viên, có giả vờ giỏi đến mấy thì cũng có sơ hở. Huống chi, từ lúc gặp Quách Hạo Minh không hiểu sao cô lại rất khó kiểm soát những cảm giác bộp chộp không nên có, tựa hồ người đàn ông này là khắc tinh của cô.
Âm thanh nói ra là sét đánh, khiến cô không ngừng phải điều chỉnh tâm lý và cảm xúc bình tĩnh nhất có thể.
Trong lòng cô đoán không sai một ly nào, đối phương thật sự muốn dò la cô, chỉ sợ còn tiếp chuyện lâu sẽ thật sự bị anh thao túng tâm lí. Vỹ Điệp vội vàng nặn ra nụ cười hòa nhã, không đợi Quách Hạo Minh mở miệng cô chủ động trốn tránh.
"Quách Tổng, có lẽ anh nhầm lẫn gì đúng không?
Yến Vỹ Điệp tôi thật sự không hiểu ý của anh!
Nếu anh ra đây để nói những câu linh tinh này...thì tôi xin phép vào trong!"
Những ngày Yên Đới Nam vắng mặt, là cơ hội lớn, Vỹ Điệp ra sức tận dụng thời gian để tìm kiếm, kết quả 3 ngày qua đi vẫn không khác gì lúc trước. Việc cô giả mất trí nhớ cũng đã được một thời gian, hiện tại thì suôn sẻ nhưng sau này vẫn không thể chắc chắn.
Lần trước, Yên Đới Nam chỉ nói vài lời ẩn ý mà cô suýt nữa lộ tẩy, chỉ sợ còn kéo dài quá lâu hắn sẽ biết cô giả vờ. Đầu óc bắt đầu có phần rối rắm, như cảm thấy tiến không được mà lùi cũng không xong. Cô ở đây thân cô thế cô, đương đầu với một kẻ nguy hiểm như đương đầu với cái chết, đã thế cô chỉ tự tin nắm phần thắng 50%, nửa còn lại cô có thể thua bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ cứ như thế mà trầm luân, Vỹ Điệp ngồi sầu não ở vườn hoa hồng, buổi tối khác vắng vẻ, yên tĩnh lại khiến người khác sinh ra ảo não nhiều hơn.
Tiếng động cơ giòn giã đột ngột truyền đến, những con xe sang từ ngoài cổng lớn chạy vào trong, Vỹ Điệp tò mò nghiêng mình nhìn ra, quan sát biển số cô biết đó không phải là xe của Yên Đới Nam.
Là khách của hắn ? Hay là bạn xã giao ? Thắc mắc rất nhanh được giải đáp, những người bước ra từ xe khiến Vỹ Điệp kinh ngạc, là đám người hợp tác trước kia của Yên Đới Nam, nhưng sao người đến chỉ toàn là nam ? Các cô gái có ấn tượng tốt với cô nay chẳng thấy đâu ?
- Họ đến đây làm gì nhỉ ?
Vỹ Điệp không rõ, nhưng nhìn những người đó cô đoán Yên Đới Nam chắc cũng sắp về, vậy là cô cũng sắp phải nhìn thấy bản mặt ghét cay ghét đắng kia.
Hơi thở lập tức nặng nề, mắt mèo nhúm nhẹ vài milimet, từ ánh đèn soi rõ hình ảnh của Tịch Nhan lâu nay không ra khỏi phòng hiện giờ lại đột nhiên đích thân tiếp khách. Vỹ Điệp còn nhìn thấy được sắc mặt niềm nở tột cùng của Tịch Nhan, một mị thái chào hỏi người khác một cách công nghiệp.
Khóe miệng khinh bỉ bất giác nhếch lên, chẳng biết người phụ nữ ấy sẽ giở trò gì nhưng nhìn cử chỉ nhiệt tình với mấy người đàn ông, như Tịch Nhan đang lấy lòng đối tác giúp Yên Đới Nam, làm đầu óc Vỹ Điệp khó tránh khỏi những suy nghĩ xấu.
- Có dùng thân trao đổi không ? Không, đây là nhà của Yên Đới Nam, không làm lộ liễu như vậy đâu...
- Cũng không đúng...là đầu óc mình đen tối...
Vỹ Điệp từ cười khinh bỉ chuyển sang cười lạnh lẽo, tia thanh lãnh ẩn hiện trong đôi ngươi đen láy, cô chẳng buồn quan tâm nữa, ảm đạm ngồi thưởng thức hương hoa.
Đêm nay không trăng cũng không sao, bóng tối phủ lấp đủ che giấu nét buồn trên khuôn mặt, nơi này lại dành riêng cho một mình cô, không có những ánh mắt giám sát tâm tình vừa mới nặng nề lại được thả lỏng vài phần.
"Yên phu nhân!"
Thanh âm ôn nhu, Vỹ Điệp đang nhắm mắt tức thì phản ứng giật mình quay người ra sau.
- Quách Hạo Minh ?
Vừa mới nãy cô nhìn thấy anh ở kia cùng với những người còn lại cười cười hòa nhã với Tịch Nhan, chưa giờ trong vài phút mà anh đã ra tới tận đây.
"Quách Tổng?"
Vỹ Điệp vẫn ngồi, ngó nghiêng ra sau chẳng thấy ai đi theo, nơi này người hầu không được phép tự ý đi vào, chỉ có mình cô và Quách Hạo Minh đối mặt nhau.
Đầu óc đang trống rỗng đột ngột xáo trộn, trông người tự nhiên tìm đến, cô lại có chút sợ, sợ vì cô nhớ rất rõ chuyện Quách Hạo Minh từ nghi ngờ cô giả mất trí mà tra hỏi, miễn cưỡng cười trừ, mở lời trước.
"Quách Tổng...anh ra đây dạo sao?"
"Không!"
Lời nói hàm ý, biểu tình trên gương mặt Vỹ Điệp có phần sượng sùng, trong một cái chớp mắt thì đâu lại vào đấy, cô giữ vẻ ngoài của một phu nhân hiểu lễ nghĩa, chậm rãi đứng dậy từ tốn, hỏi.
"Vậy...Quách Tổng ra đây...chẳng hay có chuyện gì?"
"Tôi ra đây tìm cô! Yên phu nhân..."
Người thẳng thắn vào vấn đề, Quách Hạo Minh từ trước giờ đứng trước mặt người khác luôn lãnh đạm, nét mặt sắc lạnh không khác gì so với Yên Đới Nam. Bởi bản thân là Tổng Tài cao cao tại thượng nên đối với ai anh cũng đều chưng diện khuôn hình lạnh lẽo này.
Cô gái trước mắt cũng không ngoại lệ, mặc dù Quách Hạo Minh thích Yến Vỹ Điệp, nhưng ở địa bàn của tình địch, cô lại là vợ người ta, anh càng phải làm mặt nghiêm túc, tránh tai mắt lời ra tiếng vào.
Còn Vỹ Điệp, nghe được câu nói liền rúng động, sau lưng lạnh toát nhiễm đầy mồ hôi hột, không biết đến tại sao lòng lại sợ như vậy, ý thức hỗn loạn, cô vội né tránh ánh nhìn gay gắt của Quách Hạo Minh, híp mắt mèo tít lại bất đắc dĩ cười gượng giống như người diễn hề.
"Quách Tổng...anh...tìm tôi...để làm gì?"
"À! Là chuyện lần trước hả? Tôi quên cảm ơn anh đã giúp đỡ!
Cảm ơn anh rất nhiều!"
Cô hấp tấp gục đầu lia lịa, trong tay còn đang cầm chặt đóa hoa hồng đỏ, vì linh cảm có chuyện chẳng lành, nội tâm nhiễu loạn không yên ra đến hành động.
Cử chỉ kẹp chặt đóa hoa trong tay bị Quách Hạo Minh để ý, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao cạo đảo một vòng đánh giá xung quanh. Nơi không người này thoáng đãng yên tĩnh, hầu như không có lấy kẻ nào dám bén mảng ra đây. Anh thông minh suy luận, đây chắc chắn là địa phận dành riêng cho cô gái, có nói gì thì cũng chẳng sợ bị kẻ khác nghe được.
Cộng thêm, để an toàn chỉ cần điều chỉnh âm thanh vừa phải là được, Quách Hạo Minh nghĩ là làm, nhún vai thoải mái vào thẳng vấn đề.
"Yên phu nhân, tôi không tìm cô để đòi những lời cảm ơn!
Yên phu nhân, cô không mất trí nhớ?"
Thanh âm vừa cứng vừa lạnh như băng, từng tấc da thịt trên người Vỹ Điệp phản ứng mạnh mẽ, sau lớp vải chúng đã nổi hết da gà, lông mao muốn dựng ngược.
"Hử?...Quách Tổng...anh đang nói gì vậy?
Tôi thật sự nghe không hiểu?"
Ánh mắt hàm chứa tia sợ hãi, căn bản Vỹ Điệp không phải là diễn viên, có giả vờ giỏi đến mấy thì cũng có sơ hở. Huống chi, từ lúc gặp Quách Hạo Minh không hiểu sao cô lại rất khó kiểm soát những cảm giác bộp chộp không nên có, tựa hồ người đàn ông này là khắc tinh của cô.
Âm thanh nói ra là sét đánh, khiến cô không ngừng phải điều chỉnh tâm lý và cảm xúc bình tĩnh nhất có thể.
Trong lòng cô đoán không sai một ly nào, đối phương thật sự muốn dò la cô, chỉ sợ còn tiếp chuyện lâu sẽ thật sự bị anh thao túng tâm lí. Vỹ Điệp vội vàng nặn ra nụ cười hòa nhã, không đợi Quách Hạo Minh mở miệng cô chủ động trốn tránh.
"Quách Tổng, có lẽ anh nhầm lẫn gì đúng không?
Yến Vỹ Điệp tôi thật sự không hiểu ý của anh!
Nếu anh ra đây để nói những câu linh tinh này...thì tôi xin phép vào trong!"
Danh sách chương