Bên trong Bảo Khố, ngọc ngà châu báu phát quang lấp lánh đủ chổ, từng kệ ngọc san sát nhau tạo thành những ô vuông, phát ra những ánh hào quang chói mắt.

Làm cho Tần Túc hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn bình thường,dường như trong cái khoảnh khắc ấy hắn đã sừng sò như bị trói chân tại chổ.

Sống gần 20 năm qua, Tần Túc chưa một lần nào mà thấy nhiều hàng quý giá như vậy. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn bị những tài nguyên bảo bối trên kia bao phủ, đầu óc hắn lù bù lù bù,lắp ba lắp bắp thì thầm:

“Nên chọn cái gì đây?.”

Tần Túc đăm chiêu rồi sau đó bắt đầu cẩn thận tìm kiếm bảo vật hợp ý mình trong bảo khố Lữ gia.

Về Bảo Khí trong bảo khố thì có có vô số tuy nhiên đều là Nhân cấp hạ phẩm với vài ba cái là nhân cấp trung phẩm. Hiển nhiên nhiêu đó vẫn không thể lọt vào mắt xanh của hắn được.

“Thạch Lý Vân Ngư Thiết?”

Bỗng nhiên một âm thanh vang lên.

“Cái này sao?”

Tần Túc chẳng biết lão thụ kêu cái gì là “Thạch Lý Vân Ngư Thiết” bèn đoán đến chỉ chỉ vào mấy thứ trên kệ ngọc.

“Ngu ngốc, kệ bên trái cách ba bước.”

Lão Thụ cộc cằn quát.

“Thạch Lý Vân Ngư Thiết” là cái này sao?”

Tần Túc còn ngơ ngác nhìn tảng đá to lớn gần bằng cái thùng, vẻ ngoài cực kỳ thô chưa kể lại chỉ có một màu đất chẳng có gì đặc biệt.

“Lấy xuống thử xem!”

Tần Túc vắt tay áo lên, thế trung bình tấn, song thủ nắm lấy hai đầu của tinh thạch, nhất thời một cảm giác mát mẻ tuôn trào ra ngoài, xoa dịu hai lòng bàn tay hắn.

“Ồ, vậy mà nặng ghê.”

Tần Túc kinh ngạc phát hiện ra khối tinh thạch này nặng hơn bình thường rất nhiều, như vậy là hắn phải dụng toàn bộ sức lực mới có thể đem khối tinh thạch nhất lên:

“Thật bất ngờ, nhìn cũng không lớn lắm mà lại nặng gần mấy nghìn cân chứ chẳng ít”

“Hư, mấy nghìn cân thì có là gì…Thạch Lý Vân Ngư Thiết là tinh thạch tốt nhất để luyện ra Bảo Khí Hoàng Cấp Trung phẩm đấy, nhìn kích cỡ này chắc cũng luyện ra tầm 7 – 8 thanh binh khí a….xem có vẻ như là mấy tên tiểu tử Lữ gia này không nhận ra được nó rồi. xem như là lời cho ngươi!”

Lão Thụ phì cười trước cái gọi chưa gì mà đã bất ngờ kia của Tần Túc.

“Trời ạ! Bả..bảy tám thanh Hoàng Cấp Trung phẩm…món đầu phải chọn mi”

Tần Túc khằn khặc cười, ai ngờ lại chọn trúng món lời như Thạch Lý Vân Ngư Thiết.

“tìm xem có “không Tâm Thảo” để luyện chế Thiên Vân Đan hay không?”

“Không Tâm Thảo?”

Tần Túc nghi kị điều lão Thụ nói bèn nhíu mày.

“Chớ có nghĩ lão phu lừa gạt ngươi, Muốn luyện thành Thiên Vân Đan thì ngoài cần có Thiên Vân Quả ra thì cần thiết không thể thiếu chính là “Không Tâm Thảo” hiểu chưa?”

Một khăc sau, bới hết cả bảo khố này lên mà hắn vẫn chẳng hề thấy một cộng “Không Tâm Thảo” nào cả.

“Xem ra không có rồi, trước mắt cứ đi Tàngg Kinh Các của Lữ gia xem nên chọn hai món cuối cùng đi cái đã!”

Thở dài ngao ngán, hắn đành gác bỏ chuyện tìm “Không Tâm Thảo” sang một bên, mặt âm u đi ra khỏi bảo khố.

“Tần tiên sinh, ngươi thật xác định muốn lấy khối thạch này”

Trong Mắt Lữ Chính Thuần ánh lên sự bất ngờ, cái khối thạch này lai lịch bất minh cực điểm, tính toán thì nó phủ bụi trong bảo khối Lữ gia cũng gần chục năm rồi, ngoại trừ xác minh được khôi đá đó cực kỳ nặng ra thì ngay cả lão tổ cũng chẳng biết nó là vật gì.

Trong Bảo Khố của Lữ gia có không ít bảo vật có giá trị cường đại hơn cái khối thạch này cơ chứ.

“Ta xác định!”

Tần Túc gật gật đầu, hắn nói chuyện thập phần kiên quyết khẳng định.

Lữ gia làm sao biết được khối thạch trong tay Tân Túc có giá trị cỡ nào được, rèn ra được 7 – 8 thanh Hoàng cấp trung phẩm đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện