“Tiểu tử, các ngươi cứ như vậy thì không có cách nào đối phó được con rắn độc này.”
Lão Thụ ở bên trong thức hãi kêu lên.
Trong mắt Giang Nam lóe lên ánh sáng, nghiêm túc nói:
“Lão Thụ, lão yên tâm, trận này sinh tử ra sao ta cũng phải thử một lần, xem thử “Thực Dương Công” kết hợp với Liệt Hỏa Quyền có thể đánh ăn được nó hay không? ”
“Thực Dương Công – Đệ tam Trọng cảnh giới”
Gã khẽ hô lên một tiếng, Thực Dương Công điên cuồng dịch chuyển, từ trên người gã toát ra một luồng chân nguyên lực lượng cự lớn, Toàn bộ lỗ chân lông người gã cũng điên cuồng tràn ra.
Với cảnh giới Định Khí Cửu Tầng hiện tại, cộng với việc được lão Thụ chỉ bảo nhược điểm của Tử Xích Cự Hạc Tần Túc tin tưởng rằng gã sẽ có thể đập được con yêu thú này nhừ tử.
“Liệt Hỏa Quyền!”
Thân hình của Tần Túc đột nhiên thay đổi, chân nguyên được liên tục vận hành một cách kịch liệt, tay hắn bỗng chốc đỏ ửng hẳn lên, hỏa chân nguyên ào ạt lan tỏa, lợi dụng thêm kiếm bộ gã toàn toàn loại bỏ đi thân ảnh trước tâm mắt của Tử Xích Cự Hạc.
“Ta đây lại muốn xem thử thân thể của con chim thúi nhà ngươi mạnh hay là nắm đấm của ta đây mạnh hơn.”
Cảm giác được Tần Túc bỗng dưng thực lực bùng nổ bất ngờ, điều đó làm nó cực kỳ e ngại trong việc phải giao chiến, ngay sau đó nó hậm hực trừng mắt nhìn Tần Túc một cái rồi liền lập tức bỏ chạy, vô cùng giảo hoạt.
“Hừ!Chạy đi đâu!”
Tần Túc sao có thể để đối phương thoát khỏi lòng bàn tay mình được, thân hình gã bỗng dưng biến mất, bước chân bắt đầu di chuyển hóa theo kiếm bộ lập tức vọt tới trước mắt Tử Xích Cự Hạc, Liệt Hỏa Quyền cũng theo đó mà xuất ra.
Một quyền kia gã dồn hầu như dồn đến đại thành, thanh thế trông cực lớn, tuy nhiên mắt thấy sắp đánh trúng yết hầu của Tử Xích Cự Hạc, nó đột nhiên xoay vòng lại một cái.
PHỐC! PHỐC! PHỐC! Vô số Lông vũ như ám khí tuyệt kích bắn ra.
Gã và Tử Xích Cự Hạc cách nhau rất gần, Tử Xích Cự Hạc đột nhiên ám kích như vậy, căn bản không cho Tần Túc có phản ứng thì vô vàn lông vũ đã ập đến trước mặt gã.
“Tần tiên sinh, đứng yên!”
Lữ Chính Thuần một bên bỗng thét lên một tiếng, rồi dồn lực nhảy lên chắn phía trước Tần Túc, Một chiếc khiên nhỏ nơi tay lúc này đã hóa công năm chiếc quang khiên bao phủ lấy quanh thân Lữ Chính Thuần và Tần Túc
Lông Vũ của Tử Xích Cự Hạc đụng vào khiên chắn nhao nhao “kẹt kẹt” bay tán loạn.
“Chết cho ta!”
Chớp thời cơ Tần Túc tung người thêm một làn nữa, Liệt Hỏa Quyền – đại thành cũng xuất ra theo luôn, đạp thẳng vào yết hầu của con Cự Hạc.
“Quát Quát…Quát”
Tuy nhiên nhiêu đó là chưa đủ để có thể kết liễu nó, Thái cổ chân huyết vẫn chưa hết thời gian sử dụng, cánh nó vẫn giữ nguyên.
“Lữ Gia chủ”
Ngay khi thân thể Tần Túc rơi xuống, gã liền hét lên.
Hiểu ý Tần Túc, Lữ Chính Thuần lợi dụng cơ hội nó đang chăm chú nhìn Tần Túc mà vòng ra đằng sau:
“lần này chết đi cho ta: Kim Cang Quyền – sát!”
Lữ Chính Thuần bất định dồn toàn bộ lực lên một quyền tay phải, đạp thẳng vào những vết thương ở hai cánh của Tử Xích Cự Hạc, quyền ập đánh đến thì Cự Hạc, cứ như là diều đứt dây, rớt ầm xuống đất.
“Khoan đã!”
Tần Túc giơ tay ngăn cản mấy người Đại Trưởng lão ra ta giết Tử XÍch Cự Hạc
“Cự Hạc ta biết là ngươi hiểu ta nói gì mà phải không, chúng ta chỉ cần gốc Tử Hồ Hoa mà ngươi đang trấn giữ mà thôi, nếu được mạng của ngươi chúng ta không quan tâm nữa, ngươi có thể đi”
Như nghe thấy được lời của Tần Túc, Cự Hạc liếc mắt đảo qua xung quanh rồi kinh rồi chỉ chỉ tay vào một nhành hoa ở bên ngoài dưới gốc đại thụ.
Lữ Chính Thuần nhìn Tần Túc mỉm cười rồi đi tới hái đi nhánh hoa đặt vào trong một hộp ngọc.
Cả năm người Tần Túc sau khi đã lấy được Tử Hồ Hoa liền thở phảo, từng người ngoại trừ Tần Túc hầu hết bốn người đều tự lấy vài viên đan dược nuốt vào trong bụng, khoanh chân tĩnh dưỡng, phục hồi.
Bỗng cùng lúc đó…
Lão Thụ ở bên trong thức hãi kêu lên.
Trong mắt Giang Nam lóe lên ánh sáng, nghiêm túc nói:
“Lão Thụ, lão yên tâm, trận này sinh tử ra sao ta cũng phải thử một lần, xem thử “Thực Dương Công” kết hợp với Liệt Hỏa Quyền có thể đánh ăn được nó hay không? ”
“Thực Dương Công – Đệ tam Trọng cảnh giới”
Gã khẽ hô lên một tiếng, Thực Dương Công điên cuồng dịch chuyển, từ trên người gã toát ra một luồng chân nguyên lực lượng cự lớn, Toàn bộ lỗ chân lông người gã cũng điên cuồng tràn ra.
Với cảnh giới Định Khí Cửu Tầng hiện tại, cộng với việc được lão Thụ chỉ bảo nhược điểm của Tử Xích Cự Hạc Tần Túc tin tưởng rằng gã sẽ có thể đập được con yêu thú này nhừ tử.
“Liệt Hỏa Quyền!”
Thân hình của Tần Túc đột nhiên thay đổi, chân nguyên được liên tục vận hành một cách kịch liệt, tay hắn bỗng chốc đỏ ửng hẳn lên, hỏa chân nguyên ào ạt lan tỏa, lợi dụng thêm kiếm bộ gã toàn toàn loại bỏ đi thân ảnh trước tâm mắt của Tử Xích Cự Hạc.
“Ta đây lại muốn xem thử thân thể của con chim thúi nhà ngươi mạnh hay là nắm đấm của ta đây mạnh hơn.”
Cảm giác được Tần Túc bỗng dưng thực lực bùng nổ bất ngờ, điều đó làm nó cực kỳ e ngại trong việc phải giao chiến, ngay sau đó nó hậm hực trừng mắt nhìn Tần Túc một cái rồi liền lập tức bỏ chạy, vô cùng giảo hoạt.
“Hừ!Chạy đi đâu!”
Tần Túc sao có thể để đối phương thoát khỏi lòng bàn tay mình được, thân hình gã bỗng dưng biến mất, bước chân bắt đầu di chuyển hóa theo kiếm bộ lập tức vọt tới trước mắt Tử Xích Cự Hạc, Liệt Hỏa Quyền cũng theo đó mà xuất ra.
Một quyền kia gã dồn hầu như dồn đến đại thành, thanh thế trông cực lớn, tuy nhiên mắt thấy sắp đánh trúng yết hầu của Tử Xích Cự Hạc, nó đột nhiên xoay vòng lại một cái.
PHỐC! PHỐC! PHỐC! Vô số Lông vũ như ám khí tuyệt kích bắn ra.
Gã và Tử Xích Cự Hạc cách nhau rất gần, Tử Xích Cự Hạc đột nhiên ám kích như vậy, căn bản không cho Tần Túc có phản ứng thì vô vàn lông vũ đã ập đến trước mặt gã.
“Tần tiên sinh, đứng yên!”
Lữ Chính Thuần một bên bỗng thét lên một tiếng, rồi dồn lực nhảy lên chắn phía trước Tần Túc, Một chiếc khiên nhỏ nơi tay lúc này đã hóa công năm chiếc quang khiên bao phủ lấy quanh thân Lữ Chính Thuần và Tần Túc
Lông Vũ của Tử Xích Cự Hạc đụng vào khiên chắn nhao nhao “kẹt kẹt” bay tán loạn.
“Chết cho ta!”
Chớp thời cơ Tần Túc tung người thêm một làn nữa, Liệt Hỏa Quyền – đại thành cũng xuất ra theo luôn, đạp thẳng vào yết hầu của con Cự Hạc.
“Quát Quát…Quát”
Tuy nhiên nhiêu đó là chưa đủ để có thể kết liễu nó, Thái cổ chân huyết vẫn chưa hết thời gian sử dụng, cánh nó vẫn giữ nguyên.
“Lữ Gia chủ”
Ngay khi thân thể Tần Túc rơi xuống, gã liền hét lên.
Hiểu ý Tần Túc, Lữ Chính Thuần lợi dụng cơ hội nó đang chăm chú nhìn Tần Túc mà vòng ra đằng sau:
“lần này chết đi cho ta: Kim Cang Quyền – sát!”
Lữ Chính Thuần bất định dồn toàn bộ lực lên một quyền tay phải, đạp thẳng vào những vết thương ở hai cánh của Tử Xích Cự Hạc, quyền ập đánh đến thì Cự Hạc, cứ như là diều đứt dây, rớt ầm xuống đất.
“Khoan đã!”
Tần Túc giơ tay ngăn cản mấy người Đại Trưởng lão ra ta giết Tử XÍch Cự Hạc
“Cự Hạc ta biết là ngươi hiểu ta nói gì mà phải không, chúng ta chỉ cần gốc Tử Hồ Hoa mà ngươi đang trấn giữ mà thôi, nếu được mạng của ngươi chúng ta không quan tâm nữa, ngươi có thể đi”
Như nghe thấy được lời của Tần Túc, Cự Hạc liếc mắt đảo qua xung quanh rồi kinh rồi chỉ chỉ tay vào một nhành hoa ở bên ngoài dưới gốc đại thụ.
Lữ Chính Thuần nhìn Tần Túc mỉm cười rồi đi tới hái đi nhánh hoa đặt vào trong một hộp ngọc.
Cả năm người Tần Túc sau khi đã lấy được Tử Hồ Hoa liền thở phảo, từng người ngoại trừ Tần Túc hầu hết bốn người đều tự lấy vài viên đan dược nuốt vào trong bụng, khoanh chân tĩnh dưỡng, phục hồi.
Bỗng cùng lúc đó…
Danh sách chương