Về đến nhà, hắn nhanh chóng vác cậu lên sofa, cho cậu nằm ngang trên trên đùi mình, hai tiếng " chát, chát" vang lên:

- Lúc nãy em với cô ta làm cái gì? Hả? - Oa......em có làm gì đâu sao anh đánh em.

Cậu ôm mông vừa mới bị hắn đánh cho hai cái tê rát kêu lên.

- Còn dám nói. Sau này còn để người khác tùy tiện chạm vào đừng trách anh độc ác.

Hắn ôm cậu ngồi dậy. Lúc nãy hắn đánh không một chút nương tay, kết quả con người yếu đuối là cậu đã rớt nước mắt. Hắn lau nước mắt giúp cậu,sau đó chạm nhẹ vào môi cậu, ôn nhu nói:

- Nhớ cho kĩ, sau này người có thể chạm vào em, bắt nạt em chỉ có anh.

Cậu nhìn thật lâu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Một chút chân thành, kiên định cậu nhìn ra được nhưng còn những thứ khác thì không. Hắn che dấu rất giỏi. Cậu thôi nhìn nữa, vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc đó, hít hà lấy mùi từ cơ thể hắn. Cậu không muốn biết hắn đang nghĩ gì đâu. Vì có khi đó là điều sẽ làm cậu tổn thương ngay bây giờ hoặc ngày mai. Có thể!

Ngồi một lát, hai người đi tắm rồi ăn tối. Cậu hôm nay ngủ sớm, đã vậy còn lôi hắn ngủ cùng, làm hắn phải đem hết công việc sang phòng ngủ để xử lí.

~~~~~~

Ở ngôi nhà này hai người rất vui vẻ, hạnh phúc nhưng ở một nơi khác thì có người lòng như lửa đốt, cả tâm trí đều đầy sự căm phẫn dành cho cậu. Vì sao ư? Thì vì cậu cướp mất người yêu của cô ta chứ sao. Cô ta đã phải mỗi ngày giả vờ làm mặt tươi cười với người mình ghét nhất, nói chuyện rồi còn chăm sóc. Nếu cô ta không chịu đựng tốt thì có lẽ cậu đã chết khi hắn sang nước ngoài rồi. Và bây giờ cô ta cũng đang rất hối hận vì không làm điều ấy vào lúc đó đây. Nhưng cũng chẳng việc gì, bây giờ giết cậu cũng chưa muộn mà. Mấy tháng nay cô ta không xuất hiện là vì đang chuẩn bị để một cuộc trở lại gặp cậu thật thú vị đây!

Như mọi ngày, cậu vẫn đi làm bình thường, đang trong bệnh viện thì có người gọi cho cậu. Cậu rất vui vì đó là Canh Nhi, cô gọi bảo muốn gặp cậu nói chuyện. Đã lâu không nhìn thấy cô, cậu ngay lập tức nhận lời không chút do dự. Cô ta biết rằng khắp bệnh viện này nơi nào cũng đều có người của hắn, rất khó để đem cậu đi nhưng cái gì cũng có khe hở, chính là cửa sau của bệnh viện không có ai canh giữ cho nên mới kêu cậu đi đường đó. Nhưng cậu có vẻ e ngại vì hắn lúc trước đã cấm cậu đi ra đó rồi:

- Nhưng sao chúng ta không đi bằng cổng trước, đường đó....

- Cổng trước hay sau gì cũng như nhau cả thôi, cậu đi với tôi chứ có phải đi với người lạ đâu mà lo lắng thế!?

Cậu im lặng suy nghĩ một hồi rồi quyết định đi. Đúng là cổng sau không có ai thật. Cậu vừa đi ra còn chưa kịp nhìn cái gì đã thấy một màu đen che hết mắt, sau đó bị lôi lên xe, tay chân đều bị trói lại. Bây giờ cậu biết mình là đang bị bắt cóc a.

Chiếc xe dừng trước căn nhà bỏ hoang trên một con dốc vắng người. Trong nhà có một cái hồ nước nhỏ, cô ta kêu người mang cậu vào rồi đem cậu vứt xuống. Cậu không biết bơi, tay lại bị trói, nước tràn vào mũi, miệng và tai, cậu chỉ biết giãy giụa mong dây sẽ nới lỏng ra nhưng vô ích, giờ cậu chỉ cảm thấy mình đang rất khó thở và chìm dần. Rồi bất ngờ được kéo lên, sau đó lại bị đẩy xuống. Cứ thế cậu bị nhấn xuống nước thêm mấy lần nữa, đến khi thấy cậu không còn một chút sức lực nào cô ta mới thôi. Đem cậu trói vào một cái ghế. Rồi ra ngoài.

* 2h sau*

Cả người cậu bây giờ đều tím tái, quần áo vẫn còn đâm nước, không tự chủ được phát run, cánh môi bị cậu cắn đến bật máu. Nhìn cậu lúc này vô cùng thê thảm a.

Cô ta đã quay lại, trên tay cầm thêm một cây kéo và một con dao nhỏ đi về phía cậu.

- Có phải đang rất lạnh không, nhìn mày thật đáng thương. Nhưng mà tao vẫn chưa thỏa mãn a.

Ngừng nói, cô ta nở một nụ cười nhạt, giơ cây kéo lên cắt nát hết áo của cậu. Nụ cười nhạt đã thay bằng một tràn cười hả hê. Chưa dừng ở đó, ả ta lại lấy thêm con dao kia, nói:

- Tao không thích màu đỏ, nhưng tao thích nhìn mày chịu đau đớn a~.

Dứt câu, ả lấy con dao rạch nhẹ lên bắp tay cậu kéo một đường dài đến hết cánh tay, cả hai bên đều bị ả làm cho tan nát. Cậu từ nãy giờ lạnh đến mức chẳng còn sức đâu nữa mà kêu rên, làm cô ta có chút mất hứng nhưng vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục thêm mấy đường lên cơ thể cậu. Cả người tím tái lúc nãy của cậu giờ được phủ thêm sắc đỏ thẫm. Có vẻ chưa chán, cô ta kêu người đem vào một xô nước, xối thẳng lên người cậu. Vết thương vừa rồi bị nước dội lên vô cùng đau rát, cậu chẳng khác gì đang ở địa ngục, chỉ biết thầm kêu tên hắn, mong hắn sẽ sớm tìm được mình. Tự trách mình quá ngu ngốc khi tin người như vậy, giờ đây lại gây thêm phiền phức cho hắn nữa.

Nhắc tới hắn, đang bận rộn với công việc thì có người gọi báo với hắn rằng cậu đã biến mất, không tìm thấy vị trí của cậu nữa. Hắn trong lòng bất an đi tìm cậu ngay nhưng vẻ ngoài vẫn chẳng thay đổi. Bọn người đi theo cậu giờ đã trở lại. Mặt hắn lạnh băng nói:

- Tự tát 100 cái. Em ấy có chuyện gì thì các người không cần sống nữa.

- Đại ca! Bọn em xin lỗi!

Cả đám cùng lên tiếng sau đó làm như hắn nói. Bấy giờ hắn đã đi ra ngoài bắt đầu tìm kiếm. Trước tiên kiểm tra chíp định vị gắn trên người cậu, cái này chỉ có hắn mới biết. Tín hiệu không ổn định sau đó thì mất luôn. Hắn chỉ kịp nhìn là cách vị trí hắn đang đứng rất xa về hướng nam. Nhanh chóng gọi điện cho người điều tra nơi đó có những căn nhà bỏ hoang nào vắng người nào. Người của hắn toàn là loại làm việc công suất cao nên rất nhanh có kết quả. Hắn bắt đầu lái xe đi. Mang theo chỉ có 5 người nhưng đều thuộc dạng siêu cấp.

Quay lại với cậu, sau khi lấy nước dội lên cậu, cô ta bỏ ra ngoài rất lâu. Lúc trở lại còn mang theo vài tên to con. Đến trước mặt, tháo bịt mắt của cậu ra, đưa cây kim tiêm qua lại trước mắt cậu, cười nham nhở:

- Mày từ nãy đến giờ đau đớn, khó chịu lắm rồi nhỉ? Giờ tao sẽ cho mày được dễ chịu. Có biết đây là cái gì không? Là xuân dược đó, và bọn nó sẽ cho mày lên thiên đàng trước khi tao tiễn mày xuống địa ngục!

Cậu lo lắng, giọng run rẩy cầu xin cô ta:

- Tôi xin...cô...cô...mau dừng...dừng lại...

- Dừng lại? Mày đang mơ sao? Tao đây là muốn giết mày, có điên mới dừng lại. Hahahahaha....

Nói xong cô ta cấm thẳng kim tiêm vào tay cậu. Cậu tuyệt vọng nhìn xuống, rồi lại nhìn vào mấy tên kia, cơ thể run lẩy bẩy. Rút kim tiêm ra, cô ta tát cậu hai cái thật mạnh, giữ chặt cằm cậu hướng về phía mình:

- Mày sẽ được thỏa mãn sớm thôi. Nhớ cảm ơn tao đấy! Hahahaha....

- Cô......quá đáng sợ.... cho nên anh ấy mới......không yêu cô...!!!

Thêm hai bạt tay nữa rơi lên mặt cậu:

- Là tại mày nên anh ấy mới không quan tâm tới tao. TẤT CẢ LÀ TẠI MÀY!

Cô ta thét vào mặt cậu rồi quay sang nói với đám người kia:

- Tụi mày hành hạ nó thật nhiều cho tao!! Xong tao sẽ thưởng cho từng đứa.

Cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, khó chịu. Phía dưới không hiểu vì sao lại "đứng lên", cậu hốt hoảng khi thấy bọn họ tiến về phía mình, bị trói vào ghế không còn khả năng chạy thoát. Bọn họ càng ngày càng gần và cuối cùng cũng chạm vào cậu. Nỗi kinh tởm dâng tràn trong cậu, nức nỡ trong sự nhục nhã, tuyệt vọng. Nhưng cơ thể lại rất muốn được động vào. Thật khó chịu. Đầu óc cậu chỉ toàn hình ảnh của hắn.

Bọn họ hôn liếm khắp người cậu, một tên vừa chuẩn bị kéo quần cậu xuống đã bị một phát súng bắn chết. Mấy tên khác cũng bất ngờ buông cậu ra, quay lại hướng cửa. Cậu mơ màng nhìn thấy hắn, tâm trạng cuối cùng cũng nhẹ nhõm nhưng những ham muốn ngày càng tăng.

Hắn vừa đi vào đã nhìn thấy một cảnh tượng nhức mắt này. Bọn nó dám làm thế với cậu thì khẳng định chính là sống không bằng chết. Nhất là người chủ mưu: Canh Nhi.

- Con mẹ nó, bọn mày chết chắc rồi!

Một trong 5 người đi theo hắn lên tiếng khi nhìn thấy sự tả tơi của cậu. Hắn đi đến cởi trói rồi mang cậu đi, chỉ nói lại với người của mình một câu:

- Giết hết.

Chỉ có hai chữ mà không khí ở đó bỗng dưng lạnh đến sởn gai óc. Sau khi hắn và cậu rời đi những phát súng vang lên trong im lặng. Tất cả những người đã chạm đến cậu đều chết hết. Người đau đớn nhất chắc chắn là Canh Nhi rồi. Người mình yêu thương nhất lại nhẫn tâm gọi người giết mình. Cho đến cuối cùng, cô vẫn là kẻ thua trong đau khổ.

Cậu được hắn ôm ra xe, cả người đều bứt rứt khó chịu, tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn. Thấy cậu mặt đỏ bừng, cứ thở dốc mãi hắn ngờ ngợ hỏi:

- Bọn chúng cho em uống xuân dược?!

- Hưmm, em......khó chịu....

- Để anh giúp em.

Hắn đưa tay vào trong quần cậu, giúp cậu dễ chịu một chút. Ở chỗ này làm chuyện đó không tốt cho cậu, với lại bây giờ cậu đang bị sốt, cơ thể còn bị thương đến như vậy. Vẫn là không nên.

Đến nhà, hắn liền gọi điện cho bác sĩ đến xem cho cậu. Trong lòng vô cùng lo lắng.

* vài tuần sau*

- Anh, em muốn đi làm!

- Để anh ăn em đi rồi tính sau.

- Hừ, anh.....XẤU XA~~~~~~~

~~~~END~~~~ {~^_^~}
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện