20.

Sau khi Lộ Vũ Hạo và Hứa Ngôn Tịnh chet, cảnh sát nhanh chóng tìm thấy thi thể của họ.

Hứa Ngôn Tịnh bị rất nhiều vết thương nên cô ta bị chet đuối cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Lộ Vũ Hạo trên người không có nhiều vết thương.

Hơn nữa anh ta lại biết bơi.

Ngay cả khi anh ta bị Hứa Ngôn Tịnh vướng vào, anh ta vẫn có cơ hội sống sót.

Nhưng cuối cùng anh ta đã chet.

Về phần tại sao...

Chẳng ai biết.

Nhìn cha mẹ bọn họ nằm dưới đất khóc lóc, suy sụp thậm chí tuyệt vọng, tôi chỉ thấy buồn cười.

Tại sao mấy người lại khóc? Họ có ngày hôm nay, không phải một nửa công lao của mấy người hay sao?

Không dạy con là lỗi của bố mẹ, bọn họ xứng đáng phải chịu đau đớn.

Ba ngày sau, sự thật của mọi chuyện được đưa ra ánh sáng.

Hứa Ngôn Tịnh và Lộ Vũ Hạo đã chet, ngoại trừ mang tiếng xấu ra thì không có trừng phạt gì cả.

Bất quá không phải có bố mẹ đây sao?

Mẹ của Hứa Ngôn Tịnh bị kết án tù vì cố ý phạm luật và che đậy tội ác.

Khoảnh khắc bà ta bước vào nhà tù, cuối cùng bà cũng hiểu rằng những sai lầm của Hứa Ngôn Tịnh phần lớn là do sự hà khắc của bà.

Cô suy sụp và khóc lóc thảm thiết, ăn năn nhưng đã quá muộn.

Về phần gia đình Lộ Vũ Hạo, họ cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Cha cậu ta cũng bị kết án tù, và mẹ cậu ta phát điên vì cái chet của đứa con trai quý giá của mình.

Chính sự đồng lõa của bà đã biến con trai bà thành một con quỷ,

Bà ta đáng bị quả báo như vậy.

21

Chắc vì người đáng chet đã chet nên oán khí của tôi giảm đi rất nhiều.

Chỉ là khi nhìn thấy bố mẹ, tôi vẫn không khỏi đau lòng.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, họ nhận được rất nhiều sự chú ý, rất nhiều sự an ủi và rất nhiều tiền bồi thường.

Được sự an ủi của mọi người, họ lại lần nữa trở lại cuộc sống. Truyện Light Novel

Bố tôi dự định dùng số tiền bồi thường mà ông có được để mở một cửa hàng nhỏ, và mẹ tôi đồng ý.

Chỉ là khi họ trò chuyện về việc kinh doanh, họ không còn tích cực như trước.



Họ sẽ đột ngột dừng lại giữa cuộc trò chuyện, như thể họ quên mất những gì cần nói,

Lại như là đột nhiên nhớ tới cái gì.

Sau đó, mẹ tôi sẽ lặng lẽ quay trở lại phòng, và bố tôi sẽ đốt một điếu thuốc khác.

Tôi thẫn thờ nhìn, không biết chính mình nên ở trong tâm trạng nào.

Tối hôm đó, dì tôi đến.

Biết rằng bố mẹ tôi đã đi ra ngoài, dì ấy cúi đầu xuống.

"Anh chị… phải sống thật tốt, Tiểu Ngữ sẽ ở trên trời dõi theo hai người.”

Sau khi dì tôi đi, ngôi nhà của tôi lại trở nên yên tĩnh.

Bố tôi không còn tất bật đi giao hàng, mẹ tôi cũng không còn tất bật làm bánh.

Họ sống đơn giản, ăn, ngủ, dậy và làm bánh đúng giờ.

Chỉ là sáng ngủ dậy, mẹ chợt hỏi:

"Con nhóc Tiểu Ngữ còn chưa dậy sao?"

Rồi bà chợt sững người.

Khi bà cúi đầu lại làm bánh, tôi thấy nước mắt bà rơi xuống tấm bảng.

Còn bố tôi...

Ông ấy không quá đau lòng, thậm chí còn an ủi mẹ tôi một cách có lý trí.

Cho đến đêm hôm đó, ông chợt tỉnh giấc giữa đêm.

Tôi thấy ông bối rối một lúc, chợt va phải mẹ tôi làm mẹ tỉnh giấc và nói:

"Tiền học kỳ này của Tiểu Ngữ còn chưa đóng sao?"

Lời vừa dứt, hai người giật mình, sau đó đồng thời trầm mặc.

Rồi mẹ đỏ mặt mắng ông ta nửa điên à.

"Mau ngủ đi, ngày mai còn bao việc!"

Sau khi mẹ tôi nằm xuống, cha tôi bất lực nắm lấy góc chăn.

Rất lâu sau, ông mới từ từ nằm xuống.

Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt ông.

Tôi chỉ là bi thương cảm giác được, ông ấy đang rất đau khổ.

Bọn họ đều rất đau khổ.

Lúc này, tôi dường như thở phào nhẹ nhõm.

Không còn dấu vết của tôi trong gia đình này nữa, nhưng cuối cùng bố mẹ tôi cũng “nhìn thấy” tôi rồi.

22

Vào đêm tôi biến mất, mẹ tôi ở trong phòng ngủ, còn bố tôi hút thuốc trong phòng khách.



Chỉ là mẹ tôi chưa ngủ, và thuốc lá của bố tôi...

Cũng không cho vào miệng.

Ông chỉ để nguyên điếu thuốc cháy giữa các ngón tay, và ông ngơ ngẩn không biết nhìn nơi nào.

Tôi không biết ông ấy đang nghĩ gì, và dường như ông ấy cũng không muốn biết.

Tôi chuẩn bị đi rồi.

Chuẩn bị cùng cái gia đình này cắt đứt quan hệ

Nhưng mà, vừa quay người lại, liền nghe thấy bố tôi đột nhiên nhẹ giọng gọi tôi.

Ngẩn ngơ quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt của ông.

Nhưng ông ấy dường như không nhìn thấy tôi.

Ông chỉ là nhìn hư không, một hồi mới mở miệng:

"Tiểu Ngữ, thật xin lỗi."

"Là bố mẹ bạn đã hại chet con. Bố mẹ mới là hung thủ hại chet con."

Bố tôi khóc, khóc yên lặng không một tiếng động.

Nhưng nó khiến tôi cảm thấy rất đau đớn.

Tôi nhìn bố và lắc đầu rất nhẹ.

Quá muộn.

Bố, mẹ, đã quá muộn rồi.

Cuối cùng tôi cũng không quay đầu lại.

Mà hoàn toàn rời bỏ nơi này

Những người tôi từng gọi là người nhà.

Nếu có kiếp sau,

Chúng ta đừng gặp lại nữa.

23

"Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ?"

Lâm Gia Đông bàng hoàng gọi hai lần, sau đó không nghe được tiếng đáp lại, cuối cùng đành bỏ tay xuống.

"Đi rồi, đã đến lúc phải đi rồi."

"Đến lúc phải đi rồi."

Sau khi thấp giọng nói vài từ, ông quay người bước vào phòng.

Điếu thuốc trên tay ông lặng lẽ rơi khỏi ngón tay...

(Toàn Văn Hoàn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện