Cho đến khi toàn bộ ánh trăng mờ biến mất ở bên trong ánh bình minh, cho đến khi từng ánh mặt trời mới mọc màu vàng nhạt như ẩn như hiện giữa đám mây, trời đất mênh mông sáng ngời, Liễu Nha khổ sở đợi một đêm không đợi được lúc Kim Nhật xuất hiện.
Hai mắt nặng nề đóng lại, thân thể nhẹ nhàng dựa vào khung cửa, hô hấp của Liễu Nha từ từ trở nên đều đều và nặng nề. Y phục màu xanh nhạt làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng, có thể thấy được mạch máu màu xanh nhàn nhạt dưới làn da trắng nõn của nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt càng làm cho nữ tử có vẻ đẹp hoạt bát, giống như bông hoa súng trên thanh tuyền, tựa như tuyết rơi trong một nhánh mai trắng, tuy là yếu đuối, lại sừng sững bất khuất, mặc cho trần thế ồn ào náo động, cũng chưa từng nhiễm bụi trần.
Y phục lay động, Kim Minh ngủ yên một đêm lẳng lặng ngưng mắt nhìn dung nhãn nữ tử ngủ, tròng mắt chuyển động, đột nhiên lóe ra ánh sáng xa lạ, là một nụ cười, mặc dù nhẹ, hư vô, nhưng vẫn từ từ tràn ra ở trên mặt, như thời gian hoa mắt xóa sạch lỗi lầm, xinh đẹp như cánh bướm.
Nụ cười mị hoặc xinh đẹp bị cặp mắt giám thị ở chỗ tối, một đóa tường vi màu trắng bị nam tử nhẹ nhàng bẻ gãy, không tiếng động.
Phủ áo choàng gấm màu xanh lên trên người nữ tử, động tác của Kim Minh rất dịu dàng, giống như ngay cả thở cũng không dám dùng sức, rất thận trọng, nữ tử trước mặt như bình hoa dễ vỡ, khi ngón tay đầy đặn mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt xinh xắn của nữ tử thì đầu ngón tay truyền tới xúc cảm ấm áp làm môi mỏng của hắn gợi lên đường cong.
Kim Minh thận trọng ngồi xuống, cùng nữ tử ngồi song song ở trên khung cửa cao nửa thước, hình dáng gương mặt tuấn tú âm trầm cứng ngắc từ từ trở nên mơ hồ, có một loại thoải mái nhẹ, giống như đường cong gương mặt từ từ giãn ra, hai mắt xanh biếc cũng từ từ thâm trầm, nhưng chợt lóe rồi biến mất, lắng đọng rồi lại âm trầm cứng ngắc.
Người ở chỗ tối kinh ngạc xoa xoa cặp mắt, ánh mắt trong trẻo mặc dù chỉ là thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức khiến hắn hoài nghi mình đang nằm mơ, nhưng. . . . . . Trong lồng ngực đột nhiên có một loại hi vọng từ từ căng phồng lên, có lẽ, tương lai không xa đang ở trước mắt! Khi Liễu Nha tỉnh lại, nàng đang ở trên xe ngựa, tiếng gió gào thét như sói hoang, lá cây bị thổi lên không ngừng đập vào cửa sổ xe, màn che trước xe cũng bị thổi lên.
Nàng ngồi dậy, dụi mắt, trực giác lên tiếng kinh hô: "Đây là đâu?"
Nam tử trước mặt vẫn đưa lưng về phía nàng rốt cuộc từ từ quay trở lại, âm thanh lạnh lẽo giống như hầm băng. "Trở về nước!"
"Trở về nước?" Nàng kêu lên, nhanh như vậy? Nhưng tối hôm qua. . . . . . Thân thể của nàng đột nhiên cứng đờ, tối hôm qua nàng không đợi được Kim Nhật!
Nam tử không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng trầm mặc, tròng mắt xanh biếc lóe lên làm cho người ta vô cùng bất an, giống như ma trơi trong đêm tối, quỷ dị mơ hồ, nhìn không thấu.
Liễu Nha quỳ bò về phía trước, mở màn che ra, một hồi gió lạnh thổi vào mắt của nàng. Phía trước đầy bụi bặm, cuốn bay tất cả, loáng thoáng, lờ mờ, một đội nhân mã từ từ đi về phía trước, khôi giáp màu bạc chỉ lưu lại bóng lưng mù mịt.
"Gió thật lớn!" Liễu Nha thì thầm, bão cát cuốn lên, nàng không nhìn rõ người phía trước, trong tai chỉ truyền đến tiếng vó ngựa đan xen.
Nam nhân tiến lên lạnh lùng đóng màn vải vào, tiếng ồn ào bên ngoài xe ngựa lập tức bị ngăn cản ở ngoài rèm, trong xe ngựa không lớn, chỉ có hắn cùng với Liễu Nha tâm thần có chút không tập trung.
Tròng mắt thâm thúy của nam tử lạnh lùng liếc nhìn nữ tử, mặt nạ hoàng kim lạnh lẽo che chắn không nhìn rõ vẻ mặt, hắn chợt nhếch môi, bàn tay kéo nữ tử vào trong lòng.
"Ngươi. . . . . ." Liễu Nha ngẩn ra, chân mày hơi nhíu.
"Ngươi phải học thích ứng!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói có uy nghiêm không cho người ta phản bác.
"Thích ứng cái gì?" Liễu Nha không hiểu.
"Thích ứng loại. . . . . . Thân mật này!" Hắn chợt cười khẽ, trên cằm gầy gò khêu gợi hiện lên đường cong làm người ta điên cuồng, hắn cúi người xuống, môi mỏng nhẹ nhàng in ở trên môi nữ tử, thật may là chỉ lướt qua rồi dừng, cũng không có xâm nhập.
Nhưng một cái hôn nhàn nhạt như vậy cũng đủ để làm Liễu Nha hóa đá, nàng ngơ ngác nhìn nam tử cười tà mị âm trầm, trong lòng không vui, lại mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Nam nhân từ từ trở nên dịu dàng, mất đi hung ác ban đầu, nhưng càng như vậy, càng khiến Liễu Nha thấp thỏm trong lòng, giống như Kim Minh tồn tại chân thực dần biến mất.
Bàn tay nam nhân từ từ tập kích tới sống lưng của nàng, xem nàng giống như trân bảo, động tác thận trọng khiến Liễu Nha run rẩy, nàng kinh ngạc nhìn hai mắt si mê của nam tử, không biết làm thế nào.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, quán tính mãnh liệt khiến Liễu Nha va vào trong ngực nam tử, nàng muốn giãy giụa, lại bị nam tử nhẹ nhàng vòng chắc.
"Chuyện gì xảy ra?" Kim Minh không kiên nhẫn lạnh giọng hô to, chỉ thấy một nam nhân ngoài xe ngựa nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, màn che bị lay động rồi dừng lại.
"Tiên Vu Thái tử!" Ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói kinh ngạc của Mạc Thương.
"Chẳng lẽ đây không phải là xe ngựa của Thanh phi sao?" Trong giọng của Tiên Vu rõ ràng có nghi hoặc.
Nghe nói thế, bàn tay Kim Minh ôm nữ tử đột nhiên cứng đờ, hắn hạ con mắt nhìn Liễu Nha, con mắt mê người bỗng dưng âm u hơn.
Liễu Nha từ từ lắc đầu một cái, nàng thật không biết tại sao Tiên Vu đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
"Tiên Vu Thái tử có chuyện gì không?" Rất dễ nhận thấy, Mạc Thương chặn Tiên Vu lại.
"A, cũng không có cái gì, nghe nói Thanh phi nương nương phải đi, bản Thái tử chuẩn bị một chút lễ mọn. Không biết trong xe ngựa. . . . . ."
"Mạt tướng nhận thay lễ mọn này, mời Thái tử trở về!" Giọng của Mạc Thương khách khí mà lạnh lùng.
Sau đó liền nghe mấy tiếng cười lúng túng, tiếng vó ngựa xa dần.
"Hoàng thượng!" Bên ngoài Mạc Thương nhỏ giọng nói.
"Mang vào!"
Kim Minh vừa dứt lời, một hộp Vân Long năm màu quý được đưa vào xe ngựa. Mở ra, trong hộp đột nhiên một quả cầu tuyệt đẹp mạ vàng, buộc trong khăn đỏ chính là hương liệu thượng hạng của nước Tiên Nô.
Ánh mắt Kim Minh đột nhiên quái dị nhìn chăm chú vào Liễu Nha thật lâu, lặng lẽ, trong ánh mắt u ám đột nhiên ẩn chứa hung ác, hắn nhẹ nhàng nheo tròng mắt lại, cảm thấy tức giận đối với ánh mắt trong suốt vô tội của nàng, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua quỷ dị.
"Cái này là cái gì?" Liễu Nha bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt càng thêm vô tội.
Nam tử không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu sau, môi mỏng đỏ tươi nhẹ nhàng động đậy: "Thanh phi? Thì ra là ngươi cũng muốn chim sẻ biến thành Phượng Hoàng!"
"Ta không có!" Liễu Nha ngẩn ra, không biết giải thích như thế nào.
Nam tử không có nghe nàng giải thích, lạnh lùng quay đầu lại: "Đi ra ngoài!"
"Hả?" Liễu Nha kinh ngạc há to miệng nhỏ nhắn.
"Đi ra ngoài!" Hắn không kiên nhẫn lên tiếng lần nữa, lần này, Liễu Nha nghe rõ ràng, cũng cảm nhận được nam tử tuyệt tình. Hắn vươn cánh tay, lạnh lùng chỉ hướng màn che.
Một loại khuất nhục* lan tràn trong lòng Liễu Nha, nàng rũ rèm mắt xuống, tuột đến nơi màn che, dằn lòng khẽ cắn răng, mở màn che ra.
* áp bức và lăng nhục
Gió lớn thổi lên thanh sam đơn bạc của nàng, bí mật mang theo trong bão cát, lạnh lùng đập vào mặt của nàng, làm nàng đau gần như không mở mắt được, nhưng vẻ quật cường làm nàng hơi nhếch môi, giống như một pho tượng ngồi ở trên càng xe.
Mạc Thương ngoái đầu nhìn lại, cái khăn đen che mặt, dĩ nhiên là dùng để chống đỡ bão cát, hắn kinh ngạc nhìn Liễu Nha bao phủ trong bão cát một cái, trực tiếp quay đầu lại không nói gì.
Lúc Tiên Vu Thái tử nói Thanh phi cũng thực sự khiến cho hắn ta giật mình không nhẹ.
Đội ngũ ở phía trước tiến ra hai bờ sông là vách núi gập ghềnh, giờ phút này chỗ đất đi qua là nguồn gió trong thung lũng, cát càng thêm tứ tung.
Trên vách núi, lại là một cảnh trí khác, trời đất mênh mang, mây trắng lượn lờ, mưa bụi mờ mịt, sắc núi mơ hồ, cỏ non xanh mướt, hoa nở đỏ hồng, mặc dù lạnh lẽo tập kích, nhưng so với đoàn ngựa đón gió mà đi dưới vách núi cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ngọc Triệt toàn thân áo trắng giạng chân ở trên ngựa, híp mắt, ngưng mắt trông về phía xa, tinh thần mù mịt.
"Giá, giá!" Nơi xa một con tuấn mã từ từ đi tới, trên tuấn mã, công tử áo tím phong thái sáng tỏ.
"Hí . . . . ." Con ngựa dừng lại, cùng Ngọc Triệt ngưng mắt trông về phía xa.
"Có thể gặp được người trong lòng ngươi chưa?" Nữ tử mím môi cười khẽ, đôi mắt quyến rũ ẩn chứa sắc xuân, ánh mắt lại chăm chú nhìn người đi qua chân núi.
"Không có, chẳng qua ta có một tin tức làm ngươi hứng thú." Tiên Vu liếc mắt nhìn nàng ta.
"Nói!" Nữ tử rốt cuộc chuyển con mắt.
"Trên chiếc xe ngựa, trừ Thanh phi ra còn có một nam tử, hoàng muội, ngươi cho là ai có tư cách ngồi chung một xe cùng Tần phi của Hoàng thượng?" Nam tử mím môi mà cười, ánh mắt giảo hoạt chớp chớp.
Nữ tử không có lên tiếng, nụ cười khóe môi càng đậm.
Nàng ta dĩ nhiên biết là ai, không trách được laị không thấy bóng dáng của hắn!
Hai mắt nặng nề đóng lại, thân thể nhẹ nhàng dựa vào khung cửa, hô hấp của Liễu Nha từ từ trở nên đều đều và nặng nề. Y phục màu xanh nhạt làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng, có thể thấy được mạch máu màu xanh nhàn nhạt dưới làn da trắng nõn của nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt càng làm cho nữ tử có vẻ đẹp hoạt bát, giống như bông hoa súng trên thanh tuyền, tựa như tuyết rơi trong một nhánh mai trắng, tuy là yếu đuối, lại sừng sững bất khuất, mặc cho trần thế ồn ào náo động, cũng chưa từng nhiễm bụi trần.
Y phục lay động, Kim Minh ngủ yên một đêm lẳng lặng ngưng mắt nhìn dung nhãn nữ tử ngủ, tròng mắt chuyển động, đột nhiên lóe ra ánh sáng xa lạ, là một nụ cười, mặc dù nhẹ, hư vô, nhưng vẫn từ từ tràn ra ở trên mặt, như thời gian hoa mắt xóa sạch lỗi lầm, xinh đẹp như cánh bướm.
Nụ cười mị hoặc xinh đẹp bị cặp mắt giám thị ở chỗ tối, một đóa tường vi màu trắng bị nam tử nhẹ nhàng bẻ gãy, không tiếng động.
Phủ áo choàng gấm màu xanh lên trên người nữ tử, động tác của Kim Minh rất dịu dàng, giống như ngay cả thở cũng không dám dùng sức, rất thận trọng, nữ tử trước mặt như bình hoa dễ vỡ, khi ngón tay đầy đặn mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt xinh xắn của nữ tử thì đầu ngón tay truyền tới xúc cảm ấm áp làm môi mỏng của hắn gợi lên đường cong.
Kim Minh thận trọng ngồi xuống, cùng nữ tử ngồi song song ở trên khung cửa cao nửa thước, hình dáng gương mặt tuấn tú âm trầm cứng ngắc từ từ trở nên mơ hồ, có một loại thoải mái nhẹ, giống như đường cong gương mặt từ từ giãn ra, hai mắt xanh biếc cũng từ từ thâm trầm, nhưng chợt lóe rồi biến mất, lắng đọng rồi lại âm trầm cứng ngắc.
Người ở chỗ tối kinh ngạc xoa xoa cặp mắt, ánh mắt trong trẻo mặc dù chỉ là thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức khiến hắn hoài nghi mình đang nằm mơ, nhưng. . . . . . Trong lồng ngực đột nhiên có một loại hi vọng từ từ căng phồng lên, có lẽ, tương lai không xa đang ở trước mắt! Khi Liễu Nha tỉnh lại, nàng đang ở trên xe ngựa, tiếng gió gào thét như sói hoang, lá cây bị thổi lên không ngừng đập vào cửa sổ xe, màn che trước xe cũng bị thổi lên.
Nàng ngồi dậy, dụi mắt, trực giác lên tiếng kinh hô: "Đây là đâu?"
Nam tử trước mặt vẫn đưa lưng về phía nàng rốt cuộc từ từ quay trở lại, âm thanh lạnh lẽo giống như hầm băng. "Trở về nước!"
"Trở về nước?" Nàng kêu lên, nhanh như vậy? Nhưng tối hôm qua. . . . . . Thân thể của nàng đột nhiên cứng đờ, tối hôm qua nàng không đợi được Kim Nhật!
Nam tử không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng trầm mặc, tròng mắt xanh biếc lóe lên làm cho người ta vô cùng bất an, giống như ma trơi trong đêm tối, quỷ dị mơ hồ, nhìn không thấu.
Liễu Nha quỳ bò về phía trước, mở màn che ra, một hồi gió lạnh thổi vào mắt của nàng. Phía trước đầy bụi bặm, cuốn bay tất cả, loáng thoáng, lờ mờ, một đội nhân mã từ từ đi về phía trước, khôi giáp màu bạc chỉ lưu lại bóng lưng mù mịt.
"Gió thật lớn!" Liễu Nha thì thầm, bão cát cuốn lên, nàng không nhìn rõ người phía trước, trong tai chỉ truyền đến tiếng vó ngựa đan xen.
Nam nhân tiến lên lạnh lùng đóng màn vải vào, tiếng ồn ào bên ngoài xe ngựa lập tức bị ngăn cản ở ngoài rèm, trong xe ngựa không lớn, chỉ có hắn cùng với Liễu Nha tâm thần có chút không tập trung.
Tròng mắt thâm thúy của nam tử lạnh lùng liếc nhìn nữ tử, mặt nạ hoàng kim lạnh lẽo che chắn không nhìn rõ vẻ mặt, hắn chợt nhếch môi, bàn tay kéo nữ tử vào trong lòng.
"Ngươi. . . . . ." Liễu Nha ngẩn ra, chân mày hơi nhíu.
"Ngươi phải học thích ứng!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói có uy nghiêm không cho người ta phản bác.
"Thích ứng cái gì?" Liễu Nha không hiểu.
"Thích ứng loại. . . . . . Thân mật này!" Hắn chợt cười khẽ, trên cằm gầy gò khêu gợi hiện lên đường cong làm người ta điên cuồng, hắn cúi người xuống, môi mỏng nhẹ nhàng in ở trên môi nữ tử, thật may là chỉ lướt qua rồi dừng, cũng không có xâm nhập.
Nhưng một cái hôn nhàn nhạt như vậy cũng đủ để làm Liễu Nha hóa đá, nàng ngơ ngác nhìn nam tử cười tà mị âm trầm, trong lòng không vui, lại mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Nam nhân từ từ trở nên dịu dàng, mất đi hung ác ban đầu, nhưng càng như vậy, càng khiến Liễu Nha thấp thỏm trong lòng, giống như Kim Minh tồn tại chân thực dần biến mất.
Bàn tay nam nhân từ từ tập kích tới sống lưng của nàng, xem nàng giống như trân bảo, động tác thận trọng khiến Liễu Nha run rẩy, nàng kinh ngạc nhìn hai mắt si mê của nam tử, không biết làm thế nào.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, quán tính mãnh liệt khiến Liễu Nha va vào trong ngực nam tử, nàng muốn giãy giụa, lại bị nam tử nhẹ nhàng vòng chắc.
"Chuyện gì xảy ra?" Kim Minh không kiên nhẫn lạnh giọng hô to, chỉ thấy một nam nhân ngoài xe ngựa nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, màn che bị lay động rồi dừng lại.
"Tiên Vu Thái tử!" Ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói kinh ngạc của Mạc Thương.
"Chẳng lẽ đây không phải là xe ngựa của Thanh phi sao?" Trong giọng của Tiên Vu rõ ràng có nghi hoặc.
Nghe nói thế, bàn tay Kim Minh ôm nữ tử đột nhiên cứng đờ, hắn hạ con mắt nhìn Liễu Nha, con mắt mê người bỗng dưng âm u hơn.
Liễu Nha từ từ lắc đầu một cái, nàng thật không biết tại sao Tiên Vu đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
"Tiên Vu Thái tử có chuyện gì không?" Rất dễ nhận thấy, Mạc Thương chặn Tiên Vu lại.
"A, cũng không có cái gì, nghe nói Thanh phi nương nương phải đi, bản Thái tử chuẩn bị một chút lễ mọn. Không biết trong xe ngựa. . . . . ."
"Mạt tướng nhận thay lễ mọn này, mời Thái tử trở về!" Giọng của Mạc Thương khách khí mà lạnh lùng.
Sau đó liền nghe mấy tiếng cười lúng túng, tiếng vó ngựa xa dần.
"Hoàng thượng!" Bên ngoài Mạc Thương nhỏ giọng nói.
"Mang vào!"
Kim Minh vừa dứt lời, một hộp Vân Long năm màu quý được đưa vào xe ngựa. Mở ra, trong hộp đột nhiên một quả cầu tuyệt đẹp mạ vàng, buộc trong khăn đỏ chính là hương liệu thượng hạng của nước Tiên Nô.
Ánh mắt Kim Minh đột nhiên quái dị nhìn chăm chú vào Liễu Nha thật lâu, lặng lẽ, trong ánh mắt u ám đột nhiên ẩn chứa hung ác, hắn nhẹ nhàng nheo tròng mắt lại, cảm thấy tức giận đối với ánh mắt trong suốt vô tội của nàng, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua quỷ dị.
"Cái này là cái gì?" Liễu Nha bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt càng thêm vô tội.
Nam tử không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu sau, môi mỏng đỏ tươi nhẹ nhàng động đậy: "Thanh phi? Thì ra là ngươi cũng muốn chim sẻ biến thành Phượng Hoàng!"
"Ta không có!" Liễu Nha ngẩn ra, không biết giải thích như thế nào.
Nam tử không có nghe nàng giải thích, lạnh lùng quay đầu lại: "Đi ra ngoài!"
"Hả?" Liễu Nha kinh ngạc há to miệng nhỏ nhắn.
"Đi ra ngoài!" Hắn không kiên nhẫn lên tiếng lần nữa, lần này, Liễu Nha nghe rõ ràng, cũng cảm nhận được nam tử tuyệt tình. Hắn vươn cánh tay, lạnh lùng chỉ hướng màn che.
Một loại khuất nhục* lan tràn trong lòng Liễu Nha, nàng rũ rèm mắt xuống, tuột đến nơi màn che, dằn lòng khẽ cắn răng, mở màn che ra.
* áp bức và lăng nhục
Gió lớn thổi lên thanh sam đơn bạc của nàng, bí mật mang theo trong bão cát, lạnh lùng đập vào mặt của nàng, làm nàng đau gần như không mở mắt được, nhưng vẻ quật cường làm nàng hơi nhếch môi, giống như một pho tượng ngồi ở trên càng xe.
Mạc Thương ngoái đầu nhìn lại, cái khăn đen che mặt, dĩ nhiên là dùng để chống đỡ bão cát, hắn kinh ngạc nhìn Liễu Nha bao phủ trong bão cát một cái, trực tiếp quay đầu lại không nói gì.
Lúc Tiên Vu Thái tử nói Thanh phi cũng thực sự khiến cho hắn ta giật mình không nhẹ.
Đội ngũ ở phía trước tiến ra hai bờ sông là vách núi gập ghềnh, giờ phút này chỗ đất đi qua là nguồn gió trong thung lũng, cát càng thêm tứ tung.
Trên vách núi, lại là một cảnh trí khác, trời đất mênh mang, mây trắng lượn lờ, mưa bụi mờ mịt, sắc núi mơ hồ, cỏ non xanh mướt, hoa nở đỏ hồng, mặc dù lạnh lẽo tập kích, nhưng so với đoàn ngựa đón gió mà đi dưới vách núi cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ngọc Triệt toàn thân áo trắng giạng chân ở trên ngựa, híp mắt, ngưng mắt trông về phía xa, tinh thần mù mịt.
"Giá, giá!" Nơi xa một con tuấn mã từ từ đi tới, trên tuấn mã, công tử áo tím phong thái sáng tỏ.
"Hí . . . . ." Con ngựa dừng lại, cùng Ngọc Triệt ngưng mắt trông về phía xa.
"Có thể gặp được người trong lòng ngươi chưa?" Nữ tử mím môi cười khẽ, đôi mắt quyến rũ ẩn chứa sắc xuân, ánh mắt lại chăm chú nhìn người đi qua chân núi.
"Không có, chẳng qua ta có một tin tức làm ngươi hứng thú." Tiên Vu liếc mắt nhìn nàng ta.
"Nói!" Nữ tử rốt cuộc chuyển con mắt.
"Trên chiếc xe ngựa, trừ Thanh phi ra còn có một nam tử, hoàng muội, ngươi cho là ai có tư cách ngồi chung một xe cùng Tần phi của Hoàng thượng?" Nam tử mím môi mà cười, ánh mắt giảo hoạt chớp chớp.
Nữ tử không có lên tiếng, nụ cười khóe môi càng đậm.
Nàng ta dĩ nhiên biết là ai, không trách được laị không thấy bóng dáng của hắn!
Danh sách chương