Qua năm, ở biên giới tuyết bay toán loạn, trời lạnh giá đất đóng băng, nhưng đây là năm mới đầu tiên của Liễu Nha ở cổ đại, nàng cảm thấy vui vẻ, sáng sớm liền ra ngoài cùng Mạc Tang đốt pháo, nhưng chính mình không dám thả chỉ có thể quấn lấy Kim Minh đi thả. Kim Minh không biết làm sao, có ai mặc hoàng bào đi thả pháo? Nhưng không lay chuyển được Liễu Nha.
Liễu Nha không vui, chu chu miệng, nhưng nhìn bộ dạng khó xử của hắn cũng biết trước sau, chỉ có thể tức giận quay trở lại.
“Nha Nha!” Kim Minh hô to giữ nàng lại, xoay mình lên ngựa, giục ngựa đuổi theo nàng, ôm nàng lên lưng ngựa. Bàn tay nắm chặt phần eo nàng.
“Làm cái gì?” Ngẩng đầu, hai tròng mắt của nàng như mặt nước hồ vào tháng mười.
“Trẫm mang nàng đi ngắm cảnh!” Đột nhiên hắn cười cười, ôm chặt nàng, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, con Hãn huyết bảo mã phi như bay, giống như rất vui vẻ.
“A!” Ít khi được cưỡi ngựa, từ lúc đến cổ đại bây giờ đều ngồi xe ngựa, tốc độ con ngựa cực nhanh, Liễu Nha sợ hãi hô lên một tiếng, gắt gao dựa vào nam tử ở phái sau.
Kim Minh thỏa mãn khóe môi cong lên, hai tròng mắt lô ra sự sung sướng, ôm người trong ngực chặt hơn, con ngựa càng chạy càng khoái chí.
Trên đỉnh núi, tuyết trắng, trời xinh như biển rộng, mấy như những đám bông, nam tử mặc áo bào màu tím đứng trên đỉnh núi, đôi mắt buồn bã nhìn bóng dáng đang chạy như bay dưới núi, càng ngày càng xa.
“Vương gia!” Nhung Thiên lên đến đỉnh núi, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng màu vàng ở phía xa.
“Ngươi đi xuống đi, hôm nay là năm mới, cho ngươi nghỉ một ngày, Nhung Thiên, ngươi thích làm gì thì làm cái đó là được!” Kim Huy ngước mắt, giọng nói lạnh nhạt, nhưng trong đó ẩn chứa sự cô đơn.
“Vương gia!” Nhung Thiên rũ mắt, tự nhiên hiểu được nỗi khổ trong lòng Kim Huy, chỉ là… Hắn nhìn xuống chân núi từ lâu đã không còn bóng dáng, có một số việc, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
“Đi thôi!” Nhàn nhạt vẫy tay, nam tử nhìn về phía xa, những đám mây trắng trên bầu trời, nhìn đến ngây người thật lâu.
Ban đầu sợ hãi nhưng một thời gian sau Liễu Nha nghe được bên tai tiếng vù vù của gió, cảm nhận được hơi thở nóng rực của nam tử thổi bên tai, dần dần không còn sợ nữa, ánh mắt lấp lánh, tò mò nhìn toàn bộ ngọn núi.
Tuy là mùa đông, thời tiết rất lạnh, cây cối tiêu điều, ít gặp được hoa lá, nhưng cả ngọn núi lớn đều là màu trắng, lại tạo nên sự xinh đẹp rung động lòng người, đứng dưới chân núi nhìn ngọn núi lớn, bầu trời xanh, đột nhiên cảm thấy thật nhỏ bé, mọi buồn bực trong lòng đều bay theo gió, từ từ biến mất. rũ mắt quan sát, nhìn biển lớn lọt vào tầm mắt, ý chí dâng lên, sóng biển cuồn cuộn, bên tai như nghe được tiếng biển rít gào, không khí trong lành, từ từ nhắm mắt lại, hít vào một hơi, cả người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Bỗng nhiên cảm thấy môi ngứa ngứa, Liễu Nha mở to hai mắt, chống lại đôi mắt đen sàng của nam tử, hắn vô tội rũ mắt nhìn nàng.
“Chàng hôn trộm thiếp?” Liễu Nha giận dữ hỏi, bị nam tử nắm lấy eo, xoay trong trên lưng ngựa, triền miên hôn.
Tuyết ngừng rơi, ngẩu nhiên một vài bông tuyết bị gió thổi bay, buổi sáng ngọt ngào, lần đầu tiên nàng cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, ngọt ngào hết mức. Nàng để mặc cho nam tử ôm vào trong ngực đang say sưa hôn mình, mãi đến khi hơi thở của hai người trở nên hỗn loạn.
Rốt cục, Kim Minh cũng kết thúc cái hôn này, nhẹ nhàng rời khỏi môi nữ tử, chỉ đơn thuần ôm lấy nàng, “Nha Nha!” Hắn thở dốc một hơi, âm thành khàn đục, mê người: “Nàng thích như vậy sao? Chỉ có hai chúng ta, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, ở một chỗ cùng các con, đơn giản mà vui vẻ?”
Nghe được tiếng thì thào của nam tử, Liễu Nha như thấy được sự vui vẻ, hạnh phúc của gia đình.
Nàng gật đầu, để đầu gác lên vai nam tử, hạnh phúc nhắm mắt lại.
Ánh sáng bao quanh hai người, hai người thong thả đi bộ, bước chân vang lên tiếng chạm vào băng.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Một trân kêu la dồn dập từ phía trước truyền đến.
Liễu Nha từ trong lòng Kim Minh ló đầu ra, lại bị Kim Minh ngăn lại: “Nha Nha, không nên nhìn!” Thanh âm của nam tử không còn dịu dàng như trước, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Cứu mạng!” Cách đó không xa không ngừng có tiếng rên rỉ, thê lương mà tuyệt vọng, Liễu Nha không nhịn được, đẩy Kim Minh ra, ngoái đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, liền khom người nôn mửa.
Đập vào mắt là một vũng máu, vết máu kéo được hơn trăm mét, mười mấy người năm trên mặt đất, có một vị đại thúc hơn năm mươi bởi vì cánh tay bị chặt đứt, ở trên mặt đất kêu rên thảm thiết, không ngừng hô cứu mạng.
Giữa vũng máu có hai cỗ thi thể, tuổi tác tầm bảy, tám tuổi mà thôi. Thân thể còn nhỏ nằm trong vũng máu nhìn thấy ghê người.
Kim Minh đỡ lấy thân thể nàng, ánh mắt lóe ra sự lạnh lùng. Bọn họ thế mà bất tri bất giác đến biên giới Vận thành nơi đang bị Tiên Nô chiếm giữ, nhưng dân chúng nơi này vì không chịu nổi khi bị Tiên Nô cướp đoạt mà mang theo tài sản chạy trốn, nhưng nửa đường bị bọn hắn cướp giết.
“Này…” Liễu Nha nhìn sự ghê tởm trong lòng, lúc Kim Minh đỡ lên lưng ngựa, nhành chóng cởi đai lưng, băng bó cho nam tử, “Qúa tàn nhẫn, bọn họ là dân chúng bình thường, vì cái gì…”Đôi mắt nàng ươn ướt.
“Nha Nha, đây là chiến tranh!” Kim Minh đứng bên người nàng, nhỏ giọng mở miệng, nhưng giọng điệu run rẩy tiết lộ tâm trạng của hắn. Hắn sai lầm rồi sao? Tại sao phải đợi đến trăng tròn, để Tiên Vu nhìn thấy chính mình đã không còn là Kim Lang vương, cố ý hóa giải hiểu lầm Tiên Nô và Kim Lang vương triều, lại quên những con dân trở thành nô dịch của Tiên Nô, bọn họ đều là con dân của Kim Lang vương triều.
Kim Minh lạnh lùng đứng đó, gió thổi bay mái tóc vàng của hắn, băng lãnh, sắc bén.
Liễu Nha nhìn Kim Minh một cái, trông hắn lúc này thật đáng sợ.
Cửa đại lao đột nhiên bị mở ra, cai ngục hoảng sợ hét lên, nhìn thấy Hoàng đế toàn thân lệ khí, không dám lên tiếng, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Tiên Vu ngồi trong góc miễn cưỡng nhướng mày, nhìn vào nam tử, trên người hắn tỏa ra sát khí đáng sợ, trong lòng run lên nhưng vẫn cười một tiếng: “Như thế nào? Kim Lang vương, rốt cuộc ngươi cũng không ẩn nhẫn được nữa sao? Thời gian đánh cuộc của chúng ta còn chưa kết thúc, hiện tại ngươi gấp gáp như vậy sao?”
Kim Minh không nói gì, lâpj tức tiến lại giơ tay phá hủy xích sắt, hắn đá văng cửa lao, bàn tay điểm huyệt ở trên vai Tiên Vu, lạnh lùng nói: “Trẫm cho ngươi xem mấy thứ!”
Trên sườn núi, Tiên Vu ngẩn ngơ nhìn thi thể nằm trong vũng máu, không thể mở miệng. Máu đã sớm thấm vào tuyết, cùng băng tuyết hợp lại làm một, thi thể cứng ngắc, lúc dời đi như một tảng băng, càng nhìn càng khủng bố.
“Là người Tiên Nô hủy hoại quê hương chúng ta, trời đất giá rét, lại thiêu đốt vụ mùa, nhà cửa, đoạt lấy tiền bạc và lương thực của chúng ta, chúng ta không cho bọn hắn thì chỉ có chứ chết. Chúng ta là người của Ngưu gia thôn, nghe nói vậy liền mang theo lương thực, tiền bạc bỏ đi, nhưng lại không ngờ vẫn bị bọn họ đuổi theo… vợ và con của ta đều đã…” Nam tử trung niên lên án, từng chữ như một kích đánh vào trong lòng Tiên Vu, hắn đưa mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của nam tử vì mất một cánh tay, sắc mặt liền thay đổi.
“Tiên Vu, đánh cược của chúng ta bị giải trừ, hiện tại Trẫm sẽ lấy lại những thứ thuộc về Trẫm!” Kim Minh xoay người, gió thổi bay vạt áo của hắn.
Hắn sai lầm rồi, còn tình nguyện chuộc tội cái gì, lại làm cho người dân của mình chịu tai họa như vậy.
Ngày đầu tiên của năm mới, bảy ngày sau đó, đại quân Kim Lang vương triều tiến công về phía Bắc, khí thế mạnh như vũ bão. Thanh Phong không chú ý bảo vệ thành, liên tiếp bị đánh lui, một bên chiếm đoạt tài vật, một bên thối lui đến biên giới, vậy mà chiếm đoạt được hai mươi xe của cải, thoáng cái đã qua nửa tháng, đúng đêm trăng tròn, vội vàng chinh chiến, thu lại những thành trì đã mất, Kim Minh lại quên thời gian, một đêm kia hắn thu phục được một thành trì.
Tháng hai âm lịch, thời tiết ấm hơn, sông bị đóng băng cũng bắt đầu hòa tan, tại biên cảnh, chiến tranh hai nước, kết cục không những đuổi được Tiên Nô ra khỏi biên giới mà còn đoạt lại hết của cải.
Tiên Nô không thể chống cự. Đuổi Tiên Nô ra biên cảnh là lúc binh sĩ Kim Lang vương triều giết người đỏ mắt, nhìn tám tòa thành trì bị Tiên Nô làm tổn hại, đoạt về, trận chiến mất đi ý nghĩa ban đầu của nó, sớm không phải là khuếch trương địa bàn, mà là cừu hận, nỗi hận quét sạch mỗi người Kim Lang vương triều.
Tiếp tục lên phía Bắc, không ngừng công kích, các đại thần Kim Lang vương triều không ngừng phân vân, cuối cùng theo Mộ Dung Dẫn cầm đầu đại đa số đồng ý tiến về phía Bắc, Đại Hách sau khi ổn định, U Dạ La chạy tới biên cảnh, chiến tranh hết sức căng thẳng.
Trong triều không có người chống đỡ, bởi vì Mộ Dung Vân Cẩm tái khởi mà Mộ Dung Dẫn nắm giữ phần lớn quyền hành, tấu chương đều được đưa tới biên cảnh, thính cầu tiếp tục tấn công.
Kim Minh lâm vào khó xử.
Trong doanh trước, sắc mặt Kim Huy lạnh nhạt đọc tấu chương, cười thâm ý: “Ý tứ Hoàng huynh như thế nào?”
Kim Minh thở dài một hơi, hắn biết, hiện giờ tên đã lên dây, không bắn không được, nhưng nếu tấn công Tiên Nô, trận chiến này sẽ không biết lúc nào mới kết thúc.
“Hiện tại ta tin tưởng người là Hoàng huynh không phải là Kim Lang vương!” Kim Huy cười lạnh: “Đây là cơ hội thống nhất thiên hạ, Hoàng đế Tiên Nô hoang dâm tàn bạo, không được yêu thích, trong tay chúng ta còn có Thái tử Tiên Vu, vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận đánh bại Tiên Nô, thu làm Phiên quốc” Ngữ khí của hắn hết sức bình thản, “Đại Hách lần này đại chiến tổn thương, tin rằng không lâu sau, cục diện ba nước chia ba sẽ kết thúc”
Lời nói của Kim Huy hết sức phấn khởi, Kim Minh nhìn thấy được ánh mắt của hắn có mấy phần dã tâm, một tháng qua Kim Huy thay đổi không ít, giống như….như thấy được bóng dáng của chính mình.
Trở lại doanh trướng, Kim Minh rũ mắt, thông qua ánh sáng nhìn Liễu Nha bình yên ngủ.
Hắn đã không còn suy nghĩ muốn tranh đấu, chỉ muốn ẩn cư sống thật tốt với Liễu Nha, đúng là… Hắn tiến lên, bàn tay chạm vào bụng Liễu Nha: “Nha Nha, Trẫm đã từng nói, muốn bồi thường cho bọn họ, từng chút một”
Ngày thứ hai, Liễu Nha được Kim Minh tiễn về Lang thành, mà đại chiến giữa Kim Lang vương triều và Tiên Nô bắt đầu nổ ra.
Trận chiến này, đánh một lúc liền đánh nửa năm. Trong cung, Liễu Nha có thai tám tháng, buồn bã nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết cực kì nóng bức, bên tai tiếng chim hót líu ríu, Nguyệt Mi đứng sau nàng, nhẹ nhàng quạt.
“”Nguyệt Mi, hôm nay có tin tức tiền tuyến truyền đến không?” Đặt bàn tay nhỏ lên bụng, nhỏ giọng hỏi. Mỗi ngày hỏi thăm tin tức tiền tuyến chính là cách duy nhất để nhớ người đó.
“Bẩm nương nương, nghe nói đã đánh tới Đô thành của Tiên Nô, Hoàng thượng sắp trở về rồi!” Nguyệt Mi trả lời, ánh mắt tỏa sáng. Hoàng thượng trở lại, nương nương sẽ không bị… Đang suy nghỉ cửa phòng đột nhiên bị đá ra, “Người đâu, người đâu?” Mộ Dung Vân Cẩm hất cằm sai khiến.
Lúc Kim Minh biếm nàng đến Duẫn Thiên cung làm nô tỳ, nàng cáu giận một trận, về sau Kim Minh xuất chinh, Mộ Dung Dẫn nắm quyền hành trong tay, vị trí của nàng tự nhiên lại lên cao, cái này gọi là lão hổ không ở nhà, hầu tử xưng đại vương, mất đi người duy nhất có khả năng đấu lại nàng là Hoàng Phủ Xa Nguyệt, nàng càng thêm hung hăng, huống chi trong bụng nàng mang thai long tử của Hoàng thượng.
“Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến!” Nguyệt Mi kìm lòng không được than nhẹ một tiếng, vọt qua một bên, chỉ thấy Mộ Dung Vân Cẩm thờ phì phì tiến đến: “Mặc Thanh Thanh, ngươi có ý gì?” Nàng ta vừa nói vừa kéo Lão ma ma tiến lên, trên mặt ma ma kia có hai dấu tay hồng hồng.
Như đã dự liệu được chuyện như thế này, Liễu Nha từ từ đứng dậy, hai tay đặt trước người, bảo vệ an toàn cho bảo bảo: “Không có ý gì, chỉ là ma ma này không hiểu quy củ, ở trong Ngưng Hương cư của ta ngó đi ngó lại, ta nhìn không vừa mắt nên tát nàng hai cái!”
Kỳ thật đây là lão ma ma mà Vân phi phái đi giám thị nàng, nàng sao có thể không biết. Cho rằng không có Hoàng thượng làm chỗ dựa, trong Hoàng cung này có thể tùy ý khó dễ cho nàng sao, quả thực nằm mơ!
“Ngươi… Mặc Thanh Thanh, đánh chó phải xem mặt chủ!” Mộ Dung Vân Cẩm tức giận nghiến răng, nàng không phải đau lòng cho ma ma, chỉ tại trong Hoàng cung này, nàng muốn hạ độc đã có Nguyệt Mi, Nguyệt Hà thay nàng ngăn lại, muốn ám sát đã có Mạc Tang che chở, trước mắt bụng nàng càng ngày càng lớn, lúc nàng sinh không đuổi đi những nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái, lúc Hoàng thượng trở về, nàng lại bị đuổi về Duẫn Thiên cung, tiếp tục làm nô tỳ ở đó.
“Rất xin lỗi, ta không biết đó là chó của ngươi!” Liễu Nha cười nhạt, dù còn phải che chắn trước người nhưng nửa năm qua tranh cãi với Mộ Dung Vân Cẩm mới có thể tiếp diễn.
“Ngươi…” Sắc mặt Lão ma ma tái mét, khuôn mặt đỏ đỏ xanh xanh nhìn thật đẹp mắt.
Mộ Dung Vân Cẩm tức đến thở không thông, muốn đẩy Liễu Nha nhưng quên mất mình cũng là phụ nữ có thai, huống hồ Liễu Nha có luyện qua võ công, không đợi Nguyệt Mi ra tay, chính mình tránh qua một bên, Mộ Dung Vân Cẩm liền ngã xuống đất.
“Ôi!” Mộ Dung Vân Cẩm hét lên một tiếng, thân thể mập mạp tròn tròn ngã trên mặt đất.
“Nương nương, nương nương!” Lão ma ma kêu lên, cung nhân nhanh chóng vây quanh Ngưng Hương cư.
Một phút sau, Mộ Dung Vân Cẩm vì động tha nên sinh non, sinh hạ một nữ nhi, nhìn sắc mặt tím tái, nhăn nhăn nhúm nhúm, Mộ Dung Vân Cẩm lập tức xem thường.
Giấc mộng Hoàng hậu của nàng, giấc mộng Thái hậu của nàng – toàn bộ đều bị thiêu cháy rồi.
Tuy là một công chúa nhưng gần ba mươi năm nay không có hoàng tự đối với Kim Lang vương triều mà nói là chuyện lớn, cả nước đều chúc mừng, chúc mừng tiểu công chúa được sinh ra, đồng thời Kim Minh cũng dẹp xong Tiên Nô, chuẩn bị khải hoàn hồi triều.
“Bảo bảo, con nghe được sao, phụ thân con sắp trở về rồi!” Liễu Nha nhẹ nhàng vỗ bụng, nói chuyện cùng đứa bé.
Rốt cục cũng trở lại, xa nhau nửa năm, nỗi nhớ của nàng với hắn càng nhiều, nhưng ấn tượng về hắn nàng lại càng mơ hồ, không biết người nàng nhớ là Kim Minh hay là Kim Nhật, hay chỉ là nỗi nhớ về Kim Vô Nhai.
Biệt uyển bên trong Duẫn Thiên cung, Mộ Dung Vân Cẩm nhìn tiểu công chúa duỗi chân đạp trong tã lót, oán hận cắn cắn môi.
“Hà tất ngươi phải như vậy, chờ hắn trở về, xem xét cơ hội, chúng ta lại tiếp tục sinh!” trong màn che, bóng dáng nam tử lười biếng ngồi dậy, thân thể cường tráng, từ phía sau nhẹ nhàng ôm nàng trong ngực.
Trên mặt nữ tử hiện lên sự hận thù: “Ngươi không nên chạm vào ta!”
“Không chạm vào ngươi?” Nam tử cười lạnh, hung hăng nhéo môi nữ tử, “Nếu không phải ta giúp đỡ, ngươi có thể vào cung được sao? Ngươi còn có nam nhân nào thích sao? Chỉ đáng tiếc, hắn không thích ngươi, cho tới bây giờ, chỉ dùng ngươi làm công cụ trả thù, nếu tiểu Vân Cẩm của ta vẫn một lòng theo ta, chờ ta đánh bại Kim Lng vương triều, gia cao hứng, nói không chừng sẽ phong ngươi làm quý phi, so với làm nô tài ở đây vẫn tốt hơn nhiều! ”
“Hách Diệp, ngươi không cần khinh người quá đáng, nếu không phải ngươi thừa dịp ta đến miếu tạ ơn thần linh mạnh mẽ muốn ra, ta…” Nữ tử cắn môi, lạnh lùng nhìn nam tử.
“Là cưỡng bức sao? Lúc ấy ta còn nhớ ngươi ở dưới thân ta rên rỉ hết sức, khi ta muốn xuống, ngươi vẫn không muốn đấy! Nữ nhân, rõ ràng là thích, nhưng miệng lại bảo không!” Hắn nói xong, nhẹ nhàng chạm mũi nữ tử, “Nghe nói ngươi sinh cho ta một nữ nhi, ta không ngại đường xa, bất chấp nguy hiểm vào cung, chính là muốn nhìn ngươi và nữ nhi, ngươi nói ta đối với ngươi không tốt sao?” Hắn gắt gao bóp nhẹ ngực nữ tử, hung hăng đẩy nàng lên giường.
“Ngươi buông tay!” Mộ Dung Vân Cẩm kêu một tiếng, nam tử lại càng dựa gần hơn, “Buông tay? Mới vừa rồi không biết ai vừa hô tiểu quai quai, ta vì người đi ngàn dặm đường, như thế nào cũng phải thưởng ta một phen!” Hắn hừ lạnh một tiếng, đặt hai chân của nữ nhân lên vai, mạnh mẽ tiến công.
Tiểu công chúa trong tã lót khóc lên, ngoài cửa có tiếng bước chân: “Nương nương, có việc gì không?”
“Không!” Một đợt đau đớn truyền đến, Mộ Dung Vân Cẩm khó khăn mở miệng. Nàng mới sinh xong nửa tháng, thân thể vẫn còn suy yếu, mà tên cầm thú này… nếu ngươi không nghe lời, ta liền đem bí mật của đứa nhỏ này thông báo cho thiên hạ, phụ thân ngươi khó khăn mới đạt được quyền hành trong triều đều bị hủy trong chốc lát.
Những lời cảnh cáo của nam tử ập đến, nữ nhân chỉ có thể yên lặng thừa nhận, càng về sau từ từ rên rỉ.
Rốt cục, sau khi bình tĩnh, nàng ta mở to mắt, nước mắt cứ đọng lại trong khóe mắt.
Nhìn gương mặt dâm tà buồn ngủ của nam tử, chủ ý ngoan độc dâng lên trong lòng nàng.
Mọi thừa nàng phải chịu đều do hắn mà thành, đối với nữ nhân hắn yêu thương, nàng sẽ không nhân từ nương tay.
Đêm đó, nàng nói hết suy nghĩ cho Mộ Dung Dẫn.
Mộ Dung Dẫn nhìn nam tử trần truồng hôn mê, trong nháy mắt không nói ra lời.
“Phụ thân, ngươi muốn bảo vệ địa vị hiện tại của mình, nhất định phải làm như vậy!” Mộ Dung Vân Cẩm lạnh lùng mở miệng.
Đêm đó, Mạc Tang bị huynh đệ kéo đi đánh bạc, hắn vừa rời đi, mấy bóng đen vây quanh Ngưng Hương cư.
“Nguyệt Mi, bên ngoài có tiếng gì vậy?” Liễu Nha bị kinh hách tỉnh dậy, nhẹ giọng gọi Nguyệt Mi, nhưng đáp lại nàng chỉ có bóng tối. Đèn trong cung ít khi tắt, nhưng mà đèn ở Ngưng Hương cư toàn bộ đều bị tắt.
Liễu Nha ngửi được mùi máu, nàng chợt cảm thấy bất an, xuống giường, liền giẫm ngay một người. Sau đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
“Nguyệt Mi, là ngươi sao?” Liễu Nha híp mắt, nhờ ánh trăng nhìn đường, là một nam tử, chính xác mà nói là nam tử trần truồng. Vào thời điểm này, nam tử xuất hiện trong tẩm cung của nàng, mà còn… Liễu Nha nhìn ngọn đèn lúc sáng lúc tối bên ngoài nhất thời hiểu rõ.
Là có người hãm hại nàng, mà nàng chỉ có thể tự mình cứu mình! Nàng vỗ bụng, tuy hành động không tiện nhưng cũng không phải không làm được gì, rất nhanh, nàng mở cửa sau, nhanh chóng ra ngoài. Tiện tay với bộ y phục nha hoàn của Nguyệt Mi, khoác lên người, cẩn thận đóng cửa sổ, dọc theo con đường đến bên hồ hình thoi, trốn dưới cầu.
Quả nhiên, đám người này là đến Ngưng Hương cư, rất nhanh, trong phòng được đốt đèn, sau khi có tiếng nữ tử hét lên, cả hoàng cung đều náo nhiệt hẳn lên.
Nửa người Liễu Nha ngâm trong hồ, nghe tiếng binh sĩ đi tới đi lui, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Nàng muốn biết có chuyện gì xảy ra, sau khi xác định an toàn nàng mới có thể ra ngoài, nàng phải bảo vệ hài tử được an toàn.
Bên bờ bên kia có phượng liễn đi qua, hai cùng nữ chong đèn đi trước. Liễu Nha nhận ra đó là kiệu của Thái hậu, vừa muốn hiện thân lại thấy Mộ Dung Dẫn mang theo nhiều thị vệ vội vã đi tới.
Nàng cắn môi, tiếp tục trốn dưới cầu.
‘Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Tễ Tuyết khẩn trương,cao giọng nói.
“Thái hậu, có một nam tử chết trong tẩm cung của Thanh phi ở Ngưng hương cư, mà còn…” Mộ Dung Dẫn nhìn bốn phía, giống như rất khó xử, lời nói lại to khác thường, “ Nam tử trần truồng, đồng thời…Thanh phi nương nương không thấy đâu!”
Thái hậu cả kinh, không dám tin nhìn Mộ Dung Dẫn, “Ngươi nói cái gì?”
“Bẩm Thái hậu nương nương, đây là chuyện chính xác, mà thân phận nam nhân kia hết sức khó giải quyết!” Mộ Dung Dẫn lạnh lùng bẩm báo, tiến lên nói gì đó, thanh âm quá nhỏ, Liễu Nha ở dưới cầu không thể nghe được.
Nam nhân chết trong phòng nàng rốt cuộc là ai? Liễu Nha muốn lao ra, ít nhất nàng khẳng định Thái hậu sẽ giúp đỡ nàng, nhưng lúc nàng muốn làm thì nghe được thanh âm kinh ngạc của Thái hậu: “Là hắn, ngươi nói là hắn sao?”
“Vâng! Theo Nguyệt Mi ở Ngưng hương cư nói, hắn đến Lang thành tử mười tháng trước, gặp gỡ cũng không phải ngày một ngày hai,… Thái hậu, chỉ sợ hài tử trong bụng Thanh phi nương nương…”
Thân thể Liễu Nha lảo đảo, một lúc sau, nàng mới có thể đứng vững trong hồ nước.
Mộ Dung Dẫn cái lão thất phu này đang nói cái gì? Trước hết mặc kệ nam tử này là ai, hắn dám hoài nghi… Đột nhiên nàng cảm thấy bụng dưới từng đợt đau đớn, nàng đỡ lấy vòm cầu, khuôn mặt trắng bệch, như có một cỗ nóng muốn bức ra.
Không phải…. không phải sẽ ở trong này đấy chứ? Liễu Nha nhìn mặt hồ bốn phía đen tối, chỉ có đằng kia mới có chút ánh sáng.
“Không cần, không cần…” Hít vào một hơi, Liễu Nha bất lực nắm lấy vòm cầu, từng đợt đau đớn đánh úp tới.
Rốt cục, trên cầu an tĩnh lại, thị vệ ở Ngưng hương cư lật tung một lần, không tìm thấy Liễu Nha, liền trở về, bọn hắn không thể nghĩ tới, giờ khắc này, Liễu Nha đang chịu dày vò đau đớn dưới nước hồ lạnh băng.
Từng đợt đau bụng làm cho nàng choáng váng, nàng leo lên bờ, nơi đó Tiền Dung từng ở, nàng đến đó, khó khăn mở cửa phòng, bởi vì Tiền Dung biến mất, phòng không có ai ở.
Thân thể Liễu Nha run rẩy đi vào phòng, dựa theo trí nhớ lúc trước nàng đi đến giường, nàng nằm xuống, trong bóng tối cảm thấy bất lực, bất an kéo đến.
Nàng không biết có chuyện gì xảy ra, không biết vì lý do gì mà Nguyệt Mi lại bán đứng nàng, nhưng xâu chuỗi toàn bộ chuyện đêm nay, nàng nhận thức được sự uy hiếp, có người muốn nàng biến mất khỏi Hoàng cung! Mạc Tang… Vào lúc này nàng nhớ tới người vẫn luôn bảo vệ nàng, Mạc Tang, lẽ nào hắn cũng bán đứng nàng? Không? Hắn trung thành với Kim Minh, tuyệt đối sẽ không bán đứng nàng.
Kim Minh, Liễu Nha cười lạnh, lúc ấy hắn cự tuyệt nàng đi theo hắn hành quân đánh giặc vất vả, mới để nàng về cung, lại không biết trong hoàng cung so với bên ngoài còn nguy hiểm hơn vạn lần.
Mò mẫm thay đổi quần áo ướt, cảm giác lạnh băng ập đến, nàng sờ soạng mở tủ quần áo, tìm mấy bộ y phục, đột nhiên ngã trên mặt đất.
Từng đợt đau đớn làm cho nàng thở không nổi, như có gì phá đi thân thể của nàng, từ từ chảy ra ngoài.
“Không, không cần!” Liễu Nha chưa từng cảm thấy kinh khủng như vậy, chỉ thấy qua trong tivi, nữ tử sinh con kêu khàn cả giọng, nàng chưa từng cảm nhận loại thống khổ này, cho tới giờ khắc này, nàng mới được loại cảm giác thống khổ như xé rách thân thể khó khăn làm cho nàng thét lên một tiếng, đúng là bây giờ…. Nàng cởi quần áo, chặn miệng lại, sau đó ôm lấy cái bàn trong phòng.
Mồ hôi che kín trán nàng, cảm giác đau đớn làm cho nàng không biết mình đang ở nơi nào, nàng chỉ mơ mơ màng màng biết mình không thể chết, nàng phải đợi Kim Minh trở về, còn phải sinh hạ hài tử của nàng và Kim Minh.
Thời gian trôi qua, náo động một phen cũng qua đi, nhưng nguy cơ mới lại đến.
Đau đớn suốt một đêm, rạng sáng Liễu Nha ngất đi, nàng cảm thấy mình như sắp chết, ý thức mờ nhạt, như gần như xa, đau đớn từ từ xa cách.
Thời điểm tỉnh lại, nàng bị ánh mắt trời chiếu làm mờ mắt. Khẽ lay động cánh tay, nàng cảm thấy thân thể suy yếu, giống như… Đột nhiên nàng sờ bụng, chiếc bụng bằng phẳng làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ.
Thân thể nàng toàn là quần áo bình thường, điều này nói cho nàng biết đêm qua không phải là mộng, chuyện phát sinh là có thật, nàng… hài tử của nàng!
“Hài tử của ngươi bình an vô sự!” Phía trước truyền đến âm thanh lạnh nhạt, đó là một cô gái toàn thân áo trắng, trên trán mái tóc rối tung che khuất gương mặt nàng.
“Ngươi…” Đột nhiên Liễu Nha cảm thấy cách ăn mặc này quen quen, là y phục bên trong bạo thất! Vẫn Lệ? Không, không, nàng ta đã chết từ lâu.
“Ngươi là…” Lời nói của nàng còn chưa dứt, đột nhiên nàng nhìn thấy hài tử trong tã lót, khuôn mặt hồng nhuận tươi cười, đôi mắt sáng, những sợi tóc đen thưa thớt, đây là hài tử của nàng sao? Nhất thời, loại bản năng của mẫu thân dâng lên, nàng nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ, kỳ quái, đứa trẻ này nhìn nàng, không khóc không cười, chỉ nhìn chằm chằm như vậy.
“Là con trai, nhưng mà kỳ lạ, hắn không khóc! Bời vì điều này mà ngươi mới tránh được một kiếp!” Nữ tử đứng dậy, tiến lên mở cánh cửa gỗ, nhất thời ánh nắng ấm áp chiếu vào.
Liều Nha ngẩn người nhìn hài tử, như giật mình tỉnh giấc, đây là con trai của nàng sao? Chưa được chín tháng, chắc là sinh non, nhưng hắn lại khỏe mạnh như thường, khỏe mạnh làm cho lòng người bất an.
Một đứa trẻ không khóc, có phải kỳ lạ hay không?
Liễu Nha không vui, chu chu miệng, nhưng nhìn bộ dạng khó xử của hắn cũng biết trước sau, chỉ có thể tức giận quay trở lại.
“Nha Nha!” Kim Minh hô to giữ nàng lại, xoay mình lên ngựa, giục ngựa đuổi theo nàng, ôm nàng lên lưng ngựa. Bàn tay nắm chặt phần eo nàng.
“Làm cái gì?” Ngẩng đầu, hai tròng mắt của nàng như mặt nước hồ vào tháng mười.
“Trẫm mang nàng đi ngắm cảnh!” Đột nhiên hắn cười cười, ôm chặt nàng, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, con Hãn huyết bảo mã phi như bay, giống như rất vui vẻ.
“A!” Ít khi được cưỡi ngựa, từ lúc đến cổ đại bây giờ đều ngồi xe ngựa, tốc độ con ngựa cực nhanh, Liễu Nha sợ hãi hô lên một tiếng, gắt gao dựa vào nam tử ở phái sau.
Kim Minh thỏa mãn khóe môi cong lên, hai tròng mắt lô ra sự sung sướng, ôm người trong ngực chặt hơn, con ngựa càng chạy càng khoái chí.
Trên đỉnh núi, tuyết trắng, trời xinh như biển rộng, mấy như những đám bông, nam tử mặc áo bào màu tím đứng trên đỉnh núi, đôi mắt buồn bã nhìn bóng dáng đang chạy như bay dưới núi, càng ngày càng xa.
“Vương gia!” Nhung Thiên lên đến đỉnh núi, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng màu vàng ở phía xa.
“Ngươi đi xuống đi, hôm nay là năm mới, cho ngươi nghỉ một ngày, Nhung Thiên, ngươi thích làm gì thì làm cái đó là được!” Kim Huy ngước mắt, giọng nói lạnh nhạt, nhưng trong đó ẩn chứa sự cô đơn.
“Vương gia!” Nhung Thiên rũ mắt, tự nhiên hiểu được nỗi khổ trong lòng Kim Huy, chỉ là… Hắn nhìn xuống chân núi từ lâu đã không còn bóng dáng, có một số việc, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
“Đi thôi!” Nhàn nhạt vẫy tay, nam tử nhìn về phía xa, những đám mây trắng trên bầu trời, nhìn đến ngây người thật lâu.
Ban đầu sợ hãi nhưng một thời gian sau Liễu Nha nghe được bên tai tiếng vù vù của gió, cảm nhận được hơi thở nóng rực của nam tử thổi bên tai, dần dần không còn sợ nữa, ánh mắt lấp lánh, tò mò nhìn toàn bộ ngọn núi.
Tuy là mùa đông, thời tiết rất lạnh, cây cối tiêu điều, ít gặp được hoa lá, nhưng cả ngọn núi lớn đều là màu trắng, lại tạo nên sự xinh đẹp rung động lòng người, đứng dưới chân núi nhìn ngọn núi lớn, bầu trời xanh, đột nhiên cảm thấy thật nhỏ bé, mọi buồn bực trong lòng đều bay theo gió, từ từ biến mất. rũ mắt quan sát, nhìn biển lớn lọt vào tầm mắt, ý chí dâng lên, sóng biển cuồn cuộn, bên tai như nghe được tiếng biển rít gào, không khí trong lành, từ từ nhắm mắt lại, hít vào một hơi, cả người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Bỗng nhiên cảm thấy môi ngứa ngứa, Liễu Nha mở to hai mắt, chống lại đôi mắt đen sàng của nam tử, hắn vô tội rũ mắt nhìn nàng.
“Chàng hôn trộm thiếp?” Liễu Nha giận dữ hỏi, bị nam tử nắm lấy eo, xoay trong trên lưng ngựa, triền miên hôn.
Tuyết ngừng rơi, ngẩu nhiên một vài bông tuyết bị gió thổi bay, buổi sáng ngọt ngào, lần đầu tiên nàng cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, ngọt ngào hết mức. Nàng để mặc cho nam tử ôm vào trong ngực đang say sưa hôn mình, mãi đến khi hơi thở của hai người trở nên hỗn loạn.
Rốt cục, Kim Minh cũng kết thúc cái hôn này, nhẹ nhàng rời khỏi môi nữ tử, chỉ đơn thuần ôm lấy nàng, “Nha Nha!” Hắn thở dốc một hơi, âm thành khàn đục, mê người: “Nàng thích như vậy sao? Chỉ có hai chúng ta, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, ở một chỗ cùng các con, đơn giản mà vui vẻ?”
Nghe được tiếng thì thào của nam tử, Liễu Nha như thấy được sự vui vẻ, hạnh phúc của gia đình.
Nàng gật đầu, để đầu gác lên vai nam tử, hạnh phúc nhắm mắt lại.
Ánh sáng bao quanh hai người, hai người thong thả đi bộ, bước chân vang lên tiếng chạm vào băng.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Một trân kêu la dồn dập từ phía trước truyền đến.
Liễu Nha từ trong lòng Kim Minh ló đầu ra, lại bị Kim Minh ngăn lại: “Nha Nha, không nên nhìn!” Thanh âm của nam tử không còn dịu dàng như trước, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Cứu mạng!” Cách đó không xa không ngừng có tiếng rên rỉ, thê lương mà tuyệt vọng, Liễu Nha không nhịn được, đẩy Kim Minh ra, ngoái đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, liền khom người nôn mửa.
Đập vào mắt là một vũng máu, vết máu kéo được hơn trăm mét, mười mấy người năm trên mặt đất, có một vị đại thúc hơn năm mươi bởi vì cánh tay bị chặt đứt, ở trên mặt đất kêu rên thảm thiết, không ngừng hô cứu mạng.
Giữa vũng máu có hai cỗ thi thể, tuổi tác tầm bảy, tám tuổi mà thôi. Thân thể còn nhỏ nằm trong vũng máu nhìn thấy ghê người.
Kim Minh đỡ lấy thân thể nàng, ánh mắt lóe ra sự lạnh lùng. Bọn họ thế mà bất tri bất giác đến biên giới Vận thành nơi đang bị Tiên Nô chiếm giữ, nhưng dân chúng nơi này vì không chịu nổi khi bị Tiên Nô cướp đoạt mà mang theo tài sản chạy trốn, nhưng nửa đường bị bọn hắn cướp giết.
“Này…” Liễu Nha nhìn sự ghê tởm trong lòng, lúc Kim Minh đỡ lên lưng ngựa, nhành chóng cởi đai lưng, băng bó cho nam tử, “Qúa tàn nhẫn, bọn họ là dân chúng bình thường, vì cái gì…”Đôi mắt nàng ươn ướt.
“Nha Nha, đây là chiến tranh!” Kim Minh đứng bên người nàng, nhỏ giọng mở miệng, nhưng giọng điệu run rẩy tiết lộ tâm trạng của hắn. Hắn sai lầm rồi sao? Tại sao phải đợi đến trăng tròn, để Tiên Vu nhìn thấy chính mình đã không còn là Kim Lang vương, cố ý hóa giải hiểu lầm Tiên Nô và Kim Lang vương triều, lại quên những con dân trở thành nô dịch của Tiên Nô, bọn họ đều là con dân của Kim Lang vương triều.
Kim Minh lạnh lùng đứng đó, gió thổi bay mái tóc vàng của hắn, băng lãnh, sắc bén.
Liễu Nha nhìn Kim Minh một cái, trông hắn lúc này thật đáng sợ.
Cửa đại lao đột nhiên bị mở ra, cai ngục hoảng sợ hét lên, nhìn thấy Hoàng đế toàn thân lệ khí, không dám lên tiếng, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Tiên Vu ngồi trong góc miễn cưỡng nhướng mày, nhìn vào nam tử, trên người hắn tỏa ra sát khí đáng sợ, trong lòng run lên nhưng vẫn cười một tiếng: “Như thế nào? Kim Lang vương, rốt cuộc ngươi cũng không ẩn nhẫn được nữa sao? Thời gian đánh cuộc của chúng ta còn chưa kết thúc, hiện tại ngươi gấp gáp như vậy sao?”
Kim Minh không nói gì, lâpj tức tiến lại giơ tay phá hủy xích sắt, hắn đá văng cửa lao, bàn tay điểm huyệt ở trên vai Tiên Vu, lạnh lùng nói: “Trẫm cho ngươi xem mấy thứ!”
Trên sườn núi, Tiên Vu ngẩn ngơ nhìn thi thể nằm trong vũng máu, không thể mở miệng. Máu đã sớm thấm vào tuyết, cùng băng tuyết hợp lại làm một, thi thể cứng ngắc, lúc dời đi như một tảng băng, càng nhìn càng khủng bố.
“Là người Tiên Nô hủy hoại quê hương chúng ta, trời đất giá rét, lại thiêu đốt vụ mùa, nhà cửa, đoạt lấy tiền bạc và lương thực của chúng ta, chúng ta không cho bọn hắn thì chỉ có chứ chết. Chúng ta là người của Ngưu gia thôn, nghe nói vậy liền mang theo lương thực, tiền bạc bỏ đi, nhưng lại không ngờ vẫn bị bọn họ đuổi theo… vợ và con của ta đều đã…” Nam tử trung niên lên án, từng chữ như một kích đánh vào trong lòng Tiên Vu, hắn đưa mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của nam tử vì mất một cánh tay, sắc mặt liền thay đổi.
“Tiên Vu, đánh cược của chúng ta bị giải trừ, hiện tại Trẫm sẽ lấy lại những thứ thuộc về Trẫm!” Kim Minh xoay người, gió thổi bay vạt áo của hắn.
Hắn sai lầm rồi, còn tình nguyện chuộc tội cái gì, lại làm cho người dân của mình chịu tai họa như vậy.
Ngày đầu tiên của năm mới, bảy ngày sau đó, đại quân Kim Lang vương triều tiến công về phía Bắc, khí thế mạnh như vũ bão. Thanh Phong không chú ý bảo vệ thành, liên tiếp bị đánh lui, một bên chiếm đoạt tài vật, một bên thối lui đến biên giới, vậy mà chiếm đoạt được hai mươi xe của cải, thoáng cái đã qua nửa tháng, đúng đêm trăng tròn, vội vàng chinh chiến, thu lại những thành trì đã mất, Kim Minh lại quên thời gian, một đêm kia hắn thu phục được một thành trì.
Tháng hai âm lịch, thời tiết ấm hơn, sông bị đóng băng cũng bắt đầu hòa tan, tại biên cảnh, chiến tranh hai nước, kết cục không những đuổi được Tiên Nô ra khỏi biên giới mà còn đoạt lại hết của cải.
Tiên Nô không thể chống cự. Đuổi Tiên Nô ra biên cảnh là lúc binh sĩ Kim Lang vương triều giết người đỏ mắt, nhìn tám tòa thành trì bị Tiên Nô làm tổn hại, đoạt về, trận chiến mất đi ý nghĩa ban đầu của nó, sớm không phải là khuếch trương địa bàn, mà là cừu hận, nỗi hận quét sạch mỗi người Kim Lang vương triều.
Tiếp tục lên phía Bắc, không ngừng công kích, các đại thần Kim Lang vương triều không ngừng phân vân, cuối cùng theo Mộ Dung Dẫn cầm đầu đại đa số đồng ý tiến về phía Bắc, Đại Hách sau khi ổn định, U Dạ La chạy tới biên cảnh, chiến tranh hết sức căng thẳng.
Trong triều không có người chống đỡ, bởi vì Mộ Dung Vân Cẩm tái khởi mà Mộ Dung Dẫn nắm giữ phần lớn quyền hành, tấu chương đều được đưa tới biên cảnh, thính cầu tiếp tục tấn công.
Kim Minh lâm vào khó xử.
Trong doanh trước, sắc mặt Kim Huy lạnh nhạt đọc tấu chương, cười thâm ý: “Ý tứ Hoàng huynh như thế nào?”
Kim Minh thở dài một hơi, hắn biết, hiện giờ tên đã lên dây, không bắn không được, nhưng nếu tấn công Tiên Nô, trận chiến này sẽ không biết lúc nào mới kết thúc.
“Hiện tại ta tin tưởng người là Hoàng huynh không phải là Kim Lang vương!” Kim Huy cười lạnh: “Đây là cơ hội thống nhất thiên hạ, Hoàng đế Tiên Nô hoang dâm tàn bạo, không được yêu thích, trong tay chúng ta còn có Thái tử Tiên Vu, vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận đánh bại Tiên Nô, thu làm Phiên quốc” Ngữ khí của hắn hết sức bình thản, “Đại Hách lần này đại chiến tổn thương, tin rằng không lâu sau, cục diện ba nước chia ba sẽ kết thúc”
Lời nói của Kim Huy hết sức phấn khởi, Kim Minh nhìn thấy được ánh mắt của hắn có mấy phần dã tâm, một tháng qua Kim Huy thay đổi không ít, giống như….như thấy được bóng dáng của chính mình.
Trở lại doanh trướng, Kim Minh rũ mắt, thông qua ánh sáng nhìn Liễu Nha bình yên ngủ.
Hắn đã không còn suy nghĩ muốn tranh đấu, chỉ muốn ẩn cư sống thật tốt với Liễu Nha, đúng là… Hắn tiến lên, bàn tay chạm vào bụng Liễu Nha: “Nha Nha, Trẫm đã từng nói, muốn bồi thường cho bọn họ, từng chút một”
Ngày thứ hai, Liễu Nha được Kim Minh tiễn về Lang thành, mà đại chiến giữa Kim Lang vương triều và Tiên Nô bắt đầu nổ ra.
Trận chiến này, đánh một lúc liền đánh nửa năm. Trong cung, Liễu Nha có thai tám tháng, buồn bã nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết cực kì nóng bức, bên tai tiếng chim hót líu ríu, Nguyệt Mi đứng sau nàng, nhẹ nhàng quạt.
“”Nguyệt Mi, hôm nay có tin tức tiền tuyến truyền đến không?” Đặt bàn tay nhỏ lên bụng, nhỏ giọng hỏi. Mỗi ngày hỏi thăm tin tức tiền tuyến chính là cách duy nhất để nhớ người đó.
“Bẩm nương nương, nghe nói đã đánh tới Đô thành của Tiên Nô, Hoàng thượng sắp trở về rồi!” Nguyệt Mi trả lời, ánh mắt tỏa sáng. Hoàng thượng trở lại, nương nương sẽ không bị… Đang suy nghỉ cửa phòng đột nhiên bị đá ra, “Người đâu, người đâu?” Mộ Dung Vân Cẩm hất cằm sai khiến.
Lúc Kim Minh biếm nàng đến Duẫn Thiên cung làm nô tỳ, nàng cáu giận một trận, về sau Kim Minh xuất chinh, Mộ Dung Dẫn nắm quyền hành trong tay, vị trí của nàng tự nhiên lại lên cao, cái này gọi là lão hổ không ở nhà, hầu tử xưng đại vương, mất đi người duy nhất có khả năng đấu lại nàng là Hoàng Phủ Xa Nguyệt, nàng càng thêm hung hăng, huống chi trong bụng nàng mang thai long tử của Hoàng thượng.
“Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến!” Nguyệt Mi kìm lòng không được than nhẹ một tiếng, vọt qua một bên, chỉ thấy Mộ Dung Vân Cẩm thờ phì phì tiến đến: “Mặc Thanh Thanh, ngươi có ý gì?” Nàng ta vừa nói vừa kéo Lão ma ma tiến lên, trên mặt ma ma kia có hai dấu tay hồng hồng.
Như đã dự liệu được chuyện như thế này, Liễu Nha từ từ đứng dậy, hai tay đặt trước người, bảo vệ an toàn cho bảo bảo: “Không có ý gì, chỉ là ma ma này không hiểu quy củ, ở trong Ngưng Hương cư của ta ngó đi ngó lại, ta nhìn không vừa mắt nên tát nàng hai cái!”
Kỳ thật đây là lão ma ma mà Vân phi phái đi giám thị nàng, nàng sao có thể không biết. Cho rằng không có Hoàng thượng làm chỗ dựa, trong Hoàng cung này có thể tùy ý khó dễ cho nàng sao, quả thực nằm mơ!
“Ngươi… Mặc Thanh Thanh, đánh chó phải xem mặt chủ!” Mộ Dung Vân Cẩm tức giận nghiến răng, nàng không phải đau lòng cho ma ma, chỉ tại trong Hoàng cung này, nàng muốn hạ độc đã có Nguyệt Mi, Nguyệt Hà thay nàng ngăn lại, muốn ám sát đã có Mạc Tang che chở, trước mắt bụng nàng càng ngày càng lớn, lúc nàng sinh không đuổi đi những nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái, lúc Hoàng thượng trở về, nàng lại bị đuổi về Duẫn Thiên cung, tiếp tục làm nô tỳ ở đó.
“Rất xin lỗi, ta không biết đó là chó của ngươi!” Liễu Nha cười nhạt, dù còn phải che chắn trước người nhưng nửa năm qua tranh cãi với Mộ Dung Vân Cẩm mới có thể tiếp diễn.
“Ngươi…” Sắc mặt Lão ma ma tái mét, khuôn mặt đỏ đỏ xanh xanh nhìn thật đẹp mắt.
Mộ Dung Vân Cẩm tức đến thở không thông, muốn đẩy Liễu Nha nhưng quên mất mình cũng là phụ nữ có thai, huống hồ Liễu Nha có luyện qua võ công, không đợi Nguyệt Mi ra tay, chính mình tránh qua một bên, Mộ Dung Vân Cẩm liền ngã xuống đất.
“Ôi!” Mộ Dung Vân Cẩm hét lên một tiếng, thân thể mập mạp tròn tròn ngã trên mặt đất.
“Nương nương, nương nương!” Lão ma ma kêu lên, cung nhân nhanh chóng vây quanh Ngưng Hương cư.
Một phút sau, Mộ Dung Vân Cẩm vì động tha nên sinh non, sinh hạ một nữ nhi, nhìn sắc mặt tím tái, nhăn nhăn nhúm nhúm, Mộ Dung Vân Cẩm lập tức xem thường.
Giấc mộng Hoàng hậu của nàng, giấc mộng Thái hậu của nàng – toàn bộ đều bị thiêu cháy rồi.
Tuy là một công chúa nhưng gần ba mươi năm nay không có hoàng tự đối với Kim Lang vương triều mà nói là chuyện lớn, cả nước đều chúc mừng, chúc mừng tiểu công chúa được sinh ra, đồng thời Kim Minh cũng dẹp xong Tiên Nô, chuẩn bị khải hoàn hồi triều.
“Bảo bảo, con nghe được sao, phụ thân con sắp trở về rồi!” Liễu Nha nhẹ nhàng vỗ bụng, nói chuyện cùng đứa bé.
Rốt cục cũng trở lại, xa nhau nửa năm, nỗi nhớ của nàng với hắn càng nhiều, nhưng ấn tượng về hắn nàng lại càng mơ hồ, không biết người nàng nhớ là Kim Minh hay là Kim Nhật, hay chỉ là nỗi nhớ về Kim Vô Nhai.
Biệt uyển bên trong Duẫn Thiên cung, Mộ Dung Vân Cẩm nhìn tiểu công chúa duỗi chân đạp trong tã lót, oán hận cắn cắn môi.
“Hà tất ngươi phải như vậy, chờ hắn trở về, xem xét cơ hội, chúng ta lại tiếp tục sinh!” trong màn che, bóng dáng nam tử lười biếng ngồi dậy, thân thể cường tráng, từ phía sau nhẹ nhàng ôm nàng trong ngực.
Trên mặt nữ tử hiện lên sự hận thù: “Ngươi không nên chạm vào ta!”
“Không chạm vào ngươi?” Nam tử cười lạnh, hung hăng nhéo môi nữ tử, “Nếu không phải ta giúp đỡ, ngươi có thể vào cung được sao? Ngươi còn có nam nhân nào thích sao? Chỉ đáng tiếc, hắn không thích ngươi, cho tới bây giờ, chỉ dùng ngươi làm công cụ trả thù, nếu tiểu Vân Cẩm của ta vẫn một lòng theo ta, chờ ta đánh bại Kim Lng vương triều, gia cao hứng, nói không chừng sẽ phong ngươi làm quý phi, so với làm nô tài ở đây vẫn tốt hơn nhiều! ”
“Hách Diệp, ngươi không cần khinh người quá đáng, nếu không phải ngươi thừa dịp ta đến miếu tạ ơn thần linh mạnh mẽ muốn ra, ta…” Nữ tử cắn môi, lạnh lùng nhìn nam tử.
“Là cưỡng bức sao? Lúc ấy ta còn nhớ ngươi ở dưới thân ta rên rỉ hết sức, khi ta muốn xuống, ngươi vẫn không muốn đấy! Nữ nhân, rõ ràng là thích, nhưng miệng lại bảo không!” Hắn nói xong, nhẹ nhàng chạm mũi nữ tử, “Nghe nói ngươi sinh cho ta một nữ nhi, ta không ngại đường xa, bất chấp nguy hiểm vào cung, chính là muốn nhìn ngươi và nữ nhi, ngươi nói ta đối với ngươi không tốt sao?” Hắn gắt gao bóp nhẹ ngực nữ tử, hung hăng đẩy nàng lên giường.
“Ngươi buông tay!” Mộ Dung Vân Cẩm kêu một tiếng, nam tử lại càng dựa gần hơn, “Buông tay? Mới vừa rồi không biết ai vừa hô tiểu quai quai, ta vì người đi ngàn dặm đường, như thế nào cũng phải thưởng ta một phen!” Hắn hừ lạnh một tiếng, đặt hai chân của nữ nhân lên vai, mạnh mẽ tiến công.
Tiểu công chúa trong tã lót khóc lên, ngoài cửa có tiếng bước chân: “Nương nương, có việc gì không?”
“Không!” Một đợt đau đớn truyền đến, Mộ Dung Vân Cẩm khó khăn mở miệng. Nàng mới sinh xong nửa tháng, thân thể vẫn còn suy yếu, mà tên cầm thú này… nếu ngươi không nghe lời, ta liền đem bí mật của đứa nhỏ này thông báo cho thiên hạ, phụ thân ngươi khó khăn mới đạt được quyền hành trong triều đều bị hủy trong chốc lát.
Những lời cảnh cáo của nam tử ập đến, nữ nhân chỉ có thể yên lặng thừa nhận, càng về sau từ từ rên rỉ.
Rốt cục, sau khi bình tĩnh, nàng ta mở to mắt, nước mắt cứ đọng lại trong khóe mắt.
Nhìn gương mặt dâm tà buồn ngủ của nam tử, chủ ý ngoan độc dâng lên trong lòng nàng.
Mọi thừa nàng phải chịu đều do hắn mà thành, đối với nữ nhân hắn yêu thương, nàng sẽ không nhân từ nương tay.
Đêm đó, nàng nói hết suy nghĩ cho Mộ Dung Dẫn.
Mộ Dung Dẫn nhìn nam tử trần truồng hôn mê, trong nháy mắt không nói ra lời.
“Phụ thân, ngươi muốn bảo vệ địa vị hiện tại của mình, nhất định phải làm như vậy!” Mộ Dung Vân Cẩm lạnh lùng mở miệng.
Đêm đó, Mạc Tang bị huynh đệ kéo đi đánh bạc, hắn vừa rời đi, mấy bóng đen vây quanh Ngưng Hương cư.
“Nguyệt Mi, bên ngoài có tiếng gì vậy?” Liễu Nha bị kinh hách tỉnh dậy, nhẹ giọng gọi Nguyệt Mi, nhưng đáp lại nàng chỉ có bóng tối. Đèn trong cung ít khi tắt, nhưng mà đèn ở Ngưng Hương cư toàn bộ đều bị tắt.
Liễu Nha ngửi được mùi máu, nàng chợt cảm thấy bất an, xuống giường, liền giẫm ngay một người. Sau đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
“Nguyệt Mi, là ngươi sao?” Liễu Nha híp mắt, nhờ ánh trăng nhìn đường, là một nam tử, chính xác mà nói là nam tử trần truồng. Vào thời điểm này, nam tử xuất hiện trong tẩm cung của nàng, mà còn… Liễu Nha nhìn ngọn đèn lúc sáng lúc tối bên ngoài nhất thời hiểu rõ.
Là có người hãm hại nàng, mà nàng chỉ có thể tự mình cứu mình! Nàng vỗ bụng, tuy hành động không tiện nhưng cũng không phải không làm được gì, rất nhanh, nàng mở cửa sau, nhanh chóng ra ngoài. Tiện tay với bộ y phục nha hoàn của Nguyệt Mi, khoác lên người, cẩn thận đóng cửa sổ, dọc theo con đường đến bên hồ hình thoi, trốn dưới cầu.
Quả nhiên, đám người này là đến Ngưng Hương cư, rất nhanh, trong phòng được đốt đèn, sau khi có tiếng nữ tử hét lên, cả hoàng cung đều náo nhiệt hẳn lên.
Nửa người Liễu Nha ngâm trong hồ, nghe tiếng binh sĩ đi tới đi lui, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Nàng muốn biết có chuyện gì xảy ra, sau khi xác định an toàn nàng mới có thể ra ngoài, nàng phải bảo vệ hài tử được an toàn.
Bên bờ bên kia có phượng liễn đi qua, hai cùng nữ chong đèn đi trước. Liễu Nha nhận ra đó là kiệu của Thái hậu, vừa muốn hiện thân lại thấy Mộ Dung Dẫn mang theo nhiều thị vệ vội vã đi tới.
Nàng cắn môi, tiếp tục trốn dưới cầu.
‘Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Tễ Tuyết khẩn trương,cao giọng nói.
“Thái hậu, có một nam tử chết trong tẩm cung của Thanh phi ở Ngưng hương cư, mà còn…” Mộ Dung Dẫn nhìn bốn phía, giống như rất khó xử, lời nói lại to khác thường, “ Nam tử trần truồng, đồng thời…Thanh phi nương nương không thấy đâu!”
Thái hậu cả kinh, không dám tin nhìn Mộ Dung Dẫn, “Ngươi nói cái gì?”
“Bẩm Thái hậu nương nương, đây là chuyện chính xác, mà thân phận nam nhân kia hết sức khó giải quyết!” Mộ Dung Dẫn lạnh lùng bẩm báo, tiến lên nói gì đó, thanh âm quá nhỏ, Liễu Nha ở dưới cầu không thể nghe được.
Nam nhân chết trong phòng nàng rốt cuộc là ai? Liễu Nha muốn lao ra, ít nhất nàng khẳng định Thái hậu sẽ giúp đỡ nàng, nhưng lúc nàng muốn làm thì nghe được thanh âm kinh ngạc của Thái hậu: “Là hắn, ngươi nói là hắn sao?”
“Vâng! Theo Nguyệt Mi ở Ngưng hương cư nói, hắn đến Lang thành tử mười tháng trước, gặp gỡ cũng không phải ngày một ngày hai,… Thái hậu, chỉ sợ hài tử trong bụng Thanh phi nương nương…”
Thân thể Liễu Nha lảo đảo, một lúc sau, nàng mới có thể đứng vững trong hồ nước.
Mộ Dung Dẫn cái lão thất phu này đang nói cái gì? Trước hết mặc kệ nam tử này là ai, hắn dám hoài nghi… Đột nhiên nàng cảm thấy bụng dưới từng đợt đau đớn, nàng đỡ lấy vòm cầu, khuôn mặt trắng bệch, như có một cỗ nóng muốn bức ra.
Không phải…. không phải sẽ ở trong này đấy chứ? Liễu Nha nhìn mặt hồ bốn phía đen tối, chỉ có đằng kia mới có chút ánh sáng.
“Không cần, không cần…” Hít vào một hơi, Liễu Nha bất lực nắm lấy vòm cầu, từng đợt đau đớn đánh úp tới.
Rốt cục, trên cầu an tĩnh lại, thị vệ ở Ngưng hương cư lật tung một lần, không tìm thấy Liễu Nha, liền trở về, bọn hắn không thể nghĩ tới, giờ khắc này, Liễu Nha đang chịu dày vò đau đớn dưới nước hồ lạnh băng.
Từng đợt đau bụng làm cho nàng choáng váng, nàng leo lên bờ, nơi đó Tiền Dung từng ở, nàng đến đó, khó khăn mở cửa phòng, bởi vì Tiền Dung biến mất, phòng không có ai ở.
Thân thể Liễu Nha run rẩy đi vào phòng, dựa theo trí nhớ lúc trước nàng đi đến giường, nàng nằm xuống, trong bóng tối cảm thấy bất lực, bất an kéo đến.
Nàng không biết có chuyện gì xảy ra, không biết vì lý do gì mà Nguyệt Mi lại bán đứng nàng, nhưng xâu chuỗi toàn bộ chuyện đêm nay, nàng nhận thức được sự uy hiếp, có người muốn nàng biến mất khỏi Hoàng cung! Mạc Tang… Vào lúc này nàng nhớ tới người vẫn luôn bảo vệ nàng, Mạc Tang, lẽ nào hắn cũng bán đứng nàng? Không? Hắn trung thành với Kim Minh, tuyệt đối sẽ không bán đứng nàng.
Kim Minh, Liễu Nha cười lạnh, lúc ấy hắn cự tuyệt nàng đi theo hắn hành quân đánh giặc vất vả, mới để nàng về cung, lại không biết trong hoàng cung so với bên ngoài còn nguy hiểm hơn vạn lần.
Mò mẫm thay đổi quần áo ướt, cảm giác lạnh băng ập đến, nàng sờ soạng mở tủ quần áo, tìm mấy bộ y phục, đột nhiên ngã trên mặt đất.
Từng đợt đau đớn làm cho nàng thở không nổi, như có gì phá đi thân thể của nàng, từ từ chảy ra ngoài.
“Không, không cần!” Liễu Nha chưa từng cảm thấy kinh khủng như vậy, chỉ thấy qua trong tivi, nữ tử sinh con kêu khàn cả giọng, nàng chưa từng cảm nhận loại thống khổ này, cho tới giờ khắc này, nàng mới được loại cảm giác thống khổ như xé rách thân thể khó khăn làm cho nàng thét lên một tiếng, đúng là bây giờ…. Nàng cởi quần áo, chặn miệng lại, sau đó ôm lấy cái bàn trong phòng.
Mồ hôi che kín trán nàng, cảm giác đau đớn làm cho nàng không biết mình đang ở nơi nào, nàng chỉ mơ mơ màng màng biết mình không thể chết, nàng phải đợi Kim Minh trở về, còn phải sinh hạ hài tử của nàng và Kim Minh.
Thời gian trôi qua, náo động một phen cũng qua đi, nhưng nguy cơ mới lại đến.
Đau đớn suốt một đêm, rạng sáng Liễu Nha ngất đi, nàng cảm thấy mình như sắp chết, ý thức mờ nhạt, như gần như xa, đau đớn từ từ xa cách.
Thời điểm tỉnh lại, nàng bị ánh mắt trời chiếu làm mờ mắt. Khẽ lay động cánh tay, nàng cảm thấy thân thể suy yếu, giống như… Đột nhiên nàng sờ bụng, chiếc bụng bằng phẳng làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ.
Thân thể nàng toàn là quần áo bình thường, điều này nói cho nàng biết đêm qua không phải là mộng, chuyện phát sinh là có thật, nàng… hài tử của nàng!
“Hài tử của ngươi bình an vô sự!” Phía trước truyền đến âm thanh lạnh nhạt, đó là một cô gái toàn thân áo trắng, trên trán mái tóc rối tung che khuất gương mặt nàng.
“Ngươi…” Đột nhiên Liễu Nha cảm thấy cách ăn mặc này quen quen, là y phục bên trong bạo thất! Vẫn Lệ? Không, không, nàng ta đã chết từ lâu.
“Ngươi là…” Lời nói của nàng còn chưa dứt, đột nhiên nàng nhìn thấy hài tử trong tã lót, khuôn mặt hồng nhuận tươi cười, đôi mắt sáng, những sợi tóc đen thưa thớt, đây là hài tử của nàng sao? Nhất thời, loại bản năng của mẫu thân dâng lên, nàng nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ, kỳ quái, đứa trẻ này nhìn nàng, không khóc không cười, chỉ nhìn chằm chằm như vậy.
“Là con trai, nhưng mà kỳ lạ, hắn không khóc! Bời vì điều này mà ngươi mới tránh được một kiếp!” Nữ tử đứng dậy, tiến lên mở cánh cửa gỗ, nhất thời ánh nắng ấm áp chiếu vào.
Liều Nha ngẩn người nhìn hài tử, như giật mình tỉnh giấc, đây là con trai của nàng sao? Chưa được chín tháng, chắc là sinh non, nhưng hắn lại khỏe mạnh như thường, khỏe mạnh làm cho lòng người bất an.
Một đứa trẻ không khóc, có phải kỳ lạ hay không?
Danh sách chương