Tâm đã chết thì thể xác càng không chịu đựng được, thậm chí ra ngoài đường cũng không có người hỏi thăm. Từ nhỏ Tố Cầm nàng ăn sung mặc sướng, được Ngự Phong và Bà dì hết sức sủng ái, áo cơm không lo càng không nói đến chuyện muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, hôm nay lại giống như gia súc bị bán ngoài chợ, nếu lòng không chết thì thể xác cũng bị nhục nhã mà chết.

“Mọi người mau tới xem, da mịn thịt mềm, là tiểu nương tử xuất thân con nhà giàu có, mê hoặc nhất chính là mua một tặng một, nha hoàn này tình nguyện đi theo chủ tử, mua đi, chỉ cần một trăm lượng, mau đến xem đi!” Tiếng chiêng trống vang trời, hét khản cả giọng, Dụ Thái Minh di chuyển thể xác mập mạp, gõ mạnh tiếng chuông, chỉ là chiến tranh loạn lạc, người chạy trối chết còn không kịp thì lấy ai còn để ý đến nữ sắc, đứng trong gió nửa ngày cũng không có người đến xem.

“Tiểu thư!” Yến nhi hung dữ nhìn chằm chằm vào thể xácmập mạp của Dụ Thái Minh, nhỏ giọng: “Dù ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng vẫn có thể mang tiểu thư rời đi, tại sao tiểu thư phải ở lại nơi này chịu khổ như vậy!”

Cô gái nhìn chằm chằm vào bàn đá xanh không nhúc nhích, tâm đã chết cho dù đi đâu cũng như thế, thể xác thối nát này sớm muộn gì cũng có người thu mua thôi.

“Đây là hai trăm lượng, ta mua!” Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói của nam nhân, trước mặt quăng ra một túi tiền mùa xanh, Dụ Thái Minh vừa thấy lập tức di chuyển thân hình mập mạp, cẩn thận đếm, sau đó cũng kính đưa dây thừng giao vào tay nam tử, “Lão huynh, người quả thật có mắt nhìn, hai tiểu nương tử này đều là của ngươi rồi!” Nói xong liền thở phào một hơi, hài lòng cầm túi tiền đi xa.

Dụ Thái Minh vừa đi, Yến nhi cũng hết sức khẩn trương. Nàng không mang Tố Cầm rời đi vì nơi này cách Ngự kiếm sơn trang không xa, Lưu Quần thường lên trấn làm việc, nếu gặp được sẽ đi bẩm báo cho thiếu gia, thiếu gia biết kết cục thê thảm của tiểu thư chắc chắn sẽ không để ý điều gì mà chạy tới cứu giúp, nhưng không may lại bị người đàn ông thô lỗ này mua về.

Yến nhi không vui ngước mắt nhìn nam tử, chỉ thấy hắn mặc quần áo màu xanh đơn giản, thân hình to lớn giống như là người luyện võ, không biết thời buổi chiến tranh loạn lạc còn tới đây làm gì.

Mạc Tang đứng trước mặt hai người, từ từ quan sát một vòng, từ đầu tới cuối cô gái có dung mạo giống với Thanh phi nương nương cũng không ngước mắt nhìn lên, ngược lại nha hoàn vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt tràn đầy oán giận và cảnh giác.

“Đi theo ta” Mạc Tang lạnh lùng mở miệng, hai tay thong thả để sau lưng, đế giày màu đen đạp trên tuyết.

Từ đi này nặng nề đè lên lòng Tố Cầm, nàng cúi đầu đứng lên, yên lặng đứng sau lưng Mạc Tang, đây chính là con đường nàng đã lựa chọn, không thể oán hận bất cứ người nào, nhưng mà Yến nhi… “Vị công tử này…” Nàng ho nhẹ một tiếng.

Mạc Tang dừng bước, ngoài đầu nhìn nàng: “Còn có chuyện gì?”

“Ta có một yêu cầu hơi quá đáng, đây là Yến nhi, là nha hoàn của ta, cam tâm tình nguyện tới hầu hạ ta, công tử tốt bụng xin hãy thả nàng đi!” Cô gái ngước mắt, ánh mắt mờ mờ không có một tia linh động, thay vì nói muốn đi theo nam tử, không bằng nói mình muốn chết.

“Tiểu thư!” Yến nhi nắm chặt cánh tay nàng, cho tới bây giờ, nàng không thể để cho tiểu thư tự hành động điên rồ, nàng muốn mang tiểu thư về.

Chủ ý đã quyết, nàng đứng trước mặt Tố Cầm, quật cường ngẩng cao đầu.

Mạc Tang nhíu mày, ánh mắt tối sầm, bàn tay nhanh như chớp nhanh chóng điểm huyệt Yến nhi. Cô gái liền ngã vào ngực hắn.

“Ngươi…” Tố Cầm bị dọa sợ, cuối cùng có chết cũng không muốn liên lụy tới Yến nhi.

“Đi theo ta!” Nam tử vẫn không giỏi nói chuyện, huống chi hắn là nghe lệnh làm theo, chắng Yến nhi lên vai, rẽ vào một ngõ nhỏ, chỉ thấy ở đó có một chiếc xe ngựa: “Lên đi, ta dẫn ngươi tới một nơi!”

Hắn đặt Yến nhi trước xe ngựa, ngoài đầu nhìn lại, nhỏ giọng nói.

“Đi tới một nơi?” Cô gái thê lương cười một tiếng, đi đâu cũng vậy thôi, nhưng mà Yến nhi… Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội để Yến nhi chạy trốn.

Nàng ngoan ngoãn leo lên xe ngựa, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt, chỉ có sự phục tùng.

Mạc Tang nhíu mày, không ngờ biểu tiểu thư của Ngự kiếm sơn trang lại có tính tình như vậy, khác một trời một vực với Thanh phi nương nương, cái tên Ngự Phong kia mù mắt hay sao lại thích một người như vậy? Trong lòng hắn thầm nghĩ, lại đánh xe ngựa về phía sơn trang.

Ngự kiếm sơn trang, về đêm, đèn dầu sáng rực, Ngự Phong nghiêng người dựa vào giường êm, trong tay nắm một cuốn sách tập hợp các loại binh khí, dừng nửa ngày cũng không đọc được một tờ.

Nàng đã trở lại? Cô gái Mị tộc cuối cùng vẫn không thoát khỏi nguyền rủa lưu truyền ngàn năm, hắn ngóng trông một ngày, lại sợ hãi một ngày, hôm đó khi cánh cửa khách sạn đóng lại, hắn và nàng đã không còn gì nữa, bên cạnh nàng có người đàn ông khác! Yêu hận đan xen, hắn vẫn hy vọng nàng có được hạnh phúc, chỉ không nghĩ đến, không tới một tháng, người nam nhân kia không đợi được mà ra tay.

“Thiếu chủ!” Lưu Quân đứng hầu hạ ở một bên nhẹ giọng gọi.

Thân thể nam tử cứng đờ, từ từ quay đầu lại: “Ngươi đã trở lại?”

Lưu Quần thở dài, gần tối hắn mới trở lại, chỉ là Thiếu chủ cứ ngẩn người mà thôi.

“Đúng là tiểu thư, chỉ là ta chậm môt bước, họ đã không còn ở trong khách sạn, Dụ Thái Minh bán họ cho một người đàn ông!” Lưu Quân che giấu một ít chi tiết, người đàn ông kia mang hai người họ tới Ngự kiếm sơn trang, hắn tự nhiên để họ đi vào. Những chuyện này đều là chủ ý của Liễu cô nương, tính cách của nàng và biểu tiểu thư thật sự không giống nhau.

“Cái gì?” Con ngươi Ngự Phong co rút, bỗng chốc bật dậy.

Lưu Quần thấy hắn lộ vẻ mặt như vậy, biết rõ trong lòng hắn vẫn yêu biểu tiểu thư, càng thêm bội phục suy đoán của Liễu Nha, vì vậy cả gan cố ý kích thích hắn: “Thiếu chủ đừng để ý, tiểu thư làm những chuyện như vậy, có thể nói là tự làm tự chịu, thiếu chủ tội gì phải lo lắng cho nàng như vậy?”

Bên ngoài cửa sổ, Tố Cầm đang nghe lén, sắc mặt cả kinh, nếu không phải Liễu Nha đỡ, sợ rằng đã ngã trong tuyết.

Liễu Nha âm thầm khen ngợi, tên Lưu Quần này quả thật rất được, xem ra còn có chút thực lực.

Quả nhiên, Ngự Phong giận dữ nhìn Lưu Quần, hai tròng mắt xanh đen như thiêu đốt hai ngọn lửa tức giận, nóng rực, kịch liệt, như muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Quần. Hắn tiến lên, lạnh lùng bóp chặt cổ nam tử, gằn từng chứ: “Ngươi câm miệng, chuyện của chủ tử là để các ngươi ở sau lưng bàn luận sao? Lưu Quần, Tố Cầm cho dù thế nào thì nàng vẫn là tiểu thư của ngươi!”

Kề cận với nguy hiểm, Lưu Quần hạ quyết tầm: “Nếu người đã quan tâm tiểu thư như vậy, tại sao hôm nay không mang nàng trở về? Trong lòng người vẫn hận nàng phản bội không phải sao? Nếu đã như vậy, tại sao thiếu chủ còn phái thuộc hạ đi bảo vệ tiểu thư?”

Ngự Phong không nói gì, đối mặt với sự chỉ trích của Lưu Quần đành chán nản buông tay, khổ sở nhắm mắt lại, vô lực khoát aty: “Lưu Quần, không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, mang Tố Cầm về đi!”

“Tiểu thư sẽ không trở về, nàng cũng có tôn nghiêm của mình, đã từng bước gây nên lỗi lầm dù sao bây giờ bên cạnh thiếu chủ đã có Liễu cô nương, sống chết của tiểu thư mặc kệ nàng đi!” Lưu Quần hừ lạnh một tiếng.

Nam tử rũ mắt, phủ thêm áo choàng đẩy cửa ra ngoài.

Tố Cầm đứng trong bóng tối nhìn nam tử rời đi, hai hàng nước mắt rơi đầy gò má, biểu ca, thật sự xin lỗi!

“Nhìn đi, ta đã nói hắn vẫn còn nhớ đến ngươi, ta chỉ là vật thay thế mà thôi, hiện tại ngươi đã yên tâm ở lại chưa?” Liễu Nha từ trong bóng tối đi ra, nhỏ giọng nói với Tố Cầm.

Cô gái lắc đầu, nước mắt lại nhỏ xuống, tiếng khóc từ cổ họng bật ra: “Hiện tại ta đã không còn là Tố Cầm nữa, Liễu cô nương, hãy chăm sóc hắn thật tốt, trước khi rời đi còn có thể gặp lại hắn một lần… Tố Cầm thật sự cảm kích!”

Cô gái khóc đến hoa lê đãi vũ, vừa thấy đã thương, nhưng mà Liễu Nha lại không đồng ý: “Ngươi là ngươi, chỉ cần hắn còn thích ngươi, như vậy là đủ rồi, đời người được mấy chục năm, ai lại không có lúc mắc phải sai lầm, nếu biết sai mà sửa đổi là được, Tố Cầm, cố lên, ngày mai chuẩn bị thật tốt xuất hiện trước mặt hắn, tin rằng hắn tìm ngươi cả đêm lúc nhìn thấy ngươi chắc chắn sẽ vui đến phát khóc!”

Cô gái lắc đầu một cái, rũ mắt từ từ đi xa.

Có những chuyện đã xảy ra, không thể nào vãn hồi được nữa.

Đứng trước cửa phòng Bà dì, nhìn bóng dáng lão nhân in hình trên khung cửa, tiếng khóc lần nữa bật ra nơi cổ họng, nàng cố gắng dùng đôi tay che đôi môi, không để cho mình khóc lên thành tiếng.

Nàng chưa bao giờ biết mình lại lưu luyến ngôi nhà này như vậy, trước kia tự cho mình đang sống trong một nhà tù, không có hạnh phúc, không có tự do, biểu ca đối tốt với nàng là chuyện bình thường, đến hôm nay nàng mới biết được những thứ tốt đẹp kia đều bị nàng dẫm đạp, nàng không có phúc được hưởng.

Tố Cầm đứng trước của Lão phu nhân cả đêm. Phòng lão phu nhân cách viện của Ngự Phong không xa, chỉ cần bước qua cửa nách là được, nàng đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy Bà dì luôn yêu thương bảo vệ mình, cũng hy vọng nhìn thấy Ngự Phong, nhưng mà đợi cả đêm Ngự Phong vẫn không trở về.

Trời hửng sáng, mặt trời mọc ở hướng Đông, một ngày mới bắt đầu, tràn đầy hy vọng, nhưng không biết hy vọng của nàng ở nơi nào? Thân thể vì đứng cả đêm nên có chút cứng ngắc, có chút lạnh lẽo và ho khan, cổ họng đau rát, nhưng có Bà dì ở đây, nàng sợ bị phát hiện nên không dám ho ra tiếng, chỉ vuốt chặt ngực, vội vàng chạy ra ngoài.

“Á, thì ra ngươi ở đây, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi” Mới ra tới cửa nách, liền đụng phải Liễu Nha đang ầm ĩ.

Tố Cầm vội vàng bảo Liễu Nha nhỏ giọng, sợ Bà dì tỉnh dậy.

“Ta biết, ta biết nhưng có chuyện lớn xảy ra!” Liễu Nha điều hòa hơi thở, nhỏ giọng.

“Có chuyện xảy ra sao?” Tố Cầm vừa nghe chân tay đã luống cuống, sắc mặt tái nhợt đến kinh người, thân thể lắc lư mấy cái.

“Tối qua Ngự Phong đi tìm ngươi, đụng phải quân đội Đại Hách, không biết vì sao nổi lên xung đột, hiện tại…” Liễu Nha vẫn chưa dứt lời, Tố Cầm đã vội vã chạy ra ngoài.

Rõ ràng vẫn còn nhớ mà còn mạnh miệng, nhất định nàng phải làm hồng nương rồi.

“Thiếu gia đã trở lại” Bên ngoài trang, Lưu quản gia ân cần nhận lấy cương ngựa từ Ngự Phong, thấy hắn mệt mỏi, tuyết bám khắp người liền kìm lòng không được càm ràm mấy câu: “Thiếu gia phải chú ý thân thể, buổi tối trời lạnh như thế, người còn phải…”

Ngự Phong không nói gì, chỉ mệt mỏi leo từ trên ngựa xuống, hai chân đông cứng có cảm giác không chân thật.

Hắn không tìm được Tố Cầm, không thể tìm được, đã tìm khắp một trăm dặm vùng phụ cận nhưng vẫn không thấy.

“Biểu ca, biểu ca!” Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gọi ầm ĩ đầy đau khổ của cô gái, hắn xoay người lại, cho rằng mình nằm mơ, cô gái hắn ngày nhớ đêm mong đang chạy về phía hắn.

“Tố Cầm” Nam tử mở miệng, sự vui sướng đánh úp tới lồng ngực hắn, hắn nhanh chóng bước tới gần cô gái.

Cô gái bởi vì chạy gấp mà đụng vào ngực hắn, hắn rên một tiếng lại cảm thấy cô gái chân thật, không phải là một giấc mơ, là nàng, là Tố Cầm! Trong nháy mắt, cái gì yêu, cái gì hận, tất cả đều bỏ lại đằng sau, hắn chỉ cần giữ được cô gái này, giữ lấy, không để cho nàng rời đi.

Nam tử ôm cô gái thật chặt, hắn ôm càng chặt, nước mắt cô gái chảy càng nhiều hơn, nàng không thể nào nói chuyện, cái miệng nhỏ mở ra, mắt không dám nháy, tất cả như trải qua một thế kỷ, nàng mới từ từ giơ cánh tay lên, như sợ nam tử sau khi chạm vào sẽ tan thành mây khói, cẩn thận đẩy nam tử ra: “Thương thể của ngươi như thế nào?”

Nam tử kinh ngạc, không kịp mở miệng liền bị cô gái ôm chặt lấy, lại khóc lóc lần nữa: “Biểu ca, xin lỗi, thật xin lỗi, ta… Là ta hại biểu ca bị thương…”

Nam tử càng không hiểu chuyện gì xảy ra, ngước mắt nhìn lên liền thấy Liễu Nha làm biểu tượng chúc phúc hướng về phía hắn, gương mặt tuấn tù cướng đờ nhưng đường công cứng ngắc bị tiếng khóc của cô gái làm mềm dịu, hắn vuốt ve mái tóc cô gái, chạm vào gương mặt nàng, lại đột nhiên cau mày.

Da nàng nóng quá.

“Biểu muội, thật sự ta không có bị thương” Hắn vội vàng mở miệng,đẩy cô gái ra, nhìn kỹ mới thấy gương mặt cô gái đỏ khác thường.

Khịt khịt mũi, bàn tay nhỏ bé của cô gái vuốt vuốt gương mặt nam tử, lầm bẩm: “Không có bị thương, không có bị thương sao?”

“Ừ, ta không có bị thương, hết sức khỏe mạnh nhưng mà ngươi…” Lời nói chưa hết, chỉ thấy hai mắt cô gái nhắm lại, hàm răng khẽ cắn, ngất xỉu trong lòng nam tử.

“Tối qua nàng cả đêm khong ngủ, canh giữ trước của sổ phòng Lão phu nhân, Ngự Phong, nếu ngươi là người đàn ông chân chính thì hãy nhận trách nhiệm bảo vệ nàng, nàng đã trở lại thì hãy quý trọng thật tốt!”

Ngự Phong ngước mắt nhìn thấy sự kiên quyết của Liễu Nha, suy nghĩ một chút nhưng vẫn im lặng, ôm ngang cô gái vào trong trang: “Lưu Quần, nhanh gọi đại phu”

Lưu Quần vui mừng: “Được”

*********

U Dạ La chưa từng nhìn thấy chiến tranh thảm khốc như vậy, cũng chưa từng gặp người kinh khủng như vạy- không, chính xác mà nói, hắn không phải là người, mà chính là một tên ác ma, là ác mà từ Diêm La địa ngục tới đòi mạng, những nơi hắn đi qua, chỉ cảm thấy khí tức của chết chóc, làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Máu tươi nhiễm đỏ trên nền tuyết trắng, nhiễm đỏ cả một vùng đất, nhiễm đỏ cả mắt mọi người, dây cung căng lên, mũi tên bay khắp nơi, xác chết phơi ngổn ngang.

Chiến tranh thật đáng sợ, nhưng không có cuộc chiến tranh nào làm cho người ta sợ hãi như thế, kinh khủng như thế. Cuồng phong gào thét, nước sông ầm ập nhưng giữa những âm thanh như lúc này thì nó lại hết sức nhỏ bé.

Bóng dáng chém giết trong đám người nhanh như chớp, đã một ngày một đêm! Một ngày một đêm, kiếm của hắn chưa từng đặt xuống, tay của hắn chưa từng ngừng lại, tính mạng của người khác cũng không ngã xuống dưới lưỡi kiếm của hắn. Máu tươi như những đóa hoa nở rộ ngày hè, xinh đẹp mà đau thương.

Binh mã Đại Hách đã lui quân, lá cờ trắng hồng xen lẫn không thèm nhặt, đằng sau lưng bọn họ đang có ác ma đuổi theo, nếu chạy chậm sẽ bị một kiếm về gặp tổ tiên.

Rốt cuộc quân đội Đại Hách bị đánh lui ra ngoài biên giới, trong lòng bọn họ sợ hãi nam tử nhiễm đầy máu tươi, tiếng kêu la ngừng ở cổ họng, một tiếng cũng không thể kêu.

Nam tử ngừng lại, bĩnh tĩnh đứng nới đó, không nhúc nhích một chút nào, dưới chân hắn là cột mộc của Kim Lang vương triều.

Hoàng hôn thê lương, gió từng cơn rít gào, cả trời đất có chút u tối. Đôi mắt xanh đen của nam tử sớm đỏ như máu, vẻ mặt đầy sự độc ác và cô tuyệt, hắn lạnh lùng đứng cạnh cột mốc, gió thổi qua mái tóc hắn, ánh mắt hắn cứ thế nhìn đoàn quân bỏ chạy.

“Trở về nói cho Hoàng thượng của các ngươi, từ hôm nay trở đi, không cho Đại Hách các ngươi bước vào Kim Lang vương triều một bước, nếu không chỉ có kết cục như hòn đá này!” Bàn tay vỗ mạnh vào cột mốc biên giới, một tiếng ầm vang lên, cột mộc sụp đổ một nửa, chỉ còn lại hai chữ Kim Lang, máu tươi nhiễm đầy trên vết mực màu đen.

Bột đá bị vỡ tung bay theo gió, như che mờ hai mắt của bọn binh lính.

“Ác ma, yêu nghiệt!” Hách Diệp đứng trên xe, toàn thân phát run.

“Thái tử, phải làm sao bây giờ?” Phó tướng bên cạnh nhở giọng hỏi.

“Còn làm sao nữa? Chiến tranh lần này là Tiên Nô tiên phong, hôm nay ác ma lại ở trên chiến trường của chúng ta. Nghỉ ngơi rồi lui binh về doanh trại, dụ hắn đi phương Bắc, không phải Tiên Nô có chứng cứ hắn là Kim Lang sao? Để cho hắn nhìn một chút, chỉ cần binh lính của hắn tận mắt nhìn thấy hắn biến hình, cho dù có dũng mãnh đến đâu thì một người cũng khó địch được cả thiên hạ!”

“Vâng, Thái tử nói đúng!”

Rốt cuộc Đại Hách cũng rút binh hạ trại, Kim Minh đứng trên núi cao, đưa mắt nhìn bầu trời xanh, cánh tay buông xuống, thở dài một tiếng: “Nha Nha, rốt cuộc ta đã có thể đuổi Đại Hách ra khỏi biên giới của chúng ta, nhưng… ta thật sự không thể kiên trì được nữa!”

U Dạ La đứng sau lưng hắn, muốn nói lời chúc mừng nhưng không nghĩ tới nam tử trước mắt lại ngã thẳng xuống đất.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” U Dạ La đỡ lấy thân thể hắn dậy, chỉ thấy sắc mặt nam tử tái nhợt, gò má nhô lên, hai má hãm sâu, hai mắt thâm đen, trên trán nổi đầy gân đen, hai mắt nhắm chặt.

“U tướng quân, Hoàng thượng chắc mệt quá rồi, chém giết một ngày một đêm thật sự không thể chịu nổi được nữa!” Phó tướng quân đề nghị.

U Dạ La suy nghĩ một chút, cõng Kim Minh về doanh trướng, cũng gọi đại phu vào kiểm tra, nhưng không ai nhìn ra manh mối gì, chỉ biết hắn đang hôn mê.

“Hôm nay thế cục vừa mới định ra, chuyện Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh đừng để truyền ra ngoài, ai vi phạm xử theo quân pháp!” U Dạ La lạnh lùng mở miệng.

“Tuân lệnh!” Chúng tướng sĩ nhận mệnh, nhìn nam tử hôn mê nằm trên giường, trong lòng thầm suy doán, cho dù là yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt vì nước như vậy bọn họ cũng sẽ thừa nhận.

“Ôi!” Cái chén rơi xuống đất, Liễu Nha cả kinh ngồi dậy, không biết tại sao hôm nay lại cảm thấy bất an, như có chuyện gì xảy ra, nghĩ tới Kim Minh đã rời đi ba ngày, không biết chiến sự như thế nào rồi?

“Liễu cô nương, có bị thương hay không?” Tiểu Dung tiến lên, lo lắng nhìn ngón tay Liễu Nha, thấy không có việc gì mới yên lòng dọn dẹp mảnh vỡ trên đất.

“Tiểu Dung, không biết bệnh tình của Tố Cầm cô nương như thế nào rồi?” Liễu Nha mở miệng.

“Nghe nói bị phong hàn, thân thể suy nhược lâu ngày, hiện tại đang nghỉ ngơi, thiếu gia vẫn ngày đêm trông chừng!” Tiểu Dung vừa dọn dẹp vừa nói.

“Hôm nay là mười ba tháng chạp sao? Còn hai ngày nữa….” Liễu Nha đứng dậy, khẽ thở dài một hơi.

“Còn hai ngày gì?” Tiểu Dung nhìn nàng không hiểu.

“Không có gì, ta đi nhìn Tố Cầm một chút!” Liễu Nha cau mày, trong lòng có chút không yên, nhưng vẫn bước chân ra ngoài.

Bệnh tình Tố Cầm không nhẹ, đã bớt sốt, không nóng lên nữa nhưng mà vẫn nhắm chặt hai mắt, mãi không tỉnh lại.

Ngự Phong ngồi trước giường, một khắc cũng không dám rời đi, tất cả oán hận, đều vì cô gái bị bệnh liền quên hết sạch sẽ. Thấy Liễu Nha đi vào, hắn đối với nàng khách khí, không vô lý như trước kia nữa.

“Ngươi nghĩ nàng sẽ tỉnh lại sao?” Liễu Nha nhìn tình trạng cô gái, trong lòng nắm rõ vài phần.

“Tất nhiên, chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì sao?” Ngự Phong vội vàng mở miệng.

“Có nhưng ngươi phải giúp ta!” Liễu Nha nhanh chóng nói ra điều kiện.

Ngự Phong khẽ do dự, gật đầu đồng ý.

“Nam tử hán đại trường phu nói lời giữ lời!” Liễu Nha cũng hắn ngoéo ngón tay cái và ngón út làm con dấu, nam tử tiến lên: “Tuyệt không thay đổi!”

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn Liễu Nha và Tố Cầm, lò sưởi trong góc phòng phát ra từng tiếng xì xì.

“Tố Cầm, ngươi xem ngươi hạnh phúc bao nhiêu, có một nam nhân vẫn chờ đợi bên cạnh ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không muốn tỉnh lại hay sao?” Liễu Nha ngồi trước giường cô gái, mở miệng nói chuyện.

“Ngươi nói nếu hắn tha thứ cho ngươi, không trách ngươi…, ngươi cũng có thể dũng cảm đối mặt với hắn không phải sao? Ngươi đã mất hắn một lần, chẳng lẽ muốn mất đi lần nữa sao? Ngươi thích Đồng Tử vì nàng dám theo đuổi hạnh phúc của mình nhưng ngươi có biết bây giờ nàng ở đâu? Nàng sống có tốt không? Sự si tình của nàng đã hại hai quốc gia! Hạnh phúc là thứ mà mọi người luôn muốn theo đuổi, nhưng ngươi có biết, thứ người vẫn luôn theo đuổi không phải là hạnh phúc, hạnh phúc ngươi muốn thật ra vẫn ở bên cạnh ngươi, cho tới giờ ngươi vẫn chưa từng quý trọng! Tố Cầm, ngươi không sai, không nên tự trách mình, không nên áy náy mà nên theo đuổi hạnh phúc, tình yêu của mình, dù chỉ là hư ảo nhưng ít nhất có thể làm cho ngươi hiểu được, hạnh phúc ngươi cần là Ngự Phong ở bên cạnh, hắn, mới là hạnh phúc của ngươi! Bây giờ ngươi nên dũng cảm đối mặt, dũng cảm nắm giữ, mà không phải trốn tránh như thế này, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ngươi hôn mê suốt một ngày một đêm hắn đã già đi rất nhiều sao? Tố Cầm, dũng cảm mở mắt ra đi, cuộc đời ngươi còn dài, cuối cùng ngươi vẫn phải đối mặt cới mọi thứ!”

Liễu Nha nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái, nhìn gương mặt có vài phần giống mình, thở nhẹ một hơi.

Hồi lâu, cô gái đang nhắm chặt mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, trong suốt mà đau thương.

Rốt cuộc nàng cũng có phản ứng, Liễu Nha càng không ngừng cố gắng, “Hiện tại ngươi đã chạm được hạnh phúc, nhưng ngươi biết hạnh phúc của ta ở đâu sao? Tố Cầm, nói thật với ngươi, ta rất hâm mộ ngươi, có nam nhân thật lòng yêu ngươi, nhưng nam nhân của ta, có lúc ta không thể xác định được đó có phải là hắn hay không! Hắn bị người đời gọi là yêu nghiệt, ai ai cũng muốn đánh hắn, oán hận hắn, chỉ có ta mới hiểu được, thật sự người chịu đau khổ nhất trên đời này là hắn, hắn phải chịu những thứ mà mọi người không thể chịu đựng được, thậm chí người con gái hắn yêu, mẫu thân ruột thịt của hắn cũng bị yêu nghiệt trú ngụ trong cơ thể của hắn sát hại! Tố Cầm, tại sao ngươi không quý trọng hạnh phúc trước mắt mình? Tỉnh dậy đi, nhanh tỉnh dậy đi!”

Từ từ, hàng lông mi của cô gái nhẹ nhàng chớp chớp, động tác mở mắt như làm tiêu tốn hết sức lực và sự quyết tâm của cô gáo, thời điểm nàng mở rõ hai mắt, Liễu Nha vì vui mừng mà cũng bật khóc. Kim Minh, rốt cuộc chàng cũng có hy vọng rồi!

“Liễu Nha….” Tố Cầm nhẹ nhàng nắm tay cô gái, nhỏ giọng kêu tên.

“Tố Cầm, là ta, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại, Ngự Phong, Ngự Phong, nàng tỉnh lại rồi!” Liễu Nha vui mừng hét lớn, nhưng cô gái lại sợ hãi: “Không, không… Ngươi không cần gọi hắn đến, ta…”

Lời nói chưa dứt, Ngự Phong vẫn chờ ở bên ngoài nghe thấy tiếng liền xông vào, nhìn thấy cô gái đã tỉnh lại, kìm lòng không được ôm lấy cô gái, vui mừng: “Biểu muội, thật tốt, thật tốt quá, rốt cuộc muội cũng tỉnh!”

Tất cả sự bài xích, lời xin lỗi, bởi vì cái ôm này mà toàn bộ đều hóa giải, Tố Cầm để mặc cho nam tử ôm mình, vì vui quá mà khóc: “Biểu ca, biểu ca…”

“Được rồi, đã qua rồi, bây giờ có thể xử lý chuyện của ta sao?” Liễu Nha thấy hai người đã quay lại được với nhau, kìm không được mà mở miệng.

“Đi đi, ngươi ra ngoài trước, ta còn có nhiều chuyện muốn nói với biểu muội!” Ngự Phong ngoái đầu lại, nhẫn tâm đuổi Liễu Nha ra ngoài.

“Này, ngươi thật không có nghĩa khí, đã nói rồi đấy!” Liễu Nha tức giận,Ngự Phong nhìn thấy bộ dạng này của nàng không nhịn được cười lên: “Yên tâm đi, chỉ cần nói xong với biểu muội, ta và ngươi sẽ lên đường!”

“Thật chứ?” Liễu Nha vui mừng ngước mắt.

“Thật!” Nam tử nhẹ giọng cười cười.

Lấy được bảo đảm của nam tử, rốt cuộc Liễu Nha cũng an tâm, vội vàng ra ngoài đóng cửa phòng giúp bọn họ, trở về thu dọn đồ đạc.

Kim Minh, chàng phải kiên trì hai ngày nữa thôi, ta sẽ tới!

Kim Minh hôn mê hai ngày, sáng sớm mười lăm đột nhiên tỉnh lại, hắn tà mị cười cười, ngồi ở trên giường, mành đột nhiên bị kéo, ánh mắt u ám tối lại, đứng dậy cầm kiếm, đâm tới cổ họng nam tử.

“Ngươi là người Săn Lang tộc?” Hắn lạnh lùng mở miệng.

U Dạ La giật mình, ngẩn người tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện