**********
Chương 12: Nhà hàng Thúy Hồ “Ơ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn ngẩn ra, Châu Nguyệt Nguyệt này mới ban nãy còn nhiệt tình như thế, sao giờ lại thành người khác rồi? “Còn không mau đứng dậy, chỗ đó là để anh ngồi à?!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng quát tháo: “Mà đem đổ cái cốc anh vừa uống vào thùng rác ngay đi! Đồ anh dùng rồi thì người khác sao mà uống nổi, bẩn chết đi được!”
Lâm Hàn vẫn ngơ ngác như cũ, nhưng cũng đứng dậy bỏ cốc nước vào thùng rác.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Viết xong thông tin chưa?”, Châu Nguyệt Nguyệt đứng trước mặt Lâm Hàn, giọng nói khó chịu.
Hiện giờ cô ta rất không thoải mái.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn này là người mà chủ tịch Ngụy điểm mặt chỉ tên, Châu Nguyệt Nguyệt cứ tưởng rằng anh có quan hệ với chủ tịch Ngụy, thậm chí là người thân gì đó.
Ai ngờ Châu Nguyệt Nguyệt vừa mới đến phòng của chủ tịch Ngụy hỏi thì mới biết Lâm Hàn này là tình địch của chủ tịch!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phí công ban nãy cô ta nịnh nọt Lâm Hàn, thậm chí còn muốn ngủ cùng Lâm Hàn!
Giờ nhìn lại cái thứ có quần áo chưa đến 200 tệ thế này thì chỉ thấy tràn đầy sự nghèo hèn!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xong rồi”.
Lâm Hàn đưa tài liệu đã điền xong cho Châu Nguyệt Nguyệt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ừ, mai anh bắt đầu đến làm việc, lương cơ bản 1800, thưởng chăm chỉ 300, tiền ăn 150, tiền KPI tính riêng”, Châu Nguyệt Nguyệt ném tài liệu của Lâm Hàn lên bàn, không buồn nhìn.
“OK”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc dù Lâm Hàn không thoải mái với thái độ của Châu Nguyệt Nguyệt, nhưng dù sao thì cũng đã tìm được việc, tâm trạng anh khá là thoải mái.
Dương Lệ mà biết tin này thì chắc cũng vui lắm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ừm, anh có thể về được rồi, mai đừng có đến muộn đấy”, Châu Nguyệt Nguyệt càng lạnh lùng hơn.
“Ừ”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn ra khỏi văn phòng.
Năm phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông này mặc vest, vẻ ngoài điển trai, thân hình cao lớn, rất có cơ bắp, chính là Ngụy Vũ!
“Chủ tịch Ngụy...”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy Ngụy Vũ, mắt Châu Nguyệt Nguyệt sáng lên, đi ra đón với giọng điệu chảy nước.
“Anh cố ý trêu người ta hả, làm gì cũng chẳng nói cho người ta một tiếng, rằng Lâm Hàn là tình địch của anh!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Haha, nói là tình định là đánh giá cao anh ta rồi đấy”, Châu Nguyệt Nguyệt lại nói tiếp: “Lâm Hàn đó vừa nhìn đã biết là đồ nghèo, làm gì có tư cách làm tình địch của chủ tịch Ngụy!”
“Đúng, hắn không có tư cách”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngụy Vũ gật đầu: “Hắn chỉ gặp may nên mới lấy được vợ như Dương Lệ mà thôi!”
Nghĩ đến đây, Ngụy Vũ lại cảm thấy tức kinh khủng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vậy tên đó nói sao?”
“Mai sẽ đi làm ạ”, Châu Nguyệt Nguyệt đáp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vậy chuyện tôi giao cho cô lúc trước...”
“Chủ tịch Ngụy cứ yên tâm, chuyện Lâm Hàn là tình địch của anh mà còn đến chỗ anh làm việc chính là tự chui đầu vào lưới. Đến đây, anh ta sẽ không được yên ổn đâu!”, Châu Nguyệt Nguyệt âm hiểm đáp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ừ, vậy thì tốt”, Ngụy Vũ gật đầu.
...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ra khỏi công ty, Lâm Hàn đang định gọi xe về nhà, chờ mai đi làm.
Thì điện thoại của anh rung lên, là ông Vân gọi đến.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Alo, ông Vân à”.
“Cậu chủ, giờ cậu có rảnh không?”, ông Vân hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Có việc gì không?”, Lâm Hàn đáp.
“Là thế này, Thẩm Hoài Xuân của đồn Hoa Đông mời cậu ăn cơm, muốn gặp cậu một lúc”, ông Vân trả lời.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thẩm Hoài Xuân nói với tôi, dòng họ đã giải trừ lệnh cấm vận với cậu chủ, là đồn trưởng mà không đi gặp cậu thì mất lịch sự quá. Dĩ nhiên, nếu cậu chủ không muốn thì có thể bỏ qua, để Thẩm Hoài Xuân chờ đợi, khi nào cậu rảnh thì tính”.
“Giờ thì tôi rảnh”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn nghĩ một lúc rồi nói. Anh được xóa lệnh cấm vận rồi thì cũng nên đi gặp người của dòng họ thôi.
“Vậy tôi sẽ báo cho Thẩm Hoài Xuân. Địa điểm ăn sẽ là phòng Ngọa Long, nhà hàng Thúy Hồ, Thẩm Hoài Xuân đã đặt chỗ rồi ạ. Cậu chủ cứ đến thôi”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ừ”.
Cúp máy xong, Lâm Hàn gọi taxi đến nhà hàng Thúy Hồ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chàng trai, tương lai rộng mở đấy!”
Nghe thấy Lâm Hàn bảo muốn đến nhà hàng Thúy Hồ, tài xế taxi cảm thán: “Tuổi còn trẻ mà đã được đến nhà hàng Thúy Hồ làm việc rồi, thật ngưỡng mộ”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhà hàng Thúy Hồ là một trong những nhà hàng đẳng cấp nhất của thành phố Đông Hải, chỉ tiếp đón giới thượng lưu, một bữa ăn tốn ít nhất là năm, sáu mươi ngàn.
Mà Lâm Hàn còn trẻ như thế, cộng thêm bộ đồ anh mặc nhìn không giống người có tiền, nên hẳn là đến nhà hàng Thúy Hồ để làm việc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nghe nói tháng lương của phục vụ tại nhà hàng Thúy Hồ phải đến tám chín ngàn đấy nhỉ, cao hơn tài xế chúng tôi nhiều!”, tài xế taxi nhìn Lâm Hàn, rồi lại khuyên.
“Chàng trai, cậu có phúc được làm ở nhà hàng Thúy Hồ thì phải trân trọng biết không”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn mỉm cười không đáp.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa nhà hàng Thúy Hồ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn xuống xe, đi thẳng vào trong.
Nhà hàng Thúy Hồ có kiến trúc mang phong cách cổ điển, bên trong có dòng suối nhỏ, núi giả, gì cũng có, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhà ăn có vị trí bên cạnh hồ Thúy Sơn của thành phố Đông Hải. Không khí ở đây tươi mát, phong cảnh đẹp tuyệt. Khách có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh hồ Thúy Sơn. Người đến đây toàn thuộc tầng lớp đỉnh cao của xã hội.
“Phòng Ngọa Long...”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn đi một vòng quanh nhà hàng, cảm thấy hơi đau đầu. Nhà hàng Thúy Hồ này lớn quá, anh tìm mãi mà không thấy phòng Ngọa Long đâu, bèn tìm người hỏi xem.
Vào lúc này, bên ngoài có một cô gái bước vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô gái xinh xắn cao ráo, mặc một áo T-shirt màu trắng bó sát, lộ ra vòng eo con kiến, bộ ngực nở nang, tràn đầy vẻ thanh xuân. Cô ta mặc quần short bò, cặp đùi trắng nõn, khiến người ta rất muốn sờ.
Bộ tóc đen dài của cô ta được xõa trước ngực, khuôn mặt trắng bóc, ánh mắt hoạt bát. Nhìn thì có vẻ tầm 20 tuổi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xin chào, cho tôi hỏi chút, phòng Ngọa Long ở đâu nhỉ?”, Lâm Hàn tiến lên mỉm cười hỏi.
Không thể không nói, cô gái trước mặt này rất có khí chất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoạt bát, đáng yêu, tinh nghịch.
“Anh muốn đến phòng Ngọa Long?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô gái đó trừng mắt, ngạc nhiên hỏi: “Anh đến phòng Ngọa Long làm gì? Không lẽ anh là nhân viên vệ sinh của nhà hàng Thúy Hồ hả? Không đúng, nhân viên thì phải biết phòng Ngọa Long ở đâu chứ!”
Cô gái mắt chớp chớp, tỏ vẻ khó hiểu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tôi đến phòng Ngọa Long ăn cơm, có vấn đề gì không?”, Lâm Hàn hỏi ngược lại.
“Ăn cơm?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô gái ngẩn người, rồi ôm bụng cười: “Anh đừng trêu tôi nữa. Cỡ anh mà cũng được vào phòng Ngọa Long ăn cơm á? Tôi quen hết những ai đến phòng Ngọa Long ăn cơm hôm nay đến, chẳng có ai như anh cả! Lừa thì cũng chuyên nghiệp chút đi!”
“Với cả, không phải tôi khinh anh mà là nhìn cái vẻ ngoài của anh ấy, chọn bừa một món cũng là cả tháng lương rồi. Anh đến phòng Ngọa Long ăn xong thì sẽ trả được tiền chắc?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Haiz”, Lâm Hàn bất lực lắc đầu. Tại sao những người như vậy đều thích phán đoán thân phận qua trang phục nhỉ.
“Thôi, đừng có chặn đường nữa, tôi đi ăn đây”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô gái không chờ được nữa, bèn bước đi. Nhưng vì đi quá nhanh và mặt sàn của nhà hàng Thúy Hồ quá trơn nên không cẩn thận vấp vào một hòn đá.
“Ôi chao!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô ta kêu lên thất thanh, ngã về phía Lâm Hàn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.