Chương 1707

Đương nhiên, những lời này Trình Kiêu cũng không nói ra, hôm nay Trình Lạc Thần trong mắt anh, đã không còn gì nữa.

Hơn nữa, bây giờ Trình Lạc Thần căn bản không biết Trình Kiêu.

Trình Lạc Thần nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt đạm mạc, nhưng mà, trong ánh mắt bồng nhiên có chút không được tự nhiên.

“Có chuyện gì? Ánh mắt của cậu ấy là làm mình có cảm giác như: hoàn toàn bị nhìn thấu!” Trong lòng Trình Lạc Thần có chút kinh ngạc.

Trình Kiêu nhìn Trình Nhược Thủy, ánh mắt hiền từ: Em gái Nhược Thủy vẫn là dáng vẻ tỉnh quái đáng yêu đó.

Lúc Trình Kiêu nhìn về phía Trình Nhược Thủy, ánh mắt của Trình Nhược Thủy đúng lúc nhìn về phía Trình Kiêu.

Lập tức, trong lòng Trình Nhược Thủy chấn động: “Tại sao mình lại có cảm giác ánh mắt anh ta nhìn mình, lại có cảm giác như từng quen biết?”

“Mình không nhớ trước đó đã từng gặp anh ấy!”

Cuối cùng, ánh mắt Trình Kiêu nhìn về phía Dương Thiên Hữu, thản nhiên nói: “Cậu yên tâm, cho dù nhà họ Mã không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ đến nhà họ Mã một chuyến, nhà họ Mã còn thiếu tôi một khoản tiền đấy.”

Nhìn thấy nhiều người nói cho mình như vậy, lá gan Mã Thành lại lớn hơn, vẻ mặt khinh bỉ cười lạnh nói: “Cậu đang đùa sao? Nhà họ Mã lại thiếu tiền cậu, sao mà có thể!”

Trình Kiêu nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, lập tức, Mã Thành như rớt vào hầm băng.

Anh ta đột nhiên nhớ đến, bản thân bây giờ còn tự thân khó bảo.

toàn, sao lại còn có lòng dạ biện hộ cho nhà họ Mã?

“Thả người đi.” Trình Kiêu thả nhiên nói.

“Được, tôi thả!” Lần này ngược lại Mã Thành rất sảng khoái, dù sao tình thế không theo ý, thật sự nếu không thả người, anh ta sợ Trình Kiêu sẽ giết mình.

Mã Thành lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho thủ hạ, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Cậu đưa thần côn kia đến phòng nghỉ của tôi.”

Nói xong, Mã Thành cúp điện thoại, nhìn qua Trình Kiêu: đến ngay”

“Được, tôi chờ” Trình Kiêu thu hồi uy áp, ngồi trên ghế sofa đối diện Mã Thành.

Ba người nhà họ Trình, lặng lẽ dò xét Trình Kiêu.

Trong lòng Trình Lạc Thần có chút kinh ngạc: “Tâm tính của tên này thật sự trầm ổn không ngờ, đối mặt nhiều người như vậy, lại có thể giữ vững trấn định như thế!”

“Chỉ là đáng tiếc quá cuồng vọng, ngay cả nhà họ Mã Nam Đảo cũng không để vào mắt. Chẳng những rước họa lớn vào người, còn liên lụy gia tộc bị nhà họ Mã Nam Đảo trả thù!

Trong mắt Trình Lạc Thần, Trình Kiêu chính là một cuồng đồ không biết trời cao đất dày, là người lỗ mãng chỉ vì tức giận nhất thời, không để ý đến đại cục.

Suy nghĩ của Trình Nhược Lan, cũng không khác Trình Lạc Thần bao nhiêu: “Mình ghét nhất loại nhóc con nhà giàu mới nổi này, ỳ vào bản thân nhất thời chiếm thượng phong, mà cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, không để bất kỳ ai vào mắt”

“Làm như vậy, chỉ đưa đến mối họa cho bản thân và gia tộc!”

Nhưng mà, Trình Nhược Thủy không nghĩ vậy, cô ấy cảm thấy Trình Kiêu làm như vậy, thật sự vô cùng sướng.

“Tên khốn Mã Thành này, cuối cùng cũng bị báo ứng, Nhưng mà anh ấy làm như vậy, có thù báo thù, có oán báo oán, quan tâm gì đến bối cảnh sau lưng gì đó. Xem xem mấy người này về sau còn dám ỷ thế hiếp người hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện