Chương 1704

Bốn tên thanh niên vây quanh Trình Kiêu, Mã Thành nhìn Trình Kiêu cười lạnh một tiếng: “Nhóc con, nếu bây giờ cậu quỳ trước mặt tôi, dập đầu nhận sai với tôi, tôi có thể suy xét tha cho cậu một mạng!”

Trình Kiêu không để ý đến, hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, uy áp cường đại lại hiện ra Bốn người bên kia lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác giống như một ngọn núi lớn đột nhiên đè xuống.

Bọn họ chỉ là người bình thường, căn bản không gánh nổi uy áp mà Trình Kiêu phóng ra, lập tức bị cắm lại chỗ, lại không thể bước đi máy may.

Nhìn thấy bốn gã thủ hạ của mình, sắc mặt khó coi, một giọt mồ hôi cỡ hạt đậu không ngừng chảy từ trên trán xuống, người thanh niên đầu trọc kia lập tức phóng thẳng về phía Trình Kiêu, đấm thẳng về phía Trình Kiêu Mã Thành cười đắc ý, giới thiệu cho Trình Lạc Thần và Trình Nhược Lan: “Đây là vệ sĩ đắc ý nhất trong đám thủ hạ của tôi, anh ta đã từng một quyền đánh chết một con trâu “Với cơ thể của tên này, ngay cả một đầu ngón tay của anh ta cũng đỡ không nổi.”

Trình Lạc Thần nhìn thanh niên đầu trọc kia, giữ im lặng.

Trình Kiêu lạnh nhạt liếc qua người thanh niên đầu trọc kia, trong mắt người ngoài, một quyền của thanh niên đầu trọc kia vừa nhanh vừa ác, ở trong mắt Trình Kiêu, thong thả giống như ốc sên bò.

Đến lúc một quyền kia sắp đụng đến cơ thể Trình Kiêu, Trình Kiêu mới đột nhiên đưa tay quạt một cái ra ngoài.

Bịch!

Thanh niên kia trực tiếp bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài, đụng vào vách tường đăng sau, phát ra một tiếng vang lớn, sau đó lại nặng nề ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

“Này…sao lại có thể!”

Mã Thành biến sức, không dám tin nhìn người thanh niên đầu trọc ngã xuống đất bất tịnh.

“Nhóc con, cậu giở trò!”

Mã Thành trên dưới dò xét Trình Kiêu, cũng không phát hiện trong tay Trình Kiêu có vũ khí gì, nhưng mà anh ta không tin, rõ ràng là thủ hạ rất lợi hại của mình, trước mặt Trình Kiêu thật không ngờ lại không chịu nổi một kích.

Ba người nhà họ Trình, ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu đều không giống nhau Trình Lạc Thần hơi híp mắt lại, nhìn Trình Kiêu thêm mấy lần.

Trình Nhược Lan hơi có chút kinh ngạc, có chút kinh ngạc với thực lực của Trình Kiêu.

Mà Trình Nhược Thủy lại đơn thuần hỏi: “Anh Mã Thành, đây là vệ sĩ lợi hại nhất dưới tay anh sao? Nhìn có vẻ không được tốt lắm nhỉP”

Bị một đứa nhóc Trình Nhược Thủy khinh bỉ, trên mặt Mã Thành có chút không nhịn được.

Mã Thành nghiêm túc nói: “Em gái Nhược Thủy, không phải là vệ sĩ của tôi không lợi hại, mà tên nhóc này dùng phương pháp đánh lén mà chúng ta không biết.”

Sau đó, Mã Thành vội vàng đứng lên quát bốn tên bảo tiêu: “Mấy người còn đứng ở đây làm gì, lên đi!”

Bốn gã thanh niên vào giờ phút này căn bản không thể nào nhúc nhích, uy áp mạnh mẽ này của Trình Kiêu, giống như là một ngọn nút lớn áp trên người bọn họ, bọn họ có thể đau khổ chống đỡ được đến bây giờ, đã rất rốt.

Trình Kiêu đối với ý chí của mấy tên thanh niên này, cũng có chút kinh ngạc, bọn họ ngay cả võ giả cũng không tính, lại có thể chống đỡ lâu như vậy dưới uy áp của anh Có thể thấy được, bốn người này có lực ý chí rất mạnh mẽ.

Ngay lúc Mã Thành quát mấy tên thanh niên kia Trình Kiêu lần nữa tăng thêm uy áp, sau đó, bốn tên thanh niên này phịch một tiếng, té quy xuống đất.

Ách!

Mã Thành lập tức ngây ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện